Chương 94: Sống Thử Ở Nhà Ma (1): Anh ấy là bạn của anh hai ạ?
Húy Tật
13/01/2024
Edit: Ry
Thuộc hạ rất khó hiểu, nhưng thuộc hạ không dám nói.
Nguyên Dục Tuyết sẽ không lãng phí đồ ăn, cậu luôn rất hứng thú với phản hồi vị giác mà đồ ăn của con người mang lại, nhất là phản hồi khi ăn đường. Cậu chưa được tiếp xúc với loại thức ăn tương tự, nhưng khi trà sữa mềm mại ngọt ngào chạm tới đầu lưỡi, chất lỏng trộn lẫn một ít vị hồng trà với đậm đặc vị sữa lan tràn trong răng môi, Nguyên Dục Tuyết dễ dàng bị nó chinh phục.
Cậu cắn ống hút, uống rất chậm, nhấm nháp từng chút hương vị.
Mặc dù trên mặt không có quá nhiều biến hóa, nhưng hàng mi dài khẽ rủ đã toát ra sự thỏa mãn, có vẻ như đã được trấn an. Cộng thêm bề ngoài xinh đẹp, Nguyên Dục Tuyết trông không chỉ ngoan mà còn khiến người ta ngứa tay muốn chạm thử vào làn da trắng muốt, vào mái tóc đen mềm.
Không hề biết ý nghĩ trong đầu thuộc hạ, với Phương Thận lúc này, Nguyên Dục Tuyết nghiễm nhiên là đại diện của ác ma. Phương Thận chỉ dám nhìn một cái rồi đổi giọng, thay vì xin lỗi và đổ tội, y chuyển sang hỏi những món này có hợp khẩu vị Nguyên Dục Tuyết không, có muốn chuẩn bị trà sữa vị khác không.
Nguyên Dục Tuyết có được thỏa mãn ngắn ngủi thì tâm trạng tương đối tốt, cậu đặt cốc trà sữa lên bàn, khẳng định: "... Rất ngon."
Phương Thận lại báo cáo tiến độ chuẩn bị của khu ẩm thực, nở nụ cười hoàn mỹ lui ra ngoài cùng thuộc hạ.
Chưa đi được hai bước đã tức giận trách thuộc hạ đầu óc không nhanh nhẹn: "Còn đứng đây làm cái gì? Không nghe thấy ngài Nguyên nói ngon à, mau đi chuẩn bị thêm các vị trà sữa khác. Chuẩn bị cái vị mà ngài Nguyên thích uống nhiều vào --- Với cả trong khu ẩm thực phải có thêm 'tiệm trà sữa'."
Thuộc hạ lí nhí nói vâng, rồi lầm bầm: "Chẳng phải ngài kêu đó là thứ vớ vẩn chỉ có con nít thích uống..."
Còn chưa nói hết đã bị Phương Thận hung hăng gõ đầu. Phương Thận dè dặt nhìn ra sau, như thể sợ câu này sẽ lọt vào tai Nguyên Dục Tuyết, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo gã: "Cấm nói mấy lời nhảm nhí đó!"
Thuộc hạ: "..."
Khu ẩm thực đã chuẩn bị xong.
Tuy là vội vàng sửa sang lại, nhưng dù sao cái này cũng là làm riêng cho Nguyên Dục Tuyết nên mọi chi tiết đều thỏa đáng.
Nguyên Dục Tuyết cũng không yêu cầu nhiều, nghiêm túc đi dạo giữa những quầy bán đồ ăn được trang hoàng hết sức đơn sơ --- Cậu còn giữ thói quen tốt ở khu vực an toàn trước, mỗi lần muốn mua cái gì là đều sẽ hỏi chủ tiệm hoặc nhân viên cái này là bao nhiêu điểm tích lũy.
"Nhân viên cửa hàng": "..."
Mặc dù bọn họ được triệu tập gấp tới làm nhân viên cửa hàng, nhưng là người phục vụ cao cấp ở sòng bạc Viên Mộng, kinh nghiệm phục vụ không chê vào đâu được. Tuy không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết lại muốn giao điểm tích lũy, nhưng vẫn thỏa mãn tất cả nhu cầu của cậu, dựa trên kinh nghiệm của mình nhanh chóng tổng kết ra một cái giá --- So với giá cả nguyên liệu và chi phí vận chuyển tới Viên Mộng, xem như là hàng đẹp giá rẻ.
Thế là Nguyên Dục Tuyết không chỉ được thưởng thức rất nhiều món ngon, mà sau khi được nhân viên khẳng định có thể mang đồ ra ngoài, cậu còn mua vài món có thể bảo quản được lâu, gói lại, bỏ vào không gian cá nhân, rồi mới rời khỏi sòng bạc Viên Mộng.
Phương Thận sợ bị Nguyên Dục Tuyết để mắt, tất nhiên không dám xuất hiện trước mặt cậu, thế nên Nguyên Dục Tuyết đi rồi y mới biết.
- -- Nguyên Dục Tuyết muốn đi, hiện giờ người trong sòng bạc Viên Mộng, không có ai dám cản.
Phương Thận không ngờ Nguyên Dục Tuyết sẽ dễ dàng bỏ đi như vậy, y còn lo lắng Nguyên Dục Tuyết sẽ bắt mình trả giá gì đó, hoặc là ở lại sòng bạc Viên Mộng chơi thêm mấy ván... Nếu như bị loại người như Nguyên Dục Tuyết phá, y cũng bó tay chịu chết.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại dứt khoát im lặng bỏ đi như vậy khiến chính Phương Thận cũng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc mình hên hay xui đây?
Tảng đá trong lòng đã được đặt xuống, thậm chí còn có cảm giác may mắn vì tai qua nạn khỏi.
Đương nhiên trước đó y sẽ phải giải thích với chủ nhân tại sao không đưa người gã ưng ý vào phòng.
Nghĩ đến ngọn nguồn của mọi chuyện, Phương Thận lại đổ chút mồ hôi, cảm thấy mình quá là đen đủi. Nhận nhiệm vụ, bị dạy cho một bài, giờ còn phải đổ mồ hôi lạnh đi viết báo cáo giải thích.
...
Đồ ăn ở sòng bạc Viên Mộng rất ngon, ghế sô pha ở phòng nghỉ cũng rất mềm.
Nhưng thính giác của Nguyên Dục Tuyết quá tốt, tiếng thẻ cược kêu leng keng trong ao thưởng, tiếng gào thét hưng phấn vì thắng cược, hoặc là tiếng khóc rống van xin vì thua trắng, cậu đều nghe được rất rõ.
Nguyên Dục Tuyết không thích loại không khí này.
Cho nên cậu đi.
Khu vực an toàn này không tốt bằng chỗ lần trước mình đến, Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Nguyên Dục Tuyết lại bước đi trên con phố phồn hoa rực rỡ, tay cầm một hộp bánh gatô nhỏ được đóng gói rất đẹp. Cậu đứng ở trung tâm Kinh Đô Địa Ngục, vẫn có vẻ thật lạc lõng với nơi đây.
Tuyết chưa ngừng rơi, Nguyên Dục Tuyết đứng lặng một hồi. Bởi vì cậu cứ đứng đó, trên vai nhanh chóng chất một lớp tuyết mịn, giống như phủ thêm cho thiếu niên một chiếc áo khoác màu trắng mềm mại.
Phía chân trời nở rộ pháo hoa, không biết là sòng bạc nào tổ chức khai trương hay ăn mừng, những đốm lửa bắn lên chiếu rọi nửa bầu trời của Kinh Đô Địa Ngục, khiến nơi này bỗng sáng như ban ngày.
"Miên Miên, anh xin lỗi nhé, hôm nay anh không kiếm được điểm tích lũy. Mai mua bánh ngọt cho em ăn có được không?"
Đương lúc pháo hoa nở rộ, một âm thanh khá quen thuộc truyền tới từ nơi xa.
Một thanh niên nhỏ gầy nắm tay một bé gái mặc áo tròn vo, đi từ đầu đường tới, đi rất chậm.
Tay trái hắn vừa được băng bó, còn quấn vải, dán ở trước ngực. Tay phải nắm chặt tay một đứa bé khá hoạt bát, trái giẫm tuyết phải đá hòn sỏi, giọng điệu hắn có chút áy náy và thương lượng.
Bé gái ngẩng lên, mềm mại đáp: "Vâng. Anh ơi, em không thích bánh ngọt đâu, sinh nhật cũng không cần phải ăn bánh. Anh đừng đi lừa người ta nữa, lừa người sẽ bị đánh đó."
"..." Trên mặt thanh niên lướt qua sự xấu hổ, nhưng nhanh chóng đổi sang vẻ dữ tợn, hùng hồn nói: "Ai nói với em là anh gạt người ta bị đánh? Anh đi làm bảo vệ ở sòng bạc, không phải là đánh không lại người ta, chỉ là sơ ý..."
Bé gái nói: "Anh A Bàn nói đó."
Thanh niên: "Sau này đừng chơi với nó nữa."
Bé gái bĩu môi không chịu, nhưng cũng không phản bác anh hai. Sau đó cô bé phát hiện, tay mình bị anh hai bóp một cái, hơi đau. Bé con nũng nịu nhìn lên: "Anh ơi..."
Thanh niên nhỏ gầy đã hoàn toàn cứng đờ. Hắn nhìn thấy thiếu niên đứng trên con phố cách đó không xa, cảm thấy tay trái bắt đầu đau. Nhưng chút đau đớn đó không đáng nhắc tới, e ngại và hoảng sợ nhanh chóng bùng lên trong lòng mới là thứ khiến hắn đờ ra đó.
Hắn đã bị Nguyên Dục Tuyết trừng phạt một lần, thế nên thiếu niên xinh đẹp trong mắt hắn lại không khác gì ma quỷ. Ngay cả Côn Đồ còn phải cúi đầu trước mặt Nguyên Dục Tuyết, hắn càng không thể đắc tội với một nhân vật như vậy.
Nếu là lúc bình thường gặp Nguyên Dục Tuyết thì hắn có thể giả điên giả dại, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có bị đánh cho một trận nữa cũng không sao. Nhưng lúc này hắn đang đi cùng em gái... Hắn không muốn mất mặt trước em gái, mà sợ nhất vẫn là Miên Miên bị mình liên lụy.
Vở kịch trước đó có chín phần giả một phần thật.
Thanh niên đúng là có một em gái, không bị ốm, nhưng hắn vì muốn cố gắng để em gái ở lại khu vực an toàn mà hàng ngày phải nộp phí dừng chân, còn phải nhờ vả người khác chăm sóc con bé trong lúc mình vào phó bản, mỗi ngày sống sót đều là đốt điểm tích lũy. Hai anh em luôn sống trong căng thẳng, cũng rất khổ cực.
Hắn thấy Nguyên Dục Tuyết chuyển hướng, hình như là đi về phía này, não bộ lập tức trống rỗng, trung khu thần kinh sản sinh cảm xúc sợ hãi không ngừng đẩy chúng đi khắp cơ thể. Hắn nghĩ tới chuyện trước đó, muốn bế Miên Miên lên bỏ chạy, nhưng một tay hắn bị gãy, không thể làm được động tác như vậy, chỉ đành kéo em gái quay người chạy.
"Miên Miên, chạy theo anh!"
Đường phố của Kinh Đô Địa Ngục được xây rất rộng, nhưng tuyết vừa rơi, mặt đất trơn trượt không nói, tốc độ chạy của trẻ con cũng không nhanh. Cô bé mất vài giây mới phản ứng lại, hoàn toàn không theo kịp bước chân của anh trai, mờ mịt chạy hai bước đã bất cẩn ngã lăn ra đất.
Thanh niên vừa sốt sắng vừa xót cúi xuống dìu bé con, bóng ma sợ hãi bị đuổi kịp dần lan tràn. Miên Miên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, tốc độ bò dậy rất chậm, mà chỉ vài giây như vậy, Nguyên Dục Tuyết đã đi đến trước mặt bọn họ ---
Thiếu niên eo nhỏ chân dài, đi cũng nhanh, đứng trước mặt hai anh em mang lại lực uy hiếp vô hình.
Thanh niên cảm thấy răng mình va vào nhau lập cập. Gió tuyết lạnh lẽo trên phố từng chút chui vào trong cổ áo, khiến cơ thể hắn đông cứng. Hắn nơm nớp lo sợ muốn che cho Miên Miên, chuẩn bị nở nụ cười lấy lòng với Nguyên Dục Tuyết, Nguyên Dục Tuyết đã đi qua hắn ---
Thanh niên mở to mắt, một chữ "đừng" hoảng sợ ngậm trong miệng. Lại thấy Nguyên Dục Tuyết đỡ cô bé lên, còn tiện thể phủi tuyết và chút bùn đất dính trên áo khoác của cô bé.
Miên Miên không hề sợ, ngửa đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết xong còn hơi thẹn thùng cúi xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Anh trai này thật đẹp, cũng thật dịu dàng. Bé nghĩ.
Mặc dù bé cũng rất thích anh hai, nhưng cái anh trước mặt là kiểu hình hoàn toàn khác, trông có vẻ... Sẽ được các bạn nhỏ thích hơn, không dữ như anh hai.
Miên Miên kiên quyết không thừa nhận là mình cũng thích hơn.
"... Chạy cái gì." Dường như Nguyên Dục Tuyết cũng không biết nói sao.
Thanh niên nở một nụ cười gượng gạo trông rất khó coi --- Cậu nói xem tại sao tôi phải chạy!
Cô bé đứng dậy, Nguyên Dục Tuyết lại ngồi xổm xuống, đưa chiếc bánh gatô nhỏ mình chuẩn bị ăn cho em. Tuy là cậu đứng ngoài trời một hồi, bên trên cũng đọng chút tuyết, nhưng cái bánh này được đóng gói cẩn thật, sẽ không có nước tuyết chảy vào trong.
"Sinh nhật vui vẻ." Nguyên Dục Tuyết nói.
Cậu biết là trẻ em loài người lúc mừng sinh nhật sẽ ăn bánh gatô.
Miên Miên mừng rỡ, cô bé xấu hổ nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, không dám nhận, uốn éo nhìn sang anh hai.
Anh hai của cô bé lúc này đã cứng cả người, đâu thể phản ứng gì nữa, thế là Miên Miên cho rằng anh hai đã đồng ý ---
Bé con nhận chiếc bánh, ngọt ngào nói với Nguyên Dục Tuyết: "Cảm ơn anh xinh đẹp ạ, em thích lắm."
Thanh niên: "..."
Lúc này hắn đã chết lặng. Anh xinh đẹp, không có đại lão nào lại thích được gọi như vậy hết, Miên Miên sẽ không bị đánh chứ?
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bỗng đặt tay lên vai tên thanh niên, trông như đang giúp hắn phủi tuyết. Lời nói ra có chút sâu xa vi diệu: "Gãy xương không tốt."
Thanh niên: "..." Chẳng lẽ là tôi muốn gãy xương à??
Tại sao tôi gãy xương cậu còn không biết ư?
Đương nhiên trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại không dám hó hé nửa lời. Thậm chí lúc Nguyên Dục Tuyết đặt tay lên vai, nửa người hắn đã mềm nhũn, suýt thì ngã sõng soài ra đất. Còn phải cố mỉm cười: "Vâng."
Nguyên Dục Tuyết nói hết câu cũng rút tay về, bỏ đi. Sự lo lắng trong lòng hắn cũng thả ra, thở phào một hơi.
Miên Miên trốn sau lưng anh hai, không hề biết tâm trạng anh mình vừa rồi lên xuống như thế nào.
Cô bé vẫn còn thẹn thùng, thò khuôn mặt nhỏ đỏ rực nhìn theo bóng lưng Nguyên Dục Tuyết dần thu nhỏ, sau đó biến mất trong gió tuyết. Bé con ngửa lên nhìn anh hai, đáy mắt thế mà còn có chút ngưỡng mộ: "Anh ấy là bạn của anh hai ạ?"
Tặng bánh gatô cho bé, trông có vẻ còn quen biết anh hai nữa.
Thanh niên: "..."
Thanh niên: "... Có thể coi là vậy." Hắn chỉ đành mặt dày nói dối, vì thật sự rất khó để nói với em gái đang nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rằng, người đó không phải bạn anh hai, mà là người anh hai lừa xong bẻ tay anh hai thành thế này.
"Anh hai giỏi thật đấy." Miên Miên nói.
Thật ra thanh niên cũng rất ngạc nhiên, Nguyên Dục Tuyết gặp hắn lại không đánh, thậm chí còn... Không để hắn mất mặt trước em gái. Cho Miên Miên một cái bánh gatô, cũng không đánh con bé.
Thanh niên nghĩ, có lẽ đó gọi là... Người tốt nhỉ.
Trong lòng hắn có một loại mùi vị rất khó miêu tả, có lẽ là tự lấy làm hổ thẹn, cũng có lẽ là thấy khó chịu.
Khi hắn chuẩn bị đưa Miên Miên về nhà, lại phát hiện bả vai vừa rồi bị Nguyên Dục Tuyết đặt tay lên hình như hơi nhũn ra --- Không phải là kiểu nhũn ra vì cực độ sợ hãi, tạo thành xúc giác mất cân đối. Hắn nhíu mày, hơi dùng sức, thế mà tay trái lại cử động được.
"... Ơ?" Hắn kinh ngạc nhìn tay trái của mình.
...
Nguyên Dục Tuyết đi trên phố, ngẩng đầu ngắm pháo hoa thêm một lát rồi mới chầm chậm mở giao diện hệ thống của mình.
Điểm tích lũy của cậu còn 16900 --- Ván cược kia mang lại cho cậu 12900 điểm tiền lời, lại tiêu 119 điểm mua chút đồ ăn. Nguyên Dục Tuyết không có hứng thú với việc tích trữ điểm, nhưng lại rất hứng thú với việc sạc đầy năng lượng. Nên thấy con số này vượt qua năm chữ số, cậu quả quyết mở giao diện cửa hàng cấp hai, bấm vào mục "đạo cụ đổi mới ngẫu nhiên", mua "thể năng lượng đặc thù" tương ứng với 15% năng lượng.
Mặc dù điểm tích lũy lại rớt xuống con số 1900 đáng thương, nhưng năng lượng đã đạt mức 38.6%.
Kiểm tra xong năng lượng, Nguyên Dục Tuyết hiếm thấy mà vui vẻ, khóe môi nhếch lên thành một đường con mờ nhạt. Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, lúc này cậu đang cười.
Cảm giác vui vẻ khi nguồn năng lượng từng chút được nạp đầy khiến Nguyên Dục Tuyết suy tư một hồi, chuẩn bị tiến vào phó bản --- Mặc dù hệ thống quy định có thể nghỉ ngơi 7 ngày ở khu vực an toàn, thậm chí nếu nộp phí dừng chân thì có thể ở lại tới một tháng. Nhưng là người máy chiến đấu, Nguyên Dục Tuyết đã quen làm nhiệm vụ với tần suất cao... Huống hồ cường độ hiện giờ còn chưa thể nói là cao.
Nguyên Dục Tuyết mở giao diện tiến vào phó bản, dữ liệu hiển thị vẫn là mặc định, nhưng cấp bậc đã thay đổi --- Cấp phó bản của Nguyên Dục Tuyết đã đạt tới level 4 (lịch sử tổng điểm tích lũy lớn hơn 50 nghìn điểm), đã mở khóa nhiều quyền hơn. Ngoài quyền lựa chọn phó bản để tham gia, giờ cậu còn có thể tìm hiểu một ít thông tin bối cảnh cơ bản.
Ở thời kì đầu thì quyền lợi này sẽ là một ưu thế, có thể giúp người chơi tránh đi các loại phó bản mà mình không am hiểu.
Nhưng với Nguyên Dục Tuyết nó lại không có tác dụng gì, là người máy chiến tranh, xưa nay cậu sẽ không chọn nhiệm vụ được phân phối, nhiệm vụ gì cậu cũng phải hoàn mỹ hoàn thành. Ngón tay di chuyển, bấm nút "Tiến vào phó bản ngẫu nhiên".
Tác giả có lời muốn nói:
[Linh tinh] Biết rồi đó, ảo thuật làm biến mất điểm tích lũy lại bắt đầu.
L1: Lại là tên tân binh có ID mặc định đó, vèo cái nhảy lên đầu bảng, lần này là 16900 điểm tích lũy, top 1.
Lúc ấy phải chụp màn hình ngay, định xem chừng nào thì điểm biến mất, kết quả lần này lại đứng đó rất lâu không thay đổi! Tôi cứ tưởng là truyền thuyết kết thúc rồi, đại lão tân binh sẽ giữ vững ngôi vương, vèo cái lại không thấy đâu...
... Ảo thuật làm biến mất điểm tích lũy đúng là danh bất hư truyền.
(Các lầu dưới giữ đội hình cố định):
? Rốt cuộc cậu ta làm gì mà tiêu nhiều điểm tích lũy như vậy????
_____________________________
Bắt đầu phó bản 3! Phó bản này ngắn hơn phó bản trước nên chắc tui sẽ edit nhanh thôi, theo kế hoạch là xong phó bản 3 trong tháng 3.
Theo đánh giá của tui thì độ kinh dị của phó bản này nhỉnh hơn phó bản 1, ngang với phó bản 2 (hiện vị trí số 1 đang thuộc về phó bản 5). Có vài cái twist khá hay ở phó bản này, vài cái sẽ được gợi ý khá rõ, một cái tui thấy khá bất ngờ thì phải đợi đến cuối coi có ai đoán được khum =)))))) Review sương sương vậy chứ không spoil nhe~ Ai spoil là tui bấm đó ~
Thuộc hạ rất khó hiểu, nhưng thuộc hạ không dám nói.
Nguyên Dục Tuyết sẽ không lãng phí đồ ăn, cậu luôn rất hứng thú với phản hồi vị giác mà đồ ăn của con người mang lại, nhất là phản hồi khi ăn đường. Cậu chưa được tiếp xúc với loại thức ăn tương tự, nhưng khi trà sữa mềm mại ngọt ngào chạm tới đầu lưỡi, chất lỏng trộn lẫn một ít vị hồng trà với đậm đặc vị sữa lan tràn trong răng môi, Nguyên Dục Tuyết dễ dàng bị nó chinh phục.
Cậu cắn ống hút, uống rất chậm, nhấm nháp từng chút hương vị.
Mặc dù trên mặt không có quá nhiều biến hóa, nhưng hàng mi dài khẽ rủ đã toát ra sự thỏa mãn, có vẻ như đã được trấn an. Cộng thêm bề ngoài xinh đẹp, Nguyên Dục Tuyết trông không chỉ ngoan mà còn khiến người ta ngứa tay muốn chạm thử vào làn da trắng muốt, vào mái tóc đen mềm.
Không hề biết ý nghĩ trong đầu thuộc hạ, với Phương Thận lúc này, Nguyên Dục Tuyết nghiễm nhiên là đại diện của ác ma. Phương Thận chỉ dám nhìn một cái rồi đổi giọng, thay vì xin lỗi và đổ tội, y chuyển sang hỏi những món này có hợp khẩu vị Nguyên Dục Tuyết không, có muốn chuẩn bị trà sữa vị khác không.
Nguyên Dục Tuyết có được thỏa mãn ngắn ngủi thì tâm trạng tương đối tốt, cậu đặt cốc trà sữa lên bàn, khẳng định: "... Rất ngon."
Phương Thận lại báo cáo tiến độ chuẩn bị của khu ẩm thực, nở nụ cười hoàn mỹ lui ra ngoài cùng thuộc hạ.
Chưa đi được hai bước đã tức giận trách thuộc hạ đầu óc không nhanh nhẹn: "Còn đứng đây làm cái gì? Không nghe thấy ngài Nguyên nói ngon à, mau đi chuẩn bị thêm các vị trà sữa khác. Chuẩn bị cái vị mà ngài Nguyên thích uống nhiều vào --- Với cả trong khu ẩm thực phải có thêm 'tiệm trà sữa'."
Thuộc hạ lí nhí nói vâng, rồi lầm bầm: "Chẳng phải ngài kêu đó là thứ vớ vẩn chỉ có con nít thích uống..."
Còn chưa nói hết đã bị Phương Thận hung hăng gõ đầu. Phương Thận dè dặt nhìn ra sau, như thể sợ câu này sẽ lọt vào tai Nguyên Dục Tuyết, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo gã: "Cấm nói mấy lời nhảm nhí đó!"
Thuộc hạ: "..."
Khu ẩm thực đã chuẩn bị xong.
Tuy là vội vàng sửa sang lại, nhưng dù sao cái này cũng là làm riêng cho Nguyên Dục Tuyết nên mọi chi tiết đều thỏa đáng.
Nguyên Dục Tuyết cũng không yêu cầu nhiều, nghiêm túc đi dạo giữa những quầy bán đồ ăn được trang hoàng hết sức đơn sơ --- Cậu còn giữ thói quen tốt ở khu vực an toàn trước, mỗi lần muốn mua cái gì là đều sẽ hỏi chủ tiệm hoặc nhân viên cái này là bao nhiêu điểm tích lũy.
"Nhân viên cửa hàng": "..."
Mặc dù bọn họ được triệu tập gấp tới làm nhân viên cửa hàng, nhưng là người phục vụ cao cấp ở sòng bạc Viên Mộng, kinh nghiệm phục vụ không chê vào đâu được. Tuy không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết lại muốn giao điểm tích lũy, nhưng vẫn thỏa mãn tất cả nhu cầu của cậu, dựa trên kinh nghiệm của mình nhanh chóng tổng kết ra một cái giá --- So với giá cả nguyên liệu và chi phí vận chuyển tới Viên Mộng, xem như là hàng đẹp giá rẻ.
Thế là Nguyên Dục Tuyết không chỉ được thưởng thức rất nhiều món ngon, mà sau khi được nhân viên khẳng định có thể mang đồ ra ngoài, cậu còn mua vài món có thể bảo quản được lâu, gói lại, bỏ vào không gian cá nhân, rồi mới rời khỏi sòng bạc Viên Mộng.
Phương Thận sợ bị Nguyên Dục Tuyết để mắt, tất nhiên không dám xuất hiện trước mặt cậu, thế nên Nguyên Dục Tuyết đi rồi y mới biết.
- -- Nguyên Dục Tuyết muốn đi, hiện giờ người trong sòng bạc Viên Mộng, không có ai dám cản.
Phương Thận không ngờ Nguyên Dục Tuyết sẽ dễ dàng bỏ đi như vậy, y còn lo lắng Nguyên Dục Tuyết sẽ bắt mình trả giá gì đó, hoặc là ở lại sòng bạc Viên Mộng chơi thêm mấy ván... Nếu như bị loại người như Nguyên Dục Tuyết phá, y cũng bó tay chịu chết.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại dứt khoát im lặng bỏ đi như vậy khiến chính Phương Thận cũng bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc mình hên hay xui đây?
Tảng đá trong lòng đã được đặt xuống, thậm chí còn có cảm giác may mắn vì tai qua nạn khỏi.
Đương nhiên trước đó y sẽ phải giải thích với chủ nhân tại sao không đưa người gã ưng ý vào phòng.
Nghĩ đến ngọn nguồn của mọi chuyện, Phương Thận lại đổ chút mồ hôi, cảm thấy mình quá là đen đủi. Nhận nhiệm vụ, bị dạy cho một bài, giờ còn phải đổ mồ hôi lạnh đi viết báo cáo giải thích.
...
Đồ ăn ở sòng bạc Viên Mộng rất ngon, ghế sô pha ở phòng nghỉ cũng rất mềm.
Nhưng thính giác của Nguyên Dục Tuyết quá tốt, tiếng thẻ cược kêu leng keng trong ao thưởng, tiếng gào thét hưng phấn vì thắng cược, hoặc là tiếng khóc rống van xin vì thua trắng, cậu đều nghe được rất rõ.
Nguyên Dục Tuyết không thích loại không khí này.
Cho nên cậu đi.
Khu vực an toàn này không tốt bằng chỗ lần trước mình đến, Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Nguyên Dục Tuyết lại bước đi trên con phố phồn hoa rực rỡ, tay cầm một hộp bánh gatô nhỏ được đóng gói rất đẹp. Cậu đứng ở trung tâm Kinh Đô Địa Ngục, vẫn có vẻ thật lạc lõng với nơi đây.
Tuyết chưa ngừng rơi, Nguyên Dục Tuyết đứng lặng một hồi. Bởi vì cậu cứ đứng đó, trên vai nhanh chóng chất một lớp tuyết mịn, giống như phủ thêm cho thiếu niên một chiếc áo khoác màu trắng mềm mại.
Phía chân trời nở rộ pháo hoa, không biết là sòng bạc nào tổ chức khai trương hay ăn mừng, những đốm lửa bắn lên chiếu rọi nửa bầu trời của Kinh Đô Địa Ngục, khiến nơi này bỗng sáng như ban ngày.
"Miên Miên, anh xin lỗi nhé, hôm nay anh không kiếm được điểm tích lũy. Mai mua bánh ngọt cho em ăn có được không?"
Đương lúc pháo hoa nở rộ, một âm thanh khá quen thuộc truyền tới từ nơi xa.
Một thanh niên nhỏ gầy nắm tay một bé gái mặc áo tròn vo, đi từ đầu đường tới, đi rất chậm.
Tay trái hắn vừa được băng bó, còn quấn vải, dán ở trước ngực. Tay phải nắm chặt tay một đứa bé khá hoạt bát, trái giẫm tuyết phải đá hòn sỏi, giọng điệu hắn có chút áy náy và thương lượng.
Bé gái ngẩng lên, mềm mại đáp: "Vâng. Anh ơi, em không thích bánh ngọt đâu, sinh nhật cũng không cần phải ăn bánh. Anh đừng đi lừa người ta nữa, lừa người sẽ bị đánh đó."
"..." Trên mặt thanh niên lướt qua sự xấu hổ, nhưng nhanh chóng đổi sang vẻ dữ tợn, hùng hồn nói: "Ai nói với em là anh gạt người ta bị đánh? Anh đi làm bảo vệ ở sòng bạc, không phải là đánh không lại người ta, chỉ là sơ ý..."
Bé gái nói: "Anh A Bàn nói đó."
Thanh niên: "Sau này đừng chơi với nó nữa."
Bé gái bĩu môi không chịu, nhưng cũng không phản bác anh hai. Sau đó cô bé phát hiện, tay mình bị anh hai bóp một cái, hơi đau. Bé con nũng nịu nhìn lên: "Anh ơi..."
Thanh niên nhỏ gầy đã hoàn toàn cứng đờ. Hắn nhìn thấy thiếu niên đứng trên con phố cách đó không xa, cảm thấy tay trái bắt đầu đau. Nhưng chút đau đớn đó không đáng nhắc tới, e ngại và hoảng sợ nhanh chóng bùng lên trong lòng mới là thứ khiến hắn đờ ra đó.
Hắn đã bị Nguyên Dục Tuyết trừng phạt một lần, thế nên thiếu niên xinh đẹp trong mắt hắn lại không khác gì ma quỷ. Ngay cả Côn Đồ còn phải cúi đầu trước mặt Nguyên Dục Tuyết, hắn càng không thể đắc tội với một nhân vật như vậy.
Nếu là lúc bình thường gặp Nguyên Dục Tuyết thì hắn có thể giả điên giả dại, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có bị đánh cho một trận nữa cũng không sao. Nhưng lúc này hắn đang đi cùng em gái... Hắn không muốn mất mặt trước em gái, mà sợ nhất vẫn là Miên Miên bị mình liên lụy.
Vở kịch trước đó có chín phần giả một phần thật.
Thanh niên đúng là có một em gái, không bị ốm, nhưng hắn vì muốn cố gắng để em gái ở lại khu vực an toàn mà hàng ngày phải nộp phí dừng chân, còn phải nhờ vả người khác chăm sóc con bé trong lúc mình vào phó bản, mỗi ngày sống sót đều là đốt điểm tích lũy. Hai anh em luôn sống trong căng thẳng, cũng rất khổ cực.
Hắn thấy Nguyên Dục Tuyết chuyển hướng, hình như là đi về phía này, não bộ lập tức trống rỗng, trung khu thần kinh sản sinh cảm xúc sợ hãi không ngừng đẩy chúng đi khắp cơ thể. Hắn nghĩ tới chuyện trước đó, muốn bế Miên Miên lên bỏ chạy, nhưng một tay hắn bị gãy, không thể làm được động tác như vậy, chỉ đành kéo em gái quay người chạy.
"Miên Miên, chạy theo anh!"
Đường phố của Kinh Đô Địa Ngục được xây rất rộng, nhưng tuyết vừa rơi, mặt đất trơn trượt không nói, tốc độ chạy của trẻ con cũng không nhanh. Cô bé mất vài giây mới phản ứng lại, hoàn toàn không theo kịp bước chân của anh trai, mờ mịt chạy hai bước đã bất cẩn ngã lăn ra đất.
Thanh niên vừa sốt sắng vừa xót cúi xuống dìu bé con, bóng ma sợ hãi bị đuổi kịp dần lan tràn. Miên Miên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, tốc độ bò dậy rất chậm, mà chỉ vài giây như vậy, Nguyên Dục Tuyết đã đi đến trước mặt bọn họ ---
Thiếu niên eo nhỏ chân dài, đi cũng nhanh, đứng trước mặt hai anh em mang lại lực uy hiếp vô hình.
Thanh niên cảm thấy răng mình va vào nhau lập cập. Gió tuyết lạnh lẽo trên phố từng chút chui vào trong cổ áo, khiến cơ thể hắn đông cứng. Hắn nơm nớp lo sợ muốn che cho Miên Miên, chuẩn bị nở nụ cười lấy lòng với Nguyên Dục Tuyết, Nguyên Dục Tuyết đã đi qua hắn ---
Thanh niên mở to mắt, một chữ "đừng" hoảng sợ ngậm trong miệng. Lại thấy Nguyên Dục Tuyết đỡ cô bé lên, còn tiện thể phủi tuyết và chút bùn đất dính trên áo khoác của cô bé.
Miên Miên không hề sợ, ngửa đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết xong còn hơi thẹn thùng cúi xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Anh trai này thật đẹp, cũng thật dịu dàng. Bé nghĩ.
Mặc dù bé cũng rất thích anh hai, nhưng cái anh trước mặt là kiểu hình hoàn toàn khác, trông có vẻ... Sẽ được các bạn nhỏ thích hơn, không dữ như anh hai.
Miên Miên kiên quyết không thừa nhận là mình cũng thích hơn.
"... Chạy cái gì." Dường như Nguyên Dục Tuyết cũng không biết nói sao.
Thanh niên nở một nụ cười gượng gạo trông rất khó coi --- Cậu nói xem tại sao tôi phải chạy!
Cô bé đứng dậy, Nguyên Dục Tuyết lại ngồi xổm xuống, đưa chiếc bánh gatô nhỏ mình chuẩn bị ăn cho em. Tuy là cậu đứng ngoài trời một hồi, bên trên cũng đọng chút tuyết, nhưng cái bánh này được đóng gói cẩn thật, sẽ không có nước tuyết chảy vào trong.
"Sinh nhật vui vẻ." Nguyên Dục Tuyết nói.
Cậu biết là trẻ em loài người lúc mừng sinh nhật sẽ ăn bánh gatô.
Miên Miên mừng rỡ, cô bé xấu hổ nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, không dám nhận, uốn éo nhìn sang anh hai.
Anh hai của cô bé lúc này đã cứng cả người, đâu thể phản ứng gì nữa, thế là Miên Miên cho rằng anh hai đã đồng ý ---
Bé con nhận chiếc bánh, ngọt ngào nói với Nguyên Dục Tuyết: "Cảm ơn anh xinh đẹp ạ, em thích lắm."
Thanh niên: "..."
Lúc này hắn đã chết lặng. Anh xinh đẹp, không có đại lão nào lại thích được gọi như vậy hết, Miên Miên sẽ không bị đánh chứ?
Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng ừ một tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bỗng đặt tay lên vai tên thanh niên, trông như đang giúp hắn phủi tuyết. Lời nói ra có chút sâu xa vi diệu: "Gãy xương không tốt."
Thanh niên: "..." Chẳng lẽ là tôi muốn gãy xương à??
Tại sao tôi gãy xương cậu còn không biết ư?
Đương nhiên trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng lại không dám hó hé nửa lời. Thậm chí lúc Nguyên Dục Tuyết đặt tay lên vai, nửa người hắn đã mềm nhũn, suýt thì ngã sõng soài ra đất. Còn phải cố mỉm cười: "Vâng."
Nguyên Dục Tuyết nói hết câu cũng rút tay về, bỏ đi. Sự lo lắng trong lòng hắn cũng thả ra, thở phào một hơi.
Miên Miên trốn sau lưng anh hai, không hề biết tâm trạng anh mình vừa rồi lên xuống như thế nào.
Cô bé vẫn còn thẹn thùng, thò khuôn mặt nhỏ đỏ rực nhìn theo bóng lưng Nguyên Dục Tuyết dần thu nhỏ, sau đó biến mất trong gió tuyết. Bé con ngửa lên nhìn anh hai, đáy mắt thế mà còn có chút ngưỡng mộ: "Anh ấy là bạn của anh hai ạ?"
Tặng bánh gatô cho bé, trông có vẻ còn quen biết anh hai nữa.
Thanh niên: "..."
Thanh niên: "... Có thể coi là vậy." Hắn chỉ đành mặt dày nói dối, vì thật sự rất khó để nói với em gái đang nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ rằng, người đó không phải bạn anh hai, mà là người anh hai lừa xong bẻ tay anh hai thành thế này.
"Anh hai giỏi thật đấy." Miên Miên nói.
Thật ra thanh niên cũng rất ngạc nhiên, Nguyên Dục Tuyết gặp hắn lại không đánh, thậm chí còn... Không để hắn mất mặt trước em gái. Cho Miên Miên một cái bánh gatô, cũng không đánh con bé.
Thanh niên nghĩ, có lẽ đó gọi là... Người tốt nhỉ.
Trong lòng hắn có một loại mùi vị rất khó miêu tả, có lẽ là tự lấy làm hổ thẹn, cũng có lẽ là thấy khó chịu.
Khi hắn chuẩn bị đưa Miên Miên về nhà, lại phát hiện bả vai vừa rồi bị Nguyên Dục Tuyết đặt tay lên hình như hơi nhũn ra --- Không phải là kiểu nhũn ra vì cực độ sợ hãi, tạo thành xúc giác mất cân đối. Hắn nhíu mày, hơi dùng sức, thế mà tay trái lại cử động được.
"... Ơ?" Hắn kinh ngạc nhìn tay trái của mình.
...
Nguyên Dục Tuyết đi trên phố, ngẩng đầu ngắm pháo hoa thêm một lát rồi mới chầm chậm mở giao diện hệ thống của mình.
Điểm tích lũy của cậu còn 16900 --- Ván cược kia mang lại cho cậu 12900 điểm tiền lời, lại tiêu 119 điểm mua chút đồ ăn. Nguyên Dục Tuyết không có hứng thú với việc tích trữ điểm, nhưng lại rất hứng thú với việc sạc đầy năng lượng. Nên thấy con số này vượt qua năm chữ số, cậu quả quyết mở giao diện cửa hàng cấp hai, bấm vào mục "đạo cụ đổi mới ngẫu nhiên", mua "thể năng lượng đặc thù" tương ứng với 15% năng lượng.
Mặc dù điểm tích lũy lại rớt xuống con số 1900 đáng thương, nhưng năng lượng đã đạt mức 38.6%.
Kiểm tra xong năng lượng, Nguyên Dục Tuyết hiếm thấy mà vui vẻ, khóe môi nhếch lên thành một đường con mờ nhạt. Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, lúc này cậu đang cười.
Cảm giác vui vẻ khi nguồn năng lượng từng chút được nạp đầy khiến Nguyên Dục Tuyết suy tư một hồi, chuẩn bị tiến vào phó bản --- Mặc dù hệ thống quy định có thể nghỉ ngơi 7 ngày ở khu vực an toàn, thậm chí nếu nộp phí dừng chân thì có thể ở lại tới một tháng. Nhưng là người máy chiến đấu, Nguyên Dục Tuyết đã quen làm nhiệm vụ với tần suất cao... Huống hồ cường độ hiện giờ còn chưa thể nói là cao.
Nguyên Dục Tuyết mở giao diện tiến vào phó bản, dữ liệu hiển thị vẫn là mặc định, nhưng cấp bậc đã thay đổi --- Cấp phó bản của Nguyên Dục Tuyết đã đạt tới level 4 (lịch sử tổng điểm tích lũy lớn hơn 50 nghìn điểm), đã mở khóa nhiều quyền hơn. Ngoài quyền lựa chọn phó bản để tham gia, giờ cậu còn có thể tìm hiểu một ít thông tin bối cảnh cơ bản.
Ở thời kì đầu thì quyền lợi này sẽ là một ưu thế, có thể giúp người chơi tránh đi các loại phó bản mà mình không am hiểu.
Nhưng với Nguyên Dục Tuyết nó lại không có tác dụng gì, là người máy chiến tranh, xưa nay cậu sẽ không chọn nhiệm vụ được phân phối, nhiệm vụ gì cậu cũng phải hoàn mỹ hoàn thành. Ngón tay di chuyển, bấm nút "Tiến vào phó bản ngẫu nhiên".
Tác giả có lời muốn nói:
[Linh tinh] Biết rồi đó, ảo thuật làm biến mất điểm tích lũy lại bắt đầu.
L1: Lại là tên tân binh có ID mặc định đó, vèo cái nhảy lên đầu bảng, lần này là 16900 điểm tích lũy, top 1.
Lúc ấy phải chụp màn hình ngay, định xem chừng nào thì điểm biến mất, kết quả lần này lại đứng đó rất lâu không thay đổi! Tôi cứ tưởng là truyền thuyết kết thúc rồi, đại lão tân binh sẽ giữ vững ngôi vương, vèo cái lại không thấy đâu...
... Ảo thuật làm biến mất điểm tích lũy đúng là danh bất hư truyền.
(Các lầu dưới giữ đội hình cố định):
? Rốt cuộc cậu ta làm gì mà tiêu nhiều điểm tích lũy như vậy????
_____________________________
Bắt đầu phó bản 3! Phó bản này ngắn hơn phó bản trước nên chắc tui sẽ edit nhanh thôi, theo kế hoạch là xong phó bản 3 trong tháng 3.
Theo đánh giá của tui thì độ kinh dị của phó bản này nhỉnh hơn phó bản 1, ngang với phó bản 2 (hiện vị trí số 1 đang thuộc về phó bản 5). Có vài cái twist khá hay ở phó bản này, vài cái sẽ được gợi ý khá rõ, một cái tui thấy khá bất ngờ thì phải đợi đến cuối coi có ai đoán được khum =)))))) Review sương sương vậy chứ không spoil nhe~ Ai spoil là tui bấm đó ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.