Chương 110: Sống Thử Ở Nhà Ma (17): Bọn họ không thân
Húy Tật
13/01/2024
Edit: Ry
Hiển nhiên hai người có quen biết. Nếu những người khác không bị nỗi sợ hoàn toàn thống trị, sẽ mau chóng phát hiện ra vấn đề này.
Bởi vì từ lúc bước vào biệt thự, Giới Chu Diễn chưa từng nhìn những người khác --- Tuy là khí thế lạnh lùng kiêu ngạo mà hắn thể hiện ra khiến hành động này rất phù hợp. Có điều thực tế là ánh mắt hắn vẫn luôn dính lấy Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng bị Nguyên Dục Tuyết gọi thẳng tên, Giới Chu Diễn lại có chút bất ngờ: "Sao cậu biết là tôi?"
Câu này dĩ nhiên không phải là vì Giới Chu Diễn hoài nghi trí nhớ của Nguyên Dục Tuyết, cho rằng cậu bị bệnh đãng trí, phó bản trước mới qua được mấy ngày đã quên hắn.
Mà thuần túy là do hắn đã rút kinh nghiệm từ phó bản trước, sâu sắc nghi ngờ khối thể xác kia bị tổn hại nghiêm trọng, không thể chịu tải linh hồn của mình, thế là tạo ra một cơ thể mới.
Mặc dù Giới Chu Diễn có thể dễ dàng đổi cơ thể, nhưng một cơ thể có thể chịu tải linh hồn hắn lại không phải cứ muốn là tạo ra được.
Cơ thể mới hình thành này kế thừa phần lớn sức mạnh của Giới Chu Diễn ở một vài phương diện nhất định, nhưng ngoại hình không phải thứ hắn có thể tùy ý khống chế. Cũng không phải nặn tượng đất mà muốn nặn sao thì nặn.
Thế nên mặc dù bề ngoài có phần tương tự với cơ thể cũ, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Thậm chí ở một vài đặc điểm còn khác rất nhiều. Gọi những người chơi đã gặp Giới Chu Diễn trong phó bản trường học quỷ Hòe Âm tới nhận diện thì chỉ e cũng không cảm thấy họ là cùng một người.
Giới Chu Diễn còn đang nghĩ xem nên giải thích với Nguyên Dục Tuyết như thế nào về việc ngoại hình của mình thay đổi, không ngờ Nguyên Dục Tuyết nhìn một cái đã nhận ra hắn. Trái tim không hiểu sao ngứa ngáy --- Gần như sắp khiến hắn cảm thấy cái xác này có vẻ cũng không ổn, còn không bằng cái trước.
Giới Chu Diễn ngây người mất một lúc mới nói ra lo lắng lớn nhất của mình: "Tôi tưởng là cậu sẽ không nhận ra tôi."
Nhưng Nguyên Dục Tuyết nhận diện người khác không phải dựa vào bề ngoài, mà là mùi và số liệu rà quét được. Mùi của Giới Chu Diễn không thay đổi, tất nhiên cậu nhận ra được.
"Không." Nguyên Dục Tuyết nói: "Cậu vẫn giống trước."
Thế là Giới Chu Diễn có chút vui mừng, trên khuôn mặt lạnh lẽo tột độ kia cũng hiện lên một nụ cười cực kì không phù hợp.
Khóe môi hắn cong lên với Nguyên Dục Tuyết, để sự tàn ác tan rã, khiến những người khác thức tỉnh khỏi trạng thái căng cứng sợ hãi. Thật ra họ cũng không tỉnh được bao lâu, vì vừa có nhận thức đã sắp bị Nguyên Dục Tuyết đánh cho ngất xỉu.
Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại biết vị khách này?
Khách cũng là người chơi sao? Nhưng sao một người chơi có thể dùng thân phận chủ nhà... Hoặc là bạn chủ nhà tiến vào phó bản?
Lúc này Nguyên Dục Tuyết cũng nói ra nghi vấn không dám hỏi của họ: "Cậu là chủ nhà à, hay là khách của chủ nhà?"
Giới Chu Diễn đáp: "Tôi không phải chủ nhà, cái sau... Chắc cũng tính là khách."
Không đợi Nguyên Dục Tuyết hỏi tiếp, Giới Chu Diễn đã bình tĩnh nói: "Tôi là nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào."
Người chơi khác: "...??"
Tiểu La: "..."
Bọn họ ngây dại, còn có thể như vậy nữa.
Nếu thế thì Giới Chu Diễn cũng xem như là ông chủ của bọn họ.
Trong nhiệm vụ có nhắc, người thuê họ tới đây không chỉ là chủ nhà, mà bất động sản Hoa Đào cũng có bỏ tiền, Giới Chu Diễn còn là nhà đầu tư của công ty... Người này không chỉ là sếp của họ, mà còn là sếp của sếp của họ.
Tâm tình bỗng trở nên thật phức tạp.
Đương nhiên phức tạp nhất vẫn là, rõ ràng Giới Chu Diễn không cùng phe với họ, thậm chí còn là khách của NPC ở phe địch, sao tự dưng lại thành người quen của Nguyên Dục Tuyết --- Mà còn không phải quen biết bình thường, là rất thân.
Chẳng lẽ hắn cũng là người chơi? Nhưng không tính cảm giác khủng bố khiến người ta sợ hãi cảnh giác lúc vừa gặp, chỉ xét cách thức xuất hiện của hắn đã quá không được bình thường. Tuy nói thỉnh thoảng phó bản cũng sẽ sắp xếp thân phận khác nhau cho người chơi, nhưng họ chưa từng nghe nói ai cũng có thể là người chơi.
Một bên thì đi làm khổ cực, bị bóc lột, một bên thì có quen biết với NPC phó bản, có phó bản làm chỗ dựa, thậm chí còn thành vị "khách" được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.
Mặc dù lúc này, vì nụ cười vừa rồi của Giới Chu Diễn, sợ hãi đã tan dần, họ thoáng quên cơn hãi hùng đã khắc vào trong bản năng... Thậm chí còn không hiểu sao lần đầu tiên gặp đã sợ Giới Chu Diễn như vậy.
Nhưng cảm giác e ngại vẫn còn thấp thoáng, cộng thêm thân phận của Giới Chu Diễn không bình thường, đang đứng trước mặt hắn nên các người chơi không dám hỏi thẳng, trước hết để Nguyên Dục Tuyết dẫn hắn vào.
Ban đầu dựa theo nhiệm vụ của mỗi người, Giới Chu Diễn làm khách phải được trông nom cẩn thận. Hắn mang hành lí theo, đương nhiên phải là người phụ trách... Tức là Tiểu La thức thời cầm giúp.
Chỉ là Nguyên Dục Tuyết quen biết Giới Chu Diễn, cậu không định để Tiểu La làm, tự động giơ tay muốn cầm cái vali kia. Giới Chu Diễn lại không chịu đưa, bình thản từ chối.
"Tôi không phải không có tay. Tự cầm được."
Biệt thự này rất lớn, tuy chỉ có tổng cộng sáu tầng, cộng thêm gác mái với gác chuông, nhưng thực tế thì phòng cho người ở lại không chỉ có sáu phòng.
Ví dụ như A Kiếm ở mạn trái tầng một, nhưng mạn phải mới là nhà chính, cũng là nơi để lại cho chủ nhà, các người chơi không ở đây.
Giới Chu Diễn tới, bất kể thân phận hắn có như thế nào, có phải chủ nhà hay không, thì với cái mác nhà đầu tư kia, hắn ở nhà chính là phù hợp nhất.
Giới Chu Diễn lạnh tanh quan sát, bắt bẻ một chút, bất mãn nói: "... Tôi không ở đây, nhiều người, ồn lắm."
Một người khác ở lầu một, cũng là khách ở duy nhất - A Kiếm: "..."
Y hoài nghi Giới Chu Diễn đang kể chuyện ma.
Vốn dĩ chăm sóc khách là nhiệm vụ của Tiểu La, nhưng cô nhỏ lúc này đã hoàn toàn choáng váng, đứng đực một chỗ, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Giới Chu Diễn. Giới Chu Diễn không nhìn cô bé, cô bé lại mông lung nhìn sang Nguyên Dục Tuyết --- Như vô hình xin sự trợ giúp.
Thật ra Nguyên Dục Tuyết không chú ý tới ám hiệu cầu cứu của Tiểu La, nhưng cậu cũng có ý tưởng, bèn hỏi Giới Chu Diễn: "Cậu muốn ở cùng tầng với tôi không?"
Nguyên Dục Tuyết đưa ra ý kiến này là có căn cứ.
Mặc dù Giới Chu Diễn có vẻ rất kén chọn, nhưng phó bản trước hắn ở cùng phòng kí túc với cậu, sẽ không có chuyện không quen.
Huống hồ điều kiện ở thế giới này không gian nan như cái trước, bọn họ không cần phải ở cùng một gian kí túc xá chật hẹp.
Phó bản này cung cấp hoàn cảnh khá tốt, tuy nhà nổi tiếng là có ma, nhưng khu vực cá nhân của từng người chơi đều rất rộng.
Nói là "phòng", thực tế là một không gian vô cùng rộng được chia thành các khu vực, bao gồm khu giải trí, khu làm việc. Thêm mấy người nữa vào ở cũng không có vẻ chật chội, mà đầu kia của tầng hai cũng có một phòng trống tương tự.
Đương nhiên Giới Chu Diễn không từ chối, rất lạnh lùng gật đầu: "Được."
Nét mặt hắn không thể hiện gì, nhưng thực tế thì gần như tất cả đều cảm nhận được... Tâm trạng hắn khá tốt.
Nguyên Dục Tuyết bèn đưa Giới Chu Diễn lên tầng hai, giới thiệu một chút, tiện thể mang hành lí vào phòng.
Vali của Giới Chu Diễn không chứa vật phẩm gì đặc biệt, nói là vali, thực chất chỉ là một cái hòm nhỏ, bên trong bỏ một ít quần áo với vật dụng cá nhân.
Nguyên Dục Tuyết không có ý định kiểm tra đồ đạc của Giới Chu Diễn, nhưng Giới Chu Diễn không hề kiêng kị mở rương trước mặt cậu, bên trong lẻ tẻ vài bộ quần áo được gấp gọn gàng.
Chớp mắt nhìn thấy áo sơmi trắng và quần đen, Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩn ra, những trang phục này thật quen, chợt nhớ tới quần áo mà phó bản cung cấp cho cậu cũng giống vậy, cậu bèn nói: "Trang phục của cậu giống với cái tôi đang mặc."
Đương nhiên cũng chỉ là giống thôi. Thị giác của Nguyên Dục Tuyết có thể đo đạc trong nháy mắt, những bộ quần áo kia lớn hơn cỡ của cậu, nhưng vừa với Giới Chu Diễn.
"..." Giới Chu Diễn khựng lại, rất bình tĩnh nói: "Trùng hợp thật."
Chăn ga gối không cần sắp xếp, đồ có sẵn trong phòng còn sạch sẽ như mới, đệm chăn mềm mại, thoang thoảng mùi thơm của nắng như vừa phơi. Suy cho cùng thì môi trường sống mà phó bản cung cấp thật sự rất tốt.
Mặc dù những người khác rất muốn túm Nguyên Dục Tuyết lại hỏi lai lịch của Giới Chu Diễn, nhưng Giới Chu Diễn vừa đến đã chiếm lĩnh toàn bộ thời gian của Nguyên Dục Tuyết, không biết hai người trò chuyện cái gì.
Những người khác có muốn hỏi cũng không tìm được cơ hội ở riêng để hỏi.
Cũng muộn rồi --- Giới Chu Diễn đến lúc ban chiều, thế là chị Đỏ phụ trách bếp núc tìm cơ hội lên tầng hai hỏi Giới Chu Diễn: "Ngài có yêu cầu gì với bữa tối không?"
Không phải chị tôn trọng Giới Chu Diễn, mà là chị bị phó bản này hại cho có bóng ma rồi.
Tuy không rõ rốt cuộc Giới Chu Diễn có thân phận gì, nhưng tin nhắn của chủ nhà còn đó, huống hồ Giới Chu Diễn cũng nói mình là nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào... Đã đủ để phải suy nghĩ sâu xa.
Có thể nói chị Đỏ là người bị phó bản hại thảm nhất cho đến giờ, sợ lại kích hoạt cấm kị, mọi hành động đều hết sức cẩn thận.
Giới Chu Diễn vốn định bảo không, lại ngậm miệng, quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Có muốn ăn gì không?"
Chị Đỏ: "..."
Chị bỗng thấy hơi khó chịu vì bị mượn hoa hiến Phật, nhất là khi hoa này bình thường đều là chị tặng.
Trong mắt Nguyên Dục Tuyết thoảng qua chút nghi hoặc, nhưng vẫn biểu đạt sự tán thưởng với tài nấu nướng của chị Đỏ: "Không có gì muốn ăn, chị Đỏ nấu cái gì tôi cũng thích."
Chị Đỏ thoáng mỉm cười với cậu.
Có điều trong lòng chị lại không được bình tĩnh như ngoài mặt. Tuy lúc mới gặp họ cũng đã nhìn ra quan hệ của Nguyên Dục Tuyết với vị khách này không bình thường, nhưng giờ hắn còn chiều theo khẩu vị của Nguyên Dục Tuyết, càng chứng tỏ mối quan hệ không rõ ràng này so với tưởng tượng của họ... Thân thiết hơn nhiều.
Trong lòng chị Đỏ xoắn xuýt qua lại cả trăm lần, nhưng cũng không đi ngay mà nói tên vài món ăn ---- Chị căn cứ vào nguyên liệu trong bếp hôm nay phối hợp ra.
Nhất định phải hỏi ý của khách, để tránh có gì không biết lại xui xẻo kích hoạt quy tắc, bị quỷ quấn thân.
Giới Chu Diễn không đáp, im lặng nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Từ lúc chị Đỏ báo tên món ăn, mắt Nguyên Dục Tuyết đã hơi sáng lên, cậu nói: "... Nghe rất ngon."
Thế là Giới Chu Diễn cũng theo đó gật đầu: "Được."
Chị Đỏ xác định sẽ không lật xe ở phương diện này thì xuống nhà. Chỉ là chị chẳng những không giải đáp được nghi hoặc, mà còn có nhiều thắc mắc hơn.
Chị nghĩ, lát nữa phải tìm cách tách Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn ra, nhất định phải tranh thủ hỏi mấy vấn đề.
Xuống tới sảnh chính, chị tiết lộ chút thông tin với mọi người, cả đám nhìn nhau, im lặng.
Nhưng có Giới Chu Diễn, bọn họ không tiện hỏi Nguyên Dục Tuyết --- Đợi thời cơ vậy.
Chị Đỏ chấp nhận số phận đi nấu ăn, còn không yên tâm nghĩ xem nên làm thế nào để tách hai người kia ra. Tên khách kia không biết có cái gì trong đầu, trông có vẻ sẽ không chịu buông tha cho Nguyên Dục Tuyết.
Kết quả một giây sau, chị thấy Giới Chu Diễn đi vào trong bếp, lập tức hoảng hốt, còn tưởng hắn có thể đọc suy nghĩ. Tưởng tượng vừa nói xấu người ta xong đã gặp chính chủ, ít nhiều cũng xấu hổ. Bị giật mình, ngay cả kĩ thuật thái chị am hiểu nhất cũng gặp vấn đề, trượt tay.
Chị Đỏ nhìn sợi cà rốt có hình dạng quái dị dưới tay mình, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn nhịn đau vứt nó đi, để tránh làm không đủ hoàn mỹ lại vi phạm cấm kị nào đó.
Ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh, hỏi Giới Chu Diễn: "Ngài vào bếp có việc gì vậy?"
Nói Giới Chu Diễn kiệm lời cũng đúng, mà nói hắn ngạo mạn lạnh lùng cũng đúng, tóm lại là bình thường thì hắn sẽ không phản ứng với đám người chơi (đương nhiên cả với NPC). Nhưng lúc này, tính cách hắn có vẻ thay đổi. Ánh mắt Giới Chu Diễn rơi trên cà rốt đã được xắt mỏng, gật đầu: "Nguyên Dục Tuyết nói rất thích đồ ăn cô làm."
Ở phương diện này chị Đỏ vẫn rất có tự tin. Chị không rõ Giới Chu Diễn có ý gì, nhưng nghĩ tốt nhất có thể giữ chân Giới Chu Diễn một lúc, thế là bình thản, lịch sự nở nụ cười: "Cảm ơn ngài."
Đồng thời tay lấy một củ cà rốt khác, nhanh chóng xắt nó thành những sợi mỏng như tơ có độ dài dày như nhau.
Giới Chu Diễn tiếp tục bình tĩnh nói: "Nên tôi đến học một chút."
Chị Đỏ: "..."
Lúc Giới Chu Diễn xuất hiện, chị bị giật mình, suýt cắt vào tay. Lần này lại không may mắn như vậy, cắt một đường, đau tới nỗi làm mặt chị vặn vẹo --- Cũng chưa chắc đã là vặn vẹo vì cắt vào tay.
Chuyện quái gì vậy hả!!
Cướp hoa của bà đây thì thôi, giờ còn muốn học bà đây trồng hoa?
Hiển nhiên hai người có quen biết. Nếu những người khác không bị nỗi sợ hoàn toàn thống trị, sẽ mau chóng phát hiện ra vấn đề này.
Bởi vì từ lúc bước vào biệt thự, Giới Chu Diễn chưa từng nhìn những người khác --- Tuy là khí thế lạnh lùng kiêu ngạo mà hắn thể hiện ra khiến hành động này rất phù hợp. Có điều thực tế là ánh mắt hắn vẫn luôn dính lấy Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng bị Nguyên Dục Tuyết gọi thẳng tên, Giới Chu Diễn lại có chút bất ngờ: "Sao cậu biết là tôi?"
Câu này dĩ nhiên không phải là vì Giới Chu Diễn hoài nghi trí nhớ của Nguyên Dục Tuyết, cho rằng cậu bị bệnh đãng trí, phó bản trước mới qua được mấy ngày đã quên hắn.
Mà thuần túy là do hắn đã rút kinh nghiệm từ phó bản trước, sâu sắc nghi ngờ khối thể xác kia bị tổn hại nghiêm trọng, không thể chịu tải linh hồn của mình, thế là tạo ra một cơ thể mới.
Mặc dù Giới Chu Diễn có thể dễ dàng đổi cơ thể, nhưng một cơ thể có thể chịu tải linh hồn hắn lại không phải cứ muốn là tạo ra được.
Cơ thể mới hình thành này kế thừa phần lớn sức mạnh của Giới Chu Diễn ở một vài phương diện nhất định, nhưng ngoại hình không phải thứ hắn có thể tùy ý khống chế. Cũng không phải nặn tượng đất mà muốn nặn sao thì nặn.
Thế nên mặc dù bề ngoài có phần tương tự với cơ thể cũ, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.
Thậm chí ở một vài đặc điểm còn khác rất nhiều. Gọi những người chơi đã gặp Giới Chu Diễn trong phó bản trường học quỷ Hòe Âm tới nhận diện thì chỉ e cũng không cảm thấy họ là cùng một người.
Giới Chu Diễn còn đang nghĩ xem nên giải thích với Nguyên Dục Tuyết như thế nào về việc ngoại hình của mình thay đổi, không ngờ Nguyên Dục Tuyết nhìn một cái đã nhận ra hắn. Trái tim không hiểu sao ngứa ngáy --- Gần như sắp khiến hắn cảm thấy cái xác này có vẻ cũng không ổn, còn không bằng cái trước.
Giới Chu Diễn ngây người mất một lúc mới nói ra lo lắng lớn nhất của mình: "Tôi tưởng là cậu sẽ không nhận ra tôi."
Nhưng Nguyên Dục Tuyết nhận diện người khác không phải dựa vào bề ngoài, mà là mùi và số liệu rà quét được. Mùi của Giới Chu Diễn không thay đổi, tất nhiên cậu nhận ra được.
"Không." Nguyên Dục Tuyết nói: "Cậu vẫn giống trước."
Thế là Giới Chu Diễn có chút vui mừng, trên khuôn mặt lạnh lẽo tột độ kia cũng hiện lên một nụ cười cực kì không phù hợp.
Khóe môi hắn cong lên với Nguyên Dục Tuyết, để sự tàn ác tan rã, khiến những người khác thức tỉnh khỏi trạng thái căng cứng sợ hãi. Thật ra họ cũng không tỉnh được bao lâu, vì vừa có nhận thức đã sắp bị Nguyên Dục Tuyết đánh cho ngất xỉu.
Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại biết vị khách này?
Khách cũng là người chơi sao? Nhưng sao một người chơi có thể dùng thân phận chủ nhà... Hoặc là bạn chủ nhà tiến vào phó bản?
Lúc này Nguyên Dục Tuyết cũng nói ra nghi vấn không dám hỏi của họ: "Cậu là chủ nhà à, hay là khách của chủ nhà?"
Giới Chu Diễn đáp: "Tôi không phải chủ nhà, cái sau... Chắc cũng tính là khách."
Không đợi Nguyên Dục Tuyết hỏi tiếp, Giới Chu Diễn đã bình tĩnh nói: "Tôi là nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào."
Người chơi khác: "...??"
Tiểu La: "..."
Bọn họ ngây dại, còn có thể như vậy nữa.
Nếu thế thì Giới Chu Diễn cũng xem như là ông chủ của bọn họ.
Trong nhiệm vụ có nhắc, người thuê họ tới đây không chỉ là chủ nhà, mà bất động sản Hoa Đào cũng có bỏ tiền, Giới Chu Diễn còn là nhà đầu tư của công ty... Người này không chỉ là sếp của họ, mà còn là sếp của sếp của họ.
Tâm tình bỗng trở nên thật phức tạp.
Đương nhiên phức tạp nhất vẫn là, rõ ràng Giới Chu Diễn không cùng phe với họ, thậm chí còn là khách của NPC ở phe địch, sao tự dưng lại thành người quen của Nguyên Dục Tuyết --- Mà còn không phải quen biết bình thường, là rất thân.
Chẳng lẽ hắn cũng là người chơi? Nhưng không tính cảm giác khủng bố khiến người ta sợ hãi cảnh giác lúc vừa gặp, chỉ xét cách thức xuất hiện của hắn đã quá không được bình thường. Tuy nói thỉnh thoảng phó bản cũng sẽ sắp xếp thân phận khác nhau cho người chơi, nhưng họ chưa từng nghe nói ai cũng có thể là người chơi.
Một bên thì đi làm khổ cực, bị bóc lột, một bên thì có quen biết với NPC phó bản, có phó bản làm chỗ dựa, thậm chí còn thành vị "khách" được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt.
Mặc dù lúc này, vì nụ cười vừa rồi của Giới Chu Diễn, sợ hãi đã tan dần, họ thoáng quên cơn hãi hùng đã khắc vào trong bản năng... Thậm chí còn không hiểu sao lần đầu tiên gặp đã sợ Giới Chu Diễn như vậy.
Nhưng cảm giác e ngại vẫn còn thấp thoáng, cộng thêm thân phận của Giới Chu Diễn không bình thường, đang đứng trước mặt hắn nên các người chơi không dám hỏi thẳng, trước hết để Nguyên Dục Tuyết dẫn hắn vào.
Ban đầu dựa theo nhiệm vụ của mỗi người, Giới Chu Diễn làm khách phải được trông nom cẩn thận. Hắn mang hành lí theo, đương nhiên phải là người phụ trách... Tức là Tiểu La thức thời cầm giúp.
Chỉ là Nguyên Dục Tuyết quen biết Giới Chu Diễn, cậu không định để Tiểu La làm, tự động giơ tay muốn cầm cái vali kia. Giới Chu Diễn lại không chịu đưa, bình thản từ chối.
"Tôi không phải không có tay. Tự cầm được."
Biệt thự này rất lớn, tuy chỉ có tổng cộng sáu tầng, cộng thêm gác mái với gác chuông, nhưng thực tế thì phòng cho người ở lại không chỉ có sáu phòng.
Ví dụ như A Kiếm ở mạn trái tầng một, nhưng mạn phải mới là nhà chính, cũng là nơi để lại cho chủ nhà, các người chơi không ở đây.
Giới Chu Diễn tới, bất kể thân phận hắn có như thế nào, có phải chủ nhà hay không, thì với cái mác nhà đầu tư kia, hắn ở nhà chính là phù hợp nhất.
Giới Chu Diễn lạnh tanh quan sát, bắt bẻ một chút, bất mãn nói: "... Tôi không ở đây, nhiều người, ồn lắm."
Một người khác ở lầu một, cũng là khách ở duy nhất - A Kiếm: "..."
Y hoài nghi Giới Chu Diễn đang kể chuyện ma.
Vốn dĩ chăm sóc khách là nhiệm vụ của Tiểu La, nhưng cô nhỏ lúc này đã hoàn toàn choáng váng, đứng đực một chỗ, ngơ ngác ngửa đầu nhìn Giới Chu Diễn. Giới Chu Diễn không nhìn cô bé, cô bé lại mông lung nhìn sang Nguyên Dục Tuyết --- Như vô hình xin sự trợ giúp.
Thật ra Nguyên Dục Tuyết không chú ý tới ám hiệu cầu cứu của Tiểu La, nhưng cậu cũng có ý tưởng, bèn hỏi Giới Chu Diễn: "Cậu muốn ở cùng tầng với tôi không?"
Nguyên Dục Tuyết đưa ra ý kiến này là có căn cứ.
Mặc dù Giới Chu Diễn có vẻ rất kén chọn, nhưng phó bản trước hắn ở cùng phòng kí túc với cậu, sẽ không có chuyện không quen.
Huống hồ điều kiện ở thế giới này không gian nan như cái trước, bọn họ không cần phải ở cùng một gian kí túc xá chật hẹp.
Phó bản này cung cấp hoàn cảnh khá tốt, tuy nhà nổi tiếng là có ma, nhưng khu vực cá nhân của từng người chơi đều rất rộng.
Nói là "phòng", thực tế là một không gian vô cùng rộng được chia thành các khu vực, bao gồm khu giải trí, khu làm việc. Thêm mấy người nữa vào ở cũng không có vẻ chật chội, mà đầu kia của tầng hai cũng có một phòng trống tương tự.
Đương nhiên Giới Chu Diễn không từ chối, rất lạnh lùng gật đầu: "Được."
Nét mặt hắn không thể hiện gì, nhưng thực tế thì gần như tất cả đều cảm nhận được... Tâm trạng hắn khá tốt.
Nguyên Dục Tuyết bèn đưa Giới Chu Diễn lên tầng hai, giới thiệu một chút, tiện thể mang hành lí vào phòng.
Vali của Giới Chu Diễn không chứa vật phẩm gì đặc biệt, nói là vali, thực chất chỉ là một cái hòm nhỏ, bên trong bỏ một ít quần áo với vật dụng cá nhân.
Nguyên Dục Tuyết không có ý định kiểm tra đồ đạc của Giới Chu Diễn, nhưng Giới Chu Diễn không hề kiêng kị mở rương trước mặt cậu, bên trong lẻ tẻ vài bộ quần áo được gấp gọn gàng.
Chớp mắt nhìn thấy áo sơmi trắng và quần đen, Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩn ra, những trang phục này thật quen, chợt nhớ tới quần áo mà phó bản cung cấp cho cậu cũng giống vậy, cậu bèn nói: "Trang phục của cậu giống với cái tôi đang mặc."
Đương nhiên cũng chỉ là giống thôi. Thị giác của Nguyên Dục Tuyết có thể đo đạc trong nháy mắt, những bộ quần áo kia lớn hơn cỡ của cậu, nhưng vừa với Giới Chu Diễn.
"..." Giới Chu Diễn khựng lại, rất bình tĩnh nói: "Trùng hợp thật."
Chăn ga gối không cần sắp xếp, đồ có sẵn trong phòng còn sạch sẽ như mới, đệm chăn mềm mại, thoang thoảng mùi thơm của nắng như vừa phơi. Suy cho cùng thì môi trường sống mà phó bản cung cấp thật sự rất tốt.
Mặc dù những người khác rất muốn túm Nguyên Dục Tuyết lại hỏi lai lịch của Giới Chu Diễn, nhưng Giới Chu Diễn vừa đến đã chiếm lĩnh toàn bộ thời gian của Nguyên Dục Tuyết, không biết hai người trò chuyện cái gì.
Những người khác có muốn hỏi cũng không tìm được cơ hội ở riêng để hỏi.
Cũng muộn rồi --- Giới Chu Diễn đến lúc ban chiều, thế là chị Đỏ phụ trách bếp núc tìm cơ hội lên tầng hai hỏi Giới Chu Diễn: "Ngài có yêu cầu gì với bữa tối không?"
Không phải chị tôn trọng Giới Chu Diễn, mà là chị bị phó bản này hại cho có bóng ma rồi.
Tuy không rõ rốt cuộc Giới Chu Diễn có thân phận gì, nhưng tin nhắn của chủ nhà còn đó, huống hồ Giới Chu Diễn cũng nói mình là nhà đầu tư của bất động sản Hoa Đào... Đã đủ để phải suy nghĩ sâu xa.
Có thể nói chị Đỏ là người bị phó bản hại thảm nhất cho đến giờ, sợ lại kích hoạt cấm kị, mọi hành động đều hết sức cẩn thận.
Giới Chu Diễn vốn định bảo không, lại ngậm miệng, quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Có muốn ăn gì không?"
Chị Đỏ: "..."
Chị bỗng thấy hơi khó chịu vì bị mượn hoa hiến Phật, nhất là khi hoa này bình thường đều là chị tặng.
Trong mắt Nguyên Dục Tuyết thoảng qua chút nghi hoặc, nhưng vẫn biểu đạt sự tán thưởng với tài nấu nướng của chị Đỏ: "Không có gì muốn ăn, chị Đỏ nấu cái gì tôi cũng thích."
Chị Đỏ thoáng mỉm cười với cậu.
Có điều trong lòng chị lại không được bình tĩnh như ngoài mặt. Tuy lúc mới gặp họ cũng đã nhìn ra quan hệ của Nguyên Dục Tuyết với vị khách này không bình thường, nhưng giờ hắn còn chiều theo khẩu vị của Nguyên Dục Tuyết, càng chứng tỏ mối quan hệ không rõ ràng này so với tưởng tượng của họ... Thân thiết hơn nhiều.
Trong lòng chị Đỏ xoắn xuýt qua lại cả trăm lần, nhưng cũng không đi ngay mà nói tên vài món ăn ---- Chị căn cứ vào nguyên liệu trong bếp hôm nay phối hợp ra.
Nhất định phải hỏi ý của khách, để tránh có gì không biết lại xui xẻo kích hoạt quy tắc, bị quỷ quấn thân.
Giới Chu Diễn không đáp, im lặng nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Từ lúc chị Đỏ báo tên món ăn, mắt Nguyên Dục Tuyết đã hơi sáng lên, cậu nói: "... Nghe rất ngon."
Thế là Giới Chu Diễn cũng theo đó gật đầu: "Được."
Chị Đỏ xác định sẽ không lật xe ở phương diện này thì xuống nhà. Chỉ là chị chẳng những không giải đáp được nghi hoặc, mà còn có nhiều thắc mắc hơn.
Chị nghĩ, lát nữa phải tìm cách tách Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn ra, nhất định phải tranh thủ hỏi mấy vấn đề.
Xuống tới sảnh chính, chị tiết lộ chút thông tin với mọi người, cả đám nhìn nhau, im lặng.
Nhưng có Giới Chu Diễn, bọn họ không tiện hỏi Nguyên Dục Tuyết --- Đợi thời cơ vậy.
Chị Đỏ chấp nhận số phận đi nấu ăn, còn không yên tâm nghĩ xem nên làm thế nào để tách hai người kia ra. Tên khách kia không biết có cái gì trong đầu, trông có vẻ sẽ không chịu buông tha cho Nguyên Dục Tuyết.
Kết quả một giây sau, chị thấy Giới Chu Diễn đi vào trong bếp, lập tức hoảng hốt, còn tưởng hắn có thể đọc suy nghĩ. Tưởng tượng vừa nói xấu người ta xong đã gặp chính chủ, ít nhiều cũng xấu hổ. Bị giật mình, ngay cả kĩ thuật thái chị am hiểu nhất cũng gặp vấn đề, trượt tay.
Chị Đỏ nhìn sợi cà rốt có hình dạng quái dị dưới tay mình, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn nhịn đau vứt nó đi, để tránh làm không đủ hoàn mỹ lại vi phạm cấm kị nào đó.
Ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh, hỏi Giới Chu Diễn: "Ngài vào bếp có việc gì vậy?"
Nói Giới Chu Diễn kiệm lời cũng đúng, mà nói hắn ngạo mạn lạnh lùng cũng đúng, tóm lại là bình thường thì hắn sẽ không phản ứng với đám người chơi (đương nhiên cả với NPC). Nhưng lúc này, tính cách hắn có vẻ thay đổi. Ánh mắt Giới Chu Diễn rơi trên cà rốt đã được xắt mỏng, gật đầu: "Nguyên Dục Tuyết nói rất thích đồ ăn cô làm."
Ở phương diện này chị Đỏ vẫn rất có tự tin. Chị không rõ Giới Chu Diễn có ý gì, nhưng nghĩ tốt nhất có thể giữ chân Giới Chu Diễn một lúc, thế là bình thản, lịch sự nở nụ cười: "Cảm ơn ngài."
Đồng thời tay lấy một củ cà rốt khác, nhanh chóng xắt nó thành những sợi mỏng như tơ có độ dài dày như nhau.
Giới Chu Diễn tiếp tục bình tĩnh nói: "Nên tôi đến học một chút."
Chị Đỏ: "..."
Lúc Giới Chu Diễn xuất hiện, chị bị giật mình, suýt cắt vào tay. Lần này lại không may mắn như vậy, cắt một đường, đau tới nỗi làm mặt chị vặn vẹo --- Cũng chưa chắc đã là vặn vẹo vì cắt vào tay.
Chuyện quái gì vậy hả!!
Cướp hoa của bà đây thì thôi, giờ còn muốn học bà đây trồng hoa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.