Chương 267: Thôn Vàng Bạc (46): Béo: "À ờm".
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
"Tất cả đều không bị gì à?"
Âu Phục cau mày, giọng điệu khó mà phân biệt là ác ý hay khiêu khích.
Tự dưng nói thế đúng là khó hiểu, mấy người kia bị Âu Phục nhìn chằm chằm cũng khó chịu, cứ cảm giác tên này bị cái gì ấy.
Âu Phục nói tiếp: "Vụ khiếm khuyết ấy."
Lúc này họ mới nhớ ra.
Từ lúc đặt chân vào thôn Vàng Bạc, mỗi ngày họ đều có thêm một hạn chế, như ngày đầu tiên là Nguyên Dục Tuyết bị câm, ngày thứ hai A Đao mù một bên mắt, ngày thứ ba là Âu Phục liệt tay trái --- Gã được tính là người thảm nhất.
Hôm nay là ngày thứ tư, theo lý mà nói sẽ có một người chơi nữa bị đồng hóa ảnh hưởng, xuất hiện khiếm khuyết.
Có điều họ mệt nhọc cả đêm, tuy là với thể chất của người chơi thì như vậy không nhằm nhò gì, nhưng ai cũng khỏe mạnh không thiếu thứ gì.
Tiểu Tề cau mày: "Chẳng lẽ là một đêm không ngủ thì sẽ không bị cái hạn chế đó ảnh hưởng?"
Vậy thì đây là tin tốt với họ.
Với khả năng của người chơi, họ có thể thức mấy ngày mấy đêm không ngủ, chẳng qua là mấy hôm vừa rồi không cần thiết phải như vậy nên mới chợp mắt nghỉ ngơi.
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, sau đó viết ra:
"Ghế Ngồi".
Tiểu Tề hiểu ngay.
Mặc dù là hôm qua Ghế Ngồi gặp chuyện, nhưng hiện tại cậu ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng được tính là "khiếm khuyết", thuộc về kiểu "khuyết tật bẩm sinh", thế cho kiếp nạn hôm nay, nên mới không có ai xuất hiện vấn đề.
Những người khác cũng nghĩ đến.
Phát hiện này xem như là chuyện tốt, nhưng thực tế cũng rất hiểm ác.
Với quy luật này, họ có thể nhìn ra loại trừng phạt đồng hóa này đang ngày một nghiêm trọng. Ban đầu là Nguyên Dục Tuyết mất giọng có thể tính là xui xẻo, không ảnh hưởng tới lực chiến. Đến Âu Phục thì tay trái bị tật, chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng với phát hiện bất ngờ lần này, rằng chỉ cần có người chịu "thiếu hụt" trước, thì họ sẽ đỡ phải đau đầu nghĩ xem người kế tiếp xui xẻo là ai.
Tức là...
Nếu họ làm gì đó với Ghế Ngồi, ví dụ như đánh gãy chân gãy tay cậu ta, hay làm cậu ta mù, thậm chí là làm gì đó tồi tệ hơn, cũng có thể giúp cho người vốn được chọn vào hôm sau miễn đi cái trừng phạt đó?
Ý nghĩ này đúng là đáng sợ, nhưng ngồi ở đây đều là người chơi già dặn kinh nghiệm, vượt quá nhiều phó bản, họ lập tức nghĩ ngay đến cách thức vượt ải giản dị này. Tuy xét từ một mặt nào đó, nó rất tàn khốc.
Huống hồ Ghế Ngồi hiện đang trong tình trạng không thể độc lập tự chủ suy nghĩ, như vậy ở trong phó bản chắc chắn là rất nguy hiểm, thậm chí là một cản trở. Nếu quả thật có người định làm gì, e là cậu ta cũng không phản kháng được.
... Đúng là rất hấp dẫn.
Nghĩ đến tình huống này, có người sầm mặt, khá là suy tư.
Nhưng sự im ắng chưa kéo dài được bao lâu đã bị phá vỡ.
Tiếng Béo vọng từ đằng xa tới.
Ông ta chạy vào trong biệt thự, thở hồng hộc, trán đổ mồi hôi làm cả khuôn mặt tròn xoe bóng nhẫy.
Thấy người chơi đều đang húp cháo, hơn nữa tâm trạng có vẻ khá ổn định, tóm lại không kiểu giận cá chém thớt như sáng sớm, trông rất thả lỏng, ông ta bèn cẩn thận đi qua quan sát từng người.
Đại khái là Béo đang đếm số người, mà số lượng người chơi không nhiều lắm, nhìn một hồi là thấy hết.
Ông ta có vẻ khó nghĩ, thế là hết thò đầu ra ngó sau lưng người chơi, lại ngó lên trên lầu. Cho đến khi Âu Phục cũng khó hiểu vì hành vi này, mở miệng hỏi, Béo mới thành thật nói: "Chẳng phải còn một vị khách nữa sao? Sao mấy hôm nay tôi không thấy cậu ấy đâu."
Đương yên đương lành lại hỏi chuyện của Ghế Ngồi.
Âu Phục nheo mắt, quái gở nhìn ông ta chằm chằm, không trả lời. Tiểu Tề lại tốt bụng mở miệng: "Mấy hôm nay cậu ấy thấy khó chịu, có thể là không quen khí hậu, đang nghỉ ngơi ở trên lầu... Có việc gì không?"
Béo nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Đêm qua đã xảy ra chuyện, có người rơi xuống sông chết đuối. Xác lại trương phình đến mức không nhận ra là ai, nhưng xem quần áo thì có vẻ không phải người trong thôn, nên trưởng thôn sai tôi đến hỏi thăm. Tôi cũng là sợ thanh niên trẻ tuổi các vị có chuyện ở đây thì tôi biết ăn nói sao bây giờ!"
Các người chơi im lặng.
Trong lòng đều hiểu, nhận xác là giả, xác nhận người phá hủy tế điển đêm qua có phải người chơi không mới là thật.
Đương nhiên không chỉ có Âu Phục hiểu lầm Nguyên Dục Tuyết đã chết, thôn dân cũng thật sự cho rằng Nguyên Dục Tuyết đã bị tà thần bắt đi.
Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi húp cháo.
Chiếc thìa sứ va chạm vào thành bát phát ra tiếng keng khe khẽ, chìm xuống đáy, lại múc lên đầy một muôi cháo hoa trắng mềm. Nguyên Dục Tuyết không sợ nóng, từng muôi từng muôi uống hết bát cháo được nấu thơm ngọt thanh thanh. Cậu bận thưởng thức vị ngọt nồng của gạo trắng, còn cong mắt, tuy hơi khó phát hiện, nhưng khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn rất tự nhiên.
Như thể chuyện Béo nói không liên quan tới mình.
Nhưng đúng là Nguyên Dục Tuyết không ý thức được Béo đang lấy cớ để tìm mình.
Âu Phục cũng như người không có việc gì, rất nhàn nhã nói: "Ồ. Thế không liên quan tới chúng tôi đâu, sáng nay bọn tôi còn gặp nhau mà. Không ai có vấn đề gì hết, cũng không thiếu người nào. Ông cứ về nói với họ vậy đi, cảm ơn trưởng thôn đã quan tâm."
Béo lại nói: "Vậy không được đâu. Chuyện này liên quan tới mạng người, tôi cũng không giải thích được. Mắt thấy mới là sự thật, phải tự kiểm tra tôi mới yên tâm."
Béo chỉ thiếu điều nói thẳng mấy người chối đây đẩy như thế có phải là đang che giấu không.
Con mắt ti hí tràn đầy hoài nghi.
Âu Phục đặt bát cháo trong tay xuống, lau miệng: "Mấy chuyện xúi quẩy này vốn không liên quan tới bọn tôi, chẳng lẽ tôi còn phải lừa ông chuyện này?"
Gã đột nhiên đanh giọng khiến Béo sững sờ, vội dịu giọng: "Tôi chỉ là chịu nhờ vả của trưởng thôn."
Mặc dù giọng điệu đã mềm mỏng hơn, nhưng thái độ của Béo vẫn rất cương quyết, không chịu lùi bước, thậm chí con mắt đang dần trở nên lạnh lẽo.
Âu Phục liếc ông ta, có vẻ rất cứng đầu, hai người nhìn nhau nửa ngày, gã mới nghiến răng: "Ông muốn xem thì xem đi, bọn tôi đâu có cản được."
Những người khác: "..."
Điệu bộ này của gã như thể có gì đó thật vậy.
Tiểu Cao một lời khó nói hết nhìn gã, xấu tính thật đấy.
Sau đó là rất phức tạp nhìn Béo dùng tốc độ nhanh nhẹn không hề phù hợp với thân hình, thở hồng hộc phi lên lầu.
Đương nhiên là ông ta thấy Cửa Sổ đang ngồi đờ đẫn.
Đến khi đi xuống, ngoài vẻ hồng hào vì vừa chạy ra, sắc mặt ông ta còn có phần xanh xao.
Sốc không nhẹ đâu.
Âu Phục còn cười tít mắt với ông ta, vẫn còn mặt mũi để hỏi, ra vẻ rất lo lắng: "Thế nào? Tôi đã nói chuyện xúi quẩy như vậy không liên quan gì tới bọn tôi rồi mà."
Béo: "..."
Nửa ngày sau, khuôn mặt dữ tợn đó mới nặn ra được nụ cười, trông cũng đáng sợ ra trò: "À ừ."
Chuyện phá hủy tế điển hôm qua coi như xong, cũng may Nguyên Dục Tuyết về được nên họ mới thoải mái trêu đùa Béo như vậy.
Nhưng Âu Phục mới đứng dậy, định đưa Béo đi gặp trưởng thôn, tiện thể "thân thiện" giao lưu một chút, lại nghe thấy tiếng khóc vang trời ở gần đó.
"Tất cả đều không bị gì à?"
Âu Phục cau mày, giọng điệu khó mà phân biệt là ác ý hay khiêu khích.
Tự dưng nói thế đúng là khó hiểu, mấy người kia bị Âu Phục nhìn chằm chằm cũng khó chịu, cứ cảm giác tên này bị cái gì ấy.
Âu Phục nói tiếp: "Vụ khiếm khuyết ấy."
Lúc này họ mới nhớ ra.
Từ lúc đặt chân vào thôn Vàng Bạc, mỗi ngày họ đều có thêm một hạn chế, như ngày đầu tiên là Nguyên Dục Tuyết bị câm, ngày thứ hai A Đao mù một bên mắt, ngày thứ ba là Âu Phục liệt tay trái --- Gã được tính là người thảm nhất.
Hôm nay là ngày thứ tư, theo lý mà nói sẽ có một người chơi nữa bị đồng hóa ảnh hưởng, xuất hiện khiếm khuyết.
Có điều họ mệt nhọc cả đêm, tuy là với thể chất của người chơi thì như vậy không nhằm nhò gì, nhưng ai cũng khỏe mạnh không thiếu thứ gì.
Tiểu Tề cau mày: "Chẳng lẽ là một đêm không ngủ thì sẽ không bị cái hạn chế đó ảnh hưởng?"
Vậy thì đây là tin tốt với họ.
Với khả năng của người chơi, họ có thể thức mấy ngày mấy đêm không ngủ, chẳng qua là mấy hôm vừa rồi không cần thiết phải như vậy nên mới chợp mắt nghỉ ngơi.
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, sau đó viết ra:
"Ghế Ngồi".
Tiểu Tề hiểu ngay.
Mặc dù là hôm qua Ghế Ngồi gặp chuyện, nhưng hiện tại cậu ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cũng được tính là "khiếm khuyết", thuộc về kiểu "khuyết tật bẩm sinh", thế cho kiếp nạn hôm nay, nên mới không có ai xuất hiện vấn đề.
Những người khác cũng nghĩ đến.
Phát hiện này xem như là chuyện tốt, nhưng thực tế cũng rất hiểm ác.
Với quy luật này, họ có thể nhìn ra loại trừng phạt đồng hóa này đang ngày một nghiêm trọng. Ban đầu là Nguyên Dục Tuyết mất giọng có thể tính là xui xẻo, không ảnh hưởng tới lực chiến. Đến Âu Phục thì tay trái bị tật, chịu ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng với phát hiện bất ngờ lần này, rằng chỉ cần có người chịu "thiếu hụt" trước, thì họ sẽ đỡ phải đau đầu nghĩ xem người kế tiếp xui xẻo là ai.
Tức là...
Nếu họ làm gì đó với Ghế Ngồi, ví dụ như đánh gãy chân gãy tay cậu ta, hay làm cậu ta mù, thậm chí là làm gì đó tồi tệ hơn, cũng có thể giúp cho người vốn được chọn vào hôm sau miễn đi cái trừng phạt đó?
Ý nghĩ này đúng là đáng sợ, nhưng ngồi ở đây đều là người chơi già dặn kinh nghiệm, vượt quá nhiều phó bản, họ lập tức nghĩ ngay đến cách thức vượt ải giản dị này. Tuy xét từ một mặt nào đó, nó rất tàn khốc.
Huống hồ Ghế Ngồi hiện đang trong tình trạng không thể độc lập tự chủ suy nghĩ, như vậy ở trong phó bản chắc chắn là rất nguy hiểm, thậm chí là một cản trở. Nếu quả thật có người định làm gì, e là cậu ta cũng không phản kháng được.
... Đúng là rất hấp dẫn.
Nghĩ đến tình huống này, có người sầm mặt, khá là suy tư.
Nhưng sự im ắng chưa kéo dài được bao lâu đã bị phá vỡ.
Tiếng Béo vọng từ đằng xa tới.
Ông ta chạy vào trong biệt thự, thở hồng hộc, trán đổ mồi hôi làm cả khuôn mặt tròn xoe bóng nhẫy.
Thấy người chơi đều đang húp cháo, hơn nữa tâm trạng có vẻ khá ổn định, tóm lại không kiểu giận cá chém thớt như sáng sớm, trông rất thả lỏng, ông ta bèn cẩn thận đi qua quan sát từng người.
Đại khái là Béo đang đếm số người, mà số lượng người chơi không nhiều lắm, nhìn một hồi là thấy hết.
Ông ta có vẻ khó nghĩ, thế là hết thò đầu ra ngó sau lưng người chơi, lại ngó lên trên lầu. Cho đến khi Âu Phục cũng khó hiểu vì hành vi này, mở miệng hỏi, Béo mới thành thật nói: "Chẳng phải còn một vị khách nữa sao? Sao mấy hôm nay tôi không thấy cậu ấy đâu."
Đương yên đương lành lại hỏi chuyện của Ghế Ngồi.
Âu Phục nheo mắt, quái gở nhìn ông ta chằm chằm, không trả lời. Tiểu Tề lại tốt bụng mở miệng: "Mấy hôm nay cậu ấy thấy khó chịu, có thể là không quen khí hậu, đang nghỉ ngơi ở trên lầu... Có việc gì không?"
Béo nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Đêm qua đã xảy ra chuyện, có người rơi xuống sông chết đuối. Xác lại trương phình đến mức không nhận ra là ai, nhưng xem quần áo thì có vẻ không phải người trong thôn, nên trưởng thôn sai tôi đến hỏi thăm. Tôi cũng là sợ thanh niên trẻ tuổi các vị có chuyện ở đây thì tôi biết ăn nói sao bây giờ!"
Các người chơi im lặng.
Trong lòng đều hiểu, nhận xác là giả, xác nhận người phá hủy tế điển đêm qua có phải người chơi không mới là thật.
Đương nhiên không chỉ có Âu Phục hiểu lầm Nguyên Dục Tuyết đã chết, thôn dân cũng thật sự cho rằng Nguyên Dục Tuyết đã bị tà thần bắt đi.
Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi húp cháo.
Chiếc thìa sứ va chạm vào thành bát phát ra tiếng keng khe khẽ, chìm xuống đáy, lại múc lên đầy một muôi cháo hoa trắng mềm. Nguyên Dục Tuyết không sợ nóng, từng muôi từng muôi uống hết bát cháo được nấu thơm ngọt thanh thanh. Cậu bận thưởng thức vị ngọt nồng của gạo trắng, còn cong mắt, tuy hơi khó phát hiện, nhưng khuôn mặt lộ vẻ thỏa mãn rất tự nhiên.
Như thể chuyện Béo nói không liên quan tới mình.
Nhưng đúng là Nguyên Dục Tuyết không ý thức được Béo đang lấy cớ để tìm mình.
Âu Phục cũng như người không có việc gì, rất nhàn nhã nói: "Ồ. Thế không liên quan tới chúng tôi đâu, sáng nay bọn tôi còn gặp nhau mà. Không ai có vấn đề gì hết, cũng không thiếu người nào. Ông cứ về nói với họ vậy đi, cảm ơn trưởng thôn đã quan tâm."
Béo lại nói: "Vậy không được đâu. Chuyện này liên quan tới mạng người, tôi cũng không giải thích được. Mắt thấy mới là sự thật, phải tự kiểm tra tôi mới yên tâm."
Béo chỉ thiếu điều nói thẳng mấy người chối đây đẩy như thế có phải là đang che giấu không.
Con mắt ti hí tràn đầy hoài nghi.
Âu Phục đặt bát cháo trong tay xuống, lau miệng: "Mấy chuyện xúi quẩy này vốn không liên quan tới bọn tôi, chẳng lẽ tôi còn phải lừa ông chuyện này?"
Gã đột nhiên đanh giọng khiến Béo sững sờ, vội dịu giọng: "Tôi chỉ là chịu nhờ vả của trưởng thôn."
Mặc dù giọng điệu đã mềm mỏng hơn, nhưng thái độ của Béo vẫn rất cương quyết, không chịu lùi bước, thậm chí con mắt đang dần trở nên lạnh lẽo.
Âu Phục liếc ông ta, có vẻ rất cứng đầu, hai người nhìn nhau nửa ngày, gã mới nghiến răng: "Ông muốn xem thì xem đi, bọn tôi đâu có cản được."
Những người khác: "..."
Điệu bộ này của gã như thể có gì đó thật vậy.
Tiểu Cao một lời khó nói hết nhìn gã, xấu tính thật đấy.
Sau đó là rất phức tạp nhìn Béo dùng tốc độ nhanh nhẹn không hề phù hợp với thân hình, thở hồng hộc phi lên lầu.
Đương nhiên là ông ta thấy Cửa Sổ đang ngồi đờ đẫn.
Đến khi đi xuống, ngoài vẻ hồng hào vì vừa chạy ra, sắc mặt ông ta còn có phần xanh xao.
Sốc không nhẹ đâu.
Âu Phục còn cười tít mắt với ông ta, vẫn còn mặt mũi để hỏi, ra vẻ rất lo lắng: "Thế nào? Tôi đã nói chuyện xúi quẩy như vậy không liên quan gì tới bọn tôi rồi mà."
Béo: "..."
Nửa ngày sau, khuôn mặt dữ tợn đó mới nặn ra được nụ cười, trông cũng đáng sợ ra trò: "À ừ."
Chuyện phá hủy tế điển hôm qua coi như xong, cũng may Nguyên Dục Tuyết về được nên họ mới thoải mái trêu đùa Béo như vậy.
Nhưng Âu Phục mới đứng dậy, định đưa Béo đi gặp trưởng thôn, tiện thể "thân thiện" giao lưu một chút, lại nghe thấy tiếng khóc vang trời ở gần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.