Chương 507: Phó Bản Ngàn Người (92)
Húy Tật
17/09/2024
Edit: Ry
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng May Mắn A không định làm trái với hiệp ước, nghe thế thì oan uổng vô cùng.
Anh ta ấm ức giải thích một thôi một hồi, miệng đắng lưỡi khô tổng kết: "Vừa rồi có phải là tôi ngất xỉu nên để lọt thông tin gì không? Tất nhiên là tôi đồng ý với điều kiện rồi, nhưng cứu người là..."
May Mắn A trúc trắc giải thích, anh Dạ cau mày, bỗng ngắt lời.
Hắn quay sang hỏi quản gia liệu có thể lấy thêm cho họ chút trà bánh không.
Quản gia: "..."
Cái cớ để đuổi người này không khỏi quá vụng về, quản gia Tề cạn lời. Nhưng ông ta là người thông minh, cũng chẳng có hứng thú gì với bí mật của họ, rất lịch thiệp gật đầu, nhường lại không gian cho ba vị khách kì lạ, đi chuẩn bị thêm trà bánh.
Quản gia đi rồi, anh Dạ mới nhăn nhó nhìn May Mắn A, quan sát anh ta từ đầu tới chân bằng vẻ mặt khó nói: "Cậu không phải là người chơi?"
A Vàng đang thẫn thờ nhìn theo hướng Nguyên Dục Tuyết rời đi lập tức giật mình, hoang mang khiếp sợ quay sang May Mắn A, đầy khó hiểu, giống anh Dạ y như đúc.
"Ông không phải á?"
May Mắn A: "???"
Anh ta còn khờ hơn cả trước: "Không."
Phủ nhận xong mới vội vàng truy hỏi: "Người chơi gì cơ? Là câu lạc bộ nào à?"
A Vàng chưa mở khóa toàn bộ kí ức, thế nên sau vài giây sững sờ, cô khó hiểu lẩm bẩm, tình huống hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Sau một hồi hoang mang, cô càng thêm khẳng định: "Không đúng, tôi thấy ông rất quen, chắc chắn là đã từng gặp ở khu vực an toàn rồi. Với lại..."
Người chơi với nhau hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có một loại cảm ứng vi diệu, rất có chuyện nhận nhầm.
A Vàng nhăn mặt, hoài nghi May Mắn A đang lừa họ: "Ông không phải người chơi thì sao tìm được đến đây?"
May Mắn A cũng không biết phải giải thích thế nào. Anh ta tới đây đơn thuần là vì trực giác chết tiệt của mình, nhưng nói ra thì nghe quá điêu, thế là cũng ấp úng.
Anh Dạ chăm chú quan sát, hàng mày nhíu chặt đột nhiên thả lỏng, hiểu ra chuyện là thế nào.
"Mặc dù không biết cậu làm thế nào tìm tới được đây, nhưng chắc hẳn cậu chưa mở khóa kí ức và thông tin mấu chốt về nhiệm vụ."
Anh Dạ nhìn vào mắt May Mắn A, con ngươi đen thẫm khiến người ta sợ hãi.
"Nơi ẩn núp." Hắn nói: "Lặp lại theo tôi, tôi muốn ở lại nơi ẩn núp."
May Mắn A ngơ ngác nhìn anh Dạ, cứ thấy quái quái chỗ nào, nhưng miệng vô thức nói theo ---
"Tôi muốn ở lại... Nơi ẩn núp."
Nhân loại có linh, lời nói ra sẽ luôn ngầm hưởng ứng với các sức mạnh siêu nhiên. Huống hồ là người chơi, những con người vốn dĩ có số mệnh không giống bình thường.
Vừa dứt lời, May Mắn A cảm giác não bộ... Trống rỗng.
Hay theo cách nói huyền học là, "linh đài sáng trong*".
*Giải thích theo ý hiểu thì linh đài là 灵台. Chữ linh ở đây là linh hồn tinh thần tâm trí, đài là cái bệ. Linh đài sáng trong là kiểu được gột rửa tâm hồn mọi thứ dơ bẩn được dọn sạch.
Sau đó một lượng thông tin khổng lồ ập tới khiến anh ta đau đầu, khó có thể khống chế, ồ ạt trào dâng.
[Người chơi 028 phát hiện manh mối quan trọng trong phó bản, đã thỏa mãn điều kiện thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ!]
[Mở khóa một phần kí ức, một phần điều kiện nhiệm vụ!]
[Tiến trình nhiệm vụ chung --- Giai đoạn đầu --- 93%]
...
Lúc quản gia trở lại, mấy người kia đã ra về.
Họ chỉ lấy một cuộn bản đồ, chắc là sẽ tự bàn bạc với nhau.
Quản gia không ngờ rằng sau ngày hôm nay, ông ta sẽ lục tục tiếp đón rất nhiều vị khách kì lạ như vậy ---
Đúng thế, từ ngày đó trở đi, có rất nhiều người kì quái tới tìm Nguyên Dục Tuyết.
Thân phận của họ khác nhau, lai lịch cũng khác. Có vài người phải nói là gàn dở, không hiểu sao lại móc nối được với Nguyên Dục Tuyết. Vì cậu chủ nhỏ của ông quanh năm không ra ngoài, người thành phố A cùng lắm biết tên cậu, được gặp cậu chỉ là số ít.
Ban đầu Nguyên Dục Tuyết còn tử tế chào đón từng người, khảo sát mục đích bản tính của họ. Cậu không thấy có vấn đề gì, nhưng cái này trong mắt Giới Chu Diễn là tốn công tốn sức.
Thế là trong tiếng hừ bất mãn của Giới Chu Diễn - hắn không nói thẳng ra miệng, chỉ tỏ thái độ bằng nét mặt - Nguyên Dục Tuyết quyết định thay đổi phương án. Cậu không gặp ai nữa, phát cho họ một tập đề trắc nghiệm điều tra, chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu là có thể "hợp tác".
Những vị cộng sự trước đó Nguyên Dục Tuyết có cơ hội tiếp xúc, phần lớn là những người rất ngạo mạn. Bọn họ cực kì ghét việc phải hợp tác với người máy, sau lưng sẽ còn ngầm làm mấy chuyện xấu... Có lẽ không phải họ trời sinh ngạo mạn, chỉ là đối mặt với "đồng liêu" là người máy, hầu hết đội ngũ nhân loại đều rất bài xích, chán ghét. Bình thường còn đỡ, tới lúc mấu chốt rất dễ xảy ra chuyện.
Rất nhiều người máy chiến tranh vì thế mà trở thành sắt vụn.
Mức độ nghiêm trọng tới mức về sau chính phủ buộc phải đưa ra văn bản quy định rõ ràng, mới ngăn cản bớt được những "tập tục" này.
Có điều những vị cộng sự nhân loại lần này khác với ấn tượng của Nguyên Dục Tuyết, họ đều rất... Hiền lành.
Thái độ cực tốt.
Siêu phối hợp.
Nguyên Dục Tuyết còn phải ngạc nhiên... Dễ thương lượng thật.
Trái ngược với góc nhìn của Nguyên Dục Tuyết, theo góc nhìn của người chơi, họ mới là người tới nhờ vả người ta ---
Tuy là có thể ra tay trắng trợn cướp đoạt, nhưng chỉ cần có đầu óc biết nhìn thời thế đều biết Nguyên Dục Tuyết không phải người chơi bình thường, mà là một vị cao thủ kín tiếng nằm tốp đầu bảng xếp hạng.
Đi trước họ nhiều bước như vậy, mở khóa nhiệm vụ, thậm chí còn tìm được vô số cứ điểm an toàn, bỏ vào túi. Một người như vậy há lại là người dễ chơi? Thế nên kể cả những kẻ quái dị máu lạnh, hành xử tàn nhẫn, hung hăng ích kỉ, gặp phải Nguyên Dục Tuyết đều đàng hoàng lại, muốn dùng con đường nhã nhặn nhất để giải quyết vấn đề.
Mà Nguyên Dục Tuyết cũng thật khiến họ bất ngờ. Tính cách cậu ta tốt thật đấy. Đừng bảo là làm khó bọn họ, cậu rất phối hợp là đằng khác. Rất nhiều người chuẩn bị sẵn tâm lý, căng thẳng tới nhà họ Nguyên xin được gặp, biết được chỉ cần làm bài khảo sát là có thể xin... Mà cái này không phải là thủ tục mất mười ngày nửa tháng mới xét xong, bọn họ không cần lo lắng chờ đợi, chỉ chừng nửa tiếng đã nhận được hồi âm, thông báo họ đủ tiêu chuẩn, có thể bắt đầu trao đổi công việc nhiệm vụ cụ thể.
Thích chỗ nào thì tự chọn đi.
Mà trong nửa tiếng đợi đó, người chơi có thể uống trà, có thể thưởng hoa, ai chán thì cầm sách đọc, giết thời gian chút là xong, tự do tự tại vô cùng. Nó đơn giản tới độ làm họ hoài nghi, có thật mình tới đây để nhờ vả người ta không vậy... Họ đang làm nhiệm vụ à? Hình như chưa có nhiệm vụ nào đơn giản lại hạnh phúc như vậy? Vèo cái xong rồi!!!
Những người này vốn có một phần cảm kích với Nguyên Dục Tuyết, đến khi nghe được điều kiện còn không thể tính là điều kiện của cậu, họ thật lòng tôn kính.
Đây mới là người có phẩm chất cao thượng thật sự.
Ban đầu họ cũng hoài nghi, cũng hoang mang, cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ không đến lượt mình. Cái gì giống "đĩa bánh" chắc chắn sẽ ẩn giấu cạm bẫy khó lòng trốn thoát đằng sau... Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết dùng văn tự bày tỏ mong muốn của mình. Họ sốc, lại không khỏi cảm thán, đây mới thật sự là phong thái của một người quân tử có phẩm hạnh đoan chính. Lập tức áy náy với những suy đoán xấu xa trước đó của mình.
Ngoài kính nể ra, họ cũng thầm quyết tâm.
Dù về sau nhiệm vụ có yêu cầu cái gì, bản tính họ có ra sao, máu lạnh cũng được, bo bo giữ mình cũng được. Nhưng yêu cầu này của Nguyên Dục Tuyết, họ sẽ cố gắng thực hiện nó.
Các người chơi dần hình thành mạng lưới thông tin, chủ yếu là vì đến giờ vẫn không có quá nhiều người khôi phục ký ức, mở khóa nhiệm vụ. Mà vào chung một phó bản, không quen biết gì nhau, họ phải cảnh giác, không thể chia phe kéo phái, thành lập liên minh ngay được. Nhưng kể cả khi không tin tưởng nhau, trao đổi chút tình báo vẫn không có vấn đề gì, nhờ có Nguyên Dục Tuyết, cầu nối cơ bản đã được thành lập.
--- Người có thể hợp tác với Nguyên Dục Tuyết chắc chắn không phải người xấu!
Cũng nhờ những hành vi này mà danh tiếng của Nguyên Dục Tuyết ở trong liên minh phải nói là cực cao. Về sau có thêm nhiều người chơi đã mở khóa kí ức gia nhập, nghe tiếng lành đồn xa, lòng tin với Nguyên Dục Tuyết cũng tăng vọt, quả thực là thuận nước đẩy thuyền phối hợp.
Còn có rất nhiều người tìm tới Nguyên Dục Tuyết đã rút kinh nghiệm, không cần điền khảo sát, tự mang theo lí lịch tư liệu của mình, nộp lên... Như đi tìm việc, nộp đơn xong là ngồi tại chỗ đợi phản hồi, hiệu suất cực cao.
Nguyên Dục Tuyết còn thấy quái quái... Mấy người này bắt nhịp quy củ thật. Nhưng khó hiểu một hồi rồi cũng kệ.
... Đằng nào cũng không có hại, hiệu suất còn đề cao.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Cậu đã xác định được rất nhiều cứ điểm ẩn núp, phân chia ra cho người chơi quản lý giúp cũng không nhẹ nhàng hơn là bao. Chủ yếu là số người chơi thức tỉnh không đủ, trong tay Nguyên Dục Tuyết vẫn còn một lượng lớn các địa điểm. Lại thêm thời gian thảm họa giáng xuống trong dự báo tới gần, cậu càng bận rộn.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng May Mắn A không định làm trái với hiệp ước, nghe thế thì oan uổng vô cùng.
Anh ta ấm ức giải thích một thôi một hồi, miệng đắng lưỡi khô tổng kết: "Vừa rồi có phải là tôi ngất xỉu nên để lọt thông tin gì không? Tất nhiên là tôi đồng ý với điều kiện rồi, nhưng cứu người là..."
May Mắn A trúc trắc giải thích, anh Dạ cau mày, bỗng ngắt lời.
Hắn quay sang hỏi quản gia liệu có thể lấy thêm cho họ chút trà bánh không.
Quản gia: "..."
Cái cớ để đuổi người này không khỏi quá vụng về, quản gia Tề cạn lời. Nhưng ông ta là người thông minh, cũng chẳng có hứng thú gì với bí mật của họ, rất lịch thiệp gật đầu, nhường lại không gian cho ba vị khách kì lạ, đi chuẩn bị thêm trà bánh.
Quản gia đi rồi, anh Dạ mới nhăn nhó nhìn May Mắn A, quan sát anh ta từ đầu tới chân bằng vẻ mặt khó nói: "Cậu không phải là người chơi?"
A Vàng đang thẫn thờ nhìn theo hướng Nguyên Dục Tuyết rời đi lập tức giật mình, hoang mang khiếp sợ quay sang May Mắn A, đầy khó hiểu, giống anh Dạ y như đúc.
"Ông không phải á?"
May Mắn A: "???"
Anh ta còn khờ hơn cả trước: "Không."
Phủ nhận xong mới vội vàng truy hỏi: "Người chơi gì cơ? Là câu lạc bộ nào à?"
A Vàng chưa mở khóa toàn bộ kí ức, thế nên sau vài giây sững sờ, cô khó hiểu lẩm bẩm, tình huống hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Sau một hồi hoang mang, cô càng thêm khẳng định: "Không đúng, tôi thấy ông rất quen, chắc chắn là đã từng gặp ở khu vực an toàn rồi. Với lại..."
Người chơi với nhau hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có một loại cảm ứng vi diệu, rất có chuyện nhận nhầm.
A Vàng nhăn mặt, hoài nghi May Mắn A đang lừa họ: "Ông không phải người chơi thì sao tìm được đến đây?"
May Mắn A cũng không biết phải giải thích thế nào. Anh ta tới đây đơn thuần là vì trực giác chết tiệt của mình, nhưng nói ra thì nghe quá điêu, thế là cũng ấp úng.
Anh Dạ chăm chú quan sát, hàng mày nhíu chặt đột nhiên thả lỏng, hiểu ra chuyện là thế nào.
"Mặc dù không biết cậu làm thế nào tìm tới được đây, nhưng chắc hẳn cậu chưa mở khóa kí ức và thông tin mấu chốt về nhiệm vụ."
Anh Dạ nhìn vào mắt May Mắn A, con ngươi đen thẫm khiến người ta sợ hãi.
"Nơi ẩn núp." Hắn nói: "Lặp lại theo tôi, tôi muốn ở lại nơi ẩn núp."
May Mắn A ngơ ngác nhìn anh Dạ, cứ thấy quái quái chỗ nào, nhưng miệng vô thức nói theo ---
"Tôi muốn ở lại... Nơi ẩn núp."
Nhân loại có linh, lời nói ra sẽ luôn ngầm hưởng ứng với các sức mạnh siêu nhiên. Huống hồ là người chơi, những con người vốn dĩ có số mệnh không giống bình thường.
Vừa dứt lời, May Mắn A cảm giác não bộ... Trống rỗng.
Hay theo cách nói huyền học là, "linh đài sáng trong*".
*Giải thích theo ý hiểu thì linh đài là 灵台. Chữ linh ở đây là linh hồn tinh thần tâm trí, đài là cái bệ. Linh đài sáng trong là kiểu được gột rửa tâm hồn mọi thứ dơ bẩn được dọn sạch.
Sau đó một lượng thông tin khổng lồ ập tới khiến anh ta đau đầu, khó có thể khống chế, ồ ạt trào dâng.
[Người chơi 028 phát hiện manh mối quan trọng trong phó bản, đã thỏa mãn điều kiện thúc đẩy tiến độ nhiệm vụ!]
[Mở khóa một phần kí ức, một phần điều kiện nhiệm vụ!]
[Tiến trình nhiệm vụ chung --- Giai đoạn đầu --- 93%]
...
Lúc quản gia trở lại, mấy người kia đã ra về.
Họ chỉ lấy một cuộn bản đồ, chắc là sẽ tự bàn bạc với nhau.
Quản gia không ngờ rằng sau ngày hôm nay, ông ta sẽ lục tục tiếp đón rất nhiều vị khách kì lạ như vậy ---
Đúng thế, từ ngày đó trở đi, có rất nhiều người kì quái tới tìm Nguyên Dục Tuyết.
Thân phận của họ khác nhau, lai lịch cũng khác. Có vài người phải nói là gàn dở, không hiểu sao lại móc nối được với Nguyên Dục Tuyết. Vì cậu chủ nhỏ của ông quanh năm không ra ngoài, người thành phố A cùng lắm biết tên cậu, được gặp cậu chỉ là số ít.
Ban đầu Nguyên Dục Tuyết còn tử tế chào đón từng người, khảo sát mục đích bản tính của họ. Cậu không thấy có vấn đề gì, nhưng cái này trong mắt Giới Chu Diễn là tốn công tốn sức.
Thế là trong tiếng hừ bất mãn của Giới Chu Diễn - hắn không nói thẳng ra miệng, chỉ tỏ thái độ bằng nét mặt - Nguyên Dục Tuyết quyết định thay đổi phương án. Cậu không gặp ai nữa, phát cho họ một tập đề trắc nghiệm điều tra, chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu là có thể "hợp tác".
Những vị cộng sự trước đó Nguyên Dục Tuyết có cơ hội tiếp xúc, phần lớn là những người rất ngạo mạn. Bọn họ cực kì ghét việc phải hợp tác với người máy, sau lưng sẽ còn ngầm làm mấy chuyện xấu... Có lẽ không phải họ trời sinh ngạo mạn, chỉ là đối mặt với "đồng liêu" là người máy, hầu hết đội ngũ nhân loại đều rất bài xích, chán ghét. Bình thường còn đỡ, tới lúc mấu chốt rất dễ xảy ra chuyện.
Rất nhiều người máy chiến tranh vì thế mà trở thành sắt vụn.
Mức độ nghiêm trọng tới mức về sau chính phủ buộc phải đưa ra văn bản quy định rõ ràng, mới ngăn cản bớt được những "tập tục" này.
Có điều những vị cộng sự nhân loại lần này khác với ấn tượng của Nguyên Dục Tuyết, họ đều rất... Hiền lành.
Thái độ cực tốt.
Siêu phối hợp.
Nguyên Dục Tuyết còn phải ngạc nhiên... Dễ thương lượng thật.
Trái ngược với góc nhìn của Nguyên Dục Tuyết, theo góc nhìn của người chơi, họ mới là người tới nhờ vả người ta ---
Tuy là có thể ra tay trắng trợn cướp đoạt, nhưng chỉ cần có đầu óc biết nhìn thời thế đều biết Nguyên Dục Tuyết không phải người chơi bình thường, mà là một vị cao thủ kín tiếng nằm tốp đầu bảng xếp hạng.
Đi trước họ nhiều bước như vậy, mở khóa nhiệm vụ, thậm chí còn tìm được vô số cứ điểm an toàn, bỏ vào túi. Một người như vậy há lại là người dễ chơi? Thế nên kể cả những kẻ quái dị máu lạnh, hành xử tàn nhẫn, hung hăng ích kỉ, gặp phải Nguyên Dục Tuyết đều đàng hoàng lại, muốn dùng con đường nhã nhặn nhất để giải quyết vấn đề.
Mà Nguyên Dục Tuyết cũng thật khiến họ bất ngờ. Tính cách cậu ta tốt thật đấy. Đừng bảo là làm khó bọn họ, cậu rất phối hợp là đằng khác. Rất nhiều người chuẩn bị sẵn tâm lý, căng thẳng tới nhà họ Nguyên xin được gặp, biết được chỉ cần làm bài khảo sát là có thể xin... Mà cái này không phải là thủ tục mất mười ngày nửa tháng mới xét xong, bọn họ không cần lo lắng chờ đợi, chỉ chừng nửa tiếng đã nhận được hồi âm, thông báo họ đủ tiêu chuẩn, có thể bắt đầu trao đổi công việc nhiệm vụ cụ thể.
Thích chỗ nào thì tự chọn đi.
Mà trong nửa tiếng đợi đó, người chơi có thể uống trà, có thể thưởng hoa, ai chán thì cầm sách đọc, giết thời gian chút là xong, tự do tự tại vô cùng. Nó đơn giản tới độ làm họ hoài nghi, có thật mình tới đây để nhờ vả người ta không vậy... Họ đang làm nhiệm vụ à? Hình như chưa có nhiệm vụ nào đơn giản lại hạnh phúc như vậy? Vèo cái xong rồi!!!
Những người này vốn có một phần cảm kích với Nguyên Dục Tuyết, đến khi nghe được điều kiện còn không thể tính là điều kiện của cậu, họ thật lòng tôn kính.
Đây mới là người có phẩm chất cao thượng thật sự.
Ban đầu họ cũng hoài nghi, cũng hoang mang, cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ không đến lượt mình. Cái gì giống "đĩa bánh" chắc chắn sẽ ẩn giấu cạm bẫy khó lòng trốn thoát đằng sau... Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết dùng văn tự bày tỏ mong muốn của mình. Họ sốc, lại không khỏi cảm thán, đây mới thật sự là phong thái của một người quân tử có phẩm hạnh đoan chính. Lập tức áy náy với những suy đoán xấu xa trước đó của mình.
Ngoài kính nể ra, họ cũng thầm quyết tâm.
Dù về sau nhiệm vụ có yêu cầu cái gì, bản tính họ có ra sao, máu lạnh cũng được, bo bo giữ mình cũng được. Nhưng yêu cầu này của Nguyên Dục Tuyết, họ sẽ cố gắng thực hiện nó.
Các người chơi dần hình thành mạng lưới thông tin, chủ yếu là vì đến giờ vẫn không có quá nhiều người khôi phục ký ức, mở khóa nhiệm vụ. Mà vào chung một phó bản, không quen biết gì nhau, họ phải cảnh giác, không thể chia phe kéo phái, thành lập liên minh ngay được. Nhưng kể cả khi không tin tưởng nhau, trao đổi chút tình báo vẫn không có vấn đề gì, nhờ có Nguyên Dục Tuyết, cầu nối cơ bản đã được thành lập.
--- Người có thể hợp tác với Nguyên Dục Tuyết chắc chắn không phải người xấu!
Cũng nhờ những hành vi này mà danh tiếng của Nguyên Dục Tuyết ở trong liên minh phải nói là cực cao. Về sau có thêm nhiều người chơi đã mở khóa kí ức gia nhập, nghe tiếng lành đồn xa, lòng tin với Nguyên Dục Tuyết cũng tăng vọt, quả thực là thuận nước đẩy thuyền phối hợp.
Còn có rất nhiều người tìm tới Nguyên Dục Tuyết đã rút kinh nghiệm, không cần điền khảo sát, tự mang theo lí lịch tư liệu của mình, nộp lên... Như đi tìm việc, nộp đơn xong là ngồi tại chỗ đợi phản hồi, hiệu suất cực cao.
Nguyên Dục Tuyết còn thấy quái quái... Mấy người này bắt nhịp quy củ thật. Nhưng khó hiểu một hồi rồi cũng kệ.
... Đằng nào cũng không có hại, hiệu suất còn đề cao.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Cậu đã xác định được rất nhiều cứ điểm ẩn núp, phân chia ra cho người chơi quản lý giúp cũng không nhẹ nhàng hơn là bao. Chủ yếu là số người chơi thức tỉnh không đủ, trong tay Nguyên Dục Tuyết vẫn còn một lượng lớn các địa điểm. Lại thêm thời gian thảm họa giáng xuống trong dự báo tới gần, cậu càng bận rộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.