Chương 2: Lần đầu gặp dã thú trong rừng rậm 2
Thái hậu trở về
20/05/2015
Cuối cùng dã thú cũng mang theo Nguyễn Nhu dừng chân trước một mảnh bình nguyên trống trải. Ở đây Nguyễn Nhu nhìn thấy rất nhiều đồng loại của nó tụ tập lại. Trên người bọn nó che kín bởi lông, trên đầu có hai cái tai dài, phía sau là ba cái đuôi thô to.
Nguyễn Nhu đoán chắc nơi này là chỗ dừng chân của chúng nó.
Sau khi nhìn thấy dã thú mang Nguyễn Nhu về, toàn bộ bọn nó đều dừng làm việc, vây quanh lại, nhìn Nguyễn Nhu bằng ánh mắt giống mắt sói hoang đang đói bỗng nhiên nhìn thấy đồ ăn. Thậm chí có vài dã thú đều xịt cả máu mũi. Nguyễn Nhu thấy thế không khỏi rùng mình một cái, lạnh cả sống lưng.
Tựa hồ dã thú không vừa ý khi đồng loại nhìn chằm chằm "vật" mình mang về, vì vậy một cái đuôi mềm mại của hắn vòng ra phía trước bụng, nhẹ nhàng che phủ lên đầu Nguyễn Nhu chặn lại tất cả ánh mắt nóng rực đói khác ở bên ngoài.
Một đám "sói đói" thấy vậy bèn nhàm chán giải tán, tiếp tục quay về làm công việc của mình. Chẳng qua là lâu lâu lại quay về phía Nguyễn Nhu mà quăng một ánh mắt "nhớ mãi không quên" cho cô.
Nguyễn Nhu bị chúng nó hù cho sợ run, đành rụt đầu lại, cả người rúc trong túi của dã thú trốn tránh. Nhưng lúc này, dã thú đột nhiên thò tay tóm lấy cô xách lên.
Nó đặt cô vào giữa đống con mồi, nhét vào tay trái của cô một cái nấm to, lại nhét vào tay phải một quả dại, sau đó liền xoay người rời đi.
Nguyễn Nhu ngu ngơ không hiểu nó đang làm cái gì, ánh mắt cô luôn nhìn chằm chằm nó. Chỉ thấy nó đi tới chỗ đám "sói đói" nói cái gì đó, sau đó mới chọn chỗ khác ngồi xuống.
Hình như đó vốn là chỗ ngồi của nó. Nhóm "sói dữ" ngồi trên mặt đất vây thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn là một đống củi đang cháy, lửa đỏ nhờ sức gió mà phừng lên cháy mãnh liệt.
Nguyễn Nhu đánh giá những con mồi xung quanh mình. Mặc dù những con vật xung quanh cô đều còn nguyên tứ chi, nhưng đại đa số đều bị cắn nát yết hầu mà tắt thở rồi, những vết thương này chắc là do những răng nanh sắc bén của bầy dã thú kia gây nên.
Mấy con mồi này chắc là đồ ăn của đám "sói dữ" kia, mà Nguyễn Nhu cô là một trong số đó, tất nhiên được đặt chung với đám con mồi này. Nhưng không hiểu vì sao chỉ riêng mình cô không bị cắn nát yết hầu nhỉ ? Thật khó hiểu. . .
. . . Hay là dã thú cũng biết đạo lý "thức ăn tươi sống ăn mới ngon" ?
Trong đầu Nguyễn Nhu nhảy ra cái suy nghĩ như vậy.
Nguyễn Nhu phiền não gãi gãi đầu. Nói gì thì nói, cô cũng không nghĩ bị giết chết là một chuyện tốt. Cứ ngồi đây mà suy đoán tâm tư của dã thú chẳng thà nên suy cách trốn thoát cho rồi. Nếu không, cứ ở lại đây ai biết được cô sẽ bị nướng hay bị luộc đây.
Nguyễn Nhu quan sát hoàn cảnh bốn phía, có hai con "sói dữ" cao lớn đang đứng gần đống con mồi canh chừng, có lẽ là de9633 phòng ngừa mấy con mồi còn chưa hoàn toàn tắt thở đào tẩu.
Mà đối tượng trọng điểm cần trông coi nhất chính là Nguyễn Nhu.
Chẳng qua là cô chỉ mới giật giật ngón chân thôi, một con "sói dữ" trong đó liền quay phắt đầu lại nhìn cô chằm chằm đầy cảnh giác, sau đó tiến đến xách cô lên nhét vào bụng mình, phòng ngừa cô chạy trốn.
Nguyễn Nhu chán ghét chun mũi lại. Cô nghi ngờ con "sói dữ" này dùng túi để đựng phân, chứ nếu không thì sao torng túi lại thối như vậy, hại cô xém chụt là bị hun ngất.
Lúc này, đám "sói dữ" bên kia đột nhiên có động tĩnh.
Một con "sói dữ" màu bạc từ trong "bầy sói" đứng lên, rống lên một tiếng về phía Nguyễn Nhu như ra lệnh, "sói dữ" đang ôm Nguyễn Nhu nghe được mệnh lệnh liền đến đống đồ ăn lựa ra một con thỏ hoang màu xám, sau đó đi về phía vòng tròn lớn.
"Sói dữ" đặt con thỏ hoang ở trung tâm vòng tròn sau đó quay về đống đồ ăn tiếp tục trông coi. Nguyễn Nhu liền ngoái đầu nhìn lại, cô muốn nhìn một chút xem con mồi sẽ bị xử lý như thế nào.
Đột nhiên nhóm "sói dữ" ngồi quanh đống lửa ồn ào hẳn lên. Bọn nó nhìn nhìn nhau một hồi, hai lỗ tai dựng đứng run lên từng chặp, thể hiện trạng thái hưng phấn của bọn nó, giống như chuẩn bị phát sinh chuyện gì đó.
Cảnh tượng như vậy duy trì nửa phút đồng hồ sau thì có hai con "sói dữ" đứng lên, thoát ly quỹ tích của vòng tròn để đi tới trung tâm, đứng cạnh đống lửa, cách con thỏ hoang đã chết không xa.
Hai con "sói dữ" này đứng cách nhau tầm một mét, đều cúi người bày ra tư thế chuẩn bị tấn công. Bộ lông vốn dĩ mềm mại trng phút chốc trở nên cứng rắn, dựng thẳng đứng lên như lông nhím, vừa dài nhỏ lại sắc nhọn. Đây chính là bộ khôi giáp phòng vệ(*) tốt nhất.
(*) Phòng vệ: phòng ngự và bảo vệ.
Thừa dịp hai con "sói dữ" rống to thị uy, Nguyễn Nhu bắt đầu cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện.
Cô đoán phương pháp đoạt được đồ ăn của nhóm "sói dữ" này chính là tranh đấu cùng với con "sói dữ" khác. Mỗi ngày bọn nó sẽ vào rừng săn mồi, buổi tối tụ lại sẽ phải nộp con mồi lên trên, sau đó chia ra hai con "sói dữ" canh chừng. Chờ cho tất cả "sói dữ" đều nộp con mồi lên hết thì bọn nó bắt đầu lấy đống lửa làm trung tâm mà ngồi thành một vòng tròn quanh đó, sau đó nghi thức phân chia con mồi có thể đầu.
"sói dữ" phụ trách việc trong coi con mồi sẽ mang từng con mồi ra trung tâm vòng tròn để. Muốn có được con mồi đó thì nhóm "sói dữ" phải bước ra để chiến đuấ. Kẻ mạnh sẽ đoạt được đồ ăn, mà kẻ yếu chỉ có thể ảo não mà trở về vị trí chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Hai con "sói dữ" này chiến đấu rất nhanh đã có kết quả. Con "sói dữ" khá cao chiếm được thỏ hoang, mà con "sói dữ" còn lại cũng không bị thương, chẳng qua là do lăn lộn trên mặt đất mấy vòng nên toàn thân đều dính bùn đất bẩn thỉu.
Con "sói dữ" đoạt được thỏ hoang trở về vị trí cũ, có một con "sói dữ" giống cái vui mừng bước ra đón, đôi tai dựng thẳng rất thân thiết mà quấn lấy cổ giống đực, đuôi cũng cọ tới cọ lui trên người nó, nhìn có vẻ là bạn tình của nó.
Sở dĩ Nguyễn Nhu có thể đoán được đó là giống cái vì thân hình của nó thấp bé nhỏ con hơn hẳn. Khi thân thiết thì cổ họng phát ra âm thanh lanh lảnh, cơ bắp trên người cũng không phát triển như giống đực.
Sau đó con "sói dữ" trong coi con mồi lần lượt đem từng con mồi thứ hai, thứ ba, thứ tư đến cạnh đống lửa, cung cấp con mồi cho đám "sói dữ" cướp đoạt. Nguyễn Nhu phát hiện con mồi được đem lên "triển lãm" theo quy luật chất lượng ngày càng tốt. Càng về sau thì con mồi trình lên càng to, càng ngon hơn, cũng dẫn tới việc càng nhiều con "sói dữ" vì muốn có được đồ ăn ngon mà rời vị trí, đến turng tâm vòng tròn gia nhập chiến đấu.
Nguyễn Nhu cũng lén lút chú ý đến động tĩnh của dã thú. Hình như nó cũng là kẻ mạnh. Mấy con vật lúc đầu đều nhỏ bé nên nó chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ chăm chú nghiêng mình liếm láp bộ đuôi mềm mại, vẻ mặt thả lỏng nhàn nhã.
Mãi cho đến khi một con heo rừng cao tầm nửa người nó được đưa đến gần đống lửa, lúc đó dã thú mới động tâm. Hắn chậm rãi đứng lên đi đến trug tâm vòng tròn, bắt đầu lượt chiến đấu đầu tiên của tối nay.
Tổng cộng có ba con "sói dữ" đến tranh đoạt con heo rừng này, đây là một tràng hỗn chiến.
Cơ thể của ba con "sói dữ" này đều có tính đàn hồi tốt, tứ chi có thể vươn rất xa để tấn công kẻ địch. Nhưng động tác của dã thú lại càng nhanh nhẹn hơn. Nó có thể dễ dàng tránh né công kích của con "sói dữ" khác, cũng thừa lúc đối phương không chú ý mà ra tay đánh vào điểm yếu của đối phương.
Nguyễn Nhu quan sát thấy sau lưng dã thú thế mà lại có thêm một đôi cánh. Lông trên cánh giống như lông chim, tỏa ra ánh vàng rực rỡ, ở giữa còn có đồ án hỏa diễm(*) màu trắng. Đôi cánh của nó cũng không lớn lắm, nhưng màu sắc của đôi cánh lại rực rỡ xinh đẹp, thời điểm chiến đấu sẽ không ngừng vỗ cánh, giảm bớt sức nặng của dã thú, cho nên động tác của nó mới nhanh nhẹn hơn so với đồng loại.
Cuối cùng dã thú cũng chiếm được con heo rừng một cách dễ dàng. Nó kéo con mồi về vị trí của mình, yên lặng ngồi đợi lần chiến đấu tiếp theo.
Bên ngoài vòng tròn không có con "sói dữ" giống cái nào đến đón nó, chứng tỏ dã thú tạm thời chưa có bạn tình.
Nguyễn Nhu cũng không quá chú ý đến điểm này. Đầu óc của cô vẫn còn đang suy nghĩ về đôi cánh của dã thú. Vì sao nó lại có một đôi cánh đặc biệt trong khi đồng loại của nó không có cánh? Hay là mẹ nó hoặc cha nó là một sinh vật giống chim ?
Nguyễn Nhu vốn tưởng rằng sau khi dã thú đoạt được con vật sẽ thường xuyên lên tranh giành đồ ăn. Nhưng mà không, sau khi có con heo rừng, nó chỉ tham chiến một lần, đoạt về một con vật giống như con báo con, sau đó nó không lên tranh đoạt nữa.
Đã có vài con "sói dữ" đoạt được đồ ăn liền dẫn bạn tình của mình ly khai khỏi vòng tròn, trở về nơi nghỉ ngơi của bọn nó. Bọn nó cũng không tham lam, chỉ cần có đồ ăn để lấp đầy bụng là được.
Chiến đấu vẫn dăng tiếp tục, không ngừng có "sói dữ" dẫn bạn tình rời vòng tròn. Cho dù còn ngồi tại chỗ cũng là mấy con "sói dữ" đã có con mồi rồi, nhưng bọn nó vẫn chậm chạp không chịu đi, tựa hồ đang đợi cái gì đó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh trăng càng ngày càng lên cao, tỏa ra ánh sáng dìu dịu giữa bóng đêm.
. . . Lại một cuộc chiến nữa kết thúc, con "sói dữ" thắng cuộc lôi con mồi về vị trí. Con "sói dữ" trông coi con mồi theo thường lệ chuẩn bị mang con mồi mới tới.
Chẳng qua là lúc này, trên móng vuốt của nó chẳng còn con gì, ngoại trừ Nguyễn Nhu trong bụng nó.
Nguyễn Nhu rùng mình, quay mạnh đầu nhìn về phía đống con mồi --- ở đó bây giờ trống không. Tất cả con mồi đều bị đám "sói dữ" tranh nhau hết.
Nói cách khác, cô chính là con mồi cuối cùng được mang đến cạnh đống lửa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lửa càng cháy to hơn, củi bị đốt phát ra tiếng vang tí tách tí tách. Nguyễn Nhu dường như thấy được sắc mặt hoảng hốt của mình trong ngọn lửa uốn éo như hồng xà kia.
Cô ngửa đầu thê lương gào to "Đừng mà ... ...... .... !!"
Nguyễn Nhu đoán chắc nơi này là chỗ dừng chân của chúng nó.
Sau khi nhìn thấy dã thú mang Nguyễn Nhu về, toàn bộ bọn nó đều dừng làm việc, vây quanh lại, nhìn Nguyễn Nhu bằng ánh mắt giống mắt sói hoang đang đói bỗng nhiên nhìn thấy đồ ăn. Thậm chí có vài dã thú đều xịt cả máu mũi. Nguyễn Nhu thấy thế không khỏi rùng mình một cái, lạnh cả sống lưng.
Tựa hồ dã thú không vừa ý khi đồng loại nhìn chằm chằm "vật" mình mang về, vì vậy một cái đuôi mềm mại của hắn vòng ra phía trước bụng, nhẹ nhàng che phủ lên đầu Nguyễn Nhu chặn lại tất cả ánh mắt nóng rực đói khác ở bên ngoài.
Một đám "sói đói" thấy vậy bèn nhàm chán giải tán, tiếp tục quay về làm công việc của mình. Chẳng qua là lâu lâu lại quay về phía Nguyễn Nhu mà quăng một ánh mắt "nhớ mãi không quên" cho cô.
Nguyễn Nhu bị chúng nó hù cho sợ run, đành rụt đầu lại, cả người rúc trong túi của dã thú trốn tránh. Nhưng lúc này, dã thú đột nhiên thò tay tóm lấy cô xách lên.
Nó đặt cô vào giữa đống con mồi, nhét vào tay trái của cô một cái nấm to, lại nhét vào tay phải một quả dại, sau đó liền xoay người rời đi.
Nguyễn Nhu ngu ngơ không hiểu nó đang làm cái gì, ánh mắt cô luôn nhìn chằm chằm nó. Chỉ thấy nó đi tới chỗ đám "sói đói" nói cái gì đó, sau đó mới chọn chỗ khác ngồi xuống.
Hình như đó vốn là chỗ ngồi của nó. Nhóm "sói dữ" ngồi trên mặt đất vây thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn là một đống củi đang cháy, lửa đỏ nhờ sức gió mà phừng lên cháy mãnh liệt.
Nguyễn Nhu đánh giá những con mồi xung quanh mình. Mặc dù những con vật xung quanh cô đều còn nguyên tứ chi, nhưng đại đa số đều bị cắn nát yết hầu mà tắt thở rồi, những vết thương này chắc là do những răng nanh sắc bén của bầy dã thú kia gây nên.
Mấy con mồi này chắc là đồ ăn của đám "sói dữ" kia, mà Nguyễn Nhu cô là một trong số đó, tất nhiên được đặt chung với đám con mồi này. Nhưng không hiểu vì sao chỉ riêng mình cô không bị cắn nát yết hầu nhỉ ? Thật khó hiểu. . .
. . . Hay là dã thú cũng biết đạo lý "thức ăn tươi sống ăn mới ngon" ?
Trong đầu Nguyễn Nhu nhảy ra cái suy nghĩ như vậy.
Nguyễn Nhu phiền não gãi gãi đầu. Nói gì thì nói, cô cũng không nghĩ bị giết chết là một chuyện tốt. Cứ ngồi đây mà suy đoán tâm tư của dã thú chẳng thà nên suy cách trốn thoát cho rồi. Nếu không, cứ ở lại đây ai biết được cô sẽ bị nướng hay bị luộc đây.
Nguyễn Nhu quan sát hoàn cảnh bốn phía, có hai con "sói dữ" cao lớn đang đứng gần đống con mồi canh chừng, có lẽ là de9633 phòng ngừa mấy con mồi còn chưa hoàn toàn tắt thở đào tẩu.
Mà đối tượng trọng điểm cần trông coi nhất chính là Nguyễn Nhu.
Chẳng qua là cô chỉ mới giật giật ngón chân thôi, một con "sói dữ" trong đó liền quay phắt đầu lại nhìn cô chằm chằm đầy cảnh giác, sau đó tiến đến xách cô lên nhét vào bụng mình, phòng ngừa cô chạy trốn.
Nguyễn Nhu chán ghét chun mũi lại. Cô nghi ngờ con "sói dữ" này dùng túi để đựng phân, chứ nếu không thì sao torng túi lại thối như vậy, hại cô xém chụt là bị hun ngất.
Lúc này, đám "sói dữ" bên kia đột nhiên có động tĩnh.
Một con "sói dữ" màu bạc từ trong "bầy sói" đứng lên, rống lên một tiếng về phía Nguyễn Nhu như ra lệnh, "sói dữ" đang ôm Nguyễn Nhu nghe được mệnh lệnh liền đến đống đồ ăn lựa ra một con thỏ hoang màu xám, sau đó đi về phía vòng tròn lớn.
"Sói dữ" đặt con thỏ hoang ở trung tâm vòng tròn sau đó quay về đống đồ ăn tiếp tục trông coi. Nguyễn Nhu liền ngoái đầu nhìn lại, cô muốn nhìn một chút xem con mồi sẽ bị xử lý như thế nào.
Đột nhiên nhóm "sói dữ" ngồi quanh đống lửa ồn ào hẳn lên. Bọn nó nhìn nhìn nhau một hồi, hai lỗ tai dựng đứng run lên từng chặp, thể hiện trạng thái hưng phấn của bọn nó, giống như chuẩn bị phát sinh chuyện gì đó.
Cảnh tượng như vậy duy trì nửa phút đồng hồ sau thì có hai con "sói dữ" đứng lên, thoát ly quỹ tích của vòng tròn để đi tới trung tâm, đứng cạnh đống lửa, cách con thỏ hoang đã chết không xa.
Hai con "sói dữ" này đứng cách nhau tầm một mét, đều cúi người bày ra tư thế chuẩn bị tấn công. Bộ lông vốn dĩ mềm mại trng phút chốc trở nên cứng rắn, dựng thẳng đứng lên như lông nhím, vừa dài nhỏ lại sắc nhọn. Đây chính là bộ khôi giáp phòng vệ(*) tốt nhất.
(*) Phòng vệ: phòng ngự và bảo vệ.
Thừa dịp hai con "sói dữ" rống to thị uy, Nguyễn Nhu bắt đầu cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện.
Cô đoán phương pháp đoạt được đồ ăn của nhóm "sói dữ" này chính là tranh đấu cùng với con "sói dữ" khác. Mỗi ngày bọn nó sẽ vào rừng săn mồi, buổi tối tụ lại sẽ phải nộp con mồi lên trên, sau đó chia ra hai con "sói dữ" canh chừng. Chờ cho tất cả "sói dữ" đều nộp con mồi lên hết thì bọn nó bắt đầu lấy đống lửa làm trung tâm mà ngồi thành một vòng tròn quanh đó, sau đó nghi thức phân chia con mồi có thể đầu.
"sói dữ" phụ trách việc trong coi con mồi sẽ mang từng con mồi ra trung tâm vòng tròn để. Muốn có được con mồi đó thì nhóm "sói dữ" phải bước ra để chiến đuấ. Kẻ mạnh sẽ đoạt được đồ ăn, mà kẻ yếu chỉ có thể ảo não mà trở về vị trí chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Hai con "sói dữ" này chiến đấu rất nhanh đã có kết quả. Con "sói dữ" khá cao chiếm được thỏ hoang, mà con "sói dữ" còn lại cũng không bị thương, chẳng qua là do lăn lộn trên mặt đất mấy vòng nên toàn thân đều dính bùn đất bẩn thỉu.
Con "sói dữ" đoạt được thỏ hoang trở về vị trí cũ, có một con "sói dữ" giống cái vui mừng bước ra đón, đôi tai dựng thẳng rất thân thiết mà quấn lấy cổ giống đực, đuôi cũng cọ tới cọ lui trên người nó, nhìn có vẻ là bạn tình của nó.
Sở dĩ Nguyễn Nhu có thể đoán được đó là giống cái vì thân hình của nó thấp bé nhỏ con hơn hẳn. Khi thân thiết thì cổ họng phát ra âm thanh lanh lảnh, cơ bắp trên người cũng không phát triển như giống đực.
Sau đó con "sói dữ" trong coi con mồi lần lượt đem từng con mồi thứ hai, thứ ba, thứ tư đến cạnh đống lửa, cung cấp con mồi cho đám "sói dữ" cướp đoạt. Nguyễn Nhu phát hiện con mồi được đem lên "triển lãm" theo quy luật chất lượng ngày càng tốt. Càng về sau thì con mồi trình lên càng to, càng ngon hơn, cũng dẫn tới việc càng nhiều con "sói dữ" vì muốn có được đồ ăn ngon mà rời vị trí, đến turng tâm vòng tròn gia nhập chiến đấu.
Nguyễn Nhu cũng lén lút chú ý đến động tĩnh của dã thú. Hình như nó cũng là kẻ mạnh. Mấy con vật lúc đầu đều nhỏ bé nên nó chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, chỉ chăm chú nghiêng mình liếm láp bộ đuôi mềm mại, vẻ mặt thả lỏng nhàn nhã.
Mãi cho đến khi một con heo rừng cao tầm nửa người nó được đưa đến gần đống lửa, lúc đó dã thú mới động tâm. Hắn chậm rãi đứng lên đi đến trug tâm vòng tròn, bắt đầu lượt chiến đấu đầu tiên của tối nay.
Tổng cộng có ba con "sói dữ" đến tranh đoạt con heo rừng này, đây là một tràng hỗn chiến.
Cơ thể của ba con "sói dữ" này đều có tính đàn hồi tốt, tứ chi có thể vươn rất xa để tấn công kẻ địch. Nhưng động tác của dã thú lại càng nhanh nhẹn hơn. Nó có thể dễ dàng tránh né công kích của con "sói dữ" khác, cũng thừa lúc đối phương không chú ý mà ra tay đánh vào điểm yếu của đối phương.
Nguyễn Nhu quan sát thấy sau lưng dã thú thế mà lại có thêm một đôi cánh. Lông trên cánh giống như lông chim, tỏa ra ánh vàng rực rỡ, ở giữa còn có đồ án hỏa diễm(*) màu trắng. Đôi cánh của nó cũng không lớn lắm, nhưng màu sắc của đôi cánh lại rực rỡ xinh đẹp, thời điểm chiến đấu sẽ không ngừng vỗ cánh, giảm bớt sức nặng của dã thú, cho nên động tác của nó mới nhanh nhẹn hơn so với đồng loại.
Cuối cùng dã thú cũng chiếm được con heo rừng một cách dễ dàng. Nó kéo con mồi về vị trí của mình, yên lặng ngồi đợi lần chiến đấu tiếp theo.
Bên ngoài vòng tròn không có con "sói dữ" giống cái nào đến đón nó, chứng tỏ dã thú tạm thời chưa có bạn tình.
Nguyễn Nhu cũng không quá chú ý đến điểm này. Đầu óc của cô vẫn còn đang suy nghĩ về đôi cánh của dã thú. Vì sao nó lại có một đôi cánh đặc biệt trong khi đồng loại của nó không có cánh? Hay là mẹ nó hoặc cha nó là một sinh vật giống chim ?
Nguyễn Nhu vốn tưởng rằng sau khi dã thú đoạt được con vật sẽ thường xuyên lên tranh giành đồ ăn. Nhưng mà không, sau khi có con heo rừng, nó chỉ tham chiến một lần, đoạt về một con vật giống như con báo con, sau đó nó không lên tranh đoạt nữa.
Đã có vài con "sói dữ" đoạt được đồ ăn liền dẫn bạn tình của mình ly khai khỏi vòng tròn, trở về nơi nghỉ ngơi của bọn nó. Bọn nó cũng không tham lam, chỉ cần có đồ ăn để lấp đầy bụng là được.
Chiến đấu vẫn dăng tiếp tục, không ngừng có "sói dữ" dẫn bạn tình rời vòng tròn. Cho dù còn ngồi tại chỗ cũng là mấy con "sói dữ" đã có con mồi rồi, nhưng bọn nó vẫn chậm chạp không chịu đi, tựa hồ đang đợi cái gì đó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh trăng càng ngày càng lên cao, tỏa ra ánh sáng dìu dịu giữa bóng đêm.
. . . Lại một cuộc chiến nữa kết thúc, con "sói dữ" thắng cuộc lôi con mồi về vị trí. Con "sói dữ" trông coi con mồi theo thường lệ chuẩn bị mang con mồi mới tới.
Chẳng qua là lúc này, trên móng vuốt của nó chẳng còn con gì, ngoại trừ Nguyễn Nhu trong bụng nó.
Nguyễn Nhu rùng mình, quay mạnh đầu nhìn về phía đống con mồi --- ở đó bây giờ trống không. Tất cả con mồi đều bị đám "sói dữ" tranh nhau hết.
Nói cách khác, cô chính là con mồi cuối cùng được mang đến cạnh đống lửa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lửa càng cháy to hơn, củi bị đốt phát ra tiếng vang tí tách tí tách. Nguyễn Nhu dường như thấy được sắc mặt hoảng hốt của mình trong ngọn lửa uốn éo như hồng xà kia.
Cô ngửa đầu thê lương gào to "Đừng mà ... ...... .... !!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.