Vũ Khí Hình Người

Chương 536: Phó Bản Ngàn Người (131)

Húy Tật

26/09/2024

Nguyên Dục Tuyết không đi.

Thanh niên cũng không đi.

Y mở to đôi mắt hơi tròn nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, trông không được thông minh lắm, hơi khờ, khiến người ta lơ là cảnh giác ---

"Cậu không đi à?" Dường như là cảm thấy kì quái, đồng thời hơi sốt ruột, y hỏi.

Lời này của thanh niên vừa là nhắc nhở, vừa là thúc giục.

Nguyên Dục Tuyết không nhìn y, thản nhiên ngồi xuống nóc nhà. Cảm giác như ánh trăng và đất trời hòa vào nhau, điểm xuyết tại góc này. Thanh niên lên tiếng làm Nguyên Dục Tuyết quay sang, hờ hững liếc y một cái.

Cậu thật sự quá đẹp, cái nhìn này khiến người ta nín lặng.

"Không." Nguyên Dục Tuyết đáp.

Thanh niên hốt hoảng quay đi, mãi sau mới lại nói tiếp, giọng đã khô khốc: "Cậu không biết à... Bọn họ không chỉ phái một mình tôi đi phá hoại nơi trú ẩn. Tôi không hành động, những người khác không nhận được tín hiệu thì cũng sẽ tiếp tục thôi."

Y đoán Nguyên Dục Tuyết muốn cứu người thì lúc này nên bắt đầu di chuyển.

"Không." Thiếu niên lại ngắn gọn trả lời.

Cậu rủ mắt, che đi cảm xúc trong con ngươi. Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống chiếc máy truyền tin bị thanh niên phá hủy ban nãy, nó như một cục giấy sáng óng ánh trên mặt đất.

"Bọn họ sẽ không ra tay, chắc là đang trên đường tới đây rồi." Có lẽ là vì tạm thời không có chuyện gì làm, Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, rất tự nhiên giải thích.

Thanh niên lại giật thót, cảm giác tim hẫng một nhịp, tay chân luống cuống. Y mím môi: "Cậu..."

Nguyên Dục Tuyết nói tiếp: "Cậu đã báo tin cho họ."

Tính cách Nguyên Dục Tuyết là ngay thẳng, đạo lý đối nhân xử thế của con người với cậu là thứ quá phức tạp, đặt trong tình huống này lại là "quá không nể mặt", nói toạch ra, không giữ lại thể diện cho thanh niên.

Cậu giơ tay, ngón tay thon dài như ngọn trúc chỉ cái cục bị thanh niên ném xuống đất.

"Dùng cái máy truyền tin đó." Nguyên Dục Tuyết không có vẻ gì là tức giận, vẫn rất hời hợt bàng quan: "Không phải sao."

Thanh niên: "..."

Y không khỏi run chân.

Hoàn toàn chính xác. Hành vi tưởng như là nóng nảy phá hủy "đồng hồ" để quy hàng Nguyên Dục Tuyết vừa rồi của thanh niên, thực tế là để truyền tín hiệu. Trong tình huống thông tin tắc nghẽn, liên minh người chơi biết bên y có vấn đề chắc chắn sẽ phái người tới.

Cái máy kia rất tinh xảo, nhưng có tinh xảo mấy thì ở trong mắt Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ là món đồ chơi.

Sao cậu lại không phát hiện cho được.

Thậm chí khi thanh niên bóp vỡ cái máy, cậu cũng có thể ngăn cản, chẳng qua là cậu không làm thôi.

Thanh niên chỉ biết cười khổ.

Số lần y cười khổ hôm nay có khi còn nhiều hơn cả 1 năm cộng lại.

"Tôi là cỏ đầu tường, gió thổi hướng nào tôi theo hướng đó." Y thở dài: "Tôi cũng rất muốn nghe lời cậu. Nhưng nếu tôi không báo lại thông tin thì sẽ đắc tội bọn họ, ngày sau sẽ gặp phiền phức. Tôi chưa muốn chết."

Y không phá hủy nơi trú ẩn là do vấn đề năng lực, vì thật sự không đánh lại Nguyên Dục Tuyết. Nhưng có cơ hội báo tin, y lại giả vờ chết thì đồng nghĩa với phản bội. Dù sao cũng chỉ là bóp vỡ cái máy, làm bí ẩn một chút sẽ không sao.

Y không ngờ Nguyên Dục Tuyết sẽ phát hiện nhanh như vậy.



Rốt cuộc trong tâm trí vẫn còn in sâu hình ảnh Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, nghĩ đến phát biểu "kẻ địch" của cậu, sống lưng bắt đầu lạnh toát, mồ hôi túa ra. Thật ra so với bị đám người kia đuổi giết, y càng không muốn làm kẻ địch của Nguyên Dục Tuyết. Chí ít cái trước còn có thể trốn, không tới nỗi phải chết. Nhưng đứng trước Nguyên Dục Tuyết, y tự nhận mình không có dũng khí để chạy trốn.

Nguyên Dục Tuyết lại chỉ ngồi ngay ngắn trên nóc nhà, đôi môi đỏ thắm hé ra: "Không sao. Tôi cũng đang chờ họ tới."

Cái lạnh tan đi, thanh niên nao nao.

Y phát hiện Nguyên Dục Tuyết thật là bao dung, cậu còn không thèm để ý hành vi báo tin rõ ràng là "phản bội" của y. Tiêu chuẩn phân biệt địch ta dường như chỉ có một, chỉ cần y không đẩy người dân trong nơi trú ẩn ra chịu chết thì Nguyên Dục Tuyết không quan tâm y làm cái gì, kể cả có là bán tung tích của cậu.

"Cậu..."

Thanh niên vô thức nói.

Đúng là y mật báo, nhưng cũng không hi vọng Nguyên Dục Tuyết sẽ bị bắt lại, bị thương, nên vừa rồi mới cố tình ám chỉ cho cậu rời đi.

Không ngờ Nguyên Dục Tuyết lại không đi.

Y muốn lắm miệng khuyên thêm một câu, nhưng bỗng rùng mình, súng năng lượng màu bạc lập tức thành hình trong tay.

Thanh niên nhẫn nhịn, không có hành vi khác.

Cái đám khó giải quyết nhất đã xuất hiện ở góc tối đằng xa, chầm chậm tiếp cận họ, từng chút bao vậy ---

Thanh niên cảm giác mưa gió sắp nổi lên, cơ thể căng cứng, gần như nín thở. Nhưng Nguyên Dục Tuyết đứng giữa trung tâm cơn lốc, bị nhằm vào lại bình thản như không. Cậu đứng dậy, mái tóc đen mềm xõa trên mãi, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện sát khí ---

Nhưng khi hai mắt chạm nhau, sát khí bỗng đọng lại.

Người tới nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, không cả chớp mắt. Gã nhìn rất chăm chú, không hề phân tâm. Gã giương cằm lên, đường nét hàm dưới banh ra như dây cung bị kéo căng, lộ vẻ khắc nghiệt.

Mãi sau gã mới lên tiếng: "Nguyên Dục Tuyết."

Gã mở to măt nhìn Nguyên Dục Tuyết, thầm đoán không biết có phải cậu cũng ngạc nhiên không, ngạc nhiên vì gã còn sống, hay là ngạc nhiên vì Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa đi.

Hóa ra là người quen.

Nguyên Dục Tuyết không có vẻ mừng rỡ khi gặp người quen, chỉ gật đầu chào: "Tóc Quăn."

Người tới là một thanh niên hết sức điển trai, là kiểu đẹp ngông nghênh cùng với mái tóc quăn bù xù không bao giờ có thể xẹp xuống, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

"Tôi biết ngay là cậu mà." Gã không dời mắt: "Thỏ cũng ở đây... Cậu đã gặp cô ấy chưa?"

"Rồi." Nguyên Dục Tuyết hơi khựng lại.

Họ đã gặp rất nhiều, chẳng qua là vì bị phó bản khóa kí ức nên không nhớ đối phương.

Cậu chưa từng gặp Tóc Quăn trong phó bản, có quá nhiều người tới tìm Nguyên Dục Tuyết hợp tác, cũng có vài cao thủ ẩn mình trong góc tối không bại lộ thân phận, thế là họ cứ như vậy bỏ lỡ nhau.

Thanh niên lại rất giật mình. Y đã từng tới nhà họ Nguyên, chẳng qua là không được gặp Nguyên Dục Tuyết nên không biết cậu trông như thế nào. Giờ nhìn sang thiếu niên, y lại thấy... Quả nhiên là cậu ấy.

Quả nhiên là Nguyên Dục Tuyết.

Cũng chỉ có Nguyên Dục Tuyết mới gánh được danh vọng như vậy.

Một mặt khác, y cũng không khỏi thắc mắc, không ngờ Nguyên Dục Tuyết và Tóc Quăn lại quen biết nhau.

Những năm gần đây Tóc Quăn rất nổi tiếng, ai cũng biết ông tướng này là Sát Thần không nên chọc trong giới cao thủ. Thiên phú của gã thuộc dạng công kích cực mạnh, còn nóng tính, chưa bao giờ thấy gã bình tĩnh nói chuyện với ai, tính cả người trong tiểu đội của gã.



Nhưng giờ, với Nguyên Dục Tuyết...

Chỉ có vài câu ngắn ngủi chưa thể nhìn ra cái gì, nhưng thanh niên lại có cảm giác thái độ của Tóc Quăn quá tốt, là kiểu sẽ không tức giận.

Cơ mà lát nữa thì chưa chắc.

Thanh niên thầm căng thẳng.

Trong ấn tượng của y, Tóc Quăn là một thanh đao, tới đây để tiêu diệt mọi trở ngại cho kế hoạch của họ.

Có điều không ngờ cây đao đó lúc này lại tra vào vỏ, rất đường hoàng nhã nhặn. Bảo loại người như Tóc Quăn không dùng vũ lực giải quyết mà ngồi xuống hòa bình đàm phán, đúng là chuyện lạ ở đây.

"Tất cả chúng mày lùi lại đi." Tóc Quăn lười biếng nói.

Những người gã mang tới đều trung thực lui sang một bên, nhưng cũng không hoàn toàn đi hẳn, đoán chừng là để đề phòng Tóc Quăn và Nguyên Dục Tuyết đánh nhau.

Khó mà nói là đánh nhau theo kiểu nào.

Tóc Quăn không có thời gian để ôn chuyện với Nguyên Dục Tuyết, gã tranh thủ qua đây cũng là cắt bớt rất nhiều thời giờ, bèn tóm tắt nói ngắn gọn tình huống hiện giờ.

Xét về khoản này thì Tóc Quăn lại khá giống với Nguyên Dục Tuyết. Gã thẳng thắn, không hề che giấu phân tích lợi và hại, do dự một hồi mới chốt hạ: "Tôi biết bọn tôi đang làm việc ác."

"Nhưng không còn cách nào khác."

Gã vò đầu, hiếm hoi mà nghiêm mặt: "Tôi muốn sống, bọn họ cũng muốn sống."

"Trừ cái đó ra thì không còn biện pháp giải quyết nào tốt cả." Gã buồn bực nói.

Phó bản thật sự không để cho họ vẹn toàn đôi đàng, hoặc là hi sinh một phần nhân loại, hoặc là tất cả cùng chết trong phó bản này.

"Bọn họ không thể chết." Nguyên Dục Tuyết nói.

Thật ra cho tới giờ thanh niên vẫn không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết lại muốn làm vậy. Tại sao lại mạo hiểm như thế chỉ vì một đám người không có bất cứ liên hệ lợi ích nào với mình, thậm chí công khai đối đầu với toàn thể người chơi. Dù cho cậu làm vậy cũng chưa chắc đã cứu được những NPC đó.

Nhưng tên Sát Thần này lại gật đầu, Tóc Quăn còn không phản bác Nguyên Dục Tuyết.

Gã chỉ hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Hỏi xong gã mới giải thích: "Nguyên Dục Tuyết, tôi nợ cậu một mạng. Tôi vốn phải chết ở cái phó bản đó, nên giờ trả lại cho cậu cũng không sao. Nhưng tôi không thể quyết định cuộc đời của những người khác, người cậu cần thuyết phục không phải là tôi."

Nguyên Dục Tuyết không nhắc vụ kẻ địch với Tóc Quăn, khiến thanh niên hơi dỗi, sao chỉ dữ với mình mình chứ.

Thiếu niên ngiêng đầu, tóc đen tản ra.

Rõ ràng là khuôn mặt của thiếu niên, khí chất lại lạnh lẽo không phù hợp với tuổi. Tóc đen da trắng, chỉ có đôi môi là đỏ thắm. Cậu mở miệng:

"Tôi sẽ giết hết tất cả quái vật."

Tóc Quăn cảm giác tim thắt lại: "Cậu không bao giờ có thể giết hết."

Đây là quy tắc của phó bản, nó ngang ngược vô lý như vậy. Nơi này như thể là chỗ tụ hội của quỷ vật từ tất cả phó bản khác, nhất định phải xé xác lột xương người chơi.

Nguyên Dục Tuyết lại không phản bác: "Có lẽ vậy."

"Nên tôi chỉ yêu cầu một thời gian." Nguyên Dục Tuyết thản nhiên nói: "Trước khi tôi chết, các người không được phép ra tay."

Trước khi tới đây, cậu đã thấy được cái chết của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Khí Hình Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook