Chương 1229: Tái ngộ Thần Khôi
Thiên Tằm Thổ Đậu
17/05/2013
Thiếu nữ đó nghe Lâm Động nói thì khựng người, do dự một chút rồi gật đầu.
- Bọn chúng là ai?
Lâm Động nhìn đám hắc ảnh nhân đang nhìn họ với ánh mắt lạnh lẽo.
- Chúng cũng là người của Hắc Ám Điện.
Lâm Động nghe vậy thì nhíu mày.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Chuyện của Hắc Ám Điện mà cũng dám nhúng tay vào? Biết điều thì cút ra chỗ khác kẻo rước họa vào thân.
Bọn hắc nhân ảnh quát.
- Tiền bối, cầu xin ngài cứu Thần Khôi sư huynh!
Thiếu nữa kia vội khẩn cầu.
- Ha ha, yên tâm, ta và Thần Khôi cũng coi như có quen biết, đương nhiên sẽ cứu hắn.
Lâm Động cười, hồi đó Thanh Đàn đến Đông Huyền Vực may nhờ có Thần Khôi chăm sóc. Giờ đã gặp đương nhiên Lâm Động không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thiếu nữ kia nghe thế thở phào, tuy biết cứu Thần Khôi khỏi tay đám người kia là rất khó nhưng giờ có bệnh thì phải vái tứ phương thôi.
- Không tự lượng sức mình, giết hắn đi!
Đám người kia thấy Lâm Động muốn nhúng tay vào, ánh mắt lóe hàn quang, lao vút tới. Thế nhưng khi chúng sắp rút kiếm thì một đạo kiếm quang từ trong đám sương mù quét qua, mười mấy thân ảnh cứng đờ lại, một tia máu bắn ra từ cổ họng chúng, tất cả cùng đổ ập xuống.
Sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, thiếu nữ kia còn chưa thở xong một hơi thì đã sừng sờ khi thấy đám cường giả kia đã bị giải quyết một cách dễ dàng.
Lăng Thanh Trúc bước ra từ trong đám sương mù, cũng không nhìn đống thi thể kia, tay cầm trường kiếm đứng yên lặng bên cạnh Lâm Động.
- Tiểu cô nương tên gì?
Lâm Động cười hỏi.
- Tiền bối…tiên tử tỷ tỷ…
Thiếu nữ có phần rụt rè nhìn Lâm Động, rồi nhìn Lăng Thanh Trúc khí chất thoát tục, ánh mắt có phần kinh ngạc:
- Ta là Mục Sa.
- Ta là Lâm Động, nàng ấy là Lăng Thanh Trúc. Giờ có thể đưa bọn ta đi cứu Thần Khôi sư huynh không?
Lâm Động mỉm cười.
Mục Sa nghe vậy lập tức mừng rỡ, nhưng rồi nàng do dự:
- Nhưng Lâm Động tiền bối…
- Cứ gọi ta Lâm Động đại ca.
Lâm Động xua tay.
- Lâm…Lâm Động đại ca. Nhưng bên Thần Khôi sư huynh là ai trưởng lão của Hắc Ám Điện, thực lực rất mạnh, là cường giả Chuyển Luân Cảnh. Hơn nữa họ còn dẫn theo cả ám bộ của Hắc Ám Điện.
Mục Sa mặt hơi tái, nói.
- Hai cường giả Chuyển Luân Cảnh?
Lâm Động cũng ngạc nhiên. Hắc Ám Điện quả nhiên là long đầu của Bách Huyền Vực, thực lực như vậy đúng là mạnh hơn rất nhiều siêu cấp tông phái ở Đông Huyền Vực.
- Lực lượng của Hắc Ám Điện rất hùng hậu, thời gian tồn tại cũng rất lâu, siêu cấp tông phái bình thường không thể sánh được. Sư phụ từng nói, trong Hắc Ám Điện có le có lão quái Luân Hồi Cảnh tọa trấn.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
- Đúng là có chút thực lực.
Lâm Động gật đầu, có lão quái Luân Hồi Cảnh chẳng trách mà Hắc Ám Điện đứng vững được ở Bách Huyền Vực.
- Đúng rồi, Thần Khôi không phải cũng là người Hắc Ám Điện sao? Tại sao lại truy sát? Lẽ nào hắn phản bội?
Lâm Động chau mày.
- Không thể nào. Thần Khôi sư huynh trung thành tuyệt đối với Hắc Ám Điện, không thể là phản đồ được!
Mục Sa vội nói:
- Chỉ la Hắc Ám Điện hiện giờ quá hỗn loạn, điện chủ thượng vị không lâu, quyền lực các phương chưa ổn định, không ít việc ngấm ngầm xảy ra.
- Thì ra là lục đục nội bộ.
Lâm Động cũng chẳng có cảm giác gì với Hắc Ám Điện, chỉ cần không tổn thương đến Thanh Đàn, muốn làm gì thì làm.
- Điện chủ tân nhiệm là ai?
Lâm Động quay người đi về phía trước, thuận miệng hỏi.
- Điện chủ tân nhiệm là Thanh Đàn đại nhân.
Thiếu nữ đáp.
Lâm Động dừng bước, Lăng Thanh Trúc cũng khựng người. Lâm Động quay lại nhìn Mục Sa:
- Ngươi…ngươi bảo ai?
- Thanh Đàn đại nhân.
Mục Sa cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Động, đáp.
- Thanh Đàn sao lại thành điện chủ Hắc Ám Điện?
Cơ mặt Lâm Động giật giật, giọng nói cũng cao vút lên, ánh mắt đầy chấn động.
Mục Sa giật mình, vội vàng lùi hai bước, rụt rè nói:
- Lão điện chủ năm ngoái đột phá Luân Hồi Cảnh thất bại nên tọa hóa. Trước khi qua đời đã truyền lại Hắc Ám Tổ Phù cho Thanh Đàn đại nhân, đương nhiên ngài là điện chủ của Hắc Ám Điện rồi.
Sắc mặt Lâm Động sáng tối bất định, sự việc đã vượt xa dự liệu của hắn. Tiểu nha đầu Thanh Đàn sao lại thành điện chủ Hắc Ám Điện? Nha đầu đó ngoài việc quấy rối bên cạnh hắn thì có bản lĩnh gì?
- Lâm Động đại ca…huynh biết điện chủ bọn ta sao?
Mục Sa nhìn Lâm Động rụt rè hỏi.
Lâm Động thở dài bất lực, bực bội nói:
- Nó là muội muội của ta, ngươi nói xem ta có quen không?
- Muội muội?
Mục Sa sững sờ, ánh mắt có phần cổ quái, hiển nhiên là không tin lắm lời Lâm Động.
- Thôi, đi cứu Thần Khôi đã.
Lâm Động phẩy tay, địa vị Thần Khôi ở Hắc Ám Điện cao hơn tiểu nha đầu này, có lẽ biết rõ hơn.
Mục Sa gật đầu lia lịa, lúc này dù thế nào cũng phải cứu Thần Khôi sư huynh đã rồi nói. Nàng băng bó qua loa vết thương rồi vội chạy theo.
Tại một khoảng đất trống ở nơi khác, một đống lửa đang bập bùng cháy, trên những ngọn cây cao xung quanh có thể thấy thấp thoáng những thân ảnh, họ đang nhìn xung quanh với ánh mắt nhạy bén.
Giữa khoảng đất trống là mấy chục thân ảnh bị trói lại với nhau, toàn thân đầy máu, rõ ràng vừa trải qua một trận thảm chiến.
Phía trước những người đó là một thân ảnh bị trói bằng xích sắt, thậm chí nơi vai còn bị đam xuyên qua, chỉ động đậy một chút là máu chảy ra khiến toàn thân hắn run lên ác liệt.
Nhưng dù đau đớn vậy nhưng hắn không hề rên một tiếng, chỉ là trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh.
- Thần Khôi, lão phu niệm tình ngươi là nhân tài của Hắc Ám Điện, cũng không muốn làm khó các ngươi. Chỉ cần các ngươi cùng lão phu trở về nói trên đại điển rằng tiểu nha đầu đó ngầm dùng thủ đoạn hại chết điện chủ, cướp đoạt Hắc Ám Tổ Phù thì lão phu sẽ không giết, còn cho ngươi thống lĩnh ám bộ Hắc Ám Điện. Thế nào?
Bên cạnh đống lửa, hai lão giả mặc hắc bào sắc mặt nham hiểm nhìn nam tử kia.
- Phì!
Nghe thế người kia nhổ ra một ngụm máu, vẻ mặt đầy châm chọc nhìn hai trưởng lão cười khảy:
- Muốn ta vu oan cho điện chủ, nằm mơ giữa ban ngày!
- Hê, chỉ là một tiểu nha đầu mà đòi làm điện chủ Hắc Ám Điện? Ta thấy ngươi mới là nằm mơ giữa ban ngày!
Trưởng lão kia cười châm chọc.
- Hừ, tiểu nha đầu đó vừa thượng vị đã thanh trừ những lão thần bọn ta, có kết cục như thế cũng là đáng đời!
Một trưởng lão khác cũng nói.
- Nếu không phải các ngươi không phục điện chủ, ngấm ngàm mưu tính chia tách Hắc Ám Điện thì điện chru có ra tay với các ngươi không?
Thần Khôi nghiến răng.
- Không phải bọn ta không phục, chỉ là vị trí điện chủ Hắc Ám Điện, luận bản lĩnh không đến lượt một tiểu nha đầu không biết mọc từ đâu ra!
Thần Khôi cười lạnh:
- Đó là ủy thác của lão điện chủ trước khi qua đời. Các ngươi không có bản lĩnh giờ lại làm loạn.
- Ủy thác của lão điện chủ? Ha ha, lúc đó chỉ có tiểu nha đầu đó ở bên cạnh điện chủ. Ủy thác gì đó không phải mình nó nói là xong à?
Trưởng lão kia ánh mắt tối tăm nhìn Thần Khôi”
- Xem ra ngươi không định phối hợp?
Thần Khôi nhìn hắn khinh bỉ không nói gì.
- Đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Đã vậy thì đừng trách lão phu tnà nhẫn.
Sát ý lóe lên trong mắt trưởng lão đó, không chút khách khí, nguyên lực tụ lại trong lòng bàn tay biến thành một thanh kiếm đâm thẳng về phía Thần Khôi.
Thần Khôi thở dài, nhưng khi hắn chuẩn bị nhắm mắt đợi chết thì bỗng một tiếng cười vang ra từ trong đám sương mù:
- Không ngờ loại người già rồi không cần thể diện này đi đâu cũng thấy.
- Ai?
Tất cả mọi người đều giật mình, hai trưởng lão Hắc Ám Điện quát lên, nhìn xung quanh với ánh mắt sắc lẹm.
Ba thân ảnh bước ra khỏi đám sương mù.
- Thần Khôi sư huynh, vẫn khỏe chứ?
Lâm Động quét mắt một lượt rồi nhìn Thần Khôi, mỉm cười:.
- Ngươi…Lâm Động?
Thần Khôi kinh ngạc nhìn Lâm Động, rồi sắc mặt bỗng thay đổi, vội hét lên:
- Mọi người mau chạy đi!
- Chạy?
Hai trưởng lão Hắc Ám Điện cười quái dị, phẩy tay một cái:
- Giết hết cho ta!
- Rõ!
Xung quanh đột nhiên bùng nổ vô số tiếng hô, nguyên lực bùng phát, công thể mạnh mẽ ập tới ba người Lâm Động như vũ bão..
Lâm Động vẻ mặt lạnh lùng nhìn công thế đó, cũng không để tâm, chỉ bước về phía hai trưởng lão đó.
Bùm bùm!
Công thế tiếp cận phạm vi mấy chục trượng của Lâm Động, nhưng khi sắp chạm tới người hắ thì mọi công thế bỗng đóng băng. Thần Khôi kinh hãi nhìn thấy, những cường giả trong ám bộ Hắc Ám Điện nổ tung như bị một bàn tay vô hình bóp nát.
Huyết vụ rơi xuống, bước chấn Lâm Động thì dừng lại phía trước hai trưởng lão kia, mỉm cười với hai người lúc này sắc mặt đã kịch biến. Chỉ là trong tiếng cười ấy là một luồng sát ý lạnh thấu xương.
- Tiểu nha đầu? Muội muội của Lâm Động ta mà các ngươi cũng có tư cách gọi như vậy sao?
- Bọn chúng là ai?
Lâm Động nhìn đám hắc ảnh nhân đang nhìn họ với ánh mắt lạnh lẽo.
- Chúng cũng là người của Hắc Ám Điện.
Lâm Động nghe vậy thì nhíu mày.
- Tiểu tử, ngươi là ai? Chuyện của Hắc Ám Điện mà cũng dám nhúng tay vào? Biết điều thì cút ra chỗ khác kẻo rước họa vào thân.
Bọn hắc nhân ảnh quát.
- Tiền bối, cầu xin ngài cứu Thần Khôi sư huynh!
Thiếu nữa kia vội khẩn cầu.
- Ha ha, yên tâm, ta và Thần Khôi cũng coi như có quen biết, đương nhiên sẽ cứu hắn.
Lâm Động cười, hồi đó Thanh Đàn đến Đông Huyền Vực may nhờ có Thần Khôi chăm sóc. Giờ đã gặp đương nhiên Lâm Động không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thiếu nữ kia nghe thế thở phào, tuy biết cứu Thần Khôi khỏi tay đám người kia là rất khó nhưng giờ có bệnh thì phải vái tứ phương thôi.
- Không tự lượng sức mình, giết hắn đi!
Đám người kia thấy Lâm Động muốn nhúng tay vào, ánh mắt lóe hàn quang, lao vút tới. Thế nhưng khi chúng sắp rút kiếm thì một đạo kiếm quang từ trong đám sương mù quét qua, mười mấy thân ảnh cứng đờ lại, một tia máu bắn ra từ cổ họng chúng, tất cả cùng đổ ập xuống.
Sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, thiếu nữ kia còn chưa thở xong một hơi thì đã sừng sờ khi thấy đám cường giả kia đã bị giải quyết một cách dễ dàng.
Lăng Thanh Trúc bước ra từ trong đám sương mù, cũng không nhìn đống thi thể kia, tay cầm trường kiếm đứng yên lặng bên cạnh Lâm Động.
- Tiểu cô nương tên gì?
Lâm Động cười hỏi.
- Tiền bối…tiên tử tỷ tỷ…
Thiếu nữ có phần rụt rè nhìn Lâm Động, rồi nhìn Lăng Thanh Trúc khí chất thoát tục, ánh mắt có phần kinh ngạc:
- Ta là Mục Sa.
- Ta là Lâm Động, nàng ấy là Lăng Thanh Trúc. Giờ có thể đưa bọn ta đi cứu Thần Khôi sư huynh không?
Lâm Động mỉm cười.
Mục Sa nghe vậy lập tức mừng rỡ, nhưng rồi nàng do dự:
- Nhưng Lâm Động tiền bối…
- Cứ gọi ta Lâm Động đại ca.
Lâm Động xua tay.
- Lâm…Lâm Động đại ca. Nhưng bên Thần Khôi sư huynh là ai trưởng lão của Hắc Ám Điện, thực lực rất mạnh, là cường giả Chuyển Luân Cảnh. Hơn nữa họ còn dẫn theo cả ám bộ của Hắc Ám Điện.
Mục Sa mặt hơi tái, nói.
- Hai cường giả Chuyển Luân Cảnh?
Lâm Động cũng ngạc nhiên. Hắc Ám Điện quả nhiên là long đầu của Bách Huyền Vực, thực lực như vậy đúng là mạnh hơn rất nhiều siêu cấp tông phái ở Đông Huyền Vực.
- Lực lượng của Hắc Ám Điện rất hùng hậu, thời gian tồn tại cũng rất lâu, siêu cấp tông phái bình thường không thể sánh được. Sư phụ từng nói, trong Hắc Ám Điện có le có lão quái Luân Hồi Cảnh tọa trấn.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
- Đúng là có chút thực lực.
Lâm Động gật đầu, có lão quái Luân Hồi Cảnh chẳng trách mà Hắc Ám Điện đứng vững được ở Bách Huyền Vực.
- Đúng rồi, Thần Khôi không phải cũng là người Hắc Ám Điện sao? Tại sao lại truy sát? Lẽ nào hắn phản bội?
Lâm Động chau mày.
- Không thể nào. Thần Khôi sư huynh trung thành tuyệt đối với Hắc Ám Điện, không thể là phản đồ được!
Mục Sa vội nói:
- Chỉ la Hắc Ám Điện hiện giờ quá hỗn loạn, điện chủ thượng vị không lâu, quyền lực các phương chưa ổn định, không ít việc ngấm ngầm xảy ra.
- Thì ra là lục đục nội bộ.
Lâm Động cũng chẳng có cảm giác gì với Hắc Ám Điện, chỉ cần không tổn thương đến Thanh Đàn, muốn làm gì thì làm.
- Điện chủ tân nhiệm là ai?
Lâm Động quay người đi về phía trước, thuận miệng hỏi.
- Điện chủ tân nhiệm là Thanh Đàn đại nhân.
Thiếu nữ đáp.
Lâm Động dừng bước, Lăng Thanh Trúc cũng khựng người. Lâm Động quay lại nhìn Mục Sa:
- Ngươi…ngươi bảo ai?
- Thanh Đàn đại nhân.
Mục Sa cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Động, đáp.
- Thanh Đàn sao lại thành điện chủ Hắc Ám Điện?
Cơ mặt Lâm Động giật giật, giọng nói cũng cao vút lên, ánh mắt đầy chấn động.
Mục Sa giật mình, vội vàng lùi hai bước, rụt rè nói:
- Lão điện chủ năm ngoái đột phá Luân Hồi Cảnh thất bại nên tọa hóa. Trước khi qua đời đã truyền lại Hắc Ám Tổ Phù cho Thanh Đàn đại nhân, đương nhiên ngài là điện chủ của Hắc Ám Điện rồi.
Sắc mặt Lâm Động sáng tối bất định, sự việc đã vượt xa dự liệu của hắn. Tiểu nha đầu Thanh Đàn sao lại thành điện chủ Hắc Ám Điện? Nha đầu đó ngoài việc quấy rối bên cạnh hắn thì có bản lĩnh gì?
- Lâm Động đại ca…huynh biết điện chủ bọn ta sao?
Mục Sa nhìn Lâm Động rụt rè hỏi.
Lâm Động thở dài bất lực, bực bội nói:
- Nó là muội muội của ta, ngươi nói xem ta có quen không?
- Muội muội?
Mục Sa sững sờ, ánh mắt có phần cổ quái, hiển nhiên là không tin lắm lời Lâm Động.
- Thôi, đi cứu Thần Khôi đã.
Lâm Động phẩy tay, địa vị Thần Khôi ở Hắc Ám Điện cao hơn tiểu nha đầu này, có lẽ biết rõ hơn.
Mục Sa gật đầu lia lịa, lúc này dù thế nào cũng phải cứu Thần Khôi sư huynh đã rồi nói. Nàng băng bó qua loa vết thương rồi vội chạy theo.
Tại một khoảng đất trống ở nơi khác, một đống lửa đang bập bùng cháy, trên những ngọn cây cao xung quanh có thể thấy thấp thoáng những thân ảnh, họ đang nhìn xung quanh với ánh mắt nhạy bén.
Giữa khoảng đất trống là mấy chục thân ảnh bị trói lại với nhau, toàn thân đầy máu, rõ ràng vừa trải qua một trận thảm chiến.
Phía trước những người đó là một thân ảnh bị trói bằng xích sắt, thậm chí nơi vai còn bị đam xuyên qua, chỉ động đậy một chút là máu chảy ra khiến toàn thân hắn run lên ác liệt.
Nhưng dù đau đớn vậy nhưng hắn không hề rên một tiếng, chỉ là trên trán không ngừng túa mồ hôi lạnh.
- Thần Khôi, lão phu niệm tình ngươi là nhân tài của Hắc Ám Điện, cũng không muốn làm khó các ngươi. Chỉ cần các ngươi cùng lão phu trở về nói trên đại điển rằng tiểu nha đầu đó ngầm dùng thủ đoạn hại chết điện chủ, cướp đoạt Hắc Ám Tổ Phù thì lão phu sẽ không giết, còn cho ngươi thống lĩnh ám bộ Hắc Ám Điện. Thế nào?
Bên cạnh đống lửa, hai lão giả mặc hắc bào sắc mặt nham hiểm nhìn nam tử kia.
- Phì!
Nghe thế người kia nhổ ra một ngụm máu, vẻ mặt đầy châm chọc nhìn hai trưởng lão cười khảy:
- Muốn ta vu oan cho điện chủ, nằm mơ giữa ban ngày!
- Hê, chỉ là một tiểu nha đầu mà đòi làm điện chủ Hắc Ám Điện? Ta thấy ngươi mới là nằm mơ giữa ban ngày!
Trưởng lão kia cười châm chọc.
- Hừ, tiểu nha đầu đó vừa thượng vị đã thanh trừ những lão thần bọn ta, có kết cục như thế cũng là đáng đời!
Một trưởng lão khác cũng nói.
- Nếu không phải các ngươi không phục điện chủ, ngấm ngàm mưu tính chia tách Hắc Ám Điện thì điện chru có ra tay với các ngươi không?
Thần Khôi nghiến răng.
- Không phải bọn ta không phục, chỉ là vị trí điện chủ Hắc Ám Điện, luận bản lĩnh không đến lượt một tiểu nha đầu không biết mọc từ đâu ra!
Thần Khôi cười lạnh:
- Đó là ủy thác của lão điện chủ trước khi qua đời. Các ngươi không có bản lĩnh giờ lại làm loạn.
- Ủy thác của lão điện chủ? Ha ha, lúc đó chỉ có tiểu nha đầu đó ở bên cạnh điện chủ. Ủy thác gì đó không phải mình nó nói là xong à?
Trưởng lão kia ánh mắt tối tăm nhìn Thần Khôi”
- Xem ra ngươi không định phối hợp?
Thần Khôi nhìn hắn khinh bỉ không nói gì.
- Đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Đã vậy thì đừng trách lão phu tnà nhẫn.
Sát ý lóe lên trong mắt trưởng lão đó, không chút khách khí, nguyên lực tụ lại trong lòng bàn tay biến thành một thanh kiếm đâm thẳng về phía Thần Khôi.
Thần Khôi thở dài, nhưng khi hắn chuẩn bị nhắm mắt đợi chết thì bỗng một tiếng cười vang ra từ trong đám sương mù:
- Không ngờ loại người già rồi không cần thể diện này đi đâu cũng thấy.
- Ai?
Tất cả mọi người đều giật mình, hai trưởng lão Hắc Ám Điện quát lên, nhìn xung quanh với ánh mắt sắc lẹm.
Ba thân ảnh bước ra khỏi đám sương mù.
- Thần Khôi sư huynh, vẫn khỏe chứ?
Lâm Động quét mắt một lượt rồi nhìn Thần Khôi, mỉm cười:.
- Ngươi…Lâm Động?
Thần Khôi kinh ngạc nhìn Lâm Động, rồi sắc mặt bỗng thay đổi, vội hét lên:
- Mọi người mau chạy đi!
- Chạy?
Hai trưởng lão Hắc Ám Điện cười quái dị, phẩy tay một cái:
- Giết hết cho ta!
- Rõ!
Xung quanh đột nhiên bùng nổ vô số tiếng hô, nguyên lực bùng phát, công thể mạnh mẽ ập tới ba người Lâm Động như vũ bão..
Lâm Động vẻ mặt lạnh lùng nhìn công thế đó, cũng không để tâm, chỉ bước về phía hai trưởng lão đó.
Bùm bùm!
Công thế tiếp cận phạm vi mấy chục trượng của Lâm Động, nhưng khi sắp chạm tới người hắ thì mọi công thế bỗng đóng băng. Thần Khôi kinh hãi nhìn thấy, những cường giả trong ám bộ Hắc Ám Điện nổ tung như bị một bàn tay vô hình bóp nát.
Huyết vụ rơi xuống, bước chấn Lâm Động thì dừng lại phía trước hai trưởng lão kia, mỉm cười với hai người lúc này sắc mặt đã kịch biến. Chỉ là trong tiếng cười ấy là một luồng sát ý lạnh thấu xương.
- Tiểu nha đầu? Muội muội của Lâm Động ta mà các ngươi cũng có tư cách gọi như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.