Vũ Khí Hình Người

Chương 489: Phó Bản Ngàn Người (74)

Húy Tật

16/09/2024

Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết đang khoác áo của Giới Chu Diễn, che đi phần áo bị thủng và vết máu dính vào, trông chẳng có gì lạ, sạch sẽ ngoan hiền.

Mà vết máu cũng là máu của quái vật chứ không phải cậu, cậu không bị thương.

Nguyên Dục Tuyết há miệng định bảo "không có ai bị thương", lại nhớ ra, do dự liếc sang người nào đó.

"..."

Vẻ ngập ngừng không dám nói của cậu khiến những người đang bị hớp hồn bởi khuôn mặt xinh đẹp bừng tỉnh, không khỏi lo lắng... Phản ứng của cậu ấy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn?

Ai hi sinh rồi?

Tất cả bồn chồn.

Tần Mông bị Nguyên Dục Tuyết nhìn: "..."

Mặc dù gã có bị thương, nhưng...

...

Cũng không lâu lắm, người nhà Tần Mông tới.

Tần Mông xị mặt đứng một góc, đưa khăn tay cho mẹ lau nước mắt. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ, gã không khỏi thở dài, ngượng nghịu nói: "Con không sao rồi còn gì..."

Nhà họ Tần đông người, chi nhánh phức tạp, nhưng quan hệ không tệ.

Mẹ gã lo cho gã muốn chết, mới nghe "cậu chủ Tần Mông bị thương" là như sấm sét giữa trời quang, cuống hết lên, tai ù ù không nghe rõ sau đó người kia nói cái gì. Bà tan nát cõi lòng, những chuyện sau đó cũng không nhớ.

Vì Tần Mông không phải gặp nguy hiểm bình thường, con bà... Gặp quỷ.



Con người đứng trước sức mạnh kì bí đó luôn vô cùng yếu ớt, Tần Mông bị thương thì còn sống nổi không?

Cả đường hồn cứ bay đi đâu, đến lúc thấy con trai, hai vị phụ huynh đã chuẩn bị sẵn tâm lý đúng là vừa khóc vừa cười.

Tần Mông bị thương thật, nhưng không nghiêm trọng.

Gã xấu hổ đứng đó, ngạo nghễ ưỡn cái mũi sưng to trước đó bị chảy máu, trên mặt còn vết máu chưa khô.

Có hơi sây sát một chút, nhưng không tới nỗi là hủy hoại nhan sắc. Mà thanh niên tuổi này va đập là chuyện bình thường, có ai mà không như vậy. Đầu gối trầy xước chảy chút máu, nhưng cũng giống vết thương trên mặt, bảo nghiêm trọng thì không tới, không ảnh hưởng khả năng đi lại, bôi chút thuốc là sẽ lành.

Mẹ Tần tưởng là con trai trên đường chạy trốn bị mấy thứ bẩn thỉu kia dọa ngã, vì mấy người khác đều rất sạch sẽ, không có vấn đề gì.

Bà vừa kéo tay Tần Mông vừa an ủi, cho là con trai hơi nhát một chút, sợ thằng bé có ám ảnh tâm lý.

Tần Mông: "..."

Muốn nói lại thôi, muốn thôi lại nói.

Gã không biết là "bị quỷ dí cho ngã sấp mặt" nhục hơn hay là thành thật giải thích lúc đó vì cuống quá, để cản Nguyên Dục Tuyết lại nên mới bất cẩn ngã, quỳ gối trước mặt đối phương thì nhục hơn... Tần Mông kín đáo nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái.

"..."

Cuối cùng quyết định không giải thích là thỏa đáng nhất. À không, chuyện đúng là như mẹ gã tưởng, không có gì xảy ra hết, hi vọng Nguyên Dục Tuyết cũng sẽ mau chóng quên đi.

Cứ mỗi lần nhớ tới chuyện kia là tai Tần Mông lại đỏ bừng, ho khan mấy tiếng.

Mẹ Tần bày tỏ tình thương của mẹ xong mới bình tĩnh lại, khôi phục phong thái tao nhã quý phái của mình.

Bà thong dong nói lời cảm ơn với Kiếm Thiên Sư. Nhà họ Tần chủ động mời vị cao nhân này tới, tất nhiên cũng biết y là thiên tài gần trăm năm mới có của Huyền Môn, cực kì biết ơn y đã cứu Tần Mông.

Tần Mông muốn giải thích, thằng nhóc này đâu có cứu gã, gã thậm chí còn chưa từng gặp y, cảm ơn y làm cái gì.

Kiếm Thiên Sư lại nghiêng người tránh cái khom lưng hành lễ của mẹ Tần, nhìn sang phía bên kia: "Tần phu nhân hiểu lầm rồi. Không phải tôi cứu những người này, mà là cậu ấy ---"



Y nhã nhặn xoay người, nâng tay lên chỉ về phía Nguyên Dục Tuyết.

Ánh mắt giao với Nguyên Dục Tuyết, Kiếm Thiên Sư lập tức tắt tiếng, không nói nữa. Nhưng vậy đã là lời giới thiệu tốt nhất.

Mẹ Tần rõ ràng rất kinh ngạc.

Ban đầu bà đã chú ý tới thiếu niên này, cảm thán con nhà ai mà đẹp thế, có điều vẫn lo cho con trai mình hơn, sốt ruột quá nên không có tâm trạng thưởng thức cái đẹp. Lại thêm bà cũng lớn tuổi rồi, không nên nhìn chằm chằm một thiếu niên. Giờ có lí do để nhìn, quả nhiên là đẹp tới chấn động.

Nhưng điều khiến bà chấn động hơn, là lời của Kiếm Thiên Sư. Một thiếu niên xinh đẹp như vậy lại là người của Huyền Môn, có thể diệt trừ đám tà ma kia?!

Trước đó bà từng nghe nói danh tiếng của Kiếm Thiên Sư nên không bất ngờ khi vị cao nhân này trẻ trung như vậy. Nhưng Nguyên Dục Tuyết là trẻ tới độ giật mình. Nhất là khi ngoài ngoại hình xuất sắc ra, cậu còn luôn mang lại một ấn tượng yếu đuối, rất kích thích ham muốn bảo vệ của người khác. Một thiếu niên yêu kiều như vậy lại sở hữu sức mạnh thế nhân khó có thể tưởng tượng, thật đúng là một cú sốc.

Mẹ Tần sửng sốt xong cũng chân thành nói lời cảm ơn, còn ám chỉ chuyện thù lao, để mời được Thiên Sư như Kiếm Thiên Sư ra tay thì phải ra giá trước.

Lần này Tần Mông được an toàn cứu ra, Kiếm Thiên Sư sẽ không thiếu thù lao, Nguyên Dục Tuyết thì chắc chắn phải trả rồi, có thế mới thể hiện được sự tôn trọng của mình.

Bà không hề xót của, một là ấn tượng với Nguyên Dục Tuyết cực tốt, hai là có thể giữ liên lạc với một vị cao nhân Huyền Môn như vậy là cái lợi của nhà họ Tần.

Tần Mông đứng cạnh nghe, cảm giác nói thế khiến mọi thứ trở nên thật thực dụng, cuống quít kêu: "Mẹ!"

Hôm nay Nguyên Dục Tuyết đã được cảm ơn rất nhiều lần --- Cậu bình tĩnh dùng cùng một câu. Không cần cảm ơn, đây là trách nhiệm của tôi. Nhưng khi mẹ Tần nhắc tới chuyện "thù lao", Nguyên Dục Tuyết lại suy tư, thật sự đưa ra một cái giá.

Đây vốn dĩ là mục đích cậu tới nơi này.

Tòa nhà này chính là một trong những địa điểm trú ẩn sẽ xuất hiện trong tương lai.

Những nơi khác thuê hay mua thì cậu đều đã hoàn thành thủ tục pháp lý. Chỉ còn lại chỗ này. Chủ sở hữu là nhà họ Tần, mà nhà họ thì không ngại chuyện lỗ vốn, không định bán ra, nên mãi không trao đổi được. Lần này Nguyên Dục Tuyết đưa ra yêu cầu lại rất đúng lúc.

Tất nhiên cậu sẽ không bắt người ta tặng nơi này cho mình, thù lao như vậy quá nhiều. Ít nhất là khi Nguyên Dục Tuyết cho rằng mình chưa làm gì xứng đáng để được cảm ơn, cậu chỉ đang tuân thủ quy tắc. Cho nên cái giá cậu đưa ra thậm chí còn cao hơn giá trị thị trường hiện giờ của miếng đất.

Trung tâm thương mại này được xây dựng từ lâu, kinh doanh chỉ có vào chứ không có ra, cũng chỉ có nhà giàu nứt đố đổ vách như nhà họ Tần mới chống đỡ nổi. Giờ xuất hiện yêu ma quỷ quái, kể cả Nguyên Dục Tuyết không đề nghị thì nhà họ Tần rất để ý phong thủy cũng sẽ không giữ nó lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Khí Hình Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook