Chương 1281: Ngưng tụ Thần Cung
Thiên Tằm Thổ Đậu
13/06/2013
Tế đàn cổ xưa đứng lặng lẽ trên hư không, trên đỉnh cao nhất của tế đàn là một thân ảnh gầy gò đang ngồi tĩnh như bàn thạch. Thân thể hắn hơi lành lạnh, thậm chí hơi thở cũng nhẹ gần như không thấy. Nếu không phải thấp thoáng cảm nhận được chút sinh cơ thì e là ai cũng cho rằng hắn chỉ là một cái xác.
Khu vực kỳ lạ này không có bất cứ âm thanh nào, tĩnh lặng không một ai biết, không ai đến được.
Trên tế đàn, thân ảnh kia đột nhiên khẽ rung lên, đôi mắt chầm chậm mở ra, con mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, hắn hơi nhíu mày khó hiểu.
- Vẫn thất bại.
Lâm Động lẩm nhẩm, đây có lẽ là năm thứ tư hắn tu luyện ở đây rồi. Trong thời gian này, ngoài năm đầu tiên bắt đầu tôi luyện tinh thần lực ra, ba năm còn lại hắn đều thử ngưng tụ Thần Cung nhưng tất cả đều thất bại.
Tuy hắn không ngừng tìm nguyên nhân, thậm chí việc đó đến nay cũng coi như khá hoàn mỹ, nhưng không biết vì sao Thần Cung hắn ngưng tụ được luôn hư ảo, không khiến Lâm Động có cảm giác đặc biệt đã bước vào tầng thứ nào đó.
- Tại sao lại thất bại...Tinh thần lực của ta đã ngưng luyện, tại sao không thể ngưng tụ Thần Cung trong Nê Hoàn Cung?
Lâm Động cau mày, ánh mắt đầy sự mơ hồ, khó hiểu. Sau khi suy nghĩ mãi không được đầu mối gì hắn chỉ đành thở dài, nhắm mắt chuẩn bị thử lại.
- Hửm?
Nhưng ngay khi ấy hắn đột nhiên sững lại, nhìn về phía tấm đá trước mặt. Ở đó có một số dấu vết đan xen nhau, dường như có ai đó tiện tay vẽ lên.
Những đường nét ấy rất thô sơn, đơn giản, chỉ có một dấu chấm tròn và vài đường rãnh sâu cắt ngang qua.
Lâm Động nhìn lắc đầu thất vọng, rồi nhắm mắt lại. Nhưng một lúc sau hắn bỗng mở mắt, lại nhìn về những dấu vết kia, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Dấu tròn kia nhìn có phần giống Nê Hoàn Cung, những vết rạch ngang qua kia phá vỡ nó, lẽ nào ý nói Thần Cung không phải được cải tạo từ Nê Hoàn Cung mà phải phá huỷ hoàn toàn rồi làm lại từ đầu?
Tim Lâm Động bỗng đập thình thịch, phá huỷ Nê Hoàn Cung trước? Đùa gì vậy, Nê Hoàn Cung có từ khi sinh ra, khi phá nó rồi sẽ khiến tinh khí thần thoát đi mất, hậu quả đó hắn không gánh nổi.
Vạn nhất khi Nê Hoàn Cung bị phá rồi hắn lại không ngưng tụ được Thần Cung, không chỉ tu vi tinh thần lực không còn gì mà còn tổn hại đến thần trí, hắn trở thành một kẻ ngơ ngẩn cũng không phải không thể.
Cái giá đó khiến Lâm Động cũng phải chần chừ. Nhưng mơ hồ hắn cũng cảm thấy đây đúng là con đường chân chính để tới Thần Cung.
Phá hay không?
Trong lòng hắn có chút giằng xé, một lúc lâu sau hắn khẽ hít vào một hơi, tay nắm chặt lại, đôi mắt loé lên vẻ kiên định.
Nếu không có nghị lực sao có thể có năng lực, càng không thể vượt qua Băng Chủ được!
Hạ xong quyết tâm Lâm Động không do dự nữa, mắt nhắm lại, tâm thần đi đến trước Nê Hoàn Cung. Nê Hoàn Cung lúc này giống như một chấm sáng nhỏ nhẹ nhàng phiêu đãng, toả ra tinh thần lực hùng hồn.
Lâm Động chăm chú nhìn chấm sáng ấy, tâm thần khẽ động, tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung nhanh chóng thu lại, nháy mắt tất cả tinh thần lực đã ở trong Nê Hoàn Cung.
Quả cầu tinh thần lực to cỡ đầu người, bề mặt sánbg óng như gương, sức mạnh toả ra từ nó khiến cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp cũng run rẩy.
Khi thu nhỏ đến cực hạn, quả cầu tinh thần lực đột nhiên rung lên dữ dội, bề mặt bắt đầu rạn nứt, vô số tia sáng mang tính huỷ diệt bắn ra.
Khi ánh sáng mạnh đến cực điểm, nó giống như vầng mặt trời bay lên từ Nê Hoàn Cung. Sức mạnh huỷ diệt bùng nổ, Nê Hoàn Cung nổ tung.
Bùm!
Thân thể Lâm Động cũng rung lên dữ đội, Nê Hoàn Cung phát nổ, tinh thần lực bên trong trào ra như thuỷ triều.
Lâm Động cố gắng chịu đựng cơn đau trong não, vội vàng thu lại lượng tinh thần lực đã mất đi sự ràng buộc của Nê Hoàn Cung mà trở nên vô cùng cuồng bạo. Lúc này nếu cứ để lượng tinh thần lực khủng bố đó hoành hành trong cơ thể thì dù hắn có long cốt Hồng Hoang bảo vệ thì e là cũng bị tan thành từng mảnh.
Tử kim quang cuộn trào, long cốt Hồng Hoang trong cơ thể Lâm Động cũng cảm nhận được nguy hiểm, phát ra tiếng long ngâm trầm thápp, tử kim quang biến thành vô số con tử kim cự long bao vây lấy hết số tinh thần lực kia.
Lúc này ba đạo tổ phù cũng xuất hiện, vây chặt lấy tinh thần lực không để lọt ra ngoài chút nào, coi như đã khống chế được chúng.
Lâm Động chăm chú quan sát Thần Cung đã thành hình, trong lòng không khỏi mừng rỡ, tâm thần khẽ động, tinh thần lực hùng hồn tràn vào Thần Cung.
Thế nhưng ngay sau khi tinh thần lực tràn vào, thì hắn phát hiện tinh thần lực trong Tứ Tượng Cung không hề có dấu hiệu đi vào ổn định.
Trong Nê Hoàn Cung trước đây, chỉ cần tinh thần lực vào bên trong là như chim về tổ, tự sẽ có cảm giác yên bình, thế nhưng cảm giác đó hiện giờ không hề có.
Rõ ràng Thần Cung chưa thể thay thế tác dụng của Nê Hoàn Cung.
Như vậy Lâm Động bắt buộc phải gắng sức kiềm chế chỗ tinh thần lực này thể chúng không tan biến. Nhưng nếu vậy hắn sẽ không bao giờ có khả năng phân tâm làm việc khác, cũng có nghĩa là hắn bị tinh thần lực của chính mình trói chân.
Lâm Động toát mồ hôi lạnh nhìn Thần Cung, rốt cuộc Thần Cung còn thiếu điều gì?
Tại sao Thần Cung ngưng tụ ra không thể thay thế Nê Hoàn Cung?
Lâm Động nghĩ, hắn cảm thấy Thần Cung dường như thiếu thứ gì đó, nhưng không thể biết được rốt cuộc nó là gì…
Thời gian dần trôi đi, Lâm Động vẫn không có chút manh mối nào, tâm trạng không khỏi xuống dốc, cục diện này lẽ không thể phá vỡ sao?
Trên tế đàn, Lâm Động nhắm chặt mắt, toàn thân là mồ hôi lạnh, mồ hôi nhỏ xuống tấm nệm cũ kỹ, thấp thoáng như có ánh sáng loé lên.
Vào khoảnh khắc ấy, trong tim Lâm Động dường như vang lên một giọng nói cổ xưa:
- Thái thượng!
Toàn thân Lâm Động đột nhiên cứng lại, nhưng hắn không kịp suy nghĩ thì một đạo linh quang loé qua não:
- Thái Thượng Cảm Ứng Quyết?!
- Thiếu thứ sức mạnh ấy sao?
Lâm Động không chút do dự, nhanh chóng chìm vào Thái Thượng Cảm Ứng, ý thức phiêu đãng một lúc lâu, những tia sáng hỗn độn bắn ra.
Ánh sáng hỗn đọn bắn vào Thần Cung phát ra âm thanh trong trẻo, vào khoảnh khắc ấy, Thần Cung như một thứ đồ vật bỗng nhiên có sinh mệnh, bề mặt toả sáng, lan toả một thứ sức sống kỳ lạ.
Uỳnh uỳnh!
Tinh thần lực hùng hồn trào dâng trong Thần Cung, thấp thoáng như dần hình thành sự tuần hoàn sơ bộ, hơn nữa Lâm Động có thể cảm nhận khi Thần Cung thành hình nó cũng thiết lập một mối quan hệ huyền diệu với Thái Thượng thần bí, vô số tia sáng hỗn độn không ngừng trào lên.
Tinh thần lực cuồn cuộn, ánh sáng hỗn độn bắt đầu xâm nhập vào tinh thần lực, rồi Lâm Động cảm nhận được tinh thần lực có sự thay đổi đáng kể.
Đó là sự thay da đổi thịt thật sự.
Lâm Động đã có cảm ngộ, tâm thần dần bình tĩnh, hắn lặng lẽ giữ vững Thần Cung, mặc cho tinh thần lực cuộn trào bên trong. Hắn có thể cảm nhận được, đến khi tinh thần lực hoàn toàn lột xác thì có lẽ Thần Cung sẽ thực sự thay thế được Nê Hoàn Cung.
Chỉ có điều, dường như cần thời gian rất dài. Nhưng cũng may hiện tại hắn không thiếu thời gian.
Hắn chỉ cần chờ đợi ngày niết bàn mà thôi.
Khu vực kỳ lạ này không có bất cứ âm thanh nào, tĩnh lặng không một ai biết, không ai đến được.
Trên tế đàn, thân ảnh kia đột nhiên khẽ rung lên, đôi mắt chầm chậm mở ra, con mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, hắn hơi nhíu mày khó hiểu.
- Vẫn thất bại.
Lâm Động lẩm nhẩm, đây có lẽ là năm thứ tư hắn tu luyện ở đây rồi. Trong thời gian này, ngoài năm đầu tiên bắt đầu tôi luyện tinh thần lực ra, ba năm còn lại hắn đều thử ngưng tụ Thần Cung nhưng tất cả đều thất bại.
Tuy hắn không ngừng tìm nguyên nhân, thậm chí việc đó đến nay cũng coi như khá hoàn mỹ, nhưng không biết vì sao Thần Cung hắn ngưng tụ được luôn hư ảo, không khiến Lâm Động có cảm giác đặc biệt đã bước vào tầng thứ nào đó.
- Tại sao lại thất bại...Tinh thần lực của ta đã ngưng luyện, tại sao không thể ngưng tụ Thần Cung trong Nê Hoàn Cung?
Lâm Động cau mày, ánh mắt đầy sự mơ hồ, khó hiểu. Sau khi suy nghĩ mãi không được đầu mối gì hắn chỉ đành thở dài, nhắm mắt chuẩn bị thử lại.
- Hửm?
Nhưng ngay khi ấy hắn đột nhiên sững lại, nhìn về phía tấm đá trước mặt. Ở đó có một số dấu vết đan xen nhau, dường như có ai đó tiện tay vẽ lên.
Những đường nét ấy rất thô sơn, đơn giản, chỉ có một dấu chấm tròn và vài đường rãnh sâu cắt ngang qua.
Lâm Động nhìn lắc đầu thất vọng, rồi nhắm mắt lại. Nhưng một lúc sau hắn bỗng mở mắt, lại nhìn về những dấu vết kia, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Dấu tròn kia nhìn có phần giống Nê Hoàn Cung, những vết rạch ngang qua kia phá vỡ nó, lẽ nào ý nói Thần Cung không phải được cải tạo từ Nê Hoàn Cung mà phải phá huỷ hoàn toàn rồi làm lại từ đầu?
Tim Lâm Động bỗng đập thình thịch, phá huỷ Nê Hoàn Cung trước? Đùa gì vậy, Nê Hoàn Cung có từ khi sinh ra, khi phá nó rồi sẽ khiến tinh khí thần thoát đi mất, hậu quả đó hắn không gánh nổi.
Vạn nhất khi Nê Hoàn Cung bị phá rồi hắn lại không ngưng tụ được Thần Cung, không chỉ tu vi tinh thần lực không còn gì mà còn tổn hại đến thần trí, hắn trở thành một kẻ ngơ ngẩn cũng không phải không thể.
Cái giá đó khiến Lâm Động cũng phải chần chừ. Nhưng mơ hồ hắn cũng cảm thấy đây đúng là con đường chân chính để tới Thần Cung.
Phá hay không?
Trong lòng hắn có chút giằng xé, một lúc lâu sau hắn khẽ hít vào một hơi, tay nắm chặt lại, đôi mắt loé lên vẻ kiên định.
Nếu không có nghị lực sao có thể có năng lực, càng không thể vượt qua Băng Chủ được!
Hạ xong quyết tâm Lâm Động không do dự nữa, mắt nhắm lại, tâm thần đi đến trước Nê Hoàn Cung. Nê Hoàn Cung lúc này giống như một chấm sáng nhỏ nhẹ nhàng phiêu đãng, toả ra tinh thần lực hùng hồn.
Lâm Động chăm chú nhìn chấm sáng ấy, tâm thần khẽ động, tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung nhanh chóng thu lại, nháy mắt tất cả tinh thần lực đã ở trong Nê Hoàn Cung.
Quả cầu tinh thần lực to cỡ đầu người, bề mặt sánbg óng như gương, sức mạnh toả ra từ nó khiến cường giả vượt qua hai tầng Luân Hồi Kiếp cũng run rẩy.
Khi thu nhỏ đến cực hạn, quả cầu tinh thần lực đột nhiên rung lên dữ dội, bề mặt bắt đầu rạn nứt, vô số tia sáng mang tính huỷ diệt bắn ra.
Khi ánh sáng mạnh đến cực điểm, nó giống như vầng mặt trời bay lên từ Nê Hoàn Cung. Sức mạnh huỷ diệt bùng nổ, Nê Hoàn Cung nổ tung.
Bùm!
Thân thể Lâm Động cũng rung lên dữ đội, Nê Hoàn Cung phát nổ, tinh thần lực bên trong trào ra như thuỷ triều.
Lâm Động cố gắng chịu đựng cơn đau trong não, vội vàng thu lại lượng tinh thần lực đã mất đi sự ràng buộc của Nê Hoàn Cung mà trở nên vô cùng cuồng bạo. Lúc này nếu cứ để lượng tinh thần lực khủng bố đó hoành hành trong cơ thể thì dù hắn có long cốt Hồng Hoang bảo vệ thì e là cũng bị tan thành từng mảnh.
Tử kim quang cuộn trào, long cốt Hồng Hoang trong cơ thể Lâm Động cũng cảm nhận được nguy hiểm, phát ra tiếng long ngâm trầm thápp, tử kim quang biến thành vô số con tử kim cự long bao vây lấy hết số tinh thần lực kia.
Lúc này ba đạo tổ phù cũng xuất hiện, vây chặt lấy tinh thần lực không để lọt ra ngoài chút nào, coi như đã khống chế được chúng.
Lâm Động chăm chú quan sát Thần Cung đã thành hình, trong lòng không khỏi mừng rỡ, tâm thần khẽ động, tinh thần lực hùng hồn tràn vào Thần Cung.
Thế nhưng ngay sau khi tinh thần lực tràn vào, thì hắn phát hiện tinh thần lực trong Tứ Tượng Cung không hề có dấu hiệu đi vào ổn định.
Trong Nê Hoàn Cung trước đây, chỉ cần tinh thần lực vào bên trong là như chim về tổ, tự sẽ có cảm giác yên bình, thế nhưng cảm giác đó hiện giờ không hề có.
Rõ ràng Thần Cung chưa thể thay thế tác dụng của Nê Hoàn Cung.
Như vậy Lâm Động bắt buộc phải gắng sức kiềm chế chỗ tinh thần lực này thể chúng không tan biến. Nhưng nếu vậy hắn sẽ không bao giờ có khả năng phân tâm làm việc khác, cũng có nghĩa là hắn bị tinh thần lực của chính mình trói chân.
Lâm Động toát mồ hôi lạnh nhìn Thần Cung, rốt cuộc Thần Cung còn thiếu điều gì?
Tại sao Thần Cung ngưng tụ ra không thể thay thế Nê Hoàn Cung?
Lâm Động nghĩ, hắn cảm thấy Thần Cung dường như thiếu thứ gì đó, nhưng không thể biết được rốt cuộc nó là gì…
Thời gian dần trôi đi, Lâm Động vẫn không có chút manh mối nào, tâm trạng không khỏi xuống dốc, cục diện này lẽ không thể phá vỡ sao?
Trên tế đàn, Lâm Động nhắm chặt mắt, toàn thân là mồ hôi lạnh, mồ hôi nhỏ xuống tấm nệm cũ kỹ, thấp thoáng như có ánh sáng loé lên.
Vào khoảnh khắc ấy, trong tim Lâm Động dường như vang lên một giọng nói cổ xưa:
- Thái thượng!
Toàn thân Lâm Động đột nhiên cứng lại, nhưng hắn không kịp suy nghĩ thì một đạo linh quang loé qua não:
- Thái Thượng Cảm Ứng Quyết?!
- Thiếu thứ sức mạnh ấy sao?
Lâm Động không chút do dự, nhanh chóng chìm vào Thái Thượng Cảm Ứng, ý thức phiêu đãng một lúc lâu, những tia sáng hỗn độn bắn ra.
Ánh sáng hỗn đọn bắn vào Thần Cung phát ra âm thanh trong trẻo, vào khoảnh khắc ấy, Thần Cung như một thứ đồ vật bỗng nhiên có sinh mệnh, bề mặt toả sáng, lan toả một thứ sức sống kỳ lạ.
Uỳnh uỳnh!
Tinh thần lực hùng hồn trào dâng trong Thần Cung, thấp thoáng như dần hình thành sự tuần hoàn sơ bộ, hơn nữa Lâm Động có thể cảm nhận khi Thần Cung thành hình nó cũng thiết lập một mối quan hệ huyền diệu với Thái Thượng thần bí, vô số tia sáng hỗn độn không ngừng trào lên.
Tinh thần lực cuồn cuộn, ánh sáng hỗn độn bắt đầu xâm nhập vào tinh thần lực, rồi Lâm Động cảm nhận được tinh thần lực có sự thay đổi đáng kể.
Đó là sự thay da đổi thịt thật sự.
Lâm Động đã có cảm ngộ, tâm thần dần bình tĩnh, hắn lặng lẽ giữ vững Thần Cung, mặc cho tinh thần lực cuộn trào bên trong. Hắn có thể cảm nhận được, đến khi tinh thần lực hoàn toàn lột xác thì có lẽ Thần Cung sẽ thực sự thay thế được Nê Hoàn Cung.
Chỉ có điều, dường như cần thời gian rất dài. Nhưng cũng may hiện tại hắn không thiếu thời gian.
Hắn chỉ cần chờ đợi ngày niết bàn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.