Chương 458: Phó Bản Ngàn Người (43)
Húy Tật
31/08/2024
Edit: Ry
Hiện y đang gặp áp lực tâm lý rất lớn, chẳng ai bình tĩnh nổi khi gặp quái vật ăn xác người.
Huống hồ đang là lúc khẩn cấp cần trốn ngay, ai biết được liệu đám quái kia có đột nhiên điên lên nhào tới nếm thử vài miếng thịt tươi không. Nhưng áo bị người ta túm chặt, bước chân vội vã cũng phải dừng lại. Thanh niên chực nổi giận, quay người lại đối diện với đôi mắt đen tĩnh lặng của Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên có một cặp mắt rất đẹp.
Nước da trắng trẻo lộ bên ngoài khẩu trang cũng toát lên sự yếu ớt.
Thanh niên vốn định nổi giận, nhìn vào cặp mắt kia thì bình tĩnh hơn nhiều, giống như ngọn lửa chực phun trào bị giội lên một nắm tuyết, chuyển sang áy náy và hơi xấu hổ. Người ta lịch sự như thế, kéo mình lại cũng chỉ là muốn hỏi thăm thôi, cáu với người ta làm gì, mình đúng là vô văn hóa.
Thanh niên tìm lại lễ nghi của bản thân, đứng yên nghe Nguyên Dục Tuyết mở miệng, thậm chí còn hơi cúi đầu để nghe cho rõ.
Nguyên Dục Tuyết muốn hỏi về những chi tiết khi y phải đối mặt với quái vật... Phải nhớ lại những hồi ức không tốt đẹp, thanh niên rùng mình, mặt mày cũng tái nhợt. Nhưng tựu chung vẫn khá ôn hòa, thậm chí còn kiên nhẫn hơn trước, tỉ mỉ kể lại từng chi tiết mà mình không muốn nhớ.
Y có vẻ sốt ruột, sợ Nguyên Dục Tuyết không tin, miêu tả kĩ càng xong còn nhìn tha thiết nói: "Tôi không phóng đại đâu, là thật đấy. Những con quái vật đó sẽ đứng ngoài canh chúng ta, cậu cũng mau vào trong tủ đi. Ở ngoài này quá nguy hiểm."
Nguyên Dục Tuyết đã hiểu.
Với lời thúc giục của thanh niên, cậu lễ độ nói: "Cảm ơn."
Rồi buông tay.
Tay áo được thả ra khiến thanh niên có một thoáng mất mát. Nhưng y không nói gì thêm, nhăn nhó nhìn Nguyên Dục Tuyết thêm vài cái rồi mới tìm một ngăn tủ chui vào.
Khi cửa tủ khép lại, hiệu quả cách âm cực tốt, người nằm trong sẽ không nghe được gì ngoài nhịp tim và tiếng hít thở của mình.
Tiếng đám quái vật gặm nhấm dường như cũng đi xa, yên tĩnh tới độ khiến người ta bất an.
Tần thái tử là người cuối cùng trong nhóm thanh niên ở ngoài. Gã suy tư nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết, cau mày bảo "Đừng có làm chuyện nguy hiểm", rồi mới chui vào.
Cả kho hàng chỉ còn bầy quái đáng sợ đang gặm cắn máu thịt và hai người, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn.
Giới Chu Diễn luôn có một loại khí chất tách biệt khỏi thế giới.
Mặt không cảm xúc, hờ hững lạnh lùng, chỉ một ánh mắt cũng thể hiện rõ sự ngạo mạn của hắn, như thể hắn là sự tồn tại chí cao vô thượng ở thế gian này, nhìn xuống tất cả mọi người.
Loại quái vật thấp kém đó tất nhiên không là gì trong mắt hắn.
Dù hắn vẫn vô cảm như trước, lại tạo thành sự khinh miệt tột cùng.
Thế nên Giới Chu Diễn đẹp trai là thật, từ ngoại hình đến khí chất đều rất xuất chúng, nhưng vẻ ngoài có lịch lãm đến mấy, người ta chỉ cần nhìn hắn một cái đã sản sinh cảm giác bài xích... Có lẽ bài xích cũng không đúng, mà đó là bản năng sợ hãi ẩn sâu trong tiềm thức, là một loại cơ chế bảo vệ bản thân.
Khi Giới Chu Diễn cố ý giấu đi đặc tính khủng bố này của mình, con người khó mà dò ra được nỗi sợ đã bị ngụy trang thành cảnh giác.
Nhưng một Giới Chu Diễn ngạo nghễ, chẳng có kết nối gì với thế giới này, lại gặp một người khiến hắn trở nên "giống người" hơn, "có hơi thở của con người". Đó là Nguyên Dục Tuyết.
Chỉ cần Nguyên Dục Tuyết đứng bên cạnh hắn, những cảm xúc dị dạng kia đều bị làm mờ, khiến Giới Chu Diễn có vẻ... Hiền hòa vô cùng.
Trong tình cảnh kì dị này, trong tiếng nhai nhóp nhép răng rắc, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn nhìn nhau, ăn ý chảy xuôi giữa cả hai.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Anh muốn vào trong không?"
Giới Chu Diễn: "Không."
Nguyên Dục Tuyết gật đầu, không hề thắc mắc.
Họ không cần phải nói thêm, cũng không cần giải thích dư thừa, sự ăn ý là tự nhiên như thế, nháy mắt đã hoàn tất xác nhận.
Nguyên Dục Tuyết đã đưa ra phán đoán và lựa chọn. Giới Chu Diễn thì đơn giản hơn, hắn không quan tâm gì hết, chỉ cần ở bên Nguyên Dục Tuyết là đủ.
Thỏ đã chui vào trong tủ.
Thật ra bên trong không có mùi gì lạ, nhưng cô cứ cảm giác có một thứ mùi tanh tanh đang cố gắng chui vào lỗ mũi mình, bất an dâng lên trong lòng.
Những con quái vật kia hẳn là chưa ăn xong đâu...
Cô dám chắc điều này, thế là nhẹ nhàng mở cửa tủ, nhanh chóng nhìn ra xa. Một ít thịt vụn bắn tung tóe, những cái xác đã lộ ra nửa bộ xương, đám quái vật đã ăn tới phần bắp chân.
Thỏ nhanh chóng liếc sang chỗ khác, trái tim bỗng nhảy lên, kèm với một sự phẫn nộ khó tả.
Vì cô bắt được Nguyên Dục Tuyết.
"Nguyên Dục Tuyết!" Thỏ quát: "Sao cậu còn ở bên ngoài..."
Giới Chu Diễn đứng ngay cạnh thiếu niên, sừng sững bất động, nhưng mà Thỏ không có hứng thú giao lưu với hắn. Cô biết Giới Chu Diễn sẽ không bao giờ nghe mình.
Mà hắn đứng đó chắc chắn là vì Nguyên Dục Tuyết vẫn còn ở bên ngoài.
Cô gái nhăn mặt nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm. Trong nháy mắt họ đối mặt với nhau, Thỏ đột nhiên nhận ra cảm giác bất an kì lạ của mình từ đâu tới.
Dù mới chỉ gặp nhau vài tiếng, Thỏ vẫn có thể mò ra được phần nào tính cách của Nguyên Dục Tuyết ---
Thiếu niên gầy yếu này quyết đoán và sát phạt hơn bất cứ ai. Nếu cậu quyết định chuyện gì thì sẽ thực hiện với hiệu suất nhanh không tưởng, không bao giờ vì lí do này lí do kia mà gác lại.
Thỏ tự động chuyển sang thăm dò mục đích của thiếu niên, cô ngẩng lên, ngạc nhiên xác nhận lại: "Cậu không định trốn trong tủ?"
"Tại sao?"
Nguyên Dục Tuyết không phải người ngạo mạn.
Nếu Thỏ đã hỏi, cậu cũng chân thành trả lời.
Giây phút quái vật vào phòng kho, cậu đã xác nhận đám sinh vật trông đáng sợ và sở hữu bộ hàm sắc nhọn có thể dễ dàng cắn xé động vật cỡ lớn này thực tế chỉ là "sinh vật ăn xác thối" phi điển hình.
Có lẽ nó cũng có hứng thú với việc tấn công con người, với thịt tươi, nhưng chắc chắn không coi đó là động lực để hành động.
Nếu không ngay khi chúng xuất hiện, chỉ cần chúng có mảy may sát ý với con người, cậu đã có thể nhận ra, đồng thời kích hoạt chương trình bảo vệ, giết sạch bọn chúng.
Cậu không làm vậy cũng bởi vì bầy quái vật này không có đủ tính uy hiếp.
Tất nhiên không thể nói lí do này cho Thỏ, mỗi thông tin liên quan tới phòng thí nghiệm đều cần được bảo mật, huống hồ cậu còn đang làm nhiệm vụ ngầm. Cho nên Nguyên Dục Tuyết do dự một hồi, đưa ra lí do là phán đoán của mình, xuất phát từ trải nghiệm của thanh niên kia ---
"Quy tắc là quy tắc. Nó chặt chẽ và sẽ không cho phép luồn lách." Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nói: "Nếu quy tắc quy định 'không trốn trong tủ lạnh thì sẽ bị quái vật giết chết', thì ngay giây phút anh ta bị nhìn thấy, điều kiện 'trốn' đã không còn hiệu lực, anh ta đã kích hoạt quy tắc tử vong và sẽ chết. Nhưng anh ta không chết, chứng tỏ đây không phải là may mắn, không phải là một kiểu làm mờ hay thử giới hạn của quy tắc."
"Giải thích duy nhất là quy tắc đó vốn chưa từng tồn tại. Nên dù có bị quái vật thấy thì cũng sẽ không chết."
Thỏ ngây ra, vẫn hơi do dự: "Nhưng mà chữ viết trên tường..."
"Dòng chữ màu đỏ đó không tương đồng với quy tắc, nên vẫn có thể là giả. Ngoài ra thì cái nó nhấn mạnh không phải là điều kiện tử vong."
Mặc dù có liên quan tới tử vong, nhưng lại không phải là điều kiện tuyệt đối, nó chỉ là gợi ý điều kiện sống sót.
Thỏ mường tượng ra, lập tức ngẫm lại. Thật ra đây là một kiểu bẫy ngôn từ rất đơn giản ---
[Muốn sống sót xin hãy mở tủ lạnh, đút 'con mồi' trong tủ cho chúng. Trốn vào trong tủ lạnh.]
Có lẽ chỉ cần làm tới bước 'mồi' là đã xong điều kiện sống sót rồi, cái trốn chỉ là một câu râu ria... Hoặc là một cái bẫy.
Có lẽ đợi bọn quái vật ăn xong thi thể bỏ đi, mới là thời cơ ra khỏi đây.
Thế nên bọn họ nhất định phải ở ngoài canh giữ, đó mới là hi vọng sống.
Đến khi thi thể trong tủ bị ăn hết, họ không còn "mồi nhử", thì đó mới là cái chết.
Rất hợp lý, nhưng Thỏ lại cứ thấy có gì sai sai. Cô theo bản năng lẩm bẩm: "... Nhưng làm thế quá mạo hiểm."
Vừa dứt lời cô đã ý thức được.
Tất cả những chuyện này hoàn toàn là Nguyên Dục Tuyết căn cứ vào vài chi tiết nhỏ đoán ra!
Nếu cậu ấy chắc chắn đó là đúng thì sẽ không đứng im nhìn những người khác chui vào tủ mà không ngăn cản, một mình (Giới Chu Diễn: ?) ở bên ngoài!
Chính vì không chắc nên mới dùng bản thân để thử.
Nếu thành công, họ cùng nhau ra ngoài. Nếu chết, coi như loại trừ một trường hợp cho những người khác.
Thỏ trừng Nguyên Dục Tuyết: "Cậu đang dùng tính mạng mình để thử."
Thiếu niên nhận ra cơn giận của Thỏ, nao nao, không hiểu cơn phẫn nộ đó tới từ đâu.
"... Cách nào cũng sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định." Cậu hơi luống cuống giải thích.
Hiện y đang gặp áp lực tâm lý rất lớn, chẳng ai bình tĩnh nổi khi gặp quái vật ăn xác người.
Huống hồ đang là lúc khẩn cấp cần trốn ngay, ai biết được liệu đám quái kia có đột nhiên điên lên nhào tới nếm thử vài miếng thịt tươi không. Nhưng áo bị người ta túm chặt, bước chân vội vã cũng phải dừng lại. Thanh niên chực nổi giận, quay người lại đối diện với đôi mắt đen tĩnh lặng của Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên có một cặp mắt rất đẹp.
Nước da trắng trẻo lộ bên ngoài khẩu trang cũng toát lên sự yếu ớt.
Thanh niên vốn định nổi giận, nhìn vào cặp mắt kia thì bình tĩnh hơn nhiều, giống như ngọn lửa chực phun trào bị giội lên một nắm tuyết, chuyển sang áy náy và hơi xấu hổ. Người ta lịch sự như thế, kéo mình lại cũng chỉ là muốn hỏi thăm thôi, cáu với người ta làm gì, mình đúng là vô văn hóa.
Thanh niên tìm lại lễ nghi của bản thân, đứng yên nghe Nguyên Dục Tuyết mở miệng, thậm chí còn hơi cúi đầu để nghe cho rõ.
Nguyên Dục Tuyết muốn hỏi về những chi tiết khi y phải đối mặt với quái vật... Phải nhớ lại những hồi ức không tốt đẹp, thanh niên rùng mình, mặt mày cũng tái nhợt. Nhưng tựu chung vẫn khá ôn hòa, thậm chí còn kiên nhẫn hơn trước, tỉ mỉ kể lại từng chi tiết mà mình không muốn nhớ.
Y có vẻ sốt ruột, sợ Nguyên Dục Tuyết không tin, miêu tả kĩ càng xong còn nhìn tha thiết nói: "Tôi không phóng đại đâu, là thật đấy. Những con quái vật đó sẽ đứng ngoài canh chúng ta, cậu cũng mau vào trong tủ đi. Ở ngoài này quá nguy hiểm."
Nguyên Dục Tuyết đã hiểu.
Với lời thúc giục của thanh niên, cậu lễ độ nói: "Cảm ơn."
Rồi buông tay.
Tay áo được thả ra khiến thanh niên có một thoáng mất mát. Nhưng y không nói gì thêm, nhăn nhó nhìn Nguyên Dục Tuyết thêm vài cái rồi mới tìm một ngăn tủ chui vào.
Khi cửa tủ khép lại, hiệu quả cách âm cực tốt, người nằm trong sẽ không nghe được gì ngoài nhịp tim và tiếng hít thở của mình.
Tiếng đám quái vật gặm nhấm dường như cũng đi xa, yên tĩnh tới độ khiến người ta bất an.
Tần thái tử là người cuối cùng trong nhóm thanh niên ở ngoài. Gã suy tư nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết, cau mày bảo "Đừng có làm chuyện nguy hiểm", rồi mới chui vào.
Cả kho hàng chỉ còn bầy quái đáng sợ đang gặm cắn máu thịt và hai người, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn.
Giới Chu Diễn luôn có một loại khí chất tách biệt khỏi thế giới.
Mặt không cảm xúc, hờ hững lạnh lùng, chỉ một ánh mắt cũng thể hiện rõ sự ngạo mạn của hắn, như thể hắn là sự tồn tại chí cao vô thượng ở thế gian này, nhìn xuống tất cả mọi người.
Loại quái vật thấp kém đó tất nhiên không là gì trong mắt hắn.
Dù hắn vẫn vô cảm như trước, lại tạo thành sự khinh miệt tột cùng.
Thế nên Giới Chu Diễn đẹp trai là thật, từ ngoại hình đến khí chất đều rất xuất chúng, nhưng vẻ ngoài có lịch lãm đến mấy, người ta chỉ cần nhìn hắn một cái đã sản sinh cảm giác bài xích... Có lẽ bài xích cũng không đúng, mà đó là bản năng sợ hãi ẩn sâu trong tiềm thức, là một loại cơ chế bảo vệ bản thân.
Khi Giới Chu Diễn cố ý giấu đi đặc tính khủng bố này của mình, con người khó mà dò ra được nỗi sợ đã bị ngụy trang thành cảnh giác.
Nhưng một Giới Chu Diễn ngạo nghễ, chẳng có kết nối gì với thế giới này, lại gặp một người khiến hắn trở nên "giống người" hơn, "có hơi thở của con người". Đó là Nguyên Dục Tuyết.
Chỉ cần Nguyên Dục Tuyết đứng bên cạnh hắn, những cảm xúc dị dạng kia đều bị làm mờ, khiến Giới Chu Diễn có vẻ... Hiền hòa vô cùng.
Trong tình cảnh kì dị này, trong tiếng nhai nhóp nhép răng rắc, Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn nhìn nhau, ăn ý chảy xuôi giữa cả hai.
Thiếu niên hơi nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Anh muốn vào trong không?"
Giới Chu Diễn: "Không."
Nguyên Dục Tuyết gật đầu, không hề thắc mắc.
Họ không cần phải nói thêm, cũng không cần giải thích dư thừa, sự ăn ý là tự nhiên như thế, nháy mắt đã hoàn tất xác nhận.
Nguyên Dục Tuyết đã đưa ra phán đoán và lựa chọn. Giới Chu Diễn thì đơn giản hơn, hắn không quan tâm gì hết, chỉ cần ở bên Nguyên Dục Tuyết là đủ.
Thỏ đã chui vào trong tủ.
Thật ra bên trong không có mùi gì lạ, nhưng cô cứ cảm giác có một thứ mùi tanh tanh đang cố gắng chui vào lỗ mũi mình, bất an dâng lên trong lòng.
Những con quái vật kia hẳn là chưa ăn xong đâu...
Cô dám chắc điều này, thế là nhẹ nhàng mở cửa tủ, nhanh chóng nhìn ra xa. Một ít thịt vụn bắn tung tóe, những cái xác đã lộ ra nửa bộ xương, đám quái vật đã ăn tới phần bắp chân.
Thỏ nhanh chóng liếc sang chỗ khác, trái tim bỗng nhảy lên, kèm với một sự phẫn nộ khó tả.
Vì cô bắt được Nguyên Dục Tuyết.
"Nguyên Dục Tuyết!" Thỏ quát: "Sao cậu còn ở bên ngoài..."
Giới Chu Diễn đứng ngay cạnh thiếu niên, sừng sững bất động, nhưng mà Thỏ không có hứng thú giao lưu với hắn. Cô biết Giới Chu Diễn sẽ không bao giờ nghe mình.
Mà hắn đứng đó chắc chắn là vì Nguyên Dục Tuyết vẫn còn ở bên ngoài.
Cô gái nhăn mặt nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm. Trong nháy mắt họ đối mặt với nhau, Thỏ đột nhiên nhận ra cảm giác bất an kì lạ của mình từ đâu tới.
Dù mới chỉ gặp nhau vài tiếng, Thỏ vẫn có thể mò ra được phần nào tính cách của Nguyên Dục Tuyết ---
Thiếu niên gầy yếu này quyết đoán và sát phạt hơn bất cứ ai. Nếu cậu quyết định chuyện gì thì sẽ thực hiện với hiệu suất nhanh không tưởng, không bao giờ vì lí do này lí do kia mà gác lại.
Thỏ tự động chuyển sang thăm dò mục đích của thiếu niên, cô ngẩng lên, ngạc nhiên xác nhận lại: "Cậu không định trốn trong tủ?"
"Tại sao?"
Nguyên Dục Tuyết không phải người ngạo mạn.
Nếu Thỏ đã hỏi, cậu cũng chân thành trả lời.
Giây phút quái vật vào phòng kho, cậu đã xác nhận đám sinh vật trông đáng sợ và sở hữu bộ hàm sắc nhọn có thể dễ dàng cắn xé động vật cỡ lớn này thực tế chỉ là "sinh vật ăn xác thối" phi điển hình.
Có lẽ nó cũng có hứng thú với việc tấn công con người, với thịt tươi, nhưng chắc chắn không coi đó là động lực để hành động.
Nếu không ngay khi chúng xuất hiện, chỉ cần chúng có mảy may sát ý với con người, cậu đã có thể nhận ra, đồng thời kích hoạt chương trình bảo vệ, giết sạch bọn chúng.
Cậu không làm vậy cũng bởi vì bầy quái vật này không có đủ tính uy hiếp.
Tất nhiên không thể nói lí do này cho Thỏ, mỗi thông tin liên quan tới phòng thí nghiệm đều cần được bảo mật, huống hồ cậu còn đang làm nhiệm vụ ngầm. Cho nên Nguyên Dục Tuyết do dự một hồi, đưa ra lí do là phán đoán của mình, xuất phát từ trải nghiệm của thanh niên kia ---
"Quy tắc là quy tắc. Nó chặt chẽ và sẽ không cho phép luồn lách." Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc nói: "Nếu quy tắc quy định 'không trốn trong tủ lạnh thì sẽ bị quái vật giết chết', thì ngay giây phút anh ta bị nhìn thấy, điều kiện 'trốn' đã không còn hiệu lực, anh ta đã kích hoạt quy tắc tử vong và sẽ chết. Nhưng anh ta không chết, chứng tỏ đây không phải là may mắn, không phải là một kiểu làm mờ hay thử giới hạn của quy tắc."
"Giải thích duy nhất là quy tắc đó vốn chưa từng tồn tại. Nên dù có bị quái vật thấy thì cũng sẽ không chết."
Thỏ ngây ra, vẫn hơi do dự: "Nhưng mà chữ viết trên tường..."
"Dòng chữ màu đỏ đó không tương đồng với quy tắc, nên vẫn có thể là giả. Ngoài ra thì cái nó nhấn mạnh không phải là điều kiện tử vong."
Mặc dù có liên quan tới tử vong, nhưng lại không phải là điều kiện tuyệt đối, nó chỉ là gợi ý điều kiện sống sót.
Thỏ mường tượng ra, lập tức ngẫm lại. Thật ra đây là một kiểu bẫy ngôn từ rất đơn giản ---
[Muốn sống sót xin hãy mở tủ lạnh, đút 'con mồi' trong tủ cho chúng. Trốn vào trong tủ lạnh.]
Có lẽ chỉ cần làm tới bước 'mồi' là đã xong điều kiện sống sót rồi, cái trốn chỉ là một câu râu ria... Hoặc là một cái bẫy.
Có lẽ đợi bọn quái vật ăn xong thi thể bỏ đi, mới là thời cơ ra khỏi đây.
Thế nên bọn họ nhất định phải ở ngoài canh giữ, đó mới là hi vọng sống.
Đến khi thi thể trong tủ bị ăn hết, họ không còn "mồi nhử", thì đó mới là cái chết.
Rất hợp lý, nhưng Thỏ lại cứ thấy có gì sai sai. Cô theo bản năng lẩm bẩm: "... Nhưng làm thế quá mạo hiểm."
Vừa dứt lời cô đã ý thức được.
Tất cả những chuyện này hoàn toàn là Nguyên Dục Tuyết căn cứ vào vài chi tiết nhỏ đoán ra!
Nếu cậu ấy chắc chắn đó là đúng thì sẽ không đứng im nhìn những người khác chui vào tủ mà không ngăn cản, một mình (Giới Chu Diễn: ?) ở bên ngoài!
Chính vì không chắc nên mới dùng bản thân để thử.
Nếu thành công, họ cùng nhau ra ngoài. Nếu chết, coi như loại trừ một trường hợp cho những người khác.
Thỏ trừng Nguyên Dục Tuyết: "Cậu đang dùng tính mạng mình để thử."
Thiếu niên nhận ra cơn giận của Thỏ, nao nao, không hiểu cơn phẫn nộ đó tới từ đâu.
"... Cách nào cũng sẽ tồn tại nguy hiểm nhất định." Cậu hơi luống cuống giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.