Chương 555: Quy tắc (13): Dùng cơ thể này, lập tức thành người.
Húy Tật
30/09/2024
Nguyên Dục Tuyết không biết nói dối.
Thân phận của cậu là bí mật, Nguyên Dục Tuyết sẽ không bại lộ việc mình là vũ khí hình người xuất xứ từ phòng thí nghiệm. Nên khi gặp câu hỏi này, cậu chỉ có hai lựa chọn ---
Giữ im lặng.
Hoặc nói "không phải".
Nhưng trước khi cậu trả lời, tầm mắt bỗng bị bóng tối bao trùm. Bàn tay đang nắm lấy cậu không còn, ngón tay khẽ cuộn lại run rẩy, cậu không bắt được gì hết, linh hồn như bị rút ra, choáng váng kịch liệt ---
Tất cả dừng lại.
Nguyên Dục Tuyết phát hiện mình đang ở góc nhìn thứ ba rất kì diệu.
Cậu trở về phòng thí nghiệm.
Từ khi có kí ức, cậu đã sở hữu cơ thể thiếu niên hoàn hảo nhất, mạnh nhất, bị ngâm trong dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt. Thông qua chất liệu kính trong suốt, có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt kia cùng với làn da nõn nà trắng sáng như ngọc.
Cậu mở mắt ra.
Lạnh lẽo, không chứa đựng bất kì cảm xúc gì, chỉ là một cặp mắt máy chết lặng.
Đây là cậu.
Nguyên Dục Tuyết thấy hơi xa lạ.
Người trước mắt có hình dạng không thể nào quen thuộc hơn, cậu lại thấy... Ừm, không giống lắm.
Mình trước kia là như vậy à?
Thời gian nhanh chóng tới lúc làm nhiệm vụ.
Cậu hoàn thành nhiệm vụ với thành tích xuất sắc, nhưng nhân viên phụ trách điều chỉnh của phòng thí nghiệm lại có vẻ không vui lắm.
Bọn họ ghi chép lại số liệu, điều chỉnh phân phối thiết bị, bổ sung năng lượng, sửa lại khung máy bị hư hại.
"Vẫn hơi... Chẹp."
"Đành chịu thôi, vậy là tốt lắm rồi. Dù sao cũng là số 001, người máy chiến tranh đời thứ nhất."
"Các người máy thế hệ sau chắc hẳn sẽ xuất sắc hơn.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, trước kia luôn là vậy.
Nhưng nếu đổi thành đồng đội bây giờ và Giới Chu Diễn...
Cậu không thấy khổ sở, chỉ là hơi xấu hổ.
Họ chắc chắn sẽ khen cậu, còn sẽ chân thành nói lời cảm ơn.
Cậu bị chiều hư rồi.
"Còn một vấn đề nữa, người đồng hành cùng làm nhiệm vụ với 001 đã sản sinh cảm xúc ái mộ với nó."
"Chịu thôi, tại ngoại hình của nó quá..." Một người khác thì thầm: "Thêm một chương trình đi, để nó chú ý che giấu ngoại hình, không được để chuyện này xảy ra lần nữa."
"Với cả, nhớ chú ý khống chế tuyên truyền dư luận, phổ cập tính nguy hiểm và dễ mất kiểm soát của người máy chiến tranh. Tụi nó chỉ là máy móc được chương trình điều khiển, chiến công thuộc về con người. Tuyệt đối... Tuyệt đối không được để bất cứ ai có cảm xúc tích cực với 001."
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt.
Tại sao?
Không phải là cậu bận tâm lời người kia vừa nói, Nguyên Dục Tuyết chỉ nghĩ, nhưng mà người chơi đều rất thích cậu.
Tại sao không được có cảm xúc tích cực với cậu?
Dường như nghe được câu hỏi của Nguyên Dục Tuyết, nhân viên nghiên cứu thở dài: "Đành chịu vậy. Nó mà có tình cảm thì không thể lợi dụng và mở rộng được, đây là vô nhân đạo."
"Đừng có theo bước tiến sĩ Nguyên."
Tiến sĩ Nguyên là ai?
Không hiểu sao cậu lại hơi để ý cái tên này, nhưng trong lúc cậu suy tư, hình ảnh lại chảy đi, tới một chiến trường liên hành tinh.
Nguyên Dục Tuyết nhớ chỗ đó là lần cuối cùng cậu chấp hành nhiệm vụ.
Cũng chính trong lần này, Nguyên Dục Tuyết bị phát hiện chương trình có lỗi. Trong quá trình kiểm tra, họ khám phá ra chương trình của cậu bị bug nặng.
Người máy chiến tranh không biết chủ động bảo vệ con người bị quy thành mất khống chế, nguy hiểm. Cậu đã được đưa vào sử dụng trong chiến tranh, làm nhiệm vụ rất nhiều năm, người máy cùng thế hệ với cậu đều đã bị đổi. Mà giờ, 001 cũng chào đón tận thế của nó.
Cậu sắp phải bị tiêu hủy.
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn mình của quá khứ bị đẩy vào vật chứa đồ tiêu hủy.
Cậu không sợ, vì Nguyên Dục Tuyết mơ hồ ý thức được ---
Đây không phải kết thúc.
Mà là khởi đầu mới của cậu.
*
"Này, rốt cuộc cậu xong chưa đấy hả."
Đây là câu đầu tiên cậu nghe được khi vào phó bản.
Nguyên Dục Tuyết nhìn sang người đàn ông với mái tóc quăn bù xù. Gã có vẻ bực bội, nhưng bị Nguyên Dục Tuyết nhìn thì lại giật mình.
Là Tóc Quăn.
Nguyên Dục Tuyết rất tự nhiên chào hỏi gã, rồi mới phát hiện Tóc Quăn không nghe được lời mình nói.
Hình ảnh kịch liệt chảy đi ---
Cậu nhốt đồng đội trong lồng năng lượng, dùng 1% năng lượng cuối cùng chạy vào biển quỷ chém giết. Đổi góc nhìn, cuối cùng Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn ra trạng thái của đồng đội khi đó. Họ sốt ruột chạy quanh như kiến bò trên chảo nóng, lồng năng lượng biến mất, họ gần như là lộn nhào chạy tới. Nhưng tới trước mặt cậu rồi lại dè dặt cẩn thận, chạm vào cũng không dám.
Đó là thái độ của sự trân trọng.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, hóa ra khi đó... Họ đã khóc.
Hình ảnh lại chuyển.
Ký túc xá chật chội, vải áo màu xanh trắng với quần thẳng ống màu xanh mực.
Cửa bị đẩy ra, bước vào là hai người "bạn cùng phòng" mới của cậu.
Ở đây, cậu gặp được Giới Chu Diễn. Giới Chu Diễn khi đó nói chuyện vẫn còn ngắc ngứ, câu đầu tiên của hắn là không có chìa khóa.
Rất dễ gần.
Nguyên Dục Tuyết, với filter cực dày, nghĩ trong đầu.
Trong lớp học, các bạn tự giới thiệu nhau.
Đặng Xu Xu mất mạng ở tòa Phong Đô 10 năm về trước, không ngừng trở lại đêm tử vong của mình. Lúc này, cô gái ấy bẽn lẽn, vụng về mà cẩn thận cười với người chơi.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi.
Bữa tiệc chị Đỏ nấu ở căn nhà ma, công trình biến chất trong căn nhà, Giới Chu Diễn là "bên đầu tư" hết sức ôn hòa săn sóc, Tiểu La là linh hồn của căn nhà... Từng bước như vậy, căn nhà có ma đó thế mà lại có phần ấm áp.
...
Lần này là ở trong tinh hạm, ở hoàn cảnh cậu quen thuộc, Giới Chu Diễn bị cậu "nuôi".
Dân chúng ở tầng dưới khởi nghĩa thành công, thủ lĩnh mới muốn xử tử tất cả người tầng trên. Nhưng đứng trước nguy cơ, gã lựa chọn được ăn cả ngã về không, đồng tâm hiệp lực tập trung mọi lực lượng có thể, đổ bộ tinh cầu mới, giết Trùng Chúa... Tất cả là để nền văn minh của nhân loại có thể tiếp tục sinh sôi.
Nguyên Dục Tuyết nói với A Viêm: "... Hãy trở thành một thủ lĩnh tốt."
Gã đã làm được.
...
Vị Thần tà ác hỗn loạn đang ngủ say dưới chỗ nước sâu, hắn khiến tất cả sợ hãi, Nguyên Dục Tuyết lại không.
Nếu phải hỏi nguyên nhân... À, vì đó là Giới Chu Diễn.
Cho nên cậu không ghét.
Người chơi sống những ngày tương đối ngột ngạt ở thôn Vàng Bạc. "Người cá" bị chăn nuôi mở ra một lời nói dối thấu trời ác độc, Thần vốn không tồn tại, nhưng ác niệm của nhân loại đã chăn nuôi ra Tà Thần chân chính.
Thế là nơi đây trở thành chỗ Nguyên Dục Tuyết giết Thần.
Thời gian vui vẻ nhất lại chính là 7 ngày an toàn đó, các người chơi hỗ trợ cư dân xây dựng lại thôn làng, dọn dẹp quỷ quái, siêu độ oan hồn. Nguyên Dục Tuyết được uống bát chè đậu xanh Giới Chu Diễn nấu, nó trong mềm và ngọt, uống rất ngon.
...
Là một trong những nhân viên phục vụ của khách sạn, Nguyên Dục Tuyết phải tiếp đãi rất nhiều loại khách, hỗ trợ họ thoát khỏi sự truy sát của ma quỷ.
Còn bắt được một con quỷ lén tráo đổi thân phận với khách.
Nhiệm vụ tử vong bất ngờ bị kích hoạt, các người chơi phải ngăn cản không cho quỷ ra khỏi khách sạn, vất vả chiến đấu ---
Cậu bị tách khỏi đồng đội, không biết sống chết.
Trước khi đi, Nguyên Dục Tuyết dùng Lam Diễm để lại tin tức cho họ.
"Bình an vô sự".
Nếu là Nguyên Dục Tuyết của trước kia thì sẽ chẳng bao giờ làm chuyện thừa thãi như vậy.
Nhưng giờ, cậu lại nghiêm túc báo bình an cho họ. Bởi cuối cùng cũng có người quan tâm tới sống chết của cậu. Đây không phải việc vô nghĩa.
Nguyên Dục Tuyết biết.
Cậu vẫn luôn biết.
Từ đầu đến cuối, ngoại hình của cậu không có gì thay đổi. Nhưng cậu đi từ người máy chiến tranh 001 nằm trong dịch dinh dưỡng, cho tới Nguyên Dục Tuyết của ngày hôm nay biết nói "bình an vô sự" với đồng đội.
Mọi thứ đã khác.
Cậu có được vô số bạn bè, cộng sự, đồng đội. Mỗi thứ đều là một phần tình nghĩa đáng được trân trọng bảo tồn. Dù cho Nguyên Dục Tuyết vẫn luống cuống trước những cảm xúc phức tạp này, nhưng cậu vẫn luôn trân trọng chúng, cẩn thận giữ gìn.
Vì họ cũng đã trân trọng cậu, một người máy chiến tranh mang tên Nguyên Dục Tuyết.
... Và Giới Chu Diễn nữa.
Giới Chu Diễn vẫn luôn ở bên cậu từ đầu tới cuối, điền vào một loại tình cảm khác.
Bọn họ trời sinh phù hợp với nhau, hoàn mỹ như vậy.
Những khuyết điểm, những điều cậu chưa từng sở hữu, dần được bổ sung, giống như là Thần đang tặng quà cho cậu, có nhiều mấy cũng không đủ.
Thần cẩn thận tô điểm, để trái tim trống rỗng của Nguyên Dục Tuyết dần thành hình.
--- Vì cậu là Nguyên Dục Tuyết.
Cậu là báu vật trời sinh xứng đáng được trân trọng, được yêu thương, được người nâng niu giấu trong lòng.
*
Nguyên Dục Tuyết tưởng là hồi ức tới đó sẽ ngừng.
Nhưng cậu thấy được kí ức của phó bản này.
Khi cậu chiến đấu với quỷ quái ---
Váy nói: "Nếu họ có thân xác và tư duy của con người, biết sướng vui giận buồn, có sinh lão bệnh tử, có yêu có biệt ly, có oán có hận, có cầu không được. Vậy họ rốt cuộc có gì khác với nhân loại?"
Cái này là nói về NPC, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại mở to mắt.
Cậu nghĩ tới lựa chọn của mình khi nhận được mệnh lệnh từ Quy Tắc.
Hoàn thành nhiệm vụ được đặt lên trên sự an nguy của dân chúng, đây là điều lệ khắc vào trong trung tâm điều khiển của người máy.
Nhưng cậu đã vi phạm.
Dù có lấy vô vàn lí do, vô số logic đặc biệt bản thân tự suy ra, nhưng bản chất là cậu chỉ đang tìm một cái cớ để từ chối mệnh lệnh Quy Tắc đặt ra cho mình, từ chối mệnh lệnh từ trung tâm điều khiển.
Nguyên Dục Tuyết tự nhận cậu là sản phẩm lỗi.
Nhưng đây không phải là lỗi chương trình.
Cậu muốn làm vậy, từ đấu tới cuối, Nguyên Dục Tuyết chưa từng nghĩ mình làm vậy là sai.
Vậy trừ khả năng là "sản phẩm lỗi" ra thì còn một trường hợp nữa ---
Con người không cần tuân theo điều lệ của người máy.
*
Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra.
Cậu cảm nhận được Giới Chu Diễn đang kéo tay mình. Cậu một mình vượt qua vô số hồi ức, thực tế thì cậu đang bị Giới Chu Diễn ôm trong lòng, được đôi tay ấy ghì chặt.
Giới Chu Diễn ôm cậu rất chặt.
Hơi ấm từ cơ thể truyền tới làm Nguyên Dục Tuyết nhớ, hình như nhiệt độ cơ thể của Giới Chu Diễn hồi trước không có cao như vậy.
Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp rơi trên đầu cậu, nhưng sắc mặt hắn lại rét lạnh như băng tuyết. Hắn nhìn người xung quanh, giống con rồng dữ đang trông coi kho báu của mình đối đầu với vô số đạo chích đang ngấp nghé.
Cái ôm ấy hoàn chỉnh bao trọn lấy Nguyên Dục Tuyết, che khuất cậu, chỉ còn một bóng dáng gầy yếu.
Nguyên Dục Tuyết không cần dùng sức, cứ thoải mái dựa vào hắn như thế. Góc độ này trông giống như cậu mới ngất xỉu trong lòng Giới Chu Diễn.
... Cũng có thể là ngất thật.
Lúc này, đám người xung quanh cậu đang ầm ĩ hết lên.
Cậu nghe được trong số đó hầu hết là đồng đội của mình ---
"Hỏi gì ngu thế? Đéo biết hỏi thì im đi."
"Suốt ngày hỏi Đông hỏi Tây, Nguyên Dục Tuyết có phải người không mày không tự biết à?"
"Mày nghĩ tụi tao không biết chắc?"
"Cậu ấy mạnh như thế, kể cả ban đầu không nhìn ra thì tất nhiên về sau cũng phải biết rồi. Tụi này không nói thì thôi, cái thứ này từ đâu chui ra chen ngang vậy?"
"Nguyên Dục Tuyết muốn thừa nhận thì nghe, cậu ấy không muốn thì mi bớt can thiệp đi."
"Cậu ấy có phải con người không không cần biết. Cậu ấy có thể là yêu quái, thần tiên, là cái gì cũng được, cậu ấy vĩnh viễn là Nguyên Dục Tuyết."
Nguyên Dục Tuyết chỉ cần làm việc cậu thích làm là được.
Cậu có là gì cũng không quan trọng.
Có người tổng kết bằng một câu ngắn gọn: "Tự quản bản thân mày đi."
Quy Tắc: [...]
Lũ người này bị khùng hả.
Nhưng không đợi Quy Tắc lại nổi điên, từ trong ngực Giới Chu Diễn vang lên một giọng nói ---
"Ừ."
Giới Chu Diễn đã biết Nguyên Dục Tuyết tỉnh, chỉ là hắn không muốn buông cậu ra thôi.
Nguyên Dục Tuyết rất bất đắc dĩ, đành phải xoay người một chút, quay đầu ra, lộ khuôn mặt diễm lệ với làn da nhợt nhạt. Đôi mắt đen nhánh ẩn hiện màn sương khiến nét đẹp lạnh lẽo của cậu trở nên mềm mại.
Cậu bình thản thừa nhận: "Trước kia tôi không phải con người."
"Nhưng giờ." Cánh môi đỏ thắm khép mở, Nguyên Dục Tuyết hiểu ra: "... Miễn cưỡng cũng tính là người, đúng không."
Dùng cơ thể này.
Trở thành con người.
[Tác giả có lời muốn nói]
Quy Tắc: Gì? Game này chơi lại được á??
Thân phận của cậu là bí mật, Nguyên Dục Tuyết sẽ không bại lộ việc mình là vũ khí hình người xuất xứ từ phòng thí nghiệm. Nên khi gặp câu hỏi này, cậu chỉ có hai lựa chọn ---
Giữ im lặng.
Hoặc nói "không phải".
Nhưng trước khi cậu trả lời, tầm mắt bỗng bị bóng tối bao trùm. Bàn tay đang nắm lấy cậu không còn, ngón tay khẽ cuộn lại run rẩy, cậu không bắt được gì hết, linh hồn như bị rút ra, choáng váng kịch liệt ---
Tất cả dừng lại.
Nguyên Dục Tuyết phát hiện mình đang ở góc nhìn thứ ba rất kì diệu.
Cậu trở về phòng thí nghiệm.
Từ khi có kí ức, cậu đã sở hữu cơ thể thiếu niên hoàn hảo nhất, mạnh nhất, bị ngâm trong dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt. Thông qua chất liệu kính trong suốt, có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt kia cùng với làn da nõn nà trắng sáng như ngọc.
Cậu mở mắt ra.
Lạnh lẽo, không chứa đựng bất kì cảm xúc gì, chỉ là một cặp mắt máy chết lặng.
Đây là cậu.
Nguyên Dục Tuyết thấy hơi xa lạ.
Người trước mắt có hình dạng không thể nào quen thuộc hơn, cậu lại thấy... Ừm, không giống lắm.
Mình trước kia là như vậy à?
Thời gian nhanh chóng tới lúc làm nhiệm vụ.
Cậu hoàn thành nhiệm vụ với thành tích xuất sắc, nhưng nhân viên phụ trách điều chỉnh của phòng thí nghiệm lại có vẻ không vui lắm.
Bọn họ ghi chép lại số liệu, điều chỉnh phân phối thiết bị, bổ sung năng lượng, sửa lại khung máy bị hư hại.
"Vẫn hơi... Chẹp."
"Đành chịu thôi, vậy là tốt lắm rồi. Dù sao cũng là số 001, người máy chiến tranh đời thứ nhất."
"Các người máy thế hệ sau chắc hẳn sẽ xuất sắc hơn.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, trước kia luôn là vậy.
Nhưng nếu đổi thành đồng đội bây giờ và Giới Chu Diễn...
Cậu không thấy khổ sở, chỉ là hơi xấu hổ.
Họ chắc chắn sẽ khen cậu, còn sẽ chân thành nói lời cảm ơn.
Cậu bị chiều hư rồi.
"Còn một vấn đề nữa, người đồng hành cùng làm nhiệm vụ với 001 đã sản sinh cảm xúc ái mộ với nó."
"Chịu thôi, tại ngoại hình của nó quá..." Một người khác thì thầm: "Thêm một chương trình đi, để nó chú ý che giấu ngoại hình, không được để chuyện này xảy ra lần nữa."
"Với cả, nhớ chú ý khống chế tuyên truyền dư luận, phổ cập tính nguy hiểm và dễ mất kiểm soát của người máy chiến tranh. Tụi nó chỉ là máy móc được chương trình điều khiển, chiến công thuộc về con người. Tuyệt đối... Tuyệt đối không được để bất cứ ai có cảm xúc tích cực với 001."
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt.
Tại sao?
Không phải là cậu bận tâm lời người kia vừa nói, Nguyên Dục Tuyết chỉ nghĩ, nhưng mà người chơi đều rất thích cậu.
Tại sao không được có cảm xúc tích cực với cậu?
Dường như nghe được câu hỏi của Nguyên Dục Tuyết, nhân viên nghiên cứu thở dài: "Đành chịu vậy. Nó mà có tình cảm thì không thể lợi dụng và mở rộng được, đây là vô nhân đạo."
"Đừng có theo bước tiến sĩ Nguyên."
Tiến sĩ Nguyên là ai?
Không hiểu sao cậu lại hơi để ý cái tên này, nhưng trong lúc cậu suy tư, hình ảnh lại chảy đi, tới một chiến trường liên hành tinh.
Nguyên Dục Tuyết nhớ chỗ đó là lần cuối cùng cậu chấp hành nhiệm vụ.
Cũng chính trong lần này, Nguyên Dục Tuyết bị phát hiện chương trình có lỗi. Trong quá trình kiểm tra, họ khám phá ra chương trình của cậu bị bug nặng.
Người máy chiến tranh không biết chủ động bảo vệ con người bị quy thành mất khống chế, nguy hiểm. Cậu đã được đưa vào sử dụng trong chiến tranh, làm nhiệm vụ rất nhiều năm, người máy cùng thế hệ với cậu đều đã bị đổi. Mà giờ, 001 cũng chào đón tận thế của nó.
Cậu sắp phải bị tiêu hủy.
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn mình của quá khứ bị đẩy vào vật chứa đồ tiêu hủy.
Cậu không sợ, vì Nguyên Dục Tuyết mơ hồ ý thức được ---
Đây không phải kết thúc.
Mà là khởi đầu mới của cậu.
*
"Này, rốt cuộc cậu xong chưa đấy hả."
Đây là câu đầu tiên cậu nghe được khi vào phó bản.
Nguyên Dục Tuyết nhìn sang người đàn ông với mái tóc quăn bù xù. Gã có vẻ bực bội, nhưng bị Nguyên Dục Tuyết nhìn thì lại giật mình.
Là Tóc Quăn.
Nguyên Dục Tuyết rất tự nhiên chào hỏi gã, rồi mới phát hiện Tóc Quăn không nghe được lời mình nói.
Hình ảnh kịch liệt chảy đi ---
Cậu nhốt đồng đội trong lồng năng lượng, dùng 1% năng lượng cuối cùng chạy vào biển quỷ chém giết. Đổi góc nhìn, cuối cùng Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn ra trạng thái của đồng đội khi đó. Họ sốt ruột chạy quanh như kiến bò trên chảo nóng, lồng năng lượng biến mất, họ gần như là lộn nhào chạy tới. Nhưng tới trước mặt cậu rồi lại dè dặt cẩn thận, chạm vào cũng không dám.
Đó là thái độ của sự trân trọng.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, hóa ra khi đó... Họ đã khóc.
Hình ảnh lại chuyển.
Ký túc xá chật chội, vải áo màu xanh trắng với quần thẳng ống màu xanh mực.
Cửa bị đẩy ra, bước vào là hai người "bạn cùng phòng" mới của cậu.
Ở đây, cậu gặp được Giới Chu Diễn. Giới Chu Diễn khi đó nói chuyện vẫn còn ngắc ngứ, câu đầu tiên của hắn là không có chìa khóa.
Rất dễ gần.
Nguyên Dục Tuyết, với filter cực dày, nghĩ trong đầu.
Trong lớp học, các bạn tự giới thiệu nhau.
Đặng Xu Xu mất mạng ở tòa Phong Đô 10 năm về trước, không ngừng trở lại đêm tử vong của mình. Lúc này, cô gái ấy bẽn lẽn, vụng về mà cẩn thận cười với người chơi.
Hình ảnh tiếp tục thay đổi.
Bữa tiệc chị Đỏ nấu ở căn nhà ma, công trình biến chất trong căn nhà, Giới Chu Diễn là "bên đầu tư" hết sức ôn hòa săn sóc, Tiểu La là linh hồn của căn nhà... Từng bước như vậy, căn nhà có ma đó thế mà lại có phần ấm áp.
...
Lần này là ở trong tinh hạm, ở hoàn cảnh cậu quen thuộc, Giới Chu Diễn bị cậu "nuôi".
Dân chúng ở tầng dưới khởi nghĩa thành công, thủ lĩnh mới muốn xử tử tất cả người tầng trên. Nhưng đứng trước nguy cơ, gã lựa chọn được ăn cả ngã về không, đồng tâm hiệp lực tập trung mọi lực lượng có thể, đổ bộ tinh cầu mới, giết Trùng Chúa... Tất cả là để nền văn minh của nhân loại có thể tiếp tục sinh sôi.
Nguyên Dục Tuyết nói với A Viêm: "... Hãy trở thành một thủ lĩnh tốt."
Gã đã làm được.
...
Vị Thần tà ác hỗn loạn đang ngủ say dưới chỗ nước sâu, hắn khiến tất cả sợ hãi, Nguyên Dục Tuyết lại không.
Nếu phải hỏi nguyên nhân... À, vì đó là Giới Chu Diễn.
Cho nên cậu không ghét.
Người chơi sống những ngày tương đối ngột ngạt ở thôn Vàng Bạc. "Người cá" bị chăn nuôi mở ra một lời nói dối thấu trời ác độc, Thần vốn không tồn tại, nhưng ác niệm của nhân loại đã chăn nuôi ra Tà Thần chân chính.
Thế là nơi đây trở thành chỗ Nguyên Dục Tuyết giết Thần.
Thời gian vui vẻ nhất lại chính là 7 ngày an toàn đó, các người chơi hỗ trợ cư dân xây dựng lại thôn làng, dọn dẹp quỷ quái, siêu độ oan hồn. Nguyên Dục Tuyết được uống bát chè đậu xanh Giới Chu Diễn nấu, nó trong mềm và ngọt, uống rất ngon.
...
Là một trong những nhân viên phục vụ của khách sạn, Nguyên Dục Tuyết phải tiếp đãi rất nhiều loại khách, hỗ trợ họ thoát khỏi sự truy sát của ma quỷ.
Còn bắt được một con quỷ lén tráo đổi thân phận với khách.
Nhiệm vụ tử vong bất ngờ bị kích hoạt, các người chơi phải ngăn cản không cho quỷ ra khỏi khách sạn, vất vả chiến đấu ---
Cậu bị tách khỏi đồng đội, không biết sống chết.
Trước khi đi, Nguyên Dục Tuyết dùng Lam Diễm để lại tin tức cho họ.
"Bình an vô sự".
Nếu là Nguyên Dục Tuyết của trước kia thì sẽ chẳng bao giờ làm chuyện thừa thãi như vậy.
Nhưng giờ, cậu lại nghiêm túc báo bình an cho họ. Bởi cuối cùng cũng có người quan tâm tới sống chết của cậu. Đây không phải việc vô nghĩa.
Nguyên Dục Tuyết biết.
Cậu vẫn luôn biết.
Từ đầu đến cuối, ngoại hình của cậu không có gì thay đổi. Nhưng cậu đi từ người máy chiến tranh 001 nằm trong dịch dinh dưỡng, cho tới Nguyên Dục Tuyết của ngày hôm nay biết nói "bình an vô sự" với đồng đội.
Mọi thứ đã khác.
Cậu có được vô số bạn bè, cộng sự, đồng đội. Mỗi thứ đều là một phần tình nghĩa đáng được trân trọng bảo tồn. Dù cho Nguyên Dục Tuyết vẫn luống cuống trước những cảm xúc phức tạp này, nhưng cậu vẫn luôn trân trọng chúng, cẩn thận giữ gìn.
Vì họ cũng đã trân trọng cậu, một người máy chiến tranh mang tên Nguyên Dục Tuyết.
... Và Giới Chu Diễn nữa.
Giới Chu Diễn vẫn luôn ở bên cậu từ đầu tới cuối, điền vào một loại tình cảm khác.
Bọn họ trời sinh phù hợp với nhau, hoàn mỹ như vậy.
Những khuyết điểm, những điều cậu chưa từng sở hữu, dần được bổ sung, giống như là Thần đang tặng quà cho cậu, có nhiều mấy cũng không đủ.
Thần cẩn thận tô điểm, để trái tim trống rỗng của Nguyên Dục Tuyết dần thành hình.
--- Vì cậu là Nguyên Dục Tuyết.
Cậu là báu vật trời sinh xứng đáng được trân trọng, được yêu thương, được người nâng niu giấu trong lòng.
*
Nguyên Dục Tuyết tưởng là hồi ức tới đó sẽ ngừng.
Nhưng cậu thấy được kí ức của phó bản này.
Khi cậu chiến đấu với quỷ quái ---
Váy nói: "Nếu họ có thân xác và tư duy của con người, biết sướng vui giận buồn, có sinh lão bệnh tử, có yêu có biệt ly, có oán có hận, có cầu không được. Vậy họ rốt cuộc có gì khác với nhân loại?"
Cái này là nói về NPC, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại mở to mắt.
Cậu nghĩ tới lựa chọn của mình khi nhận được mệnh lệnh từ Quy Tắc.
Hoàn thành nhiệm vụ được đặt lên trên sự an nguy của dân chúng, đây là điều lệ khắc vào trong trung tâm điều khiển của người máy.
Nhưng cậu đã vi phạm.
Dù có lấy vô vàn lí do, vô số logic đặc biệt bản thân tự suy ra, nhưng bản chất là cậu chỉ đang tìm một cái cớ để từ chối mệnh lệnh Quy Tắc đặt ra cho mình, từ chối mệnh lệnh từ trung tâm điều khiển.
Nguyên Dục Tuyết tự nhận cậu là sản phẩm lỗi.
Nhưng đây không phải là lỗi chương trình.
Cậu muốn làm vậy, từ đấu tới cuối, Nguyên Dục Tuyết chưa từng nghĩ mình làm vậy là sai.
Vậy trừ khả năng là "sản phẩm lỗi" ra thì còn một trường hợp nữa ---
Con người không cần tuân theo điều lệ của người máy.
*
Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra.
Cậu cảm nhận được Giới Chu Diễn đang kéo tay mình. Cậu một mình vượt qua vô số hồi ức, thực tế thì cậu đang bị Giới Chu Diễn ôm trong lòng, được đôi tay ấy ghì chặt.
Giới Chu Diễn ôm cậu rất chặt.
Hơi ấm từ cơ thể truyền tới làm Nguyên Dục Tuyết nhớ, hình như nhiệt độ cơ thể của Giới Chu Diễn hồi trước không có cao như vậy.
Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp rơi trên đầu cậu, nhưng sắc mặt hắn lại rét lạnh như băng tuyết. Hắn nhìn người xung quanh, giống con rồng dữ đang trông coi kho báu của mình đối đầu với vô số đạo chích đang ngấp nghé.
Cái ôm ấy hoàn chỉnh bao trọn lấy Nguyên Dục Tuyết, che khuất cậu, chỉ còn một bóng dáng gầy yếu.
Nguyên Dục Tuyết không cần dùng sức, cứ thoải mái dựa vào hắn như thế. Góc độ này trông giống như cậu mới ngất xỉu trong lòng Giới Chu Diễn.
... Cũng có thể là ngất thật.
Lúc này, đám người xung quanh cậu đang ầm ĩ hết lên.
Cậu nghe được trong số đó hầu hết là đồng đội của mình ---
"Hỏi gì ngu thế? Đéo biết hỏi thì im đi."
"Suốt ngày hỏi Đông hỏi Tây, Nguyên Dục Tuyết có phải người không mày không tự biết à?"
"Mày nghĩ tụi tao không biết chắc?"
"Cậu ấy mạnh như thế, kể cả ban đầu không nhìn ra thì tất nhiên về sau cũng phải biết rồi. Tụi này không nói thì thôi, cái thứ này từ đâu chui ra chen ngang vậy?"
"Nguyên Dục Tuyết muốn thừa nhận thì nghe, cậu ấy không muốn thì mi bớt can thiệp đi."
"Cậu ấy có phải con người không không cần biết. Cậu ấy có thể là yêu quái, thần tiên, là cái gì cũng được, cậu ấy vĩnh viễn là Nguyên Dục Tuyết."
Nguyên Dục Tuyết chỉ cần làm việc cậu thích làm là được.
Cậu có là gì cũng không quan trọng.
Có người tổng kết bằng một câu ngắn gọn: "Tự quản bản thân mày đi."
Quy Tắc: [...]
Lũ người này bị khùng hả.
Nhưng không đợi Quy Tắc lại nổi điên, từ trong ngực Giới Chu Diễn vang lên một giọng nói ---
"Ừ."
Giới Chu Diễn đã biết Nguyên Dục Tuyết tỉnh, chỉ là hắn không muốn buông cậu ra thôi.
Nguyên Dục Tuyết rất bất đắc dĩ, đành phải xoay người một chút, quay đầu ra, lộ khuôn mặt diễm lệ với làn da nhợt nhạt. Đôi mắt đen nhánh ẩn hiện màn sương khiến nét đẹp lạnh lẽo của cậu trở nên mềm mại.
Cậu bình thản thừa nhận: "Trước kia tôi không phải con người."
"Nhưng giờ." Cánh môi đỏ thắm khép mở, Nguyên Dục Tuyết hiểu ra: "... Miễn cưỡng cũng tính là người, đúng không."
Dùng cơ thể này.
Trở thành con người.
[Tác giả có lời muốn nói]
Quy Tắc: Gì? Game này chơi lại được á??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.