Vũ Động Càn Khôn

Chương 159: Tiểu Viên Mãn

Thiên Tằm Thổ Đậu

19/03/2013



Nhìn thân hình dính vào cột đá kia, trong sân trở nên im ắng lạ thường, nụ cười của mấy người Lâm Phong cứng ngắc.

Lâm Trần thảm bại chỉ trong một tích tắc, trước đây hắn vẫn chiếm cứ thượng phong, vậy mà chỉ một chớp mắt sau, tất cả các ưu thế của hắn đã bị sụp đổ dưới mũi dùi tinh thần.

Kết quả này khiến cho Đào lão tiên sinh sửng sốt và ngẩn ngơ, thực lực của Lâm Trần như thế nào, lão hiểu rõ nhất, người này tuy rằng cuồng ngạo, nhưng mà bản lĩnh không kém, tình hình bây giờ thực khiến cho lão không biết nói gì.

"Anh hùng xuất thiếu niên, lão hữu, chúc mừng!"

Đào lão tiên sinh thở dài một hơi, quay sang chắp tay với Lâm Chấn Thiên, dựa theo thực lực mà Lâm Động biểu hiện, sợ rằng Tộc Hội hai năm sau sẽ đại tỏa kỳ quang, tâm nguyện trở về nội tộc của Lâm Chấn Thiên sẽ được hoàn thành.

Lâm Chấn Thiên cười khoát tay áo, ngoài miệng thì nói mấy lời khiêm tốn, nhưng mà sự vui mừng trong mắt không cách nào che lấp được.

"Lâm Động ca, thật tuyệt!"

Đám tiểu bối Lâm gia vào thời khắc này đại hỉ, Lâm Động đã chứng minh cho họ thấy chi lẻ thì sao, người nội tộc chắc gì đã chiến thắng!

"Khống chế tinh thần rất tốt."

Đôi mắt đẹp của Lâm Khả đảo qua người Lâm Động, hai môi nở nụ cười, nàng nhận ra thực lực của Lâm Động mạnh vô cùng, một chiêu vừa rồi người khác không nhận ra, nhưng nàng phát hiện, lúc Lâm Động ngưng tụ quang ấn, đã âm thầm ẩn dấu một đạo tinh thần công kích, loại công kích dung hợp Nguyên Lực và Tinh thần lực này sẽ mang lại hiệu quả ngoài dự đoán.

Hơn nữa khi cái mũi dùi tinh thần tán đi, đấy cũng là một cách thể hiện sự khống chế tinh thần của Lâm Động đã đạt tới mức như ý muốn.

"Không nghĩ tới, ở trong cái chi lẻ này mà lại có người thiên phú như vậy, Lâm Trần thua cũng không oan."

Lâm Khả thì thào tự nói.

Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, sắc mặt Lâm Trần có chút khó coi, nhưng mà hắn còn chưa tới mức trơ trẽn, cho nên chắp tay, không cam lòng nhìn Lâm Động nói:

"Thảo nào ngươi cuồng ngạo như vậy, hóa ra cũng có chút bản lĩnh, lần này ta nhận thua."

Lâm Động sắc mặt vẫn như cũ, không mừng rỡ khi thắng được Lâm Trần, tuy đối phương chỉ còn nửa bước chân nữa là bước vào Đại Viên Mãn, nhưng mà đẳng cấp này khó tạo thành được uy hiếp cho hắn.

Không nhìn Lâm Trần nữa, Lâm Động liếc mắt nhìn cô gái áo trắng ở phía sau, thấy hắn nhìn tới, đối phương cũng mỉm cười.

"Cô gái này không đơn giản. . ."

Lâm Động nhìn chằm chằm vào Lâm Khả, nhưng trong lòng lại nghĩ tới ý niệm khác, không hiểu tại sao, hắn luôn nghĩ cô gái này còn mạnh hơn Lâm Trần nhiều.

"Người này luôn bằng mặt không bằng lòng."



Đào lão tiên sinh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lâm Trần, nói.

"Ngươi bây giờ đã tin Lâm Động không làm vướng tay vướng chân ngươi chưa?"

Lâm Trần có chút phẫn nộ, đánh bại hắn rồi bây giờ còn hỏi như vậy, chẳng phải muốn ngáng chân hắn hay sao?

"Ha hả, lão hữu, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, thực lực của Lâm Động cũng không phải yếu, nói không chừng chuyến này còn có thể trợ giúp mọi người một chút."

Đào lão tiên sinh quay đầu nhìn Lâm Chấn Thiên cười nói.

Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên cũng gật đầu cười, xoay đầu lại nhìn Lâm Động nói:

"Động nhi, lần này tới Cổ Mộ Phủ chính là một cơ duyên khó có được, ba ngày sau, ngươi theo Đào lão tiên sinh đi tới Thiên Viêm Sơn Mạch, trên đường đi phải nghe Đào lão tiên sinh sai khiến."

Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói như thế, Lâm Động trợn mắt, nhưng mà lại thấy thần sắc Lâm Chấn Thiên có vẻ hi vọng nhìn mình, hắn chỉ còn cách gật đầu, trong lòng thì nghĩ khác, lúc đó hắn sẽ kiếm một cơ hội bỏ trốn, với thực lực của hắn cộng với Tiểu Điêu, cho dù không có được bảo vật, nhưng mà một số đồ bình thường vẫn có thể có được.

Mà tới lúc đó, giữa hắn và đám người dòng họ Lâm, ai chiếm tiện nghi còn phải chờ xem.

Lâm Chấn Thiên đương nhiên là không biết trong đầu Lâm Động đang có ý định rời khỏi đội ngũ, cho nên sau khi nhìn thấy hắn gật đầu thì thoả mãn cười, sau đó mời toàn bộ mọi người vào phòng khách, trò chuyện vui vẻ cho tới khi mặt trời xuống mới mời khách đi ăn cơm.

Sau khi kết thúc trận đấu, Lâm Động rời đi ngay, đầu tiên là đến thăm Thanh Đàn, phát hiện cô nàng vẫn ngủ say, cho nên về phòng của mình.

Trong phòng ngọn đèn dầu lấp lánh, Lâm Động ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, Nguyên Lực trong thiên địa không ngừng chui vào trong thân thể của hắn.

Tu luyện như vậy trong khoảng 2 canh giờ, Lâm Động mới chậm rãi mở hai mắt, nhíu mày, hắn đã nhận ra mình bị vây ở trong trạng thái Tiểu Nguyên Đan cảnh đỉnh phong, bây giờ cần nhất là một cơ hội đột phá!

Lần này tới Cổ Mộ Phủ đương nhiên là sẽ không bình an, tuy với thực lực của hắn cộng với Tiểu Điêu đã có thể ứng phó với đa số phiền phức, nhưng mà cường giả kéo tới Cổ Mộ Phủ lần này không ít, lại có cả các thế lực lớn, thực lực càng mạnh bao nhiêu càng nắm chắc bấy nhiêu.

Cho nên, trước khi khởi hành, hắn phải cố hết sức đề cao thực lực!

Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Động hiện lên vẻ kiên định, bàn tay lật một cái, một cái hộp ngọc từ trong Càn Khôn Đại bay ra, mở nắp hộp, một mùi hương thuốc bay vào mũi, tràn ngập khắp gian phòng.

Trong hộp là một quả màu đỏ nhạt, đây chính là lục phẩm linh dược, Yêu Huyết Chu Quả!

Nhìn Yêu Huyết Chu Quả này, Lâm Động hít một hơi mùi hương, trên mặt hiện lên sự thỏa mãn, so với ngũ phẩm linh dược, dược lực của lục phẩm linh dược mạnh hơn rất nhiều.

Lâm Động xòe bàn tay ra, Yêu Huyết Chu Quả lập tức bay lơ lửng trên không, sau đó Thạch Phù trong bàn tay Lâm Động chấn động, một tia sáng kỳ dị bắn ra, vây kín lấy Yêu Huyết Chu Quả.

"Ông!"

Dưới tia sáng của Thạch Phù, Yêu Huyết Chu Quả bắt đầu héo rũ.



Tốc độ héo của Chu Quả tương đối chậm, hiệu suất so với việc tinh luyện ngũ phẩm linh dược chậm hơn một bậc.

Một bậc này mất gần 3 canh giờ.

Sau khi Yêu Huyết Chu Quả héo rũ tới cực hạn, nó bắt đầu hóa thành bột phấn rơi xuống và biến mất, ba viên linh đan màu xậm xuất hiện trên không trung.

Xòe bàn tay ra, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận ba viên linh đan màu xậm này, linh đan vừa vào tay, Lâm Động đã cảm nhận thấy dược lực khủng bố ẩn chứa bên trong, hai mắt hiện lên vẻ vui mừng, dược lực này mạnh hơn ngũ phẩm linh dược mấy lần!

"Không hổ là lục phẩm linh dược!"

Trong lòng than thở một tiếng, Lâm Động không lập tức sử dụng mà điều tức trong nửa giờ, sau đó mới nghiêm túc mở mắt, ném một viên linh đan vào trong miệng.

"Ầm!"

Lục phẩm linh đan vừa vào miệng, dược lực như nước lũ, lấy một tốc độ kinh người di chuyển khắp tứ chi bách hải của Lâm Động, thậm chí bên ngoài da của Lâm Động còn hiện lên một đám sương Nguyên Lực, vây kín lấy thân hình hắn.

Hít sâu một hơi, Lâm Động vội vàng thôi động "Tam Dương Quyết" và tinh thần bí kỹ tăng tốc độ hấp thu do Tiểu Điêu truyền dạy, dòng xoáy tinh thần hình thành trong đan điền và mấy huyệt đạo trọng yếu, điên cuồng hấp thu dược lực tinh thuần đang di chuyển trong người, cuồn cuộn không ngừng quán chú vào trong đan điền.

Dưới tình trạng hấp thu điên cuồng, Nguyên Đan chỉ nhỏ bằng ngón tay cái lúc này nhanh chóng xoay tròn như biến thành một cái động không đáy, không cần biết bao nhiêu Nguyên Lực được hấp thu vào, nó vẫn chẳng có một dấu hiệu đột phá nào cả.

Đương nhiên, với tốc độ hấp thu điên cuồng này, thể tích của Nguyên Đan cũng chậm rãi phát triển, ba động Nguyên Lực khuếch tán ra xung quanh cũng mạnh dần.

Trải qua một đêm hấp thu, dược lực tinh thuần trong cơ thể Lâm Động mới được hấp thu hết.

Khi dòng năng lượng tinh thuần cuối cùng di chuyển trong kinh mạch bị hấp thu thành Nguyên Lực quán chú vào Nguyên Đan nằm trong đan điền, cơ thể Lâm Động mới dần dần trở lại bình thường.

"Ong ong!"

Nhưng mà cái trạng thái bình thường chỉ duy trì được một thời gian ngắn, Nguyên Đan trong đan điền vốn đã phát triển như một hạt đào đột nhiên phát ra những tiếng ong ong rất nhỏ.

Trong tiếng ong ong này, Nguyên Đan hiện lên màu vàng xám, đột nhiên nhanh chóng bành trướng, chỉ trong 5 phút ngắn ngủi, cái màu vàng xám này đã bao trùm được một nửa Nguyên Đan!

"Bùm!"

Khi Nguyên Đan bị màu vàng xám bao trùm một nửa, một cỗ Nguyên Lực cường hãn giống như núi lửa phun trào đột nhiên bạo phát, hơn nữa Nguyên Lực lúc này đã có màu vàng chói!

Nguyên Lực màu vàng xám còn lại trong đan điền giống như là một dòng sông màu vàng, tràn ngập thần bí!

Khi cỗ Nguyên Lực màu vàng xám bộc phát, hai mắt Lâm Động vốn nhắm chặt một đêm đã mở ra, ánh sáng màu vàng xám chói mắt lan tỏa, một cỗ khí thế rất mạnh từ trong cơ thể hắn tỏa ra, bao phủ không gian xung quanh.

Nguyên Đan cảnh, Tiểu Viên Mãn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Động Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook