Chương 277: Thôn Vàng Bạc (56): Chúng tôi không giết người.
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết cảm thấy mình bây giờ rất lạ.
Một mặt, hệ thống cứu viện của cậu không có bất cứ cảnh báo nào, chứng tỏ những con người trần trụi kia không có dấu hiệu cầu cứu, không cần cậu cứu trợ. Nhưng một mặt khác, một loại tự phát, một loại lỗi mà hệ thống không thể kiểm tra ra, nói cho cậu biết...
Cần.
Họ cần. Hay đúng hơn là "mình" cần*.
*Đoạn này ý là Nguyên Dục Tuyết cảm thấy những người đó cần được cứu, CẬU cần những người đó được cứu.
Xúc cảm xa lạ ấy khiến Nguyên Dục Tuyết hoài nghi chương trình của mình lại xuất hiện vấn đề dẫn tới phán đoán bị hỗn loạn.
Đây không phải chuyện gì lạ, cậu vốn là sản phẩm khiếm khuyết phải bị tiêu hủy, hệ thống xuất hiện lỗi cũng là chuyện rất bình thường.
Vậy giờ, cậu có muốn tuân theo loại cơ chế sai lầm này không?
Bờ mi cong khép lại, Nguyên Dục Tuyết dần chìm trong một không gian tĩnh mịch. Dù là tiếng hít thở dần trở nên nặng nề của Âu Phục và Tiểu Cao, hay là tiếng dao đâm vào da thịt, tiếng máu chảy ra, mọi thứ đều bị hút vào không gian khép kíp ấy, xoắn nát, tràn lan quanh cậu.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, con ngươi đen nhánh giống vết mực loang không thể xóa nhòa.
"Nguyên Dục Tuyết..."
Cậu nghe được tiếng gọi khẽ đầy ngạc nhiên của Âu Phục.
Nơi này rất chật hẹp, còn không có bất cứ thứ gì để ngăn cản âm thanh. Tiếng Âu Phục có bé đến mấy, chỉ cần gã lên tiếng là chắc chắn sẽ bị hai người kia nghe thấy.
Nhưng lúc này cũng không còn quan trọng nữa ---
Vì ngay khi tiếng Âu Phục vang lên, Nguyên Dục Tuyết đã chầm chậm bước ra khỏi phạm vi ngụy trang của đạo cụ, xuất hiện trước mặt hai kẻ kia.
Đột nhiên xuất hiện một người sống sờ sờ, ngay cả thôn dân đã thấy không ít sóng gió cũng ngẩn ra, vô thức quan sát cậu, tưởng là mình hoa mắt.
"Thằng này..."
Mặt mũi họ cũng hiện ra trước mắt cậu.
Khuôn mặt lạ, hẳn là người trong thôn, nhưng cậu chưa từng gặp họ.
Ngoại hình của cả hai đều là kiểu đứng đắn tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen. Không thể nói là đẹp, nhưng không hề xấu, tóm lại là khuôn mặt của người bình thường.
Kiểu ngoại hình này sẽ tạo ấn tượng rất tốt, khiến người ta khó mà liên tưởng họ với sự tồn tại biến thái nói đủ loại ngôn từ tàn nhẫn trước đó.
Nhưng cũng chính những thôn dân trông hết sức hiền lành chân chất này, lại đang có hành vi mất nhân tính.
Họ đang đè xuống một người trần trụi, qua loa trói tay chân người đó, con dao dài bằng kim loại sắc bén đang chầm chậm rạch chân người kia, thủ pháp còn khá thành thạo.
Mà người đang bị đè lại, máu chảy từ vết thương cũng không nhiều, nhưng phần da bị cắt ra đã cuộn lại, trông rất quái dị đáng sợ.
Hành vi của họ đúng như những gì họ nói.
Đúng thật là "lột da".
Thời gian như ngưng lại, hai tên kia nhìn Nguyên Dục Tuyết, không biết nên làm phản ứng gì cho phù hợp.
Thấy Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, cả hai hiển nhiên rất bối rối, luống cuống tay chân, thái độ không hề giống hành vi tàn nhẫn của mình.
Ánh mắt hai người không khỏi nhìn về phía vách hang, dường như không hiểu sao Nguyên Dục Tuyết có thể đột nhiên xuất hiện từ hư không như vậy.
Đến khi nhìn tới ánh mắt lạnh lẽo của cậu, họ mới thấy không ổn.
Kể cũng lạ, hai người đang làm chuyện dã man như vậy, thấy Nguyên Dục Tuyết thì cảm xúc đầu tiên lại là sợ hãi.
Họ đang cầm thứ vũ khí có sát thương cực cao, nhưng không hề có ý tưởng chiến đấu. Thấy Nguyên Dục Tuyết đi về phía mình, phản ứng đầu tiên lại là ném vũ khí đi, hét lên chạy ra cửa cầu cứu.
Đương nhiên là bị Nguyên Dục Tuyết cản lại.
Phá Hồng Mông được ném ra, xuyên thẳng qua giữa họ.
"Keng" một tiếng bén nhọn, lưỡi đao dễ dàng cắm vào đá như cắt một miếng đậu phụ, ánh đao sáng như tuyết.
Đòn tấn công bất ngờ sượt thẳng qua đầu lập tức dọa cho cả hai không dám cựa quậy, đứng im tại chỗ, nhưng vì hãm phanh không kịp nên ngã ngồi ra đất.
Nguyên Dục Tuyết xem như đã bại lộ, Âu Phục với Tiểu Cao cũng không trốn nữa, lần lượt ra ngoài.
Hai người kia thấy lại xuất hiện hai thanh niên trẻ tuổi cường tráng, càng thêm sợ hãi, lắp bắp chất vấn.
"Mày, chúng mày là người xứ khác? Tại sao chúng mày tìm được nơi này?"
Tên thôn dân ban nãy cầm dao róc da, tay gã còn dính đầy máu, trông rõ là thứ cùng hung cực ác, nhưng lại lộ vẻ hãi hùng với Nguyên Dục Tuyết. Như thể giữa hai người họ, thiếu niên mới là tên điên giết người lột da.
Cậu không nói gì, cứ nhìn gã, suy tư. Trừ động tác ném đao vừa rồi, Nguyên Dục Tuyết không có bất cứ hành vi uy hiếp nào.
Nhưng cái nhìn đó rét lạnh khủng bố, khiến hai người kia nhũn chân tại chỗ, co rúm lại với nhau, sợ tới mức không nói được thành lời.
Nguyên Dục Tuyết đi về phía trước, cúi xuống cởi trói cho người đang nằm trên đất. Người nọ bị thô bạo trói tay chân, nhắm mắt nằm yên như đã chết.
Nếu không phải lồng ngực vẫn còn phập phồng thì chắc ai cũng cho rằng hắn chết rồi.
Không hiểu sao bị thương nặng như vậy mà máu chảy dưới đất có vẻ chẳng có bao nhiêu ---
Nguyên Dục Tuyết cởi dây thừng cho người nọ xong nhìn xuống vết thương khủng bố kia.
Bên dưới lớp da đã bị róc ra là máu thịt và gân mạch thần kinh trông rất lạ, như dính lại với nhau, giống những lớp vảy cá tinh tế.
Rất dễ để họ liên tưởng tới vài thứ đã từng thấy.
Đám Âu Phục đi tới, không mấy chú ý hai người đang sợ co rúm đằng kia, đều quan sát người vừa bị lôi ra... Cùng với vết thương của hắn, hình dạng của vết thương kì lạ đó.
Cơ thể họ nháy mắt cứng đờ, đứng tại chỗ, mím môi.
Nguyên Dục Tuyết còn thuốc đỏ không khóa lần trước mua, bèn lấy ra, đổ lên vết thương của người kia.
Hiệu quả của thuốc rất rõ ràng, có phản ứng ngay sau khi dùng.
Có điều vết thương quá sâu, nên tốc độ khép lại rất chậm.
Nguyên Dục Tuyết đổ hết lọ thuốc đỏ rồi chỗ ấy cũng chưa hoàn toàn khép lại. Thế là cậu lấy ra toàn bộ thuốc đỏ không khóa mình có, đổ từng lọ lên, đến khi quá trình này kết thúc, vết thương mới trông đỡ sợ hơn chút, thành một vết sẹo nhạt màu.
Người nọ từ đầu tới cuối không có phản ứng gì cứ nằm im dưới đất, được chữa thương xong mới ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Có vẻ như hắn không hiểu tại sao người này lại chữa thương cho mình.
Nhưng cũng vì thế mà hắn tạm phân biệt được ba người này, khác với những sự tồn tại luôn cầm roi đánh mình.
Hắn vẫn không thể hiện cảm xúc rõ rệt, nhưng đôi mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết mở to hơn, cũng há miệng "a a" mấy tiếng ---
Tiếng kêu không có bất cứ tác dụng giao lưu nào, nhưng sau khi hắn kêu lên những tiếng không rõ nghĩa ấy, những người còn đang nằm bò bên bờ ao cũng ngẩng lên, thống nhất nhìn về phía họ --
Âu Phục thấy vết thương đã khép miệng, biết người này sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng thì miễn cưỡng dời mắt, nhìn sang hai kẻ kia.
Bọn họ trông như bị dọa đần người rồi, trợn trừng nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, dường như cho rằng cậu đáng sợ hơn tất cả
Tiểu Cao nhăn nhó, không chịu nổi nữa, im lặng tiến lên thêm mấy bước. Lần này chị nhẹ nhàng xách cổ một người lên, dễ dàng giơ gã lên cao, tư thế này cộng với cổ áo chèn vào khiến gã khó mà nói chuyện, sau đó thì ăn một đấm.
Đấm xong tên này lại đổi sang tên kia.
Với thể chất đã qua cải tạo của người chơi, lực đấm chắc chắn không yếu, lập tức khiến cả hai lệch hàm, răng cũng lỏng lẻo rụng vài cái, chảy đầy máu.
Sau đó tiếng họ càng thêm hoảng sợ.
"Sao các người còn đánh bọn tôi?"
"Người xứ khác! Rốt cuộc các người muốn làm gì!!"
Tiểu Cao cười đầy tức giận, đánh một trận xong mới tùy ý quẳng hai tên đã mặt mày sưng vù xuống đất.
Nghe tiếng bịch to tướng đó, có khi lại gãy thêm vài cái xương cũng chưa biết chừng.
"Tao đánh mày đó, còn không biết xấu hổ kêu khổ à?" Chị nhướng mày, giọng điệu rất khiêu khích: "Tụi mày còn giết người đó, có thấy sợ đâu."
Chị liếm cánh môi khô ráo, nét mặt trở nên tàn bạo, bật cười: "Tao cũng muốn thử xem cảm giác giết người như thế nào."
Hai tên kia thật sự quá nhát, bị dọa có một câu đã run rẩy đái ra quần, mùi khai bốc lên, đâu còn dáng vẻ trịnh trượng ngang ngược khi đánh những người bị nuôi nhốt kia.
"Bọn tôi, bọn tôi không giết người!"
Gã nhìn những người kia, bối rối giải thích: "Chúng nó không phải là người."
Nguyên Dục Tuyết cảm thấy mình bây giờ rất lạ.
Một mặt, hệ thống cứu viện của cậu không có bất cứ cảnh báo nào, chứng tỏ những con người trần trụi kia không có dấu hiệu cầu cứu, không cần cậu cứu trợ. Nhưng một mặt khác, một loại tự phát, một loại lỗi mà hệ thống không thể kiểm tra ra, nói cho cậu biết...
Cần.
Họ cần. Hay đúng hơn là "mình" cần*.
*Đoạn này ý là Nguyên Dục Tuyết cảm thấy những người đó cần được cứu, CẬU cần những người đó được cứu.
Xúc cảm xa lạ ấy khiến Nguyên Dục Tuyết hoài nghi chương trình của mình lại xuất hiện vấn đề dẫn tới phán đoán bị hỗn loạn.
Đây không phải chuyện gì lạ, cậu vốn là sản phẩm khiếm khuyết phải bị tiêu hủy, hệ thống xuất hiện lỗi cũng là chuyện rất bình thường.
Vậy giờ, cậu có muốn tuân theo loại cơ chế sai lầm này không?
Bờ mi cong khép lại, Nguyên Dục Tuyết dần chìm trong một không gian tĩnh mịch. Dù là tiếng hít thở dần trở nên nặng nề của Âu Phục và Tiểu Cao, hay là tiếng dao đâm vào da thịt, tiếng máu chảy ra, mọi thứ đều bị hút vào không gian khép kíp ấy, xoắn nát, tràn lan quanh cậu.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, con ngươi đen nhánh giống vết mực loang không thể xóa nhòa.
"Nguyên Dục Tuyết..."
Cậu nghe được tiếng gọi khẽ đầy ngạc nhiên của Âu Phục.
Nơi này rất chật hẹp, còn không có bất cứ thứ gì để ngăn cản âm thanh. Tiếng Âu Phục có bé đến mấy, chỉ cần gã lên tiếng là chắc chắn sẽ bị hai người kia nghe thấy.
Nhưng lúc này cũng không còn quan trọng nữa ---
Vì ngay khi tiếng Âu Phục vang lên, Nguyên Dục Tuyết đã chầm chậm bước ra khỏi phạm vi ngụy trang của đạo cụ, xuất hiện trước mặt hai kẻ kia.
Đột nhiên xuất hiện một người sống sờ sờ, ngay cả thôn dân đã thấy không ít sóng gió cũng ngẩn ra, vô thức quan sát cậu, tưởng là mình hoa mắt.
"Thằng này..."
Mặt mũi họ cũng hiện ra trước mắt cậu.
Khuôn mặt lạ, hẳn là người trong thôn, nhưng cậu chưa từng gặp họ.
Ngoại hình của cả hai đều là kiểu đứng đắn tiêu chuẩn, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen. Không thể nói là đẹp, nhưng không hề xấu, tóm lại là khuôn mặt của người bình thường.
Kiểu ngoại hình này sẽ tạo ấn tượng rất tốt, khiến người ta khó mà liên tưởng họ với sự tồn tại biến thái nói đủ loại ngôn từ tàn nhẫn trước đó.
Nhưng cũng chính những thôn dân trông hết sức hiền lành chân chất này, lại đang có hành vi mất nhân tính.
Họ đang đè xuống một người trần trụi, qua loa trói tay chân người đó, con dao dài bằng kim loại sắc bén đang chầm chậm rạch chân người kia, thủ pháp còn khá thành thạo.
Mà người đang bị đè lại, máu chảy từ vết thương cũng không nhiều, nhưng phần da bị cắt ra đã cuộn lại, trông rất quái dị đáng sợ.
Hành vi của họ đúng như những gì họ nói.
Đúng thật là "lột da".
Thời gian như ngưng lại, hai tên kia nhìn Nguyên Dục Tuyết, không biết nên làm phản ứng gì cho phù hợp.
Thấy Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, cả hai hiển nhiên rất bối rối, luống cuống tay chân, thái độ không hề giống hành vi tàn nhẫn của mình.
Ánh mắt hai người không khỏi nhìn về phía vách hang, dường như không hiểu sao Nguyên Dục Tuyết có thể đột nhiên xuất hiện từ hư không như vậy.
Đến khi nhìn tới ánh mắt lạnh lẽo của cậu, họ mới thấy không ổn.
Kể cũng lạ, hai người đang làm chuyện dã man như vậy, thấy Nguyên Dục Tuyết thì cảm xúc đầu tiên lại là sợ hãi.
Họ đang cầm thứ vũ khí có sát thương cực cao, nhưng không hề có ý tưởng chiến đấu. Thấy Nguyên Dục Tuyết đi về phía mình, phản ứng đầu tiên lại là ném vũ khí đi, hét lên chạy ra cửa cầu cứu.
Đương nhiên là bị Nguyên Dục Tuyết cản lại.
Phá Hồng Mông được ném ra, xuyên thẳng qua giữa họ.
"Keng" một tiếng bén nhọn, lưỡi đao dễ dàng cắm vào đá như cắt một miếng đậu phụ, ánh đao sáng như tuyết.
Đòn tấn công bất ngờ sượt thẳng qua đầu lập tức dọa cho cả hai không dám cựa quậy, đứng im tại chỗ, nhưng vì hãm phanh không kịp nên ngã ngồi ra đất.
Nguyên Dục Tuyết xem như đã bại lộ, Âu Phục với Tiểu Cao cũng không trốn nữa, lần lượt ra ngoài.
Hai người kia thấy lại xuất hiện hai thanh niên trẻ tuổi cường tráng, càng thêm sợ hãi, lắp bắp chất vấn.
"Mày, chúng mày là người xứ khác? Tại sao chúng mày tìm được nơi này?"
Tên thôn dân ban nãy cầm dao róc da, tay gã còn dính đầy máu, trông rõ là thứ cùng hung cực ác, nhưng lại lộ vẻ hãi hùng với Nguyên Dục Tuyết. Như thể giữa hai người họ, thiếu niên mới là tên điên giết người lột da.
Cậu không nói gì, cứ nhìn gã, suy tư. Trừ động tác ném đao vừa rồi, Nguyên Dục Tuyết không có bất cứ hành vi uy hiếp nào.
Nhưng cái nhìn đó rét lạnh khủng bố, khiến hai người kia nhũn chân tại chỗ, co rúm lại với nhau, sợ tới mức không nói được thành lời.
Nguyên Dục Tuyết đi về phía trước, cúi xuống cởi trói cho người đang nằm trên đất. Người nọ bị thô bạo trói tay chân, nhắm mắt nằm yên như đã chết.
Nếu không phải lồng ngực vẫn còn phập phồng thì chắc ai cũng cho rằng hắn chết rồi.
Không hiểu sao bị thương nặng như vậy mà máu chảy dưới đất có vẻ chẳng có bao nhiêu ---
Nguyên Dục Tuyết cởi dây thừng cho người nọ xong nhìn xuống vết thương khủng bố kia.
Bên dưới lớp da đã bị róc ra là máu thịt và gân mạch thần kinh trông rất lạ, như dính lại với nhau, giống những lớp vảy cá tinh tế.
Rất dễ để họ liên tưởng tới vài thứ đã từng thấy.
Đám Âu Phục đi tới, không mấy chú ý hai người đang sợ co rúm đằng kia, đều quan sát người vừa bị lôi ra... Cùng với vết thương của hắn, hình dạng của vết thương kì lạ đó.
Cơ thể họ nháy mắt cứng đờ, đứng tại chỗ, mím môi.
Nguyên Dục Tuyết còn thuốc đỏ không khóa lần trước mua, bèn lấy ra, đổ lên vết thương của người kia.
Hiệu quả của thuốc rất rõ ràng, có phản ứng ngay sau khi dùng.
Có điều vết thương quá sâu, nên tốc độ khép lại rất chậm.
Nguyên Dục Tuyết đổ hết lọ thuốc đỏ rồi chỗ ấy cũng chưa hoàn toàn khép lại. Thế là cậu lấy ra toàn bộ thuốc đỏ không khóa mình có, đổ từng lọ lên, đến khi quá trình này kết thúc, vết thương mới trông đỡ sợ hơn chút, thành một vết sẹo nhạt màu.
Người nọ từ đầu tới cuối không có phản ứng gì cứ nằm im dưới đất, được chữa thương xong mới ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Có vẻ như hắn không hiểu tại sao người này lại chữa thương cho mình.
Nhưng cũng vì thế mà hắn tạm phân biệt được ba người này, khác với những sự tồn tại luôn cầm roi đánh mình.
Hắn vẫn không thể hiện cảm xúc rõ rệt, nhưng đôi mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết mở to hơn, cũng há miệng "a a" mấy tiếng ---
Tiếng kêu không có bất cứ tác dụng giao lưu nào, nhưng sau khi hắn kêu lên những tiếng không rõ nghĩa ấy, những người còn đang nằm bò bên bờ ao cũng ngẩng lên, thống nhất nhìn về phía họ --
Âu Phục thấy vết thương đã khép miệng, biết người này sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng thì miễn cưỡng dời mắt, nhìn sang hai kẻ kia.
Bọn họ trông như bị dọa đần người rồi, trợn trừng nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, dường như cho rằng cậu đáng sợ hơn tất cả
Tiểu Cao nhăn nhó, không chịu nổi nữa, im lặng tiến lên thêm mấy bước. Lần này chị nhẹ nhàng xách cổ một người lên, dễ dàng giơ gã lên cao, tư thế này cộng với cổ áo chèn vào khiến gã khó mà nói chuyện, sau đó thì ăn một đấm.
Đấm xong tên này lại đổi sang tên kia.
Với thể chất đã qua cải tạo của người chơi, lực đấm chắc chắn không yếu, lập tức khiến cả hai lệch hàm, răng cũng lỏng lẻo rụng vài cái, chảy đầy máu.
Sau đó tiếng họ càng thêm hoảng sợ.
"Sao các người còn đánh bọn tôi?"
"Người xứ khác! Rốt cuộc các người muốn làm gì!!"
Tiểu Cao cười đầy tức giận, đánh một trận xong mới tùy ý quẳng hai tên đã mặt mày sưng vù xuống đất.
Nghe tiếng bịch to tướng đó, có khi lại gãy thêm vài cái xương cũng chưa biết chừng.
"Tao đánh mày đó, còn không biết xấu hổ kêu khổ à?" Chị nhướng mày, giọng điệu rất khiêu khích: "Tụi mày còn giết người đó, có thấy sợ đâu."
Chị liếm cánh môi khô ráo, nét mặt trở nên tàn bạo, bật cười: "Tao cũng muốn thử xem cảm giác giết người như thế nào."
Hai tên kia thật sự quá nhát, bị dọa có một câu đã run rẩy đái ra quần, mùi khai bốc lên, đâu còn dáng vẻ trịnh trượng ngang ngược khi đánh những người bị nuôi nhốt kia.
"Bọn tôi, bọn tôi không giết người!"
Gã nhìn những người kia, bối rối giải thích: "Chúng nó không phải là người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.