Chương 9: Lâm Hoành
Thiên Tằm Thổ Đậu
19/03/2013
Nhìn thân ảnh ở phía sau Lâm Sơn, sắc mặt của Thanh Đàn cùng Lâm Trường Thương biến hóa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Nét mặt Lâm Động cũng căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía sau của Lâm Sơn, ở nơi đó có một thiếu niên mặc bạch y, đang đặt một tay lên vai của Lâm Sơn, không để hắn bị ngã xuống đất.
Thiếu niên này cũng chỉ chừng 15, 16 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, trên khuôn mặt nở một nụ cười, nhưng mà khi nụ cười này lọt vào trong mắt của Lâm Động, thì lại có vẻ lạnh lùng.
Lâm Hoành là anh trai của Lâm Sơn, trong Lâm gia hắn cũng được coi là một người ưu tú, năm 10 tuổi đã đạt tới Thối Thể tầng 5, mà ở cấp này, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể tu luyện ra mầm mống Nguyên Lực, khi đó, phóng nhãn trong đám tiểu bối Lâm gia, hắn sẽ có tư cách đứng trong vị trí của 3 người mạnh nhất.
"Ca!"
Lâm Sơn mặc dù đối với người thường hay bắt nạt, nhưng mà khi hắn đứng trước mặt Lâm Hoành trông có vẻ ôn hòa này, lại ngoan ngoãn như một con cừu.
"Có chút bản lĩnh không lo tu luyện, lại ra ngoài gây sự, có phải muốn làm mất mặt hay không?"
Lâm Hoành buông tay ra, cười nhạt nói.
"Đệ chỉ hơi sơ ý, nếu như đánh lại, đệ cũng không sợ hắn!"
Nghe vậy, khuôn mặt của Lâm Sơn nhất thời đỏ lên lên, chỉ là khi đã nói ra rồi, trong lòng hắn lại có suy nghĩ, một quyền vừa rồi của Lâm Động đúng là rất mạnh.
" Thông Bối Quyền 4 âm, ngươi không đỡ được đâu."
Ánh mắt Lâm Hoành nhìn về phía Lâm Động, sau một lúc lâu, hắn mới nói:
"Lâm Động biểu đệ, xem ra đệ che giấu rất tốt. . ."
Thông Bối Quyền tu luyện rất khó, Lâm Hoành cũng hiểu điều này, muốn tu luyện Thông Bối Quyền tới 4 âm, thì cũng phải mất mấy tháng thời gian, nhưng mà trước kia hắn chưa từng nghe nói, Lâm Động biết công phu này.
"Chỉ là trò vặt, sao dám lọt vào mắt của Lâm Hoành biểu ca."
Khóe miệng của Lâm Động hơi nhếch lên, mở miệng nói, có lẽ là bởi vì cha hắn, cho nên quan hệ của hắn với hai huynh đệ Lâm Hoành cực kém, mà cũng giống như vậy, trong mắt Lâm Hoành, Lâm Động cũng chẳng tính là gì.
Nhìn bề ngoài Lâm Hoành trông rất hòa nhã, nhưng mà Lâm Động lại biết, người này thực ra còn ghê gớm hơn Lâm Sơn, sở dĩ Lâm Sơn có thể hoành hành ngang ngược, ngoại trừ nguyên nhân vì cha của hắn, còn do Lâm Hoành đỡ lưng.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, nửa năm trước Lâm Động đã nghe Lâm Khiếu nói, Lâm Hoành này đã trực tiếp ở trước mặt hắn cầu hôn Thanh Đàn, nhưng mà lại bị Lâm Khiếu từ chối.
Cũng vì việc này, quan hệ của hai bên vốn không tốt, bây giờ lại trở nên càng gay gắt.
"Lâm Động ca, chúng ta đi trước đi."
Thanh Đàn len lén kéo góc áo của Lâm Động, thấp giọng nói, tuy rằng lúc trước Lâm Động có thể đánh bại Lâm Sơn, làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc, nhưng lúc này là Lâm Hoành, cho dù tâm cơ hay vũ lực đều hơn Lâm Sơn tới mấy lần.
"Ha hả, Thanh Đàn, chúng ta cũng đã mấy ngày chưa gặp mặt rồi."
Lâm Hoành cười, ánh mắt nhìn Thanh Đàn, quang mang kỳ dị trong mắt bắt đầu hiện lên, Thanh Đàn tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng đã là một mỹ nhân rồi, ở trong Thanh Dương trấn này có không ít thiếu niên đồng lứa ái mộ nàng, mà hắn cũng không ngoại lệ.
"Lâm Sơn tuy rằng lỗ mãng, nhưng mà nếu như muội cần linh dược thì có thể tới tìm ta, loại nhất phẩm linh dược như Xích Dương thảo này chúng ta không thiếu."
Nghe thấy lời nói cực kỳ kiêu ngạo của Lâm Hoành, đôi mày nhỏ của Thanh Đàn cong lại, nhưng mà nàng ngại thực lực của đối phương, cho nên mặc dù không vui, cũng không mở miệng phản bác.
"Con mẹ nó, người này thật ghê tởm, sau này nhất định phải đánh chết hắn."
Trong lòng Lâm Trường Thương tràn đầy khó chịu, ở phía sau Lâm Động thấp giọng nói thầm.
"Đa tạ ý tốt của Lâm Động biểu ca, nhưng mà chúng ta thích tự mình tìm kiếm, tiền của gia tộc phải khổ cực lắm mới kiếm được, chúng ta nên tiết kiệm thì tốt hơn."
Đối với câu nói của Lâm Trường Thương ở phía sau, Lâm Động cũng không chú ý nhiều.
Trước đây khi nhìn thấy Lâm Hoành, hắn hơi có chút kinh ngạc, nhưng mà bây giờ đã khác, có Thạch Phù chuyện vượt lên trước Lâm Hoành chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"A? Lâm Động biểu đệ thật có cốt khí, đúng là giống với cha ngươi, không hổ là cha truyền con nối."
Lâm Hoành cười, câu nói này hiển nhiên là mang ý giễu cợt.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Động cũng hiện lên vẻ tức giận.
"Ha hả, nếu Xích Dương thảo là do Thanh Đàn tìm được, vậy thì phải trả lại, Thanh Đàn yên tâm, chờ sau khi trở về, ta sẽ thay muội hảo hảo giáo huấn cái tên lỗ mãng này một chút."
Lâm Hoành cầm Xích Dương thảo trong tay của Lâm Sơn, quay sang nhìn Thanh Đàn mỉm cười giơ giơ lên.
Nhìn thấy hắn làm như vậy, Thanh Đàn mím môi nhưng không dám tiến lên, nếu như cầm mà gây phiền phức cho Lâm Động, thì không cần tới Xích Dương thảo này làm gì.
Thấy thế, khóe miệng Lâm Hoành không khỏi hơi nhếch lên một chút.
"Vẫn là Lâm Hoành biểu ca độ lượng."
Khóe miệng của Lâm Hoành còn chưa mở hết, Lâm Động đã cười một tiếng, trước ánh mắt của mọi người, hắn đi tới trước mặt Lâm Hoành, không chút khách khí vươn tay, cầm lấy Xích Dương thảo.
Hành động này của Lâm Động cũng khiến cho sắc mặt Lâm Hoành cứng đờ, hắn nhìn thẳng vào người trước mặt, trong mắt lóe lên quang mang, hành động của Lâm Động đã khiến cho thể diện của hắn bị tổn hại trước mặt mọi người.
Đối với ánh mắt của hắn, Lâm Động cũng làm như không thấy, cầm lấy Xích Dương thảo, nhưng lại phát hiện bàn tay của Lâm Hoành như một cái kìm sắt không nhả ra, lập tức cười nói:
"Thế nào? Lâm Hoành biểu ca coi trọng Xích Dương thảo này?"
Nghe vậy, khóe mắt Lâm Hoành co quắp một chút, chậm rãi buông tay, mắt lộ hàn quang nhìn chằm chằm vào Lâm Động, cũng cười, nói:
"Lâm Động biểu đệ, đối với Thông Bối Quyền của ngươi, ta cũng có chút hứng thú, không bằng chúng ta luận bàn một chút, có được không?"
Nói xong hắn hạ tay xuống,g không đợi Lâm Động trả lời, bước lên một bước, bổ một chưởng vào ngực của Lâm Động, kinh phong mạnh hơn Lâm Sơn không biết bao nhiêu lần.
Vừa thấy được hành động của Lâm Hoành, sắc mặt Lâm Động cũng trầm xuống, hai tay giao trước ngực, bảo vệ bộ vị yếu hại.
"Thình thịch!"
Quyền chưởng giao tiếp, nhất thời Lâm Động cảm giác được ở cánh tay truyền tới một luồng đại lực và sự đau nhức, cước bộ lập tức lui về sau hơn 10 bước, nhưng mà may là lực chân hắn vững chắc mới không bị ngã trên mặt đất.
"Nguyên Lực? Tầng 6 Thối Thể? !"
Sau khi ổn định thân hình, ánh mắt Lâm Động nhìn chằm chằm vào Lâm Hoành, trầm giọng nói, lúc nãy, hắn đã nhìn thấy có quang mang nhạt ở bàn tay của Lâm Hoành hiện lên, hiển nhiên là Nguyên Lực lực lượng!
Nói cách khác, lúc này Lâm Hoành đã bước chân vào tầng 6 Thối Thể, hơn nữa trong cơ thể cũng đã xuất hiện mầm mống Nguyên Lực!
Lâm Hoành liếc mắt nhìn Lâm Động, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, chưởng vừa rồi không đánh bại đối phương làm cho hắn rất không hài lòng, nhưng mà hắn có tự tin, chỉ trong vòng 5 chiêu, có thể đánh bại Lâm Động, bởi vì hắn đã bước vào tầng 6 Thối Thể.
"Lâm Động biểu đệ thật là bản lãnh, tới đây!"
Lâm Hoành đương nhiên không muốn buông tha cho Lâm Động, cười nhạt, lại một lần nữa tiến tới, lúc này không ít người có thể nhìn thấy, trên thân hình hắn xuất hiện quang mang cực nhạt, chỉ điều này thôi cũng khiến không ít người hít vào một hơi lạnh.
Vậy mà người đứng trước mặt Lâm Hoành, sắc mặt đã trở nên giận dữ, hắn cắn chặt răng định thi triển toàn lực Thông Bối Quyền, liều mạng với hắn, nhưng lúc này, có một tiếng quát tức giận đột nhiên vang lên.
"Tất cả dừng tay cho ta!"
Cước bộ của Lâm Hoành cũng vì tiếng quát này mà dừng lại, lúc này có một thiếu nữ đang từ trong đám người đi ra, trên khuôn mặt tràn ngập tức giận.
Thiếu nữ mặc bộ quần áo màu đỏ, trông chừng 17, 18 tuổi, dung mạo xinh đẹp, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, vòng eo nhỏ nhắn, hai hàng lông mày dựng thẳng, anh khí nam nhi bừng bừng.
"Là Lâm Hà tỷ!"
Vừa thấy được cô gái này, những người xung quanh bật lên những tiếng kinh hô.
"Hóa ra là Lâm Hà tỷ."
Khi Lâm Hoành nhìn thấy hồng y thiếu nữ, cũng cười nói.
"Lâm Hoành, đều là người của Lâm gia, luận bàn có cần phải thi triển Nguyên Lực không?"
Thiếu nữ tên là Lâm Hà nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày nói.
"Chỉ là vui đùa một chút thôi, nếu Lâm Hà tỷ nói như vậy, vậy thì đương nhiên là không có chuyện gì."
Lâm Hoành thờ ơ nói.
Lâm Động lúc này cũng thu quyền, gọi một tiếng Lâm Hà tỷ, nàng này chính là con gái của đại bá, tuy là con gái nhưng mà lại là một trong những thiếu niên xuất chúng trong đám tiểu bối Lâm gia, có người nói nửa năm trước nàng đã đạt tới tầng 6 Thối Thể, bây giờ không biết tinh tiến tới mức nào rồi.
Lâm Hà có địa vị tương đối cao trong Lâm gia, cho dù là Lâm Hoành cũng cũng không dám đắc tội với nàng.
"Đề là huynh đệ cùng nhà đùa làm cái gì? Chờ đến lúc cuộc thi săn bắn trong trấn bắt đầu, nếu như ngươi có năng lực, thì so tài với những thiếu niên trong trấn, nếu thắng đó mới gọi bản lĩnh."
Lâm Hà trách mắng.
"Lâm Hà tỷ nói đúng."
Lâm Hoành lười biếng lên tiếng, sau đó cầm lấy Xích Dương thảo đến gần Lâm Động, vứt cho hắn, sau đó nhàn nhạt nói:
"Tộc Bỉ nửa năm sau, ta sẽ xếp trong top 3, sau đó xin ông nội chủ trì làm lễ đính hôn với Thanh Đàn, cho nên bây giờ ngươi cứ thay ta chăm sóc tốt cho nàng, người vợ tương lai của ta."
Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Lâm Động, lúc này mới cười tủm tỉm xoay người, mang theo Lâm Sơn nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng lưng Lâm Hoành, tay của Lâm Động nắm chặt lại, trong mắt hành ý chớp động, hắn tuyệt đối không thể để Thanh Đàn gả cho người như thế này!
"Muốn lọt vào TOP 3, cũng không dễ dàng như vậy!"
Bây giờ Lâm Hoành vượt qua Lâm Động, nhưng mà Lâm Động lại có Thạch Phù, trong lòng có tin tưởng chỉ cần mình chăm chỉ thì có thể ở trong Tộc Bỉ đánh bại Lâm Hoành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.