Quyển 9 - Chương 80
Nhĩ Nhã
21/08/2016
Khiết Liêu mấy hôm nay vẫn rầu rĩ không vui, Tiêu Hoa có vài lần chủ
động nói chuyện với hắn nhưng hắn vẫn mặt mày rũ rượi, có vẻ như rất
chán nản.
Miêu Tiêu Bắc có chút không hiểu, hỏi Lam Minh, “Khiết Liêu đâu phải lần đầu tiên cãi với Tiêu Hoa, sao lần này lại nghiêm trọng quá vậy?”
“Bình thường thôi.” Lam Minh và Cổ Lỗ Y mỗi người cầm một hộp đồ ăn Thái, thờ ơ nói, “Tiêu Hoa dù sao cũng khác biệt, nếu lúc trước Khiết Liêu cũng sẽ không tức giận như vậy, bây giờ thông suốt thì thấy đả kích, người sói rất đơn giản.”
Miêu Tiêu Bắc đứng bên cửa sổ, chống cằm nói, “Cũng đúng, mối tình đầu lại bị đả kích không nhỏ… Nhưng mà Tiêu Hoa lại đối xử với Khiết Liêu như một đứa trẻ hư cần phải dạy dỗ, hẳn là cũng không nghĩ tới mặt kia.”
“Chậm tiêu!” Lam Minh có chút bất mãn, “Con người… vừa chết sớm còn chậm tiêu, động vật cấp thấp!”
Miêu Tiêu Bắc nhấc chân đá, Lam Minh né, bắt lấy chân hắn muốn chọc Miêu Tiêu Bắc, phía sau, Cổ Lỗ Y đột nhiên túm tóc Miêu Tiêu Bắc.
“Sao vậy Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn nó.
“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y chỉ xuống lầu.
Miêu Tiêu Bắc nhìn xuống, trước cửa có một chiếc xe màu xám bạc dừng lại, cửa xe mở ra, có một người đàn ông bước xuống, trong tay cầm bao to bao nhỏ, vội vã bước vào EX.
“A!” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt — Vương Thiên Hoa! Lập tức lao xuống cùng Lam Minh, Cổ Lỗ Y cũng muốn đi theo nhưng Miêu Tiêu Bắc bắt nó ở lại trong phòng với Sphinx, tránh cho cả hai làm Vương Thiên Hoa sợ.
Cổ Lỗ Y bất mãn ngồi trên đầu Sphinx, đeo tai nghe chơi PSP!
“Thiên Hoa! Thằng này!” Phong Tiểu Vũ đang ở dưới lầu, vừa thấy Vương Thiên Hoa liền chạy vọt tới.
“Tiểu Vũ, cậu cũng ở đây hả!” Vương Thiên Hoa rất thân thiện, đặt mấy cái bao lên bàn, Phong Tiểu Vũ nhìn vào trong, đều là đồ ăn.
“Tớ thấy hôm trước Tiêu Bắc mua rất nhiều sữa bột nên nghĩ nhà của các cậu có con nít.” Vương Thiên Hoa cười nói, “Cho nên mua rất nhiều đồ ăn vặt.”
Vừa dứt lời, Long Tước đã xuất hiện bên cạnh hắn, bắt tay nói, “Cậu đúng là rất quan tâm, tôi đại diện bọn nhỏ cám ơn cậu.”
“Haha, không có gì.” Vương Thiên Hoa khó hiểu hỏi, “Bọn nhỏ? Ở đây có rất nhiều trẻ con lắm sao?”
“Không.” Long Tước phất tay, “Ở chỗ khác, chúng tôi thu dưỡng bọn nhỏ.”
Vương Thiên Hoa há miệng, “Thu dưỡng nhiều lắm sao?”
“Ừ.” Long Tước tính toán, “Có năm mươi đứa.”
“A…” Vương Thiên Hoa hít một hơi, “Thì ra các anh làm từ thiện, đúng là không dễ dàng.” Nói xong, Vương Thiên Hoa lấy xấp chi phiếu, viết lên mấy con số, xé một tờ đưa cho Long Tước, “Tôi cũng rất thích làm từ thiện, cũng thích con nít nữa, chút tiền này gửi anh mua sách cho bọn nhỏ.”
“…” Long Tước liền có hảo cảm với Vương Thiên Hoa — Người này không tệ nha!
Phong Tiểu Vũ kéo Vương Thiên Hoa ngồi xuống, Đa Mị bưng trà lên, Sishir thấy hai cái tai lộ ra ngoài, lập tức lấy cái mũi đội lên cho hắn… Nguy hiểm thật!
Đa Mị sờ sờ đầu, hai cái tai màu trắng dạo này cứ lộ ra, chủ yếu là vì Phong Tiểu Vũ thích sờ, rồi còn theo bản năng sờ phía sau… Cũng may không có lộ cái đuôi.
Phong Tiểu Vũ cũng ngồi xuống, hỏi thăm Vương Thiên Hoa, nhìn sắc mặt của hắn, cũng không có gì khác thường, nhưng ấn đường lại biến thành màu đen.
“Bắc Bắc…”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghe Sishir gọi mình, nhưng xoay mặt nhìn, Sishir vẫn ngồi đọc báo, không ngẩng đầu.
“Bắc Bắc!”
Giọng nói của Sishir lại vang lên bên tai, Miêu Tiêu Bắc hiểu ra, hắn đang thông qua suy nghĩ để nói chuyện với mình — Có chuyện gì vậy Sishir? Miêu Tiêu Bắc cũng thông qua suy nghĩ, nói chuyện với hắn.
“Anh bạn của anh.” Giọng nói của Sishir truyền thẳng vào lỗ tai, “Phía sau hắn có thần chết đi theo.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt… Chỉ có người sắp chết, thần chết mới đi theo. Hắn theo bản năng nhìn ra ngoài, bên cạnh xe của Vương Thiên Hoa có một người mặc áo choàng đen, sau lưng cầm lưỡi liềm rất to.
“Ách…” Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm thần chết, mọi người ở đây đều nhìn thấy thần chết đó, ngoại trừ Vương Thiên Hoa.
Thần chết chỉ xuất hiện sau lưng người sắp chết trước ba ngày, đợi tới khi họ chết liền bắt hồn kéo đi! Vương Thiên Hoa chỉ còn sống được ba ngày!
Vương Thiên Hoa thấy Miêu Tiêu Bắc nhìn ra ngoài, cũng nhìn theo, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, ý bảo hắn cứ ngồi nói chuyện đi.
“Sishir, có thể giúp tôi hỏi thần chết kia tại sao lại đi theo Vương Thiên Hoa không?” Miêu Tiêu Bắc lặng lẽ năn nỉ Sishir.
Sishir có chút khó xử — Bởi vì giữa thần chết không được hỏi nhiệm vụ của nhau. Nhưng thấy Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, với lại cũng lo cho Vương Thiên Hoa, một người không tệ, hắn còn giúp Long Tước nuôi tụi nhỏ, Sishir quyết định vẫn giúp Miêu Tiêu Bắc.
Vì thế, hắn bỏ tờ báo xuống, đi ra ngoài.
Vương Thiên Hoa bị hành động của Sishir hấp dẫn, nhìn theo, trong lòng nghĩ, Tiêu Bắc đúng là nhiều bạn.
“Đúng rồi Thiên Hoa.” Miêu Tiêu Bắc liền kéo lực chú ý của Vương Thiên Hoa, “Dạo này cậu thế nào?”
“Haiz, giờ tớ già rồi.” Vương Thiên Hoa nhún vai, “Tớ cũng không có hy vọng gì lớn, không giống cậu với Tiểu Khải, rất nhiệt tình, sống ngày nào hay ngày đó.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, liếc mắt nhìn Phong Tiểu Vũ, Phong Tiểu Vũ nhìn ý nói — Hỏi chuyện của Tiễn Lương đi!
Miêu Tiêu Bắc gật đầu nói, “Đúng rồi, hai hôm trước tớ về thăm trường, gặp lão Tiếu.”
Vương Thiên Hoa ngẩn người, “Vậy à… Lâu rồi tớ không về thăm thầy, thầy vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Miêu Tiêu Bắc trả lời.
“Vậy… cậu biết chuyện của Tiễn Lương rồi?” Vương Thiên Hoa cẩn thận hỏi.
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ừ.”
“Haiz.” Vương Thiên Hoa thở dài, “Biết cũng tốt, tớ với Dư Khải có nói với nhau, các cậu vĩnh viễn không biết chuyện này thì tốt hơn.”
“Cậu ấy sao lại tự sát?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Vương Thiên Hoa trầm mặc một lát, đột nhiên nhích sang chỗ Miêu Tiêu Bắc, nắm cánh tay của hắn, Lam Minh ngồi ở đối diện, theo bản năng nhướn mày, bị Miêu Tiêu Bắc trừng mắt.
Lam Minh đành phải im lặng, nhưng vẫn rất để ý bả vai của hai người kề sát nhau.
“Người ngoài, chính là cảnh sát, đều nói Tiễn Lương tự sát…”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, những người còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, “Ý của cậu là…”
“Tiễn tử sao có thể tự sát được?!” Vương Thiên Hoa lập tức có chút kích động, “Tớ và Tiểu Khải có chết cũng không tin! Với lại Tiễn tử…”
Nói tới đây, Vương Thiên Hoa có chút do dự, không biết phải nói tiếp thế nào.
“Cậu ấy sao?”
Vương Thiên Hoa nhìn Miêu Tiêu Bắc, hắn muốn nói, Tiễn tử sao mà chết được?! Chết rồi sao gặp cậu? Nếu có thể sống đến bây giờ, có thể mỗi tuần đi xem cậu diễn, cậu ấy đã hạnh phúc lắm rồi… Nhưng mấy câu này không nói được, Tiễn Lương từng bắt bọn họ thề, ai cũng không được nói cho Miêu Tiêu Bắc biết chuyện hắn thầm mến Miêu Tiêu Bắc.
“Cậu ấy… còn muốn kết hôn mà!” Vương Thiên Hoa nghĩ đại một cái cớ, “Mới quen bạn gái vài tháng, rất đẹp, trước khi chết vài ngày còn hẹn đi xem phim, sao có thể đột nhiên tự sát như vậy!”
“Không phải tự sát? Hay có ai đẩy cậu ấy xuống lầu?” Miêu Tiêu Bắc nghe bạn mình có thể bị mưu sát, trong lòng tức giận, một người tốt như vậy sao lại tự nhiên bị người ta hại chết?!
“Tớ và Tiểu Khải đã tra rất lâu, chúng tớ phát hiện hình như có một người thần bí, cứ theo dõi Tiễn tử.” Vương Thiên Hoa thở dài, “Nhưng chúng tớ vì làm phiền hoài nên bị cảnh sát cảnh cáo rất nhiều lần.”
Trong lòng Miêu Tiêu Bắc cũng đặt ra nghi vấn cực lớn.
Ban đầu, mọi người định dùng phương pháp chạm vào tro cốt của Tiễn Lương nhưng bị Miêu Tiêu Bắc gạt bỏ, hắn muốn hỏi Vương Thiên Hoa trước rồi quyết định. Dù sao, người cũng đã chết, không thể sống lại, muốn chạm vào tro cốt phải đào mộ lên… Hắn làm không được.
Nhưng hôm nay nghe Vương Thiên Hoa nói Tiễn Lương chết oan, hơn nữa Vương Thiên Hoa còn bị thần chết đi theo… có thể thấy điều này có chút kì lạ. Miêu Tiêu Bắc quyết định bỏ thời gian tới nghĩa trang công cộng cùng Lam Minh, điều tra về Tiễn Lương.
Lúc này, Sishir đã quay lại, sắc mặt trên mặt như là khó hiểu.
Miêu Tiêu Bắc liền nhìn hắn — Sao rồi?
Sishir lắc đầu — Hắn chỉ là thần chết đi ngang, vì nhìn thấy lực sinh mệnh của Vương Thiên Hoa bị đe dọa, cảm thấy có thể là sắp chết, cho nên đ theo mấy hôm nay.
Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc — Lực sinh mệnh bị đe dọa là có ý gì?
Đơn giản mà nói…
Lúc này, Bạch Lâu chen vào — Chính là không còn dương khí, đã cạn khô.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.
“Cậu yên tâm đi Tiêu Bắc.” Vương Thiên Hoa nói, “Tớ và Tiểu Khải sẽ điều tra rõ về cái chết của Tiễn tử.”
“Ừ, bên tớ cũng sẽ điều tra.” Miêu Tiêu Bắc còn rất nghiêm túc gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi, “À chừng nào cậu kết hôn?”
“Tớ?” Vương Thiên Hoa có chút xấu hổ, cười gượng hai tiếng, “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Cậu với thanh mai trúc mã quen lâu vậy rồi mà, không kết hôn sao?”
“Đừng nhắc nữa.” Vương Thiên Hoa ôm đầu thở dài, “Lúc trước, tớ đúng là rất yêu cô ấy… Cô ấy cũng rất đơn giản trong sáng. Nhưng bây giờ cậu cũng thấy rồi đó, đam mê danh vọng, lúc nào cũng muốn nổi tiếng. Nhưng hai đứa tụi tớ quen lâu vậy rồi, cả nhà hai bên đều đồng ý, nhưng tớ lại kéo dài một ngày rồi lại một ngày. Giờ tớ mới phát hiện, có lẽ vẫn nên lấy em gái của cô ấy…”
“Vậy cậu đã lên giường với cô ta chưa?”
Lam Minh đột nhiên hỏi một câu.
“A…” Vương Thiên Hoa ngại ngùng, “Cái này…”
Phong Tiểu Vũ cười hì hì nói, “Lúc lên đại học cũng đâu còn nhỏ nữa!”
Vương Thiên Hoa co rút, “Lúc ấy không còn nhỏ, lại không hiểu chuyện.”
Lam Minh nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Cậu có nhỏ cũng có không hiểu chuyện nữa thì cũng không muốn lên giường với em gái cô ta đi?”
“Tôi…”
Vương Thiên Hoa đỏ mặt.
Miêu Tiêu Bắc sợ hắn khó xử, vung chân đá Lam Minh, hỏi Vương Thiên Hoa, “Vậy cậu có đối tượng khác rồi hả?”
“Không… cậu đừng đoán bậy.” Vương Thiên Hoa mất tự nhiên, ngay cả Phong Tiểu Vũ còn nhìn ra.
Lam Minh bưng tách cà phê lên uống, từ yêu người khác biến thành em gái, hay thật ha.
Thấy Lam Minh giật giật khóe miệng, Miêu Tiêu Bắc lại vung chân đá, có chút bất đắc dĩ — Sao lại đá tôi?
Miêu Tiêu Bắc chỉ chỉ đầu — Tôi cũng nghe thấy nha!
Lam Minh nhìn trời.
“Ở lại ăn cơm đi rồi về.”
Lúc này, Tiêu Hoa từ trên lầu bước xuống, hắn mới vừa đi hỏi Khiết Liêu tối nay muốn ăn gì, hỏi cả buổi mới ra, nói muốn ăn món Hoa, cho nên Tiêu Hoa định gọi điện kêu những món Khiết Liêu thích, hôm nay nhiều người, không cần gây với con nít. Mặc dù cũng hơi giận, nhưng Khiết Liêu dù sao cũng vì mình mới đánh người… Bỏ đi, người lớn không nên chấp nhặt với thiếu niên hư hỏng.
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy đầu mình rối tung, hắn cũng không biết làm sao để đóng cái đầu đây, ai nghĩ gì trong đầu cũng nghe thấy, không có cách đóng lại.
Đang đau đầu, đột nhiên sau đầu bị ai đánh… Bàn tay nhỏ, Miêu Tiêu Bắc cả kinh, xoay đầu lại… Cổ Lỗ Y liền trốn mất.
Miêu Tiêu Bắc xoa xoa đầu, trong lòng nghĩ sao Cổ Lỗ Y lại chạy xuống, chỉ thấy Lam Minh nhịn cười, nhấp ngụm cà phê… Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ đầu, thật ra không còn nghe thấy nữa, trở lại bình thường.
“Không được.” Vương Thiên Hoa đứng dậy, “Tôi còn cái hẹn bàn chuyện làm ăn, hẹn lần sau nha.” Nói xong liền muốn đi.
“Sao mới tới đã về rồi.” Miêu Tiêu Bắc muốn cản hắn, ngón tay chạm nhẹ vào ống tay áo của Vương Thiên Hoa… Lập tức cảm giác có dòng điện chạy thẳng lên não….
Trước mặt Miêu Tiêu Bắc xuất hiện một khung ảnh, bên trong là hình ảnh của Vương Thiên Hoa và một cô gái.
Nhưng mà, hình ảnh này làm Miêu Tiêu Bắc khó chịu — Vương Thiên Hoa ôm cô gái kia, trên mặt đầy sẹo, cả khuôn mặt như được lắp ráp từ những bộ phận riêng biệt, mỗi bộ phận có màu da khác nhau, hai mắt to nhỏ không đồng nhất, còn giống như mắt người chết, vô cùng tà ác…
Miêu Tiêu Bắc vội rút tay về, Vương Thiên Hoa ôm cô gái đó làm cho hắn có chút buồn nôn.
“Sao vậy?” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc có phản ứng mạnh, liền hỏi.
“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu — Nhìn thấy quỷ!
Trong lòng Lam Minh liền hiểu — Nhìn thấy họa bì?
“Sao họa bì xấu quá vậy!” Miêu Tiêu Bắc kích động, nói thẳng ra miệng.
Vương Thiên Hoa nghe được, khó hiểu nhìn hắn.
“Không.” Miêu Tiêu Bắc cười, tiễn Vương Thiên Hoa ra về.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, hắn liền túm Lam Minh hỏi, “Giờ làm sao?!”
“Làm sao cái gì?” Lam Minh nhún vai, “Đi theo xem thử, nếu là yêu tinh thật thì thu phục cô ta!”
Nói xong, hắn liền nhìn lên trên huýt sáo, Sphinx lập tức xuất hiện ở không trung.
“A!” Miêu Tiêu Bắc vừa kêu một tiếng, Lam Minh đã bế hắn phóng lên lưng Sphinx, Sphinx tức giận nói, “Bộ tưởng ta là chó hả mà huýt sáo!”
“Mau đuổi theo, bớt nói nhảm!” Lam Minh đạp nó một cái.
Sphinx đành phải mở cánh bay đi.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác có cái gì đó túm áo mình, vươn tay chụp… thì ra là Cổ Lỗ Y đang vỗ cánh bay theo.
“Cổ Lỗ Y?!” Miêu Tiêu Bắc ôm nó ngây người, thiếu chút nữa té xuống dưới, cũng may Lam Minh đã giữ chặt.
Ba người liếc nhìn nhau, đều thở ra một hơi… Nguy hiểm thật!
“Bắc Bắc, ngươi mới vừa thấy cái gì vậy?” Sphinx hỏi, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý.
“Giống như quái nhân trong phim khoa học… Dùng thân thể của người khác chắp vá thành.”
“Đó là cái gì?” Sphinx khó hiểu.
“Tôi chỉ nhìn thấy ảnh chụp, không nhìn thấy hình thật.” Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ, “Nhìn thấy ảnh chụp đã khó chịu cho nên không nhìn nữa.”
Lam Minh gật đầu, cũng không nói gì, Sphinx nhìn chằm chằm chiếc xe màu xám bạc chỉ còn có chút xíu.
Miêu Tiêu Bắc nói ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu nay, “Lam Minh, chúng ta bay như vầy có bị ai chụp được không, còn bị nói là vật thể bay kì lạ? Hay đụng trúng máy bay, hay bị người trong máy bay nhìn thấy…”
Lam Minh cười, “Yên tâm đi, mắt thường không nhìn thấy chúng ta, Sphinx đã lập kết giới rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Miêu Tiêu Bắc yên tâm, ngồi phía sau suy nghĩ… Lại nhớ tới tấm ảnh đó, đột nhiên nhớ ra một chi tiết, “A!”
“Chuyện gì?”
“Tôi nhớ lúc xem tấm ảnh đó có cảm giác rất cũ!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Tấm ảnh không phải mới chụp, khung ảnh cũng dính bụi… Trông Thiên Hoa cũng già dặn hơn…”
Lam Minh xoay đầu lại hỏi, “Bắc Bắc, có phải cậu nghi ngờ con quỷ đó có liên quan đến cái chết của Tiễn Lương?”
“Tôi luôn cảm thấy chuyện này không phải ngẫu nhiên.” Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy xe của Vương Thiên Hoa dừng lại trước một tòa nhà cao tầng, liền vỗ Lam Minh, “Hắn dừng lại rồi!”
Lam Minh quan sát địa hình, chỉ có thể đáp xuống sân thượng của tòa nhà đó, nhưng trên tầng cao nhất không phải sân thượng công cộng mà là bể bơi.
“Hắn vào trong rồi!” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Giờ làm sao?!”
“Ai lại xây bể bơi trên nóc nhà?!” Lam Minh bất đắc dĩ, kéo khóa áo của Miêu Tiêu Bắc xuống.
“Chi vậy?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
Lam Minh mỉm cười, nhét Cổ Lỗ Y vào trong, kéo khóa lên, sau đó ôm Miêu Tiêu Bắc nhảy xuống… Ùm!
Hai người nhảy ùm vào hồ bơi, mọi người xung quanh đều kinh hãi nhìn hai người từ trên trời rơi xuống.
“Khụ khụ…” Miêu Tiêu Bắc bị sặc nước, Cổ Lỗ Y cũng bị sặc, ngẩng đầu kiếm không khí.
Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc lên bờ, có người hỏi, “Hai người sao lại…”
Lam Minh phất tay, “Chúng tôi nhảy dù, lúc nhảy xuống lại nhớ ra quên đeo vào, cũng may bên dưới là bể bơi.”
Miêu Tiêu Bắc thấy mọi người đều tự vô trạng thái miệng há to, cảm thấy rất dọa người, liền kéo Lam Minh ra cầu thang, “Anh bị điên hả!”
Lam Minh kéo Cổ Lỗ Y ra, làm như không có việc gì nói, “Cậu nói không kịp mà!” Nói xong liền vỗ mông Cổ Lỗ Y, “Hong khô quần áo mau!”
Cổ Lỗ Y liếc hắn, thổi mấy cái vào hai người… Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác hơi nóng phà vào mặt, chỉ một lát sau… quần áo đã khô!
…
Trầm mặc một lát, Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y cọ cọ, “Cổ Lỗ Y đúng là vật mà ai đi du lịch cũng muốn mang!”
Lam Minh nhìn trời xem thường, kéo Miêu Tiêu Bắc xuống lầu.
“Hắn chắc đang đi thang máy.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc tới trước thang máy.
Miêu Tiêu Bắc sờ lên cửa… Trong đầu xuất hiện hình ảnh Vương Thiên Hoa vào thang máy, nhấn tầng… 19.
“Tầng 19!” Miêu Tiêu Bắc vừa nói xong đã bị Lam Minh kéo vào thang máy sau một tiếng “Đinh” cửa mở.
Miêu Tiêu Bắc có chút không hiểu, hỏi Lam Minh, “Khiết Liêu đâu phải lần đầu tiên cãi với Tiêu Hoa, sao lần này lại nghiêm trọng quá vậy?”
“Bình thường thôi.” Lam Minh và Cổ Lỗ Y mỗi người cầm một hộp đồ ăn Thái, thờ ơ nói, “Tiêu Hoa dù sao cũng khác biệt, nếu lúc trước Khiết Liêu cũng sẽ không tức giận như vậy, bây giờ thông suốt thì thấy đả kích, người sói rất đơn giản.”
Miêu Tiêu Bắc đứng bên cửa sổ, chống cằm nói, “Cũng đúng, mối tình đầu lại bị đả kích không nhỏ… Nhưng mà Tiêu Hoa lại đối xử với Khiết Liêu như một đứa trẻ hư cần phải dạy dỗ, hẳn là cũng không nghĩ tới mặt kia.”
“Chậm tiêu!” Lam Minh có chút bất mãn, “Con người… vừa chết sớm còn chậm tiêu, động vật cấp thấp!”
Miêu Tiêu Bắc nhấc chân đá, Lam Minh né, bắt lấy chân hắn muốn chọc Miêu Tiêu Bắc, phía sau, Cổ Lỗ Y đột nhiên túm tóc Miêu Tiêu Bắc.
“Sao vậy Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc xoay mặt nhìn nó.
“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y chỉ xuống lầu.
Miêu Tiêu Bắc nhìn xuống, trước cửa có một chiếc xe màu xám bạc dừng lại, cửa xe mở ra, có một người đàn ông bước xuống, trong tay cầm bao to bao nhỏ, vội vã bước vào EX.
“A!” Miêu Tiêu Bắc sửng sốt — Vương Thiên Hoa! Lập tức lao xuống cùng Lam Minh, Cổ Lỗ Y cũng muốn đi theo nhưng Miêu Tiêu Bắc bắt nó ở lại trong phòng với Sphinx, tránh cho cả hai làm Vương Thiên Hoa sợ.
Cổ Lỗ Y bất mãn ngồi trên đầu Sphinx, đeo tai nghe chơi PSP!
“Thiên Hoa! Thằng này!” Phong Tiểu Vũ đang ở dưới lầu, vừa thấy Vương Thiên Hoa liền chạy vọt tới.
“Tiểu Vũ, cậu cũng ở đây hả!” Vương Thiên Hoa rất thân thiện, đặt mấy cái bao lên bàn, Phong Tiểu Vũ nhìn vào trong, đều là đồ ăn.
“Tớ thấy hôm trước Tiêu Bắc mua rất nhiều sữa bột nên nghĩ nhà của các cậu có con nít.” Vương Thiên Hoa cười nói, “Cho nên mua rất nhiều đồ ăn vặt.”
Vừa dứt lời, Long Tước đã xuất hiện bên cạnh hắn, bắt tay nói, “Cậu đúng là rất quan tâm, tôi đại diện bọn nhỏ cám ơn cậu.”
“Haha, không có gì.” Vương Thiên Hoa khó hiểu hỏi, “Bọn nhỏ? Ở đây có rất nhiều trẻ con lắm sao?”
“Không.” Long Tước phất tay, “Ở chỗ khác, chúng tôi thu dưỡng bọn nhỏ.”
Vương Thiên Hoa há miệng, “Thu dưỡng nhiều lắm sao?”
“Ừ.” Long Tước tính toán, “Có năm mươi đứa.”
“A…” Vương Thiên Hoa hít một hơi, “Thì ra các anh làm từ thiện, đúng là không dễ dàng.” Nói xong, Vương Thiên Hoa lấy xấp chi phiếu, viết lên mấy con số, xé một tờ đưa cho Long Tước, “Tôi cũng rất thích làm từ thiện, cũng thích con nít nữa, chút tiền này gửi anh mua sách cho bọn nhỏ.”
“…” Long Tước liền có hảo cảm với Vương Thiên Hoa — Người này không tệ nha!
Phong Tiểu Vũ kéo Vương Thiên Hoa ngồi xuống, Đa Mị bưng trà lên, Sishir thấy hai cái tai lộ ra ngoài, lập tức lấy cái mũi đội lên cho hắn… Nguy hiểm thật!
Đa Mị sờ sờ đầu, hai cái tai màu trắng dạo này cứ lộ ra, chủ yếu là vì Phong Tiểu Vũ thích sờ, rồi còn theo bản năng sờ phía sau… Cũng may không có lộ cái đuôi.
Phong Tiểu Vũ cũng ngồi xuống, hỏi thăm Vương Thiên Hoa, nhìn sắc mặt của hắn, cũng không có gì khác thường, nhưng ấn đường lại biến thành màu đen.
“Bắc Bắc…”
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghe Sishir gọi mình, nhưng xoay mặt nhìn, Sishir vẫn ngồi đọc báo, không ngẩng đầu.
“Bắc Bắc!”
Giọng nói của Sishir lại vang lên bên tai, Miêu Tiêu Bắc hiểu ra, hắn đang thông qua suy nghĩ để nói chuyện với mình — Có chuyện gì vậy Sishir? Miêu Tiêu Bắc cũng thông qua suy nghĩ, nói chuyện với hắn.
“Anh bạn của anh.” Giọng nói của Sishir truyền thẳng vào lỗ tai, “Phía sau hắn có thần chết đi theo.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt… Chỉ có người sắp chết, thần chết mới đi theo. Hắn theo bản năng nhìn ra ngoài, bên cạnh xe của Vương Thiên Hoa có một người mặc áo choàng đen, sau lưng cầm lưỡi liềm rất to.
“Ách…” Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm thần chết, mọi người ở đây đều nhìn thấy thần chết đó, ngoại trừ Vương Thiên Hoa.
Thần chết chỉ xuất hiện sau lưng người sắp chết trước ba ngày, đợi tới khi họ chết liền bắt hồn kéo đi! Vương Thiên Hoa chỉ còn sống được ba ngày!
Vương Thiên Hoa thấy Miêu Tiêu Bắc nhìn ra ngoài, cũng nhìn theo, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, ý bảo hắn cứ ngồi nói chuyện đi.
“Sishir, có thể giúp tôi hỏi thần chết kia tại sao lại đi theo Vương Thiên Hoa không?” Miêu Tiêu Bắc lặng lẽ năn nỉ Sishir.
Sishir có chút khó xử — Bởi vì giữa thần chết không được hỏi nhiệm vụ của nhau. Nhưng thấy Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, với lại cũng lo cho Vương Thiên Hoa, một người không tệ, hắn còn giúp Long Tước nuôi tụi nhỏ, Sishir quyết định vẫn giúp Miêu Tiêu Bắc.
Vì thế, hắn bỏ tờ báo xuống, đi ra ngoài.
Vương Thiên Hoa bị hành động của Sishir hấp dẫn, nhìn theo, trong lòng nghĩ, Tiêu Bắc đúng là nhiều bạn.
“Đúng rồi Thiên Hoa.” Miêu Tiêu Bắc liền kéo lực chú ý của Vương Thiên Hoa, “Dạo này cậu thế nào?”
“Haiz, giờ tớ già rồi.” Vương Thiên Hoa nhún vai, “Tớ cũng không có hy vọng gì lớn, không giống cậu với Tiểu Khải, rất nhiệt tình, sống ngày nào hay ngày đó.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, liếc mắt nhìn Phong Tiểu Vũ, Phong Tiểu Vũ nhìn ý nói — Hỏi chuyện của Tiễn Lương đi!
Miêu Tiêu Bắc gật đầu nói, “Đúng rồi, hai hôm trước tớ về thăm trường, gặp lão Tiếu.”
Vương Thiên Hoa ngẩn người, “Vậy à… Lâu rồi tớ không về thăm thầy, thầy vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.” Miêu Tiêu Bắc trả lời.
“Vậy… cậu biết chuyện của Tiễn Lương rồi?” Vương Thiên Hoa cẩn thận hỏi.
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Ừ.”
“Haiz.” Vương Thiên Hoa thở dài, “Biết cũng tốt, tớ với Dư Khải có nói với nhau, các cậu vĩnh viễn không biết chuyện này thì tốt hơn.”
“Cậu ấy sao lại tự sát?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
Vương Thiên Hoa trầm mặc một lát, đột nhiên nhích sang chỗ Miêu Tiêu Bắc, nắm cánh tay của hắn, Lam Minh ngồi ở đối diện, theo bản năng nhướn mày, bị Miêu Tiêu Bắc trừng mắt.
Lam Minh đành phải im lặng, nhưng vẫn rất để ý bả vai của hai người kề sát nhau.
“Người ngoài, chính là cảnh sát, đều nói Tiễn Lương tự sát…”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, những người còn lại cũng hai mặt nhìn nhau, “Ý của cậu là…”
“Tiễn tử sao có thể tự sát được?!” Vương Thiên Hoa lập tức có chút kích động, “Tớ và Tiểu Khải có chết cũng không tin! Với lại Tiễn tử…”
Nói tới đây, Vương Thiên Hoa có chút do dự, không biết phải nói tiếp thế nào.
“Cậu ấy sao?”
Vương Thiên Hoa nhìn Miêu Tiêu Bắc, hắn muốn nói, Tiễn tử sao mà chết được?! Chết rồi sao gặp cậu? Nếu có thể sống đến bây giờ, có thể mỗi tuần đi xem cậu diễn, cậu ấy đã hạnh phúc lắm rồi… Nhưng mấy câu này không nói được, Tiễn Lương từng bắt bọn họ thề, ai cũng không được nói cho Miêu Tiêu Bắc biết chuyện hắn thầm mến Miêu Tiêu Bắc.
“Cậu ấy… còn muốn kết hôn mà!” Vương Thiên Hoa nghĩ đại một cái cớ, “Mới quen bạn gái vài tháng, rất đẹp, trước khi chết vài ngày còn hẹn đi xem phim, sao có thể đột nhiên tự sát như vậy!”
“Không phải tự sát? Hay có ai đẩy cậu ấy xuống lầu?” Miêu Tiêu Bắc nghe bạn mình có thể bị mưu sát, trong lòng tức giận, một người tốt như vậy sao lại tự nhiên bị người ta hại chết?!
“Tớ và Tiểu Khải đã tra rất lâu, chúng tớ phát hiện hình như có một người thần bí, cứ theo dõi Tiễn tử.” Vương Thiên Hoa thở dài, “Nhưng chúng tớ vì làm phiền hoài nên bị cảnh sát cảnh cáo rất nhiều lần.”
Trong lòng Miêu Tiêu Bắc cũng đặt ra nghi vấn cực lớn.
Ban đầu, mọi người định dùng phương pháp chạm vào tro cốt của Tiễn Lương nhưng bị Miêu Tiêu Bắc gạt bỏ, hắn muốn hỏi Vương Thiên Hoa trước rồi quyết định. Dù sao, người cũng đã chết, không thể sống lại, muốn chạm vào tro cốt phải đào mộ lên… Hắn làm không được.
Nhưng hôm nay nghe Vương Thiên Hoa nói Tiễn Lương chết oan, hơn nữa Vương Thiên Hoa còn bị thần chết đi theo… có thể thấy điều này có chút kì lạ. Miêu Tiêu Bắc quyết định bỏ thời gian tới nghĩa trang công cộng cùng Lam Minh, điều tra về Tiễn Lương.
Lúc này, Sishir đã quay lại, sắc mặt trên mặt như là khó hiểu.
Miêu Tiêu Bắc liền nhìn hắn — Sao rồi?
Sishir lắc đầu — Hắn chỉ là thần chết đi ngang, vì nhìn thấy lực sinh mệnh của Vương Thiên Hoa bị đe dọa, cảm thấy có thể là sắp chết, cho nên đ theo mấy hôm nay.
Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc — Lực sinh mệnh bị đe dọa là có ý gì?
Đơn giản mà nói…
Lúc này, Bạch Lâu chen vào — Chính là không còn dương khí, đã cạn khô.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày.
“Cậu yên tâm đi Tiêu Bắc.” Vương Thiên Hoa nói, “Tớ và Tiểu Khải sẽ điều tra rõ về cái chết của Tiễn tử.”
“Ừ, bên tớ cũng sẽ điều tra.” Miêu Tiêu Bắc còn rất nghiêm túc gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi, “À chừng nào cậu kết hôn?”
“Tớ?” Vương Thiên Hoa có chút xấu hổ, cười gượng hai tiếng, “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Cậu với thanh mai trúc mã quen lâu vậy rồi mà, không kết hôn sao?”
“Đừng nhắc nữa.” Vương Thiên Hoa ôm đầu thở dài, “Lúc trước, tớ đúng là rất yêu cô ấy… Cô ấy cũng rất đơn giản trong sáng. Nhưng bây giờ cậu cũng thấy rồi đó, đam mê danh vọng, lúc nào cũng muốn nổi tiếng. Nhưng hai đứa tụi tớ quen lâu vậy rồi, cả nhà hai bên đều đồng ý, nhưng tớ lại kéo dài một ngày rồi lại một ngày. Giờ tớ mới phát hiện, có lẽ vẫn nên lấy em gái của cô ấy…”
“Vậy cậu đã lên giường với cô ta chưa?”
Lam Minh đột nhiên hỏi một câu.
“A…” Vương Thiên Hoa ngại ngùng, “Cái này…”
Phong Tiểu Vũ cười hì hì nói, “Lúc lên đại học cũng đâu còn nhỏ nữa!”
Vương Thiên Hoa co rút, “Lúc ấy không còn nhỏ, lại không hiểu chuyện.”
Lam Minh nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, “Cậu có nhỏ cũng có không hiểu chuyện nữa thì cũng không muốn lên giường với em gái cô ta đi?”
“Tôi…”
Vương Thiên Hoa đỏ mặt.
Miêu Tiêu Bắc sợ hắn khó xử, vung chân đá Lam Minh, hỏi Vương Thiên Hoa, “Vậy cậu có đối tượng khác rồi hả?”
“Không… cậu đừng đoán bậy.” Vương Thiên Hoa mất tự nhiên, ngay cả Phong Tiểu Vũ còn nhìn ra.
Lam Minh bưng tách cà phê lên uống, từ yêu người khác biến thành em gái, hay thật ha.
Thấy Lam Minh giật giật khóe miệng, Miêu Tiêu Bắc lại vung chân đá, có chút bất đắc dĩ — Sao lại đá tôi?
Miêu Tiêu Bắc chỉ chỉ đầu — Tôi cũng nghe thấy nha!
Lam Minh nhìn trời.
“Ở lại ăn cơm đi rồi về.”
Lúc này, Tiêu Hoa từ trên lầu bước xuống, hắn mới vừa đi hỏi Khiết Liêu tối nay muốn ăn gì, hỏi cả buổi mới ra, nói muốn ăn món Hoa, cho nên Tiêu Hoa định gọi điện kêu những món Khiết Liêu thích, hôm nay nhiều người, không cần gây với con nít. Mặc dù cũng hơi giận, nhưng Khiết Liêu dù sao cũng vì mình mới đánh người… Bỏ đi, người lớn không nên chấp nhặt với thiếu niên hư hỏng.
Miêu Tiêu Bắc cảm thấy đầu mình rối tung, hắn cũng không biết làm sao để đóng cái đầu đây, ai nghĩ gì trong đầu cũng nghe thấy, không có cách đóng lại.
Đang đau đầu, đột nhiên sau đầu bị ai đánh… Bàn tay nhỏ, Miêu Tiêu Bắc cả kinh, xoay đầu lại… Cổ Lỗ Y liền trốn mất.
Miêu Tiêu Bắc xoa xoa đầu, trong lòng nghĩ sao Cổ Lỗ Y lại chạy xuống, chỉ thấy Lam Minh nhịn cười, nhấp ngụm cà phê… Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ đầu, thật ra không còn nghe thấy nữa, trở lại bình thường.
“Không được.” Vương Thiên Hoa đứng dậy, “Tôi còn cái hẹn bàn chuyện làm ăn, hẹn lần sau nha.” Nói xong liền muốn đi.
“Sao mới tới đã về rồi.” Miêu Tiêu Bắc muốn cản hắn, ngón tay chạm nhẹ vào ống tay áo của Vương Thiên Hoa… Lập tức cảm giác có dòng điện chạy thẳng lên não….
Trước mặt Miêu Tiêu Bắc xuất hiện một khung ảnh, bên trong là hình ảnh của Vương Thiên Hoa và một cô gái.
Nhưng mà, hình ảnh này làm Miêu Tiêu Bắc khó chịu — Vương Thiên Hoa ôm cô gái kia, trên mặt đầy sẹo, cả khuôn mặt như được lắp ráp từ những bộ phận riêng biệt, mỗi bộ phận có màu da khác nhau, hai mắt to nhỏ không đồng nhất, còn giống như mắt người chết, vô cùng tà ác…
Miêu Tiêu Bắc vội rút tay về, Vương Thiên Hoa ôm cô gái đó làm cho hắn có chút buồn nôn.
“Sao vậy?” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc có phản ứng mạnh, liền hỏi.
“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu — Nhìn thấy quỷ!
Trong lòng Lam Minh liền hiểu — Nhìn thấy họa bì?
“Sao họa bì xấu quá vậy!” Miêu Tiêu Bắc kích động, nói thẳng ra miệng.
Vương Thiên Hoa nghe được, khó hiểu nhìn hắn.
“Không.” Miêu Tiêu Bắc cười, tiễn Vương Thiên Hoa ra về.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, hắn liền túm Lam Minh hỏi, “Giờ làm sao?!”
“Làm sao cái gì?” Lam Minh nhún vai, “Đi theo xem thử, nếu là yêu tinh thật thì thu phục cô ta!”
Nói xong, hắn liền nhìn lên trên huýt sáo, Sphinx lập tức xuất hiện ở không trung.
“A!” Miêu Tiêu Bắc vừa kêu một tiếng, Lam Minh đã bế hắn phóng lên lưng Sphinx, Sphinx tức giận nói, “Bộ tưởng ta là chó hả mà huýt sáo!”
“Mau đuổi theo, bớt nói nhảm!” Lam Minh đạp nó một cái.
Sphinx đành phải mở cánh bay đi.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác có cái gì đó túm áo mình, vươn tay chụp… thì ra là Cổ Lỗ Y đang vỗ cánh bay theo.
“Cổ Lỗ Y?!” Miêu Tiêu Bắc ôm nó ngây người, thiếu chút nữa té xuống dưới, cũng may Lam Minh đã giữ chặt.
Ba người liếc nhìn nhau, đều thở ra một hơi… Nguy hiểm thật!
“Bắc Bắc, ngươi mới vừa thấy cái gì vậy?” Sphinx hỏi, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý.
“Giống như quái nhân trong phim khoa học… Dùng thân thể của người khác chắp vá thành.”
“Đó là cái gì?” Sphinx khó hiểu.
“Tôi chỉ nhìn thấy ảnh chụp, không nhìn thấy hình thật.” Miêu Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ, “Nhìn thấy ảnh chụp đã khó chịu cho nên không nhìn nữa.”
Lam Minh gật đầu, cũng không nói gì, Sphinx nhìn chằm chằm chiếc xe màu xám bạc chỉ còn có chút xíu.
Miêu Tiêu Bắc nói ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu nay, “Lam Minh, chúng ta bay như vầy có bị ai chụp được không, còn bị nói là vật thể bay kì lạ? Hay đụng trúng máy bay, hay bị người trong máy bay nhìn thấy…”
Lam Minh cười, “Yên tâm đi, mắt thường không nhìn thấy chúng ta, Sphinx đã lập kết giới rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Miêu Tiêu Bắc yên tâm, ngồi phía sau suy nghĩ… Lại nhớ tới tấm ảnh đó, đột nhiên nhớ ra một chi tiết, “A!”
“Chuyện gì?”
“Tôi nhớ lúc xem tấm ảnh đó có cảm giác rất cũ!” Miêu Tiêu Bắc nói, “Tấm ảnh không phải mới chụp, khung ảnh cũng dính bụi… Trông Thiên Hoa cũng già dặn hơn…”
Lam Minh xoay đầu lại hỏi, “Bắc Bắc, có phải cậu nghi ngờ con quỷ đó có liên quan đến cái chết của Tiễn Lương?”
“Tôi luôn cảm thấy chuyện này không phải ngẫu nhiên.” Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy xe của Vương Thiên Hoa dừng lại trước một tòa nhà cao tầng, liền vỗ Lam Minh, “Hắn dừng lại rồi!”
Lam Minh quan sát địa hình, chỉ có thể đáp xuống sân thượng của tòa nhà đó, nhưng trên tầng cao nhất không phải sân thượng công cộng mà là bể bơi.
“Hắn vào trong rồi!” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh, “Giờ làm sao?!”
“Ai lại xây bể bơi trên nóc nhà?!” Lam Minh bất đắc dĩ, kéo khóa áo của Miêu Tiêu Bắc xuống.
“Chi vậy?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
Lam Minh mỉm cười, nhét Cổ Lỗ Y vào trong, kéo khóa lên, sau đó ôm Miêu Tiêu Bắc nhảy xuống… Ùm!
Hai người nhảy ùm vào hồ bơi, mọi người xung quanh đều kinh hãi nhìn hai người từ trên trời rơi xuống.
“Khụ khụ…” Miêu Tiêu Bắc bị sặc nước, Cổ Lỗ Y cũng bị sặc, ngẩng đầu kiếm không khí.
Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc lên bờ, có người hỏi, “Hai người sao lại…”
Lam Minh phất tay, “Chúng tôi nhảy dù, lúc nhảy xuống lại nhớ ra quên đeo vào, cũng may bên dưới là bể bơi.”
Miêu Tiêu Bắc thấy mọi người đều tự vô trạng thái miệng há to, cảm thấy rất dọa người, liền kéo Lam Minh ra cầu thang, “Anh bị điên hả!”
Lam Minh kéo Cổ Lỗ Y ra, làm như không có việc gì nói, “Cậu nói không kịp mà!” Nói xong liền vỗ mông Cổ Lỗ Y, “Hong khô quần áo mau!”
Cổ Lỗ Y liếc hắn, thổi mấy cái vào hai người… Miêu Tiêu Bắc liền cảm giác hơi nóng phà vào mặt, chỉ một lát sau… quần áo đã khô!
…
Trầm mặc một lát, Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y cọ cọ, “Cổ Lỗ Y đúng là vật mà ai đi du lịch cũng muốn mang!”
Lam Minh nhìn trời xem thường, kéo Miêu Tiêu Bắc xuống lầu.
“Hắn chắc đang đi thang máy.” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc tới trước thang máy.
Miêu Tiêu Bắc sờ lên cửa… Trong đầu xuất hiện hình ảnh Vương Thiên Hoa vào thang máy, nhấn tầng… 19.
“Tầng 19!” Miêu Tiêu Bắc vừa nói xong đã bị Lam Minh kéo vào thang máy sau một tiếng “Đinh” cửa mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.