Quyển 9 - Chương 84
Nhĩ Nhã
23/08/2016
Mấy hôm nay Miêu Tiêu Bắc đột nhiên ngã bệnh, rất nặng, sốt cao còn
bất tỉnh, không tra được nguyên nhân. Đưa tới bệnh viện kiểm tra, cái gì cũng bình thường, Bạch Lâu bắt mạch cho hắn, phát hiện mạch tượng bình
thường, nhưng lại sốt cao.
Liên tiếp ba ngày, Miêu Tiêu Bắc vốn đã gầy bây giờ còn đổ bệnh nằm trên giường, có chút giống hấp hối.
Cổ Lỗ Y không ăn cơm, bình thường mềm mềm tròn tròn giờ lại ủ rũ, cả ngày sầu bi ở bên cạnh Miêu Tiêu Bắc.
“Sao lại như vậy?” Lam Minh rất lo lắng, vẫn ngồi bên cạnh Miêu Tiêu Bắc suốt.
Bạch Lâu lật xem tư liệu, cuối cùng cho ra kết luận… Miêu Tiêu Bắc có thể bị người ta hạ vu thuật, cũng chính là nguyền rủa theo tục xưng.
“Nguyền rủa?” Khiết Liêu không hiểu lắm, “Sao lại nguyền rủa Tiêu Bắc? Hắn đâu có hại ai, hơn nữa lúc nào cũng ở cạnh chúng ta mà.”
“Có thể vì ở cạnh chúng ta mới bị tai bay vạ gió.” Bạch Lâu sờ cái trán nóng hổi của Miêu Tiêu Bắc, “Ai làm trò này, nếu cứ tiếp tục Tiêu Bắc có thể sẽ gặp chuyện.”
“Có khi nào là đối thủ không?” Khiết Liêu nhíu mày hỏi, “Ghen tị tài hoa của Tiêu Bắc, hoặc từng đắc tội ai ở mặt công việc?”
“Không có.” Phong Tiểu Vũ lắc đầu, “Bắc Bắc tốt lắm, ai lại không thích chứ? Mà đoàn kịch cũng nhỏ, đâu phải to lớn gì mà được nhiều lợi ích.”
“Tôi có cách rồi.” Lam Minh đột nhiên nói, “Mọi người ra ngoài chờ một chút.”
Mọi người nhìn nhau, Sphinx đẩy mọi người, “Haiz, bỏ đi bỏ đi, chúng ta ra ngoài chờ.”
Chờ cửa phòng đóng lại, Lam Minh ngồi xuống bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, nói nhỏ với Cổ Lỗ Y đang dùng bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi cho Miêu Tiêu Bắc, “Cổ Lỗ Y, lấy giúp ta cục đá lạnh.”
Cổ Lỗ Y bay tới chỗ tủ lạnh, mở ra lấy cục đá.
Lam Minh cầm cục đá nhẹ nhàng đặt lên môi Miêu Tiêu Bắc, chạm vào đôi môi nóng như lửa, đá liền tan ra, chui vào miệng, mang theo vị ngọt thản nhiên.
Trong ý thức mông lung, Miêu Tiêu Bắc dần dần tỉnh lại, hình như nghe thấy có ai gọi mình, giọng nói rất quen thuộc.
“Bắc Bắc?”
…
“Lam…” Miêu Tiêu Bắc há miệng, hàm hồ nói.
Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc hơi tỉnh lại, liền dùng trán chạm vào trán hắn, nhắm mắt lại…
Trong ý thức của Miêu Tiêu Bắc, giọng nói mơ hồ càng thêm rõ ràng, đúng là giọng của Lam Minh.
“Bắc Bắc, cậu thấy khó chịu?”
“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc không mở miệng nói, nhưng ý thức có thể trao đổi với Lam Minh, cảm giác có chút kì diệu.
“Cậu thấy sao?”
“Chóng mặt… mệt… còn có chút sợ…”
“Sợ?” Lam Minh khẽ nhíu mày, “Cậu sợ cái gì? Cậu sợ hãi hay sợ phiền phức?”
“Có một chút, tôi cảm giác như gặp chuyện không may.”
“Bắc Bắc. Bây giờ cậu nhìn xung quanh, tập trung tinh thần… Tìm người bày đầu!”
“Bày đầu?”
“Đúng vậy!”
Miêu Tiêu Bắc cố gắng tập trung, để bản thân duy trì thanh tỉnh, muốn tìm xem cái gọi là ‘người bày đầu’.
Sau khi tập trung tinh thần… Hắn nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ trước mặt, mình đang ở giữa những đám mây.
Xung quanh là mây trắng, trên đỉnh đầu có một vòng tròn màu vàng… Vừa đẹp vừa tráng lệ.
Miêu Tiêu Bắc bị ánh sáng đâm thẳng vào mắt rất chói, hắn dùng tay che trán, muốn cản ánh sáng chói mắt, lại nhìn thoáng ra xa, hình như có một người.
Người nọ thân hình cao to, tóc dài màu vàng, dưới ánh sáng chói mắt, mái tóc trông vô cùng chói mắt.
Trong nháy mắt đó, Miêu Tiêu Bắc sinh ra một ảo giác, kia chẳng phải là Lam Minh sao?!
Hắn chạy mau về trước mấy bước, “Lam Minh!”
Người nọ đứng lại, không xoay đầu, chỉ nhìn về phía trước.
Miêu Tiêu Bắc chạy càng gần mới càng nhận ra đó không phải là Lam Minh.
Vóc dáng người đó cao to hơn Lam Minh, với lại mái tóc dài thật nha. Trên người mặc chiến bào kì lạ, còn có một áo choàng màu đỏ như máu, bên vai trái có một cái đầu sư tử màu vàng há to miệng. Biểu tình đó làm cho Miêu Tiêu Bắc nhớ tới Sphinx.
“Đây là…”
Miêu Tiêu Bắc bước tới gần, đứng lại kêu một tiếng.
Người nọ ngẩng đầu nhìn phía xa, thật lâu sau mới chậm rãi… xoay đầu lại.
…
“A!”
Lam Minh thấy hơi thở Miêu Tiêu Bắc đều đặn, nhiệt độ cũng giảm không ít, nghĩ hắn đang ngủ, sợ ngủ rồi để mất ý thức, cho nên ngồi dậy, muốn kêu Cổ Lỗ Y mang cục đá tới, lại nghe Miêu Tiêu Bắc kêu lên sợ hãi, sau đó ngồi bật dậy.
Xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, sắc mặt tái nhợt, trên trán và gò má đổ mồ hôi, tóc ẩm ướt, dính trên trán… Tuy nhìn rất đáng thương nhưng cũng rất đẹp.
“Bắc Bắc.” Cổ Lỗ Y bay tới ôm cánh tay Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc phục hồi, cúi đầu nhìn nó.
“Cậu thấy sao rồi?” Lam Minh ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Miêu Tiêu Bắc, “Bị dọa như vậy rồi? Nhìn thấy cái gì?”
“A…” Miêu Tiêu Bắc do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không… thấy gì hết.”
“Vậy sao?” Lam Minh tất nhiên không tin, nhìn dáng vẻ của Miêu Tiêu Bắc, hắn không những thấy mà còn thấy thứ gì đó không thể nói.
Nghe giọng của Miêu Tiêu Bắc khàn khàn, Cổ Lỗ Y cọ cọ hắn rồi bay đi ôm ly nước ấm tới.
Miêu Tiêu Bắc cầm lấy, sờ đầu nó, cầm ly nước ấm uống sạch, cảm giác mất nước nghiêm trọng này mới thoáng dịu đi. Thở ra một hơi dài, Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại, mở ra, cảm giác mệt mỏi bất lực trong người cũng biến mất, tinh thần dồi dào.
“Cậu ngủ ba ngày rồi.” Lam Minh giúp hắn lau mồ hôi, “Còn khó chịu không?”
“Hết rồi.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, cười cười, “Thì ra ngủ tới ba ngày, hèn chi lại đói như vậy.”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y bên cạnh huyên thuyên than thở.
Miêu Tiêu Bắc bóp bóp quai hàm nó, đau lòng nói, “Cổ Lỗ Y mấy hôm nay cũng không ăn gì sao? Đáng thương quá, lát nữa chúng ta đi ăn ha.”
“Cục ~” Cổ Lỗ Y ôm cánh tay Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, gương mặt hồi phục thần thái ban đầu.
Lam Minh hơi nhíu mày, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên chuyển đề tài, hình như không muốn mình hỏi tới.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Chần chờ một lát, Lam Minh vẫn hỏi lại.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn đi chỗ khác.
Lam Minh hiểu rõ, Miêu Tiêu Bắc là người thành thật, đâu có biết gạt ai, trong lòng nhất định che giấu gì đó.
“Tôi kêu Bạch Lâu vào xem cho cậu… tối muốn ăn gì?”
Lam Minh cũng không ép, thấp giọng nhỏ nhẹ nói.
“Muốn ăn…” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Ăn cơm.”
Lam Minh thấy hắn hoảng hốt không yên lòng, cũng có chút bất đắc dĩ, vươn tay sờ trán hắn, không thấy nóng nữa, trong lòng cũng yên tâm, mặc kệ mơ thấy cái gì, không sao là tốt rồi… Nói không chừng Bắc Bắc mơ thấy mộng xuân, xấu hổ không dám nói thôi.
Đứng lên, Lam Minh xuống lầu gọi Bạch Lâu, sau đó thương lượng với Khiết Liêu tối nay ăn cái gì.
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh đi rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ôm Cổ Lỗ Y còn đang ôm cổ mình, miệng lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ Cổ Lỗ Y, hình như anh thấy ba của Lam Minh…”
“Vậy ngươi đừng bao giờ nói với hắn…”
Miêu Tiêu Bắc giật mình, mới phát hiện Sphinx vẫn nằm bên cạnh giường, vì vẫn nằm úp sấp không ngẩng đầu, cho nên hắn mới không để ý.
“Sao ngươi lại ở đây…”
“Tóm lại.” Sphinx liếm móng vuốt, “Ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện ba hắn trước mặt hắn.”
Miêu Tiêu Bắc có nghe sơ sơ về mối thù hận giữa Lam Minh và cha, hắn thở dài tựa vào giường, suy nghĩ tại sao cha của Lam Minh lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Còn nữa, ông ta còn định nói gì đó. Nhưng còn chưa kịp nghe rõ, hắn đã thấy dưới chân trống không, rơi xuống… Cúi đầu nhìn, mình đang rơi giữa không trung, bên dưới là toàn cảnh thành phố S, cứ rơi kiểu này không chết mới lạ! Cho nên hắn hét một tiếng bừng tỉnh.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác không hiểu lắm, mình thấy gương mặt của người đó, anh tuấn, đứng tuổi, có ba phần giống Lam Minh… Nhưng chẳng phải người nước ngoài đều anh tuấn giống vậy sao? Sao trong mắt mình, khi vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay tới cha của Lam Minh?
“Cậu cuối cùng cũng tỉnh.”
Bạch Lâu từ bên ngoài bước vào, thấy Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, Cổ Lỗ Y nằm trên bụng hắn lăn qua lăn lại, nhẹ nhàng thở ra, xem chừng đã khỏi.
“Qua đây, để tôi bắt mạch.” Bạch Lâu bắt mạch cho Miêu Tiêu Bắc, nói thật cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là giờ đã hạ sốt.
“Không sao rồi, nghỉ ngơi cho khỏe là được.” Bạch Lâu nói xong, cầm tay Miêu Tiêu Bắc, muốn xem chỉ tay.
“Chỉ tay?” Miêu Tiêu Bắc không rõ ý của Bạch Lâu, nhưng vẫn mở tay ra cho hắn xem.
Bạch Lâu nhìn chỉ tay của Miêu Tiêu Bắc, nhíu mày trầm ngâm một lúc, sắc mặt khó coi, “Quả nhiên!”
“Quả nhiên cái gì?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Bắc Bắc, có người nguyền rủa cậu!” Bạch Lâu nói xong, chỉ vào đường chỉ tay đột nhiên xuất hiện nét đứt, “Nhìn chỗ này đi!”
Lúc trước Miêu Tiêu Bắc cũng có để ý chỉ tay của mình, bởi vì Bạch Lâu biết xem tướng, cho nên có giảng giải cho hắn nghe, đường nào là đường số mạng, đường sự nghiệp tình yêu linh tinh.
Miêu Tiêu Bắc phát hiện đường số mạng của mình thay đổi, một đường nối liền đột nhiên có nét đứt, phân nhánh ra bên cạnh… Sau khi bẻ khúc, đường nhỏ tiếp tục kéo xuống, càng thêm đậm nét.
“Sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, bị bệnh mà cũng làm đổi chỉ tay?
“Chỗ bị đứt này.” Bạch Lâu chỉ vào một đoạn đột nhiên xuất hiện trong tay Miêu Tiêu Bắc, “Là có người hạ chú cậu, là tử chú, Bắc Bắc, có người muốn cậu chết.”
“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, mở to mắt, “Muốn tôi chết?”
“Ừ!”
“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Tôi đâu có đắc tội với ai…”
“Lần này thật sự rất nguy hiểm, cũng may có người dùng pháp lực rất mạnh giúp cậu chặn chú ngữ đó, kéo dài số mạng còn bảo vệ thay, sau này, những câu nguyền rủa sinh mạng của cậu sẽ không còn hiệu lực.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt… Trong đầu xuất hiện hình ảnh của cha Lam Minh, tại sao ông ta lại đột nhiên xuất hiện, là hạ chú mình, hay ông ta là người cứu mình?
“Ai lại thiếu đạo đức đi hại Bắc Bắc vậy?!” Sishir bưng hai ly sữa vào, một cho Cổ Lỗ Y, một cho Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, uống sữa trước đi, mấy hôm nay không ăn gì rồi, buổi tối Lam Minh bọn họ nói có món lẩu anh thích, có rất nhiều hải sản, Long Tước còn làm cơm chiên trứng nữa.”
“Vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc nghe xong, bụng liền kêu ọt ọt.
Cổ Lỗ Y cũng đói lăn lộn.
“Tôi đi tắm, sẽ xuống ngay.” Miêu Tiêu Bắc nói xong, xuống giường, cùng Cổ Lỗ Y vào phòng tắm.
Miêu Tiêu Bắc đi rồi, Bạch Lâu ngồi xuống hỏi Sishir, “Sishir, hạ tử chú có cần thông qua thần chết không?”
“Nếu là tử chú, ít nhiều gì thần chết cũng sẽ phát hiện.” Sishir nói xong, lấy lưỡi liềm ra, mở cửa sổ, bước tới bên giường Miêu Tiêu Bắc, dùng phấn màu trắng vẽ một bức triệu hồi…
Không lâu sau, thần chết ở bốn phương tám hướng đều gọi về, số lượng nhiều đến độ Bạch Lâu còn hoảng sợ.
“Gần đây có ai sử dụng tử chú không?” Sishir hỏi, “Mọi người có cảm nhận được không?”
Thần chết nhìn nhau, đều tỏ vẻ không có, cuối cùng có một nữ thần chết tên là Seth đột nhiên nói, “Ba ngày trước, ở hướng Tây Nam có chút khác thường.”
“Khác thường?” Sishir tìm được manh mối… Hướng Tây Nam, ở đó có cái gì?
Sishir chính là người nối nghiệp của Lucifer, ở địa ngục, địa vị của hắn gần bằng Lucifer, cho nên thần chết xung quanh đều nghe theo lời hắn.
“Giúp ta đi tìm, cũng thông báo cho toàn bộ thần chết, phải tìm cho ra người hại bạn ta!” Sishir ra lệnh.
“Vâng!” Thần chết lóe lên, tất cả đều biến mất.
Sau đó, Bạch Lâu lột hết drap giường, bao gối đem ra vườn đốt sạch, những thứ này đều dính luồng khí tà ác, cho dù thế nào, người nguyền rủa Miêu Tiêu Bắc đang mang hận ý nồng đậm.
Tắm rửa xong, Miêu Tiêu Bắc sảng khoái bước ra, thay bộ quần áo đáng yêu cho Cổ Lỗ Y, sấy tóc bước xuống lầu. Vừa xuống lầu đã nghe mùi thơm, là cơm chiên trứng, với sườn nướng.
“Cục cục ~”
Cổ Lỗ Y đói sắp chết bay vọt xuống, đáp xuống bên cạnh dĩa cơm chiên trứng, há miệng — Oàm!
Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống cạnh Lam Minh, cầm thìa múc cơm, Lam Minh giúp hắn trụng hải sản.
“Ăn cơm sớm vậy?”
Cửa EX bị đẩy vào, Cảnh Diệu Phong bước vào trong, Phong Tiểu Vũ ngoan ngoãn nhích qua một bên, để chỗ trống bên cạnh Bạch Lâu.
Bạch Lâu trừng mắt liếc hắn, Cảnh Diệu Phong thì đã ngồi xuống, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Tỉnh rồi? Không sao chứ?”
“Ừ, khỏe rồi.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, ăn miếng thịt cua Lam Minh lột vỏ cho hắn.
“Dạo này anh bận lắm hả?” Khiết Liêu hỏi Cảnh Diệu Phong, “Mấy hôm nay không thấy qua chơi.”
Cảnh Diệu Phong nhún vai, “Biến thái thì năm nào cũng có nhưng năm nay thì nhiều kinh dị!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hoa hỏi.
“Dạo này xảy ra không ít án mạng.” Cảnh Diệu Phong xoa xoa trán, “Phần lớn là giết người yêu… Nam nữ bây giờ không biết bị cái gì, gây một hai câu đã giết người.”
Tiêu Hoa mở TV, “Mấy hôm nay đúng là có nhiều đài đưa tin, phần lớn đều là mấy cặp trẻ tuổi. Sáng nay mới có một đôi, hai sinh viên ra căn tin ăn, nữ sinh nói muốn ăn cà chua trứng, nam sinh không cho ăn, nữ sinh mắng hắn mấy câu rồi đẩy một cái, nam sinh té cầu thang chết.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy khó tin, “Vì cà chua trứng mà giết người?”
“Cái này xem như là ngoài ý muốn đi?” Lam Minh hỏi.
“So với mấy vụ gần đây thì cái này là hợp lý nhất rồi.” Cảnh Diệu Phong thuận tay gắp đồ ăn cho Bạch Lâu, “Hôm trước có một cặp học sinh, mới học trung học chứ mấy, vốn cũng chỉ là mối tình trong sáng nắm tay này nọ thôi. Không nghĩ tới nam sinh chơi bóng rổ, ném bóng đi bị té cái ạch, nữ sinh cười. Thế là nam sinh nắm tóc nữ sinh ném vào giỏ, chết luôn.”
“A…” Tất cả mọi người đều hít một hơi, “Hung tàn thật!”
“Không hợp lý.”Lam Minh nhăn mày, “Bất bình thường.”
“Hay là do thành phần không phải con người giở trò?” Tiêu Hoa chỉ tin tức trên TV, “Xem đi, lại có một đôi xảy ra chuyện.”
“Tôi cũng nghĩ do yêu ma giở trò, cho nên mới tìm tới các cậu, ăn cơm xong đi cùng tôi tới hiện trường.”
Mọi người gật đầu, chuyện này đúng là kỳ hoặc!
Liên tiếp ba ngày, Miêu Tiêu Bắc vốn đã gầy bây giờ còn đổ bệnh nằm trên giường, có chút giống hấp hối.
Cổ Lỗ Y không ăn cơm, bình thường mềm mềm tròn tròn giờ lại ủ rũ, cả ngày sầu bi ở bên cạnh Miêu Tiêu Bắc.
“Sao lại như vậy?” Lam Minh rất lo lắng, vẫn ngồi bên cạnh Miêu Tiêu Bắc suốt.
Bạch Lâu lật xem tư liệu, cuối cùng cho ra kết luận… Miêu Tiêu Bắc có thể bị người ta hạ vu thuật, cũng chính là nguyền rủa theo tục xưng.
“Nguyền rủa?” Khiết Liêu không hiểu lắm, “Sao lại nguyền rủa Tiêu Bắc? Hắn đâu có hại ai, hơn nữa lúc nào cũng ở cạnh chúng ta mà.”
“Có thể vì ở cạnh chúng ta mới bị tai bay vạ gió.” Bạch Lâu sờ cái trán nóng hổi của Miêu Tiêu Bắc, “Ai làm trò này, nếu cứ tiếp tục Tiêu Bắc có thể sẽ gặp chuyện.”
“Có khi nào là đối thủ không?” Khiết Liêu nhíu mày hỏi, “Ghen tị tài hoa của Tiêu Bắc, hoặc từng đắc tội ai ở mặt công việc?”
“Không có.” Phong Tiểu Vũ lắc đầu, “Bắc Bắc tốt lắm, ai lại không thích chứ? Mà đoàn kịch cũng nhỏ, đâu phải to lớn gì mà được nhiều lợi ích.”
“Tôi có cách rồi.” Lam Minh đột nhiên nói, “Mọi người ra ngoài chờ một chút.”
Mọi người nhìn nhau, Sphinx đẩy mọi người, “Haiz, bỏ đi bỏ đi, chúng ta ra ngoài chờ.”
Chờ cửa phòng đóng lại, Lam Minh ngồi xuống bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, nói nhỏ với Cổ Lỗ Y đang dùng bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi cho Miêu Tiêu Bắc, “Cổ Lỗ Y, lấy giúp ta cục đá lạnh.”
Cổ Lỗ Y bay tới chỗ tủ lạnh, mở ra lấy cục đá.
Lam Minh cầm cục đá nhẹ nhàng đặt lên môi Miêu Tiêu Bắc, chạm vào đôi môi nóng như lửa, đá liền tan ra, chui vào miệng, mang theo vị ngọt thản nhiên.
Trong ý thức mông lung, Miêu Tiêu Bắc dần dần tỉnh lại, hình như nghe thấy có ai gọi mình, giọng nói rất quen thuộc.
“Bắc Bắc?”
…
“Lam…” Miêu Tiêu Bắc há miệng, hàm hồ nói.
Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc hơi tỉnh lại, liền dùng trán chạm vào trán hắn, nhắm mắt lại…
Trong ý thức của Miêu Tiêu Bắc, giọng nói mơ hồ càng thêm rõ ràng, đúng là giọng của Lam Minh.
“Bắc Bắc, cậu thấy khó chịu?”
“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc không mở miệng nói, nhưng ý thức có thể trao đổi với Lam Minh, cảm giác có chút kì diệu.
“Cậu thấy sao?”
“Chóng mặt… mệt… còn có chút sợ…”
“Sợ?” Lam Minh khẽ nhíu mày, “Cậu sợ cái gì? Cậu sợ hãi hay sợ phiền phức?”
“Có một chút, tôi cảm giác như gặp chuyện không may.”
“Bắc Bắc. Bây giờ cậu nhìn xung quanh, tập trung tinh thần… Tìm người bày đầu!”
“Bày đầu?”
“Đúng vậy!”
Miêu Tiêu Bắc cố gắng tập trung, để bản thân duy trì thanh tỉnh, muốn tìm xem cái gọi là ‘người bày đầu’.
Sau khi tập trung tinh thần… Hắn nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ trước mặt, mình đang ở giữa những đám mây.
Xung quanh là mây trắng, trên đỉnh đầu có một vòng tròn màu vàng… Vừa đẹp vừa tráng lệ.
Miêu Tiêu Bắc bị ánh sáng đâm thẳng vào mắt rất chói, hắn dùng tay che trán, muốn cản ánh sáng chói mắt, lại nhìn thoáng ra xa, hình như có một người.
Người nọ thân hình cao to, tóc dài màu vàng, dưới ánh sáng chói mắt, mái tóc trông vô cùng chói mắt.
Trong nháy mắt đó, Miêu Tiêu Bắc sinh ra một ảo giác, kia chẳng phải là Lam Minh sao?!
Hắn chạy mau về trước mấy bước, “Lam Minh!”
Người nọ đứng lại, không xoay đầu, chỉ nhìn về phía trước.
Miêu Tiêu Bắc chạy càng gần mới càng nhận ra đó không phải là Lam Minh.
Vóc dáng người đó cao to hơn Lam Minh, với lại mái tóc dài thật nha. Trên người mặc chiến bào kì lạ, còn có một áo choàng màu đỏ như máu, bên vai trái có một cái đầu sư tử màu vàng há to miệng. Biểu tình đó làm cho Miêu Tiêu Bắc nhớ tới Sphinx.
“Đây là…”
Miêu Tiêu Bắc bước tới gần, đứng lại kêu một tiếng.
Người nọ ngẩng đầu nhìn phía xa, thật lâu sau mới chậm rãi… xoay đầu lại.
…
“A!”
Lam Minh thấy hơi thở Miêu Tiêu Bắc đều đặn, nhiệt độ cũng giảm không ít, nghĩ hắn đang ngủ, sợ ngủ rồi để mất ý thức, cho nên ngồi dậy, muốn kêu Cổ Lỗ Y mang cục đá tới, lại nghe Miêu Tiêu Bắc kêu lên sợ hãi, sau đó ngồi bật dậy.
Xoay đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, sắc mặt tái nhợt, trên trán và gò má đổ mồ hôi, tóc ẩm ướt, dính trên trán… Tuy nhìn rất đáng thương nhưng cũng rất đẹp.
“Bắc Bắc.” Cổ Lỗ Y bay tới ôm cánh tay Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc phục hồi, cúi đầu nhìn nó.
“Cậu thấy sao rồi?” Lam Minh ngồi xuống bên cạnh, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Miêu Tiêu Bắc, “Bị dọa như vậy rồi? Nhìn thấy cái gì?”
“A…” Miêu Tiêu Bắc do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không… thấy gì hết.”
“Vậy sao?” Lam Minh tất nhiên không tin, nhìn dáng vẻ của Miêu Tiêu Bắc, hắn không những thấy mà còn thấy thứ gì đó không thể nói.
Nghe giọng của Miêu Tiêu Bắc khàn khàn, Cổ Lỗ Y cọ cọ hắn rồi bay đi ôm ly nước ấm tới.
Miêu Tiêu Bắc cầm lấy, sờ đầu nó, cầm ly nước ấm uống sạch, cảm giác mất nước nghiêm trọng này mới thoáng dịu đi. Thở ra một hơi dài, Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại, mở ra, cảm giác mệt mỏi bất lực trong người cũng biến mất, tinh thần dồi dào.
“Cậu ngủ ba ngày rồi.” Lam Minh giúp hắn lau mồ hôi, “Còn khó chịu không?”
“Hết rồi.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, cười cười, “Thì ra ngủ tới ba ngày, hèn chi lại đói như vậy.”
“Cục cục.” Cổ Lỗ Y bên cạnh huyên thuyên than thở.
Miêu Tiêu Bắc bóp bóp quai hàm nó, đau lòng nói, “Cổ Lỗ Y mấy hôm nay cũng không ăn gì sao? Đáng thương quá, lát nữa chúng ta đi ăn ha.”
“Cục ~” Cổ Lỗ Y ôm cánh tay Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, gương mặt hồi phục thần thái ban đầu.
Lam Minh hơi nhíu mày, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên chuyển đề tài, hình như không muốn mình hỏi tới.
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
Chần chờ một lát, Lam Minh vẫn hỏi lại.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn đi chỗ khác.
Lam Minh hiểu rõ, Miêu Tiêu Bắc là người thành thật, đâu có biết gạt ai, trong lòng nhất định che giấu gì đó.
“Tôi kêu Bạch Lâu vào xem cho cậu… tối muốn ăn gì?”
Lam Minh cũng không ép, thấp giọng nhỏ nhẹ nói.
“Muốn ăn…” Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, “Ăn cơm.”
Lam Minh thấy hắn hoảng hốt không yên lòng, cũng có chút bất đắc dĩ, vươn tay sờ trán hắn, không thấy nóng nữa, trong lòng cũng yên tâm, mặc kệ mơ thấy cái gì, không sao là tốt rồi… Nói không chừng Bắc Bắc mơ thấy mộng xuân, xấu hổ không dám nói thôi.
Đứng lên, Lam Minh xuống lầu gọi Bạch Lâu, sau đó thương lượng với Khiết Liêu tối nay ăn cái gì.
Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh đi rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ôm Cổ Lỗ Y còn đang ôm cổ mình, miệng lẩm bẩm, “Làm sao bây giờ Cổ Lỗ Y, hình như anh thấy ba của Lam Minh…”
“Vậy ngươi đừng bao giờ nói với hắn…”
Miêu Tiêu Bắc giật mình, mới phát hiện Sphinx vẫn nằm bên cạnh giường, vì vẫn nằm úp sấp không ngẩng đầu, cho nên hắn mới không để ý.
“Sao ngươi lại ở đây…”
“Tóm lại.” Sphinx liếm móng vuốt, “Ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện ba hắn trước mặt hắn.”
Miêu Tiêu Bắc có nghe sơ sơ về mối thù hận giữa Lam Minh và cha, hắn thở dài tựa vào giường, suy nghĩ tại sao cha của Lam Minh lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Còn nữa, ông ta còn định nói gì đó. Nhưng còn chưa kịp nghe rõ, hắn đã thấy dưới chân trống không, rơi xuống… Cúi đầu nhìn, mình đang rơi giữa không trung, bên dưới là toàn cảnh thành phố S, cứ rơi kiểu này không chết mới lạ! Cho nên hắn hét một tiếng bừng tỉnh.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác không hiểu lắm, mình thấy gương mặt của người đó, anh tuấn, đứng tuổi, có ba phần giống Lam Minh… Nhưng chẳng phải người nước ngoài đều anh tuấn giống vậy sao? Sao trong mắt mình, khi vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay tới cha của Lam Minh?
“Cậu cuối cùng cũng tỉnh.”
Bạch Lâu từ bên ngoài bước vào, thấy Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, Cổ Lỗ Y nằm trên bụng hắn lăn qua lăn lại, nhẹ nhàng thở ra, xem chừng đã khỏi.
“Qua đây, để tôi bắt mạch.” Bạch Lâu bắt mạch cho Miêu Tiêu Bắc, nói thật cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là giờ đã hạ sốt.
“Không sao rồi, nghỉ ngơi cho khỏe là được.” Bạch Lâu nói xong, cầm tay Miêu Tiêu Bắc, muốn xem chỉ tay.
“Chỉ tay?” Miêu Tiêu Bắc không rõ ý của Bạch Lâu, nhưng vẫn mở tay ra cho hắn xem.
Bạch Lâu nhìn chỉ tay của Miêu Tiêu Bắc, nhíu mày trầm ngâm một lúc, sắc mặt khó coi, “Quả nhiên!”
“Quả nhiên cái gì?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Bắc Bắc, có người nguyền rủa cậu!” Bạch Lâu nói xong, chỉ vào đường chỉ tay đột nhiên xuất hiện nét đứt, “Nhìn chỗ này đi!”
Lúc trước Miêu Tiêu Bắc cũng có để ý chỉ tay của mình, bởi vì Bạch Lâu biết xem tướng, cho nên có giảng giải cho hắn nghe, đường nào là đường số mạng, đường sự nghiệp tình yêu linh tinh.
Miêu Tiêu Bắc phát hiện đường số mạng của mình thay đổi, một đường nối liền đột nhiên có nét đứt, phân nhánh ra bên cạnh… Sau khi bẻ khúc, đường nhỏ tiếp tục kéo xuống, càng thêm đậm nét.
“Sao lại như vậy?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, bị bệnh mà cũng làm đổi chỉ tay?
“Chỗ bị đứt này.” Bạch Lâu chỉ vào một đoạn đột nhiên xuất hiện trong tay Miêu Tiêu Bắc, “Là có người hạ chú cậu, là tử chú, Bắc Bắc, có người muốn cậu chết.”
“A…” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, mở to mắt, “Muốn tôi chết?”
“Ừ!”
“Tại sao?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Tôi đâu có đắc tội với ai…”
“Lần này thật sự rất nguy hiểm, cũng may có người dùng pháp lực rất mạnh giúp cậu chặn chú ngữ đó, kéo dài số mạng còn bảo vệ thay, sau này, những câu nguyền rủa sinh mạng của cậu sẽ không còn hiệu lực.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt… Trong đầu xuất hiện hình ảnh của cha Lam Minh, tại sao ông ta lại đột nhiên xuất hiện, là hạ chú mình, hay ông ta là người cứu mình?
“Ai lại thiếu đạo đức đi hại Bắc Bắc vậy?!” Sishir bưng hai ly sữa vào, một cho Cổ Lỗ Y, một cho Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, uống sữa trước đi, mấy hôm nay không ăn gì rồi, buổi tối Lam Minh bọn họ nói có món lẩu anh thích, có rất nhiều hải sản, Long Tước còn làm cơm chiên trứng nữa.”
“Vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc nghe xong, bụng liền kêu ọt ọt.
Cổ Lỗ Y cũng đói lăn lộn.
“Tôi đi tắm, sẽ xuống ngay.” Miêu Tiêu Bắc nói xong, xuống giường, cùng Cổ Lỗ Y vào phòng tắm.
Miêu Tiêu Bắc đi rồi, Bạch Lâu ngồi xuống hỏi Sishir, “Sishir, hạ tử chú có cần thông qua thần chết không?”
“Nếu là tử chú, ít nhiều gì thần chết cũng sẽ phát hiện.” Sishir nói xong, lấy lưỡi liềm ra, mở cửa sổ, bước tới bên giường Miêu Tiêu Bắc, dùng phấn màu trắng vẽ một bức triệu hồi…
Không lâu sau, thần chết ở bốn phương tám hướng đều gọi về, số lượng nhiều đến độ Bạch Lâu còn hoảng sợ.
“Gần đây có ai sử dụng tử chú không?” Sishir hỏi, “Mọi người có cảm nhận được không?”
Thần chết nhìn nhau, đều tỏ vẻ không có, cuối cùng có một nữ thần chết tên là Seth đột nhiên nói, “Ba ngày trước, ở hướng Tây Nam có chút khác thường.”
“Khác thường?” Sishir tìm được manh mối… Hướng Tây Nam, ở đó có cái gì?
Sishir chính là người nối nghiệp của Lucifer, ở địa ngục, địa vị của hắn gần bằng Lucifer, cho nên thần chết xung quanh đều nghe theo lời hắn.
“Giúp ta đi tìm, cũng thông báo cho toàn bộ thần chết, phải tìm cho ra người hại bạn ta!” Sishir ra lệnh.
“Vâng!” Thần chết lóe lên, tất cả đều biến mất.
Sau đó, Bạch Lâu lột hết drap giường, bao gối đem ra vườn đốt sạch, những thứ này đều dính luồng khí tà ác, cho dù thế nào, người nguyền rủa Miêu Tiêu Bắc đang mang hận ý nồng đậm.
Tắm rửa xong, Miêu Tiêu Bắc sảng khoái bước ra, thay bộ quần áo đáng yêu cho Cổ Lỗ Y, sấy tóc bước xuống lầu. Vừa xuống lầu đã nghe mùi thơm, là cơm chiên trứng, với sườn nướng.
“Cục cục ~”
Cổ Lỗ Y đói sắp chết bay vọt xuống, đáp xuống bên cạnh dĩa cơm chiên trứng, há miệng — Oàm!
Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống cạnh Lam Minh, cầm thìa múc cơm, Lam Minh giúp hắn trụng hải sản.
“Ăn cơm sớm vậy?”
Cửa EX bị đẩy vào, Cảnh Diệu Phong bước vào trong, Phong Tiểu Vũ ngoan ngoãn nhích qua một bên, để chỗ trống bên cạnh Bạch Lâu.
Bạch Lâu trừng mắt liếc hắn, Cảnh Diệu Phong thì đã ngồi xuống, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Tỉnh rồi? Không sao chứ?”
“Ừ, khỏe rồi.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, ăn miếng thịt cua Lam Minh lột vỏ cho hắn.
“Dạo này anh bận lắm hả?” Khiết Liêu hỏi Cảnh Diệu Phong, “Mấy hôm nay không thấy qua chơi.”
Cảnh Diệu Phong nhún vai, “Biến thái thì năm nào cũng có nhưng năm nay thì nhiều kinh dị!”
“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hoa hỏi.
“Dạo này xảy ra không ít án mạng.” Cảnh Diệu Phong xoa xoa trán, “Phần lớn là giết người yêu… Nam nữ bây giờ không biết bị cái gì, gây một hai câu đã giết người.”
Tiêu Hoa mở TV, “Mấy hôm nay đúng là có nhiều đài đưa tin, phần lớn đều là mấy cặp trẻ tuổi. Sáng nay mới có một đôi, hai sinh viên ra căn tin ăn, nữ sinh nói muốn ăn cà chua trứng, nam sinh không cho ăn, nữ sinh mắng hắn mấy câu rồi đẩy một cái, nam sinh té cầu thang chết.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc cảm thấy khó tin, “Vì cà chua trứng mà giết người?”
“Cái này xem như là ngoài ý muốn đi?” Lam Minh hỏi.
“So với mấy vụ gần đây thì cái này là hợp lý nhất rồi.” Cảnh Diệu Phong thuận tay gắp đồ ăn cho Bạch Lâu, “Hôm trước có một cặp học sinh, mới học trung học chứ mấy, vốn cũng chỉ là mối tình trong sáng nắm tay này nọ thôi. Không nghĩ tới nam sinh chơi bóng rổ, ném bóng đi bị té cái ạch, nữ sinh cười. Thế là nam sinh nắm tóc nữ sinh ném vào giỏ, chết luôn.”
“A…” Tất cả mọi người đều hít một hơi, “Hung tàn thật!”
“Không hợp lý.”Lam Minh nhăn mày, “Bất bình thường.”
“Hay là do thành phần không phải con người giở trò?” Tiêu Hoa chỉ tin tức trên TV, “Xem đi, lại có một đôi xảy ra chuyện.”
“Tôi cũng nghĩ do yêu ma giở trò, cho nên mới tìm tới các cậu, ăn cơm xong đi cùng tôi tới hiện trường.”
Mọi người gật đầu, chuyện này đúng là kỳ hoặc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.