Chương 164: Dùng sức cướp đoạt
Thiên Tằm Thổ Đậu
19/03/2013
Khi Lâm Động quát lên một tiếng, cái phù trận huyền ảo kia đột nhiên xoay tròn, một cỗ tinh thần ba động rất mạnh theo đó khuếch tán ra xung quanh.
"Ào ào!"
Phù trận bồng bềnh, Tinh Thần Lực hùng hồn ngưng tụ ở phù trận, đột nhiên ở tâm của phù trận hiện lên một ngọn lửa kỳ dị.
Ngọn lửa này nhìn qua thì giống như ngọn lửa bình thường, nhưng mà nó lại không phải là lửa, bởi vì đây chính là Tinh thần lực ngưng tụ biến hóa thành.
Ngọn lửa chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng tinh thần ba động lại tán phát một cách cuồng bạo, ngay cả Lâm Động cũng giật mình, hắn không nghĩ tới, cái Hóa Sinh Phù Trận này lại mạnh mẽ tới như vậy.
Tống Đao cũng phát hiện ra loại ba động này, trong mắt hắn hiện lên sự khiếp sợ, nhưng bây giờ đã không còn cách nào thu tay được nữa, hắn vội vàng điều động toàn bộ Nguyên Lực trong cơ thể, quán chú vào trong đao mang, muốn dùng thứ này để ngăn cản.
"Tích!"
Lâm Động lạnh lùng nhìn Tống Đao, ngón tay lăng không điểm ra, ngọn lửa trong tâm phù trận run rẩy dữ dội, sau đó vù một tiếng bay ra ngoài!
"Rầm rầm!"
Ngọn lửa bay ra làm cho không khí ở xung quanh chấn động, khí lãng vô hình điên cuồng rít lên, những thanh âm trầm thấp cũng theo đó nổ ra, thanh thế kinh người.
Tống Đao bị một kích này của Lâm Động làm cho hoảng sợ vô cùng, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, tuyệt chiêu của thiếu niên trước mặt không phải là Nguyên Lực mà là tinh thần công kích!
Hiện giờ đã không còn đường lui, Tống Đao không hổ là thủ lĩnh của một đám người liều mạng, trong mắt hiện lên vẻ độc ác, đao mang trong tay trở nên óng ánh, sau đó liều mạng chém thẳng xuống ngọn lửa!
"Ầm!"
Đao mang chém vào ngọn lửa, một tiếng nổ như sấm vang lên, nhưng mà đao mang trong nháy mắt sụp đổ, ngọn lửa kia không hề chậm lại, xông thẳng vào Tống Đao!
Nhìn thấy ngọn lửa điên cuồng xông tới, tay chân Tống Đao trở nên lạnh lẽo, ánh mắt của hắn đảo qua thiếu niên phía trước, thấy người này sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có nửa điểm đắc ý khi đẩy được một cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn vào chỗ chết.
"Đá trúng cửa sắt rồi. . .
Lúc này trong đầu Tống Đao chỉ có một ý niệm như vậy, nhưng hắn cũng không đứng im chờ chết, hai mắt hắn lóe lên một cái, âm thầm quyết định.
Ý niệm điên cuồng hiện lên, Tống Đao há mồm, một viên Nguyên Đan nhỏ như trúng chim bồ câu bỗng nhiên từ trong miệng hắn chui ra.
"Rầm rầm!"
Nguyên Đan vừa xuất hiện đã khiến cho không khí trong sân xoay tròn giống như một cơn lốc, những người đang chiến đấu kịch liệt cũng dừng tay, ánh mắt họ không hẹn mà cùng nhìn sang bên này.
Nhưng mà, khi họ thấy Tống Đao phun ra Nguyên Đan, trên mặt họ bắt đầu hiện lên sự kinh hãi, đặc biệt người của Đao Đồ Bang kinh hãi như gần chết.
Ai cũng hiểu, Nguyên Đan là thứ quan trọng nhất của người tu luyện, đây chính là căn cơ của việc tu luyện, ngoại thương nội thương cho dù nặng vẫn còn cơ hội chữa trị, nhưng nếu như Nguyên Đan bị thương thì sẽ để lại di chứng, có khi bị phế!
Cho nên, trừ khi tới lúc sống chết, nếu không thì cường giả Nguyên Đan cảnh sẽ không bao giờ tế xuất Nguyên Đan ra ngoài. . .
Mà cũng chính vì như vậy, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, sự sợ hãi trong lòng như sóng ngập tràn, đặc biệt là Nhạc Sơn, hắn thật sự không thể tin, chỉ độc một mình Lâm Động mà có thể ép Tống Đao tới mức này!
"Ầm ầm!"
Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cơn lốc do Nguyên Đan tạo ra đã gào thét đập thẳng vào ngọn lửa!
Va chạm trong giây lát khiến cho toàn bộ chấn động, không gian im ắng lạ thường, một làn sóng xung kích như núi lửa phun ra lan tỏa ra xung quanh!
"Ầm!"
Lâm Động là người đứng đầu nên bị làn sóng xung kích này đánh bay mấy chục thước, nặng nề đập vào một thân cây, hắn kêu lên đau đớn, hiển nhiên là đã bị thương.
Rơi xuống đất, Lâm Động lập tức nhìn vào chỗ giao phong, mà sau khi hắn nhìn vào cái hố to hơn 10 trượng, trong mắt cũng hiện lên sự kinh ngạc.
Xung quanh cái hố có mấy người xui xẻo bị làn sóng xung kích lan tới, trông tình hình này chắc là đã bị thương nặng.
"Thình thịch!"
Do Lâm Động chuẩn bị chu đáo nên vết thương không nặng lắm, nhưng Tống Đao hiện giờ đang mím môi, hắn đứng gần làn sóng xung kích nhất, bị ảnh hưởng cũng mạnh nhất, bởi vậy khi làn sóng xung kích lan tới thân hình, sắc mặt hắn trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, như một cái diều đứt dây bay ngược ra sau, chật vật rơi xuống đất, tiếp tục phun máu.
Thương thế của Tống Đao lúc này hiển nhiên rất nặng, nhưng mà hắn vẫn chịu được đau, bàn tay lật một cái, viên Nguyên Đan ảm đạm lập tức bay về chỗ hắn, đối với người tu luyện, chân tay có thể bị chặt đứt, nhưng Nguyên Đan không thể mất!
Trải qua vụ va chạm vừa rồi, tuy rằng Nguyên Đan đã tạo được một kích trí mạng cho Lâm Động, nhưng mà nó cũng đã trở nên ảm đạm đi rất nhiều, hiển nhiên là có một số thương tổn, hiện giờ Tống Đao không có tâm tình để ý tới cái này, đầu tiên phải giữ mạng mới nói chuyện được.
Nguyên Đan bay theo hình vòng cung tới chỗ Tống Đao, nhưng khi nó sắp sửa chui vào trong miệng Tống Đao thì một đạo ánh sáng đột nhiên hiện ra, giống như một cái móng vuốt nhanh như tia chớp chụp lấy Nguyên Đan.
Thấy Nguyên Đan bị tóm, sắc mặt Tống Đao tái mét, hắn liều mạng khống chế viên Nguyên Đan kia.
"Xuy xuy!"
Nhưng mà, Tống Đao hiện giờ đang trọng thương, hiển nhiên không có biện pháp mạnh, đặc biệt là cái móng vuốt kia lại có một cái gì đó giống như một cái hắc động, Nguyên Đan đang bị nó dần dần thôn phệ.
Khi Nguyên Đan bị hắc động kia thôn phệ, sắc mặt Tống Đao không còn chút máu, trong miệng phun ra một tràng máu tươi, hắn đã mất đi cảm ứng với Nguyên Đan!
Nguyên Đan mất đi thực lực đương nhiên là đại giảm, cái lực lượng hùng hậu đã biến mất, Tống Đao chỉ còn cảm thấy thân hình mình yếu ớt, hắn biết, lúc này hắn đã xong rồi. . .
"Đi! Đi mau! Tống Khuyết đâu?"
Sợ hãi cái chết, hắn tóm lấy mấy hảo thủ của Đao Đồ Bang, khàn giọng nói.
Nhìn thấy vị đầu lĩnh Đao Đồ Bang này như vậy, tên kia cũng bị dọa cho kinh hãi.
"Tống Khuyết đại ca đã bị nữ nhân kia giết rồi. . ."
Nghe thấy Tống Đao hỏi như vậy, tên thủ hạ kia sợ hãi nói.
"Cái gì?"
Nghe thấy tên thủ hạ của mình nói như thế, Tống Đao vốn đã suy yếu trước mắt đột nhiên tối sầm, hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung cách đây không xa, ở nơi đó có một nữ tử mặc áo trắng thanh lệ, đang cười cười như hoa hàm tiếu chém ra vô số đạo hàn mang, những cột máu đỏ tươi theo đó là tóe ra.
"Rống!"
Ở một chỗ khác, có một bóng thủ đỏ hồng đang điên cuồng đuổi giết hảo thủ Đao Đồ Bang, mỗi một lần cái bóng đỏ kia di chuyển là lại có một người bị nó xé làm đôi.
Cục diện đã xoay chuyển – bây giờ chỉ còn lại một bên tàn sát và một bên bị tàn sát!
"Đi!"
Tống Đao liều mạng dùng những khí lực cuối cùng, quay đầu lùi nhanh vào trong rừng, hắn biết nếu như lần này hắn chết thì Đao Đồ Bang sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt trong cái Thiên Viêm Sơn Mạch này.
Nhìn thấy Tống Đao chạy trốn, những người còn lại của Đồ Đao Bang đều mất hết dũng khí, toán loạn bỏ chạy, về phần Huyết Lang Bang, thân họ còn lo chưa xong sao có thể lo được cho người. . .
Nhìn thấy Đao Đồ Bang bỏ trốn, Lâm Động nhướng mày đang định truy sát thì có một đạo ánh sáng vọt tới, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
"Không cần đuổi, tên kia xong rồi."
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Điêu, Lâm Động ngẩn ra, sau đó hắn đó hắn nhận ra trong lòng bàn tay mình có cái gì đó, cúi đầu thoáng nhìn, hai mắt giật giật, hóa ra trong tay hắn đang có một viên Nguyên Đan to bằng trứng chim bồ câu!
" Nguyên Đan của Tống Đao!"
Nhìn thấy Nguyên Đan, Lâm Động sợ hãi giật mình, sau đó lật tay ném nó vào trong Càn Khôn Đại, mất Nguyên Đan sợ rằng Tống Đao sẽ không ra được khỏi Thiên Viêm Sơn Mạch.
"Vậy mà tên kia lại bị ngươi đánh bại. . ."
Một bóng hình xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, Lâm Khả đạp Toái Băng Kiếm chậm rãi huyền phù ở trước mặt Lâm Động, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên sự kinh ngạc, nàng đúng là không ngờ, Lâm Động có có đánh bại Tống Đao.
Đương nhiên, đó chỉ là hơi cảm thấy khiếp sợ và kinh ngạc thôi, Đổng Tố ở bên cạnh nàng cũng che miệng cười cười, sự khiếp sợ khó mà che giấu.
Chỉ một mình Lâm Động mà có thể đánh bại được một vị cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn!
Ở bên cạnh Đổng Tố, Hạ Chỉ Lam dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Động, nàng vẫn còn nhớ kỹ, mới cách đây nửa năm Lâm Động còn bị Ngụy Thông đánh cho sứt đầu mẻ trán, vậy mà bây giờ hắn đã có thể đánh bại được cường giả Đại Viên Mãn!
Tốc độ tu luyện gì vậy?
Cho tới bây giờ, Hạ Chỉ Lam mới hiểu tại sao Đổng Tố lại coi trọng Lâm Động, hóa ra người này là một quái thai!
Nhìn thấy các nàng kinh ngạc, Lâm Động chỉ cười cười, hắn cũng hiểu nếu như không có Tiểu Điêu xuất hiện cướp Nguyên Đan của Tống Đao, thì kiểu gì hắn cũng bị thương phải tĩnh dưỡng vài tháng là ít.
Chỉ là, tên Tống Đao đã hoàn toàn bị phế rồi.
Lâm Động nhẹ nhàng sờ sờ Càn Khôn Đại trong tay áo, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phía Nhạc Sơn, tủm tỉm cười nói.
"Nhạc Sơn bang chủ, bây giờ còn muốn giết ta nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.