Chương 133: Sống Thử Ở Nhà Ma (40): Bậc thầy quản lý thời gian Nguyên Dục Tuyết
Húy Tật
13/01/2024
Edit: Ry
A Kiếm nghe được giọng Nguyên Dục Tuyết.
Hình như cậu vừa ngủ dậy, giọng nói còn hơi thiếu tỉnh táo, nghe như thầm thì mông lung, còn chứa đựng một phần mềm mại.
Cách một cánh cửa.
A Kiếm như thấy Nguyên Dục Tuyết dựa vào cửa, chất giọng luôn lành lạnh lúc này lại có một sự dịu dàng khó tả, như lông vũ tinh tế gãi lên vành tai A Kiếm.
Nguyên Dục Tuyết ở bên ngoài, rất ôn hòa nói với y ---
"A Kiếm, anh dậy chưa?" Nguyên Dục Tuyết nói, giọng điệu toát lên chút nôn nóng: "Mở cửa. Xảy ra chuyện rồi."
...
Cùng lúc đó, chị Đỏ cũng nghe được âm thanh tương tự.
Người ngoài cửa là Nguyên Dục Tuyết --- Âm sắc của cậu rất đặc biệt, lành lạnh lại êm tai, chỉ nghe cậu nói cũng là một dạng hưởng thụ. Đương nhiên chị Đỏ nghe ra được người ngoài cửa là cậu.
Nguyên Dục Tuyết chỉ mở miệng nói hai câu, chị Đỏ đã lập tức bật dậy xuống giường, gần như không chút nghi ngờ đi tới định mở cửa cho cậu.
Chị hỏi: "Sao thế? Sao nửa đêm rồi còn tới tìm chị?"
Chị cảm thấy hành vi của Nguyên Dục Tuyết hơi lạ --- Chẳng lẽ là bị thương. Chị nhíu mày, giọng điệu trở nên lo lắng, nghiêm túc hỏi cậu: "Em không bị thương chứ?"
Người kia chầm chậm đáp: "Không ạ, nhưng có chuyện quan trọng cần nói."
Gần như cùng lúc đó, ở một địa điểm khác.
Trong phòng ngủ trên tầng 6, lão Vương cũng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mặc dù ông đang ngủ say, nhưng sức lực đã dồi dào, lại thêm tính tình tốt nên bị đánh thức cũng không tức giận, thậm chí còn vô thức lắng nghe người bên ngoài nói chuyện với mình.
Lão Vương nghe thấy là Nguyên Dục Tuyết gọi tên ông, giọng điệu có vẻ nghiêm túc, hình như xảy ra chuyện rồi. Thế là tỉnh hẳn, vuốt mặt nhìn ra cửa, còn hơi mông lung nói: "Nguyên Dục Tuyết? Cậu đừng sốt ruột... Từ từ rồi nói, để tôi mở cửa cho cậu."
Ở đầu khác, người chơi Tiểu Minh cũng không may mắn thoát khỏi.
Cửa vang lên tiếng gõ, giọng người ngoài cửa có vẻ gấp gáp, mang theo lo lắng.
Một bóng người chui ra khỏi chăn, để lộ mái tóc rối bời của mình.
Tiểu Minh thò mặt ra một chút, hít thở không khí bên ngoài.
Lông mày cậu ta luôn trong trạng thái kéo xuống, toát lên vẻ thiếu tinh thần, thoáng có chút hèn yếu.
Nhưng lúc này không biết có phải vì chưa tỉnh ngủ không, dáng vẻ nhu nhược thường ngày lại không thấy. Đuôi mắt cậu ta xếch lên, tạo một độ cong vô cùng lạnh lùng sắc bén, không còn vẻ co quắp rụt rè, mà trở nên bén nhọn khó dây vào.
Chỉ một giây sau khi mở mắt, sự sắc bén gần như tan rã. Đuôi mắt cậu ta chầm chậm kéo xuống, lại là cặp mắt cún con, lại là dáng vẻ nhu nhược dễ bắt nạt trước đó.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Minh không sốt ruột, thậm chí còn rụt người vào trong chăn tạo thành một cái núi nhỏ. Sau đó cậu ta nghe được giọng Nguyên Dục Tuyết rõ ràng truyền từ ngoài vào, có hơi hướm chỉ dẫn.
"Tiểu Minh." Nguyên Dục Tuyết gọi tên cậu ta, không ngừng lặp lại.
Vành tai Tiểu Minh thoáng nhúc nhích, khuôn mặt cũng có biểu cảm hết sức vi diệu, như ý thức được gì.
Nhưng lúc này, cậu ta vẫn lên tiếng, giọng điệu hốt hoảng mềm mại, dễ bị bắt chẹt, đáp lời Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết? Cậu, sao cậu lại ở ngoài? Khuya rồi, có chuyện gì cần, cần tìm tôi sao?"
Cậu ta nghe như sắp bị dọa khóc.
Nghe ra được sự sợ hãi của Tiểu Minh, giọng điệu Nguyên Dục Tuyết bỗng trở nên cứng rắn, lại không mất ý dụ dỗ, nói tương đối nhanh: "Có chút chuyện, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên tới giúp."
Với một người không có chính kiến thì như vậy rất dễ khiến họ tuân theo.
"Ra đây mở cửa cho tôi đi." Nguyên Dục Tuyết nói.
- -- Gần như tất cả mọi người, cùng một thời điểm, nghe được tiếng Nguyên Dục Tuyết đứng trước cửa phòng mình gõ cửa hỏi thăm.
Thực tế thì đồng đội đêm hôm tới gõ cửa phòng là một chuyện hết sức kì quái, dù là bất cứ người nào làm ra thì đều có vẻ quái lạ không phù hợp.
Nhưng lúc này, người ở trước cửa lại là Nguyên Dục Tuyết.
Ở Nguyên Dục Tuyết có thứ gì đó khiến người ta tin tưởng, không ai cảm thấy giờ này cậu tới gõ cửa có gì lạ, càng sẽ không tức giận vì giấc ngủ bị quấy rầy.
A Kiếm nghe tiếng Nguyên Dục Tuyết, cõi lòng thoáng trở nên mềm mại, cán cân đã lệch sang một bên, ý nghĩ mở cửa xuất hiện.
Y thậm chí còn không xỏ dép, đặt chân xuống mặt sàn lạnh buốt, đi vài bước. Nguyên nhân chính ở chỗ này, hơi lạnh bốc lên từ bàn chân, lan khắp người, đầu óc cũng nhờ thế tỉnh táo hơn.
Y đột nhiên nghĩ đến chuyện lần trước mình bị quỷ quái mê hoặc, cảnh tượng trong nhà tắm đó.
... Hai tình huống không liên quan đến nhau, nhưng không hiểu sao y lại nhớ tới.
Rõ ràng người đã đi tới cửa, ngón tay đặt trên chốt cửa lạnh buốt, trong đầu A Kiếm bỗng toát ra một ý nghĩ: Bên ngoài thật sự là Nguyên Dục Tuyết sao?
"..."
Cũng có lẽ là do trước khi ngủ y không ngừng hồi tưởng lại chuyện kia, A Kiếm thực sự không biết nên làm gì để đối mặt với Nguyên Dục Tuyết, có tâm lý trốn tránh.
Cuối cùng y không mở cửa, hơi cúi đầu, vẻ mặt có phần u ám: "Xin lỗi, tôi vừa dậy. Có chuyện gì cậu nói luôn đi."
Người ngoài cửa di chuyển, tay rời khỏi cánh cửa.
Thái độ của A Kiếm bỗng thay đổi, trở nên vô cùng xa cách. Nguyên Dục Tuyết lại như không để ý, cậu im lặng vài giây, giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh, êm ái, lạnh nhạt như ấn tượng cậu mang lại cho mọi người: "Thời gian ngừng lại."
"Chúng ta đã bị vây trong đêm này."
A Kiếm nao nao, vô thức nhìn giờ trên điện thoại.
Vẫn là giờ khi y vừa tỉnh, nhưng từ lúc A Kiếm tỉnh đến giờ... Đáng lẽ phải trôi qua mấy phút rồi.
Đúng là thời gian của họ đã dừng lại.
Lúc A Kiếm tỉnh lại, y đã ý thức được dòng chảy thời gian không đúng. Chỉ ngủ hơn hai tiếng nhưng trạng thái cơ thể lại tốt đẹp ngoài dự đoán.
Cảm giác khác thường về mặt sinh lý đã gieo xuống hạt giống hoài nghi trong lòng A Kiếm, Nguyên Dục Tuyết đã xác nhận điều này.
Trong nhiệm vụ chính có một yêu cầu là phải thuận lợi sống sót hết một tháng.
Nếu thời gian dừng lại, bọn họ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ?
"Mọi chuyện trở nên phiền phức rồi." Nguyên Dục Tuyết ở ngoài cửa nói: "Chắc anh còn nhớ nội dung nhiệm vụ, tình huống này... Không biết sẽ kéo dài cho tới khi nào."
"Nên chúng ta cần phải bàn bạc." Tiếng Nguyên Dục Tuyết trở nên nghiêm túc, cậu thúc giục: "Trước hết anh ra đây đi, chúng ta đi tìm những người khác thảo luận."
"..." A Kiếm bỗng rối bời.
Sắc mặt y lúc này có chút u ám, lại nhanh chóng che giấu: "Nhưng dùng điện thoại thông báo sẽ nhanh hơn mà?"
A Kiếm nói: "Cậu tag tất cả mọi người trong nhóm chat đi, hoặc là gọi nhóm cũng được."
Để tiện làm nhiệm vụ, họ đã thêm số của nhau.
Dường như Nguyên Dục Tuyết thoáng cười, trong giọng có chút bất đắc dĩ: "Thử rồi, tin nhắn không gửi được."
A Kiếm ngạc nhiên, cúi xuống thử nhắn tin trong nhóm.
Quả nhiên như Nguyên Dục Tuyết nói, thời gian ngừng lại, tin nhắn không ngừng xoay vòng, cuối cùng biến thành dấu chấm than màu đỏ, không gửi được.
Đến đây thì gần như tất cả hoài nghi đều bị giải thích, Nguyên Dục Tuyết có sự bất đắc dĩ: "Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng làm chậm trễ thời gian."
A Kiếm cũng rất không muốn kéo dài.
Cũng không quá muốn dùng phương pháp kia vạch trần hắn --- Nhưng lúc này, sắc mặt y chìm xuống, hỏi hắn: "Giới Chu Diễn đâu?"
"Hả?"
Người bên ngoài có vẻ ngơ ngác, dường như không hiểu tại sao A Kiếm lại nhắc tới Giới Chu Diễn, thái độ mù mờ như thể không biết Giới Chu Diễn là ai.
Sắc mặt A Kiếm lúc này đã vô cùng xấu xí.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận... Nhưng khi người ngoài cửa nói "Trước hết anh ra đây đi, chúng ta đi tìm những người khác thảo luận", y đã bị ép phải nhận ra sơ hở cực lớn này.
A Kiếm nghiến răng, có chút không cam tâm, giọng nói cũng như thoát ra từ kẽ răng: "Giới Chu Diễn không ở bên cạnh cậu à?"
Đời nào A Kiếm ngờ được lại có một ngày mình chủ động nói như vậy.
Y phẫn nộ mắng: "Không tìm Giới Chu Diễn mà tới tìm tôi trước, Nguyên Dục Tuyết sao có thể..."
Nói đến đây, A Kiếm đã hơi nghẹn, không nói được nữa. Sau đó rất tức giận với người ngoài cửa --- Nếu không phải hắn, A Kiếm đã không nghĩ đến vấn đề chật vật này. Cho nên trong lúc giận chó đánh mèo cực đoan, A Kiếm rất không lịch sự chửi thẳng: "Mày nghĩ tao ngu à? Mẹ nó... Ngu cc."
Người ngoài cửa: "..."
Khi A Kiếm bắt đầu chửi người, chị Đỏ đã lo lắng đi tới chuẩn bị mở cửa cho Nguyên Dục Tuyết. Động tác tiến hành được một nửa rồi, Nguyên Dục Tuyết cũng gấp rút giục chị... Chị Đỏ nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề ngoài lề.
Nguyên Dục Tuyết là người rất ít khi giục người khác.
Đương nhiên cũng có thể là tình hình lúc này vô cùng khẩn cấp.
Nhưng trong đầu chị không hiểu sao lại hiện lên chuyện xảy ra tối nay.
Cũng là tiếng động thúc giục, chị bị lừa gạt muốn mở cửa, là Nguyên Dục Tuyết ngăn cản chị.
Lúc này không có Nguyên Dục Tuyết bên cạnh... Cậu ấy ở ngoài cửa.
Nhưng hai đoạn kí ức không hiểu sao lại kết nối với nhau, khiến động tác của chị trở nên ngập ngừng.
"Sao chị vẫn chưa mở cửa?" Nguyên Dục Tuyết lo lắng hỏi.
Chị Đỏ hơi cứng người, đáy mắt lướt qua một ít nghiền ngẫm, sau đó nói: "Xin lỗi, chị vừa ngủ dậy, quần áo chưa được chỉnh tề, trông khó coi lắm, sợ em để ý. Nguyên Dục Tuyết, hay em đợi chị thay đồ..."
Người kia đã nhanh chóng đáp: "Đương nhiên em không để ý, chúng ta là đồng đội, chị mở cửa trước đi."
Chị Đỏ cười khẩy. Chị và Nguyên Dục Tuyết ít nhiều cũng đã cùng sinh hoạt một thời gian, rất dễ nhìn ra được tính cách cậu.
Ở một vài thời điểm, Nguyên Dục Tuyết có vẻ tương đối chậm hiểu, nhưng cậu là người rất tôn trọng người khác. Không bao giờ có chuyện đêm hôm tới tìm chị, chị nói "quần áo chưa chỉnh tề" lại không chịu về phòng đợi chị sửa soạn xong lại tới, mà còn lờ đi tiếp tục giục chị mở cửa.
Nguyên Dục Tuyết thật sẽ không để loại tình huống khiến người ta bối rối này xảy ra, mà bên ngoài là thứ gì, lúc này cũng quá rõ ràng.
"Bà mày nhổ vào." Chị Đỏ vô cùng trào phúng, lạnh lùng nói: "Cút cho tao."
Một bên khác, lão Vương xuống giường, đèn trong phòng vẫn chưa bật.
Hồi trẻ thị lực của ông rất tốt, nhưng tuổi tác tăng cao, khả năng nhìn trong bóng tối cũng kém hẳn. Do vội vàng di chuyển, muốn nhanh chóng mở cửa cho Nguyên Dục Tuyết mà ông lảo đảo bị trật chân, kêu lên một tiếng đau đớn.
Mồ hôi lập tức chảy xuống, lão Vương định chỉnh lại, còn nhớ phải báo cáo với Nguyên Dục Tuyết: "Không có gì đâu. Tôi không sao, vừa rồi không cẩn thận bị trặc chân, không phải gặp quỷ."
Ông sợ Nguyên Dục Tuyết ở ngoài hiểu lầm, cho là ông xảy ra chuyện xông vào.
Thế thì hôm sau lại phải giúp ông sửa cửa... Đây chẳng phải là thêm phiền cho cậu ấy sao.
Nguyên Dục Tuyết ở ngoài cửa lại như có chút nghi hoặc tại sao lão Vương nói như vậy. Hắn đã hơi mất kiên nhẫn, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Chú không sao thì mau mở cửa cho tôi đi."
Chính câu nói này lại khiến lão Vương nhận ra bất thường. Ông dò xét nhìn ra cửa, bỗng bắt đầu đặt câu hỏi.
Người ngoài cửa đối đáp lưu loát, bao gồm những chi tiết nhỏ chỉ có lão Vương và Nguyên Dục Tuyết mới biết.
Sau đó lão Vương thở dài một tiếng, bỗng nói: "Tôi hỏi cái gì cậu cũng trả lời được ngay, chắc mất thời gian chuẩn bị lắm nhỉ?"
Còn không hề nghi ngờ với hành vi kì quái bỗng đặt các loại câu hỏi của ông, như thể biết trước ông sẽ nghi ngờ nên chuẩn bị đầy đủ vậy.
Tóm lại lão Vương thong thả dắt người ta đi một vòng xong, bình thản nói: "Không ra. Có giỏi thì vào đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ: Nhớ mồm đấy, đừng có vào rồi lại không chơi nổi
A Kiếm nghe được giọng Nguyên Dục Tuyết.
Hình như cậu vừa ngủ dậy, giọng nói còn hơi thiếu tỉnh táo, nghe như thầm thì mông lung, còn chứa đựng một phần mềm mại.
Cách một cánh cửa.
A Kiếm như thấy Nguyên Dục Tuyết dựa vào cửa, chất giọng luôn lành lạnh lúc này lại có một sự dịu dàng khó tả, như lông vũ tinh tế gãi lên vành tai A Kiếm.
Nguyên Dục Tuyết ở bên ngoài, rất ôn hòa nói với y ---
"A Kiếm, anh dậy chưa?" Nguyên Dục Tuyết nói, giọng điệu toát lên chút nôn nóng: "Mở cửa. Xảy ra chuyện rồi."
...
Cùng lúc đó, chị Đỏ cũng nghe được âm thanh tương tự.
Người ngoài cửa là Nguyên Dục Tuyết --- Âm sắc của cậu rất đặc biệt, lành lạnh lại êm tai, chỉ nghe cậu nói cũng là một dạng hưởng thụ. Đương nhiên chị Đỏ nghe ra được người ngoài cửa là cậu.
Nguyên Dục Tuyết chỉ mở miệng nói hai câu, chị Đỏ đã lập tức bật dậy xuống giường, gần như không chút nghi ngờ đi tới định mở cửa cho cậu.
Chị hỏi: "Sao thế? Sao nửa đêm rồi còn tới tìm chị?"
Chị cảm thấy hành vi của Nguyên Dục Tuyết hơi lạ --- Chẳng lẽ là bị thương. Chị nhíu mày, giọng điệu trở nên lo lắng, nghiêm túc hỏi cậu: "Em không bị thương chứ?"
Người kia chầm chậm đáp: "Không ạ, nhưng có chuyện quan trọng cần nói."
Gần như cùng lúc đó, ở một địa điểm khác.
Trong phòng ngủ trên tầng 6, lão Vương cũng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Mặc dù ông đang ngủ say, nhưng sức lực đã dồi dào, lại thêm tính tình tốt nên bị đánh thức cũng không tức giận, thậm chí còn vô thức lắng nghe người bên ngoài nói chuyện với mình.
Lão Vương nghe thấy là Nguyên Dục Tuyết gọi tên ông, giọng điệu có vẻ nghiêm túc, hình như xảy ra chuyện rồi. Thế là tỉnh hẳn, vuốt mặt nhìn ra cửa, còn hơi mông lung nói: "Nguyên Dục Tuyết? Cậu đừng sốt ruột... Từ từ rồi nói, để tôi mở cửa cho cậu."
Ở đầu khác, người chơi Tiểu Minh cũng không may mắn thoát khỏi.
Cửa vang lên tiếng gõ, giọng người ngoài cửa có vẻ gấp gáp, mang theo lo lắng.
Một bóng người chui ra khỏi chăn, để lộ mái tóc rối bời của mình.
Tiểu Minh thò mặt ra một chút, hít thở không khí bên ngoài.
Lông mày cậu ta luôn trong trạng thái kéo xuống, toát lên vẻ thiếu tinh thần, thoáng có chút hèn yếu.
Nhưng lúc này không biết có phải vì chưa tỉnh ngủ không, dáng vẻ nhu nhược thường ngày lại không thấy. Đuôi mắt cậu ta xếch lên, tạo một độ cong vô cùng lạnh lùng sắc bén, không còn vẻ co quắp rụt rè, mà trở nên bén nhọn khó dây vào.
Chỉ một giây sau khi mở mắt, sự sắc bén gần như tan rã. Đuôi mắt cậu ta chầm chậm kéo xuống, lại là cặp mắt cún con, lại là dáng vẻ nhu nhược dễ bắt nạt trước đó.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Minh không sốt ruột, thậm chí còn rụt người vào trong chăn tạo thành một cái núi nhỏ. Sau đó cậu ta nghe được giọng Nguyên Dục Tuyết rõ ràng truyền từ ngoài vào, có hơi hướm chỉ dẫn.
"Tiểu Minh." Nguyên Dục Tuyết gọi tên cậu ta, không ngừng lặp lại.
Vành tai Tiểu Minh thoáng nhúc nhích, khuôn mặt cũng có biểu cảm hết sức vi diệu, như ý thức được gì.
Nhưng lúc này, cậu ta vẫn lên tiếng, giọng điệu hốt hoảng mềm mại, dễ bị bắt chẹt, đáp lời Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết? Cậu, sao cậu lại ở ngoài? Khuya rồi, có chuyện gì cần, cần tìm tôi sao?"
Cậu ta nghe như sắp bị dọa khóc.
Nghe ra được sự sợ hãi của Tiểu Minh, giọng điệu Nguyên Dục Tuyết bỗng trở nên cứng rắn, lại không mất ý dụ dỗ, nói tương đối nhanh: "Có chút chuyện, tôi sợ cậu gặp nguy hiểm nên tới giúp."
Với một người không có chính kiến thì như vậy rất dễ khiến họ tuân theo.
"Ra đây mở cửa cho tôi đi." Nguyên Dục Tuyết nói.
- -- Gần như tất cả mọi người, cùng một thời điểm, nghe được tiếng Nguyên Dục Tuyết đứng trước cửa phòng mình gõ cửa hỏi thăm.
Thực tế thì đồng đội đêm hôm tới gõ cửa phòng là một chuyện hết sức kì quái, dù là bất cứ người nào làm ra thì đều có vẻ quái lạ không phù hợp.
Nhưng lúc này, người ở trước cửa lại là Nguyên Dục Tuyết.
Ở Nguyên Dục Tuyết có thứ gì đó khiến người ta tin tưởng, không ai cảm thấy giờ này cậu tới gõ cửa có gì lạ, càng sẽ không tức giận vì giấc ngủ bị quấy rầy.
A Kiếm nghe tiếng Nguyên Dục Tuyết, cõi lòng thoáng trở nên mềm mại, cán cân đã lệch sang một bên, ý nghĩ mở cửa xuất hiện.
Y thậm chí còn không xỏ dép, đặt chân xuống mặt sàn lạnh buốt, đi vài bước. Nguyên nhân chính ở chỗ này, hơi lạnh bốc lên từ bàn chân, lan khắp người, đầu óc cũng nhờ thế tỉnh táo hơn.
Y đột nhiên nghĩ đến chuyện lần trước mình bị quỷ quái mê hoặc, cảnh tượng trong nhà tắm đó.
... Hai tình huống không liên quan đến nhau, nhưng không hiểu sao y lại nhớ tới.
Rõ ràng người đã đi tới cửa, ngón tay đặt trên chốt cửa lạnh buốt, trong đầu A Kiếm bỗng toát ra một ý nghĩ: Bên ngoài thật sự là Nguyên Dục Tuyết sao?
"..."
Cũng có lẽ là do trước khi ngủ y không ngừng hồi tưởng lại chuyện kia, A Kiếm thực sự không biết nên làm gì để đối mặt với Nguyên Dục Tuyết, có tâm lý trốn tránh.
Cuối cùng y không mở cửa, hơi cúi đầu, vẻ mặt có phần u ám: "Xin lỗi, tôi vừa dậy. Có chuyện gì cậu nói luôn đi."
Người ngoài cửa di chuyển, tay rời khỏi cánh cửa.
Thái độ của A Kiếm bỗng thay đổi, trở nên vô cùng xa cách. Nguyên Dục Tuyết lại như không để ý, cậu im lặng vài giây, giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh, êm ái, lạnh nhạt như ấn tượng cậu mang lại cho mọi người: "Thời gian ngừng lại."
"Chúng ta đã bị vây trong đêm này."
A Kiếm nao nao, vô thức nhìn giờ trên điện thoại.
Vẫn là giờ khi y vừa tỉnh, nhưng từ lúc A Kiếm tỉnh đến giờ... Đáng lẽ phải trôi qua mấy phút rồi.
Đúng là thời gian của họ đã dừng lại.
Lúc A Kiếm tỉnh lại, y đã ý thức được dòng chảy thời gian không đúng. Chỉ ngủ hơn hai tiếng nhưng trạng thái cơ thể lại tốt đẹp ngoài dự đoán.
Cảm giác khác thường về mặt sinh lý đã gieo xuống hạt giống hoài nghi trong lòng A Kiếm, Nguyên Dục Tuyết đã xác nhận điều này.
Trong nhiệm vụ chính có một yêu cầu là phải thuận lợi sống sót hết một tháng.
Nếu thời gian dừng lại, bọn họ làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ?
"Mọi chuyện trở nên phiền phức rồi." Nguyên Dục Tuyết ở ngoài cửa nói: "Chắc anh còn nhớ nội dung nhiệm vụ, tình huống này... Không biết sẽ kéo dài cho tới khi nào."
"Nên chúng ta cần phải bàn bạc." Tiếng Nguyên Dục Tuyết trở nên nghiêm túc, cậu thúc giục: "Trước hết anh ra đây đi, chúng ta đi tìm những người khác thảo luận."
"..." A Kiếm bỗng rối bời.
Sắc mặt y lúc này có chút u ám, lại nhanh chóng che giấu: "Nhưng dùng điện thoại thông báo sẽ nhanh hơn mà?"
A Kiếm nói: "Cậu tag tất cả mọi người trong nhóm chat đi, hoặc là gọi nhóm cũng được."
Để tiện làm nhiệm vụ, họ đã thêm số của nhau.
Dường như Nguyên Dục Tuyết thoáng cười, trong giọng có chút bất đắc dĩ: "Thử rồi, tin nhắn không gửi được."
A Kiếm ngạc nhiên, cúi xuống thử nhắn tin trong nhóm.
Quả nhiên như Nguyên Dục Tuyết nói, thời gian ngừng lại, tin nhắn không ngừng xoay vòng, cuối cùng biến thành dấu chấm than màu đỏ, không gửi được.
Đến đây thì gần như tất cả hoài nghi đều bị giải thích, Nguyên Dục Tuyết có sự bất đắc dĩ: "Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng làm chậm trễ thời gian."
A Kiếm cũng rất không muốn kéo dài.
Cũng không quá muốn dùng phương pháp kia vạch trần hắn --- Nhưng lúc này, sắc mặt y chìm xuống, hỏi hắn: "Giới Chu Diễn đâu?"
"Hả?"
Người bên ngoài có vẻ ngơ ngác, dường như không hiểu tại sao A Kiếm lại nhắc tới Giới Chu Diễn, thái độ mù mờ như thể không biết Giới Chu Diễn là ai.
Sắc mặt A Kiếm lúc này đã vô cùng xấu xí.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận... Nhưng khi người ngoài cửa nói "Trước hết anh ra đây đi, chúng ta đi tìm những người khác thảo luận", y đã bị ép phải nhận ra sơ hở cực lớn này.
A Kiếm nghiến răng, có chút không cam tâm, giọng nói cũng như thoát ra từ kẽ răng: "Giới Chu Diễn không ở bên cạnh cậu à?"
Đời nào A Kiếm ngờ được lại có một ngày mình chủ động nói như vậy.
Y phẫn nộ mắng: "Không tìm Giới Chu Diễn mà tới tìm tôi trước, Nguyên Dục Tuyết sao có thể..."
Nói đến đây, A Kiếm đã hơi nghẹn, không nói được nữa. Sau đó rất tức giận với người ngoài cửa --- Nếu không phải hắn, A Kiếm đã không nghĩ đến vấn đề chật vật này. Cho nên trong lúc giận chó đánh mèo cực đoan, A Kiếm rất không lịch sự chửi thẳng: "Mày nghĩ tao ngu à? Mẹ nó... Ngu cc."
Người ngoài cửa: "..."
Khi A Kiếm bắt đầu chửi người, chị Đỏ đã lo lắng đi tới chuẩn bị mở cửa cho Nguyên Dục Tuyết. Động tác tiến hành được một nửa rồi, Nguyên Dục Tuyết cũng gấp rút giục chị... Chị Đỏ nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề ngoài lề.
Nguyên Dục Tuyết là người rất ít khi giục người khác.
Đương nhiên cũng có thể là tình hình lúc này vô cùng khẩn cấp.
Nhưng trong đầu chị không hiểu sao lại hiện lên chuyện xảy ra tối nay.
Cũng là tiếng động thúc giục, chị bị lừa gạt muốn mở cửa, là Nguyên Dục Tuyết ngăn cản chị.
Lúc này không có Nguyên Dục Tuyết bên cạnh... Cậu ấy ở ngoài cửa.
Nhưng hai đoạn kí ức không hiểu sao lại kết nối với nhau, khiến động tác của chị trở nên ngập ngừng.
"Sao chị vẫn chưa mở cửa?" Nguyên Dục Tuyết lo lắng hỏi.
Chị Đỏ hơi cứng người, đáy mắt lướt qua một ít nghiền ngẫm, sau đó nói: "Xin lỗi, chị vừa ngủ dậy, quần áo chưa được chỉnh tề, trông khó coi lắm, sợ em để ý. Nguyên Dục Tuyết, hay em đợi chị thay đồ..."
Người kia đã nhanh chóng đáp: "Đương nhiên em không để ý, chúng ta là đồng đội, chị mở cửa trước đi."
Chị Đỏ cười khẩy. Chị và Nguyên Dục Tuyết ít nhiều cũng đã cùng sinh hoạt một thời gian, rất dễ nhìn ra được tính cách cậu.
Ở một vài thời điểm, Nguyên Dục Tuyết có vẻ tương đối chậm hiểu, nhưng cậu là người rất tôn trọng người khác. Không bao giờ có chuyện đêm hôm tới tìm chị, chị nói "quần áo chưa chỉnh tề" lại không chịu về phòng đợi chị sửa soạn xong lại tới, mà còn lờ đi tiếp tục giục chị mở cửa.
Nguyên Dục Tuyết thật sẽ không để loại tình huống khiến người ta bối rối này xảy ra, mà bên ngoài là thứ gì, lúc này cũng quá rõ ràng.
"Bà mày nhổ vào." Chị Đỏ vô cùng trào phúng, lạnh lùng nói: "Cút cho tao."
Một bên khác, lão Vương xuống giường, đèn trong phòng vẫn chưa bật.
Hồi trẻ thị lực của ông rất tốt, nhưng tuổi tác tăng cao, khả năng nhìn trong bóng tối cũng kém hẳn. Do vội vàng di chuyển, muốn nhanh chóng mở cửa cho Nguyên Dục Tuyết mà ông lảo đảo bị trật chân, kêu lên một tiếng đau đớn.
Mồ hôi lập tức chảy xuống, lão Vương định chỉnh lại, còn nhớ phải báo cáo với Nguyên Dục Tuyết: "Không có gì đâu. Tôi không sao, vừa rồi không cẩn thận bị trặc chân, không phải gặp quỷ."
Ông sợ Nguyên Dục Tuyết ở ngoài hiểu lầm, cho là ông xảy ra chuyện xông vào.
Thế thì hôm sau lại phải giúp ông sửa cửa... Đây chẳng phải là thêm phiền cho cậu ấy sao.
Nguyên Dục Tuyết ở ngoài cửa lại như có chút nghi hoặc tại sao lão Vương nói như vậy. Hắn đã hơi mất kiên nhẫn, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Chú không sao thì mau mở cửa cho tôi đi."
Chính câu nói này lại khiến lão Vương nhận ra bất thường. Ông dò xét nhìn ra cửa, bỗng bắt đầu đặt câu hỏi.
Người ngoài cửa đối đáp lưu loát, bao gồm những chi tiết nhỏ chỉ có lão Vương và Nguyên Dục Tuyết mới biết.
Sau đó lão Vương thở dài một tiếng, bỗng nói: "Tôi hỏi cái gì cậu cũng trả lời được ngay, chắc mất thời gian chuẩn bị lắm nhỉ?"
Còn không hề nghi ngờ với hành vi kì quái bỗng đặt các loại câu hỏi của ông, như thể biết trước ông sẽ nghi ngờ nên chuẩn bị đầy đủ vậy.
Tóm lại lão Vương thong thả dắt người ta đi một vòng xong, bình thản nói: "Không ra. Có giỏi thì vào đây."
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ: Nhớ mồm đấy, đừng có vào rồi lại không chơi nổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.