Chương 79: Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (44): Đây là tương lai của tất cả chúng ta
Húy Tật
13/01/2024
Edit: Ry
Những gì họ nói thật u ám đáng sợ, giống như một loại nguyền rủa ác độc hoặc tiên đoán bi thảm, khiến lòng người lạnh lẽo.
Nhưng cũng rất nhiều người cảm thấy hoang đường ---- Hai người này bị điên rồi sao, người rời khỏi đây đều sẽ chết?
Phải biết đứng trong hội trường này cũng chỉ chừng 100 người, sinh viên ở đại học Hòe Âm có đến mấy chục nghìn, cộng thêm công nhân giáo viên, chẳng lẽ những người này cũng sẽ phải chết?
Bọn họ nhìn thư mời trong tay, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nếu như nó quả thật là "vé tàu Noah" thì làm gì tới lượt bọn họ, những giáo viên kia còn có tư cách đứng ở đây hơn. Thế là trong đầu nghĩ chuyện vớ vẩn, không muốn tiếp tục dây dưa trong hội trường kì quái này. Bọn họ đi ra cửa, gật đầu chào rồi thong thả rời khỏi.
Chỉ một lát đã mất 4 sinh viên.
Những người ở lại, cũng không hẳn là hoàn toàn tin tưởng hai vị giáo viên, chủ yếu là họ cho rằng với năng lực của hai người này cũng không thể làm tổn thương mình. Ví dụ như Tăng Bạch và Đường Viễn, lúc này đã bắt đầu chọn ghế, thong thả ngồi xuống chuẩn bị nghe tọa đàm.
Một vị giáo viên mặt mày lạnh tanh khép lại cửa hội trường.
Hắn trở lại đài diễn thuyết, để những học sinh còn lại tùy ý chọn chỗ, mà lúc này, kim đồng hồ trên sân khấu chỉ đúng 9 giờ. Tiếng chuông vang lên, lại không phải âm thanh trong trẻo, mà ồm ồm đục ngầu như tiếng quạ kêu, văng vẳng dai dẳng, giống như một lời cảnh báo tồi tệ, mang tới sự tối tăm lạnh lẽo cho hội trường.
"Tiếp đây, tôi sẽ giải đáp nghi vấn cho các bạn. Kể cho các bạn biết ---" Giọng hắn trầm xuống, mang theo lí trí tàn khốc: "Bí mật của đại học Hòe Âm."
Nguyên Dục Tuyết cảm giác Tăng Bạch ngồi cạnh dường như hơi thẳng người dậy.
Hiển nhiên anh ta hết sức tò mò với bí ẩn không ai biết của đại học Hòe Âm.
Nguyên Dục Tuyết cũng im lặng nghe vị thầy giáo trên bục kể chuyện.
Chỉ là hầu hết những gì hắn kể ra, cậu đã đọc được trong lá thư Đặng Xu Xu để lại. truyện đam mỹ
Từ lúc cực biến bắt đầu, trường học ma quỷ, người sống kiềm chế quỷ quái... Nội quy trường học xuất hiện.
Nhưng trong này, thứ khiến người ta khó tiếp thu nhất chính là thông tin thứ ba.
Gần như tất cả không thể hiểu được, bản thân được nhận vào trường hóa ra lại là vật hi sinh để quỷ quái không bỏ trốn khỏi đây.
"Dựa vào cái gì chứ!" Có người tâm trạng bất ổn, sụp đổ nói: "Dựa vào cái gì mà tôi bị đưa tới đây, tôi đâu có muốn chết!!"
"Cho nên giáo viên mấy người, đã biết sự thật từ đầu. Vậy mà mấy người vẫn trơ mắt nhìn chúng tôi bị quỷ quái hại chết, thờ ơ lạnh nhạt..."
"Không phải thờ ơ lạnh nhạt." Vị thầy giáo gầy gò trên sân khấu bổ sung: "Chúng tôi không thể gây trở ngại cho quỷ quái, cũng không thể nói cho bất cứ ai thông tin liên quan tới nội quy, chỉ là người bình thường duy trì trật tự."
"Vả lại, tất cả những người ở đây. Ban đầu được chọn vào trường Hòe Âm đều..." Yết hầu thầy bỗng chuyển động: "Là tự nguyện."
"Mọi người có nhớ tại sao mình nhập học ở Hòe Âm không?"
Với người chơi mà nói, từ lúc vào phó bản họ đã ở trong trường, thế nên không có thắc mắc này.
Nhưng đám NPC lại giật mình.
Đúng là... Bọn họ không nhớ.
Không nhớ những chuyện trước khi nhập học.
Bọn họ chọn Hòe Âm như chuyện đương nhiên, rồi cứ thế nhập học, đồng thời tuy thường xuyên phàn nàn về trường, nhưng trong đầu chưa từng có ý định nghỉ học, giống như cái khái niệm rời khỏi nơi này chưa từng tồn tại.
Có người lớn tiếng phản bác: "Đừng có đẩy chúng tôi lên giá nướng, mấy người nghĩ cái gì vậy, chúng tôi bị tẩy não, sau đó bị ép phải đi tìm chết thì đúng hơn chứ?"
"Đúng rồi." Có người nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi sợ chết mà, ai muốn tới cái nơi quỷ quái này..."
"Tất cả sinh viên nhập học ở đại học Hòe Âm đều có thể chất đặc thù, chỉ họ mới có thể nhìn thấy cổng vào trường Hòe Âm, được chọn ra từ những thanh niên trong khoảng 18 đến 23. Và đều tự nguyện chấp nhận." Thầy giáo bình thản nói: "Chỉ cần chút dũng khí nhất thời là có thể đồng ý."
"Có thể là vì tin tưởng nên tự nguyện hi sinh, có thể là vì muốn mang lại lợi ích cho gia đình mình, cam nguyện chịu chết. Dù xuất phát điểm có là gì, ở thời khắc ấy, các bạn đều là anh hùng đáng được kính nể." Giáo viên trên sân khấu nghiêm túc nói, lại không giấu nổi mỏi mệt trong đáy mắt: "Nhưng ai rồi cũng sẽ thay đổi."
"Nhiệt huyết hừng hực cũng sẽ nguội lạnh trở thành sợ hãi dưới vô tận tra tấn."
"Dũng khí ngắn ngủi, được ăn cả ngã về không đó hoàn toàn không đủ để đối mặt với tương lai lâu dài không chút hi vọng. Người đều sẽ biết sợ, cũng sẽ... Hối hận."
Khi nói ra những lời này, đáy mắt hắn thê lương, không biết là đang khuyên bảo đám học trò, hay đang miêu tả chính mình.
Hội trường gần 100 người bỗng trở nên tĩnh lặng.
Họ vẫn tràn đầy hoài nghi ngờ vực, không dám hoàn toàn tin tưởng, nhưng hai mặt nhìn nhau, vẫn quyết định đưa ra vấn đề mấu chốt nhất:
"Vậy chúng tôi... Phải làm gì mới có thể rời khỏi đây, cũng phải có học sinh mới chứ?"
Lần này, giáo viên trên bục im lặng còn lâu hơn.
"Không có." Hắn chỉ vào bản thân: "Tôi chính là, đàn anh khóa trước của các bạn."
Đoán chừng người đặt câu hỏi đều sững sờ. Theo logic của thầy giáo, sinh viên nhập học lớn nhất là 23 tuổi --- Vậy ông thầy này trông già quá rồi, cái mặt đó ít nhất cũng ngoài ba mươi.
Nhưng lúc này không ai có tâm trạng để đùa cợt, trêu chọc tuổi tác của đối phương.
Thầy giáo cũng chủ động giải thích: "Thời gian của các bạn đã dừng lại 12 năm, tôi cũng đã dạy học được 12 năm rồi."
12 năm, đủ để hắn đi từ nghĩ mọi phương pháp, vắt óc giúp những người khác trốn khỏi quy tắc và truy sát của quỷ quái, cho đến làm như không thấy, bình tĩnh chống đỡ.
Bọn họ đều đã hiểu rõ, không thể thay đổi số phận phải chết.
Chỉ là làm chậm bước chân của nó một chút mà thôi.
Tương lai của tất cả mọi người đều như vậy.
"Khi thời gian một lần nữa chảy xuôi, chính là lúc cực biến bắt đầu." Hắn hơi ngẩng lên, ấn một công tắc nào đó, màn hình to lớn trên sân khấu bỗng khởi động, chia ra thành nhiều giao diện, chiếu mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường.
Mặc dù hình ảnh bị chia cắt ra thành các ô vuông lít nha lít nhít, nhưng độ phân giải rõ nét, để để họ thấy được một vài hình ảnh vô cùng đáng sợ.
Vô số quỷ ảnh màu đen đang lảng vảng trong sân trường, giống như con thú dữ bắt đầu đi săn.
"Bắt đầu rồi." Vị giáo viên kiệm lời hơn nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, tự lẩm bẩm.
"Ở một thời điểm nhất định, thời gian sẽ bắt đầu chảy, nội quy trường học vào ngày đó sẽ hoàn toàn mất tác dụng, quỷ quái có thể thỏa thích giết hại mà không bị kiểm soát ---" Hắn lạnh lùng nói: "Nhìn đi. Đây cũng chính là dáng vẻ sau này của thế giới nếu quỷ quái chạy ra khỏi đại học Hòe Âm."
Đám quỷ ảnh dày đặc âm u đáng sợ chưa từng thấy kia khiến các sinh viên trong hội trường lạnh sống lưng, cũng ý thức được, những lời khùng điên vừa rồi hai thầy giáo nói, có lẽ... Là thật.
"Tất cả mọi người sẽ bị ma quỷ giết chết. Chỉ có người ở trong phù trận mới trốn được một kiếp."
Người còn lại bổ sung: "Sức mạnh của phù trận chỉ phát huy sau khi nội quy trường mất hiệu lực, và cũng chỉ bảo vệ được 100 người --- Chắc hẳn các bạn cũng đoán được rồi, hội trường chúng ta đang đứng đây chính là phù trận cuối cùng."
"Các bạn là những người vượt qua kì thi, là những người 'có linh cảm nhất' được chọn ra, cũng là 100 người có khả năng sống sót nhất. Các bạn sẽ tiếp tục nhiệm vụ của chúng tôi, đón tiếp những sinh viên mới được đưa tới từ bên ngoài, tiếp tục giam cầm quỷ quái ở trường Hòe Âm... Tạm thời có thể gọi là, hi vọng cuối cùng."
Hắn bình thản nói: "Một người, cả đời sẽ chỉ được phù trận bảo vệ một lần. Thế nên các bạn sẽ tiếp bước chúng tôi, trở thành giáo viên mới."
12 năm trước, thầy của bọn họ, hay đàn anh đàn chị khóa trước cũng nói như vậy.
Bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ của đàn anh đàn chị, trở thành "giáo viên nhân viên" mới, biến thành người duy trì trật tự, cố gắng sống sót trong cực biến, và sau khi cực biến kết thúc, cố gắng không chết ở trong đống nội quy trường có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào. Cho đến khi tiếp nhận vai trò người hướng dẫn, chào đón những sinh viên mới cũng giống như họ năm xưa, dù mờ mịt, nhưng lòng vẫn tràn đầy nhiệt huyết.
Sau đó thời gian sẽ bắt đầu chảy, cực biến một lần nữa xảy ra, chào đón tử vong và kết thúc.
Đây là cái giá phải trả để sống tiếp khi ấy, cũng là trách nhiệm.
Sinh viên ngồi dưới lặng người, dù khả năng chịu đựng có tốt tới mấy thì cũng khó có thể chấp nhận đả kích này.
Bọn họ không nhịn được đặt ra câu hỏi: "Chỉ có thể làm vậy sao? Dù có sống sót thì chúng tôi cũng sẽ..."
Cũng sẽ ở một ngày "12 năm sau", giống những người giáo viên này, phải rời khỏi hội trường chịu chết sao?
Lần này hai người trên bục im lặng lâu hơn.
"... Đây là tương lai của tất cả chúng ta." Hắn khẽ nói.
Nguyên Dục Tuyết ngẩn người.
Cậu nhận ra trong lá thư mà Đặng Xu Xu để lại cho mình có ghi 7 năm, có lẽ chỉ là trong kí ức của cô, là "7 năm khi thời gian bắt đầu chảy". Nội quy trường mất hiệu lực, tất cả chuyện xảy ra khi cực biến bắt đầu đều bị xóa khỏi trí nhớ của cô.
Mà trong "7 năm" này, đặc điểm trong kí ức còn lưu trữ của cô, thứ khác biệt với tất cả, chính là mỗi khóa đều sẽ xuất hiện "sinh viên mới kì lạ".
Kết hợp với lời của thầy giáo "Khi thời gian một lần nữa chảy xuôi, chính là lúc cực biến bắt đầu, nội quy trường sẽ mất hiệu lực", mọi manh mối đều chỉ ra... Thời điểm đó, chính là lúc người chơi xuất hiện.
Khi người chơi bước vào đại học Hòe Âm, tai họa ngập đầu cũng theo đó mà tới.
Đây có lẽ là thử thách mà phó bản đặt ra cho người chơi, nhưng nó lại mang tới tai họa vô tận cho thế giới phó bản.
Bọn họ chính là tai họa.
Ở bên kia, Tăng Bạch và Đường Viễn đã liên kết được các manh mối, mặt mũi cũng tràn đầy sững sờ hãi hùng.
Trong nhiệm vụ chi nhánh, có một cái... Là bọn họ phải giấu thân phận người chơi.
Ác ý ẩn trong đó khiến bọn họ rất khó để không nghĩ nhiều.
"Được rồi, đàn em." Thầy giáo đứng trên sân khấu bỗng vỗ tay, đợi nhóm sinh viên hoàn hồn: "Phổ cập kiến thức đã xong. Giờ là lúc chúng tôi phải đi."
"Hãy ở lại đây, đừng làm chúng tôi phải thất vọng." Hắn nói.
Không ai biết chuyện lại cam tâm tình nguyện hi sinh.
Nhưng đây là con đường cuối cùng của họ.
Những gì họ nói thật u ám đáng sợ, giống như một loại nguyền rủa ác độc hoặc tiên đoán bi thảm, khiến lòng người lạnh lẽo.
Nhưng cũng rất nhiều người cảm thấy hoang đường ---- Hai người này bị điên rồi sao, người rời khỏi đây đều sẽ chết?
Phải biết đứng trong hội trường này cũng chỉ chừng 100 người, sinh viên ở đại học Hòe Âm có đến mấy chục nghìn, cộng thêm công nhân giáo viên, chẳng lẽ những người này cũng sẽ phải chết?
Bọn họ nhìn thư mời trong tay, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nếu như nó quả thật là "vé tàu Noah" thì làm gì tới lượt bọn họ, những giáo viên kia còn có tư cách đứng ở đây hơn. Thế là trong đầu nghĩ chuyện vớ vẩn, không muốn tiếp tục dây dưa trong hội trường kì quái này. Bọn họ đi ra cửa, gật đầu chào rồi thong thả rời khỏi.
Chỉ một lát đã mất 4 sinh viên.
Những người ở lại, cũng không hẳn là hoàn toàn tin tưởng hai vị giáo viên, chủ yếu là họ cho rằng với năng lực của hai người này cũng không thể làm tổn thương mình. Ví dụ như Tăng Bạch và Đường Viễn, lúc này đã bắt đầu chọn ghế, thong thả ngồi xuống chuẩn bị nghe tọa đàm.
Một vị giáo viên mặt mày lạnh tanh khép lại cửa hội trường.
Hắn trở lại đài diễn thuyết, để những học sinh còn lại tùy ý chọn chỗ, mà lúc này, kim đồng hồ trên sân khấu chỉ đúng 9 giờ. Tiếng chuông vang lên, lại không phải âm thanh trong trẻo, mà ồm ồm đục ngầu như tiếng quạ kêu, văng vẳng dai dẳng, giống như một lời cảnh báo tồi tệ, mang tới sự tối tăm lạnh lẽo cho hội trường.
"Tiếp đây, tôi sẽ giải đáp nghi vấn cho các bạn. Kể cho các bạn biết ---" Giọng hắn trầm xuống, mang theo lí trí tàn khốc: "Bí mật của đại học Hòe Âm."
Nguyên Dục Tuyết cảm giác Tăng Bạch ngồi cạnh dường như hơi thẳng người dậy.
Hiển nhiên anh ta hết sức tò mò với bí ẩn không ai biết của đại học Hòe Âm.
Nguyên Dục Tuyết cũng im lặng nghe vị thầy giáo trên bục kể chuyện.
Chỉ là hầu hết những gì hắn kể ra, cậu đã đọc được trong lá thư Đặng Xu Xu để lại. truyện đam mỹ
Từ lúc cực biến bắt đầu, trường học ma quỷ, người sống kiềm chế quỷ quái... Nội quy trường học xuất hiện.
Nhưng trong này, thứ khiến người ta khó tiếp thu nhất chính là thông tin thứ ba.
Gần như tất cả không thể hiểu được, bản thân được nhận vào trường hóa ra lại là vật hi sinh để quỷ quái không bỏ trốn khỏi đây.
"Dựa vào cái gì chứ!" Có người tâm trạng bất ổn, sụp đổ nói: "Dựa vào cái gì mà tôi bị đưa tới đây, tôi đâu có muốn chết!!"
"Cho nên giáo viên mấy người, đã biết sự thật từ đầu. Vậy mà mấy người vẫn trơ mắt nhìn chúng tôi bị quỷ quái hại chết, thờ ơ lạnh nhạt..."
"Không phải thờ ơ lạnh nhạt." Vị thầy giáo gầy gò trên sân khấu bổ sung: "Chúng tôi không thể gây trở ngại cho quỷ quái, cũng không thể nói cho bất cứ ai thông tin liên quan tới nội quy, chỉ là người bình thường duy trì trật tự."
"Vả lại, tất cả những người ở đây. Ban đầu được chọn vào trường Hòe Âm đều..." Yết hầu thầy bỗng chuyển động: "Là tự nguyện."
"Mọi người có nhớ tại sao mình nhập học ở Hòe Âm không?"
Với người chơi mà nói, từ lúc vào phó bản họ đã ở trong trường, thế nên không có thắc mắc này.
Nhưng đám NPC lại giật mình.
Đúng là... Bọn họ không nhớ.
Không nhớ những chuyện trước khi nhập học.
Bọn họ chọn Hòe Âm như chuyện đương nhiên, rồi cứ thế nhập học, đồng thời tuy thường xuyên phàn nàn về trường, nhưng trong đầu chưa từng có ý định nghỉ học, giống như cái khái niệm rời khỏi nơi này chưa từng tồn tại.
Có người lớn tiếng phản bác: "Đừng có đẩy chúng tôi lên giá nướng, mấy người nghĩ cái gì vậy, chúng tôi bị tẩy não, sau đó bị ép phải đi tìm chết thì đúng hơn chứ?"
"Đúng rồi." Có người nhỏ giọng lầm bầm: "Tôi sợ chết mà, ai muốn tới cái nơi quỷ quái này..."
"Tất cả sinh viên nhập học ở đại học Hòe Âm đều có thể chất đặc thù, chỉ họ mới có thể nhìn thấy cổng vào trường Hòe Âm, được chọn ra từ những thanh niên trong khoảng 18 đến 23. Và đều tự nguyện chấp nhận." Thầy giáo bình thản nói: "Chỉ cần chút dũng khí nhất thời là có thể đồng ý."
"Có thể là vì tin tưởng nên tự nguyện hi sinh, có thể là vì muốn mang lại lợi ích cho gia đình mình, cam nguyện chịu chết. Dù xuất phát điểm có là gì, ở thời khắc ấy, các bạn đều là anh hùng đáng được kính nể." Giáo viên trên sân khấu nghiêm túc nói, lại không giấu nổi mỏi mệt trong đáy mắt: "Nhưng ai rồi cũng sẽ thay đổi."
"Nhiệt huyết hừng hực cũng sẽ nguội lạnh trở thành sợ hãi dưới vô tận tra tấn."
"Dũng khí ngắn ngủi, được ăn cả ngã về không đó hoàn toàn không đủ để đối mặt với tương lai lâu dài không chút hi vọng. Người đều sẽ biết sợ, cũng sẽ... Hối hận."
Khi nói ra những lời này, đáy mắt hắn thê lương, không biết là đang khuyên bảo đám học trò, hay đang miêu tả chính mình.
Hội trường gần 100 người bỗng trở nên tĩnh lặng.
Họ vẫn tràn đầy hoài nghi ngờ vực, không dám hoàn toàn tin tưởng, nhưng hai mặt nhìn nhau, vẫn quyết định đưa ra vấn đề mấu chốt nhất:
"Vậy chúng tôi... Phải làm gì mới có thể rời khỏi đây, cũng phải có học sinh mới chứ?"
Lần này, giáo viên trên bục im lặng còn lâu hơn.
"Không có." Hắn chỉ vào bản thân: "Tôi chính là, đàn anh khóa trước của các bạn."
Đoán chừng người đặt câu hỏi đều sững sờ. Theo logic của thầy giáo, sinh viên nhập học lớn nhất là 23 tuổi --- Vậy ông thầy này trông già quá rồi, cái mặt đó ít nhất cũng ngoài ba mươi.
Nhưng lúc này không ai có tâm trạng để đùa cợt, trêu chọc tuổi tác của đối phương.
Thầy giáo cũng chủ động giải thích: "Thời gian của các bạn đã dừng lại 12 năm, tôi cũng đã dạy học được 12 năm rồi."
12 năm, đủ để hắn đi từ nghĩ mọi phương pháp, vắt óc giúp những người khác trốn khỏi quy tắc và truy sát của quỷ quái, cho đến làm như không thấy, bình tĩnh chống đỡ.
Bọn họ đều đã hiểu rõ, không thể thay đổi số phận phải chết.
Chỉ là làm chậm bước chân của nó một chút mà thôi.
Tương lai của tất cả mọi người đều như vậy.
"Khi thời gian một lần nữa chảy xuôi, chính là lúc cực biến bắt đầu." Hắn hơi ngẩng lên, ấn một công tắc nào đó, màn hình to lớn trên sân khấu bỗng khởi động, chia ra thành nhiều giao diện, chiếu mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường.
Mặc dù hình ảnh bị chia cắt ra thành các ô vuông lít nha lít nhít, nhưng độ phân giải rõ nét, để để họ thấy được một vài hình ảnh vô cùng đáng sợ.
Vô số quỷ ảnh màu đen đang lảng vảng trong sân trường, giống như con thú dữ bắt đầu đi săn.
"Bắt đầu rồi." Vị giáo viên kiệm lời hơn nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, tự lẩm bẩm.
"Ở một thời điểm nhất định, thời gian sẽ bắt đầu chảy, nội quy trường học vào ngày đó sẽ hoàn toàn mất tác dụng, quỷ quái có thể thỏa thích giết hại mà không bị kiểm soát ---" Hắn lạnh lùng nói: "Nhìn đi. Đây cũng chính là dáng vẻ sau này của thế giới nếu quỷ quái chạy ra khỏi đại học Hòe Âm."
Đám quỷ ảnh dày đặc âm u đáng sợ chưa từng thấy kia khiến các sinh viên trong hội trường lạnh sống lưng, cũng ý thức được, những lời khùng điên vừa rồi hai thầy giáo nói, có lẽ... Là thật.
"Tất cả mọi người sẽ bị ma quỷ giết chết. Chỉ có người ở trong phù trận mới trốn được một kiếp."
Người còn lại bổ sung: "Sức mạnh của phù trận chỉ phát huy sau khi nội quy trường mất hiệu lực, và cũng chỉ bảo vệ được 100 người --- Chắc hẳn các bạn cũng đoán được rồi, hội trường chúng ta đang đứng đây chính là phù trận cuối cùng."
"Các bạn là những người vượt qua kì thi, là những người 'có linh cảm nhất' được chọn ra, cũng là 100 người có khả năng sống sót nhất. Các bạn sẽ tiếp tục nhiệm vụ của chúng tôi, đón tiếp những sinh viên mới được đưa tới từ bên ngoài, tiếp tục giam cầm quỷ quái ở trường Hòe Âm... Tạm thời có thể gọi là, hi vọng cuối cùng."
Hắn bình thản nói: "Một người, cả đời sẽ chỉ được phù trận bảo vệ một lần. Thế nên các bạn sẽ tiếp bước chúng tôi, trở thành giáo viên mới."
12 năm trước, thầy của bọn họ, hay đàn anh đàn chị khóa trước cũng nói như vậy.
Bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ của đàn anh đàn chị, trở thành "giáo viên nhân viên" mới, biến thành người duy trì trật tự, cố gắng sống sót trong cực biến, và sau khi cực biến kết thúc, cố gắng không chết ở trong đống nội quy trường có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào. Cho đến khi tiếp nhận vai trò người hướng dẫn, chào đón những sinh viên mới cũng giống như họ năm xưa, dù mờ mịt, nhưng lòng vẫn tràn đầy nhiệt huyết.
Sau đó thời gian sẽ bắt đầu chảy, cực biến một lần nữa xảy ra, chào đón tử vong và kết thúc.
Đây là cái giá phải trả để sống tiếp khi ấy, cũng là trách nhiệm.
Sinh viên ngồi dưới lặng người, dù khả năng chịu đựng có tốt tới mấy thì cũng khó có thể chấp nhận đả kích này.
Bọn họ không nhịn được đặt ra câu hỏi: "Chỉ có thể làm vậy sao? Dù có sống sót thì chúng tôi cũng sẽ..."
Cũng sẽ ở một ngày "12 năm sau", giống những người giáo viên này, phải rời khỏi hội trường chịu chết sao?
Lần này hai người trên bục im lặng lâu hơn.
"... Đây là tương lai của tất cả chúng ta." Hắn khẽ nói.
Nguyên Dục Tuyết ngẩn người.
Cậu nhận ra trong lá thư mà Đặng Xu Xu để lại cho mình có ghi 7 năm, có lẽ chỉ là trong kí ức của cô, là "7 năm khi thời gian bắt đầu chảy". Nội quy trường mất hiệu lực, tất cả chuyện xảy ra khi cực biến bắt đầu đều bị xóa khỏi trí nhớ của cô.
Mà trong "7 năm" này, đặc điểm trong kí ức còn lưu trữ của cô, thứ khác biệt với tất cả, chính là mỗi khóa đều sẽ xuất hiện "sinh viên mới kì lạ".
Kết hợp với lời của thầy giáo "Khi thời gian một lần nữa chảy xuôi, chính là lúc cực biến bắt đầu, nội quy trường sẽ mất hiệu lực", mọi manh mối đều chỉ ra... Thời điểm đó, chính là lúc người chơi xuất hiện.
Khi người chơi bước vào đại học Hòe Âm, tai họa ngập đầu cũng theo đó mà tới.
Đây có lẽ là thử thách mà phó bản đặt ra cho người chơi, nhưng nó lại mang tới tai họa vô tận cho thế giới phó bản.
Bọn họ chính là tai họa.
Ở bên kia, Tăng Bạch và Đường Viễn đã liên kết được các manh mối, mặt mũi cũng tràn đầy sững sờ hãi hùng.
Trong nhiệm vụ chi nhánh, có một cái... Là bọn họ phải giấu thân phận người chơi.
Ác ý ẩn trong đó khiến bọn họ rất khó để không nghĩ nhiều.
"Được rồi, đàn em." Thầy giáo đứng trên sân khấu bỗng vỗ tay, đợi nhóm sinh viên hoàn hồn: "Phổ cập kiến thức đã xong. Giờ là lúc chúng tôi phải đi."
"Hãy ở lại đây, đừng làm chúng tôi phải thất vọng." Hắn nói.
Không ai biết chuyện lại cam tâm tình nguyện hi sinh.
Nhưng đây là con đường cuối cùng của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.