Chương 286: Thôn Vàng Bạc (65): Bọn họ là người, vẫn luôn là người.
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
Thứ đầu tiên truyền đến là tiếng bước chân sột soạt.
Tiếng đế giày giẫm lên vách đá vang tới từ nơi xa, cuồn cuộn không hề che giấu. Còn chưa thấy bóng, các người cá trên lưng người chơi đã thẳng đuôi, có vẻ cực kì sợ hãi mâu thuẫn. Nhưng lại không dùng nhiều sức lắm, dường như bị dọa cho mềm người rồi. Đấy là sự uy hiếp và đàn áp đã in sâu vào bản năng trong huyết thống.
Ngay cả "mẫu thể" được Nguyên Dục Tuyết cõng, người có khả năng tư duy vượt trội so với tộc mình, cũng đổ mồ hôi ròng ròng. Chất lỏng chảy ra từ những hoa văn như vảy cá trên cơ thể. Cô mất kiểm soát bắt đầu run rẩy, ngón tay bấu chặt lấy vai Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu im lặng ngẩng lên, hàng mi cong rung rung. Trong hang động tăm tối, khuôn mặt thiếu niên cũng trở nên tái nhợt lạ thường, có một sự lạnh lùng vô tình khác hẳn những người khác.
Mặc dù không thể nói thành tiếng, nhưng trong khoảnh khắc đó, bàn tay đang đỡ "mẫu thể" dùng sức hơn, như đang bình thản truyền đạt ---
"Đừng sợ".
"Mẫu thể" không nghe được tiếng cậu. Nhưng cô cảm nhận được cái mát lạnh truyền tới từ đuôi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, ngẩng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, kiên định nhìn con đường tăm tối phía trước.
"Tới rồi." Âu Phục lên tiếng.
Gã lẳng lặng rung ống tay áo, một loại vũ khí cỡ nhỏ rơi xuống tay.
Đã làm đến mức này rồi, còn vạch mặt đám thôn dân, họ hiển nhiên cũng đoán được vài chuyện... Tuy trình độ vạch mặt nhau hiện giờ có vẻ đột ngột và liều lĩnh hơn những gì họ dự đoán.
Những kẻ đó dần xuất hiện, chúng giơ đèn lồng, ánh lửa leo lắt bên trong chiếu rọi từng khuôn mặt.
Dù là đèn lồng giấy hay là trang phục, biểu cảm của những con người đó đều tạo cảm giác quen thuộc mãnh liệt --- Đêm hôm qua, khi đưa ma con gái ông Lý, đám dân làng tới ăn cơm chay khênh quan tài cũng giống hệt thế này. Họ giơ chiếc đèn lồng trắng nhởn, bộ đồ vải đay được ánh sáng trắng leo lét chiếu rọi trông như áo giấy, mặt mày chết lặng cứng đờ không khác gì tượng gỗ, nhấc quan tài bước đều đều.
Bây giờ, đến cả số người cũng không đổi, vẫn là nhóm thôn dân họ nhìn thấy hôm đó.
Kẻ dẫn đầu vẫn là lão già họ Lý.
Ánh mắt lão ta như muốn ăn thịt người, âm u nhìn người chơi.
"Là chúng mày." Lão nói, không giống đang nói chuyện với đám Nguyên Dục Tuyết mà lầm bầm một mình, giọng ồm ồm đầy căm hận: "Tao biết ngay là chúng mày phá hủy tế điển của tụi tao, cướp đi tế phẩm, giờ còn muốn trộm hết tế phẩm! Lũ xứ khác chúng mày không biết thế nào là đủ, quân trộm cắp chết tiệt, luôn làm những chuyện lấy oán trả ơn..."
"Xin phép cắt ngang tí nhé." Âu Phục rất lịch sự nói: "Lấy oán trả ơn cái gì? Đầu ông có vấn đề à?"
Mặc dù là mắng người, giọng điệu gã lại lễ độ như đang thăm hỏi, khiến mắt lão Lý tức thì trợn to, mặt mày dữ tợn. Ánh đèn trong tay lão lung lay, bay lên như sắp bị gió trong hang thổi tắt.
Đằng sau lão bỗng hiện vô số bóng người, như thể tự dưng mọc ra từ vách đá.
Mà dáng vẻ đó thật khó để nói là giống người. Đầu và tứ chi chúng có hình dạng con người, nhưng rõ là một loại quái vật, bò ra từ đằng sau người lão.
Chúng như những con nhện dán vào vách đá hoặc treo trên trần hang, tứ chi gầy còm gắn chặt vào vách như gắn keo, đồng thời sử dụng cả tay lẫn chân để di chuyển. Có vài con vì đang treo ngược nên cái đầu nặng nề rũ xuống, cổ bị kéo vừa mảnh vừa dài trông như sắp đứt vậy, thậm chí còn thấy được cả vết rạn vì giãn quá cỡ.
Những cái đầu rủ xuống đó đều dùng góc độ cực thần kì khoe khuôn mặt mình, nhưng vì tư thế vị trí của chúng nên trông như từng khuôn mặt người mọc ra từ bóng tối trống rỗng, nhìn chằm chằm đám Nguyên Dục Tuyết.
Đôi mắt láo liên.
Cái mồm đỏ tươi mở ra còn loáng thoáng thấy được hàm răng sắc bén khác hẳn con người.
Mà những con quái vật này cũng có khuôn mặt rất quen.
Đây đều là dân chúng trong thôn Vàng Bạc mà họ từng gặp, chỉ là khi ấy những khuôn mặt đó là câu nệ là nghiêm túc, tối hôm nay trở thành những cái đầu dị hóa như mọc ra từ vách đá.
Để mà nói thì cảnh này vẫn không khiến người chơi từng trải qua vô số sóng gió cảm thấy sợ hãi. Có điều "nhân ngư" trên lưng họ đã bị dọa ngất rồi, những người bị nuôi nhốt kia cũng sợ hãi co rúm lại rúc vào góc trốn. Họ mất khả năng đứng thẳng, có người ngã xuống cũng cứ thế nằm luôn trên đất, vì quá sợ nên không kiểm soát được bài tiết, khiến không khí dần bốc lên mùi hôi thối.
Mùi thối đấy giống như chất dẫn cho bão táp, các người chơi giương cằm, mặt mày sa sầm.
Đám quái vật này có vẻ là kẻ canh giữ bảo vệ dân làng.
Tóm gọn bằng một câu là trông có vẻ khó giải quyết.
Chí ít sẽ không đơn giản giống Nguyên Dục Tuyết đêm qua cướp tế phẩm ngay trước mắt dân làng mà còn có thể dễ dàng chạy thoát.
Bầu không khí như đông lại, lão Lý nhìn họ chằm chằm, đèn lồng cũng chập chờn. Những cái đầu người như mọc ra từ vách đá dùng một tốc độ khó mà phát hiện, dần lại gần cả ba. Âu Phục bỗng đặt người cá trên lưng xuống, lịch thiệp sửa sang ống tay áo của mình, giơ ngón tay lên.
---
Đoàng.
Âm thanh như tiếng súng vang lên, có điều thứ bắn ra không phải là đạn bình thường.
Sắc mặt lão Lý xấu xí hơn một chút, đám thôn dân như rối gỗ cũng có phản ứng, cơ thể đều thong thả xoay về một hướng...
Trong nhóm này, một người đàn ông kín đáo đứng ở cuối hàng, còn mặc cả áo choàng kèm mũ màu đen che mặt, chậm rãi ngẩng lên.
Mũ áo cũng rơi xuống.
Đó là một khuôn mặt cực kì chất phác lương thiện, tròn trịa phúc hậu, giống ba tầng thịt chất lên nhau, cơ thể cũng phình phình như được bơm hơi. Người này không phải ai xa lạ, dù sao trong thôn chẳng ai có hình thể đặc biệt như vậy.
Chính là kẻ chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên, mời họ ở "biệt thự" của mình, nhiệt tình hiếu khách khác hẳn dân làng... Béo.
Lúc này chính giữa trán ông ta có một cái lỗ thủng rõ ràng.
Máu tươi ồ ạt bắn ra từ đó, còn thấy được cả thịt đỏ đang ngọ nguậy bên trong khi bị đạn xuyên thủng.
Ăn một phát đạn như vậy mà Béo còn tươi cười rất hiền lành.
"Làm gì ra tay nặng thế, chẳng nể tình gì cả." Ông ta nói.
Cùng lúc đó, cái lỗ trên trán ông ta ngọ nguậy khép lại, đống thịt đỏ như côn trùng vặn vẹo tụ vào với nhau, vết thương đang lành rất nhanh.
Biết lão béo này chưa chết được, Âu Phục có vẻ tiếc nuối cất vũ khí đi, còn "chậc" một tiếng rõ to.
Tiểu Cao thì quan sát Béo, trong mắt là sự cảnh giác rõ rệt.
Còn ánh mắt Nguyên Dục Tuyết ngay từ đầu đã tập trung vào ông ta.
Hàng mi dài chớp chớp theo quy luật, nhìn những khuôn mặt liên tiếp xuất hiện trong bóng tối.
Sau khi Béo xuất hiện, lão Lý vốn ra vẻ cầm đầu như muốn ăn xương uống máu họ lập tức đàng hoàng lại, lùi xuống một bước nhìn sang Béo.
Trông... Giống tôn kính, nhưng đồng thời có sự sợ sệt.
Vết thương của Béo nhanh chóng biến mất, ông ta lau trán, lại trơn bóng như cũ, không hề có vẻ gì là vừa bị thương. Vẫn là khí chất con buôn hiền hòa lấy lòng, cái gì cũng dễ nói. Nếu không phải họ đang trong tình thế ma quái này thì đúng là không khác gì lúc mới gặp ---
"Sao không phải là lấy oán trả ơn chứ?"
Béo nhắc lại đề tài vừa rồi: "Các bạn tới thôn Vàng Bạc du lịch, tôi tốt bụng dẫn đường cho mọi người, cung cấp nơi ăn ngủ nghỉ, còn lên kế hoạch đầy đủ. Tuy là có thu tiền, nhưng cũng coi như nhiệt tình hiếu khách, lo lắng hết lòng, có đúng không?"
Các người chơi nhếch mép, lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì.
Béo tốt tính tiếp tục: "Nhưng mấy người thì sao? Nửa đêm không ngủ gây phiền phức cho tôi, đã phá hỏng tang lễ của người trong thôn thì thôi còn ăn trộm đồ. Nhưng ai bảo tôi là người mang các bạn vào thôn chứ, nên phải muối mặt đi xin lỗi người ta. Vốn dĩ đã chẳng muốn so đo rồi, thế mà các cô cậu lại trộm tiếp, lần này còn trộm đồ của tôi nữa."
Cứ chốc chốc ông ta lại mỉm cười hiền lành, sau đó đột nhiên trầm giọng, trở nên nghiêm túc hơn: "Đây đều là cá tôi thuê dân làng chăn nuôi, tốn bao tiền đồ ăn cho chúng nó, còn chưa hồi vốn các người đã tính trộm đi là sao? Đây có khác gì làm tôi táng gia bại sản, dồn cả thôn tôi vào chỗ chết không."
Tiểu Cao lạnh lùng nhìn ông ta, nghe vậy không nhịn được phản bác: "Đây không phải là cá của ông."
"Họ là người, vẫn luôn là người."
Thứ đầu tiên truyền đến là tiếng bước chân sột soạt.
Tiếng đế giày giẫm lên vách đá vang tới từ nơi xa, cuồn cuộn không hề che giấu. Còn chưa thấy bóng, các người cá trên lưng người chơi đã thẳng đuôi, có vẻ cực kì sợ hãi mâu thuẫn. Nhưng lại không dùng nhiều sức lắm, dường như bị dọa cho mềm người rồi. Đấy là sự uy hiếp và đàn áp đã in sâu vào bản năng trong huyết thống.
Ngay cả "mẫu thể" được Nguyên Dục Tuyết cõng, người có khả năng tư duy vượt trội so với tộc mình, cũng đổ mồ hôi ròng ròng. Chất lỏng chảy ra từ những hoa văn như vảy cá trên cơ thể. Cô mất kiểm soát bắt đầu run rẩy, ngón tay bấu chặt lấy vai Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu im lặng ngẩng lên, hàng mi cong rung rung. Trong hang động tăm tối, khuôn mặt thiếu niên cũng trở nên tái nhợt lạ thường, có một sự lạnh lùng vô tình khác hẳn những người khác.
Mặc dù không thể nói thành tiếng, nhưng trong khoảnh khắc đó, bàn tay đang đỡ "mẫu thể" dùng sức hơn, như đang bình thản truyền đạt ---
"Đừng sợ".
"Mẫu thể" không nghe được tiếng cậu. Nhưng cô cảm nhận được cái mát lạnh truyền tới từ đuôi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, ngẩng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, kiên định nhìn con đường tăm tối phía trước.
"Tới rồi." Âu Phục lên tiếng.
Gã lẳng lặng rung ống tay áo, một loại vũ khí cỡ nhỏ rơi xuống tay.
Đã làm đến mức này rồi, còn vạch mặt đám thôn dân, họ hiển nhiên cũng đoán được vài chuyện... Tuy trình độ vạch mặt nhau hiện giờ có vẻ đột ngột và liều lĩnh hơn những gì họ dự đoán.
Những kẻ đó dần xuất hiện, chúng giơ đèn lồng, ánh lửa leo lắt bên trong chiếu rọi từng khuôn mặt.
Dù là đèn lồng giấy hay là trang phục, biểu cảm của những con người đó đều tạo cảm giác quen thuộc mãnh liệt --- Đêm hôm qua, khi đưa ma con gái ông Lý, đám dân làng tới ăn cơm chay khênh quan tài cũng giống hệt thế này. Họ giơ chiếc đèn lồng trắng nhởn, bộ đồ vải đay được ánh sáng trắng leo lét chiếu rọi trông như áo giấy, mặt mày chết lặng cứng đờ không khác gì tượng gỗ, nhấc quan tài bước đều đều.
Bây giờ, đến cả số người cũng không đổi, vẫn là nhóm thôn dân họ nhìn thấy hôm đó.
Kẻ dẫn đầu vẫn là lão già họ Lý.
Ánh mắt lão ta như muốn ăn thịt người, âm u nhìn người chơi.
"Là chúng mày." Lão nói, không giống đang nói chuyện với đám Nguyên Dục Tuyết mà lầm bầm một mình, giọng ồm ồm đầy căm hận: "Tao biết ngay là chúng mày phá hủy tế điển của tụi tao, cướp đi tế phẩm, giờ còn muốn trộm hết tế phẩm! Lũ xứ khác chúng mày không biết thế nào là đủ, quân trộm cắp chết tiệt, luôn làm những chuyện lấy oán trả ơn..."
"Xin phép cắt ngang tí nhé." Âu Phục rất lịch sự nói: "Lấy oán trả ơn cái gì? Đầu ông có vấn đề à?"
Mặc dù là mắng người, giọng điệu gã lại lễ độ như đang thăm hỏi, khiến mắt lão Lý tức thì trợn to, mặt mày dữ tợn. Ánh đèn trong tay lão lung lay, bay lên như sắp bị gió trong hang thổi tắt.
Đằng sau lão bỗng hiện vô số bóng người, như thể tự dưng mọc ra từ vách đá.
Mà dáng vẻ đó thật khó để nói là giống người. Đầu và tứ chi chúng có hình dạng con người, nhưng rõ là một loại quái vật, bò ra từ đằng sau người lão.
Chúng như những con nhện dán vào vách đá hoặc treo trên trần hang, tứ chi gầy còm gắn chặt vào vách như gắn keo, đồng thời sử dụng cả tay lẫn chân để di chuyển. Có vài con vì đang treo ngược nên cái đầu nặng nề rũ xuống, cổ bị kéo vừa mảnh vừa dài trông như sắp đứt vậy, thậm chí còn thấy được cả vết rạn vì giãn quá cỡ.
Những cái đầu rủ xuống đó đều dùng góc độ cực thần kì khoe khuôn mặt mình, nhưng vì tư thế vị trí của chúng nên trông như từng khuôn mặt người mọc ra từ bóng tối trống rỗng, nhìn chằm chằm đám Nguyên Dục Tuyết.
Đôi mắt láo liên.
Cái mồm đỏ tươi mở ra còn loáng thoáng thấy được hàm răng sắc bén khác hẳn con người.
Mà những con quái vật này cũng có khuôn mặt rất quen.
Đây đều là dân chúng trong thôn Vàng Bạc mà họ từng gặp, chỉ là khi ấy những khuôn mặt đó là câu nệ là nghiêm túc, tối hôm nay trở thành những cái đầu dị hóa như mọc ra từ vách đá.
Để mà nói thì cảnh này vẫn không khiến người chơi từng trải qua vô số sóng gió cảm thấy sợ hãi. Có điều "nhân ngư" trên lưng họ đã bị dọa ngất rồi, những người bị nuôi nhốt kia cũng sợ hãi co rúm lại rúc vào góc trốn. Họ mất khả năng đứng thẳng, có người ngã xuống cũng cứ thế nằm luôn trên đất, vì quá sợ nên không kiểm soát được bài tiết, khiến không khí dần bốc lên mùi hôi thối.
Mùi thối đấy giống như chất dẫn cho bão táp, các người chơi giương cằm, mặt mày sa sầm.
Đám quái vật này có vẻ là kẻ canh giữ bảo vệ dân làng.
Tóm gọn bằng một câu là trông có vẻ khó giải quyết.
Chí ít sẽ không đơn giản giống Nguyên Dục Tuyết đêm qua cướp tế phẩm ngay trước mắt dân làng mà còn có thể dễ dàng chạy thoát.
Bầu không khí như đông lại, lão Lý nhìn họ chằm chằm, đèn lồng cũng chập chờn. Những cái đầu người như mọc ra từ vách đá dùng một tốc độ khó mà phát hiện, dần lại gần cả ba. Âu Phục bỗng đặt người cá trên lưng xuống, lịch thiệp sửa sang ống tay áo của mình, giơ ngón tay lên.
---
Đoàng.
Âm thanh như tiếng súng vang lên, có điều thứ bắn ra không phải là đạn bình thường.
Sắc mặt lão Lý xấu xí hơn một chút, đám thôn dân như rối gỗ cũng có phản ứng, cơ thể đều thong thả xoay về một hướng...
Trong nhóm này, một người đàn ông kín đáo đứng ở cuối hàng, còn mặc cả áo choàng kèm mũ màu đen che mặt, chậm rãi ngẩng lên.
Mũ áo cũng rơi xuống.
Đó là một khuôn mặt cực kì chất phác lương thiện, tròn trịa phúc hậu, giống ba tầng thịt chất lên nhau, cơ thể cũng phình phình như được bơm hơi. Người này không phải ai xa lạ, dù sao trong thôn chẳng ai có hình thể đặc biệt như vậy.
Chính là kẻ chịu trách nhiệm làm hướng dẫn viên, mời họ ở "biệt thự" của mình, nhiệt tình hiếu khách khác hẳn dân làng... Béo.
Lúc này chính giữa trán ông ta có một cái lỗ thủng rõ ràng.
Máu tươi ồ ạt bắn ra từ đó, còn thấy được cả thịt đỏ đang ngọ nguậy bên trong khi bị đạn xuyên thủng.
Ăn một phát đạn như vậy mà Béo còn tươi cười rất hiền lành.
"Làm gì ra tay nặng thế, chẳng nể tình gì cả." Ông ta nói.
Cùng lúc đó, cái lỗ trên trán ông ta ngọ nguậy khép lại, đống thịt đỏ như côn trùng vặn vẹo tụ vào với nhau, vết thương đang lành rất nhanh.
Biết lão béo này chưa chết được, Âu Phục có vẻ tiếc nuối cất vũ khí đi, còn "chậc" một tiếng rõ to.
Tiểu Cao thì quan sát Béo, trong mắt là sự cảnh giác rõ rệt.
Còn ánh mắt Nguyên Dục Tuyết ngay từ đầu đã tập trung vào ông ta.
Hàng mi dài chớp chớp theo quy luật, nhìn những khuôn mặt liên tiếp xuất hiện trong bóng tối.
Sau khi Béo xuất hiện, lão Lý vốn ra vẻ cầm đầu như muốn ăn xương uống máu họ lập tức đàng hoàng lại, lùi xuống một bước nhìn sang Béo.
Trông... Giống tôn kính, nhưng đồng thời có sự sợ sệt.
Vết thương của Béo nhanh chóng biến mất, ông ta lau trán, lại trơn bóng như cũ, không hề có vẻ gì là vừa bị thương. Vẫn là khí chất con buôn hiền hòa lấy lòng, cái gì cũng dễ nói. Nếu không phải họ đang trong tình thế ma quái này thì đúng là không khác gì lúc mới gặp ---
"Sao không phải là lấy oán trả ơn chứ?"
Béo nhắc lại đề tài vừa rồi: "Các bạn tới thôn Vàng Bạc du lịch, tôi tốt bụng dẫn đường cho mọi người, cung cấp nơi ăn ngủ nghỉ, còn lên kế hoạch đầy đủ. Tuy là có thu tiền, nhưng cũng coi như nhiệt tình hiếu khách, lo lắng hết lòng, có đúng không?"
Các người chơi nhếch mép, lạnh lùng nhìn ông ta, không nói gì.
Béo tốt tính tiếp tục: "Nhưng mấy người thì sao? Nửa đêm không ngủ gây phiền phức cho tôi, đã phá hỏng tang lễ của người trong thôn thì thôi còn ăn trộm đồ. Nhưng ai bảo tôi là người mang các bạn vào thôn chứ, nên phải muối mặt đi xin lỗi người ta. Vốn dĩ đã chẳng muốn so đo rồi, thế mà các cô cậu lại trộm tiếp, lần này còn trộm đồ của tôi nữa."
Cứ chốc chốc ông ta lại mỉm cười hiền lành, sau đó đột nhiên trầm giọng, trở nên nghiêm túc hơn: "Đây đều là cá tôi thuê dân làng chăn nuôi, tốn bao tiền đồ ăn cho chúng nó, còn chưa hồi vốn các người đã tính trộm đi là sao? Đây có khác gì làm tôi táng gia bại sản, dồn cả thôn tôi vào chỗ chết không."
Tiểu Cao lạnh lùng nhìn ông ta, nghe vậy không nhịn được phản bác: "Đây không phải là cá của ông."
"Họ là người, vẫn luôn là người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.