Chương 398: Nhiệm vụ đặc thù (5): Ông gần như hét lên: "Coi chừng!"
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết lắc đầu.
"Tôi không mệt."
Đây không phải là cố tỏ ra mạnh mẽ, cậu thật sự không mệt, nguồn năng lượng còn rất dồi dào. Bất kì người chơi nào mệt mỏi ngồi xuống nghỉ cũng không trở ngại việc Nguyên Dục Tuyết tiếp tục chiến đấu.
Bé Năm còn định khuyên thêm, nhưng cẩn thận quan sát thấy trạng thái của Nguyên Dục Tuyết đúng là không tệ lắm thì cũng thôi không nói nữa, cùng cậu chiến đấu.
Có thêm ba người tới hỗ trợ, áp lực lại không hề giảm...
Lũ quỷ càng lúc càng đông.
Bọn chúng cũng có thêm nhiều thủ đoạn mới, có vài con không cần đi cầu thang, mượn mấy khung tranh lồng kính ở hành lang tầng 1 là có thể ra ngoài.
Bé Năm bực bội bứt ra, đi đập hết mấy cái khung tranh nọ.
Ngoài ra thì còn vài con quỷ có năng lực đặc biệt, ví dụ như có thể bò ra từ nước, từ gương... Mấy con này phiền hơn rất nhiều, vì trong khách sạn không bao giờ thiếu nước với gương. Vẫn lại là Bé Năm giải quyết, cô đập hết gương ở tầng 1, vòi nước thì dùng lửa hàn kín lại. Cô nàng thấy thần kinh mình hơi suy nhược, vì hễ nghe được tiếng nước chảy là phải chạy đi tắt vòi nước vòi hoa sen.
Đến cả cái đài phun nước trang trí ở tầng 1 cũng bị Bé Năm rút cạn, thu hết vào trong đạo cụ, chừa mỗi cái ao trống và sàn gạch ẩm ướt, đèn trang trí nhấp nháy loạn lên.
Đây là mấy con "đi đường bình thường", còn những con thích phá cách nữa, không thể tha cho chúng được, nếu không chúng có thể trốn vào trong góc tối âm thầm tấn công họ, vậy nguy hiểm hơn nhiều. Bé Năm là người cẩn thận, thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt, sức quan sát cũng mạnh, cuối cùng cô dứt khoát phụ trách mấy chuyện này.
Nhiệm vụ ngăn cản bầy quỷ có vẻ mệt mỏi rườm rà hơn so với tưởng tượng, nhưng cũng không tới nỗi gian nan... Đồng đội đều có thực lực rất mạnh, không ai gây cản trở.
Ánh mắt mọi người cũng theo đó tập trung vào cây đao dính máu đen trong tay Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên mảnh mai vô cùng, cảm giác yếu ớt tới mức bẻ cái là gãy, nhưng món vũ khí trong tay cậu lại trái ngược với bề ngoài vô hại, nó là một cảm giác hùng mạnh hoàn toàn khác biệt.
Chỉ cần cố gắng kiên trì tới khi nhiệm vụ "đổi mới" là được.
Vốn dĩ loại nhiệm vụ không có thời hạn cụ thể này rất dày vò, cực kì vô vọng. Nhưng có lẽ là do bị cảm xúc của người bên cạnh ảnh hưởng (Nguyên Dục Tuyết), các người chơi lại không cảm thấy khó khăn, thậm chí còn rất bình tĩnh, không khác mấy với lúc làm nhiệm vụ bình thường.
Không cần biết con đường phía trước ra sao, chỉ cần tập trung vào mục tiêu hiện tại, chiến đấu hết mình.
...
Con quỷ bò lên trần như thạch sùng đột nhiên gây ra tiếng động, mái tóc đen sì của nó rủ xuống, không ngừng mọc ra, vươn dài... Cuối cùng như một bụi dây gai, lặng lẽ quấn lấy cổ người ---
Một ánh đao lướt qua.
Mái tóc đen dài rơi xuống tựa tuyết, cùng với đó là mùi máu tanh nồng và tiếng kêu thảm thiết, một cái xác rớt từ trên trần xuống.
Số 3 thành thạo né tránh, không để đống "tuyết đen" kia rơi vào người, cũng nhìn thấy mớ tóc chạm đất lập tức biến thành một bãi thịt nát hôi hám.
Lại một con cá lọt lướt không biết trốn ra kiểu gì, ẩn nấp ở đây chờ thời cơ.
Ông Chú quen cửa quen nẻo tiến lên, dùng đạo cụ thu lại cái xác, mặt sàn lại sạch bong không một vết máu. Họ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tiếp tục đối phó quỷ quái.
Số 3 nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái.
Nguyên Dục Tuyết không nhìn y, tiếp tục phối hợp với thiên phú của Ông Chú. Cậu không hề nương tay, thu hoạch vô số đầu quỷ, từng nhát chém đều dứt khoát tàn nhẫn. Nhưng khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên chỉ lộ chút sát khí, còn đâu vẫn là sự lạnh nhạt mọi ngày, chẳng thể nhìn ra được đây là một sát thần.
Số 3 không nhìn nữa, cũng không cố ý nói cảm ơn.
... Nguyên Dục Tuyết đã cứu y tới mấy lần, giờ tính toán ân tình cũng khó. Trong lòng y biết là được, cứ treo ngoài miệng thì lại thành khách sáo xa lạ.
Số 3 khôi phục vẻ lạnh lùng kiên nghị, tiếp tục chiến đấu.
Số 1 sau một hồi nghỉ ngơi cũng đã hồi sức.
Gã đứng dậy, thế chỗ cho Ông Chú.
"Chú nghỉ đi, để tôi."
Thiên phú của Số 1 phù hợp để tiêu diệt quỷ quái hơn, nhưng tình thế ép buộc, vị trí phòng ngự vẫn là nơi gã có thể tỏa sáng nhất.
Ông Chú biết trận đánh ác liệt còn ở sau, không cố cậy mạnh, gật đầu bảo: "Hai tiếng nữa tôi thay cho cậu." Sau đó vào góc an toàn ngồi hồi sức.
Số 1 niệm chú ngữ, phù văn màu trắng lại hình thành xiềng xích. Sau đó gã lúng túng nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết, cậu..."
Trong số họ, Nguyên Dục Tuyết là người nãy giờ chưa từng buông vũ khí.
Dù có cao siêu đến mấy thì tinh thần căng cứng trong thời gian dài như vậy cũng cần được thả lỏng chứ?
Số 1 còn chưa nói hết, Nguyên Dục Tuyết đã cau mày, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt đen láy nhìn cầu thang ngập quỷ, sau đó cậu bỗng chém ra một luồng đao khí làm phòng ngự, dọa cho đám quỷ ở gần nhất rít gào thê lương.
Thiếu niên thu đao lại, quay người đi ---
"Tôi sang bên kia." Cậu bình tĩnh nói, nếu không phải hành vi rất dứt khoát nhanh gọn thì đúng là không nhìn ra tình trạng bên thang máy đã tới mức nước sôi lửa bỏng: "Lam Diễm bị kích hoạt."
Có quỷ quái đột kích.
Lam Diễm không chỉ bị kích hoạt, mà nó còn bị công kích mãnh liệt. Bầy quỷ đang tập thể tấn công Lam Diễm, như vậy thì chẳng mấy chốc năng lượng cậu để lại nơi đó sẽ cạn.
Xem là lũ quỷ phát hiện không thể đột phá từ cầu thang nên đổi chiến trường.
Số 3 vốn định theo sau, nhưng ba người ở đây chỉ có mình y phụ trách công kích, thiếu y thì lực chiến sẽ sụt giảm mạnh, nên bị Ông Chú ngăn cản.
Ông Chú bảo: "Cậu ở lại đây đi, để tôi đi theo cho."
Ông cũng biết là Số 3 đang lo cho Nguyên Dục Tuyết, an ủi y: "Thiên phú của cậu ấy rất lợi hại, năng lực cũng mạnh, cậu phải tin tưởng cậu ấy một chút."
Số 3 im lặng.
Y tin chứ, sao lại không tin.
Nhưng nó không xung đột với việc y lo cho cậu.
Số 3 thấy mình đang bị loạn, lại cũng không hẳn. Y nhạy cảm bắt được có gì đó không đúng với tâm tư vừa rối bời lại vừa ngay thẳng của mình, muốn cẩn thận tìm ra nguyên nhân mình đối xử với Nguyên Dục Tuyết khác với mọi người.
Nhưng giờ không phải lúc, không có thời gian cho Số 3 tĩnh tâm suy nghĩ. Thế nên ý tưởng chợt lóe trong đầu cũng tan biến, y ngập ngừng gật đầu.
"Chú đi đi." Số 3 dặn: "Nhớ cẩn thận."
Nguyên Dục Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất trở lại thang máy.
Lúc này Lam Diễm đang bùng cháy, ngăn chặn vô số quỷ quái ồ ạt trào ra.
Bé Năm đang đứng cách thang máy không xa, chuẩn xác chém từng con.
Ban nãy đúng lúc cô ở gần đây điều tra xem có cá lọt lưới không, phát hiện biến động bên này nên tới trước Nguyên Dục Tuyết một bước.
Thấy ngọn lửa kì lạ kia, cô đoán là do Nguyên Dục Tuyết bố trí, chắc cậu sẽ nhanh chóng trở lại, dứt khoát không đi báo tin nữa, ở lại giết địch tránh phát sinh sự cố.
Bé Năm cẩn thận không tới gần ngọn lửa, và hành vi này đúng là sáng suốt.
Lam Diễm của Nguyên Dục Tuyết có khuynh hướng tấn công quỷ quái, nhưng nếu con người chủ động tiếp xúc với nó cũng sẽ bị đốt cháy, kết cục không mấy tốt đẹp, thế nên nó là cách thức tấn công cực kì nguy hiểm.
Nguyên Dục Tuyết ở càng gần, Lam Diễm càng cháy mạnh. Những cái mặt quỷ vặn vẹo trong ngọn lửa dữ dội như những bức tranh trừu tượng hoang đường. Chúng nỗ lực bò ra, nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi ngọn lửa màu lam.
Sự thay đổi này được Bé Năm phát hiện, cô vội quay đầu, vô thức nở nụ cười.
Nguyên Dục Tuyết đến rồi.
"Cậu tới rồi." Mặc dù đoán được là cậu sẽ tới, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên, Bé Năm vẫn yên tâm hơn rất nhiều.
"Ừ." Nguyên Dục Tuyết nhắc nhở: "Lùi lại một chút đi."
Bé Năm hiểu, phối hợp lùi xuống.
Nguyên Dục Tuyết đánh giá khoảng cách giữa Bé Năm và cửa thang máy, xác nhận sẽ không có chuyện thì nhìn về phía Lam Diễm, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái.
Ngọn lửa màu lam lập tức bùng lên! Bao trùm toàn bộ thang máy, quỷ quái chưa kịp kêu gào đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Ánh lửa đột nhiên ngút trời khiến tia lửa bắn ra một đoạn xa, tới tận trước mặt Bé Năm, cách chóp mũi cô không tới 10 cm. Khiến thiếu nữ được chứng kiến sắc lam thuần của nó ở khoảng cách gần.
Chấn động thị giác quá mạnh, Bé Năm dù không cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa... Vẫn rùng mình.
Thủ đoạn công kích đỉnh thật.
Lần này đến lượt cô tò mò. Bản lĩnh của Nguyên Dục Tuyết đúng là không bao giờ cạn. Không biết cây đao sáng như tuyết kia là thiên phú của cậu, hay ngọn lửa màu xanh kì lạ này mới là thiên phú của cậu?
Nhưng cũng từng nghe nói có vài người đã thức tỉnh hai thiên phú... Bé Năm suy nghĩ, theo như thực lực Nguyên Dục Tuyết thể hiện thì cũng hợp lí đấy chứ.
Lúc Nguyên Dục Tuyết dùng Lam Diễm, Ông Chú cũng chạy tới. Không phải ông chạy chậm, mà là Nguyên Dục Tuyết quá nhanh. Thấy không có chuyện gì thì ông không khỏi thở phào.
Nhưng chưa kịp thở ra đã chứng kiến cảnh tượng hãi hùng. Một con quỷ bỗng nhảy ra từ thang máy đang bốc cháy! Cả người nó bị bao trùm trong ánh lửa xanh, hiển nhiên đang bị thiêu đốt, nhưng lại cứng rắn lao ra ngoài, mang theo ánh lửa, tấn công Nguyên Dục Tuyết.
Ông Chú giật mình là vì con quỷ kia có một khuôn mặt rất quen.
Là "người quen" của họ.
Tình huống hiện giờ khiến mọi thân phận bị đảo loạn, khiến Ông Chú hoảng hốt không biết phải làm gì. Ông kêu lên theo bản năng: "Coi chừng!"
Rồi vô thức dùng thiên phú của mình.
Nguyên Dục Tuyết lắc đầu.
"Tôi không mệt."
Đây không phải là cố tỏ ra mạnh mẽ, cậu thật sự không mệt, nguồn năng lượng còn rất dồi dào. Bất kì người chơi nào mệt mỏi ngồi xuống nghỉ cũng không trở ngại việc Nguyên Dục Tuyết tiếp tục chiến đấu.
Bé Năm còn định khuyên thêm, nhưng cẩn thận quan sát thấy trạng thái của Nguyên Dục Tuyết đúng là không tệ lắm thì cũng thôi không nói nữa, cùng cậu chiến đấu.
Có thêm ba người tới hỗ trợ, áp lực lại không hề giảm...
Lũ quỷ càng lúc càng đông.
Bọn chúng cũng có thêm nhiều thủ đoạn mới, có vài con không cần đi cầu thang, mượn mấy khung tranh lồng kính ở hành lang tầng 1 là có thể ra ngoài.
Bé Năm bực bội bứt ra, đi đập hết mấy cái khung tranh nọ.
Ngoài ra thì còn vài con quỷ có năng lực đặc biệt, ví dụ như có thể bò ra từ nước, từ gương... Mấy con này phiền hơn rất nhiều, vì trong khách sạn không bao giờ thiếu nước với gương. Vẫn lại là Bé Năm giải quyết, cô đập hết gương ở tầng 1, vòi nước thì dùng lửa hàn kín lại. Cô nàng thấy thần kinh mình hơi suy nhược, vì hễ nghe được tiếng nước chảy là phải chạy đi tắt vòi nước vòi hoa sen.
Đến cả cái đài phun nước trang trí ở tầng 1 cũng bị Bé Năm rút cạn, thu hết vào trong đạo cụ, chừa mỗi cái ao trống và sàn gạch ẩm ướt, đèn trang trí nhấp nháy loạn lên.
Đây là mấy con "đi đường bình thường", còn những con thích phá cách nữa, không thể tha cho chúng được, nếu không chúng có thể trốn vào trong góc tối âm thầm tấn công họ, vậy nguy hiểm hơn nhiều. Bé Năm là người cẩn thận, thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt, sức quan sát cũng mạnh, cuối cùng cô dứt khoát phụ trách mấy chuyện này.
Nhiệm vụ ngăn cản bầy quỷ có vẻ mệt mỏi rườm rà hơn so với tưởng tượng, nhưng cũng không tới nỗi gian nan... Đồng đội đều có thực lực rất mạnh, không ai gây cản trở.
Ánh mắt mọi người cũng theo đó tập trung vào cây đao dính máu đen trong tay Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên mảnh mai vô cùng, cảm giác yếu ớt tới mức bẻ cái là gãy, nhưng món vũ khí trong tay cậu lại trái ngược với bề ngoài vô hại, nó là một cảm giác hùng mạnh hoàn toàn khác biệt.
Chỉ cần cố gắng kiên trì tới khi nhiệm vụ "đổi mới" là được.
Vốn dĩ loại nhiệm vụ không có thời hạn cụ thể này rất dày vò, cực kì vô vọng. Nhưng có lẽ là do bị cảm xúc của người bên cạnh ảnh hưởng (Nguyên Dục Tuyết), các người chơi lại không cảm thấy khó khăn, thậm chí còn rất bình tĩnh, không khác mấy với lúc làm nhiệm vụ bình thường.
Không cần biết con đường phía trước ra sao, chỉ cần tập trung vào mục tiêu hiện tại, chiến đấu hết mình.
...
Con quỷ bò lên trần như thạch sùng đột nhiên gây ra tiếng động, mái tóc đen sì của nó rủ xuống, không ngừng mọc ra, vươn dài... Cuối cùng như một bụi dây gai, lặng lẽ quấn lấy cổ người ---
Một ánh đao lướt qua.
Mái tóc đen dài rơi xuống tựa tuyết, cùng với đó là mùi máu tanh nồng và tiếng kêu thảm thiết, một cái xác rớt từ trên trần xuống.
Số 3 thành thạo né tránh, không để đống "tuyết đen" kia rơi vào người, cũng nhìn thấy mớ tóc chạm đất lập tức biến thành một bãi thịt nát hôi hám.
Lại một con cá lọt lướt không biết trốn ra kiểu gì, ẩn nấp ở đây chờ thời cơ.
Ông Chú quen cửa quen nẻo tiến lên, dùng đạo cụ thu lại cái xác, mặt sàn lại sạch bong không một vết máu. Họ nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tiếp tục đối phó quỷ quái.
Số 3 nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái.
Nguyên Dục Tuyết không nhìn y, tiếp tục phối hợp với thiên phú của Ông Chú. Cậu không hề nương tay, thu hoạch vô số đầu quỷ, từng nhát chém đều dứt khoát tàn nhẫn. Nhưng khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên chỉ lộ chút sát khí, còn đâu vẫn là sự lạnh nhạt mọi ngày, chẳng thể nhìn ra được đây là một sát thần.
Số 3 không nhìn nữa, cũng không cố ý nói cảm ơn.
... Nguyên Dục Tuyết đã cứu y tới mấy lần, giờ tính toán ân tình cũng khó. Trong lòng y biết là được, cứ treo ngoài miệng thì lại thành khách sáo xa lạ.
Số 3 khôi phục vẻ lạnh lùng kiên nghị, tiếp tục chiến đấu.
Số 1 sau một hồi nghỉ ngơi cũng đã hồi sức.
Gã đứng dậy, thế chỗ cho Ông Chú.
"Chú nghỉ đi, để tôi."
Thiên phú của Số 1 phù hợp để tiêu diệt quỷ quái hơn, nhưng tình thế ép buộc, vị trí phòng ngự vẫn là nơi gã có thể tỏa sáng nhất.
Ông Chú biết trận đánh ác liệt còn ở sau, không cố cậy mạnh, gật đầu bảo: "Hai tiếng nữa tôi thay cho cậu." Sau đó vào góc an toàn ngồi hồi sức.
Số 1 niệm chú ngữ, phù văn màu trắng lại hình thành xiềng xích. Sau đó gã lúng túng nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết, cậu..."
Trong số họ, Nguyên Dục Tuyết là người nãy giờ chưa từng buông vũ khí.
Dù có cao siêu đến mấy thì tinh thần căng cứng trong thời gian dài như vậy cũng cần được thả lỏng chứ?
Số 1 còn chưa nói hết, Nguyên Dục Tuyết đã cau mày, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt đen láy nhìn cầu thang ngập quỷ, sau đó cậu bỗng chém ra một luồng đao khí làm phòng ngự, dọa cho đám quỷ ở gần nhất rít gào thê lương.
Thiếu niên thu đao lại, quay người đi ---
"Tôi sang bên kia." Cậu bình tĩnh nói, nếu không phải hành vi rất dứt khoát nhanh gọn thì đúng là không nhìn ra tình trạng bên thang máy đã tới mức nước sôi lửa bỏng: "Lam Diễm bị kích hoạt."
Có quỷ quái đột kích.
Lam Diễm không chỉ bị kích hoạt, mà nó còn bị công kích mãnh liệt. Bầy quỷ đang tập thể tấn công Lam Diễm, như vậy thì chẳng mấy chốc năng lượng cậu để lại nơi đó sẽ cạn.
Xem là lũ quỷ phát hiện không thể đột phá từ cầu thang nên đổi chiến trường.
Số 3 vốn định theo sau, nhưng ba người ở đây chỉ có mình y phụ trách công kích, thiếu y thì lực chiến sẽ sụt giảm mạnh, nên bị Ông Chú ngăn cản.
Ông Chú bảo: "Cậu ở lại đây đi, để tôi đi theo cho."
Ông cũng biết là Số 3 đang lo cho Nguyên Dục Tuyết, an ủi y: "Thiên phú của cậu ấy rất lợi hại, năng lực cũng mạnh, cậu phải tin tưởng cậu ấy một chút."
Số 3 im lặng.
Y tin chứ, sao lại không tin.
Nhưng nó không xung đột với việc y lo cho cậu.
Số 3 thấy mình đang bị loạn, lại cũng không hẳn. Y nhạy cảm bắt được có gì đó không đúng với tâm tư vừa rối bời lại vừa ngay thẳng của mình, muốn cẩn thận tìm ra nguyên nhân mình đối xử với Nguyên Dục Tuyết khác với mọi người.
Nhưng giờ không phải lúc, không có thời gian cho Số 3 tĩnh tâm suy nghĩ. Thế nên ý tưởng chợt lóe trong đầu cũng tan biến, y ngập ngừng gật đầu.
"Chú đi đi." Số 3 dặn: "Nhớ cẩn thận."
Nguyên Dục Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất trở lại thang máy.
Lúc này Lam Diễm đang bùng cháy, ngăn chặn vô số quỷ quái ồ ạt trào ra.
Bé Năm đang đứng cách thang máy không xa, chuẩn xác chém từng con.
Ban nãy đúng lúc cô ở gần đây điều tra xem có cá lọt lưới không, phát hiện biến động bên này nên tới trước Nguyên Dục Tuyết một bước.
Thấy ngọn lửa kì lạ kia, cô đoán là do Nguyên Dục Tuyết bố trí, chắc cậu sẽ nhanh chóng trở lại, dứt khoát không đi báo tin nữa, ở lại giết địch tránh phát sinh sự cố.
Bé Năm cẩn thận không tới gần ngọn lửa, và hành vi này đúng là sáng suốt.
Lam Diễm của Nguyên Dục Tuyết có khuynh hướng tấn công quỷ quái, nhưng nếu con người chủ động tiếp xúc với nó cũng sẽ bị đốt cháy, kết cục không mấy tốt đẹp, thế nên nó là cách thức tấn công cực kì nguy hiểm.
Nguyên Dục Tuyết ở càng gần, Lam Diễm càng cháy mạnh. Những cái mặt quỷ vặn vẹo trong ngọn lửa dữ dội như những bức tranh trừu tượng hoang đường. Chúng nỗ lực bò ra, nhưng vẫn không thể trốn thoát khỏi ngọn lửa màu lam.
Sự thay đổi này được Bé Năm phát hiện, cô vội quay đầu, vô thức nở nụ cười.
Nguyên Dục Tuyết đến rồi.
"Cậu tới rồi." Mặc dù đoán được là cậu sẽ tới, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên, Bé Năm vẫn yên tâm hơn rất nhiều.
"Ừ." Nguyên Dục Tuyết nhắc nhở: "Lùi lại một chút đi."
Bé Năm hiểu, phối hợp lùi xuống.
Nguyên Dục Tuyết đánh giá khoảng cách giữa Bé Năm và cửa thang máy, xác nhận sẽ không có chuyện thì nhìn về phía Lam Diễm, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái.
Ngọn lửa màu lam lập tức bùng lên! Bao trùm toàn bộ thang máy, quỷ quái chưa kịp kêu gào đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Ánh lửa đột nhiên ngút trời khiến tia lửa bắn ra một đoạn xa, tới tận trước mặt Bé Năm, cách chóp mũi cô không tới 10 cm. Khiến thiếu nữ được chứng kiến sắc lam thuần của nó ở khoảng cách gần.
Chấn động thị giác quá mạnh, Bé Năm dù không cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa... Vẫn rùng mình.
Thủ đoạn công kích đỉnh thật.
Lần này đến lượt cô tò mò. Bản lĩnh của Nguyên Dục Tuyết đúng là không bao giờ cạn. Không biết cây đao sáng như tuyết kia là thiên phú của cậu, hay ngọn lửa màu xanh kì lạ này mới là thiên phú của cậu?
Nhưng cũng từng nghe nói có vài người đã thức tỉnh hai thiên phú... Bé Năm suy nghĩ, theo như thực lực Nguyên Dục Tuyết thể hiện thì cũng hợp lí đấy chứ.
Lúc Nguyên Dục Tuyết dùng Lam Diễm, Ông Chú cũng chạy tới. Không phải ông chạy chậm, mà là Nguyên Dục Tuyết quá nhanh. Thấy không có chuyện gì thì ông không khỏi thở phào.
Nhưng chưa kịp thở ra đã chứng kiến cảnh tượng hãi hùng. Một con quỷ bỗng nhảy ra từ thang máy đang bốc cháy! Cả người nó bị bao trùm trong ánh lửa xanh, hiển nhiên đang bị thiêu đốt, nhưng lại cứng rắn lao ra ngoài, mang theo ánh lửa, tấn công Nguyên Dục Tuyết.
Ông Chú giật mình là vì con quỷ kia có một khuôn mặt rất quen.
Là "người quen" của họ.
Tình huống hiện giờ khiến mọi thân phận bị đảo loạn, khiến Ông Chú hoảng hốt không biết phải làm gì. Ông kêu lên theo bản năng: "Coi chừng!"
Rồi vô thức dùng thiên phú của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.