Chương 242: Thôn Vàng Bạc (21): Ngày thứ tư đặt linh cữu.
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
Phản ứng rất nhỏ, lại đúng lúc bị Âu Phục ngồi đối diện bắt được.
Gã có vẻ rất nhàn, đến mức từng giây từng phút đều quan sát xem Nguyên Dục Tuyết đang làm cái gì. Dù cậu chỉ khựng lại một giây ngắn ngủi, không mấy rõ ràng, gã vẫn phát hiện ngay.
Âu Phục tiện tay đặt bát đũa xuống, đầy hứng thú uống một ngụm nước, rửa đi hương vị trong miệng rồi mới bắt đầu trêu Nguyên Dục Tuyết: "Sao, cậu cũng không thấy ngon à?"
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, nghi hoặc nhìn gã.
... Cũng không thấy ngon?
Trả lời cho câu hỏi của Âu Phục, Nguyên Dục Tuyết chầm chậm lắc đầu, tiếp tục gắp một miếng đậu sốt hành cho vào trong miệng.
Lúc ăn cơm cậu luôn rất lễ độ, không nhanh không chậm, từng miếng từng miếng đều đều, ai nhìn cũng muốn nhìn tiếp, thậm chí còn muốn ăn.
Nguyên Dục Tuyết lúc này trông không khác mấy với bình thường, vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn bất cứ lúc nào cũng có thể xách ra làm ví dụ điển hình của con nhà người ta.
Âu Phục nhướng mày, tiếp tục uống nước trà lạnh lẽo, không hỏi thêm.
Còn rất bướng.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Nguyên Dục Tuyết thu dọn chén đũa của mình, bỏ vào trong chậu nước, liếc phòng bếp một cái rồi mới đi.
... Trong phòng bếp không có ai.
Ăn tối xong, các người chơi cũng không có kế hoạch nào khác. Bởi vì trời ở đây luôn tối rất sớm, lại thêm kiêng kị sau 8 giờ không được ra cửa, hoạt động của người chơi chủ yếu tập trung vào ban ngày, trở lại biệt thự đồng nghĩa với điều tra hôm nay đã kết thúc... Huống hồ lúc này họ còn có một vấn đề rất khó giải quyết là Ghế Ngồi đang rất không bình thường.
Tiểu Tề là người ăn xong đầu tiên, nên cô lấy cơm mang lên cho cậu ta.
Ghế Ngồi vẫn bất động.
Phát hiện đồ ăn thì cậu ta ngồi dậy, cầm thìa múc từng chút bỏ vào miệng. Động tác có hơi cứng đờ, nhưng không khác mấy với người thường.
Tiểu Tề ngạc nhiên đứng nhìn, lại phát hiện trừ hành vi xúc cơm ăn, Ghế Ngồi không có phản ứng nào khác, đây thuần túy là hành động bản năng. Cô không khỏi lộ vẻ thất vọng lo lắng.
Do tình trạng của Ghế Ngồi, những người khác cũng không về phòng ngay mà sang đây xem cậu ta.
"Sao rồi?"
"Vẫn vậy..."
Tiểu Tề cũng không biết giải thích như thế nào.
Ghế Ngồi dường như chỉ còn bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất là ăn, trừ cái đó ra, cậu ta không có bất phản ứng với mọi loại kích thích từ bên ngoài.
Chỉ e trong thời gian kế tiếp cũng khó có thể tiếp tục nhiệm vụ, không khác mấy với người chết biết cử động.
Như thế ở trong phó bản là rất nguy hiểm.
Các người chơi có thể chăm sóc cậu ta bây giờ, nhưng khi thật sự có nguy hiểm thì không ai cứu Ghế Ngồi được.
Chỉ có thể mong cậu ta sớm hồi phục.
Cửa lại được mở ra, Nguyên Dục Tuyết bước vào.
Trong phòng, trừ A Đao ra, những người khác đều tới nhìn Ghế Ngồi chằm chằm, nhất là Tiểu Cao. Chị có vẻ rất đau đầu, đại khái là vì Ghế Ngồi có thể tỉnh dậy hay không liên quan tới chân tướng.
Chị chỉ có thể lục tìm đạo cụ của mình, bao gồm cả một vài thứ quý hiếm giúp gia tăng tinh thần lực, thoát khỏi thôi miên ảo giác, nhưng đều không giúp được gì cho Ghế Ngồi.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, im lặng đi tới bên cạnh cậu ta.
Cậu bình tĩnh nhìn vào mắt Ghế Ngồi, rà từ trên xuống dưới. Người ngoài nghĩ Nguyên Dục Tuyết chỉ đang quan sát rất bình thường, thực tế cậu đang tỉ mỉ quét hình kiểm tra.
Nhưng dù ra được đủ loại số liệu của cơ thể Ghế Ngồi, cậu vẫn không tra được vấn đề trong đó.
Số liệu cơ thể cậu ta rất tiêu chuẩn, thậm chí còn vượt trội người bình thường, não cũng không có bóng ma, nhưng tinh thần vẫn bị ảnh hưởng.
Sau vài phút, Nguyên Dục Tuyết tạm dừng nghiên cứu, nhìn đi chỗ khác.
Cứ dông dài ở đây cũng không làm được gì, Âu Phục đứng dậy: "Về thôi, mai lại xem có khá hơn không..."
Gã chực bỏ đi, nhưng bị Nguyên Dục Tuyết kéo ống tay áo, ra hiệu cho gã ở lại.
Âu Phục "Hửm?" một tiếng.
Để tiện cho các người chơi nhìn thấy thông tin mình muốn diễn đạt, lần này Nguyên Dục Tuyết đã viết sẵn ra giấy. Mở tờ giấy trắng ra, trên đó có một dòng chữ. Cậu giơ nó lên, để tất cả thấy được, rất ngoan nhìn họ ---
Không hiểu sao Âu Phục thấy rất buồn cười. Loại cảm giác này tới quá đột ngột, làm gã cười ra tiếng thật, khiến những người khác khó hiểu nhìn sang.
"Khụ khụ, không có gì."
Âu Phục kịp thời nghiêm mặt, tỏ vẻ mình rất nghiêm túc, nhìn xem Nguyên Dục Tuyết viết gì.
Gã còn tưởng là thông tin quan trọng, cái này là căn cứ vào thuộc tính "kiệm lời" trong mọi tình huống của Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng dòng chữ này lại rất không liên quan.
Chí ít trong mắt những người ở đây, không ai hiểu Nguyên Dục Tuyết muốn biểu đạt điều gì.
"Bữa tối không phải do dì giúp việc mọi khi nấu".
Âu Phục nhướng mày, đọc xong còn rất ngạc nhiên hỏi lại: "Hương vị có khác mấy đâu? Thế mà cậu cũng nếm ra được à?"
Sau đó gã có vẻ do dự, ngẫm nghĩ một hồi lại bắt đầu an ủi Nguyên Dục Tuyết: "Chắc là người ta bận một hai ngày gì đó, mai là quay lại thôi. Mà cậu cũng công tử thật đấy, sao cái lưỡi nhạy thế, hương vị thay đổi có một chút mà cũng không quen à?"
Không hiểu gã nghĩ cái gì, Âu Phục cho rằng Nguyên Dục Tuyết đang phàn nàn với họ, hay nói đúng hơn là làm nũng.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu không hiểu tại sao Âu Phục lại cho rằng cậu khó chịu vì hương vị thay đổi nên nêu ý kiến, thấy gã nói thế, bản thân cũng cạn lời không biết nói thế nào.
Kinh khủng hơn là những người khác đều bị Âu Phục thao túng tâm lý. Tiểu Tề nghe vậy rất bình tĩnh nhìn Nguyên Dục Tuyết, chấp nhận lí do này: "Ơ, cậu đói à? Hay là tôi xuống bếp nấu cho cậu bát mì cà chua với trứng nhé?"
Hầu hết người chơi đều biết nấu ăn để giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản, vì không phải phó bản nào cũng có người sắp xếp sẵn cơm nước cho. Ví dụ như phó bản ở nơi rừng rú hoang tàn thì chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Mà Tiểu Tề vừa hay là một trong những người nấu rất ngon.
Phòng bếp trong nhà của Béo là hình thức mở, lại thêm ở nông thôn nên luôn trữ sẵn một ít nguyên liệu nấu ăn.
Béo từng nói họ có thể thoái mái sử dụng đồ dùng trong nhà, nên nếu muốn xuống bếp nấu cơm cũng không thành vấn đề. Chẳng qua là không ai làm thế, có thời gian thà đi làm nhiệm vụ tìm manh mối còn hơn. Đã có người nấu cho ăn, ai lại rảnh xuống bếp nữa, có đồ để ăn là tốt lắm rồi.
Nhưng những chuyện này mà dính tới Nguyên Dục Tuyết, họ đều cảm thấy rất bình thường.
Thậm chí tư duy còn thay đổi theo chiều hướng rất bất công.
Họ cảm thấy cơm nước khó ăn thì thôi, người ta khó khăn lắm mới quen được, tự dưng lại đổi đầu bếp. Ăn không quen thì cũng không thể trách Nguyên Dục Tuyết được, cậu ấy là người rất dễ tính, cái này hoàn toàn là do Béo làm việc không thỏa đáng.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu càng không biết phải nói gì, nửa ngày sau mới cầm lại tờ giấy, tiếp tục viết.
"... Không phải, tôi cho rằng đây là một manh mối".
Bình thường đều là bà dì đó nấu cơm, hôm nay lại thay người, mà Béo không hề đề cập với người chơi mình thuê người khác, hay là đuổi việc người cũ.
Chứng tỏ hôm nay bà ấy xin nghỉ có việc, có thể chỉ là hôm nay, có thể là cả mấy ngày tới.
Nguyên Dục Tuyết không phát hiện vết tích người lạ vào biệt thự, chứng tỏ bữa tối là do Béo nấu.
Chuyện này rất bình thường, không có gì vô lý, có thể là dì giúp việc có chuyện phải xin nghỉ.
Nhưng điều khiến Nguyên Dục Tuyết thấy lạ là, Béo đã cố gắng bắt chước cách nêm nếm của dì giúp việc.
--- Từ độ mặn nhạt cho tới lựa chọn nguyên liệu, gần như không khác mấy.
Hôm qua ăn lẩu, Nguyên Dục Tuyết đã để ý là Béo thích đồ cay, đồ dầu mỡ, hoàn toàn trái ngược với kiểu đồ chay nhạt thếch tối nay. Thay vì nói là hai người có khẩu vị giống nhau, chi bằng nói Béo đang cố gắng bắt chước.
Nếu không phải Nguyên Dục Tuyết có giác quan siêu nhạy thì chắc chẳng ai nhận ra đồ ăn tối nay do người nào nấu.
Một chi tiết hết sức bình thường, có thể từ đó suy ra một lí do đơn giản --- Béo không muốn người chơi biết hôm nay dì nấu bếp xin nghỉ.
Ông ta đang che giấu chuyện này.
Tới đây, những người khác vẫn chưa hiểu.
Tại sao Béo phải làm vậy, dù họ biết dì giúp việc xin nghỉ thì cũng sẽ chẳng để ý.
Ở trong phó bản đương nhiên sẽ có vài NPC rất quan trọng cần được chú ý, ví dụ như Béo với vai trò dẫn đường, gia đình ông Lý, còn có vài nhân vật đặc biệt tới nay vẫn chưa xuất hiện như trưởng thôn.
Nhưng dì giúp việc, họ chỉ cho rằng bà ấy là NPC được sắp xếp để giải quyết nhu cầu sinh hoạt cơ bản cho người chơi, không ý thức được bà ấy có công dụng gì quan trọng.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục viết ra giấy:
"... Béo từng nói, trước kia dì giúp việc chuyên nấu cơm tập thể trong thôn nên chú trọng hiệu suất, hương vị chỉ bình thường. Trước đó tôi từng hỏi dì ấy là lúc không làm việc cho Béo thì dì làm gì, vì trong thôn không có quán ăn hay nhà hàng. Bà ấy nói sẽ nhận một vài 'việc lặt vặt' như là trong thôn có người tổ chức lễ mừng thọ, tiệc cưới hay ma chay, hoặc xây nhà mới cần nấu đồ ăn cho thợ thì bà ấy sẽ phụ trách nấu nướng".
Thôn Vàng không lớn, có chuyện xảy ra thì dù là người ngoài cũng sẽ biết ngay.
Thế nên tất cả người chơi đều biết, gần đây không có việc gì vui, mấy việc động thổ như xây nhà cũng không thấy.
Nhưng tang lễ thì có một cái.
Mà còn là cái họ rất để ý ---
Sau một hồi trầm tư, Tiểu Cao lên tiếng: "Ý cậu là nhà ông Lý đang chuẩn bị đưa tang?"
Nhiệm vụ của Tiểu Tề là nghe ngóng tin tức bên nhà ông Lý.
Mặc dù ông ta rất kín miệng về thời gian đưa tang cụ thể, không chịu nhả ra bất cứ tin tức nào cho nhóm người lạ này, chỉ bảo còn chưa tính tới, muốn giữ con gái ở nhà thêm vài ngày. Nhưng có lẽ là nhờ thiên phú của mình, Tiểu Tề vẫn nắm được vài thông tin, ví dụ như vài tập tục nhỏ trong thôn Vàng Bạc.
Người chết ở thôn Bạc hay thôn Vàng, đều sẽ được chôn ở bên thôn Bạc.
Còn có một cái nữa là, không rõ quy trình mai táng ở những nơi khác ra sao, nhưng ở thôn Vàng Bạc, văn hóa mai táng của họ bao gồm trước khi đưa tang phải mời cơm chay đàn ông trong thôn.
Bữa cơm chay này không cần khách mang lễ tới, nhưng yêu cầu họ ăn uống no đủ, ngày hôm sau phải tới hỗ trợ đưa tang, bê quan tài, lo liệu mai táng.
Đặt linh cữu có một quy tắc bất thành văn là có thể đặt trong nhà 3 ngày, 5 ngày hoặc 7 ngày.
Cụ thể dài hay ngắn thì tùy thuộc vào tập tục vùng đó hoặc là khí hậu.
Nhưng theo tập tục ở cái thôn này, có vẻ như họ định đóng quan đưa tang vào ngày thứ tư, một mốc thời gian có thể nói là hết sức quái dị.
Âu Phục nói: "Tức là cậu cho rằng, ngày mai, nhà lão Lý sẽ mang người đi chôn?"
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, viết hai chữ ra giấy:
"Rạng sáng".
Không phải "ngày mai".
Nguyên Dục Tuyết cho rằng sẽ là rạng sáng ngày thứ tư.
Nếu bữa ăn tối nay chỉ là gợi ý mơ hồ cho người chơi về thời gian đưa tang, vậy thứ nhắc nhở trực tiếp là...
Nguyên Dục Tuyết mở điện thoại, tìm bức ảnh chụp quan tài hôm trước, lẳng lặng giơ cho mọi người xem.
Bức hình này đã "ma quái" hết sức rõ rệt.
Quan tài ở sát gần ống kính, cả màn hình bị khuôn mặt của con gái ông Lý chiếm lĩnh.
Sắc mặt cô tái xanh dị dạng, đôi mắt trợn to quỷ dị, nhìn chằm chằm vào ống kính.
Khoảng cách của mặt cô gái với ống kính rất gần, có thể nói là dí mặt vào màn hình điện thoại của Nguyên Dục Tuyết.
Như thể một giây sau, cô ấy sẽ xuyên qua màn hình, xuất hiện trước mắt họ.
Phản ứng rất nhỏ, lại đúng lúc bị Âu Phục ngồi đối diện bắt được.
Gã có vẻ rất nhàn, đến mức từng giây từng phút đều quan sát xem Nguyên Dục Tuyết đang làm cái gì. Dù cậu chỉ khựng lại một giây ngắn ngủi, không mấy rõ ràng, gã vẫn phát hiện ngay.
Âu Phục tiện tay đặt bát đũa xuống, đầy hứng thú uống một ngụm nước, rửa đi hương vị trong miệng rồi mới bắt đầu trêu Nguyên Dục Tuyết: "Sao, cậu cũng không thấy ngon à?"
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, nghi hoặc nhìn gã.
... Cũng không thấy ngon?
Trả lời cho câu hỏi của Âu Phục, Nguyên Dục Tuyết chầm chậm lắc đầu, tiếp tục gắp một miếng đậu sốt hành cho vào trong miệng.
Lúc ăn cơm cậu luôn rất lễ độ, không nhanh không chậm, từng miếng từng miếng đều đều, ai nhìn cũng muốn nhìn tiếp, thậm chí còn muốn ăn.
Nguyên Dục Tuyết lúc này trông không khác mấy với bình thường, vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn bất cứ lúc nào cũng có thể xách ra làm ví dụ điển hình của con nhà người ta.
Âu Phục nhướng mày, tiếp tục uống nước trà lạnh lẽo, không hỏi thêm.
Còn rất bướng.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc.
Nguyên Dục Tuyết thu dọn chén đũa của mình, bỏ vào trong chậu nước, liếc phòng bếp một cái rồi mới đi.
... Trong phòng bếp không có ai.
Ăn tối xong, các người chơi cũng không có kế hoạch nào khác. Bởi vì trời ở đây luôn tối rất sớm, lại thêm kiêng kị sau 8 giờ không được ra cửa, hoạt động của người chơi chủ yếu tập trung vào ban ngày, trở lại biệt thự đồng nghĩa với điều tra hôm nay đã kết thúc... Huống hồ lúc này họ còn có một vấn đề rất khó giải quyết là Ghế Ngồi đang rất không bình thường.
Tiểu Tề là người ăn xong đầu tiên, nên cô lấy cơm mang lên cho cậu ta.
Ghế Ngồi vẫn bất động.
Phát hiện đồ ăn thì cậu ta ngồi dậy, cầm thìa múc từng chút bỏ vào miệng. Động tác có hơi cứng đờ, nhưng không khác mấy với người thường.
Tiểu Tề ngạc nhiên đứng nhìn, lại phát hiện trừ hành vi xúc cơm ăn, Ghế Ngồi không có phản ứng nào khác, đây thuần túy là hành động bản năng. Cô không khỏi lộ vẻ thất vọng lo lắng.
Do tình trạng của Ghế Ngồi, những người khác cũng không về phòng ngay mà sang đây xem cậu ta.
"Sao rồi?"
"Vẫn vậy..."
Tiểu Tề cũng không biết giải thích như thế nào.
Ghế Ngồi dường như chỉ còn bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất là ăn, trừ cái đó ra, cậu ta không có bất phản ứng với mọi loại kích thích từ bên ngoài.
Chỉ e trong thời gian kế tiếp cũng khó có thể tiếp tục nhiệm vụ, không khác mấy với người chết biết cử động.
Như thế ở trong phó bản là rất nguy hiểm.
Các người chơi có thể chăm sóc cậu ta bây giờ, nhưng khi thật sự có nguy hiểm thì không ai cứu Ghế Ngồi được.
Chỉ có thể mong cậu ta sớm hồi phục.
Cửa lại được mở ra, Nguyên Dục Tuyết bước vào.
Trong phòng, trừ A Đao ra, những người khác đều tới nhìn Ghế Ngồi chằm chằm, nhất là Tiểu Cao. Chị có vẻ rất đau đầu, đại khái là vì Ghế Ngồi có thể tỉnh dậy hay không liên quan tới chân tướng.
Chị chỉ có thể lục tìm đạo cụ của mình, bao gồm cả một vài thứ quý hiếm giúp gia tăng tinh thần lực, thoát khỏi thôi miên ảo giác, nhưng đều không giúp được gì cho Ghế Ngồi.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, im lặng đi tới bên cạnh cậu ta.
Cậu bình tĩnh nhìn vào mắt Ghế Ngồi, rà từ trên xuống dưới. Người ngoài nghĩ Nguyên Dục Tuyết chỉ đang quan sát rất bình thường, thực tế cậu đang tỉ mỉ quét hình kiểm tra.
Nhưng dù ra được đủ loại số liệu của cơ thể Ghế Ngồi, cậu vẫn không tra được vấn đề trong đó.
Số liệu cơ thể cậu ta rất tiêu chuẩn, thậm chí còn vượt trội người bình thường, não cũng không có bóng ma, nhưng tinh thần vẫn bị ảnh hưởng.
Sau vài phút, Nguyên Dục Tuyết tạm dừng nghiên cứu, nhìn đi chỗ khác.
Cứ dông dài ở đây cũng không làm được gì, Âu Phục đứng dậy: "Về thôi, mai lại xem có khá hơn không..."
Gã chực bỏ đi, nhưng bị Nguyên Dục Tuyết kéo ống tay áo, ra hiệu cho gã ở lại.
Âu Phục "Hửm?" một tiếng.
Để tiện cho các người chơi nhìn thấy thông tin mình muốn diễn đạt, lần này Nguyên Dục Tuyết đã viết sẵn ra giấy. Mở tờ giấy trắng ra, trên đó có một dòng chữ. Cậu giơ nó lên, để tất cả thấy được, rất ngoan nhìn họ ---
Không hiểu sao Âu Phục thấy rất buồn cười. Loại cảm giác này tới quá đột ngột, làm gã cười ra tiếng thật, khiến những người khác khó hiểu nhìn sang.
"Khụ khụ, không có gì."
Âu Phục kịp thời nghiêm mặt, tỏ vẻ mình rất nghiêm túc, nhìn xem Nguyên Dục Tuyết viết gì.
Gã còn tưởng là thông tin quan trọng, cái này là căn cứ vào thuộc tính "kiệm lời" trong mọi tình huống của Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng dòng chữ này lại rất không liên quan.
Chí ít trong mắt những người ở đây, không ai hiểu Nguyên Dục Tuyết muốn biểu đạt điều gì.
"Bữa tối không phải do dì giúp việc mọi khi nấu".
Âu Phục nhướng mày, đọc xong còn rất ngạc nhiên hỏi lại: "Hương vị có khác mấy đâu? Thế mà cậu cũng nếm ra được à?"
Sau đó gã có vẻ do dự, ngẫm nghĩ một hồi lại bắt đầu an ủi Nguyên Dục Tuyết: "Chắc là người ta bận một hai ngày gì đó, mai là quay lại thôi. Mà cậu cũng công tử thật đấy, sao cái lưỡi nhạy thế, hương vị thay đổi có một chút mà cũng không quen à?"
Không hiểu gã nghĩ cái gì, Âu Phục cho rằng Nguyên Dục Tuyết đang phàn nàn với họ, hay nói đúng hơn là làm nũng.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu không hiểu tại sao Âu Phục lại cho rằng cậu khó chịu vì hương vị thay đổi nên nêu ý kiến, thấy gã nói thế, bản thân cũng cạn lời không biết nói thế nào.
Kinh khủng hơn là những người khác đều bị Âu Phục thao túng tâm lý. Tiểu Tề nghe vậy rất bình tĩnh nhìn Nguyên Dục Tuyết, chấp nhận lí do này: "Ơ, cậu đói à? Hay là tôi xuống bếp nấu cho cậu bát mì cà chua với trứng nhé?"
Hầu hết người chơi đều biết nấu ăn để giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản, vì không phải phó bản nào cũng có người sắp xếp sẵn cơm nước cho. Ví dụ như phó bản ở nơi rừng rú hoang tàn thì chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Mà Tiểu Tề vừa hay là một trong những người nấu rất ngon.
Phòng bếp trong nhà của Béo là hình thức mở, lại thêm ở nông thôn nên luôn trữ sẵn một ít nguyên liệu nấu ăn.
Béo từng nói họ có thể thoái mái sử dụng đồ dùng trong nhà, nên nếu muốn xuống bếp nấu cơm cũng không thành vấn đề. Chẳng qua là không ai làm thế, có thời gian thà đi làm nhiệm vụ tìm manh mối còn hơn. Đã có người nấu cho ăn, ai lại rảnh xuống bếp nữa, có đồ để ăn là tốt lắm rồi.
Nhưng những chuyện này mà dính tới Nguyên Dục Tuyết, họ đều cảm thấy rất bình thường.
Thậm chí tư duy còn thay đổi theo chiều hướng rất bất công.
Họ cảm thấy cơm nước khó ăn thì thôi, người ta khó khăn lắm mới quen được, tự dưng lại đổi đầu bếp. Ăn không quen thì cũng không thể trách Nguyên Dục Tuyết được, cậu ấy là người rất dễ tính, cái này hoàn toàn là do Béo làm việc không thỏa đáng.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu càng không biết phải nói gì, nửa ngày sau mới cầm lại tờ giấy, tiếp tục viết.
"... Không phải, tôi cho rằng đây là một manh mối".
Bình thường đều là bà dì đó nấu cơm, hôm nay lại thay người, mà Béo không hề đề cập với người chơi mình thuê người khác, hay là đuổi việc người cũ.
Chứng tỏ hôm nay bà ấy xin nghỉ có việc, có thể chỉ là hôm nay, có thể là cả mấy ngày tới.
Nguyên Dục Tuyết không phát hiện vết tích người lạ vào biệt thự, chứng tỏ bữa tối là do Béo nấu.
Chuyện này rất bình thường, không có gì vô lý, có thể là dì giúp việc có chuyện phải xin nghỉ.
Nhưng điều khiến Nguyên Dục Tuyết thấy lạ là, Béo đã cố gắng bắt chước cách nêm nếm của dì giúp việc.
--- Từ độ mặn nhạt cho tới lựa chọn nguyên liệu, gần như không khác mấy.
Hôm qua ăn lẩu, Nguyên Dục Tuyết đã để ý là Béo thích đồ cay, đồ dầu mỡ, hoàn toàn trái ngược với kiểu đồ chay nhạt thếch tối nay. Thay vì nói là hai người có khẩu vị giống nhau, chi bằng nói Béo đang cố gắng bắt chước.
Nếu không phải Nguyên Dục Tuyết có giác quan siêu nhạy thì chắc chẳng ai nhận ra đồ ăn tối nay do người nào nấu.
Một chi tiết hết sức bình thường, có thể từ đó suy ra một lí do đơn giản --- Béo không muốn người chơi biết hôm nay dì nấu bếp xin nghỉ.
Ông ta đang che giấu chuyện này.
Tới đây, những người khác vẫn chưa hiểu.
Tại sao Béo phải làm vậy, dù họ biết dì giúp việc xin nghỉ thì cũng sẽ chẳng để ý.
Ở trong phó bản đương nhiên sẽ có vài NPC rất quan trọng cần được chú ý, ví dụ như Béo với vai trò dẫn đường, gia đình ông Lý, còn có vài nhân vật đặc biệt tới nay vẫn chưa xuất hiện như trưởng thôn.
Nhưng dì giúp việc, họ chỉ cho rằng bà ấy là NPC được sắp xếp để giải quyết nhu cầu sinh hoạt cơ bản cho người chơi, không ý thức được bà ấy có công dụng gì quan trọng.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục viết ra giấy:
"... Béo từng nói, trước kia dì giúp việc chuyên nấu cơm tập thể trong thôn nên chú trọng hiệu suất, hương vị chỉ bình thường. Trước đó tôi từng hỏi dì ấy là lúc không làm việc cho Béo thì dì làm gì, vì trong thôn không có quán ăn hay nhà hàng. Bà ấy nói sẽ nhận một vài 'việc lặt vặt' như là trong thôn có người tổ chức lễ mừng thọ, tiệc cưới hay ma chay, hoặc xây nhà mới cần nấu đồ ăn cho thợ thì bà ấy sẽ phụ trách nấu nướng".
Thôn Vàng không lớn, có chuyện xảy ra thì dù là người ngoài cũng sẽ biết ngay.
Thế nên tất cả người chơi đều biết, gần đây không có việc gì vui, mấy việc động thổ như xây nhà cũng không thấy.
Nhưng tang lễ thì có một cái.
Mà còn là cái họ rất để ý ---
Sau một hồi trầm tư, Tiểu Cao lên tiếng: "Ý cậu là nhà ông Lý đang chuẩn bị đưa tang?"
Nhiệm vụ của Tiểu Tề là nghe ngóng tin tức bên nhà ông Lý.
Mặc dù ông ta rất kín miệng về thời gian đưa tang cụ thể, không chịu nhả ra bất cứ tin tức nào cho nhóm người lạ này, chỉ bảo còn chưa tính tới, muốn giữ con gái ở nhà thêm vài ngày. Nhưng có lẽ là nhờ thiên phú của mình, Tiểu Tề vẫn nắm được vài thông tin, ví dụ như vài tập tục nhỏ trong thôn Vàng Bạc.
Người chết ở thôn Bạc hay thôn Vàng, đều sẽ được chôn ở bên thôn Bạc.
Còn có một cái nữa là, không rõ quy trình mai táng ở những nơi khác ra sao, nhưng ở thôn Vàng Bạc, văn hóa mai táng của họ bao gồm trước khi đưa tang phải mời cơm chay đàn ông trong thôn.
Bữa cơm chay này không cần khách mang lễ tới, nhưng yêu cầu họ ăn uống no đủ, ngày hôm sau phải tới hỗ trợ đưa tang, bê quan tài, lo liệu mai táng.
Đặt linh cữu có một quy tắc bất thành văn là có thể đặt trong nhà 3 ngày, 5 ngày hoặc 7 ngày.
Cụ thể dài hay ngắn thì tùy thuộc vào tập tục vùng đó hoặc là khí hậu.
Nhưng theo tập tục ở cái thôn này, có vẻ như họ định đóng quan đưa tang vào ngày thứ tư, một mốc thời gian có thể nói là hết sức quái dị.
Âu Phục nói: "Tức là cậu cho rằng, ngày mai, nhà lão Lý sẽ mang người đi chôn?"
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, viết hai chữ ra giấy:
"Rạng sáng".
Không phải "ngày mai".
Nguyên Dục Tuyết cho rằng sẽ là rạng sáng ngày thứ tư.
Nếu bữa ăn tối nay chỉ là gợi ý mơ hồ cho người chơi về thời gian đưa tang, vậy thứ nhắc nhở trực tiếp là...
Nguyên Dục Tuyết mở điện thoại, tìm bức ảnh chụp quan tài hôm trước, lẳng lặng giơ cho mọi người xem.
Bức hình này đã "ma quái" hết sức rõ rệt.
Quan tài ở sát gần ống kính, cả màn hình bị khuôn mặt của con gái ông Lý chiếm lĩnh.
Sắc mặt cô tái xanh dị dạng, đôi mắt trợn to quỷ dị, nhìn chằm chằm vào ống kính.
Khoảng cách của mặt cô gái với ống kính rất gần, có thể nói là dí mặt vào màn hình điện thoại của Nguyên Dục Tuyết.
Như thể một giây sau, cô ấy sẽ xuyên qua màn hình, xuất hiện trước mắt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.