Chương 495: Phó Bản Ngàn Người (80)
Húy Tật
16/09/2024
Edit: Ry
Ba ngày trước "thảm họa".
Trong thành phố A có rất nhiều nơi lặng lẽ đổi chủ, hoặc là tạm thời chuyển nhượng quyền quản lý.
Người chủ mới của những nơi này có tính tình quái gở, đóng cửa tất cả, không mở cho người ngoài. Có vài địa điểm nằm ở khu phố sầm uất, trung tâm thương mại, nhà hát lớn, công viên trò chơi, sân vận động các thứ, đều là nơi người dân tới giải trí, thậm chí còn có rất nhiều nơi là khu vực công cộng.
Đóng cửa một cái là đóng hơn 10 ngày, bị rất nhiều người kêu ca, nhưng theo thông tin truyền ra thì hình như là người quản lý mới muốn quy hoạch lại, có thể sẽ xây thêm vài công trình. Có vậy người dân mới dễ chịu hơn, chờ mong sân bãi sau trang hoàng.
Chỉ có nhóm thi công được thuê tới là khó hiểu.
Bọn họ được thuê nên cũng biết chút tin nội bộ, người quản lý mới này lấy đâu ra trang hoàng lại, phá hết đi thì có!
Những nơi này được cải tạo, đừng nói là gia tăng công trình mới, toàn thấy phá những công trình cũ. Dù là mỹ quan hay chức năng thì đều không thấy tăng lên, tác dụng duy nhất chắc là không gian rộng hơn, có thể chứa thêm nhiều người.
Nhưng cái này thì có tác dụng quái gì? Tính giải trí mất hết rồi, lấy gì để thu hút người dân?
Thiết kế tinh xảo mấy cũng bị đập đi hết, ví dụ như hàng ghế ở trong nhà hát bị gỡ hết ra chỉ còn lại mỗi bậc thang.
Đội thi công thầm than phí của trời, nhưng vẫn giữ miệng không nói ra ngoài, đằng nào cũng kí hợp đồng bảo mật rồi. Người dân chỉ thấy cảnh họ cầm công cụ chạy tới chạy lui, hớn hở chờ mong sau cải tạo sẽ như thế nào.
Những chuyện này do Nguyên Dục Tuyết quyết định, nhưng Giới Chu Diễn là người hoàn thành.
Khi "thảm họa" giáng xuống, những nơi đó chỉ có một ý nghĩa: Trú ẩn.
Nếu là dùng để giữ mạng, vậy thoải mái dễ chịu đẹp gì đó đều là thứ yếu, cái quan trọng là phải chứa được càng nhiều người càng tốt.
Tốt nhất là có thể che gió chắn mưa, còn không được nữa thì lộ thiên cũng không sao.
Mặc dù không biết "thảm họa" sẽ kéo dài tới khi nào, nhưng căn cứ vào ghi chép Egmiro cổ thì có vẻ không lâu lắm. Thế nên các công trình này chỉ được xây dựng đủ để duy trì tính sinh tồn cơ bản, xây dựng thêm nhà vệ sinh, bồn nước các thứ, bảo đảm nhu cầu sinh lý.
Thời tiết không lạnh, xem như là một tin tốt, nhưng để tránh có chuyện thì vẫn cần chuẩn bị túi ngủ và chăn mỏng, dành riêng cho người già trẻ em, người tàn tật, mang thai hoặc có thể chất yếu. Chuẩn bị các loại dược phẩm thường dùng với một ít vật dụng vệ sinh. Ngoài ra thì quan trọng nhất là đồ ăn và thức uống, không cần cầu kì, lấp đầy bụng là được, dẫn tới hàng tá xe tải chở nước khoáng và thực phẩm ăn liền tiến vào nơi ẩn nấp, thỉnh thoảng sẽ khiến người dân tò mò.
Đêm đã khuya, nhưng ở những nơi đang đóng cửa "trang hoàng" vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Nửa đêm có xe hàng lái từ cổng sau vào trong công viên. Đèn ở cổng sau vẫn mở, chiếu lên khoảng sân trắng sáng. Cũng như ban ngày, xe đỗ lại ở khoảng cách cố định, rất nhiều người đi xuống hỗ trợ dỡ hàng.
Một người đàn ông điển trai có vóc dáng cao to, khuôn mặt hơi dữ cũng nhảy xuống.
Thời tiết không lạnh, nhưng đang là đêm nên hơi se se. Người này lại không sợ lạnh, chỉ mặc mỗi một cái áo cộc màu trắng kiểu của mấy ông già, cái áo căng ra ôm lấy đường cong cơ thể, phác họa dáng người cực tốt, còn có cánh tay săn chắc.
Hắn ngậm điếu thuốc sắp cháy hết, le lói ánh lửa.
Hút xong, hắn tiện tay bẻ điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, rồi đi tới giúp xe lớn dỡ hàng.
"Anh Dạ." Bên cạnh hắn là một thanh niên trẻ tuổi cũng rất cường tráng, mặt mày lấm tấm mồ hôi vì khuân vác nặng nhọc. Gã ngượng ngùng cười với hắn: "Làm phiền anh rồi, mẹ em ốm nên thằng em phải ở nhà trông bà, đành nhờ anh giúp đỡ. Để anh lái xe hàng đã ngại rồi, sao có thể để anh khuân vác được? Anh qua kia ngồi nghỉ đi, tụi em làm nhanh lắm, mấy phút là xong à."
Anh Dạ là con trai của ông chủ công ty vận chuyển, tốt tính mà còn biết lãnh đạo, luôn rất săn sóc đám công nhân khuân vác bọn họ. Bình thường anh Dạ ở công ty quản lý tài chính, nhưng dạo này thiếu người quá. Nhà gã có chuyện phải để thằng em về chăm sóc mẹ già, không thể chạy hết đơn được, mà còn không tìm được người nào lái xe tải chở hàng, nửa đêm gọi về công ty thì được anh Dạ chạy tới giúp.
"Không sao." Anh Dạ không ngại, tiện tay khiêng một thùng hàng xuống: "Giúp một tay thôi."
Người kia còn muốn nói gì thêm, nhưng anh Dạ đã bảo: "Làm xong sớm tí cho tao còn về ngủ."
Người kia lập tức ngượng ngùng, liên tiếp nói mấy câu cảm ơn rồi xin lỗi: "Cảm ơn anh Dạ, phiền anh quá, đêm hôm thế này đúng là..."
Anh Dạ làm mấy việc khuân vác này còn thành thạo hơn đám lao động chân tay bọn họ, khiêng thùng hàng nặng trịch mà không thở dốc, vác mấy chuyến liên tiếp, làm nhiều hơn tất cả mọi người mà cũng chỉ đổ chút mồ hôi.
Có người đưa nước cho hắn, tiện thể khen thể lực hắn tốt, anh Dạ miễn cưỡng đáp lại, cầm chai nước ngửa lên tu hơn nửa. Uống nhanh quá, có nước chảy ra làm ướt cổ áo, càng khiến cái lạnh thấm vào.
Công việc đã xong xuôi, đoàn người chuẩn bị dẹp đường về phủ.
Mặc dù họ đã quen thức đêm, cũng quen làm công việc chân tay vất vả này, nhưng nhiều ngày như thế cũng hơi lao lực. Hôm nay lại đúng hạn hoàn thành hợp đồng, tinh thần thả lỏng hẳn, có tâm trạng cười đùa hơn, tốp năm tốp ba há miệng ngáp.
Anh Dạ thấy cả đám mệt như vậy thì hỏi thăm: "Sao mà mệt vậy, hợp đồng ghi thế nào, bắt mấy cậu chạy cả ban ngày à? Nếu mà vất vả quá thì từ chối đi, để tao nói với ông ba cho, sắp xếp để anh em làm công việc bình thường chút. Kiếm tiền thì cũng không thể phá sức khỏe được."
Nghe thế, đám công nhân vội giải thích: "Cũng không cực vậy đâu anh, chẳng qua là sếp bên này muốn nhiều thứ quá, thời gian còn gấp. Nhưng mà họ trả gấp 5 bình thường, chạy đêm trả gấp 8, tốt lắm, không bạc đãi gì hết. Họ cũng không ép làm ngày đêm, kiểu chở được bao nhiêu cứ tùy sức mà làm ấy, chẳng qua tụi em nghĩ cơ hội hiếm có như vậy nên tranh thủ mấy ngày chạy cho hết, nhận nhiều hơn bình thường, ngày đêm chạy liên tục..."
Anh Dạ nghe xong vẫn nhíu mày, nghiêm giọng bảo: "Lái xe lúc mệt như vậy không ổn đâu. Hôm nay xong về nghỉ đi, mai tao tìm người khác chạy thay cho."
Đám chạy hàng cũng chột dạ, hành vi này của họ là không đúng, cũng sợ xảy ra chuyện nên đồng ý, vội vàng cam đoan sau này sẽ không vậy nữa, tiện thể cảm ơn anh Dạ giúp họ thu dọn cục diện.
Anh Dạ vẫn thấy lo. Khách hàng hào phóng cũng nhiều, nhưng hào phóng như vậy thì quá hiếm. Chủ yếu là thứ yêu cầu vận chuyển cũng không phải vật phẩm quý giá khẩn cấp gì, dùng thù lao cao mời người, còn yêu cầu gấp như vậy.
Anh Dạ có vài suy đoán không tốt, đuổi mấy người kia ra xe, bản thân thì chui vào trong chồng hàng, dứt khoát mở một cái ra kiểm tra.
Hắn sợ bên trong là đồ phạm pháp, vậy nhóm vận chuyển bọn họ sẽ thành đồng lõa, dê thế tội.
Rút chìa khóa trong túi ra, khẩy một cái, một con dao nhỏ bắn ra. Anh Dạ bình tĩnh rạch mở một thùng hàng. Thùng này được đóng gói khá đơn sơ, không được bọc đồ chống va đập, mở ra là có thể thấy hết nội dung bên trong ---
Vừa nhìn, Anh Dạ đã sửng sốt, càng khó hiểu.
Mì ăn liền?
Thứ yêu cầu họ vận chuyển gấp mấy xe hàng trong đêm như vậy, lại là mì ăn liền?
Tay chủ kia bị điên hả, không dưng tích mấy thứ này làm gì.
Trong công viên đúng là có bán đồ ăn thức uống, nhưng ai lại nhập toàn mì ăn liền thế này.
Anh Dạ vẫn muốn tìm chứng cứ phạm tội, bèn mở điện thoại ra, vừa quay vừa tiếp tục tìm.
Trong thùng nhét toàn mì ăn liền, không có vật phẩm khả nghi nào.
Kiểm tra mấy thùng đều như vậy.
Anh Dạ vẫn chưa tin, cẩn thận mở một gói ra --- Đây là nhãn hiệu bình thường, được cái giá rẻ, không kèm gia vị nên bên trong đúng là không có gói gì khả nghi, mở ra chỉ có đúng cục mì khô, nhìn là biết bao no.
Anh Dạ: "..."
Không thấy vấn đề gì hết.
Hắn tiếp tục đổi sang mấy thùng khác, ngẫu nhiên chọn vài gói xé ra, bên trong đều là mì bình thường, rất sạch sẽ. Anh Dạ không khỏi ngớ người, hơi lúng túng.
Mặt cũng đỏ lên một chút.
Đóng lại mấy thùng bị mở, chồng chúng lên nhau, hắn kiểm kê dọn dẹp chuẩn bị ra ngoài, định bụng báo với bên kia mấy thùng hàng bị tổn hại, bồi thường gấp ba theo luật. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mấy đứa chở hàng ---
Anh Dạ còn chưa nghĩ ra làm sao để giải thích hành vi của mình, lại thấy mấy người kia hốt hoảng kêu không biết từ đâu tới mấy người điên, sức lớn cực kì, đang đánh nhau với bảo vệ công viên.
Bọn họ cũng tới hỗ trợ, nhưng không biết có phải là do vừa làm việc xong, cơ thể mệt mỏi quá không mà 5 người cũng không đè được một tên lại.
Trong đó có một thằng bị tên điên kia cắn, chảy máu luôn vẫn không chịu nhả, không biết có bị bệnh truyền nhiễm gì không.
Tình huống rất loạn, họ không biết phải làm sao nên đành tới tìm anh Dạ hỗ trợ.
Ba ngày trước "thảm họa".
Trong thành phố A có rất nhiều nơi lặng lẽ đổi chủ, hoặc là tạm thời chuyển nhượng quyền quản lý.
Người chủ mới của những nơi này có tính tình quái gở, đóng cửa tất cả, không mở cho người ngoài. Có vài địa điểm nằm ở khu phố sầm uất, trung tâm thương mại, nhà hát lớn, công viên trò chơi, sân vận động các thứ, đều là nơi người dân tới giải trí, thậm chí còn có rất nhiều nơi là khu vực công cộng.
Đóng cửa một cái là đóng hơn 10 ngày, bị rất nhiều người kêu ca, nhưng theo thông tin truyền ra thì hình như là người quản lý mới muốn quy hoạch lại, có thể sẽ xây thêm vài công trình. Có vậy người dân mới dễ chịu hơn, chờ mong sân bãi sau trang hoàng.
Chỉ có nhóm thi công được thuê tới là khó hiểu.
Bọn họ được thuê nên cũng biết chút tin nội bộ, người quản lý mới này lấy đâu ra trang hoàng lại, phá hết đi thì có!
Những nơi này được cải tạo, đừng nói là gia tăng công trình mới, toàn thấy phá những công trình cũ. Dù là mỹ quan hay chức năng thì đều không thấy tăng lên, tác dụng duy nhất chắc là không gian rộng hơn, có thể chứa thêm nhiều người.
Nhưng cái này thì có tác dụng quái gì? Tính giải trí mất hết rồi, lấy gì để thu hút người dân?
Thiết kế tinh xảo mấy cũng bị đập đi hết, ví dụ như hàng ghế ở trong nhà hát bị gỡ hết ra chỉ còn lại mỗi bậc thang.
Đội thi công thầm than phí của trời, nhưng vẫn giữ miệng không nói ra ngoài, đằng nào cũng kí hợp đồng bảo mật rồi. Người dân chỉ thấy cảnh họ cầm công cụ chạy tới chạy lui, hớn hở chờ mong sau cải tạo sẽ như thế nào.
Những chuyện này do Nguyên Dục Tuyết quyết định, nhưng Giới Chu Diễn là người hoàn thành.
Khi "thảm họa" giáng xuống, những nơi đó chỉ có một ý nghĩa: Trú ẩn.
Nếu là dùng để giữ mạng, vậy thoải mái dễ chịu đẹp gì đó đều là thứ yếu, cái quan trọng là phải chứa được càng nhiều người càng tốt.
Tốt nhất là có thể che gió chắn mưa, còn không được nữa thì lộ thiên cũng không sao.
Mặc dù không biết "thảm họa" sẽ kéo dài tới khi nào, nhưng căn cứ vào ghi chép Egmiro cổ thì có vẻ không lâu lắm. Thế nên các công trình này chỉ được xây dựng đủ để duy trì tính sinh tồn cơ bản, xây dựng thêm nhà vệ sinh, bồn nước các thứ, bảo đảm nhu cầu sinh lý.
Thời tiết không lạnh, xem như là một tin tốt, nhưng để tránh có chuyện thì vẫn cần chuẩn bị túi ngủ và chăn mỏng, dành riêng cho người già trẻ em, người tàn tật, mang thai hoặc có thể chất yếu. Chuẩn bị các loại dược phẩm thường dùng với một ít vật dụng vệ sinh. Ngoài ra thì quan trọng nhất là đồ ăn và thức uống, không cần cầu kì, lấp đầy bụng là được, dẫn tới hàng tá xe tải chở nước khoáng và thực phẩm ăn liền tiến vào nơi ẩn nấp, thỉnh thoảng sẽ khiến người dân tò mò.
Đêm đã khuya, nhưng ở những nơi đang đóng cửa "trang hoàng" vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Nửa đêm có xe hàng lái từ cổng sau vào trong công viên. Đèn ở cổng sau vẫn mở, chiếu lên khoảng sân trắng sáng. Cũng như ban ngày, xe đỗ lại ở khoảng cách cố định, rất nhiều người đi xuống hỗ trợ dỡ hàng.
Một người đàn ông điển trai có vóc dáng cao to, khuôn mặt hơi dữ cũng nhảy xuống.
Thời tiết không lạnh, nhưng đang là đêm nên hơi se se. Người này lại không sợ lạnh, chỉ mặc mỗi một cái áo cộc màu trắng kiểu của mấy ông già, cái áo căng ra ôm lấy đường cong cơ thể, phác họa dáng người cực tốt, còn có cánh tay săn chắc.
Hắn ngậm điếu thuốc sắp cháy hết, le lói ánh lửa.
Hút xong, hắn tiện tay bẻ điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, rồi đi tới giúp xe lớn dỡ hàng.
"Anh Dạ." Bên cạnh hắn là một thanh niên trẻ tuổi cũng rất cường tráng, mặt mày lấm tấm mồ hôi vì khuân vác nặng nhọc. Gã ngượng ngùng cười với hắn: "Làm phiền anh rồi, mẹ em ốm nên thằng em phải ở nhà trông bà, đành nhờ anh giúp đỡ. Để anh lái xe hàng đã ngại rồi, sao có thể để anh khuân vác được? Anh qua kia ngồi nghỉ đi, tụi em làm nhanh lắm, mấy phút là xong à."
Anh Dạ là con trai của ông chủ công ty vận chuyển, tốt tính mà còn biết lãnh đạo, luôn rất săn sóc đám công nhân khuân vác bọn họ. Bình thường anh Dạ ở công ty quản lý tài chính, nhưng dạo này thiếu người quá. Nhà gã có chuyện phải để thằng em về chăm sóc mẹ già, không thể chạy hết đơn được, mà còn không tìm được người nào lái xe tải chở hàng, nửa đêm gọi về công ty thì được anh Dạ chạy tới giúp.
"Không sao." Anh Dạ không ngại, tiện tay khiêng một thùng hàng xuống: "Giúp một tay thôi."
Người kia còn muốn nói gì thêm, nhưng anh Dạ đã bảo: "Làm xong sớm tí cho tao còn về ngủ."
Người kia lập tức ngượng ngùng, liên tiếp nói mấy câu cảm ơn rồi xin lỗi: "Cảm ơn anh Dạ, phiền anh quá, đêm hôm thế này đúng là..."
Anh Dạ làm mấy việc khuân vác này còn thành thạo hơn đám lao động chân tay bọn họ, khiêng thùng hàng nặng trịch mà không thở dốc, vác mấy chuyến liên tiếp, làm nhiều hơn tất cả mọi người mà cũng chỉ đổ chút mồ hôi.
Có người đưa nước cho hắn, tiện thể khen thể lực hắn tốt, anh Dạ miễn cưỡng đáp lại, cầm chai nước ngửa lên tu hơn nửa. Uống nhanh quá, có nước chảy ra làm ướt cổ áo, càng khiến cái lạnh thấm vào.
Công việc đã xong xuôi, đoàn người chuẩn bị dẹp đường về phủ.
Mặc dù họ đã quen thức đêm, cũng quen làm công việc chân tay vất vả này, nhưng nhiều ngày như thế cũng hơi lao lực. Hôm nay lại đúng hạn hoàn thành hợp đồng, tinh thần thả lỏng hẳn, có tâm trạng cười đùa hơn, tốp năm tốp ba há miệng ngáp.
Anh Dạ thấy cả đám mệt như vậy thì hỏi thăm: "Sao mà mệt vậy, hợp đồng ghi thế nào, bắt mấy cậu chạy cả ban ngày à? Nếu mà vất vả quá thì từ chối đi, để tao nói với ông ba cho, sắp xếp để anh em làm công việc bình thường chút. Kiếm tiền thì cũng không thể phá sức khỏe được."
Nghe thế, đám công nhân vội giải thích: "Cũng không cực vậy đâu anh, chẳng qua là sếp bên này muốn nhiều thứ quá, thời gian còn gấp. Nhưng mà họ trả gấp 5 bình thường, chạy đêm trả gấp 8, tốt lắm, không bạc đãi gì hết. Họ cũng không ép làm ngày đêm, kiểu chở được bao nhiêu cứ tùy sức mà làm ấy, chẳng qua tụi em nghĩ cơ hội hiếm có như vậy nên tranh thủ mấy ngày chạy cho hết, nhận nhiều hơn bình thường, ngày đêm chạy liên tục..."
Anh Dạ nghe xong vẫn nhíu mày, nghiêm giọng bảo: "Lái xe lúc mệt như vậy không ổn đâu. Hôm nay xong về nghỉ đi, mai tao tìm người khác chạy thay cho."
Đám chạy hàng cũng chột dạ, hành vi này của họ là không đúng, cũng sợ xảy ra chuyện nên đồng ý, vội vàng cam đoan sau này sẽ không vậy nữa, tiện thể cảm ơn anh Dạ giúp họ thu dọn cục diện.
Anh Dạ vẫn thấy lo. Khách hàng hào phóng cũng nhiều, nhưng hào phóng như vậy thì quá hiếm. Chủ yếu là thứ yêu cầu vận chuyển cũng không phải vật phẩm quý giá khẩn cấp gì, dùng thù lao cao mời người, còn yêu cầu gấp như vậy.
Anh Dạ có vài suy đoán không tốt, đuổi mấy người kia ra xe, bản thân thì chui vào trong chồng hàng, dứt khoát mở một cái ra kiểm tra.
Hắn sợ bên trong là đồ phạm pháp, vậy nhóm vận chuyển bọn họ sẽ thành đồng lõa, dê thế tội.
Rút chìa khóa trong túi ra, khẩy một cái, một con dao nhỏ bắn ra. Anh Dạ bình tĩnh rạch mở một thùng hàng. Thùng này được đóng gói khá đơn sơ, không được bọc đồ chống va đập, mở ra là có thể thấy hết nội dung bên trong ---
Vừa nhìn, Anh Dạ đã sửng sốt, càng khó hiểu.
Mì ăn liền?
Thứ yêu cầu họ vận chuyển gấp mấy xe hàng trong đêm như vậy, lại là mì ăn liền?
Tay chủ kia bị điên hả, không dưng tích mấy thứ này làm gì.
Trong công viên đúng là có bán đồ ăn thức uống, nhưng ai lại nhập toàn mì ăn liền thế này.
Anh Dạ vẫn muốn tìm chứng cứ phạm tội, bèn mở điện thoại ra, vừa quay vừa tiếp tục tìm.
Trong thùng nhét toàn mì ăn liền, không có vật phẩm khả nghi nào.
Kiểm tra mấy thùng đều như vậy.
Anh Dạ vẫn chưa tin, cẩn thận mở một gói ra --- Đây là nhãn hiệu bình thường, được cái giá rẻ, không kèm gia vị nên bên trong đúng là không có gói gì khả nghi, mở ra chỉ có đúng cục mì khô, nhìn là biết bao no.
Anh Dạ: "..."
Không thấy vấn đề gì hết.
Hắn tiếp tục đổi sang mấy thùng khác, ngẫu nhiên chọn vài gói xé ra, bên trong đều là mì bình thường, rất sạch sẽ. Anh Dạ không khỏi ngớ người, hơi lúng túng.
Mặt cũng đỏ lên một chút.
Đóng lại mấy thùng bị mở, chồng chúng lên nhau, hắn kiểm kê dọn dẹp chuẩn bị ra ngoài, định bụng báo với bên kia mấy thùng hàng bị tổn hại, bồi thường gấp ba theo luật. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mấy đứa chở hàng ---
Anh Dạ còn chưa nghĩ ra làm sao để giải thích hành vi của mình, lại thấy mấy người kia hốt hoảng kêu không biết từ đâu tới mấy người điên, sức lớn cực kì, đang đánh nhau với bảo vệ công viên.
Bọn họ cũng tới hỗ trợ, nhưng không biết có phải là do vừa làm việc xong, cơ thể mệt mỏi quá không mà 5 người cũng không đè được một tên lại.
Trong đó có một thằng bị tên điên kia cắn, chảy máu luôn vẫn không chịu nhả, không biết có bị bệnh truyền nhiễm gì không.
Tình huống rất loạn, họ không biết phải làm sao nên đành tới tìm anh Dạ hỗ trợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.