Chương 84: Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (49): Chuyển sang nơi khác chờ chết
Húy Tật
13/01/2024
Edit: Ry
Câu nói kia đã an ủi họ rất nhiều, càng khiến họ không kiềm chế được mà nảy sinh cảm giác ỷ lại cùng với tin tưởng Nguyên Dục Tuyết. Bọn họ ngơ ngác đứng dậy khỏi góc phòng, chỉ để tới gần cậu hơn một chút.
Trong quá trình này, tất nhiên cũng trông thấy đống xác nát vụn của ma quỷ bị chém giết, vừa thấy buồn nôn mà cảm giác sợ hãi, tinh thần bị đả kích cũng dần rút đi.
Thật ra nếu xét bề ngoài, Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu sẽ mang lại cảm giác an toàn cho người nhìn. Thân hình mảnh mai, nước da trắng nõn, khuôn mặt còn xinh đẹp, tuy khiến người ta yêu mến, nhưng thường sẽ kích thích ham muốn bảo vệ hơn. Nếu không phải họ tận mắt chứng kiến cảnh Nguyên Dục Tuyết chém giết ma quỷ, đoán chừng ai cũng sẽ cho rằng một thiếu niên có bề ngoài tinh xảo cần được bảo vệ này, đứng trước mặt quỷ quái sẽ không có sức chống cự.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại làm được.
Thậm chí khiến người ta bỏ qua sự yếu thế mà vẻ ngoài của cậu mang lại, tin tưởng cậu tuyệt đối, như thể chỉ cần tới gần cậu thì sẽ an toàn hơn một chút.
Người còn sống ít nhiều cũng bị thương, ánh mắt Nguyên Dục Tuyết hơi đảo quanh hiện trường. Sau khi xác định không có ai bị mất khả năng hành động thì hơi vung Phá Hồng Mông về phía họ, rồi tra đao vào vỏ.
Luồng đao khí kia tự nhiên tách rời âm khí xung quanh, để người trước mắt cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Nguyên Dục Tuyết hỏi: "Các cậu có nghe được tiếng loa phát thanh không?"
Nhóm học sinh mờ mịt, rụt rè lắc đầu.
Không phải là tiếng loa phát thanh không truyền được đến đây, mà là ở tình huống vừa rồi, tinh thần suy sụp thật sự là không thể tiếp nhận thông tin từ bên ngoài. Thế là Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, nói lại nội dung thông báo.
Tòa tổng hợp A2 ---
Có một đích đến an toàn để hướng tới, đáy mắt của những sinh viên còn mịt mờ này lập tức dâng lên hi vọng, như thể được hồi sinh. Nhưng cũng có người nhạy cảm phát hiện, dè dặt hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Ngài sẽ không đi cùng chúng tôi sao?"
"Thời gian có hạn." Nguyên Dục Tuyết nói: "... Còn rất nhiều người gặp nguy hiểm, tôi không thể đi cùng các bạn."
Giọng Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt, nhưng cách nói nhẹ nhàng, rơi vào trong tai như mang theo chút vỗ về: "Trong vòng nửa tiếng tới các bạn sẽ an toàn. Sau khi đến tòa A2 thì có thể nghỉ ngơi."
Dù trong lòng có ý nghĩ mong thánh thần sẽ ở lại với mình, mặt trăng sẽ chỉ soi sáng bản thân, nhưng đối mặt với một Nguyên Dục Tuyết như vậy, bọn họ không thể nói ra bất cứ phản bác nào. Sợ hành vi tùy hứng của mình sẽ gây ấn tượng xấu cho đối phương, chỉ đành ngoan ngoãn kiềm chế gật đầu, chống lấy đôi chân như sắp nhũn ra bắt đầu di chuyển.
"Chúng tôi sẽ mau chóng chạy tới đó." Có người nhỏ giọng cam kết: "Sẽ không gây phiền phức cho ngài."
Đây là chút nỗ lực cuối cùng họ có thể làm.
Từ lúc được cứu vớt, tính mạng họ đã không chỉ còn là của bản thân. Để không uổng phí công sức cứu viện của Nguyên Dục Tuyết, ham muốn sống sót trong họ bùng lên như chưa từng có.
Quỷ quái ở ngoài hành lang đã được xử lí, Nguyên Dục Tuyết khẽ gật đầu, tiếp tục đi về hướng khác dọn bớt ma quỷ, trong kí túc xá vẫn còn không ít hơi thở người sống.
Sau khi giết hết quỷ quái còn ẩn náu trong kí túc, lại dùng phương pháp không mấy nhẹ nhàng xách các cô cậu sinh viên trốn trong góc ra. Nếu như tinh thần của đối phương đang suy sụp, cậu sẽ sử dụng phương pháp trấn an lúc trước, ai còn khả năng di chuyển thì bảo họ lập tức rời khỏi vùng nguy hiểm này, tiến về tòa tổng hợp A2.
Về sau, Nguyên Dục Tuyết cũng đúc kết ra được một quy luật giúp đề cao hiệu suất. Trước hết dùng đao khí chém chết đám lệ quỷ đang ẩn náu, dọn sạch mọi hiểm nguy ở tầng một rồi dùng năng lượng truyền âm thanh ra ngoài.
Âm lượng vừa đủ nghe, không hề chói tai, lại hết sức rõ ràng lọt vào phạm vi thính giác của mỗi người, nhắc nhở ai còn trong kí túc xá mau chóng rời khỏi.
Nếu có người còn nghi ngờ, tiếp tục trốn tránh, hoặc là tinh thần sụp đổ, không thể di chuyển nữa thì Nguyên Dục Tuyết mới đi vào bắt người ra. Khai thông tâm lí, cho họ một luồng đao khí phòng thân rồi tiếp tục đi tới địa điểm tiếp theo.
Cứ vậy liên tiếp giải quyết vài tòa kí túc xá bị quỷ khí bao trùm dày đặc, có số lượng người bị nhốt nhiều nhất, cùng với vài địa điểm đặc biệt bị quỷ quái chiếm đóng.
Những học sinh này sau khi chạy tới tòa tổng hợp cũng không ngồi không, họ dùng mọi phương thức mà mình có, truyền thông tin cho tất cả mọi người rằng tới tòa tổng hợp A2 sẽ được bảo vệ --- May mắn là thiết bị thông tin vẫn có thể sử dụng, chỉ là trong tình cảnh sống chết này thì người chú ý tương đối ít.
Nhưng ít ra mỗi người đều cố gắng đảm bảo truyền đạt được tin tức tới tai những người còn tỉnh táo, còn ý chí, trở thành sợi dây cuối cùng trong lúc họ vùng vẫy giãy chết.
...
Người nhận được tin tức tất nhiên cũng bao gồm gần 100 giáo viên công nhân kia, lúc đó họ chỉ thấy vừa hoang đường vừa bất đắc dĩ.
Họ đã từng trải qua trận tai họa này, tận mắt chứng kiến lũ quỷ kia xé xác con người.
Những gì trải qua khiến họ nhận rõ sự thật sớm hơn đám sinh viên rất nhiều. Sau khi nội quy trường mất hiệu lực, quỷ quái bắt đầu tàn sát khắp nơi, sẽ không có bất cứ may mắn nào, bất cứ giãy giụa nào cũng chỉ là kéo dài nỗi khổ của cái chết mà thôi, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận vận mệnh tương lai.
Khi biết có người vẫn còn muốn giãy giụa tìm khe hở để sống sót, trong lòng ngay cả chút gợn sóng cũng không dấy lên, chỉ còn sự thê lương đáng buồn.
Ý nghĩ của những học sinh này có lẽ rất tốt đẹp, tưởng tượng cũng hồn nhiên thơ ngây, tưởng là có sức mạnh của đoàn thể, lại tới được tòa tổng hợp có ảnh hưởng của phù trận (cho đến hiện tại) nên số lượng quỷ quái xâm nhập ít nhất là sẽ sống sót.
Nhưng bọn họ biết rõ, quy tắc dần mất hiệu lực, lũ quỷ sẽ mỗi lúc một hung tàn. Đến cuối cùng, tất nhiên chúng sẽ bao phủ lấy cứ điểm an toàn cuối cùng này.
Máu thịt bị xé nát, máu đỏ phủ kín mọi bức tường, là cảnh tượng cuối cùng họ nhìn thấy trên màn hình giám sát trong hội trường.
Không có cái gọi là nơi ẩn náu, ngoại trừ hội trường được phủ kín phù trận ra.
Dưới sự ảnh hưởng của loại không khí suy sụp này, các giáo viên nhận được thông báo cũng không để ý, còn tắt máy, tiếp tục ngồi ở phòng làm việc của mình ---
Nơi này cũng có phù trận phòng hộ, nhưng chỉ đủ để sử dụng vào ngày bình thường, đến giai đoạn nội quy trường mất hiệu lực, quỷ quái tàn sát thì nó cũng sẽ không chống cự được sự xâm nhập.
Giờ mới chỉ là thời kì đầu của hỗn loạn, quỷ quái có thể tìm được đến đây không nhiều. Từng căn phòng vô cùng yên tĩnh, mỗi phòng có vài bóng người ngồi thẳng. Bọn họ không gây ra bất cứ tiếng động nào, nhịp thở cũng vô cùng yếu ớt, giống như từng con rối ngồi ngay ngắn. Có người từ từ nhắm mắt, có người thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng.
Tiền bối của họ ---- Hay các vị giáo viên thế hệ trước, cũng vào ngày hôm đó, ngồi ở trong phòng làm việc đợi cái chết như thế này.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến trên màn hình giám thị to lớn, cũng từ khoảnh khắc đó biết được đây chính là số phận tương lai của mình. Giống như một trò đùa tăm tối*, ngay cả tử vong cũng ăn ý chọn nơi này, kế thừa thứ vận mệnh không ngừng tuần hoàn.
*Tiếng Anh là dark humor, hiểu đơn giản là lấy những chuyện bi kịch, tăm tối để làm trò đùa. Ví dụ như: Ảnh chân dung của một đứa trẻ mồ côi được gọi là gì? Ảnh gia đình.:v
Nhiệt độ bên ngoài dường như lại hạ xuống, văn phòng vẫn đang ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Cô Nghiêm dường như ý thức được điều gì.
Xem ra quỷ quái lần này còn thông minh hơn trước, hoặc là mạnh hơn đợt trước, chúng có thể tìm được văn phòng nhanh như vậy.
Bà vẫn không có bất cứ hành động đấu tranh nào, hai tay chỉ khe khẽ run mở ngăn kéo trước mặt, rút ra một tấm ảnh đã ố vàng từ đống giấy tờ vô nghĩa.
Đây là ảnh chụp chung của bà với bạn mình, hai người quê mùa giơ chữ "V" với ống kính, cười toét miệng khoe hàm răng trắng, vì là lần đầu trang điểm còn ngượng tay nên phấn son vô cùng khoa trương. Lúc ấy cảm thấy mình đẹp chết đi được, nhưng với thẩm mỹ hiện giờ thì có vẻ thật hài hước.
Cô Nghiêm cực kì không đúng lúc khẽ cười, đáy mắt lại có chút ướt át. Nước mắt dính lấy hốc mắt đã khiến bà sắp không nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.
Đã từ rất lâu về trước rồi.
Lúc đó bà trẻ trung lại xinh đẹp.
Không biết là giờ chết thì đứa bạn có còn nhận ra mình không.
Bà vừa nghĩ vừa nắm chặt bức ảnh, áp lên ngực. Đồng thời cảm nhận được ý lạnh khiến người ta run sợ ở sau lưng, cảm giác nguy hiểm vô tận leo lên cột sống, khiến cơ thể run rẩy mất kiểm soát. Cô Nghiêm lại chỉ càng thêm dùng sức nhắm chặt mắt, cũng không giãy giụa ---
Một vệt sáng bỗng lóe lên bổ đôi tà ma trước mặt.
Con quỷ kia không kịp thốt lên một tiếng đã hóa tro tàn --- Là do Nguyên Dục Tuyết không khống chế được sức, ra tay quá nặng.
Lúc này cậu đứng đằng sau, do dự một hồi mới gọi: "Cô Nghiêm."
Cô Nghiêm nao nao, quay đầu lại.
Mặc dù bà thờ ơ với học sinh, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn để lại chút ấn tượng với bà. Cậu sinh viên đạt được vị trí số 1 với thành tích tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chỉ e không giáo viên nào có thể quên một người như vậy.
Nhưng giờ đứa nhỏ này phải ngoan ngoãn ở trong hội trường chứ, sao lại xuất hiện ở đây??
Trong chốc lát, bà không biết mình tức giận hay thương tiếc cho thằng bé. Chủ nhiệm Nghiêm có chút đau lòng chất vấn, hỏi Nguyên Dục Tuyết tại sao không ở trong hội trường, tại sao lại tới đây ----
Nguyên Dục Tuyết thật sự trông rất ngoan. Cậu đứng thẳng người, bị hỏi cũng chỉ rủ hàng mi dài xuống, nhẹ nhàng trả lời từng câu của cô Nghiêm: "Em tự ra ạ."
"Không thể ở lại đó."
"Tại sao?"
Nguyên Dục Tuyết giương mắt, cặp mắt màu đen thẫm đối diện với cô Nghiêm, trả lời câu hỏi cuối cùng của bà: "Em muốn cứu những người đang gặp nguy hiểm."
Cậu nói: "Đây là trách nhiệm của em."
Hầu hết quỷ quái tụ tập trong các địa điểm nguy hiểm ở trường Hòe Âm đã bị Nguyên Dục Tuyết giải quyết, mà tòa hành chính là địa điểm lâm nguy cuối cùng, thế nên Nguyên Dục Tuyết có thể ở lại đây lâu hơn một chút.
Mà nhóm giáo viên này, cũng là những người gặp nguy hiểm Nguyên Dục Tuyết thấy khó giải quyết nhất.
Tinh thần của bọn họ vô cùng ổn định, tâm tính kiên định hơn rất nhiều người, cũng không có dấu hiệu sụp đổ, dù có dùng sóng trấn an tinh thần thì cũng không có tác dụng. Bọn họ chỉ là đã mất ham muốn sống, không muốn rời khỏi đây.
Sau khi biết được nguyên nhân khiến Nguyên Dục Tuyết chủ động rời khỏi khu vực an toàn, cô Nghiêm còn cảm thấy kinh ngạc trước thứ chủ nghĩa lý tưởng gần như là nực cười này của cậu. Bà khó khăn giải thích cho cậu rốt cuộc cảnh khốn cùng họ đang phải đối mặt hiện giờ là gì.
Những con quỷ đáng sợ tàn bạo kia, theo thời gian, mọi hạn chế sẽ bị gỡ bỏ, chúng sẽ càng thêm tàn nhẫn. Với sức mạnh của một người thì không thể thay đổi dòng lũ của vận mệnh được --- Ngay khi cô Nghiêm nghiêm khắc phê bình Nguyên Dục Tuyết, cậu bỗng giơ tay, lưỡi đao lóe lên, chém chết một con quỷ đang núp trên trần nhà chuẩn bị tấn công, nó tan xác vừa hay rơi xuống trước mặt cô Nghiêm.
Nguyên Dục Tuyết nói: "Cô tiếp tục đi ạ."
Cô Nghiêm: "..."
Vừa rồi bà đưa lưng về phía Nguyên Dục Tuyết, mà con quỷ kia cũng chết không còn một mảnh, bà chưa từng thấy Nguyên Dục Tuyết ra tay. Nhưng giờ tận mắt chứng kiến, một đao đã ra, lưỡi đao rét lạnh. Quỷ quái có thể dằn vặt con người tới chết cứ thế chết trong tay Nguyên Dục Tuyết, cô Nghiêm đang chuẩn bị phê bình học sinh cũng không khỏi ngậm miệng lại.
Mặc dù bà cũng lờ mờ nhận thấy được, trong số sinh viên mình dạy lần này có người có sức mạnh vô cùng đặc thù, nhưng những gì Nguyên Dục Tuyết thể hiện ra vẫn vượt quá dự đoán của bà, thậm chí khiến cô Nghiêm nảy sinh ý nghĩ... Dù rời khỏi hội trường thì Nguyên Dục Tuyết cũng có thể sống sót qua tai họa này.
Nghĩ đến có thể bảo tồn sức mạnh cho lứa kế tiếp cũng là lựa chọn tốt, cô Nghiêm đổi hướng thuyết phục, dặn Nguyên Dục Tuyết tìm một chỗ trốn an toàn, bảo vệ bản thân, chưa biết chừng lại có thể sống sót.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết im lặng một lúc lại nói: "... Nhưng mục tiêu của em không phải là bảo vệ chính mình."
"Cô Nghiêm." Giọng điệu cậu vô cùng bình tĩnh, giống như không rõ lời mình nói ra phách lối tới mức nào: "Mục tiêu của em là bảo vệ tất cả những người gặp nguy hiểm, để họ có thể sống sót."
Câu nói này ở trong tình huống như vậy, đương nhiên là mơ mộng, vĩ đại, lại là chủ nghĩa lí tưởng không thể thực hiện.
Im lặng một hồi, cô Nghiêm vô cùng lạnh lùng phủ nhận: "Em không làm được."
Nguyên Dục Tuyết tính toán năng lượng còn dư của mình, không nhiều lắm.
Cậu cũng không rõ trận bạo động này sẽ duy trì trong bao lâu, cậu có thể kiên trì tới khi nào.
Mọi số liệu đều không ổn định, xác suất thành công tính ra được cũng cực kì nhỏ bé, thậm chí gần như bằng 0. Là một người máy, sao Nguyên Dục Tuyết lại không hiểu ---
"Không làm được... Nhưng em không thể dừng lại." Giọng cậu lạnh nhạt, chỉ dùng giọng điệu trần thuật nói ra câu này. Hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc trong mắt. Cậu vươn tay về phía cô Nghiêm, bàn tay dính chút mùi tanh, thon dài xinh đẹp lại không có bất cứ vết thương nào: "Em cam đoan với cô, trước khi em chết, em sẽ không dừng lại."
Nguyên Dục Tuyết không thể cam đoan sẽ đạt được kết cục lí tưởng kia.
Nhưng cậu sẽ dùng hết khả năng của mình để tiếp cận kết cục tốt nhất... Không tiếc giá nào, cho đến chết mới thôi.
"..."
Từ vẻ mặt cho đến giọng điệu đều vô cùng bình thản, thậm chí còn hơi lạnh nhạt, nhưng mỗi câu nói ra đều vô cùng thẳng thắn.
Cô Nghiêm cảm giác bản thân như bị thứ gì đó cực nóng nung chảy, lòng có như cây gỗ khô thì lúc này nó cũng đã bị đốt lên thành cả rừng lửa.
Thiếu niên trước mặt xé ra lồng ngực, phơi bày chân thành trung thực. Cậu dốc sức chiến đấu, khiến cô Nghiêm cảm thấy mình chỉ đứng đây chờ chết quả thực là không xứng với lời lẽ quả cảm và tấm lòng chân thành kia.
Quỷ thần xui khiến, bà nắm lấy bàn tay đó của Nguyên Dục Tuyết.
Đã lên phải thuyền giặc, cô Nghiêm cũng đi thuyết phục các giáo viên kia chuyển vị trí.
Bà mở miệng có hiệu quả hơn Nguyên Dục Tuyết nhiều.
Mặc dù quan hệ của họ chỉ là đồng nghiệp, nhưng qua cả chục năm, cùng gánh vác thứ vận mệnh nát rữa, mối liên kết sâu nặng giữa họ không phải thứ người khác có thể so đo. Những người chờ chết kia nghe cô Nghiêm thuyết phục, trước hết đều nghi ngờ, thậm chí hoài nghi bà là thứ ma quỷ nào đó hóa hình, là cạm bẫy tra tấn tinh thần. Xác nhận thân phận xong cũng không chịu di chuyển, cười khẩy nói: "Đều là chờ chết, có gì khác nhau?"
"Không thể nói như thế được, tin tưởng học sinh của tôi một chút đi." Cô Nghiêm nói: "Chuyển sang chỗ khác chờ chết cũng được mà."
Những người kia: "..."
Giữa chừng cũng có quỷ quái không tìm được mục tiêu nên xông vào tòa nhà, Nguyên Dục Tuyết ngoan ngoãn đứng bên ngoài đợi cô Nghiêm thuyết phục các vị giáo viên khác. Để họ không bị quấy rầy, cậu giải quyết đám quỷ trong chớp mắt, không để nó phát ra bất cứ âm thanh nào --- Chỉ là tần suất tấp nập, động tác mau lẹ đến mức mấy người kia nói một hồi cũng không kiềm lòng được ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết thái quỷ như thái thịt, sau đó ánh mắt rơi trên thanh đao dính chút bọt máu đỏ tươi.
Nguyên Dục Tuyết hơi vẩy đao, máu trên đó lập tức trượt xuống, mặt đao Phá hồng Mông lại sáng tuyết như mới, không có một vết tích.
Chú ý tới ánh nhìn của họ, Nguyên Dục Tuyết khựng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Quấy rầy cô ạ?"
Cậu lùi ra sau một bước, đứng ở ngoài cửa, tiếng vọng vào trong: "Em sẽ đứng xa một chút."
Cô Nghiêm: "... Không cần đâu, em vào đi, sẽ an toàn hơn."
Mục đích của cô Nghiêm đương nhiên không chỉ là an toàn, chủ yếu là muốn để Nguyên Dục Tuyết "thể hiện", dùng sức mạnh nói chuyện.
Đại khái tình nghĩa đồng nghiệp nhiều năm, ràng buộc vững chắc, lúc này cũng có chút tác dụng. Hoặc có thể là giá trị vũ lực mà Nguyên Dục Tuyết thể hiện đã để lại ấn tượng sâu sắc với nhóm giáo viên... Tóm lại hai thứ cộng vào, thật sự khiến người ta động lòng.
Trong lòng các giáo viên đã dần xuất hiện ý nghĩ mới.
Họ đã gặp rất nhiều người có sức mạnh. Nhưng mạnh đến mức thuần túy như Nguyên Dục Tuyết, lại vẫn tràn đầy chân thành nhiệt tình... Thật sự rất hiếm.
Kết quả thỏa thuận là tất cả đồng ý đổi chỗ khác chờ chết.
Lúc bọn họ rời khỏi tòa nhà, trên đường đi không thấy ma quỷ nào, cũng không thấy bóng một người sống.
Thấy cô Nghiêm hỏi thì Nguyên Dục Tuyết đáp: "Chắc họ tới tòa tổng hợp rồi."
Cô Nghiêm còn cảm khái trong lòng, khả năng kêu gọi của Nguyên Dục Tuyết thật sự rất mạnh, thế mà có thể thuyết phục được nhiều người như vậy ---- Bà không biết rằng, có vài người là trong tuyệt vọng bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, chủ động chạy về đó. Nhưng nhiều hơn cả là bị Nguyên Dục Tuyết cứng rắn lôi ra khỏi núi thây biển máu.
Các giáo viên là nhóm cuối cùng bị dẫn đi, vừa hay tiết kiệm chút năng lượng, không cần dùng đao khí bảo vệ, bản thân Nguyên Dục Tuyết chính là lớp phòng hộ vững chắc nhất... Trình tự như vậy không phải do Nguyên Dục Tuyết vạch sẵn, mà do văn phòng vốn là địa điểm tương đối an toàn, xung quanh có rất ít lệ quỷ lảng vảng.
Nếu như không phải chúng đã không tìm được người sống để ăn thì chưa chắc đã tiến vào khu vực văn phòng nhanh như vậy. Cũng chính vì an toàn nên Nguyên Dục Tuyết đến nơi đó muộn nhất.
Trong quá trình đưa các giáo viên tới tòa tổng hợp, Nguyên Dục Tuyết cũng không ngừng rà quét khu vực xung quanh xem còn dấu hiệu sự sống không, để tránh bị sót người chưa được cứu --- Sau khi đưa giáo viên tới tòa tổng hợp, cậu còn phải ra ngoài xác nhận thêm một lần.
Hiện giờ có vô số học sinh tụ tập ở tòa tổng hợp, sự sống mãnh liệt, mặc dù có luồng đao khí chí cương của Nguyên Dục Tuyết bảo vệ, nhưng vẫn thu hút tới không ít quỷ quái bị bản năng thúc đẩy.
Ngoại hình của chúng vốn dữ tợn, trong lúc tiến tới còn có vài con không ngừng dung hợp tiến hóa, biến thành từng quỷ ảnh càng thêm quái dị đáng sợ.
Quỷ quái lít nha lít nhít như vậy hiển nhiên làm cho lòng người rét lạnh. Từ xa các giáo viên đã nhìn thấy bầy quỷ chầm chậm tụ tập lại gần tòa tổng hợp, như mây đen che kín mặt trời.
Họ lạnh sống lưng, hiển nhiên cho rằng tòa tổng hợp đã bị tấn công --- Dù chưa bị thì số lượng quỷ quái nhiều như vậy cũng khiến người ta kiêng kị. Bọn họ hoàn toàn không dám tới gần, người ở trong cũng bị bao vây thành một hòn đảo hoang.
Với quỷ quái mà nói, mùi thơm ngon khiến chúng thèm nhỏ dãi đang gần trong gang tấc, lại không thể chạm tới.
Vô số ác quỷ bị đao khí giết chết, khiến chúng ngoài bản năng khát vọng máu thịt ra cũng dần nảy sinh một loại e ngại từ tiềm thức. Chỉ có thể không cam lòng bồi hồi ở bên ngoài, chợt phát hiện gần đó cũng truyền tới mùi thơm của máu thịt... Mặc dù mùi này nhạt hơn, chỉ có một người, nhưng lại mê hoặc hơn tất cả, vô cùng thơm ngọt, dẫn dắt dục vọng nguyên thủy của chúng.
Chúng lập tức dời mục tiêu, từng tầng quỷ ảnh vọt tới.
Câu nói kia đã an ủi họ rất nhiều, càng khiến họ không kiềm chế được mà nảy sinh cảm giác ỷ lại cùng với tin tưởng Nguyên Dục Tuyết. Bọn họ ngơ ngác đứng dậy khỏi góc phòng, chỉ để tới gần cậu hơn một chút.
Trong quá trình này, tất nhiên cũng trông thấy đống xác nát vụn của ma quỷ bị chém giết, vừa thấy buồn nôn mà cảm giác sợ hãi, tinh thần bị đả kích cũng dần rút đi.
Thật ra nếu xét bề ngoài, Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu sẽ mang lại cảm giác an toàn cho người nhìn. Thân hình mảnh mai, nước da trắng nõn, khuôn mặt còn xinh đẹp, tuy khiến người ta yêu mến, nhưng thường sẽ kích thích ham muốn bảo vệ hơn. Nếu không phải họ tận mắt chứng kiến cảnh Nguyên Dục Tuyết chém giết ma quỷ, đoán chừng ai cũng sẽ cho rằng một thiếu niên có bề ngoài tinh xảo cần được bảo vệ này, đứng trước mặt quỷ quái sẽ không có sức chống cự.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại làm được.
Thậm chí khiến người ta bỏ qua sự yếu thế mà vẻ ngoài của cậu mang lại, tin tưởng cậu tuyệt đối, như thể chỉ cần tới gần cậu thì sẽ an toàn hơn một chút.
Người còn sống ít nhiều cũng bị thương, ánh mắt Nguyên Dục Tuyết hơi đảo quanh hiện trường. Sau khi xác định không có ai bị mất khả năng hành động thì hơi vung Phá Hồng Mông về phía họ, rồi tra đao vào vỏ.
Luồng đao khí kia tự nhiên tách rời âm khí xung quanh, để người trước mắt cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Nguyên Dục Tuyết hỏi: "Các cậu có nghe được tiếng loa phát thanh không?"
Nhóm học sinh mờ mịt, rụt rè lắc đầu.
Không phải là tiếng loa phát thanh không truyền được đến đây, mà là ở tình huống vừa rồi, tinh thần suy sụp thật sự là không thể tiếp nhận thông tin từ bên ngoài. Thế là Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, nói lại nội dung thông báo.
Tòa tổng hợp A2 ---
Có một đích đến an toàn để hướng tới, đáy mắt của những sinh viên còn mịt mờ này lập tức dâng lên hi vọng, như thể được hồi sinh. Nhưng cũng có người nhạy cảm phát hiện, dè dặt hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Ngài sẽ không đi cùng chúng tôi sao?"
"Thời gian có hạn." Nguyên Dục Tuyết nói: "... Còn rất nhiều người gặp nguy hiểm, tôi không thể đi cùng các bạn."
Giọng Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt, nhưng cách nói nhẹ nhàng, rơi vào trong tai như mang theo chút vỗ về: "Trong vòng nửa tiếng tới các bạn sẽ an toàn. Sau khi đến tòa A2 thì có thể nghỉ ngơi."
Dù trong lòng có ý nghĩ mong thánh thần sẽ ở lại với mình, mặt trăng sẽ chỉ soi sáng bản thân, nhưng đối mặt với một Nguyên Dục Tuyết như vậy, bọn họ không thể nói ra bất cứ phản bác nào. Sợ hành vi tùy hứng của mình sẽ gây ấn tượng xấu cho đối phương, chỉ đành ngoan ngoãn kiềm chế gật đầu, chống lấy đôi chân như sắp nhũn ra bắt đầu di chuyển.
"Chúng tôi sẽ mau chóng chạy tới đó." Có người nhỏ giọng cam kết: "Sẽ không gây phiền phức cho ngài."
Đây là chút nỗ lực cuối cùng họ có thể làm.
Từ lúc được cứu vớt, tính mạng họ đã không chỉ còn là của bản thân. Để không uổng phí công sức cứu viện của Nguyên Dục Tuyết, ham muốn sống sót trong họ bùng lên như chưa từng có.
Quỷ quái ở ngoài hành lang đã được xử lí, Nguyên Dục Tuyết khẽ gật đầu, tiếp tục đi về hướng khác dọn bớt ma quỷ, trong kí túc xá vẫn còn không ít hơi thở người sống.
Sau khi giết hết quỷ quái còn ẩn náu trong kí túc, lại dùng phương pháp không mấy nhẹ nhàng xách các cô cậu sinh viên trốn trong góc ra. Nếu như tinh thần của đối phương đang suy sụp, cậu sẽ sử dụng phương pháp trấn an lúc trước, ai còn khả năng di chuyển thì bảo họ lập tức rời khỏi vùng nguy hiểm này, tiến về tòa tổng hợp A2.
Về sau, Nguyên Dục Tuyết cũng đúc kết ra được một quy luật giúp đề cao hiệu suất. Trước hết dùng đao khí chém chết đám lệ quỷ đang ẩn náu, dọn sạch mọi hiểm nguy ở tầng một rồi dùng năng lượng truyền âm thanh ra ngoài.
Âm lượng vừa đủ nghe, không hề chói tai, lại hết sức rõ ràng lọt vào phạm vi thính giác của mỗi người, nhắc nhở ai còn trong kí túc xá mau chóng rời khỏi.
Nếu có người còn nghi ngờ, tiếp tục trốn tránh, hoặc là tinh thần sụp đổ, không thể di chuyển nữa thì Nguyên Dục Tuyết mới đi vào bắt người ra. Khai thông tâm lí, cho họ một luồng đao khí phòng thân rồi tiếp tục đi tới địa điểm tiếp theo.
Cứ vậy liên tiếp giải quyết vài tòa kí túc xá bị quỷ khí bao trùm dày đặc, có số lượng người bị nhốt nhiều nhất, cùng với vài địa điểm đặc biệt bị quỷ quái chiếm đóng.
Những học sinh này sau khi chạy tới tòa tổng hợp cũng không ngồi không, họ dùng mọi phương thức mà mình có, truyền thông tin cho tất cả mọi người rằng tới tòa tổng hợp A2 sẽ được bảo vệ --- May mắn là thiết bị thông tin vẫn có thể sử dụng, chỉ là trong tình cảnh sống chết này thì người chú ý tương đối ít.
Nhưng ít ra mỗi người đều cố gắng đảm bảo truyền đạt được tin tức tới tai những người còn tỉnh táo, còn ý chí, trở thành sợi dây cuối cùng trong lúc họ vùng vẫy giãy chết.
...
Người nhận được tin tức tất nhiên cũng bao gồm gần 100 giáo viên công nhân kia, lúc đó họ chỉ thấy vừa hoang đường vừa bất đắc dĩ.
Họ đã từng trải qua trận tai họa này, tận mắt chứng kiến lũ quỷ kia xé xác con người.
Những gì trải qua khiến họ nhận rõ sự thật sớm hơn đám sinh viên rất nhiều. Sau khi nội quy trường mất hiệu lực, quỷ quái bắt đầu tàn sát khắp nơi, sẽ không có bất cứ may mắn nào, bất cứ giãy giụa nào cũng chỉ là kéo dài nỗi khổ của cái chết mà thôi, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận vận mệnh tương lai.
Khi biết có người vẫn còn muốn giãy giụa tìm khe hở để sống sót, trong lòng ngay cả chút gợn sóng cũng không dấy lên, chỉ còn sự thê lương đáng buồn.
Ý nghĩ của những học sinh này có lẽ rất tốt đẹp, tưởng tượng cũng hồn nhiên thơ ngây, tưởng là có sức mạnh của đoàn thể, lại tới được tòa tổng hợp có ảnh hưởng của phù trận (cho đến hiện tại) nên số lượng quỷ quái xâm nhập ít nhất là sẽ sống sót.
Nhưng bọn họ biết rõ, quy tắc dần mất hiệu lực, lũ quỷ sẽ mỗi lúc một hung tàn. Đến cuối cùng, tất nhiên chúng sẽ bao phủ lấy cứ điểm an toàn cuối cùng này.
Máu thịt bị xé nát, máu đỏ phủ kín mọi bức tường, là cảnh tượng cuối cùng họ nhìn thấy trên màn hình giám sát trong hội trường.
Không có cái gọi là nơi ẩn náu, ngoại trừ hội trường được phủ kín phù trận ra.
Dưới sự ảnh hưởng của loại không khí suy sụp này, các giáo viên nhận được thông báo cũng không để ý, còn tắt máy, tiếp tục ngồi ở phòng làm việc của mình ---
Nơi này cũng có phù trận phòng hộ, nhưng chỉ đủ để sử dụng vào ngày bình thường, đến giai đoạn nội quy trường mất hiệu lực, quỷ quái tàn sát thì nó cũng sẽ không chống cự được sự xâm nhập.
Giờ mới chỉ là thời kì đầu của hỗn loạn, quỷ quái có thể tìm được đến đây không nhiều. Từng căn phòng vô cùng yên tĩnh, mỗi phòng có vài bóng người ngồi thẳng. Bọn họ không gây ra bất cứ tiếng động nào, nhịp thở cũng vô cùng yếu ớt, giống như từng con rối ngồi ngay ngắn. Có người từ từ nhắm mắt, có người thẫn thờ, ánh mắt trống rỗng.
Tiền bối của họ ---- Hay các vị giáo viên thế hệ trước, cũng vào ngày hôm đó, ngồi ở trong phòng làm việc đợi cái chết như thế này.
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến trên màn hình giám thị to lớn, cũng từ khoảnh khắc đó biết được đây chính là số phận tương lai của mình. Giống như một trò đùa tăm tối*, ngay cả tử vong cũng ăn ý chọn nơi này, kế thừa thứ vận mệnh không ngừng tuần hoàn.
*Tiếng Anh là dark humor, hiểu đơn giản là lấy những chuyện bi kịch, tăm tối để làm trò đùa. Ví dụ như: Ảnh chân dung của một đứa trẻ mồ côi được gọi là gì? Ảnh gia đình.:v
Nhiệt độ bên ngoài dường như lại hạ xuống, văn phòng vẫn đang ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Cô Nghiêm dường như ý thức được điều gì.
Xem ra quỷ quái lần này còn thông minh hơn trước, hoặc là mạnh hơn đợt trước, chúng có thể tìm được văn phòng nhanh như vậy.
Bà vẫn không có bất cứ hành động đấu tranh nào, hai tay chỉ khe khẽ run mở ngăn kéo trước mặt, rút ra một tấm ảnh đã ố vàng từ đống giấy tờ vô nghĩa.
Đây là ảnh chụp chung của bà với bạn mình, hai người quê mùa giơ chữ "V" với ống kính, cười toét miệng khoe hàm răng trắng, vì là lần đầu trang điểm còn ngượng tay nên phấn son vô cùng khoa trương. Lúc ấy cảm thấy mình đẹp chết đi được, nhưng với thẩm mỹ hiện giờ thì có vẻ thật hài hước.
Cô Nghiêm cực kì không đúng lúc khẽ cười, đáy mắt lại có chút ướt át. Nước mắt dính lấy hốc mắt đã khiến bà sắp không nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.
Đã từ rất lâu về trước rồi.
Lúc đó bà trẻ trung lại xinh đẹp.
Không biết là giờ chết thì đứa bạn có còn nhận ra mình không.
Bà vừa nghĩ vừa nắm chặt bức ảnh, áp lên ngực. Đồng thời cảm nhận được ý lạnh khiến người ta run sợ ở sau lưng, cảm giác nguy hiểm vô tận leo lên cột sống, khiến cơ thể run rẩy mất kiểm soát. Cô Nghiêm lại chỉ càng thêm dùng sức nhắm chặt mắt, cũng không giãy giụa ---
Một vệt sáng bỗng lóe lên bổ đôi tà ma trước mặt.
Con quỷ kia không kịp thốt lên một tiếng đã hóa tro tàn --- Là do Nguyên Dục Tuyết không khống chế được sức, ra tay quá nặng.
Lúc này cậu đứng đằng sau, do dự một hồi mới gọi: "Cô Nghiêm."
Cô Nghiêm nao nao, quay đầu lại.
Mặc dù bà thờ ơ với học sinh, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn để lại chút ấn tượng với bà. Cậu sinh viên đạt được vị trí số 1 với thành tích tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chỉ e không giáo viên nào có thể quên một người như vậy.
Nhưng giờ đứa nhỏ này phải ngoan ngoãn ở trong hội trường chứ, sao lại xuất hiện ở đây??
Trong chốc lát, bà không biết mình tức giận hay thương tiếc cho thằng bé. Chủ nhiệm Nghiêm có chút đau lòng chất vấn, hỏi Nguyên Dục Tuyết tại sao không ở trong hội trường, tại sao lại tới đây ----
Nguyên Dục Tuyết thật sự trông rất ngoan. Cậu đứng thẳng người, bị hỏi cũng chỉ rủ hàng mi dài xuống, nhẹ nhàng trả lời từng câu của cô Nghiêm: "Em tự ra ạ."
"Không thể ở lại đó."
"Tại sao?"
Nguyên Dục Tuyết giương mắt, cặp mắt màu đen thẫm đối diện với cô Nghiêm, trả lời câu hỏi cuối cùng của bà: "Em muốn cứu những người đang gặp nguy hiểm."
Cậu nói: "Đây là trách nhiệm của em."
Hầu hết quỷ quái tụ tập trong các địa điểm nguy hiểm ở trường Hòe Âm đã bị Nguyên Dục Tuyết giải quyết, mà tòa hành chính là địa điểm lâm nguy cuối cùng, thế nên Nguyên Dục Tuyết có thể ở lại đây lâu hơn một chút.
Mà nhóm giáo viên này, cũng là những người gặp nguy hiểm Nguyên Dục Tuyết thấy khó giải quyết nhất.
Tinh thần của bọn họ vô cùng ổn định, tâm tính kiên định hơn rất nhiều người, cũng không có dấu hiệu sụp đổ, dù có dùng sóng trấn an tinh thần thì cũng không có tác dụng. Bọn họ chỉ là đã mất ham muốn sống, không muốn rời khỏi đây.
Sau khi biết được nguyên nhân khiến Nguyên Dục Tuyết chủ động rời khỏi khu vực an toàn, cô Nghiêm còn cảm thấy kinh ngạc trước thứ chủ nghĩa lý tưởng gần như là nực cười này của cậu. Bà khó khăn giải thích cho cậu rốt cuộc cảnh khốn cùng họ đang phải đối mặt hiện giờ là gì.
Những con quỷ đáng sợ tàn bạo kia, theo thời gian, mọi hạn chế sẽ bị gỡ bỏ, chúng sẽ càng thêm tàn nhẫn. Với sức mạnh của một người thì không thể thay đổi dòng lũ của vận mệnh được --- Ngay khi cô Nghiêm nghiêm khắc phê bình Nguyên Dục Tuyết, cậu bỗng giơ tay, lưỡi đao lóe lên, chém chết một con quỷ đang núp trên trần nhà chuẩn bị tấn công, nó tan xác vừa hay rơi xuống trước mặt cô Nghiêm.
Nguyên Dục Tuyết nói: "Cô tiếp tục đi ạ."
Cô Nghiêm: "..."
Vừa rồi bà đưa lưng về phía Nguyên Dục Tuyết, mà con quỷ kia cũng chết không còn một mảnh, bà chưa từng thấy Nguyên Dục Tuyết ra tay. Nhưng giờ tận mắt chứng kiến, một đao đã ra, lưỡi đao rét lạnh. Quỷ quái có thể dằn vặt con người tới chết cứ thế chết trong tay Nguyên Dục Tuyết, cô Nghiêm đang chuẩn bị phê bình học sinh cũng không khỏi ngậm miệng lại.
Mặc dù bà cũng lờ mờ nhận thấy được, trong số sinh viên mình dạy lần này có người có sức mạnh vô cùng đặc thù, nhưng những gì Nguyên Dục Tuyết thể hiện ra vẫn vượt quá dự đoán của bà, thậm chí khiến cô Nghiêm nảy sinh ý nghĩ... Dù rời khỏi hội trường thì Nguyên Dục Tuyết cũng có thể sống sót qua tai họa này.
Nghĩ đến có thể bảo tồn sức mạnh cho lứa kế tiếp cũng là lựa chọn tốt, cô Nghiêm đổi hướng thuyết phục, dặn Nguyên Dục Tuyết tìm một chỗ trốn an toàn, bảo vệ bản thân, chưa biết chừng lại có thể sống sót.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết im lặng một lúc lại nói: "... Nhưng mục tiêu của em không phải là bảo vệ chính mình."
"Cô Nghiêm." Giọng điệu cậu vô cùng bình tĩnh, giống như không rõ lời mình nói ra phách lối tới mức nào: "Mục tiêu của em là bảo vệ tất cả những người gặp nguy hiểm, để họ có thể sống sót."
Câu nói này ở trong tình huống như vậy, đương nhiên là mơ mộng, vĩ đại, lại là chủ nghĩa lí tưởng không thể thực hiện.
Im lặng một hồi, cô Nghiêm vô cùng lạnh lùng phủ nhận: "Em không làm được."
Nguyên Dục Tuyết tính toán năng lượng còn dư của mình, không nhiều lắm.
Cậu cũng không rõ trận bạo động này sẽ duy trì trong bao lâu, cậu có thể kiên trì tới khi nào.
Mọi số liệu đều không ổn định, xác suất thành công tính ra được cũng cực kì nhỏ bé, thậm chí gần như bằng 0. Là một người máy, sao Nguyên Dục Tuyết lại không hiểu ---
"Không làm được... Nhưng em không thể dừng lại." Giọng cậu lạnh nhạt, chỉ dùng giọng điệu trần thuật nói ra câu này. Hàng mi dài rủ xuống che đi cảm xúc trong mắt. Cậu vươn tay về phía cô Nghiêm, bàn tay dính chút mùi tanh, thon dài xinh đẹp lại không có bất cứ vết thương nào: "Em cam đoan với cô, trước khi em chết, em sẽ không dừng lại."
Nguyên Dục Tuyết không thể cam đoan sẽ đạt được kết cục lí tưởng kia.
Nhưng cậu sẽ dùng hết khả năng của mình để tiếp cận kết cục tốt nhất... Không tiếc giá nào, cho đến chết mới thôi.
"..."
Từ vẻ mặt cho đến giọng điệu đều vô cùng bình thản, thậm chí còn hơi lạnh nhạt, nhưng mỗi câu nói ra đều vô cùng thẳng thắn.
Cô Nghiêm cảm giác bản thân như bị thứ gì đó cực nóng nung chảy, lòng có như cây gỗ khô thì lúc này nó cũng đã bị đốt lên thành cả rừng lửa.
Thiếu niên trước mặt xé ra lồng ngực, phơi bày chân thành trung thực. Cậu dốc sức chiến đấu, khiến cô Nghiêm cảm thấy mình chỉ đứng đây chờ chết quả thực là không xứng với lời lẽ quả cảm và tấm lòng chân thành kia.
Quỷ thần xui khiến, bà nắm lấy bàn tay đó của Nguyên Dục Tuyết.
Đã lên phải thuyền giặc, cô Nghiêm cũng đi thuyết phục các giáo viên kia chuyển vị trí.
Bà mở miệng có hiệu quả hơn Nguyên Dục Tuyết nhiều.
Mặc dù quan hệ của họ chỉ là đồng nghiệp, nhưng qua cả chục năm, cùng gánh vác thứ vận mệnh nát rữa, mối liên kết sâu nặng giữa họ không phải thứ người khác có thể so đo. Những người chờ chết kia nghe cô Nghiêm thuyết phục, trước hết đều nghi ngờ, thậm chí hoài nghi bà là thứ ma quỷ nào đó hóa hình, là cạm bẫy tra tấn tinh thần. Xác nhận thân phận xong cũng không chịu di chuyển, cười khẩy nói: "Đều là chờ chết, có gì khác nhau?"
"Không thể nói như thế được, tin tưởng học sinh của tôi một chút đi." Cô Nghiêm nói: "Chuyển sang chỗ khác chờ chết cũng được mà."
Những người kia: "..."
Giữa chừng cũng có quỷ quái không tìm được mục tiêu nên xông vào tòa nhà, Nguyên Dục Tuyết ngoan ngoãn đứng bên ngoài đợi cô Nghiêm thuyết phục các vị giáo viên khác. Để họ không bị quấy rầy, cậu giải quyết đám quỷ trong chớp mắt, không để nó phát ra bất cứ âm thanh nào --- Chỉ là tần suất tấp nập, động tác mau lẹ đến mức mấy người kia nói một hồi cũng không kiềm lòng được ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết thái quỷ như thái thịt, sau đó ánh mắt rơi trên thanh đao dính chút bọt máu đỏ tươi.
Nguyên Dục Tuyết hơi vẩy đao, máu trên đó lập tức trượt xuống, mặt đao Phá hồng Mông lại sáng tuyết như mới, không có một vết tích.
Chú ý tới ánh nhìn của họ, Nguyên Dục Tuyết khựng lại, nhẹ nhàng hỏi: "Quấy rầy cô ạ?"
Cậu lùi ra sau một bước, đứng ở ngoài cửa, tiếng vọng vào trong: "Em sẽ đứng xa một chút."
Cô Nghiêm: "... Không cần đâu, em vào đi, sẽ an toàn hơn."
Mục đích của cô Nghiêm đương nhiên không chỉ là an toàn, chủ yếu là muốn để Nguyên Dục Tuyết "thể hiện", dùng sức mạnh nói chuyện.
Đại khái tình nghĩa đồng nghiệp nhiều năm, ràng buộc vững chắc, lúc này cũng có chút tác dụng. Hoặc có thể là giá trị vũ lực mà Nguyên Dục Tuyết thể hiện đã để lại ấn tượng sâu sắc với nhóm giáo viên... Tóm lại hai thứ cộng vào, thật sự khiến người ta động lòng.
Trong lòng các giáo viên đã dần xuất hiện ý nghĩ mới.
Họ đã gặp rất nhiều người có sức mạnh. Nhưng mạnh đến mức thuần túy như Nguyên Dục Tuyết, lại vẫn tràn đầy chân thành nhiệt tình... Thật sự rất hiếm.
Kết quả thỏa thuận là tất cả đồng ý đổi chỗ khác chờ chết.
Lúc bọn họ rời khỏi tòa nhà, trên đường đi không thấy ma quỷ nào, cũng không thấy bóng một người sống.
Thấy cô Nghiêm hỏi thì Nguyên Dục Tuyết đáp: "Chắc họ tới tòa tổng hợp rồi."
Cô Nghiêm còn cảm khái trong lòng, khả năng kêu gọi của Nguyên Dục Tuyết thật sự rất mạnh, thế mà có thể thuyết phục được nhiều người như vậy ---- Bà không biết rằng, có vài người là trong tuyệt vọng bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, chủ động chạy về đó. Nhưng nhiều hơn cả là bị Nguyên Dục Tuyết cứng rắn lôi ra khỏi núi thây biển máu.
Các giáo viên là nhóm cuối cùng bị dẫn đi, vừa hay tiết kiệm chút năng lượng, không cần dùng đao khí bảo vệ, bản thân Nguyên Dục Tuyết chính là lớp phòng hộ vững chắc nhất... Trình tự như vậy không phải do Nguyên Dục Tuyết vạch sẵn, mà do văn phòng vốn là địa điểm tương đối an toàn, xung quanh có rất ít lệ quỷ lảng vảng.
Nếu như không phải chúng đã không tìm được người sống để ăn thì chưa chắc đã tiến vào khu vực văn phòng nhanh như vậy. Cũng chính vì an toàn nên Nguyên Dục Tuyết đến nơi đó muộn nhất.
Trong quá trình đưa các giáo viên tới tòa tổng hợp, Nguyên Dục Tuyết cũng không ngừng rà quét khu vực xung quanh xem còn dấu hiệu sự sống không, để tránh bị sót người chưa được cứu --- Sau khi đưa giáo viên tới tòa tổng hợp, cậu còn phải ra ngoài xác nhận thêm một lần.
Hiện giờ có vô số học sinh tụ tập ở tòa tổng hợp, sự sống mãnh liệt, mặc dù có luồng đao khí chí cương của Nguyên Dục Tuyết bảo vệ, nhưng vẫn thu hút tới không ít quỷ quái bị bản năng thúc đẩy.
Ngoại hình của chúng vốn dữ tợn, trong lúc tiến tới còn có vài con không ngừng dung hợp tiến hóa, biến thành từng quỷ ảnh càng thêm quái dị đáng sợ.
Quỷ quái lít nha lít nhít như vậy hiển nhiên làm cho lòng người rét lạnh. Từ xa các giáo viên đã nhìn thấy bầy quỷ chầm chậm tụ tập lại gần tòa tổng hợp, như mây đen che kín mặt trời.
Họ lạnh sống lưng, hiển nhiên cho rằng tòa tổng hợp đã bị tấn công --- Dù chưa bị thì số lượng quỷ quái nhiều như vậy cũng khiến người ta kiêng kị. Bọn họ hoàn toàn không dám tới gần, người ở trong cũng bị bao vây thành một hòn đảo hoang.
Với quỷ quái mà nói, mùi thơm ngon khiến chúng thèm nhỏ dãi đang gần trong gang tấc, lại không thể chạm tới.
Vô số ác quỷ bị đao khí giết chết, khiến chúng ngoài bản năng khát vọng máu thịt ra cũng dần nảy sinh một loại e ngại từ tiềm thức. Chỉ có thể không cam lòng bồi hồi ở bên ngoài, chợt phát hiện gần đó cũng truyền tới mùi thơm của máu thịt... Mặc dù mùi này nhạt hơn, chỉ có một người, nhưng lại mê hoặc hơn tất cả, vô cùng thơm ngọt, dẫn dắt dục vọng nguyên thủy của chúng.
Chúng lập tức dời mục tiêu, từng tầng quỷ ảnh vọt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.