Chương 527: Phó Bản Ngàn Người (122): Cậu đã bỏ sót cái gì?
Húy Tật
25/09/2024
Trong trập trùng sương mù, phải tìm ra con đường chính xác nhất, cũng là chiếc chìa khóa duy nhất.
Kiếm Thiên Sư đã trở lại.
Y vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí kì lạ trong phòng.
Kiếm Thiên Sư cau mày, không khỏi liếc Tiểu Tử hỏi thăm: Trong lúc tôi không ở đây cậu đã làm gì rồi?
... Cũng không phải là Tiểu Tử biết mọi thông tin hay quan hệ của hai người thân mật tới mức người đầu tiên Kiếm Thiên Sư nghĩ đến để hỏi là cậu ta. Chẳng qua là "quả hồng mềm" dễ bóp nhất trong phòng này là cậu ta.
Tiểu Tử lạnh tanh không đáp. Khuôn mặt luôn rạng ngời hiếm hoi mà trở nên nghiêm túc, có một sự trầm lắng cực kì không phù hợp.
Nguyên Dục Tuyết lại mở miệng: "Tôi muốn về nhà một chuyến, lấy chút tư liệu."
Kiếm Thiên Sư có lẽ không biết, nhưng Tiểu Tử đoán được Nguyên Dục Tuyết muốn lấy gì --- Hẳn là đống tài liệu liên quan tới ghi chép Egmiro cổ kia.
Nguyên Dục Tuyết cho là mình đã bỏ sót tin tức.
Bộ nhớ của cậu có thể hoàn mỹ phục chế lại những gì cậu nhìn thấy, chuyện đó không thể xảy ra.
Thế nên trước khi thảm họa ập xuống, Nguyên Dục Tuyết mới không mang chúng theo.
Giờ, vấn đề không nằm ở cậu có lãng quên nội dung gì không, mà cậu đang nghi ngờ trong những bản dập* đó có chứa thông tin cậu chưa tìm ra, phải đối chiếu nghiên cứu bản gốc mới được.
*bản dập dùng để chỉ vật có chữ khắc nổi có thể dùng để in ấn. Ví dụ như con dấu.
Với người khác thì việc trở lại dinh thự nhà họ Nguyên ở thành phố A để tìm kiếm tư liệu thì độ khó cũng không chỉ là lên trời. Nhưng với Nguyên Dục Tuyết thì cậu không có nhiều kiêng dè như vậy, đi đâu cũng vậy.
Nghe Nguyên Dục Tuyết giải thích ngắn gọn, Kiếm Thiên Sư lộ vẻ do dự.
... Y muốn đi cùng Nguyên Dục Tuyết, nhưng y buộc phải ở lại nơi ẩn núp thực hiện trách nhiệm của mình. Lỡ có chuyện gì xảy ra, y sẽ không kịp trở lại.
Nên sau một hồi do dự, Kiếm Thiên Sư quyết định không mở miệng.
Tiểu Tử thì không có băn khoăn này, vội vàng giơ tay: "Em đi cùng anh, em có thể lái xe!"
Nguyên Dục Tuyết rất không nể mặt: "Lái xe quá chậm."
Đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn cậu ta, thành thật đưa ra đánh giá: "Mà cậu cũng chưa chắc có thể bắt kịp."
Tiểu Tử: "..."
Rất muốn phản bác, nhưng mà...
Vẻ mặt của thanh niên lập tức trở nên sa sút, khí chất trưởng thành bị đánh bay sạch sẽ.
Tiểu Tử làm vẻ đáng thương.
Nguyên Dục Tuyết nhìn sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt thanh niên, lại không hề biết mình mang lại đả kích lớn như thế nào cho đối phương.
Cậu nghiêng đầu, đăm chiêu một chút, sau đó nói: "Cậu không muốn ở lại đây à?"
Tiểu Tử đối mặt với Nguyên Dục Tuyết hiện giờ làm sao có thể từ chối, theo bản năng ngẩng lên nhìn Kiếm Thiên Sư.
Kiếm Thiên Sư vô cảm nói: "Chào mừng."
Mồm nói là chào mừng, nhưng Tiểu Tử dám chắc thằng oắt này đang cười trên nỗi đau của mình. Cậu ta nhếch môi, nở nụ cười rất gượng gạo: "... Ha ha, ok anh."
Hai người nhìn nhau đã thấy ghét.
Nguyên Dục Tuyết quyết định khởi hành ngay. Giới Chu Diễn vẫn luôn im lặng ngồi một góc cũng đứng dậy, không hề thắc mắc, tự động đi theo Nguyên Dục Tuyết, nghiễm nhiên sóng vai với cậu.
"Chờ chút!" Tiểu Tử thấy cảnh này lại sinh lòng đố kị... Tại sao Giới Chu Diễn có thể đi theo?
Cậu ta liên tục đưa ra chất vấn trong đầu, ngoài mặt lại tỏ vẻ khó hiểu: "Đại lão Giới Chu Diễn cũng đi chung à ---"
Cảm nhận của Tiểu Tử với Giới Chu Diễn rất phức tạp.
Ấn tượng đầu tiên hắn mang tới cho cậu ta đã quyết định cậu ta sẽ luôn phải đề phòng người này.
Nhưng đi chung một đường cậu ta lại cảm thấy Giới Chu Diễn cũng không đáng sợ như mình nghĩ. Chí ít là ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết, sự khủng bố đó bị cắt giảm rất triệt để.
Mãi sau có Nguyên Dục Tuyết giật dây để hai người hợp tác vài tiếng, càng khiến Tiểu Tử không còn sợ hắn như trước.
Kể cũng lạ, cả đường Giới Chu Diễn chẳng phô diễn gì thực lực của mình, trừ việc hắn luôn có thể định vị chính xác Nguyên Dục Tuyết ở đâu thì không có năng lực gì vượt xa người thường --- Bởi họ lái một vòng quanh thành phố A cũng không gặp con quái vật nào.
Nếu bảo ban đầu Tiểu Tử cảm thấy là họ may mắn, về sau có ngu cũng biết đó là năng lực của Giới Chu Diễn.
Là kiểu ẩn thân, triệt tiêu sự hiện diện à?
Nếu vậy thì đúng là một sức mạnh có khả năng bảo vệ cực tốt. Tiểu Tử có nằm mơ cũng không ngờ được là Giới Chu Diễn đã lặng lẽ cắn nuốt toàn bộ quái vật trước khi chúng kịp xuất hiện.
Tiểu Tử đương nhiên cũng không cho rằng Giới Chu Diễn chỉ có năng lực phòng ngự, vì hắn trông cực kì có tính công kích. Thế nên dù đã đi chung với nhau mấy tiếng, Tiểu Tử vẫn không thể trút bỏ toàn bộ cảnh giác, nhiều nhất là dám bắt chuyện với Giới Chu Diễn.
Lúc này cậu ta lắp bắp nói: "Đại lão không ở lại đây à? Nói thật là có đại lão thì em thấy an toàn hơn ấy."
Không cần biết là làm gì, cứ nịnh trước đã.
Giới Chu Diễn lại cau mày.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, con ngươi đen sì nhìn thẳng vào cậu ta khiến Tiểu Tử hối hận, đáng lẽ cậu ta không nên đắc tội con quái vật khủng bố này...
Cũng may là có Nguyên Dục Tuyết ở đây, Giới Chu Diễn không đến mức làm gì đó, lạnh nhạt nói: "Thì liên quan gì tới tôi?"
Tiểu Tử nhạy bén phát hiện, Giới Chu Diễn muốn nói là sự an nguy của mọi người không liên quan gì tới hắn, thẳng thắn bày tỏ đừng hòng chơi trò bắt cóc đạo đức.
Cậu ta im re không biết phải nói gì, Giới Chu Diễn đúng là bộc trực, không thèm giả vờ luôn... Có lẽ là vì hắn đủ mạnh nên cũng không cần phải diễn.
Nhưng cậu ta vẫn không cam tâm việc Giới Chu Diễn có thể đi chung với Nguyên Dục Tuyết, im lặng nhìn sang thiếu niên như xin sự giúp đỡ.
Nguyên Dục Tuyết cũng suy tư.
Giới Chu Diễn không biết sự xấu xa của Tiểu Tử, hắn quay sang, hùng hồn nói với cậu: "Anh muốn đi cùng em."
Đạo đức không làm gì được Giới Chu Diễn, nhưng hắn cũng không muốn để Nguyên Dục Tuyết khó xử. Nên hắn bỏ qua ý kiến của mấy người kia, bình thản nói: "Bọn họ sẽ không sao hết."
Giọng điệu này nghe không giống qua loa chút nào? Tiểu Tử còn có cảm giác kì lạ là... Chẳng lẽ Giới Chu Diễn có biện pháp để vừa đi cùng Nguyên Dục Tuyết, vừa để ý tình hình của nơi trú ẩn sao?
Giới Chu Diễn không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn im lặng nhìn Nguyên Dục Tuyết, giọng cũng trầm hơn.
"... Em đã từng nói, dù là tình huống gì cũng sẽ đưa anh đi cùng."
Ai nghe cũng sẽ thấy cái kiểu nói của hắn lạnh như băng, không có một tí tình người nào. Nền tảng tâm lý siêu vững thì cũng phải kiêng kị lùi bước.
Nhưng vào tai Nguyên Dục Tuyết lại thành có phần... Ấm ức.
Nguyên Dục Tuyết không nhớ mình từng nói lời nào như vậy, nhưng nếu Giới Chu Diễn đã nói thế thì cậu cũng không thấy có gì sai. Hình như trước kia... Cậu đã thật sự nói vậy.
Thiếu niên chần chừ chớp mắt, sau đó đồng ý: "Được."
"... Anh sẽ đi với em chứ?" Cậu hỏi.
Giải quyết những quái vật kia chỉ là trị ngọn mà thôi, muốn trị tận gốc thì phải tìm ra thời cơ để làm chúng biến mất.
Nguyên Dục Tuyết suy tư.
Giới Chu Diễn mỉm cười, ý cười xẹt qua trong nháy mắt đó nhanh tới nỗi tưởng như là ảo giác.
Tiểu Tử không dám châm ngòi nữa, im như thóc. Chỉ là vẫn ngầm lườm Giới Chu Diễn mấy cái, tiếc nuối vô cùng, ài, vẫn không đọ được... Nói thế nào nhỉ? Khí thế của chính cung à?
...
Lí do Nguyên Dục Tuyết đưa ra khi từ chối Tiểu Tử không phải là cái cớ.
Tốc độ của cậu, Tiểu Tử thật sự không theo kịp.
Chỉ có Giới Chu Diễn theo kịp.
Sau khi lên đường, hai người chỉ mất mấy phút đã trở lại dinh thự cũ của nhà họ Nguyên.
Nơi này nằm ở trung tâm thành phố A, nhưng cư dân đã được sơ tán nên không có nhiều quái vật lắm. Có điều vì ưu thế địa lí của nó, nơi giao nhau của các trục đường giao thông chính, cộng thêm số lượng quái vật ngày càng tăng một cách kì lạ, họ vẫn không tránh khỏi phải giải quyết vài phiền toái.
Nguyên Dục Tuyết đi tìm tư liệu Egmiro cổ cậu để lại đây, trong lúc đó, Giới Chu Diễn ra ngoài quét dọn quái vật.
Tốc độ của hắn rất nhanh, lúc về tay còn cầm theo một hộp sữa chua chưa mở - cái này là lấy từ trong tủ lạnh, trên nắp vẫn còn đọng hơi lạnh. Hiệu suất cực cao, như thể hắn chưa từng ra ngoài giết quái vật mà chỉ là vào bếp lấy một hộp sữa chua rồi trở lại vậy.
Giữa hai người chảy xuôi một sự ăn ý không lời, cũng như việc Nguyên Dục Tuyết không hỏi Giới Chu Diễn tình huống bên ngoài thế nào.
Cậu nhìn vào hộp sữa chua trong tay hắn, hơi nghiêng đầu: "?"
Giới Chu Diễn lời ít ý nhiều: "Sữa chua cho em."
Ban nãy Kiếm Thiên Sư và Tiểu Tử đấu đá, Giới Chu Diễn không phát biểu, cũng không màng mấy tranh chấp vớ vẩn đó, nhưng lại vẫn ghi nhớ ngọn nguồn.
Nguyên Dục Tuyết không biết phải nói gì, thấy Giới Chu Diễn liếc xuống tư liệu trong tay cậu, sau đó dịu dàng nói "Không vội", thiếu niên không khỏi bật cười. Thế là cậu nhận lấy, cắm ống hút vào, hút một ngụm rồi mới nói: "Cảm ơn anh."
Nguyên Dục Tuyết thu thập rất nhiều tư liệu Egmiro cổ.
Phần quan trọng nhất tất nhiên là những tài liệu sao chép lại hoa văn từ vật dụng thờ cúng thời Egmiro mà vị giáo sư nọ từng mang tới, chúng chính là chìa khóa đầu tiên mở ra tin tức của phó bản.
Về sau Nguyên Dục Tuyết đã cho người đi thu thập thêm lịch sử tư liệu về Egmiro cổ, cũng sửa soạn lại đặt trong phòng làm việc.
Nhưng trong số này cũng không có nhiều thông tin quan trọng lắm.
Nguyên Dục Tuyết lấy chúng ra, giở xem một lượt, nhưng ánh mắt vẫn chủ yếu tập trung vào mấy bản dập lác đác kia.
Rốt cuộc cậu đã bỏ sót điều gì?
Kiếm Thiên Sư đã trở lại.
Y vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí kì lạ trong phòng.
Kiếm Thiên Sư cau mày, không khỏi liếc Tiểu Tử hỏi thăm: Trong lúc tôi không ở đây cậu đã làm gì rồi?
... Cũng không phải là Tiểu Tử biết mọi thông tin hay quan hệ của hai người thân mật tới mức người đầu tiên Kiếm Thiên Sư nghĩ đến để hỏi là cậu ta. Chẳng qua là "quả hồng mềm" dễ bóp nhất trong phòng này là cậu ta.
Tiểu Tử lạnh tanh không đáp. Khuôn mặt luôn rạng ngời hiếm hoi mà trở nên nghiêm túc, có một sự trầm lắng cực kì không phù hợp.
Nguyên Dục Tuyết lại mở miệng: "Tôi muốn về nhà một chuyến, lấy chút tư liệu."
Kiếm Thiên Sư có lẽ không biết, nhưng Tiểu Tử đoán được Nguyên Dục Tuyết muốn lấy gì --- Hẳn là đống tài liệu liên quan tới ghi chép Egmiro cổ kia.
Nguyên Dục Tuyết cho là mình đã bỏ sót tin tức.
Bộ nhớ của cậu có thể hoàn mỹ phục chế lại những gì cậu nhìn thấy, chuyện đó không thể xảy ra.
Thế nên trước khi thảm họa ập xuống, Nguyên Dục Tuyết mới không mang chúng theo.
Giờ, vấn đề không nằm ở cậu có lãng quên nội dung gì không, mà cậu đang nghi ngờ trong những bản dập* đó có chứa thông tin cậu chưa tìm ra, phải đối chiếu nghiên cứu bản gốc mới được.
*bản dập dùng để chỉ vật có chữ khắc nổi có thể dùng để in ấn. Ví dụ như con dấu.
Với người khác thì việc trở lại dinh thự nhà họ Nguyên ở thành phố A để tìm kiếm tư liệu thì độ khó cũng không chỉ là lên trời. Nhưng với Nguyên Dục Tuyết thì cậu không có nhiều kiêng dè như vậy, đi đâu cũng vậy.
Nghe Nguyên Dục Tuyết giải thích ngắn gọn, Kiếm Thiên Sư lộ vẻ do dự.
... Y muốn đi cùng Nguyên Dục Tuyết, nhưng y buộc phải ở lại nơi ẩn núp thực hiện trách nhiệm của mình. Lỡ có chuyện gì xảy ra, y sẽ không kịp trở lại.
Nên sau một hồi do dự, Kiếm Thiên Sư quyết định không mở miệng.
Tiểu Tử thì không có băn khoăn này, vội vàng giơ tay: "Em đi cùng anh, em có thể lái xe!"
Nguyên Dục Tuyết rất không nể mặt: "Lái xe quá chậm."
Đôi mắt xinh đẹp bình tĩnh nhìn cậu ta, thành thật đưa ra đánh giá: "Mà cậu cũng chưa chắc có thể bắt kịp."
Tiểu Tử: "..."
Rất muốn phản bác, nhưng mà...
Vẻ mặt của thanh niên lập tức trở nên sa sút, khí chất trưởng thành bị đánh bay sạch sẽ.
Tiểu Tử làm vẻ đáng thương.
Nguyên Dục Tuyết nhìn sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt thanh niên, lại không hề biết mình mang lại đả kích lớn như thế nào cho đối phương.
Cậu nghiêng đầu, đăm chiêu một chút, sau đó nói: "Cậu không muốn ở lại đây à?"
Tiểu Tử đối mặt với Nguyên Dục Tuyết hiện giờ làm sao có thể từ chối, theo bản năng ngẩng lên nhìn Kiếm Thiên Sư.
Kiếm Thiên Sư vô cảm nói: "Chào mừng."
Mồm nói là chào mừng, nhưng Tiểu Tử dám chắc thằng oắt này đang cười trên nỗi đau của mình. Cậu ta nhếch môi, nở nụ cười rất gượng gạo: "... Ha ha, ok anh."
Hai người nhìn nhau đã thấy ghét.
Nguyên Dục Tuyết quyết định khởi hành ngay. Giới Chu Diễn vẫn luôn im lặng ngồi một góc cũng đứng dậy, không hề thắc mắc, tự động đi theo Nguyên Dục Tuyết, nghiễm nhiên sóng vai với cậu.
"Chờ chút!" Tiểu Tử thấy cảnh này lại sinh lòng đố kị... Tại sao Giới Chu Diễn có thể đi theo?
Cậu ta liên tục đưa ra chất vấn trong đầu, ngoài mặt lại tỏ vẻ khó hiểu: "Đại lão Giới Chu Diễn cũng đi chung à ---"
Cảm nhận của Tiểu Tử với Giới Chu Diễn rất phức tạp.
Ấn tượng đầu tiên hắn mang tới cho cậu ta đã quyết định cậu ta sẽ luôn phải đề phòng người này.
Nhưng đi chung một đường cậu ta lại cảm thấy Giới Chu Diễn cũng không đáng sợ như mình nghĩ. Chí ít là ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết, sự khủng bố đó bị cắt giảm rất triệt để.
Mãi sau có Nguyên Dục Tuyết giật dây để hai người hợp tác vài tiếng, càng khiến Tiểu Tử không còn sợ hắn như trước.
Kể cũng lạ, cả đường Giới Chu Diễn chẳng phô diễn gì thực lực của mình, trừ việc hắn luôn có thể định vị chính xác Nguyên Dục Tuyết ở đâu thì không có năng lực gì vượt xa người thường --- Bởi họ lái một vòng quanh thành phố A cũng không gặp con quái vật nào.
Nếu bảo ban đầu Tiểu Tử cảm thấy là họ may mắn, về sau có ngu cũng biết đó là năng lực của Giới Chu Diễn.
Là kiểu ẩn thân, triệt tiêu sự hiện diện à?
Nếu vậy thì đúng là một sức mạnh có khả năng bảo vệ cực tốt. Tiểu Tử có nằm mơ cũng không ngờ được là Giới Chu Diễn đã lặng lẽ cắn nuốt toàn bộ quái vật trước khi chúng kịp xuất hiện.
Tiểu Tử đương nhiên cũng không cho rằng Giới Chu Diễn chỉ có năng lực phòng ngự, vì hắn trông cực kì có tính công kích. Thế nên dù đã đi chung với nhau mấy tiếng, Tiểu Tử vẫn không thể trút bỏ toàn bộ cảnh giác, nhiều nhất là dám bắt chuyện với Giới Chu Diễn.
Lúc này cậu ta lắp bắp nói: "Đại lão không ở lại đây à? Nói thật là có đại lão thì em thấy an toàn hơn ấy."
Không cần biết là làm gì, cứ nịnh trước đã.
Giới Chu Diễn lại cau mày.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, con ngươi đen sì nhìn thẳng vào cậu ta khiến Tiểu Tử hối hận, đáng lẽ cậu ta không nên đắc tội con quái vật khủng bố này...
Cũng may là có Nguyên Dục Tuyết ở đây, Giới Chu Diễn không đến mức làm gì đó, lạnh nhạt nói: "Thì liên quan gì tới tôi?"
Tiểu Tử nhạy bén phát hiện, Giới Chu Diễn muốn nói là sự an nguy của mọi người không liên quan gì tới hắn, thẳng thắn bày tỏ đừng hòng chơi trò bắt cóc đạo đức.
Cậu ta im re không biết phải nói gì, Giới Chu Diễn đúng là bộc trực, không thèm giả vờ luôn... Có lẽ là vì hắn đủ mạnh nên cũng không cần phải diễn.
Nhưng cậu ta vẫn không cam tâm việc Giới Chu Diễn có thể đi chung với Nguyên Dục Tuyết, im lặng nhìn sang thiếu niên như xin sự giúp đỡ.
Nguyên Dục Tuyết cũng suy tư.
Giới Chu Diễn không biết sự xấu xa của Tiểu Tử, hắn quay sang, hùng hồn nói với cậu: "Anh muốn đi cùng em."
Đạo đức không làm gì được Giới Chu Diễn, nhưng hắn cũng không muốn để Nguyên Dục Tuyết khó xử. Nên hắn bỏ qua ý kiến của mấy người kia, bình thản nói: "Bọn họ sẽ không sao hết."
Giọng điệu này nghe không giống qua loa chút nào? Tiểu Tử còn có cảm giác kì lạ là... Chẳng lẽ Giới Chu Diễn có biện pháp để vừa đi cùng Nguyên Dục Tuyết, vừa để ý tình hình của nơi trú ẩn sao?
Giới Chu Diễn không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn im lặng nhìn Nguyên Dục Tuyết, giọng cũng trầm hơn.
"... Em đã từng nói, dù là tình huống gì cũng sẽ đưa anh đi cùng."
Ai nghe cũng sẽ thấy cái kiểu nói của hắn lạnh như băng, không có một tí tình người nào. Nền tảng tâm lý siêu vững thì cũng phải kiêng kị lùi bước.
Nhưng vào tai Nguyên Dục Tuyết lại thành có phần... Ấm ức.
Nguyên Dục Tuyết không nhớ mình từng nói lời nào như vậy, nhưng nếu Giới Chu Diễn đã nói thế thì cậu cũng không thấy có gì sai. Hình như trước kia... Cậu đã thật sự nói vậy.
Thiếu niên chần chừ chớp mắt, sau đó đồng ý: "Được."
"... Anh sẽ đi với em chứ?" Cậu hỏi.
Giải quyết những quái vật kia chỉ là trị ngọn mà thôi, muốn trị tận gốc thì phải tìm ra thời cơ để làm chúng biến mất.
Nguyên Dục Tuyết suy tư.
Giới Chu Diễn mỉm cười, ý cười xẹt qua trong nháy mắt đó nhanh tới nỗi tưởng như là ảo giác.
Tiểu Tử không dám châm ngòi nữa, im như thóc. Chỉ là vẫn ngầm lườm Giới Chu Diễn mấy cái, tiếc nuối vô cùng, ài, vẫn không đọ được... Nói thế nào nhỉ? Khí thế của chính cung à?
...
Lí do Nguyên Dục Tuyết đưa ra khi từ chối Tiểu Tử không phải là cái cớ.
Tốc độ của cậu, Tiểu Tử thật sự không theo kịp.
Chỉ có Giới Chu Diễn theo kịp.
Sau khi lên đường, hai người chỉ mất mấy phút đã trở lại dinh thự cũ của nhà họ Nguyên.
Nơi này nằm ở trung tâm thành phố A, nhưng cư dân đã được sơ tán nên không có nhiều quái vật lắm. Có điều vì ưu thế địa lí của nó, nơi giao nhau của các trục đường giao thông chính, cộng thêm số lượng quái vật ngày càng tăng một cách kì lạ, họ vẫn không tránh khỏi phải giải quyết vài phiền toái.
Nguyên Dục Tuyết đi tìm tư liệu Egmiro cổ cậu để lại đây, trong lúc đó, Giới Chu Diễn ra ngoài quét dọn quái vật.
Tốc độ của hắn rất nhanh, lúc về tay còn cầm theo một hộp sữa chua chưa mở - cái này là lấy từ trong tủ lạnh, trên nắp vẫn còn đọng hơi lạnh. Hiệu suất cực cao, như thể hắn chưa từng ra ngoài giết quái vật mà chỉ là vào bếp lấy một hộp sữa chua rồi trở lại vậy.
Giữa hai người chảy xuôi một sự ăn ý không lời, cũng như việc Nguyên Dục Tuyết không hỏi Giới Chu Diễn tình huống bên ngoài thế nào.
Cậu nhìn vào hộp sữa chua trong tay hắn, hơi nghiêng đầu: "?"
Giới Chu Diễn lời ít ý nhiều: "Sữa chua cho em."
Ban nãy Kiếm Thiên Sư và Tiểu Tử đấu đá, Giới Chu Diễn không phát biểu, cũng không màng mấy tranh chấp vớ vẩn đó, nhưng lại vẫn ghi nhớ ngọn nguồn.
Nguyên Dục Tuyết không biết phải nói gì, thấy Giới Chu Diễn liếc xuống tư liệu trong tay cậu, sau đó dịu dàng nói "Không vội", thiếu niên không khỏi bật cười. Thế là cậu nhận lấy, cắm ống hút vào, hút một ngụm rồi mới nói: "Cảm ơn anh."
Nguyên Dục Tuyết thu thập rất nhiều tư liệu Egmiro cổ.
Phần quan trọng nhất tất nhiên là những tài liệu sao chép lại hoa văn từ vật dụng thờ cúng thời Egmiro mà vị giáo sư nọ từng mang tới, chúng chính là chìa khóa đầu tiên mở ra tin tức của phó bản.
Về sau Nguyên Dục Tuyết đã cho người đi thu thập thêm lịch sử tư liệu về Egmiro cổ, cũng sửa soạn lại đặt trong phòng làm việc.
Nhưng trong số này cũng không có nhiều thông tin quan trọng lắm.
Nguyên Dục Tuyết lấy chúng ra, giở xem một lượt, nhưng ánh mắt vẫn chủ yếu tập trung vào mấy bản dập lác đác kia.
Rốt cuộc cậu đã bỏ sót điều gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.