Chương 255: Thôn Vàng Bạc (34): Run rẩy nằm rạp.
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
Mặc dù đầy bụng nghi hoặc, nhưng ở thời điểm này đương nhiên chẳng ai lại nói ra, mà đám dân làng có vẻ còn căng thẳng hơn cả họ.
Ánh trăng đong đưa chiếu sáng khuôn mặt người vừa xuất hiện, ông Lý đứng phắt dậy với vẻ nham hiểm tàn ác, giọng điệu thù hằn đầy chỉ trích: "Rốt cuộc mày là ai! Đứng im ở đó, không được nhúc nhích!"
Đương nhiên Nguyên Dục Tuyết không nghe.
Cậu như bóng ma, thoáng cái đã tiếp cận dân làng và người chơi ---
Các người chơi rất ngạc nhiên, trong thời khắc nguy hiểm đột nhiên bị người ta tiếp cận lại không hề trực giác đề phòng, thậm chí là chết sững tại chỗ để mặc cho cậu áp sát.
Nếu trước mắt là kẻ địch, mà vừa rồi Nguyên Dục Tuyết muốn tấn công, thì e là tất cả đã chết ở đây.
Nhưng rõ là thiếu niên không muốn giết họ, chỉ cướp đống cá trong tay ba người.
Là mấy cái xiên cá nướng.
"..."
Tay trống không, dù là mùi thơm hay mùi tanh thì đều đã đi xa.
Âu Phục và Tiểu Cao có phản ứng khá nhanh, chực vươn tay ngăn cản... Bỗng ý thức được: Tại sao mình phải ngăn cản?
Nếu mấy con cá này bị lấy đi thật, với họ lại là chuyện tốt.
Nghĩ vậy, hai người có điều suy tư ngẩng lên. Ánh mắt sượt qua khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết, thấy một màu trắng muốt xinh đẹp, cùng với đường nét lạnh lẽo như tuyết ở sát gần làm họ giật mình, dường như ngửi được cả mùi hương dễ chịu trên người đối phương, mặt lập tức ửng lên đầy khả nghi.
Ông Lý cau mày, ánh mắt trở nên hung hãn, nhặt tảng đá làm vũ khí, cứ thế đập tới, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhanh hơn nhiều, dễ dàng né tránh.
Thấy hành vi của Nguyên Dục Tuyết, vô vàn suy đoán và nghi ngờ dấy lên trong bụng, lập tức sầm mặt quát: "Mày là người xứ khác!"
Nguyên Dục Tuyết không đáp, cậu không cần phải giải thích.
Dù sao câu nói đó không thể tính là chứng cứ.
Mục tiêu của cậu không chỉ có xiên cá trong tay người chơi, mà cả những con cá đang bị dân làng nắm chặt trong tay, ném những con cá đã ít nhiều không hoàn chỉnh đó vào lại chiếc lưới màu bạc.
Cá đang nằm trong lưới lập tức quẫy đuôi, dường như kinh ngạc trước sự thê thảm của đồng loại, cũng có thể là bị đống máu tươi kích thích.
Động tác của Nguyên Dục Tuyết rất dứt khoát, nhưng vì phải tiếp xúc trực tiếp với cá, không thể tránh khỏi bị dính máu vào người, khiến nước da vốn trắng muốt lại càng bật lên nét tà mị. Dòng máu đỏ trượt theo cánh tay, thấm ướt ống tay áo.
Đằng nào lát nữa cũng phải "thủ tiêu" đống quần áo này nên cậu không ngại.
Nhưng dù biết đó không phải máu của Nguyên Dục Tuyết, mấy người chơi thấy vậy vẫn không khỏi hoảng hốt, ấn đường giật giật, cố dời tầm mắt.
Nhu cầu của dân làng với loài cá kì lạ này lớn hơn người chơi rất nhiều. Sau khi thấy cá trên tay mình bị cướp, họ bùng nổ phẫn nộ và địch ý rõ rệt. Nhưng dù có đồng loạt nhào tới, dùng tốc độ kinh khủng giống như loài thú, thì vẫn bị Nguyên Dục Tuyết dùng một tốc độ còn khó tin hơn né tránh.
Thân thủ của cậu quá tốt, nhiều người như vậy lại không ai chạm được nổi vào vạt áo kia.
Có vẻ như Nguyên Dục Tuyết muốn giữ thể lực, cũng để tiện né tránh hơn, cậu rất ít khi phản kích. Nhưng một khi đánh trả đòn nào cũng chuẩn xác, lưu loát nhanh gọn... Tay cậu phải cướp cá, mà sức chân lớn hơn tay, nên cậu thường dùng chân công kích.
Một phát đạp vào bụng thôn dân nhào lên, cường độ mạnh tới đáng sợ.
Nếu có thể quan sát tỉ mỉ thì sẽ thấy đế giày va chạm với phần bụng mềm mại khiến nó lõm xuống, thịt cũng chấn động theo.
Bất cứ ai ăn một đạp đó đều bay ra ngoài, tay ôm bụng, dường như nghe được cả tiếng nội tạng bên trong vỡ nát, phát ra những âm hưởng va chạm kì lạ.
Nhưng một tay ôm bụng, đám thôn dân vẫn cố gắng đứng dậy, dùng ánh mắt hận thù nhìn Nguyên Dục Tuyết như muốn xé xác cậu. Hận ý và ác ý rõ rệt như sắp chảy thành dòng.
Ba người chơi chắc chắn sẽ không tham gia, nhưng Âu Phục thấy cảnh này lại có ý tưởng.
... Gã mơ hồ có một suy đoán.
Tuy là rất vô lý, nhưng khi loại bỏ mọi trường hợp thì cái còn lại chính là sự thật.
Có điều kích thích thị giác quá mức như vậy vẫn khiến gã ngần ngại không dám khẳng định ngay.
Gã lí trí phân tích, dù người trước mặt có phải Nguyên Dục Tuyết hay không, mục đích cậu thay đổi ngoại hình cũng rất dễ đoán... Không thể để kế hoạch của cậu ấy thất bại được.
Vào lúc như thế này, người chơi bọn họ nhất định phải được phân chia rạch ròi với "người xa lạ" đột nhiên xuất hiện.
Thế là Âu Phục tính chơi động tác giả, gã tiến tới như muốn giúp đỡ dân làng bắt lại vị khách không mời này.
Nhưng khi ra tay, gã cố ý để chỗ yếu ớt nhất hiện ra trước mặt thiếu niên làm sơ hở, tiện cho cậu dễ dàng đánh bại mình trong một đòn.
Trước đó Âu Phục đã quan sát, Nguyên Dục Tuyết đánh có thể nói là không hề nể tình. Sức mạnh như vậy mà phang vào người gã, dù với cơ thể xuất sắc của người chơi thì gã đảm bảo mình vẫn sẽ ăn đủ.
Nhưng khổ nhục kế bao giờ cũng là thứ hữu hiệu nhất.
Ngay khi Âu Phục áp sát, Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn gã một cái.
Hàng mày khẽ nhướng, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người gã.
Càng tới gần thì Âu Phục càng cảm nhận được sự lạnh lẽo của người này, nhưng cứ phải như vậy, nốt ruồi son nơi khóe mắt quá diễm lệ. Đôi mắt đen nhánh lóe lên sự "khó hiểu", thấy vậy, đầu Âu Phục trống rỗng nửa giây, không biết phải làm sao.
Sau đó là lo lắng ---
Cậu ấy chắc sẽ nhìn ra được là mình đang diễn trò chứ không phải đánh thật chứ?
Nếu bị hiểu lầm, sự hi sinh và cái nồi gã phải đội lớn quá.
Khi mà bụng dạ bắt đầu quay cuồng vì lo lắng, Nguyên Dục Tuyết lại nhanh chóng đạp một phát vào lồng ngực Âu Phục, đá gã bay ra ngoài --- Âu Phục cũng phối hợp bay một đường.
Nhưng giây phút bị "tấn công", sự lo lắng lập tức biến mất đôi phần, vì gã cảm nhận được cái đạp đó rất nhẹ, cường độ hoàn toàn khác ban nãy, rõ ràng là đã "nương chân".
Xem ra cậu ấy đoán được ý đồ của mình, cũng rất phối hợp.
Bị đạp một phát như vậy cũng không đau lắm.
Âu Phục giơ tay giả bộ đè ngực, thực tế lại ngẩn ra vài giây, tư duy chạy rông, sau đó xấu hổ nghĩ: Đá nhẹ như an ủi thế này... Không biết có bị mấy người kia phát hiện không.
Thật ra đá mạnh hơn chút nữa cũng không sao mà.
Có điều trong tình huống hỗn loạn ai tới gần cũng bị công kích thì không thôn dân nào nhìn ra màn "diễn" vừa rồi giữa Nguyên Dục Tuyết và Âu Phục.
Huống hồ mục đích của Nguyên Dục Tuyết rất rõ, cậu không muốn đánh những người này.
Sau khi mất cản trở, cậu lập tức nhìn về phía nhiệm vụ của mình.
Thiếu niên di chuyển, không hề che giấu tiến tới chiếc lưới lớn màu bạc.
Phần mép lưới được chế tạo sắc bén, chất liệu đặc thù khiến người cầm chỉ lơ đãng chút sẽ bị rạch nát tay.
Nguyên Dục Tuyết lần đầu sử dụng thứ này cũng không ngoại lệ. Mặc dù cậu có thể cẩn thận phòng ngừa mấy chỗ sắc nhọn đó, nhưng thời điểm này, một giây thôi cũng rất quý giá, không cần phải quá tỉ mỉ.
Suy nghĩ chừng một giây, Nguyên Dục Tuyết lựa chọn phương pháp rất thô bạo.
Phần mép lưới nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay trắng hồng, giúp cậu thu lại tấm lưới nhanh hơn.
Còn trọng lượng vượt quá sức tưởng tượng kia hoàn toàn không nhằm nhò gì với cậu.
Thu xong lưới cùng với bầy cá bên trong, Nguyên Dục Tuyết lập tức nhảy xuống sông.
Dân làng: "..."
Mắt họ lập tức trợn trừng.
Mặc dù cũng biết kẻ tới không có ý tốt, nhưng không ngờ lại xấu đến mức độ này --- Lấy hết cả tế phẩm của họ rồi!!
Các thôn dân vừa tức vừa sốt ruột, nhất là ông Lý, trông như sắp ngất rồi.
Nhưng cơn giận bùng nổ vẫn khiến ông ta bò dậy, vội vàng đuổi theo.
Dòng sông này tuy rộng và sâu, nhưng thực tế nước chảy không xiết, muốn nương theo dòng nước bỏ trốn là rất khó.
Kể cả người trời sinh giỏi bơi cũng không thể so được với đám cư dân bản địa này được, huống hồ Nguyên Dục Tuyết còn kéo theo một cái lưới đánh cá nặng trịch vô dụng.
Nhưng cậu không dừng lại, cậu muốn thả hết cá vào trong sông, mà đám dân làng cũng đổ xô tới, muốn bắt lấy thiếu niên.
Ông Lý đã già, là kiểu tuổi cao thể lực không tốt, nhưng tốc độ mà ông ta thể hiện lúc này hoàn toàn vượt quá hạn chế của sinh lý.
Ông ta là người đầu tiên chạy tới, chuẩn bị nhảy xuống.
Chân đi giày vải đạp vào trong nước, giày và ống quần lập tức ướt đẫm, nhưng ngay khi ông ta định bước tiếp, đôi mắt chợt trợn to, sững sờ tại chỗ.
Cơ thể run rẩy kịch liệt.
Không chỉ có ông ta mà tất cả những thôn dân khác cũng run rẩy, trông rất kì quái.
Họ trông giống bị người ta rút xương đồng loạt, tập thể quỳ trong sông. Tùy ý để dòng nước cọ rửa cơ thể, họ chỉ có thể quỳ gối cúi rạp người xuống, thiếu điều nhúng cả đầu vào trong sông.
Dường như không ai ngại ngạt thở trong nước, họ sợ tới mức không ngừng vùi đầu thật sâu, run lẩy bẩy.
____________________
Nếu mọi người cảm thấy mấy chương gần đây ngắn quá trời ngắn, thì đúng rồi đấy =))))))))))))))))))))))))) Thời kì này mẻ Tật bị tắc văn, rặn chữ như học sinh lớp 3 tập làm văn vậy á, lúc nào văn thơ lai láng được chút thì giống văn của học sinh lớp 5 =)))))))))))))))))
Mặc dù đầy bụng nghi hoặc, nhưng ở thời điểm này đương nhiên chẳng ai lại nói ra, mà đám dân làng có vẻ còn căng thẳng hơn cả họ.
Ánh trăng đong đưa chiếu sáng khuôn mặt người vừa xuất hiện, ông Lý đứng phắt dậy với vẻ nham hiểm tàn ác, giọng điệu thù hằn đầy chỉ trích: "Rốt cuộc mày là ai! Đứng im ở đó, không được nhúc nhích!"
Đương nhiên Nguyên Dục Tuyết không nghe.
Cậu như bóng ma, thoáng cái đã tiếp cận dân làng và người chơi ---
Các người chơi rất ngạc nhiên, trong thời khắc nguy hiểm đột nhiên bị người ta tiếp cận lại không hề trực giác đề phòng, thậm chí là chết sững tại chỗ để mặc cho cậu áp sát.
Nếu trước mắt là kẻ địch, mà vừa rồi Nguyên Dục Tuyết muốn tấn công, thì e là tất cả đã chết ở đây.
Nhưng rõ là thiếu niên không muốn giết họ, chỉ cướp đống cá trong tay ba người.
Là mấy cái xiên cá nướng.
"..."
Tay trống không, dù là mùi thơm hay mùi tanh thì đều đã đi xa.
Âu Phục và Tiểu Cao có phản ứng khá nhanh, chực vươn tay ngăn cản... Bỗng ý thức được: Tại sao mình phải ngăn cản?
Nếu mấy con cá này bị lấy đi thật, với họ lại là chuyện tốt.
Nghĩ vậy, hai người có điều suy tư ngẩng lên. Ánh mắt sượt qua khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết, thấy một màu trắng muốt xinh đẹp, cùng với đường nét lạnh lẽo như tuyết ở sát gần làm họ giật mình, dường như ngửi được cả mùi hương dễ chịu trên người đối phương, mặt lập tức ửng lên đầy khả nghi.
Ông Lý cau mày, ánh mắt trở nên hung hãn, nhặt tảng đá làm vũ khí, cứ thế đập tới, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhanh hơn nhiều, dễ dàng né tránh.
Thấy hành vi của Nguyên Dục Tuyết, vô vàn suy đoán và nghi ngờ dấy lên trong bụng, lập tức sầm mặt quát: "Mày là người xứ khác!"
Nguyên Dục Tuyết không đáp, cậu không cần phải giải thích.
Dù sao câu nói đó không thể tính là chứng cứ.
Mục tiêu của cậu không chỉ có xiên cá trong tay người chơi, mà cả những con cá đang bị dân làng nắm chặt trong tay, ném những con cá đã ít nhiều không hoàn chỉnh đó vào lại chiếc lưới màu bạc.
Cá đang nằm trong lưới lập tức quẫy đuôi, dường như kinh ngạc trước sự thê thảm của đồng loại, cũng có thể là bị đống máu tươi kích thích.
Động tác của Nguyên Dục Tuyết rất dứt khoát, nhưng vì phải tiếp xúc trực tiếp với cá, không thể tránh khỏi bị dính máu vào người, khiến nước da vốn trắng muốt lại càng bật lên nét tà mị. Dòng máu đỏ trượt theo cánh tay, thấm ướt ống tay áo.
Đằng nào lát nữa cũng phải "thủ tiêu" đống quần áo này nên cậu không ngại.
Nhưng dù biết đó không phải máu của Nguyên Dục Tuyết, mấy người chơi thấy vậy vẫn không khỏi hoảng hốt, ấn đường giật giật, cố dời tầm mắt.
Nhu cầu của dân làng với loài cá kì lạ này lớn hơn người chơi rất nhiều. Sau khi thấy cá trên tay mình bị cướp, họ bùng nổ phẫn nộ và địch ý rõ rệt. Nhưng dù có đồng loạt nhào tới, dùng tốc độ kinh khủng giống như loài thú, thì vẫn bị Nguyên Dục Tuyết dùng một tốc độ còn khó tin hơn né tránh.
Thân thủ của cậu quá tốt, nhiều người như vậy lại không ai chạm được nổi vào vạt áo kia.
Có vẻ như Nguyên Dục Tuyết muốn giữ thể lực, cũng để tiện né tránh hơn, cậu rất ít khi phản kích. Nhưng một khi đánh trả đòn nào cũng chuẩn xác, lưu loát nhanh gọn... Tay cậu phải cướp cá, mà sức chân lớn hơn tay, nên cậu thường dùng chân công kích.
Một phát đạp vào bụng thôn dân nhào lên, cường độ mạnh tới đáng sợ.
Nếu có thể quan sát tỉ mỉ thì sẽ thấy đế giày va chạm với phần bụng mềm mại khiến nó lõm xuống, thịt cũng chấn động theo.
Bất cứ ai ăn một đạp đó đều bay ra ngoài, tay ôm bụng, dường như nghe được cả tiếng nội tạng bên trong vỡ nát, phát ra những âm hưởng va chạm kì lạ.
Nhưng một tay ôm bụng, đám thôn dân vẫn cố gắng đứng dậy, dùng ánh mắt hận thù nhìn Nguyên Dục Tuyết như muốn xé xác cậu. Hận ý và ác ý rõ rệt như sắp chảy thành dòng.
Ba người chơi chắc chắn sẽ không tham gia, nhưng Âu Phục thấy cảnh này lại có ý tưởng.
... Gã mơ hồ có một suy đoán.
Tuy là rất vô lý, nhưng khi loại bỏ mọi trường hợp thì cái còn lại chính là sự thật.
Có điều kích thích thị giác quá mức như vậy vẫn khiến gã ngần ngại không dám khẳng định ngay.
Gã lí trí phân tích, dù người trước mặt có phải Nguyên Dục Tuyết hay không, mục đích cậu thay đổi ngoại hình cũng rất dễ đoán... Không thể để kế hoạch của cậu ấy thất bại được.
Vào lúc như thế này, người chơi bọn họ nhất định phải được phân chia rạch ròi với "người xa lạ" đột nhiên xuất hiện.
Thế là Âu Phục tính chơi động tác giả, gã tiến tới như muốn giúp đỡ dân làng bắt lại vị khách không mời này.
Nhưng khi ra tay, gã cố ý để chỗ yếu ớt nhất hiện ra trước mặt thiếu niên làm sơ hở, tiện cho cậu dễ dàng đánh bại mình trong một đòn.
Trước đó Âu Phục đã quan sát, Nguyên Dục Tuyết đánh có thể nói là không hề nể tình. Sức mạnh như vậy mà phang vào người gã, dù với cơ thể xuất sắc của người chơi thì gã đảm bảo mình vẫn sẽ ăn đủ.
Nhưng khổ nhục kế bao giờ cũng là thứ hữu hiệu nhất.
Ngay khi Âu Phục áp sát, Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn gã một cái.
Hàng mày khẽ nhướng, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người gã.
Càng tới gần thì Âu Phục càng cảm nhận được sự lạnh lẽo của người này, nhưng cứ phải như vậy, nốt ruồi son nơi khóe mắt quá diễm lệ. Đôi mắt đen nhánh lóe lên sự "khó hiểu", thấy vậy, đầu Âu Phục trống rỗng nửa giây, không biết phải làm sao.
Sau đó là lo lắng ---
Cậu ấy chắc sẽ nhìn ra được là mình đang diễn trò chứ không phải đánh thật chứ?
Nếu bị hiểu lầm, sự hi sinh và cái nồi gã phải đội lớn quá.
Khi mà bụng dạ bắt đầu quay cuồng vì lo lắng, Nguyên Dục Tuyết lại nhanh chóng đạp một phát vào lồng ngực Âu Phục, đá gã bay ra ngoài --- Âu Phục cũng phối hợp bay một đường.
Nhưng giây phút bị "tấn công", sự lo lắng lập tức biến mất đôi phần, vì gã cảm nhận được cái đạp đó rất nhẹ, cường độ hoàn toàn khác ban nãy, rõ ràng là đã "nương chân".
Xem ra cậu ấy đoán được ý đồ của mình, cũng rất phối hợp.
Bị đạp một phát như vậy cũng không đau lắm.
Âu Phục giơ tay giả bộ đè ngực, thực tế lại ngẩn ra vài giây, tư duy chạy rông, sau đó xấu hổ nghĩ: Đá nhẹ như an ủi thế này... Không biết có bị mấy người kia phát hiện không.
Thật ra đá mạnh hơn chút nữa cũng không sao mà.
Có điều trong tình huống hỗn loạn ai tới gần cũng bị công kích thì không thôn dân nào nhìn ra màn "diễn" vừa rồi giữa Nguyên Dục Tuyết và Âu Phục.
Huống hồ mục đích của Nguyên Dục Tuyết rất rõ, cậu không muốn đánh những người này.
Sau khi mất cản trở, cậu lập tức nhìn về phía nhiệm vụ của mình.
Thiếu niên di chuyển, không hề che giấu tiến tới chiếc lưới lớn màu bạc.
Phần mép lưới được chế tạo sắc bén, chất liệu đặc thù khiến người cầm chỉ lơ đãng chút sẽ bị rạch nát tay.
Nguyên Dục Tuyết lần đầu sử dụng thứ này cũng không ngoại lệ. Mặc dù cậu có thể cẩn thận phòng ngừa mấy chỗ sắc nhọn đó, nhưng thời điểm này, một giây thôi cũng rất quý giá, không cần phải quá tỉ mỉ.
Suy nghĩ chừng một giây, Nguyên Dục Tuyết lựa chọn phương pháp rất thô bạo.
Phần mép lưới nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay trắng hồng, giúp cậu thu lại tấm lưới nhanh hơn.
Còn trọng lượng vượt quá sức tưởng tượng kia hoàn toàn không nhằm nhò gì với cậu.
Thu xong lưới cùng với bầy cá bên trong, Nguyên Dục Tuyết lập tức nhảy xuống sông.
Dân làng: "..."
Mắt họ lập tức trợn trừng.
Mặc dù cũng biết kẻ tới không có ý tốt, nhưng không ngờ lại xấu đến mức độ này --- Lấy hết cả tế phẩm của họ rồi!!
Các thôn dân vừa tức vừa sốt ruột, nhất là ông Lý, trông như sắp ngất rồi.
Nhưng cơn giận bùng nổ vẫn khiến ông ta bò dậy, vội vàng đuổi theo.
Dòng sông này tuy rộng và sâu, nhưng thực tế nước chảy không xiết, muốn nương theo dòng nước bỏ trốn là rất khó.
Kể cả người trời sinh giỏi bơi cũng không thể so được với đám cư dân bản địa này được, huống hồ Nguyên Dục Tuyết còn kéo theo một cái lưới đánh cá nặng trịch vô dụng.
Nhưng cậu không dừng lại, cậu muốn thả hết cá vào trong sông, mà đám dân làng cũng đổ xô tới, muốn bắt lấy thiếu niên.
Ông Lý đã già, là kiểu tuổi cao thể lực không tốt, nhưng tốc độ mà ông ta thể hiện lúc này hoàn toàn vượt quá hạn chế của sinh lý.
Ông ta là người đầu tiên chạy tới, chuẩn bị nhảy xuống.
Chân đi giày vải đạp vào trong nước, giày và ống quần lập tức ướt đẫm, nhưng ngay khi ông ta định bước tiếp, đôi mắt chợt trợn to, sững sờ tại chỗ.
Cơ thể run rẩy kịch liệt.
Không chỉ có ông ta mà tất cả những thôn dân khác cũng run rẩy, trông rất kì quái.
Họ trông giống bị người ta rút xương đồng loạt, tập thể quỳ trong sông. Tùy ý để dòng nước cọ rửa cơ thể, họ chỉ có thể quỳ gối cúi rạp người xuống, thiếu điều nhúng cả đầu vào trong sông.
Dường như không ai ngại ngạt thở trong nước, họ sợ tới mức không ngừng vùi đầu thật sâu, run lẩy bẩy.
____________________
Nếu mọi người cảm thấy mấy chương gần đây ngắn quá trời ngắn, thì đúng rồi đấy =))))))))))))))))))))))))) Thời kì này mẻ Tật bị tắc văn, rặn chữ như học sinh lớp 3 tập làm văn vậy á, lúc nào văn thơ lai láng được chút thì giống văn của học sinh lớp 5 =)))))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.