Chương 97: Sống Thử ở Nhà Ma (4): Mùi thịt
Húy Tật
13/01/2024
Edit: Ry
Nghĩ đến ngộ nhỡ nôn thì còn phải tự dọn, lão Vương miễn cưỡng nín vào.
Lúc này Nguyên Dục Tuyết lại lấy vài công cụ, lựa cái mớ đỏ trắng quấn trong linh kiện ra. Hàng mi dài hơi rủ xuống, bình tĩnh đến lạ thường, lão Vương ở bên cạnh nín thở nhìn.
Một đống thịt vụn chất vào một chỗ, không nhìn ra được rốt cuộc là của bộ phận nào.
Ngoài đống thịt tanh hôi sắp hư thối kia thì bên trong còn quấn một ít tóc --- Để mà nói thì trong máy hút bụi có tóc cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là tế bào thay thế do con người thải ra. Nhưng phần chân của mớ tóc đó lại cắm vào một mảng vật chất nửa trong suốt, giống như da đầu.
Nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Từng mớ tóc được lôi ra cùng với thịt vụn, xong xuôi mới thấy số lượng còn không ít, rất khó tin là mấy thứ này lại có thể nhét vừa con robot hút bụi bé tí đó. Lão Vương không nén được cảm giác buồn nôn, sắc mặt khó coi lẩm bẩm: "Hút chỗ nào mà ra được như thế..."
"Hút chỗ nào thì cũng không thể hút mấy thứ này vào được." A Kiếm lạnh nhạt nói, quan sát đống thịt tanh hôi: "Có hơi làm khó nó."
Bọn họ vẫn luôn nhìn mấy con robot quét lau, mấy thứ này thật sự là xuất hiện từ hư không. Chỉ riêng việc số lượng thịt vụn lớn như vậy có thể nhét vừa robot hút bụi, mà trước khi mở ra còn không ngửi được mùi gì đã đủ thiếu khoa học rồi.
Lúc lấy đống thịt vụn kia ra, Nguyên Dục Tuyết chợt phát hiện lượng người xem của mình đã nhảy tới ba chữ số.
Khán giả có vẻ rất hưng phấn với việc này, vô cùng nhiệt tình, hi hi ha ha bình luận:
"Hí hí, bắt đầu rồi."
"Streamer quay gần chút đi, quay rõ vào."
"Cuối cùng cũng có thứ hay ho. Bên kia chỉ thấy đứng thái thịt chán chết nên qua bên này xem."
Nguyên Dục Tuyết vươn tay về phía con mắt điện tử, điều chỉnh một góc độ.
Người xem thì mong đợi được nhìn cận cảnh, nếu màn này có thể cụ thể hóa hiện lên thì chắc là mắt bọn họ đã sắp dán vào màn hình rồi.
Ngay sau đó, Nguyên Dục Tuyết tắt nó đi.
Khán giả đang hưng phấn:???
Cậu bị cái gì vậy??
Điều kiện phát sóng tối thiểu một tiếng đã hoàn thành ở giây vừa rồi, khả năng tính toán của Nguyên Dục Tuyết luôn chính xác, một giây cũng không nhiều thêm, tắt phát sóng trực tiếp.
Đương nhiên dù có tức giận hơn nữa thì khán giả cũng không có cơ hội chất vấn Nguyên Dục Tuyết.
Sau khi lấy ra hết mấy thứ không thuộc về robot hút bụi, Nguyên Dục Tuyết để hai người kia lấy đồ tới cọ rửa một chút, ít nhất phải khử được mùi tanh với lau sạch vỏ ngoài.
Về phần mấy cục thịt kì quái kia, A Kiếm chụp lại rồi nhét chúng vào trong một cái túi ni lông buộc chặt. Lại lấy một cái hộp chuyển phát nhanh tới cất vào chứ không mang vứt, ai bảo nó có thể là một manh mối đây.
Chỉ nhìn con robot hút bụi này thì chắc chẳng ai đoán được nó vừa mới chứa đựng thứ kinh dị đến mức nào.
Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn rất nghiêm túc nhận về con robot hút bụi đã được rửa sạch sát trùng, đeo găng vào, sửa lại các đường nối bị tổn hại nghiêm trọng, có vài linh kiện bị hỏng cũng phải thay --- Cũng không biết cậu lấy đâu ra nhiều vật liệu thay thế như vậy.
Trước sau chỉ chừng mấy phút, Nguyên Dục Tuyết đã đặt robot quét rác xuống, ấn khởi động là nó lại chạy như thường.
Cậu nói: "Được rồi."
Hai người kia trố mắt --- Robot hút bụi đã bị chà đạp thành như vậy, còn trải qua vài việc thần kì mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, thế mà giờ, mẹ nó, lại chạy rồi...
Lập tức quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh mắt đã khác trước.
Nhưng dù sửa xong thì lão Vương cũng đã hơi có bóng ma tâm lý với nó, không dám dùng nữa. Ông chú cất nó vào trong kho đựng dụng cụ vệ sinh, dù sao thì cũng còn rất nhiều robot hút bụi khác có thể sử dụng.
Thu xếp từ trưa, đến 6 giờ chiều cả nhóm lại tụ tập ở phòng ăn dưới lầu một.
Không phải là tình cảm của họ khăng khít tới nỗi ăn cũng phải ăn cùng nhau. Chủ yếu là do đây là khoảng thời gian tốt để trao đổi thông tin phó bản --- Cũng không phải là muốn kiếm thêm điểm, chỉ là để sống sót thì phải nắm bắt càng nhiều thông tin càng tốt.
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, là một phó bản có độ dài hơn một tháng, buổi chiều của mọi người trôi qua rất bình yên, không gặp phải sự kiện ma quái nào trong phạm vi công việc của mình.
Xui xẻo nhất chắc chỉ có nhóm lão Vương và A Kiếm, chỉ có bọn họ gặp rắc rối trong công việc.
Lão Vương kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho mọi người: "Buổi chiều lúc đi hút bụi, robot hút bụi bị hỏng, Nguyên Dục Tuyết giúp bọn tôi sửa. Lúc mở ra, bên trong nó có... Một ít thịt vụn, với vài thứ khác như chất lỏng giống dịch não, có cả tóc vẫn còn dính với da đầu."
Cả đám gật gù, bởi vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không mấy lo sợ.
A Kiếm nói: "Mấy thứ kia đã được chúng tôi thu lại, bỏ trong túi kín để ở thùng chuyển phát nhanh. Nếu ai muốn tận mắt quan sát thì có thể lấy ra xem. Bọn tôi sẽ gửi ảnh vào trong nhóm chat."
Bọn là người chơi chứ không phải biến thái, không có hứng thú với mấy thứ máu thịt be bét này, nhưng ai bảo nó có thể là manh mối quan trọng chứ.
Sau một hồi im lặng, Nguyên Dục Tuyết bỗng nói: "Giới tính nữ, 21 tuổi, phần thịt trong robot hút bụi là pha trộn giữa cơ chéo dạ dày và dạ dày."
Những người khác sửng sốt.
A Kiếm ngỡ ngàng, nhíu mày nhìn cậu: "Sao cậu biết?"
Nguyên Dục Tuyết: "Nhìn ra."
Nguyên Dục Tuyết trả lời quá bình tĩnh, cũng quá tự nhiên. Gần như khiến mọi người cho rằng nhìn ra đống thịt nát đó được băm từ bộ phận nào là một kĩ năng rất bình thường. A Kiếm đợi một hồi, không thấy Nguyên Dục Tuyết giải thích thêm, cũng không biết nên phản bác thế nào.
Mặc dù thông tin Nguyên Dục Tuyết đưa ra chi tiết như thể cậu là hung thủ, nhưng nếu Nguyên Dục Tuyết là hung thủ thì lại không hợp lí --- Hung thủ nào lại công khai nói chuyện mình phạm tội như vậy.
Chắc là dùng đạo cụ, hoặc đó là năng lực đặc biệt của Nguyên Dục Tuyết, trong giới người chơi vốn không thiếu kỳ nhân dị sĩ.
Lão Vương hoà giải: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm trước đi. Nói nữa ăn mất ngon."
Cả đám bèn đổi chủ đề, im lìm dùng cơm.
Bữa tối là chị Đỏ phụ trách, khá bất ngờ là kĩ thuật nấu nướng của chị rất tốt, có thể sánh ngang với đầu bếp chuyên nghiệp. Chưa bàn tới hương vị, chỉ bề ngoài đã đủ xuất sắc, kĩ thuật dùng dao siêu đỉnh, một dải măng được xắt li ti, xinh đẹp chỉnh tề xếp chồng lên nhau.
Mấy món chị Đỏ làm là món ăn hàng ngày, rau xanh xào măng sợi được xắt mảnh như sợi chỉ, xào lên rồi vẫn còn giữ nguyên màu sắc như ngọc, sáng long lanh, cắn vào còn sần sật ăn rất thích, mùi thơm dịu nhẹ không quá nồng. Đậu hũ Ma Bà tươi non mềm, vẫn còn đàn hồi, một sự kết hợp hoàn hảo giữa vỏ ngoài dẻo dai và phần nhân vô cùng mềm mại mọng nước, ăn cùng với bò xào tỏi và nước sốt được nấu theo công thức đặc biệt.
Ớt chuông xanh nhồi thịt được rán vừa tươi vừa thơm, rau xanh xào lên cũng ngọt thanh sướng miệng, còn có thịt heo xào, cá ba sa phi lê áp chảo và cuối cùng là canh hải sản tôm bóc vỏ nấu với nấm. Lượng đồ ăn cũng nhiều, đủ cho sáu bảy người trưởng thành ăn. Là một mâm cơm không quá phức tạp nhưng lại không hề qua loa, có thể nói chị làm công việc này xuất sắc đến bất ngờ.
Nhưng dù tay nghề chị có tốt đến mấy thì ở trong phó bản ăn bữa hôm lo bữa mai, vừa rồi còn xảy ra sự kiện kì dị, tất cả người chơi đều không có khẩu vị, chỉ gắp đại mấy miếng, nhét đầy bao tử là được.
Chỉ có duy nhất một người... Rất nể mặt.
Lần cuối Nguyên Dục Tuyết được ăn những món nóng hổi như này là ở nhà ăn của đại học Hòe Âm.
Đương nhiên cậu không bắt bẻ với đồ ăn, nhưng kĩ thuật nấu nướng của chị Đỏ thật sự tốt hơn căng tin trường nhiều, cứ thế mở ra cánh cổng tới thế giới mới cho thiếu niên.
Cậu gắp một đũa chay một đũa mặn rồi một đũa cơm, rất có quy luật. Lúc ăn cũng không mở miệng, tư thế nghiêm túc và tao nhã, giống như một thiếu gia nghiêm khắc chuyện lễ nghi, đã được tỉ mỉ bồi dưỡng ở phương diện này. Chắc không ai ngờ rằng Nguyên Dục Tuyết mới chỉ tiếp xúc với đồ ăn của con người dạo gần đây.
Mặc dù tất cả đều đang ăn, tư thế dùng bữa của Nguyên Dục Tuyết vẫn là đẹp nhất.
Vả lại, so với dáng vẻ không mấy hào hứng của những người kia, vội vàng cho xong bữa, ăn như thể chỉ để duy trì chức năng sinh lí cơ bản, kiểu không nhanh không chậm như đang hưởng thụ này của Nguyên Dục Tuyết càng thêm nổi bật.
Nhất là với đầu bếp như chị Đỏ, chị sẽ luôn vô thức quan sát phản ứng của thực khách.
Thấy Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc dùng bữa như vậy, có vẻ rất hưởng thụ, đương nhiên với tư cách đầu bếp, chị sẽ thấy vui khi tay nghề được người ta âm thầm thưởng thức.
Chị rút một điếu thuốc ra, nhưng chỉ kẹp giữa ngón tay chứ không châm, trêu chọc nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Thích đồ ăn tôi nấu đến thế cơ à?"
Nguyên Dục Tuyết vừa cắn một miếng ớt chuông, cậu ăn rất cẩn thận nên môi không hề dính mỡ, chỉ là vừa ăn xong một muỗng đậu hũ Ma Bà khá cay nên cánh môi đỏ thắm, khiến cho phần da thịt xung quanh càng thêm trắng, bật lên một sự diễm lệ. Nghe thấy chị Đỏ hỏi, mặc dù cậu không có thói quen nói chuyện khi ăn, Nguyên Dục Tuyết vẫn đặt đũa xuống nghiêm túc trả lời: "Vâng, ăn rất ngon, tài nấu nướng của chị rất lợi hại."
Không ngờ lại nhận được câu trả lời thẳng thắn như vậy, chị Đỏ ngạc nhiên mất một lúc.
Con người khi kết giao sẽ luôn hàm súc giữ khoảng cách, kể cả thích cũng phải quanh co lòng vòng. Lời khen ngợi thẳng thắn không hề che giấu này khiến chị Đỏ, một người rất lâu chưa được nghe những lời khen như vậy, cũng thấy vui. Chị nở nụ cười, khóe mắt cũng giương lên, mất tự nhiên nói: "Cảm ơn cậu. Trong bếp còn canh ngọt đấy, có muốn uống không?"
Nguyên Dục Tuyết nói có, lại cảm ơn chị.
Chị Đỏ vui vẻ vào trong bếp, bưng ra nồi canh ngọt chị đã nấu xong.
Nồi này không lớn, chỉ đủ phần cho một hai người, rõ ràng không phải ai cũng có, chỉ đủ cho chị nhấm nháp sau bữa tối.
Nhưng lúc này chị lại hào phóng lấy ra chia sẻ, tuy là chỉ chia sẻ với Nguyên Dục Tuyết.
Chị đặt nồi canh xuống trước mặt cậu, còn rất săn sóc định múc sẵn cho, nhưng lại bị Nguyên Dục Tuyết nắm lấy cổ tay.
"?"
Chị Đỏ thoáng sửng sốt.
Lòng bàn tay của thiếu niên rất mềm mại, cậu nắm như vậy cũng không khiến chị bị thương. Nếu là người khác, dám chạm vào chị như vậy thì chắc lúc này đã bị người phụ nữ cảnh giác vặn cho gãy tay. Nhưng chị Đỏ tiêu chuẩn kép vậy đấy, kiên nhẫn tới bất ngờ với Nguyên Dục Tuyết, cũng không phản cảm hỏi cậu: "Sao thế?"
Nguyên Dục Tuyết lễ phép buông tay chị, ra hiệu cho chị lùi lại, đặt nồi canh ra xa một chút rồi mới mở nắp.
Ngay cả hương liệu và một mâm đầy thức ăn ở đây cũng không thể át được mùi canh thịt nồng nặc bốc lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Robot quét rác: Tôi đã nhận thống khổ tuổi này đáng lẽ không nên nhận
Nghĩ đến ngộ nhỡ nôn thì còn phải tự dọn, lão Vương miễn cưỡng nín vào.
Lúc này Nguyên Dục Tuyết lại lấy vài công cụ, lựa cái mớ đỏ trắng quấn trong linh kiện ra. Hàng mi dài hơi rủ xuống, bình tĩnh đến lạ thường, lão Vương ở bên cạnh nín thở nhìn.
Một đống thịt vụn chất vào một chỗ, không nhìn ra được rốt cuộc là của bộ phận nào.
Ngoài đống thịt tanh hôi sắp hư thối kia thì bên trong còn quấn một ít tóc --- Để mà nói thì trong máy hút bụi có tóc cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là tế bào thay thế do con người thải ra. Nhưng phần chân của mớ tóc đó lại cắm vào một mảng vật chất nửa trong suốt, giống như da đầu.
Nhìn mà lạnh cả sống lưng.
Từng mớ tóc được lôi ra cùng với thịt vụn, xong xuôi mới thấy số lượng còn không ít, rất khó tin là mấy thứ này lại có thể nhét vừa con robot hút bụi bé tí đó. Lão Vương không nén được cảm giác buồn nôn, sắc mặt khó coi lẩm bẩm: "Hút chỗ nào mà ra được như thế..."
"Hút chỗ nào thì cũng không thể hút mấy thứ này vào được." A Kiếm lạnh nhạt nói, quan sát đống thịt tanh hôi: "Có hơi làm khó nó."
Bọn họ vẫn luôn nhìn mấy con robot quét lau, mấy thứ này thật sự là xuất hiện từ hư không. Chỉ riêng việc số lượng thịt vụn lớn như vậy có thể nhét vừa robot hút bụi, mà trước khi mở ra còn không ngửi được mùi gì đã đủ thiếu khoa học rồi.
Lúc lấy đống thịt vụn kia ra, Nguyên Dục Tuyết chợt phát hiện lượng người xem của mình đã nhảy tới ba chữ số.
Khán giả có vẻ rất hưng phấn với việc này, vô cùng nhiệt tình, hi hi ha ha bình luận:
"Hí hí, bắt đầu rồi."
"Streamer quay gần chút đi, quay rõ vào."
"Cuối cùng cũng có thứ hay ho. Bên kia chỉ thấy đứng thái thịt chán chết nên qua bên này xem."
Nguyên Dục Tuyết vươn tay về phía con mắt điện tử, điều chỉnh một góc độ.
Người xem thì mong đợi được nhìn cận cảnh, nếu màn này có thể cụ thể hóa hiện lên thì chắc là mắt bọn họ đã sắp dán vào màn hình rồi.
Ngay sau đó, Nguyên Dục Tuyết tắt nó đi.
Khán giả đang hưng phấn:???
Cậu bị cái gì vậy??
Điều kiện phát sóng tối thiểu một tiếng đã hoàn thành ở giây vừa rồi, khả năng tính toán của Nguyên Dục Tuyết luôn chính xác, một giây cũng không nhiều thêm, tắt phát sóng trực tiếp.
Đương nhiên dù có tức giận hơn nữa thì khán giả cũng không có cơ hội chất vấn Nguyên Dục Tuyết.
Sau khi lấy ra hết mấy thứ không thuộc về robot hút bụi, Nguyên Dục Tuyết để hai người kia lấy đồ tới cọ rửa một chút, ít nhất phải khử được mùi tanh với lau sạch vỏ ngoài.
Về phần mấy cục thịt kì quái kia, A Kiếm chụp lại rồi nhét chúng vào trong một cái túi ni lông buộc chặt. Lại lấy một cái hộp chuyển phát nhanh tới cất vào chứ không mang vứt, ai bảo nó có thể là một manh mối đây.
Chỉ nhìn con robot hút bụi này thì chắc chẳng ai đoán được nó vừa mới chứa đựng thứ kinh dị đến mức nào.
Nguyên Dục Tuyết thậm chí còn rất nghiêm túc nhận về con robot hút bụi đã được rửa sạch sát trùng, đeo găng vào, sửa lại các đường nối bị tổn hại nghiêm trọng, có vài linh kiện bị hỏng cũng phải thay --- Cũng không biết cậu lấy đâu ra nhiều vật liệu thay thế như vậy.
Trước sau chỉ chừng mấy phút, Nguyên Dục Tuyết đã đặt robot quét rác xuống, ấn khởi động là nó lại chạy như thường.
Cậu nói: "Được rồi."
Hai người kia trố mắt --- Robot hút bụi đã bị chà đạp thành như vậy, còn trải qua vài việc thần kì mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, thế mà giờ, mẹ nó, lại chạy rồi...
Lập tức quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh mắt đã khác trước.
Nhưng dù sửa xong thì lão Vương cũng đã hơi có bóng ma tâm lý với nó, không dám dùng nữa. Ông chú cất nó vào trong kho đựng dụng cụ vệ sinh, dù sao thì cũng còn rất nhiều robot hút bụi khác có thể sử dụng.
Thu xếp từ trưa, đến 6 giờ chiều cả nhóm lại tụ tập ở phòng ăn dưới lầu một.
Không phải là tình cảm của họ khăng khít tới nỗi ăn cũng phải ăn cùng nhau. Chủ yếu là do đây là khoảng thời gian tốt để trao đổi thông tin phó bản --- Cũng không phải là muốn kiếm thêm điểm, chỉ là để sống sót thì phải nắm bắt càng nhiều thông tin càng tốt.
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên, là một phó bản có độ dài hơn một tháng, buổi chiều của mọi người trôi qua rất bình yên, không gặp phải sự kiện ma quái nào trong phạm vi công việc của mình.
Xui xẻo nhất chắc chỉ có nhóm lão Vương và A Kiếm, chỉ có bọn họ gặp rắc rối trong công việc.
Lão Vương kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho mọi người: "Buổi chiều lúc đi hút bụi, robot hút bụi bị hỏng, Nguyên Dục Tuyết giúp bọn tôi sửa. Lúc mở ra, bên trong nó có... Một ít thịt vụn, với vài thứ khác như chất lỏng giống dịch não, có cả tóc vẫn còn dính với da đầu."
Cả đám gật gù, bởi vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không mấy lo sợ.
A Kiếm nói: "Mấy thứ kia đã được chúng tôi thu lại, bỏ trong túi kín để ở thùng chuyển phát nhanh. Nếu ai muốn tận mắt quan sát thì có thể lấy ra xem. Bọn tôi sẽ gửi ảnh vào trong nhóm chat."
Bọn là người chơi chứ không phải biến thái, không có hứng thú với mấy thứ máu thịt be bét này, nhưng ai bảo nó có thể là manh mối quan trọng chứ.
Sau một hồi im lặng, Nguyên Dục Tuyết bỗng nói: "Giới tính nữ, 21 tuổi, phần thịt trong robot hút bụi là pha trộn giữa cơ chéo dạ dày và dạ dày."
Những người khác sửng sốt.
A Kiếm ngỡ ngàng, nhíu mày nhìn cậu: "Sao cậu biết?"
Nguyên Dục Tuyết: "Nhìn ra."
Nguyên Dục Tuyết trả lời quá bình tĩnh, cũng quá tự nhiên. Gần như khiến mọi người cho rằng nhìn ra đống thịt nát đó được băm từ bộ phận nào là một kĩ năng rất bình thường. A Kiếm đợi một hồi, không thấy Nguyên Dục Tuyết giải thích thêm, cũng không biết nên phản bác thế nào.
Mặc dù thông tin Nguyên Dục Tuyết đưa ra chi tiết như thể cậu là hung thủ, nhưng nếu Nguyên Dục Tuyết là hung thủ thì lại không hợp lí --- Hung thủ nào lại công khai nói chuyện mình phạm tội như vậy.
Chắc là dùng đạo cụ, hoặc đó là năng lực đặc biệt của Nguyên Dục Tuyết, trong giới người chơi vốn không thiếu kỳ nhân dị sĩ.
Lão Vương hoà giải: "Đừng nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm trước đi. Nói nữa ăn mất ngon."
Cả đám bèn đổi chủ đề, im lìm dùng cơm.
Bữa tối là chị Đỏ phụ trách, khá bất ngờ là kĩ thuật nấu nướng của chị rất tốt, có thể sánh ngang với đầu bếp chuyên nghiệp. Chưa bàn tới hương vị, chỉ bề ngoài đã đủ xuất sắc, kĩ thuật dùng dao siêu đỉnh, một dải măng được xắt li ti, xinh đẹp chỉnh tề xếp chồng lên nhau.
Mấy món chị Đỏ làm là món ăn hàng ngày, rau xanh xào măng sợi được xắt mảnh như sợi chỉ, xào lên rồi vẫn còn giữ nguyên màu sắc như ngọc, sáng long lanh, cắn vào còn sần sật ăn rất thích, mùi thơm dịu nhẹ không quá nồng. Đậu hũ Ma Bà tươi non mềm, vẫn còn đàn hồi, một sự kết hợp hoàn hảo giữa vỏ ngoài dẻo dai và phần nhân vô cùng mềm mại mọng nước, ăn cùng với bò xào tỏi và nước sốt được nấu theo công thức đặc biệt.
Ớt chuông xanh nhồi thịt được rán vừa tươi vừa thơm, rau xanh xào lên cũng ngọt thanh sướng miệng, còn có thịt heo xào, cá ba sa phi lê áp chảo và cuối cùng là canh hải sản tôm bóc vỏ nấu với nấm. Lượng đồ ăn cũng nhiều, đủ cho sáu bảy người trưởng thành ăn. Là một mâm cơm không quá phức tạp nhưng lại không hề qua loa, có thể nói chị làm công việc này xuất sắc đến bất ngờ.
Nhưng dù tay nghề chị có tốt đến mấy thì ở trong phó bản ăn bữa hôm lo bữa mai, vừa rồi còn xảy ra sự kiện kì dị, tất cả người chơi đều không có khẩu vị, chỉ gắp đại mấy miếng, nhét đầy bao tử là được.
Chỉ có duy nhất một người... Rất nể mặt.
Lần cuối Nguyên Dục Tuyết được ăn những món nóng hổi như này là ở nhà ăn của đại học Hòe Âm.
Đương nhiên cậu không bắt bẻ với đồ ăn, nhưng kĩ thuật nấu nướng của chị Đỏ thật sự tốt hơn căng tin trường nhiều, cứ thế mở ra cánh cổng tới thế giới mới cho thiếu niên.
Cậu gắp một đũa chay một đũa mặn rồi một đũa cơm, rất có quy luật. Lúc ăn cũng không mở miệng, tư thế nghiêm túc và tao nhã, giống như một thiếu gia nghiêm khắc chuyện lễ nghi, đã được tỉ mỉ bồi dưỡng ở phương diện này. Chắc không ai ngờ rằng Nguyên Dục Tuyết mới chỉ tiếp xúc với đồ ăn của con người dạo gần đây.
Mặc dù tất cả đều đang ăn, tư thế dùng bữa của Nguyên Dục Tuyết vẫn là đẹp nhất.
Vả lại, so với dáng vẻ không mấy hào hứng của những người kia, vội vàng cho xong bữa, ăn như thể chỉ để duy trì chức năng sinh lí cơ bản, kiểu không nhanh không chậm như đang hưởng thụ này của Nguyên Dục Tuyết càng thêm nổi bật.
Nhất là với đầu bếp như chị Đỏ, chị sẽ luôn vô thức quan sát phản ứng của thực khách.
Thấy Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc dùng bữa như vậy, có vẻ rất hưởng thụ, đương nhiên với tư cách đầu bếp, chị sẽ thấy vui khi tay nghề được người ta âm thầm thưởng thức.
Chị rút một điếu thuốc ra, nhưng chỉ kẹp giữa ngón tay chứ không châm, trêu chọc nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Thích đồ ăn tôi nấu đến thế cơ à?"
Nguyên Dục Tuyết vừa cắn một miếng ớt chuông, cậu ăn rất cẩn thận nên môi không hề dính mỡ, chỉ là vừa ăn xong một muỗng đậu hũ Ma Bà khá cay nên cánh môi đỏ thắm, khiến cho phần da thịt xung quanh càng thêm trắng, bật lên một sự diễm lệ. Nghe thấy chị Đỏ hỏi, mặc dù cậu không có thói quen nói chuyện khi ăn, Nguyên Dục Tuyết vẫn đặt đũa xuống nghiêm túc trả lời: "Vâng, ăn rất ngon, tài nấu nướng của chị rất lợi hại."
Không ngờ lại nhận được câu trả lời thẳng thắn như vậy, chị Đỏ ngạc nhiên mất một lúc.
Con người khi kết giao sẽ luôn hàm súc giữ khoảng cách, kể cả thích cũng phải quanh co lòng vòng. Lời khen ngợi thẳng thắn không hề che giấu này khiến chị Đỏ, một người rất lâu chưa được nghe những lời khen như vậy, cũng thấy vui. Chị nở nụ cười, khóe mắt cũng giương lên, mất tự nhiên nói: "Cảm ơn cậu. Trong bếp còn canh ngọt đấy, có muốn uống không?"
Nguyên Dục Tuyết nói có, lại cảm ơn chị.
Chị Đỏ vui vẻ vào trong bếp, bưng ra nồi canh ngọt chị đã nấu xong.
Nồi này không lớn, chỉ đủ phần cho một hai người, rõ ràng không phải ai cũng có, chỉ đủ cho chị nhấm nháp sau bữa tối.
Nhưng lúc này chị lại hào phóng lấy ra chia sẻ, tuy là chỉ chia sẻ với Nguyên Dục Tuyết.
Chị đặt nồi canh xuống trước mặt cậu, còn rất săn sóc định múc sẵn cho, nhưng lại bị Nguyên Dục Tuyết nắm lấy cổ tay.
"?"
Chị Đỏ thoáng sửng sốt.
Lòng bàn tay của thiếu niên rất mềm mại, cậu nắm như vậy cũng không khiến chị bị thương. Nếu là người khác, dám chạm vào chị như vậy thì chắc lúc này đã bị người phụ nữ cảnh giác vặn cho gãy tay. Nhưng chị Đỏ tiêu chuẩn kép vậy đấy, kiên nhẫn tới bất ngờ với Nguyên Dục Tuyết, cũng không phản cảm hỏi cậu: "Sao thế?"
Nguyên Dục Tuyết lễ phép buông tay chị, ra hiệu cho chị lùi lại, đặt nồi canh ra xa một chút rồi mới mở nắp.
Ngay cả hương liệu và một mâm đầy thức ăn ở đây cũng không thể át được mùi canh thịt nồng nặc bốc lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Robot quét rác: Tôi đã nhận thống khổ tuổi này đáng lẽ không nên nhận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.