Chương 381: Khách Sạn Tránh Tai Ương (56): Phải tỉ mỉ chọn ai dễ bị ức hiếp.
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Nguyên Dục Tuyết vẫn nhẹ giọng đáp.
"Ừ."
Thế là Số 3 tự dưng bị ngại. Y không quen thẳng thắn bày tỏ thiện ý của mình, như thể nó là chuyện gì rất xấu hổ. Thanh niên lầm lì định đi tiếp, tiếng tim đập hơi dồn dập ở lồng ngực còn chưa kịp lắng xuống đã cảm nhận được một ánh mắt yếu ớt.
Số 3: "?"
Y cau mày nhìn sang.
Bé Năm trông rất là ấm ức.
"Thấy ghét thì cứ nói. Cũng không ai trách cậu. Ghê chưa."
Số 3 hơi bị bực cái hành vi nhại lại của Bé Năm, cho rằng cô đang cố tình chế nhạo mình. Y đanh mặt bảo: "Nhại cái gì, muốn ăn đòn à?"
Bé Năm: "?"
Cô tiếp tục ai oán: "Tôi đang tự cay đắng cho thân mình thôi. Với tôi thì 'đây là nhiệm vụ', với Nguyên Dục Tuyết thì..."
Số 3 càng nóng mặt, tiến tới ấn đầu Bé Năm để cô không nói được nữa.
Bé Năm bị ấn cho lảo đảo, tí thì ngã.
Số 3 còn cứng rắn nói: "Im mồm."
Bé Năm: "???"
Cô ré lên: "Chú! Chú coi anh ta kìa! Tiêu chuẩn kép!!"
Động tĩnh của họ lớn tới độ không ai có thể làm lơ, Nguyên Dục Tuyết cũng phải nhìn sang. Đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ nghi hoặc. Rõ ràng cái nhìn của cậu không mang theo bất cứ cảm xúc nào, lại khiến Số 3 cảm thấy cả người như bị lửa đốt.
Kiểu bứt rứt rất là khó tả.
Y quyết định rất nhanh, dùng một tay bịt miệng Bé Năm, lôi cô đi mất. Bé Năm la lên vài tiếng không rõ, trông nét mặt thì rõ là đang chửi Số 3, còn chửi rất ghê, chủ yếu là động tác của Số 3 khiến cô không thể làm gì được. Về sau Ông Chú tiến tới giảng hòa, Bé Năm lập tức mách tội kể khổ, Ông Chú cũng chỉ trìu mến xoa đầu cô.
"Chọc cậu ấy làm gì? Không biết trạng thái tinh thần của cậu ta không ổn định à?" Ông Chú nói.
Bé Năm: "..."
Số 3 lườm Ông Chú một cái, nhưng không nói gì, tiếp tục lôi Bé Năm còn đang hậm hực đi.
Số 1 hóng hớt nhìn theo. Không biết là chỗ nào chọc trúng điểm cười của gã, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt, trông rõ ngố. Gã còn sấn tới cạnh Nguyên Dục Tuyết, bắt đầu nói xấu --- Cũng không hẳn là nói xấu. Số 1 chỉ đang nghĩ, và cũng thẳng thắn bình luận: "Số 3 đối xử với con gái thô bạo thật đấy. Tôi chắc chắn sẽ không làm vậy đâu."
Nguyên Dục Tuyết khựng lại, cũng đưa ra một đánh giá rất không liên quan: "Quan hệ của họ rất tốt."
"À ừ đúng." Số 1 gãi đầu: "Thì họ là một đội mà, quan hệ chắc chắn rất tốt rồi."
Nguyên Dục Tuyết đồng ý: "Ừ."
Cậu vẫn không hiểu mấy quan hệ giữa người và người, nhưng vừa rồi, cậu nảy ra một ý tưởng rất kì diệu...
Hình như Số 3 vừa "an ủi" cậu.
Nguyên Dục Tuyết không chắc từ "an ủi" mình dùng có đúng không. An ủi một người máy, nghe đúng là chuyện lạ.
Mà giọng điệu khoa trương vừa rồi của Bé Năm, ngoài trêu đùa Số 3 ra, thì cũng là để dời đi sự chú ý của cậu.
Dù sao tâm tư của con gái bao giờ cũng tinh tế hơn.
Nguyên Dục Tuyết rất trì độn với cảm xúc của con người đáng lẽ không thể phát hiện, nhưng năng lực quan sát của cậu lại rất xuất sắc. Cậu chú ý tới ánh mắt Bé Năm hơi lia về phía mình, cả vành môi kéo căng, dường như quan sát phản ứng của cậu. Nguyên Dục Tuyết thấy rất lạ, cái này giống như đang chứng minh cho trực giác trong đầu cậu.
--- Bé Năm khoa trương trêu chọc Số 3 như vậy, là vì cậu.
Cũng ngầm ám chỉ rằng: Cậu là một người rất quan trọng.
Thấy sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết đã bị mình hấp dẫn, Bé Năm mới yên tâm, thầm thở ra một hơi, sau đó tiếp tục oán trách Số 3.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, làm vậy thật sự không cần thiết. Chương trình của cậu sẽ không bị hỗn loạn chỉ vì một vài phán đoán bề nổi, càng sẽ không vì cậu không thể phân tích ra "cảm xúc" kì lạ hiện giờ, mà gây ảnh hưởng tới nhiệm vụ.
Cậu đã chấp hành vô số nhiệm vụ.
Chưa từng làm sai.
Cũng chưa từng thất bại.
Cậu là người máy duy nhất thuộc thế hệ đầu tiên có tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ 100%, cũng là người máy "cổ" duy nhất được giữ lại cho đến nay, không bị phá giải thành vật liệu đắt đỏ.
Nếu không phải vì chương trình xuất hiện bug nặng, có lẽ cậu sẽ không bị mang đi tiêu hủy, mà sẽ được tiếp tục sử dụng.
Cho nên không cần lo cho cậu.
Cậu sẽ không xảy ra vấn đề.
Nhưng rồi Nguyên Dục Tuyết chậm rãi ý thức được...
Bọn họ làm vậy, hình như không phải vì nhiệm vụ luôn được ưu tiên hàng đầu, thứ luôn cố định trong tư tưởng của cậu.
Những an ủi này, chỉ vì "Nguyên Dục Tuyết".
Vì chính cậu.
Hàng mi cong dài nhẹ nhàng rủ xuống, che đi cặp mắt tối màu lại hết sức xinh đẹp.
Mặc dù không cần thiết, nhưng cậu không ghét nó.
Thậm chí là có một chút xíu, thích.
Chắc đây là cảm xúc của "thích".
Nên có thêm vài lần như vậy nữa cũng không sao, Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
...
Buổi tối đầu tiên sau khi vị khách thứ 3 chuyển vào nhanh chóng tới.
Lý Phát Tài ở trong phòng nôn nóng xoay quanh. Gã không hài lòng, cũng không có gì kiêng kị, nhìn lên trần nhà lạnh lẽo một hồi, gã đột nhiên muốn trút giận, thế là bắt đầu đập phá đồ trong phòng.
Những vị khách khác cũng chuyển vào khách sạn với tâm trạng nôn nóng u uất. Nhưng đó là vì họ sợ quỷ, sợ chết, nên mới ăn ngủ không yên.
Lý Phát Tài lại khác, thứ gã sợ không phải quỷ, gã thuần túy là bị những người chơi kia chọc giận!
Đứa đéo nào thái độ phục vụ cũng tệ hại, chảnh chó, còn đánh gã nhục mạ gã. Nhưng đứa nào đứa nấy đều... Lý Phát Tài nhớ lại chỉ muốn cười khẩy!
Gã chưa từng thua thiệt nhiều như vậy. Nếu không phải khách sạn này quy định không cho phép vệ sĩ vào thì gã còn phải nén giận với cái lũ kia, chịu cho chúng nó đánh à?
Bởi vì bực bội trong người, tối ăn cơm gã cũng không thấy ngon. Đồ ăn trong khách sạn được làm rất chỉn chu, nhưng với Lý Phát Tài thì không phải sơn hào hải vị gì, gã lấy đông lấy tây gói một đống, cuối cùng chỉ gắp được hai đũa đã mất hứng không muốn ăn nữa.
Bây giờ là nửa đêm, vừa đói vừa khát khiến Lý Phát Tài càng tức. Dù gì gã cũng là cậu ấm được nâng niu trong lòng bàn tay, đã bao giờ phải khổ như vậy?
Lửa giận đã trút hết vào đồ đạc trong phòng, gã bực bội chân đấm tay đá, tưởng tượng những thứ này này khuôn mặt những kẻ gã ghét.
Lý Phát Tài đá đổ bàn trà và cái bàn nhỏ để đồ có trọng lượng tương đối nhẹ, ghế sô pha cũng bị gã đạp dịch vào góc, đồ đạc gì đó bị quét hết xuống sàn. Từ hộp khăn giấy cho tới ly tách đều đổ vỡ loảng xoảng dưới đất, thủy tinh văng khắp nơi, nhưng gã đi giày nên cũng chẳng sợ giẫm phải.
Giá sách, tủ kính, tủ quần áo tất nhiên cũng không thoát được, đồ bên trong bị móc hết ra, bị ném xuống đất rồi giẫm bẩn nhăn nheo, trở thành thứ cho Lý Phát Tài trút giận.
Điên đủ rồi, gã nhìn bãi chiến trường trong phòng, thậm chí còn thấy đắc ý.
Ngày mai bắt cái lũ nhân viên kia bò ra đất dọn sạch! Gã không chấp nhận ở căn phòng như cái chuồng lợn thế này!
Hoặc là đổi phòng --- Tất nhiên là kể cả có đổi phòng mà gã không ưng thì cũng sẽ lại phá tiếp.
Trút giận xong, Lý Phát Tài thấy khá hơn. Nhưng tiêu hao quá nhiều thể lực khiến gã càng thêm đói.
Bụng thậm chí còn vang lên ùng ục.
Lý Phát Tài đen mặt.
Gã bắt đầu hận đám nhân viên kia, lũ chúng nó cố ý đúng không? Thấy bữa tối gã không ăn được mấy lại đéo biết ý mang đồ ăn lên phòng, cố ý để cho gã bị đói đúng không?
Lý Phát Tài hùng hổ mở tủ lạnh. Bên trong chỉ có đồ uống với rượu, mà mấy thứ này không chống đói được, gã muốn đồ ăn cơ. Lý Phát Tài tức điên sập cửa tủ lạnh, lơ đãng nhìn thấy cái điện thoại bàn.
Điện thoại?
Các người chơi mặc dù ghét Lý Phát Tài, nhưng lúc ban đầu cũng đã dặn gã nếu gặp phải nguy hiểm thì có thể dùng máy bàn gọi cho bọn họ. Do các người chơi đã "lên chức" nên máy bàn còn có chức năng gọi chỉ định.
Bọn họ sẽ tới ngay.
Mặc dù ý của người chơi là họ sẽ tới bảo vệ khi Lý Phát Tài gọi điện cầu cứu, nhưng gã lại không nghĩ như vậy.
"Phục vụ phòng" thì nên có giá trị của phục vụ phòng.
Tại sao phải đợi tới ngày mai mới để lũ kia dọn dẹp? Gã phải gọi ngay bây giờ cho chúng nó tới dọn chứ!
Sau đó sai chúng nó xuống bếp lấy ít đồ ăn mang lên.
Khách sạn lớn như vậy, chắc chắn lúc nào cũng có sẵn đồ ăn.
Kể cả ăn không ngon thì gã cũng sẽ rộng lượng không soi mói.
Con mắt gã đảo quanh, quyết định như vậy.
Thật ra Lý Phát Tài cũng biết cái Khách Sạn Tránh Tai Ương có phần ma quái, e là ban đêm cũng rất nguy hiểm, nếu không đám nhân viên kia đã không ba lần bảy lượt dặn gã ban đêm không được ra ngoài, cũng không được tự ý mở cửa phòng.
Nhưng giờ kẻ phải ra ngoài là nhân viên, là lũ chúng nó phải gặp nguy hiểm, Lý Phát Tài quan tâm làm gì?
Gã vốn là một thằng ích kỉ tới cùng cực.
Ngồi trước điện thoại bàn, Lý Phát Tài bắt đầu đắn đo xem nên gọi cho ai.
Đương nhiên là gã phải cân nhắc cho thật kĩ người được chọn rồi. Với cái tính hách dịch của gã, gã muốn gọi tất cả qua phục vụ cơ. Nhưng Lý Phát Tài cũng khá biết điều, chủ yếu là gã sợ bị đánh, nên phải cẩn thận chọn ai đó dễ bị bắt nạt mới được.
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Nguyên Dục Tuyết vẫn nhẹ giọng đáp.
"Ừ."
Thế là Số 3 tự dưng bị ngại. Y không quen thẳng thắn bày tỏ thiện ý của mình, như thể nó là chuyện gì rất xấu hổ. Thanh niên lầm lì định đi tiếp, tiếng tim đập hơi dồn dập ở lồng ngực còn chưa kịp lắng xuống đã cảm nhận được một ánh mắt yếu ớt.
Số 3: "?"
Y cau mày nhìn sang.
Bé Năm trông rất là ấm ức.
"Thấy ghét thì cứ nói. Cũng không ai trách cậu. Ghê chưa."
Số 3 hơi bị bực cái hành vi nhại lại của Bé Năm, cho rằng cô đang cố tình chế nhạo mình. Y đanh mặt bảo: "Nhại cái gì, muốn ăn đòn à?"
Bé Năm: "?"
Cô tiếp tục ai oán: "Tôi đang tự cay đắng cho thân mình thôi. Với tôi thì 'đây là nhiệm vụ', với Nguyên Dục Tuyết thì..."
Số 3 càng nóng mặt, tiến tới ấn đầu Bé Năm để cô không nói được nữa.
Bé Năm bị ấn cho lảo đảo, tí thì ngã.
Số 3 còn cứng rắn nói: "Im mồm."
Bé Năm: "???"
Cô ré lên: "Chú! Chú coi anh ta kìa! Tiêu chuẩn kép!!"
Động tĩnh của họ lớn tới độ không ai có thể làm lơ, Nguyên Dục Tuyết cũng phải nhìn sang. Đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ nghi hoặc. Rõ ràng cái nhìn của cậu không mang theo bất cứ cảm xúc nào, lại khiến Số 3 cảm thấy cả người như bị lửa đốt.
Kiểu bứt rứt rất là khó tả.
Y quyết định rất nhanh, dùng một tay bịt miệng Bé Năm, lôi cô đi mất. Bé Năm la lên vài tiếng không rõ, trông nét mặt thì rõ là đang chửi Số 3, còn chửi rất ghê, chủ yếu là động tác của Số 3 khiến cô không thể làm gì được. Về sau Ông Chú tiến tới giảng hòa, Bé Năm lập tức mách tội kể khổ, Ông Chú cũng chỉ trìu mến xoa đầu cô.
"Chọc cậu ấy làm gì? Không biết trạng thái tinh thần của cậu ta không ổn định à?" Ông Chú nói.
Bé Năm: "..."
Số 3 lườm Ông Chú một cái, nhưng không nói gì, tiếp tục lôi Bé Năm còn đang hậm hực đi.
Số 1 hóng hớt nhìn theo. Không biết là chỗ nào chọc trúng điểm cười của gã, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt, trông rõ ngố. Gã còn sấn tới cạnh Nguyên Dục Tuyết, bắt đầu nói xấu --- Cũng không hẳn là nói xấu. Số 1 chỉ đang nghĩ, và cũng thẳng thắn bình luận: "Số 3 đối xử với con gái thô bạo thật đấy. Tôi chắc chắn sẽ không làm vậy đâu."
Nguyên Dục Tuyết khựng lại, cũng đưa ra một đánh giá rất không liên quan: "Quan hệ của họ rất tốt."
"À ừ đúng." Số 1 gãi đầu: "Thì họ là một đội mà, quan hệ chắc chắn rất tốt rồi."
Nguyên Dục Tuyết đồng ý: "Ừ."
Cậu vẫn không hiểu mấy quan hệ giữa người và người, nhưng vừa rồi, cậu nảy ra một ý tưởng rất kì diệu...
Hình như Số 3 vừa "an ủi" cậu.
Nguyên Dục Tuyết không chắc từ "an ủi" mình dùng có đúng không. An ủi một người máy, nghe đúng là chuyện lạ.
Mà giọng điệu khoa trương vừa rồi của Bé Năm, ngoài trêu đùa Số 3 ra, thì cũng là để dời đi sự chú ý của cậu.
Dù sao tâm tư của con gái bao giờ cũng tinh tế hơn.
Nguyên Dục Tuyết rất trì độn với cảm xúc của con người đáng lẽ không thể phát hiện, nhưng năng lực quan sát của cậu lại rất xuất sắc. Cậu chú ý tới ánh mắt Bé Năm hơi lia về phía mình, cả vành môi kéo căng, dường như quan sát phản ứng của cậu. Nguyên Dục Tuyết thấy rất lạ, cái này giống như đang chứng minh cho trực giác trong đầu cậu.
--- Bé Năm khoa trương trêu chọc Số 3 như vậy, là vì cậu.
Cũng ngầm ám chỉ rằng: Cậu là một người rất quan trọng.
Thấy sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết đã bị mình hấp dẫn, Bé Năm mới yên tâm, thầm thở ra một hơi, sau đó tiếp tục oán trách Số 3.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, làm vậy thật sự không cần thiết. Chương trình của cậu sẽ không bị hỗn loạn chỉ vì một vài phán đoán bề nổi, càng sẽ không vì cậu không thể phân tích ra "cảm xúc" kì lạ hiện giờ, mà gây ảnh hưởng tới nhiệm vụ.
Cậu đã chấp hành vô số nhiệm vụ.
Chưa từng làm sai.
Cũng chưa từng thất bại.
Cậu là người máy duy nhất thuộc thế hệ đầu tiên có tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ 100%, cũng là người máy "cổ" duy nhất được giữ lại cho đến nay, không bị phá giải thành vật liệu đắt đỏ.
Nếu không phải vì chương trình xuất hiện bug nặng, có lẽ cậu sẽ không bị mang đi tiêu hủy, mà sẽ được tiếp tục sử dụng.
Cho nên không cần lo cho cậu.
Cậu sẽ không xảy ra vấn đề.
Nhưng rồi Nguyên Dục Tuyết chậm rãi ý thức được...
Bọn họ làm vậy, hình như không phải vì nhiệm vụ luôn được ưu tiên hàng đầu, thứ luôn cố định trong tư tưởng của cậu.
Những an ủi này, chỉ vì "Nguyên Dục Tuyết".
Vì chính cậu.
Hàng mi cong dài nhẹ nhàng rủ xuống, che đi cặp mắt tối màu lại hết sức xinh đẹp.
Mặc dù không cần thiết, nhưng cậu không ghét nó.
Thậm chí là có một chút xíu, thích.
Chắc đây là cảm xúc của "thích".
Nên có thêm vài lần như vậy nữa cũng không sao, Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
...
Buổi tối đầu tiên sau khi vị khách thứ 3 chuyển vào nhanh chóng tới.
Lý Phát Tài ở trong phòng nôn nóng xoay quanh. Gã không hài lòng, cũng không có gì kiêng kị, nhìn lên trần nhà lạnh lẽo một hồi, gã đột nhiên muốn trút giận, thế là bắt đầu đập phá đồ trong phòng.
Những vị khách khác cũng chuyển vào khách sạn với tâm trạng nôn nóng u uất. Nhưng đó là vì họ sợ quỷ, sợ chết, nên mới ăn ngủ không yên.
Lý Phát Tài lại khác, thứ gã sợ không phải quỷ, gã thuần túy là bị những người chơi kia chọc giận!
Đứa đéo nào thái độ phục vụ cũng tệ hại, chảnh chó, còn đánh gã nhục mạ gã. Nhưng đứa nào đứa nấy đều... Lý Phát Tài nhớ lại chỉ muốn cười khẩy!
Gã chưa từng thua thiệt nhiều như vậy. Nếu không phải khách sạn này quy định không cho phép vệ sĩ vào thì gã còn phải nén giận với cái lũ kia, chịu cho chúng nó đánh à?
Bởi vì bực bội trong người, tối ăn cơm gã cũng không thấy ngon. Đồ ăn trong khách sạn được làm rất chỉn chu, nhưng với Lý Phát Tài thì không phải sơn hào hải vị gì, gã lấy đông lấy tây gói một đống, cuối cùng chỉ gắp được hai đũa đã mất hứng không muốn ăn nữa.
Bây giờ là nửa đêm, vừa đói vừa khát khiến Lý Phát Tài càng tức. Dù gì gã cũng là cậu ấm được nâng niu trong lòng bàn tay, đã bao giờ phải khổ như vậy?
Lửa giận đã trút hết vào đồ đạc trong phòng, gã bực bội chân đấm tay đá, tưởng tượng những thứ này này khuôn mặt những kẻ gã ghét.
Lý Phát Tài đá đổ bàn trà và cái bàn nhỏ để đồ có trọng lượng tương đối nhẹ, ghế sô pha cũng bị gã đạp dịch vào góc, đồ đạc gì đó bị quét hết xuống sàn. Từ hộp khăn giấy cho tới ly tách đều đổ vỡ loảng xoảng dưới đất, thủy tinh văng khắp nơi, nhưng gã đi giày nên cũng chẳng sợ giẫm phải.
Giá sách, tủ kính, tủ quần áo tất nhiên cũng không thoát được, đồ bên trong bị móc hết ra, bị ném xuống đất rồi giẫm bẩn nhăn nheo, trở thành thứ cho Lý Phát Tài trút giận.
Điên đủ rồi, gã nhìn bãi chiến trường trong phòng, thậm chí còn thấy đắc ý.
Ngày mai bắt cái lũ nhân viên kia bò ra đất dọn sạch! Gã không chấp nhận ở căn phòng như cái chuồng lợn thế này!
Hoặc là đổi phòng --- Tất nhiên là kể cả có đổi phòng mà gã không ưng thì cũng sẽ lại phá tiếp.
Trút giận xong, Lý Phát Tài thấy khá hơn. Nhưng tiêu hao quá nhiều thể lực khiến gã càng thêm đói.
Bụng thậm chí còn vang lên ùng ục.
Lý Phát Tài đen mặt.
Gã bắt đầu hận đám nhân viên kia, lũ chúng nó cố ý đúng không? Thấy bữa tối gã không ăn được mấy lại đéo biết ý mang đồ ăn lên phòng, cố ý để cho gã bị đói đúng không?
Lý Phát Tài hùng hổ mở tủ lạnh. Bên trong chỉ có đồ uống với rượu, mà mấy thứ này không chống đói được, gã muốn đồ ăn cơ. Lý Phát Tài tức điên sập cửa tủ lạnh, lơ đãng nhìn thấy cái điện thoại bàn.
Điện thoại?
Các người chơi mặc dù ghét Lý Phát Tài, nhưng lúc ban đầu cũng đã dặn gã nếu gặp phải nguy hiểm thì có thể dùng máy bàn gọi cho bọn họ. Do các người chơi đã "lên chức" nên máy bàn còn có chức năng gọi chỉ định.
Bọn họ sẽ tới ngay.
Mặc dù ý của người chơi là họ sẽ tới bảo vệ khi Lý Phát Tài gọi điện cầu cứu, nhưng gã lại không nghĩ như vậy.
"Phục vụ phòng" thì nên có giá trị của phục vụ phòng.
Tại sao phải đợi tới ngày mai mới để lũ kia dọn dẹp? Gã phải gọi ngay bây giờ cho chúng nó tới dọn chứ!
Sau đó sai chúng nó xuống bếp lấy ít đồ ăn mang lên.
Khách sạn lớn như vậy, chắc chắn lúc nào cũng có sẵn đồ ăn.
Kể cả ăn không ngon thì gã cũng sẽ rộng lượng không soi mói.
Con mắt gã đảo quanh, quyết định như vậy.
Thật ra Lý Phát Tài cũng biết cái Khách Sạn Tránh Tai Ương có phần ma quái, e là ban đêm cũng rất nguy hiểm, nếu không đám nhân viên kia đã không ba lần bảy lượt dặn gã ban đêm không được ra ngoài, cũng không được tự ý mở cửa phòng.
Nhưng giờ kẻ phải ra ngoài là nhân viên, là lũ chúng nó phải gặp nguy hiểm, Lý Phát Tài quan tâm làm gì?
Gã vốn là một thằng ích kỉ tới cùng cực.
Ngồi trước điện thoại bàn, Lý Phát Tài bắt đầu đắn đo xem nên gọi cho ai.
Đương nhiên là gã phải cân nhắc cho thật kĩ người được chọn rồi. Với cái tính hách dịch của gã, gã muốn gọi tất cả qua phục vụ cơ. Nhưng Lý Phát Tài cũng khá biết điều, chủ yếu là gã sợ bị đánh, nên phải cẩn thận chọn ai đó dễ bị bắt nạt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.