Chương 547: Quy tắc (5): Chiếu hình Nguyên Dục Tuyết cho chúng nó.
Húy Tật
30/09/2024
-------- !!!!!!!!
"... Lừa đảo!"
Không biết là ai lẩm bẩm câu này, như giọt nước rơi vào dầu nóng, dầu bắn lên nổ tanh tách, nhanh chóng lan truyền tới từng góc.
Chiếc túi căng phồng bị chọc một góc, tất cả trút xuống, tiếng la ó ngày một lớn.
"Lũ lừa đảo!!"
"Bọn chó lừa đảo chết dẫm, quản lý cái gì, anh hùng cái gì, rặt một lũ lừa đảo ---"
"Chúng mày muốn hại chết tụi tao!!"
Những tiếng hét tưởng như thấy máu, khàn giọng đầy hận thù, cũng mang theo tàn bạo căm tức.
Nhưng nhiều hơn cả là sợ hãi.
Bọn họ đang sợ.
Vì "mặt tường thứ tư"* đã bị phá vỡ.
*Xem giải thích cuối chương
Vốn dĩ hai bên có thông tin chênh lệch, giờ đã cân bằng. Nhờ thứ quy tắc nào đó ám chỉ, họ nhanh chóng tiếp thu thông tin trên màn hình, tam quan bị phá vỡ cũng buộc phải thừa nhận... E là những nội dung này là thật.
Nhưng những thông tin họ nhận được có những khác biệt vi diệu.
Ví dụ như họ không phải là NPC, mà là người bình thường sinh sống ở các thế giới cấp bậc thấp, mà những kẻ ngoại lai có năng lực siêu phàm đó là người chơi tới chấp hành nhiệm vụ... Còn nội dung nhiệm vụ thì được công khai hoàn chỉnh.
Thảm họa là không thể tránh khỏi.
Những quái vật kia chỉ có dùng đủ máu thịt đút no mới chịu rời khỏi thế giới của họ.
Mà nhóm người ngoại lai sinh ra đã áp đảo họ tất nhiên cũng đưa ra lựa chọn, dân chúng trong thành phố là mồi để ném cho quái vật. Quái vật ăn đủ rồi sẽ rời đi.
Nơi trú ẩn họ đang đứng cũng không an toàn, nhóm người kia sẽ đánh phá nó, để quái vật vào trong tự do kiếm ăn --- Đúng vậy, cả kế hoạch ban đầu của liên minh người chơi cũng được hoàn chỉnh công bố cho tất cả dân chúng, bao gồm cả hành động "nhân từ" để lại hi vọng cho họ.
Chỉ cần có đủ nhiều người chết, số người còn lại sẽ không bị đút cho quái vật.
Nhưng không ai biết, rốt cuộc quái vật phải ăn bao nhiêu, mà trong số họ sẽ có bao nhiêu người "may mắn" được giữ lại.
Tóm lại là đám người ngoại lai cao quý kia sẽ không gặp phải nguy hiểm gì hết.
Nhưng dù họ may mắn sống sót, thì người yêu, bạn bè, người thân ruột thịt của họ ---
Đây là một cuộc rút thăm tử vong hết sức vô lý.
Mà khi những người dân này phát hiện "người quản lý" luôn có sự hiện diện rất cao đều biến mất, họ cảm giác như bị phản bội, bị lợi dụng. Căm thù và sợ hãi lớn lao tập thể quét tới, hỗn loạn khiến con người bùng nổ vô số cảm xúc cực đoan.
Những tên đó trốn đâu rồi?
Vậy những người ở lại thì sao?
Có phải bọn họ đã bị vứt bỏ rồi không?
Quái vật chẳng mấy chốc sẽ xông vào, lột da rút xương họ, ăn tới khi không còn cặn?
Bị ăn sống --- Cái chết như vậy quá đau đớn.
Khi tuyệt vọng khổng lồ đổ sập xuống, các nơi trú ẩn nhanh chóng bạo loạn. Trật tự ổn định được xây dựng trên tình huống chưa tới đường cùng, giờ những con người này biết mình sẽ trở thành vật hi sinh, sẽ chết bất cứ lúc nào, sao họ còn có thể bình tĩnh chờ đợi.
Con mắt đỏ quạch, những biểu cảm dữ tợn, tinh thần của họ được đẩy vào trạng thái kích động bất bình thường.
Oán hận, sợ hãi, tất cả cảm xúc bị nghiền thành một, có thứ gì sắp xông ra ---
*
Các người chơi tất nhiên nhận ra hỗn loạn.
Thủ lĩnh phe đối lập cau mày, khó chịu nhìn thủy kính của mình bị quấy nhiễu, sai người đi điều tra: "Xem đám kia tự dưng nổi điên cái gì?"
Dưới trướng gã tích lũy rất nhiều người chơi thiên phú phụ trợ, thiện thu thập tin tức. Gã nói xong lập tức có người dùng thiên phú di chuyển đi kiểm tra, lúc trở lại, sắc mặt trở nên khó nói.
"Không biết tại sao nhưng bọn họ phát hiện kế hoạch của chúng ta..."
Thủ lĩnh còn chưa kịp hiểu, cau mày hỏi lại: "Kế hoạch gì?"
Thuộc hạ: "..."
Một lúc sau mới nói: "Kế hoạch phá hủy lồng phòng ngự của vài nơi trú ẩn ấy."
Thủ lĩnh: "..."
Tự dưng quên thật.
Nhưng sao bọn NPC lại biết những chuyện này, chẳng lẽ là đám Tóc Quăn nói?
Nhưng không hợp lí. Dù là phe nào thì ở thời điểm này gây hỗn loạn đều không có chỗ tốt. Kể cả bọn họ, những kẻ không quan tâm tính mạng của NPC, cũng phải giữ bí mật chuyện này.
Nếu không tình thế bạo loạn, tạo thành thương vong lớn, số người sống để đút cho quái vật chưa chắc đã đủ --- Huống hồ con người trong đường cùng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, bọn họ không cần phải chôn xuống một quả bom thiếu ổn định như vậy.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, thủ lĩnh lại phái người tìm hiểu. Phát hiện mới là dù nơi ẩn núp chìm trong hỗn loạn, số người thương vong lại không nhiều, có điều trạng thái tinh thần của đám NPC không ổn lắm.
Thủ lĩnh: "Không ổn là sao?"
Thuộc hạ đáp: "Khó tả lắm anh, có thể là đả kích quá lớn, bọn họ trông... Rất lạ."
Y còn giữ lại lời không nói. Không chỉ là rất lạ, khi y nhìn đám người này còn cảm nhận được một sự sợ hãi dị dạng, sởn hết gai ốc. Cảm giác đó chỉ nhói một cái như bị kim đâm rồi không thấy gì nữa. Thuộc hạ cũng không muốn nói hẳn ra, vì bảo mình bị đám NPC bình thường kia dọa sợ thì đúng là quá nhục.
Thủ lĩnh cũng thấy lạ, gọi Chuột tới, lại cho mở một thủy kính quan sát người trong nơi trú ẩn --- Đám NPC này không phải người chơi nên không bị khế ước hạn chế, muốn xem cái gì cũng được.
Chân tướng đả kích quá lớn, đám người này quả nhiên đã phát điên. Nghe những lời chửi mắng, ngôn từ ô uế, sắc mặt thủ lĩnh ngày càng mất kiên nhẫn.
Gã không tức, gã khinh thường NPC, cũng chưa bao giờ coi bọn họ là con người giống mình. Những lời chửi mắng này không khác gì tiếng súc vật kêu khi bị mổ lấy thịt, tất nhiên không cần để ý.
Chẳng qua là gã càng nghĩ càng bất bình. Mấy tên này chửi thì chửi đi, sao còn lôi cả Nguyên Dục Tuyết vào --- Không đúng!
Phải là, dựa vào cái gì mà chỉ có mình gã phải xoắn xuýt vì cái đám mạch não hỏng Nguyên Dục Tuyết kia? Muốn xoắn xuýt thì phải để tất cả cùng xoắn xuýt.
Sau vài giây suy tư, thủ lĩnh quyết định một việc mà trước kia gã chắc chắn sẽ không bao giờ làm ---
Gã là kẻ ngạo mạn, sẽ không để những lời chửi bới của NPC trong lòng. Nhưng lần này lại hờn dỗi làm ra hành vi khó tin mà chính gã cũng thấy là vô nghĩa.
"Lăn tăn cái gì." Thủ lĩnh nói: "Mày qua đây, truyền lời cho tao."
"Chuột, cả mày nữa." Gã lộ vẻ ác độc: "Chiếu hình của Nguyên Dục Tuyết lên cho bọn nó coi."
Chuột: "??"
Tác giả có lời muốn nói:
Chuột: Không sao, không cần phải để ý tới sống chết của nô lệ tư bản đâu.
______________________________
*bức tường thứ 4 hay còn được gọi là bức tường thứ nguyên, chỉ một hiện tượng mà nhân vật 2D/3D đột phá ngăn cách biết tới thế giới 4D aka thế giới thực. Cụm này hiểu đơn giản hơn là nhân vật trong sách biết thế giới mình đang sống là trong sách, biết "thế giới thực" là như thế nào. Ở đây con Quy Tắc Cũ đang ám chỉ việc cho cư dân trong thành phố biết mình là "NPC" và người chơi là "kẻ ngoại lai". Những "NPC" này biết bản chất của thế giới mình đang sống, biết số phận của mình là gì => bức tường thứ 4 bị phá vỡ.
"... Lừa đảo!"
Không biết là ai lẩm bẩm câu này, như giọt nước rơi vào dầu nóng, dầu bắn lên nổ tanh tách, nhanh chóng lan truyền tới từng góc.
Chiếc túi căng phồng bị chọc một góc, tất cả trút xuống, tiếng la ó ngày một lớn.
"Lũ lừa đảo!!"
"Bọn chó lừa đảo chết dẫm, quản lý cái gì, anh hùng cái gì, rặt một lũ lừa đảo ---"
"Chúng mày muốn hại chết tụi tao!!"
Những tiếng hét tưởng như thấy máu, khàn giọng đầy hận thù, cũng mang theo tàn bạo căm tức.
Nhưng nhiều hơn cả là sợ hãi.
Bọn họ đang sợ.
Vì "mặt tường thứ tư"* đã bị phá vỡ.
*Xem giải thích cuối chương
Vốn dĩ hai bên có thông tin chênh lệch, giờ đã cân bằng. Nhờ thứ quy tắc nào đó ám chỉ, họ nhanh chóng tiếp thu thông tin trên màn hình, tam quan bị phá vỡ cũng buộc phải thừa nhận... E là những nội dung này là thật.
Nhưng những thông tin họ nhận được có những khác biệt vi diệu.
Ví dụ như họ không phải là NPC, mà là người bình thường sinh sống ở các thế giới cấp bậc thấp, mà những kẻ ngoại lai có năng lực siêu phàm đó là người chơi tới chấp hành nhiệm vụ... Còn nội dung nhiệm vụ thì được công khai hoàn chỉnh.
Thảm họa là không thể tránh khỏi.
Những quái vật kia chỉ có dùng đủ máu thịt đút no mới chịu rời khỏi thế giới của họ.
Mà nhóm người ngoại lai sinh ra đã áp đảo họ tất nhiên cũng đưa ra lựa chọn, dân chúng trong thành phố là mồi để ném cho quái vật. Quái vật ăn đủ rồi sẽ rời đi.
Nơi trú ẩn họ đang đứng cũng không an toàn, nhóm người kia sẽ đánh phá nó, để quái vật vào trong tự do kiếm ăn --- Đúng vậy, cả kế hoạch ban đầu của liên minh người chơi cũng được hoàn chỉnh công bố cho tất cả dân chúng, bao gồm cả hành động "nhân từ" để lại hi vọng cho họ.
Chỉ cần có đủ nhiều người chết, số người còn lại sẽ không bị đút cho quái vật.
Nhưng không ai biết, rốt cuộc quái vật phải ăn bao nhiêu, mà trong số họ sẽ có bao nhiêu người "may mắn" được giữ lại.
Tóm lại là đám người ngoại lai cao quý kia sẽ không gặp phải nguy hiểm gì hết.
Nhưng dù họ may mắn sống sót, thì người yêu, bạn bè, người thân ruột thịt của họ ---
Đây là một cuộc rút thăm tử vong hết sức vô lý.
Mà khi những người dân này phát hiện "người quản lý" luôn có sự hiện diện rất cao đều biến mất, họ cảm giác như bị phản bội, bị lợi dụng. Căm thù và sợ hãi lớn lao tập thể quét tới, hỗn loạn khiến con người bùng nổ vô số cảm xúc cực đoan.
Những tên đó trốn đâu rồi?
Vậy những người ở lại thì sao?
Có phải bọn họ đã bị vứt bỏ rồi không?
Quái vật chẳng mấy chốc sẽ xông vào, lột da rút xương họ, ăn tới khi không còn cặn?
Bị ăn sống --- Cái chết như vậy quá đau đớn.
Khi tuyệt vọng khổng lồ đổ sập xuống, các nơi trú ẩn nhanh chóng bạo loạn. Trật tự ổn định được xây dựng trên tình huống chưa tới đường cùng, giờ những con người này biết mình sẽ trở thành vật hi sinh, sẽ chết bất cứ lúc nào, sao họ còn có thể bình tĩnh chờ đợi.
Con mắt đỏ quạch, những biểu cảm dữ tợn, tinh thần của họ được đẩy vào trạng thái kích động bất bình thường.
Oán hận, sợ hãi, tất cả cảm xúc bị nghiền thành một, có thứ gì sắp xông ra ---
*
Các người chơi tất nhiên nhận ra hỗn loạn.
Thủ lĩnh phe đối lập cau mày, khó chịu nhìn thủy kính của mình bị quấy nhiễu, sai người đi điều tra: "Xem đám kia tự dưng nổi điên cái gì?"
Dưới trướng gã tích lũy rất nhiều người chơi thiên phú phụ trợ, thiện thu thập tin tức. Gã nói xong lập tức có người dùng thiên phú di chuyển đi kiểm tra, lúc trở lại, sắc mặt trở nên khó nói.
"Không biết tại sao nhưng bọn họ phát hiện kế hoạch của chúng ta..."
Thủ lĩnh còn chưa kịp hiểu, cau mày hỏi lại: "Kế hoạch gì?"
Thuộc hạ: "..."
Một lúc sau mới nói: "Kế hoạch phá hủy lồng phòng ngự của vài nơi trú ẩn ấy."
Thủ lĩnh: "..."
Tự dưng quên thật.
Nhưng sao bọn NPC lại biết những chuyện này, chẳng lẽ là đám Tóc Quăn nói?
Nhưng không hợp lí. Dù là phe nào thì ở thời điểm này gây hỗn loạn đều không có chỗ tốt. Kể cả bọn họ, những kẻ không quan tâm tính mạng của NPC, cũng phải giữ bí mật chuyện này.
Nếu không tình thế bạo loạn, tạo thành thương vong lớn, số người sống để đút cho quái vật chưa chắc đã đủ --- Huống hồ con người trong đường cùng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, bọn họ không cần phải chôn xuống một quả bom thiếu ổn định như vậy.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện này, thủ lĩnh lại phái người tìm hiểu. Phát hiện mới là dù nơi ẩn núp chìm trong hỗn loạn, số người thương vong lại không nhiều, có điều trạng thái tinh thần của đám NPC không ổn lắm.
Thủ lĩnh: "Không ổn là sao?"
Thuộc hạ đáp: "Khó tả lắm anh, có thể là đả kích quá lớn, bọn họ trông... Rất lạ."
Y còn giữ lại lời không nói. Không chỉ là rất lạ, khi y nhìn đám người này còn cảm nhận được một sự sợ hãi dị dạng, sởn hết gai ốc. Cảm giác đó chỉ nhói một cái như bị kim đâm rồi không thấy gì nữa. Thuộc hạ cũng không muốn nói hẳn ra, vì bảo mình bị đám NPC bình thường kia dọa sợ thì đúng là quá nhục.
Thủ lĩnh cũng thấy lạ, gọi Chuột tới, lại cho mở một thủy kính quan sát người trong nơi trú ẩn --- Đám NPC này không phải người chơi nên không bị khế ước hạn chế, muốn xem cái gì cũng được.
Chân tướng đả kích quá lớn, đám người này quả nhiên đã phát điên. Nghe những lời chửi mắng, ngôn từ ô uế, sắc mặt thủ lĩnh ngày càng mất kiên nhẫn.
Gã không tức, gã khinh thường NPC, cũng chưa bao giờ coi bọn họ là con người giống mình. Những lời chửi mắng này không khác gì tiếng súc vật kêu khi bị mổ lấy thịt, tất nhiên không cần để ý.
Chẳng qua là gã càng nghĩ càng bất bình. Mấy tên này chửi thì chửi đi, sao còn lôi cả Nguyên Dục Tuyết vào --- Không đúng!
Phải là, dựa vào cái gì mà chỉ có mình gã phải xoắn xuýt vì cái đám mạch não hỏng Nguyên Dục Tuyết kia? Muốn xoắn xuýt thì phải để tất cả cùng xoắn xuýt.
Sau vài giây suy tư, thủ lĩnh quyết định một việc mà trước kia gã chắc chắn sẽ không bao giờ làm ---
Gã là kẻ ngạo mạn, sẽ không để những lời chửi bới của NPC trong lòng. Nhưng lần này lại hờn dỗi làm ra hành vi khó tin mà chính gã cũng thấy là vô nghĩa.
"Lăn tăn cái gì." Thủ lĩnh nói: "Mày qua đây, truyền lời cho tao."
"Chuột, cả mày nữa." Gã lộ vẻ ác độc: "Chiếu hình của Nguyên Dục Tuyết lên cho bọn nó coi."
Chuột: "??"
Tác giả có lời muốn nói:
Chuột: Không sao, không cần phải để ý tới sống chết của nô lệ tư bản đâu.
______________________________
*bức tường thứ 4 hay còn được gọi là bức tường thứ nguyên, chỉ một hiện tượng mà nhân vật 2D/3D đột phá ngăn cách biết tới thế giới 4D aka thế giới thực. Cụm này hiểu đơn giản hơn là nhân vật trong sách biết thế giới mình đang sống là trong sách, biết "thế giới thực" là như thế nào. Ở đây con Quy Tắc Cũ đang ám chỉ việc cho cư dân trong thành phố biết mình là "NPC" và người chơi là "kẻ ngoại lai". Những "NPC" này biết bản chất của thế giới mình đang sống, biết số phận của mình là gì => bức tường thứ 4 bị phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.