Chương 175: Phù Khôi trung đẳng
Thiên Tằm Thổ Đậu
19/03/2013
Hơn trăm cái Phù Khôi có thực lực ngang ngửa với Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, đây là cái khái niệm gì? Nếu như đám này đồng thời xông lên thì cho dù là cường giả Tạo Hình Cảnh cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
Cho nên, khi Lâm Động nghe thấy Tiểu Điêu nói như vậy, hắn lập tức quay đầu kích động, tuy rằng tự tin nhưng không mù quáng cuồng vọng, lấy thực lực của hắn hiện giờ muốn đánh bại một vị cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn thì không quá khó khăn, nhưng nếu như muốn đánh bại hơn trăm người chỉ là nằm mộng.
"Sợ cái gì? Đám Phù Khôi này tuy rằng có thực lực của Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, nhưng mà chúng đã hỏng rồi."
Trong lúc Lâm Động đang sợ hãi thì Tiểu Điêu cười nhạo nói.
"Hỏng? . . .”
Lâm Động sửng sốt, cẩn thận quan sát đám Phù Khôi, quả nhiên thấy trong cơ thể chúng không hề có chút ba động nào, thân hình không động đậy giống như là một đống sắt.
"Phù văn bố trí trong đám Phù Khôi này đã tiêu tán hết rồi, không thể nào dùng lại nữa, nhìn thì khiến cho người ta sợ hãi, nhưng thực ra chúng chỉ là một đống sắt mà thôi, đi nào."
Nghe vậy, Lâm Động thở dài một hơi, chậm rãi đi vào sân huấn luyến, nhưng mà hắn vẫn rất cẩn thận, bàn tay nắm chặt Thiên Lân Cổ Kích, mũi kích lấp lánh ánh sáng đỏ, có như vậy trong lòng Lâm Động mới yên tâm hơn một chút.
Trong sân yên tĩnh không có bất kỳ thanh âm nào khác ngoài tiếng bước chân rất nhỏ của Lâm Động, hắn đi trong đám Phù Khôi, nhìn những cục sắt lạnh lẽo này mà trong lòng cảm khái, nếu như nó đột nhiên sống lại thì hắn thảm rồi.
Cũng may tình huống bi kịch đó không xảy ra, Tiểu Điêu tuy rằng thích đả kích hắn, nhưng chưa nói ra câu nào không đáng tin.
Nhìn đội quân Phù Khôi hung mãnh, không có động tĩnh gì, Lâm Động đi qua chúng mới dám thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn phía trước, ở đó có mùi thơm của thuốc rất nồng.
Ở trước mặt Lâm Động là một cái hồ nước trong thấy đáy, ở giữa hồ nước lại có một cái ao nhỏ dùng ngọc thạch vây thành, trong ao nhỏ có không ít linh dược, hơn nữa nhìn thân hình chúng thì phẩm chất đều không thấp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Lâm Động hiện lên sự vui mừng, hắn lao tới cạnh ao, đảo mắt nhìn một vòng sau đó tập trung vào cái gốc cây linh dược màu đen, trông hình dáng của nó rất giống một con rắn nhỏ, khí chất âm hàn nồng nặc từ trên thân cây phát ra, làm cho xung quanh cái ao này đều bao trùm một tầng hàn khí, nhìn qua có chút kỳ lạ.
" Cực Sát Âm Long Tiên!"
Nhìn gốc cây linh dược màu đen này, trong lòng Lâm Động hiện lên vẻ kích động, trải qua ngàn vạn lần tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.
Lâm Động dùng một tia Tinh Thần Lực nhẹ nhàng cắt lấy "Cực Sát Âm Long Tiên", sau đó cẩn thận đựng vào hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước.
Lấy được "Cực Sát Âm Long Tiên", Lâm Động như trút được gánh nặng, lúc này hắn mới thanh thản thu thập những linh dược khác, phẩm chất của linh dược trong ao không tháp, trước kia Lâm Động phải miễn cưỡng lắm mới có được một gốc lục phẩm linh dược ở Viêm Thành. . . Ở chỗ này, có ... ít nhất ... hơn mười gốc cây, hơn nữa, ở vị trí ao nhỏ còn lưu lại mùi thuốc nồng nặc, chỉ nhìn qua cũng có thể nhận thấy, trong ao có một cái gốc cây, hiển nhiên có người nào đó nhanh chân tới trước hái mất.
Nhìn thấy linh dược tốt nhất đã bị người khác lấy đi, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này chắc là do đám người Lâm Lang Thiên làm, linh dược có thể khiến bọn họ động tâm chắc chắn không phải là thứ bình thường, may mắn là họ không để ý tới Cực Sát Âm Long Tiên. . .
"Lục phẩm linh dược cũng không tệ lắm."
Trong lòng tự an ủi một tiếng, sau đó Lâm Động ra tay thu thập, chẳng quản phẩm chất của chúng ra sao, đã ra tay là thu toàn bộ, chỉ sau mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, vốn một cái ao linh dược chi chít bây giờ đã trọc lốc, chỉ còn lại nước ao màu xanh nhạt, tỏa ra mùi hương của thuốc.
Không thể trách Lâm Động tham được, dù sao hắn đâu có căn cơ vững chắc như đám Lâm Lang Thiên, Vương Viêm, thực lực của hắn hoàn toàn là do hắn tự mình cực khổ luyện tập, đám linh dược này chẳng là gì với họ nhưng đối với Lâm Động lại vô cùng quý giá.
"Phù. . ."
Thu xong gốc cây cuối cùng, Lâm Động thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn cái cửa đá đã bị phá vỡ ở phía trước, hắn có thể cảm giác được, đám người Lâm Lang Thiên có thể ở phía trước không xa, mà đây cũng có thể là vùng đất trung tâm của Cổ Mộ Phủ.
"Ta đúng là muốn nhìn xem, ở đây có bảo bối gì!"
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, nhưng hắn không lập tức rời đi, hắn không thể tranh đoạt bảo bối với đám Lâm Lang Thiên được, nhưng hắn lại rất muốn biết họ đoạt được cái gì.
"Chờ một chút!"
Nhưng mà, trong lúc Lâm Động dự định bước đi thì Tiểu Điêu đột nhiên hiện ra, ánh mắt của nó không nhìn về phía trước mà lại nhìn về phía cái ao linh dược đã sạch trơn.
"Làm sao vậy?"
Lâm Động cũng bị hành động của nó khiến cho sửng sốt, ánh mắt cũng đảo qua ao linh dược màu xanh nhạt nhưng không phát hiện thêm gì, cho nên nghi hoặc hỏi lại.
"Bên dưới cái ao linh dược này hình như còn một thứ."
Tiểu Điêu nhìn ao linh dược, đột nhiên vung móng vuốt, nước ao đột nhiên xoay tròn bốc lên.
Sau khi cái ao linh dược bị hút ra ngoài, đáy ao lộ ra, Lâm Động nhìn thấy ở trong đám bùn của đáy ao có một cái đầu màu đồng, trông giống như Phù Khôi.
"Lại là một Phù Khôi. . ."
Thấy thế, Lâm Động thất vọng lắc đầu.
"Hắc, tiểu tử, Phù Khôi này có chút không đơn giản, ta nghĩ nó là Phù Khôi trung đẳng đấy, sức chiến đấu của nó có thể sánh ngang với cường giả Tạo Hình Cảnh."
Tiểu Điêu nói.
"Phù Khôi trung đẳng?”
Lâm Động ngẩn ra, chợt lắc đầu:
"Cần gì biết nó là trung đẳng hay hạ đẳng, nó chỉ là sắt vụn mà thôi."
"Ngươi sai rồi, cái Phù Khôi này không phải là sắt vụn, nó có thể sử dụng!"
Tiểu Điêu cười quái dị nói:
"Đừng xem thường nó, phù văn trong Phù Khôi này vẫn còn toàn vẹn, chỉ thiếu năng lượng để khởi động mà thôi."
"Vậy có thể lấy đi hay không?”
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, nói.
Tiểu chiêu vung móng vuốt, trực tiếp lôi cái Phù Khôi ở trong bùn ra, sau đó nhúng nó vào nước hồ, sau khi sạch sẽ mới đặt ở trước mặt Lâm Động.
Phù Khôi cao khoảng 2 trượng, trong tay cầm một thanh trường mâu bằng đồng xanh, trông rất vạm vỡ, thân hình nó màu xanh nhạt, dường như được chế tạo từ một loại tài liệu đặc thù, trên thân nó còn có những phù văn phức tạp, nhưng mà hai mắt nó lại ảm đạm không sáng.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, cái Phù Khôi này còn mạnh hơn những thứ Lâm Động nhìn thấy trước tới mấy lần.
Tiểu chiêu vung móng vuốt điểm vào trán Phù Khôi một cái, ở nơi đó lập tức xuất hiện một vòng xoáy, trong vòng xoáy chẳng có một thứ gì.
"Lạc ấn đã mất nhưng vẫn có thể dùng, ngươi sử dụng Tinh Thần Lực của mình lưu lại lạc ấn ở chỗ này."
Tiểu Điêu nói.
Nghe vậy, Lâm Động nhất thời đại hỉ, một tia Tinh Thần Lực nhanh chóng chui vào trong vòng xoáy, trực tiếp hạ tinh thần lạc ấn ở trong đó, mà khi hạ lạc ấn thành công, trên cái Phù Khôi kia xuất hiện một đạo ấn ký rất nhỏ.
"Được rồi, Phù Khôi này là của ngươi."
Trong mắt Lâm Động tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên, đơn giản như vậy đã có một Phù Khôi thực lực sánh ngang với cường giả Tạo Hình Cảnh?
Trong lúc mừng như điên, Lâm Động hạ một mệnh lệnh, nhưng mà mệnh lệnh hạ xong Phù Khôi vẫn không nhúc nhích.
"Chuyện gì xảy ra?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động không khỏi ngạc nhiên nói.
"Ta chẳng phải đã nói rồi ư, Phù Khôi thiếu năng lượng để khởi động."
Tiểu Điêu đảo cặp mắt trắng dã, nói.
Lâm Động mở trừng hai mắt, trong lúc bất chợt hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, lập tức cẩn thận từng li từng tí nói:
"Làm sao để đưa năng lượng vào trong đó? Mặt khác, nếu như muốn nó có thực lực của cường giả Tạo Hình Cảnh, vậy cần bao nhiêu năng lượng?"
"Năng lượng ư, trực tiếp đem Thuần Nguyên Đan bỏ vào trong cơ thể Phù Khôi là được, còn muốn phát động công kích sáng ngang với cường giả Tạo Hình Cảnh thì cần hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan ba, nhớ kỹ, đây chỉ là năng lượng cần thiết để phát động một lần công kích, sau khi phát động xong lại phải tiếp tục sử dụng Thuần Nguyên Đan."
Tiểu Điêu vung móng vuốt, nói.
"Một lần công kích, hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan? ! Con mẹ nó, tại sao không đi cướp đi!"
Điều không đúng trong lòng Lâm Động lúc này đã được giải đáp, Lâm Động mặt mũi đỏ bừng, hổn hển quát lớn, hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan một lần công kích, con mẹ nó, vậy chẳng phải hắn đem cả gia sản bỏ vào cũng chỉ đủ cho cái Phù Khôi này phát động hơn mười lần công kích thôi sao?
Cái đồ rắm chó này, tiêu hao như vậy ai mà dùng được!
"Tiểu tử, ngươi tưởng rằng một kích của cường giả Tạo Hình Cảnh yếu hay sao? Người ta tu luyện khổ cực cả chục năm, trăm năm mới đạt đến bước này, hiện tại ngươi chỉ cần dùng hai nghìn viên Thuần Nguyên Đan là có thể phát động công kích cường đại giống như vậy, ngươi còn không biết đủ?"
Tiểu Điêu cười lạnh nói, nhưng mà trong thanh âm của nó hình như có chút hả hê.
Lâm Động không nói gì, cực kỳ bi phẫn nhìn con súc sinh Phù Khôi trước mặt, vốn tưởng rằng hắn có được một sự trợ giúp tốt, ai dè đây chỉ là một thứ đốt tiền.
Nếu như là người có tiền tài hùng hậu có được Phù Khôi này, sợ rằng họ sẽ mừng như điên, nhưng mà Lâm Động không có nhiều tiền tài, nếu như ở trong Cổ Mộ Phủ hắn không thu được hai vạn viên Thuần Nguyên Đan, sợ rằng muốn cho Phù Khôi này công kích một lần hắn cũng không làm được. . .
Thứ này, nếu như không phải là người nhiều tiền thì không dùng nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.