Chương 522: Phó Bản Ngàn Người (117): Tới tìm cậu.
Húy Tật
23/09/2024
Nơi trú ẩn số 09 rất đặc biệt, nó được cải tạo từ khách sạn nên có rất nhiều phòng tắm có thể sử dụng.
Chẳng qua là xuất phát từ mục đích tiết kiệm tài nguyên nên không mở ra cho tất cả mọi người sử dụng. Mà thực tế thì trong tình hình bây giờ cũng chẳng ai nghĩ tới chuyện tắm rửa, trời không nóng, sợ toát mồ hôi lạnh nghe còn được.
Kiếm Thiên Sư là cố tình cho Nguyên Dục Tuyết đãi ngộ đặc biệt... Thật ra cũng chẳng đặc biệt lắm, ra ngoài tiêu diệt quái vật không thể để người dính mùi, cái này cùng lắm là trường hợp đặc biệt thôi.
Hầu hết thiết bị cơ sở trong khách sạn vẫn hoạt động, Kiếm Thiên Sư tìm một căn phòng trống, để Nguyên Dục Tuyết vào tắm rửa.
Nước ấm phun ra từ vòi sen, tích tụ trên sàn gạch trơn bóng, cũng chảy xuôi trên bàn chân xinh đẹp thon gọn, uốn lượn theo từng đường cong mỹ miều.
Trút bỏ quần áo, từng bộ phận đều là tuyệt tác hoàn mĩ, chói mắt vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết không quan tâm lắm nhiệt độ nước, nước lạnh nước nóng với cậu đều như nhau, không tạo thành tổn thương với khung máy. Vòi hoa sen này có chức năng tự động điều chỉnh nhiệt độ, cho ra dòng nước ấm vừa phải, rơi vào người đúng là khoan khoái, giúp thư giãn vô cùng.
Bồn tắm cũng đổ đầy nước nóng, nếu bây giờ vào đó ngâm mình thì cả người sẽ giản ra lười biếng, khoan khoái cực kì. Nhưng suy cho cùng Nguyên Dục Tuyết tới đây không phải để hưởng thụ khoái lạc của việc tắm rửa, nên chọn tắm vòi sen, để dòng nước phun vào người rửa trôi đi mùi máu gần như không thể ngửi được.
Tiếng nước chảy càng lúc càng lớn.
Làn da nhợt nhạt của cậu ửng lên màu hồng vì nhiệt độ cao.
Hơi nước làm nước mái tóc đen, sợi tóc mềm dán vào gương mặt tuyết trắng tạo tương phản thị giác mãnh liệt. Nguyên Dục Tuyết chớp mắt, hơi nước trên mi cũng tụ lại thành giọt lăn xuống.
Kiếm Thiên Sư ở ngoài thì đứng ngồi không yên.
Nguyên Dục Tuyết đã tới đây thì y cũng nên đi cùng người ta, nếu không thì không phải phép.
Thế là Nguyên Dục Tuyết đi tắm thì y ngồi ngoài đợi.
Cửa phòng tắm khách sạn này có tính bảo mật khá tốt, không giống vài khách sạn nào đó, nó là kiểu kính mờ. Nhưng có lẽ là do chất liệu hoặc là ánh đèn, từ ngoài nhìn vào vẫn loáng thoáng thấy được một bóng hình mảnh mai. Cậu không có nhiều động tác lắm, lại khiến hồn người xao xuyến không yên.
Kiếm Thiên Sư rất kính trọng Nguyên Dục Tuyết, cũng duy trì phép lịch sự không nhìn người ta tắm... Huống hồ phòng này cũng rộng, còn có vách ngăn, y có thể vào phòng ngủ ngồi cho đỡ xấu hổ. Nhưng mà vào phòng ngủ rồi, tai mắt y lại quá thính, vẫn nghe được tiếng nước rõ rệt cùng với âm thanh nước vỗ vào da thịt, trượt xuống đâu đó... Không khỏi nhấp nhổm, lại đứng lên đi quanh, ngồi xuống rồi đứng lên, lặp đi lặp lại. Dù cố khống chế bản thân không được nghĩ mấy hình ảnh kì quái, lại vẫn bị âm thanh này làm lúng túng vô cùng.
Y ra khỏi phòng ngủ, tới phòng khách nhỏ, lại đứng trong góc, cuối cùng úp mặt vào tường một hồi mới sực tỉnh, mặt bạnh ra, tai nóng rực, tiếp tục lùi ra ngoài, đứng ngoài cửa, lại tiện tay khóa cửa.
Khóa xong mới nhớ không cầm thẻ ra... Lát nữa mình nên xuống lầu bảo nhân viên đưa cho thẻ mới hay là đá tung cửa?
Mà lúc mượn thẻ thì nên giải thích như thế nào... Kiếm Thiên Sư quyết định đá văng cửa là lựa chọn dễ chấp nhận hơn.
Đầu nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, mãi sau y mới ý thức được tiếng nước đã ngừng. Sau đó là tiếng chốt cửa bị vặn, "cạch" một tiếng rất nhẹ nhàng... Nguyên Dục Tuyết tắm xong rồi? Đang từ phòng tắm đi ra?
Cậu tắm rất nhanh, dù sao bản thân cậu sẽ không sản sinh ra mùi, chỉ cần rửa trôi mùi máu là được. Thiếu niên lau sạch nước trên người, lại lau một chút mái tóc ướt, mặc vào bộ đồ sạch Kiếm Thiên Sư chuẩn bị cho mình.
Không biết cậu ấy tìm được bộ đồ này ở đâu... Nguyên Dục Tuyết không nhớ là mình có chuẩn bị quần áo ở nơi trú ẩn, dù sao nó không được tính là nhu yếu phẩm trong thời gian ngắn.
Kiếm Thiên Sư lại tìm được một bồ độ sạch sẽ, rõ ràng là chưa có ai mặc. Tuy là số đo không chuẩn lắm, hơi rộng, nhưng cũng không quá rõ ràng, mà lúc này cũng không rảnh để bắt bẻ, có là tốt lắm rồi.
Cũng thật tình cờ là bộ đồ mới này rất giống với kiểu đồ cũ của Nguyên Dục Tuyết, cũng là áo sơ mi trắng, quần sáng màu. Quần dài ống rộng, màu trắng loang xuống dưới thành xanh nhạt. Nguyên Dục Tuyết mặc kiểu dáng này lại có vẻ đẹp và gọn gàng, toát ra một sự cao quý.
Kiếm Thiên Sư đang thơ thẩn bên ngoài, do dự không biết có nên gõ cửa không, cánh cửa bỗng mở ra.
Nguyên Dục Tuyết đứng đó, khó hiểu nhìn y, trên đầu hiện một dấu "?".
Kiếm thiên Sư: "...!!"
Cậu đi đường không phát ra tiếng, mà đi cũng nhanh, Kiếm Thiên Sư chưa kịp phát hiện thì Nguyên Dục Tuyết đã biết y đứng ngoài cửa, ra mở cửa cho y.
"Cậu đứng đây làm gì vậy?" Nguyên Dục Tuyết còn hỏi.
Kiếm Thiên Sư ngẩng lên, con ngươi bỗng co lại.
Y hơi lảo đảo một chút, vội vàng cúi đầu từ chối giao tiếp, nhưng vành tai lặng lẽ đỏ rực. Đầu y gục quá thấp nên không thấy được sắc mặt, nhưng cổ cũng đỏ ửng. Mãi sau Kiếm Thiên Sư mới lắp bắp giải thích một câu.
"... Đợi cậu."
Nguyên Dục Tuyết nghĩ --- Vấn đề là sao cậu lại đứng ngoài cửa, ban nãy cậu ở trong phòng khách à? Nhưng rồi thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên không hỏi nữa, nói một tiếng "cảm ơn".
Nguyên Dục Tuyết mới từ phòng tắm ra nên không đeo khẩu trang. Áo sơ mi cài tới cúc trên cùng, nhưng vì là kiểu dáng rộng nên vẫn hở cổ một chút, xương quai xanh lộ rõ mồn một.
Thiếu niên với ngoại hình lạnh lùng lúc này có hơi nước ấm áp hun ra chút đỏ thắm, cùng với bờ mi ẩm ướt, nốt ruồi son ở đuôi mắt càng thêm diễm lệ, khiến cậu càng giống mỹ nhân yếu đuối.
Nhan sắc chim sa cá lặng nhường này cho người ta thêm can đảm, vọng tưởng chạm vào dấu vết đỏ thắm ấy.
Kiếm Thiên Sư lại có sự kiềm chế vượt xa người thường, với lại y không phải chưa từng thấy mặt Nguyên Dục Tuyết. Chẳng qua là vừa rồi cậu mở cửa, khuôn mặt tuyệt tác đó hiển hiện ngay trước mắt, kể cả y có giỏi khống chế bản thân thì vẫn không tránh khỏi đầu váng mắt hoa.
Tim không đập quá nhanh đến mức xảy ra chuyện là nhờ Kiếm Thiên Sư nhìn một cái đã cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Nhưng mà Nguyên Dục Tuyết vẫn đang ở ngay sát gần, còn nói "cảm ơn" với y.
Tâm tư y rối bời, không biết nghĩ những gì, mãi mới sực tỉnh là mình nên đáp lại một tiếng mới là lịch sự, khô khan mở miệng: "... Không cần cảm ơn."
Âm thanh bé như muỗi kêu, có dí sát tai vào cũng chưa chắc nghe được, cũng may Nguyên Dục Tuyết là người máy.
Không khí vẫn là lạ, Kiếm Thiên Sư bắt đầu thầm nhẩm Chú Thanh Tâm gia truyền. Chú rất hữu dụng, nhưng "ngọn nguồn quấy nhiễu" đang ở ngay bên cạnh, chú có tinh thâm hơn nữa cũng khó mà phát huy hiệu quả.
Thế là Kiếm Thiên Sư nhẩm hai lần rồi từ bỏ, bất lực nghĩ sao sự hiện diện của Nguyên Dục Tuyết lại mạnh mẽ vậy chữ, y ngửi được cả mùi hương nhàn nhạt từ người cậu. Chuyện này là không thể nào, Nguyên Dục Tuyết tới đây vốn là để rửa mùi trên người, cậu sẽ không mắc sai lầm cơ bản như sử dụng vật dụng tắm rửa có mùi.
Kiếm Thiên Sư quay đi, khóe mắt thoáng thấy tóc đen xõa trên vai nhỏ.
Không dám nhìn nhiều, y vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý.
Tóc Nguyên Dục Tuyết dài hơn con trai bình thường một chút, nhưng không quá dài, chừng ngang vai. Thường cậu hay xõa tóc, thỉnh thoảng mới buộc lên. Nhưng suy cho cùng vẫn là tóc dài, Nguyên Dục Tuyết tắm xong lại chỉ dùng khăn lau một chút nên nó chưa khô, vẫn còn rất ẩm.
Dường như hơi nước ấm áp không ngừng tỏa ra từ đó, làm Kiếm Thiên Sư cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Y không nghe được tiếng giọt nước lăn xuống, nhưng vẫn nghiêm túc, cúi gằm mặt nói: "... Tóc, cậu phải sấy khô tóc để tránh bị ốm. Cậu... Cậu đừng vội vàng như thế, dùng máy sấy khô tóc đi."
Nguyên Dục Tuyết muốn nói là mình sẽ không bị ốm - đấy là trong tình huống bình thường. Cậu nhớ ra từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ này mình đã ốm rất nhiều lần, thế là không dám khẳng định, vài giây sau đáp: "Ừ."
Sau đó ngoan ngoãn vòng về nhà tắm lấy máy sấy khô tóc.
Từ phòng vọng ra tiếng gió ù ù... Dù là máy sấy yên lặng thì cũng không tránh khỏi có chút âm thanh.
Nhân cơ hội này, Kiếm Thiên Sư quay lưng về phía cửa phòng, tiếp tục nhẩm mấy lần Chú Thanh Tâm.
Nguyên Dục Tuyết sấy khô tóc xong đi ra, y đã không còn luống cuống như trước, ít nhất là nói không va vấp.
Mục đích tới nơi này đã hoàn thành, khu trú ẩn 09 cũng không có nguy hiểm gì, Nguyên Dục Tuyết định chào tạm biệt, máy nhắn tin của Kiếm Thiên Sư bỗng vang lên.
Từ khi thảm họa bắt đầu, sóng vô tuyến bị cắt đứt, điện thoại không gọi được, nhưng loại máy nhắn tin này vẫn có thể sử dụng trong phạm vi khu an toàn. Khách sạn này có rất nhiều máy nhắn tin nên Kiếm Thiên Sư cũng trang bị một cái.
Nguyên Dục Tuyết không có thói quen cắt ngang hội thoại của người khác nên tạm thời im lặng, đứng im chờ đợi.
Vẻ mặt Kiếm Thiên Sư trở nên kì lạ, nhắn lại "biết rồi", sau đó nắm chặt máy nhắn tin trong tay.
Y vẫn không dám nhìn Nguyên Dục Tuyết, lại nói với cậu.
"Nguyên Dục Tuyết... Có người tới, hắn tìm cậu."
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Chẳng qua là xuất phát từ mục đích tiết kiệm tài nguyên nên không mở ra cho tất cả mọi người sử dụng. Mà thực tế thì trong tình hình bây giờ cũng chẳng ai nghĩ tới chuyện tắm rửa, trời không nóng, sợ toát mồ hôi lạnh nghe còn được.
Kiếm Thiên Sư là cố tình cho Nguyên Dục Tuyết đãi ngộ đặc biệt... Thật ra cũng chẳng đặc biệt lắm, ra ngoài tiêu diệt quái vật không thể để người dính mùi, cái này cùng lắm là trường hợp đặc biệt thôi.
Hầu hết thiết bị cơ sở trong khách sạn vẫn hoạt động, Kiếm Thiên Sư tìm một căn phòng trống, để Nguyên Dục Tuyết vào tắm rửa.
Nước ấm phun ra từ vòi sen, tích tụ trên sàn gạch trơn bóng, cũng chảy xuôi trên bàn chân xinh đẹp thon gọn, uốn lượn theo từng đường cong mỹ miều.
Trút bỏ quần áo, từng bộ phận đều là tuyệt tác hoàn mĩ, chói mắt vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết không quan tâm lắm nhiệt độ nước, nước lạnh nước nóng với cậu đều như nhau, không tạo thành tổn thương với khung máy. Vòi hoa sen này có chức năng tự động điều chỉnh nhiệt độ, cho ra dòng nước ấm vừa phải, rơi vào người đúng là khoan khoái, giúp thư giãn vô cùng.
Bồn tắm cũng đổ đầy nước nóng, nếu bây giờ vào đó ngâm mình thì cả người sẽ giản ra lười biếng, khoan khoái cực kì. Nhưng suy cho cùng Nguyên Dục Tuyết tới đây không phải để hưởng thụ khoái lạc của việc tắm rửa, nên chọn tắm vòi sen, để dòng nước phun vào người rửa trôi đi mùi máu gần như không thể ngửi được.
Tiếng nước chảy càng lúc càng lớn.
Làn da nhợt nhạt của cậu ửng lên màu hồng vì nhiệt độ cao.
Hơi nước làm nước mái tóc đen, sợi tóc mềm dán vào gương mặt tuyết trắng tạo tương phản thị giác mãnh liệt. Nguyên Dục Tuyết chớp mắt, hơi nước trên mi cũng tụ lại thành giọt lăn xuống.
Kiếm Thiên Sư ở ngoài thì đứng ngồi không yên.
Nguyên Dục Tuyết đã tới đây thì y cũng nên đi cùng người ta, nếu không thì không phải phép.
Thế là Nguyên Dục Tuyết đi tắm thì y ngồi ngoài đợi.
Cửa phòng tắm khách sạn này có tính bảo mật khá tốt, không giống vài khách sạn nào đó, nó là kiểu kính mờ. Nhưng có lẽ là do chất liệu hoặc là ánh đèn, từ ngoài nhìn vào vẫn loáng thoáng thấy được một bóng hình mảnh mai. Cậu không có nhiều động tác lắm, lại khiến hồn người xao xuyến không yên.
Kiếm Thiên Sư rất kính trọng Nguyên Dục Tuyết, cũng duy trì phép lịch sự không nhìn người ta tắm... Huống hồ phòng này cũng rộng, còn có vách ngăn, y có thể vào phòng ngủ ngồi cho đỡ xấu hổ. Nhưng mà vào phòng ngủ rồi, tai mắt y lại quá thính, vẫn nghe được tiếng nước rõ rệt cùng với âm thanh nước vỗ vào da thịt, trượt xuống đâu đó... Không khỏi nhấp nhổm, lại đứng lên đi quanh, ngồi xuống rồi đứng lên, lặp đi lặp lại. Dù cố khống chế bản thân không được nghĩ mấy hình ảnh kì quái, lại vẫn bị âm thanh này làm lúng túng vô cùng.
Y ra khỏi phòng ngủ, tới phòng khách nhỏ, lại đứng trong góc, cuối cùng úp mặt vào tường một hồi mới sực tỉnh, mặt bạnh ra, tai nóng rực, tiếp tục lùi ra ngoài, đứng ngoài cửa, lại tiện tay khóa cửa.
Khóa xong mới nhớ không cầm thẻ ra... Lát nữa mình nên xuống lầu bảo nhân viên đưa cho thẻ mới hay là đá tung cửa?
Mà lúc mượn thẻ thì nên giải thích như thế nào... Kiếm Thiên Sư quyết định đá văng cửa là lựa chọn dễ chấp nhận hơn.
Đầu nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, mãi sau y mới ý thức được tiếng nước đã ngừng. Sau đó là tiếng chốt cửa bị vặn, "cạch" một tiếng rất nhẹ nhàng... Nguyên Dục Tuyết tắm xong rồi? Đang từ phòng tắm đi ra?
Cậu tắm rất nhanh, dù sao bản thân cậu sẽ không sản sinh ra mùi, chỉ cần rửa trôi mùi máu là được. Thiếu niên lau sạch nước trên người, lại lau một chút mái tóc ướt, mặc vào bộ đồ sạch Kiếm Thiên Sư chuẩn bị cho mình.
Không biết cậu ấy tìm được bộ đồ này ở đâu... Nguyên Dục Tuyết không nhớ là mình có chuẩn bị quần áo ở nơi trú ẩn, dù sao nó không được tính là nhu yếu phẩm trong thời gian ngắn.
Kiếm Thiên Sư lại tìm được một bồ độ sạch sẽ, rõ ràng là chưa có ai mặc. Tuy là số đo không chuẩn lắm, hơi rộng, nhưng cũng không quá rõ ràng, mà lúc này cũng không rảnh để bắt bẻ, có là tốt lắm rồi.
Cũng thật tình cờ là bộ đồ mới này rất giống với kiểu đồ cũ của Nguyên Dục Tuyết, cũng là áo sơ mi trắng, quần sáng màu. Quần dài ống rộng, màu trắng loang xuống dưới thành xanh nhạt. Nguyên Dục Tuyết mặc kiểu dáng này lại có vẻ đẹp và gọn gàng, toát ra một sự cao quý.
Kiếm Thiên Sư đang thơ thẩn bên ngoài, do dự không biết có nên gõ cửa không, cánh cửa bỗng mở ra.
Nguyên Dục Tuyết đứng đó, khó hiểu nhìn y, trên đầu hiện một dấu "?".
Kiếm thiên Sư: "...!!"
Cậu đi đường không phát ra tiếng, mà đi cũng nhanh, Kiếm Thiên Sư chưa kịp phát hiện thì Nguyên Dục Tuyết đã biết y đứng ngoài cửa, ra mở cửa cho y.
"Cậu đứng đây làm gì vậy?" Nguyên Dục Tuyết còn hỏi.
Kiếm Thiên Sư ngẩng lên, con ngươi bỗng co lại.
Y hơi lảo đảo một chút, vội vàng cúi đầu từ chối giao tiếp, nhưng vành tai lặng lẽ đỏ rực. Đầu y gục quá thấp nên không thấy được sắc mặt, nhưng cổ cũng đỏ ửng. Mãi sau Kiếm Thiên Sư mới lắp bắp giải thích một câu.
"... Đợi cậu."
Nguyên Dục Tuyết nghĩ --- Vấn đề là sao cậu lại đứng ngoài cửa, ban nãy cậu ở trong phòng khách à? Nhưng rồi thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên không hỏi nữa, nói một tiếng "cảm ơn".
Nguyên Dục Tuyết mới từ phòng tắm ra nên không đeo khẩu trang. Áo sơ mi cài tới cúc trên cùng, nhưng vì là kiểu dáng rộng nên vẫn hở cổ một chút, xương quai xanh lộ rõ mồn một.
Thiếu niên với ngoại hình lạnh lùng lúc này có hơi nước ấm áp hun ra chút đỏ thắm, cùng với bờ mi ẩm ướt, nốt ruồi son ở đuôi mắt càng thêm diễm lệ, khiến cậu càng giống mỹ nhân yếu đuối.
Nhan sắc chim sa cá lặng nhường này cho người ta thêm can đảm, vọng tưởng chạm vào dấu vết đỏ thắm ấy.
Kiếm Thiên Sư lại có sự kiềm chế vượt xa người thường, với lại y không phải chưa từng thấy mặt Nguyên Dục Tuyết. Chẳng qua là vừa rồi cậu mở cửa, khuôn mặt tuyệt tác đó hiển hiện ngay trước mắt, kể cả y có giỏi khống chế bản thân thì vẫn không tránh khỏi đầu váng mắt hoa.
Tim không đập quá nhanh đến mức xảy ra chuyện là nhờ Kiếm Thiên Sư nhìn một cái đã cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Nhưng mà Nguyên Dục Tuyết vẫn đang ở ngay sát gần, còn nói "cảm ơn" với y.
Tâm tư y rối bời, không biết nghĩ những gì, mãi mới sực tỉnh là mình nên đáp lại một tiếng mới là lịch sự, khô khan mở miệng: "... Không cần cảm ơn."
Âm thanh bé như muỗi kêu, có dí sát tai vào cũng chưa chắc nghe được, cũng may Nguyên Dục Tuyết là người máy.
Không khí vẫn là lạ, Kiếm Thiên Sư bắt đầu thầm nhẩm Chú Thanh Tâm gia truyền. Chú rất hữu dụng, nhưng "ngọn nguồn quấy nhiễu" đang ở ngay bên cạnh, chú có tinh thâm hơn nữa cũng khó mà phát huy hiệu quả.
Thế là Kiếm Thiên Sư nhẩm hai lần rồi từ bỏ, bất lực nghĩ sao sự hiện diện của Nguyên Dục Tuyết lại mạnh mẽ vậy chữ, y ngửi được cả mùi hương nhàn nhạt từ người cậu. Chuyện này là không thể nào, Nguyên Dục Tuyết tới đây vốn là để rửa mùi trên người, cậu sẽ không mắc sai lầm cơ bản như sử dụng vật dụng tắm rửa có mùi.
Kiếm Thiên Sư quay đi, khóe mắt thoáng thấy tóc đen xõa trên vai nhỏ.
Không dám nhìn nhiều, y vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý.
Tóc Nguyên Dục Tuyết dài hơn con trai bình thường một chút, nhưng không quá dài, chừng ngang vai. Thường cậu hay xõa tóc, thỉnh thoảng mới buộc lên. Nhưng suy cho cùng vẫn là tóc dài, Nguyên Dục Tuyết tắm xong lại chỉ dùng khăn lau một chút nên nó chưa khô, vẫn còn rất ẩm.
Dường như hơi nước ấm áp không ngừng tỏa ra từ đó, làm Kiếm Thiên Sư cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Y không nghe được tiếng giọt nước lăn xuống, nhưng vẫn nghiêm túc, cúi gằm mặt nói: "... Tóc, cậu phải sấy khô tóc để tránh bị ốm. Cậu... Cậu đừng vội vàng như thế, dùng máy sấy khô tóc đi."
Nguyên Dục Tuyết muốn nói là mình sẽ không bị ốm - đấy là trong tình huống bình thường. Cậu nhớ ra từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ này mình đã ốm rất nhiều lần, thế là không dám khẳng định, vài giây sau đáp: "Ừ."
Sau đó ngoan ngoãn vòng về nhà tắm lấy máy sấy khô tóc.
Từ phòng vọng ra tiếng gió ù ù... Dù là máy sấy yên lặng thì cũng không tránh khỏi có chút âm thanh.
Nhân cơ hội này, Kiếm Thiên Sư quay lưng về phía cửa phòng, tiếp tục nhẩm mấy lần Chú Thanh Tâm.
Nguyên Dục Tuyết sấy khô tóc xong đi ra, y đã không còn luống cuống như trước, ít nhất là nói không va vấp.
Mục đích tới nơi này đã hoàn thành, khu trú ẩn 09 cũng không có nguy hiểm gì, Nguyên Dục Tuyết định chào tạm biệt, máy nhắn tin của Kiếm Thiên Sư bỗng vang lên.
Từ khi thảm họa bắt đầu, sóng vô tuyến bị cắt đứt, điện thoại không gọi được, nhưng loại máy nhắn tin này vẫn có thể sử dụng trong phạm vi khu an toàn. Khách sạn này có rất nhiều máy nhắn tin nên Kiếm Thiên Sư cũng trang bị một cái.
Nguyên Dục Tuyết không có thói quen cắt ngang hội thoại của người khác nên tạm thời im lặng, đứng im chờ đợi.
Vẻ mặt Kiếm Thiên Sư trở nên kì lạ, nhắn lại "biết rồi", sau đó nắm chặt máy nhắn tin trong tay.
Y vẫn không dám nhìn Nguyên Dục Tuyết, lại nói với cậu.
"Nguyên Dục Tuyết... Có người tới, hắn tìm cậu."
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.