Chương 314: Thôn Vàng Bạc (93): Cậu bị cắn nuốt.
Húy Tật
27/07/2024
Edit: Ry
Mấy bàn tay to lớn ập xuống.
Một đống công kích bùng nổ cùng lúc tạo thành dấu vết rõ rệt trên khối thịt hỗn độn, làm chậm đòn tấn công của nó, nhưng vẫn chưa đủ, thậm chí là thiếu rất nhiều.
Vô số cánh tay màu đỏ tiếp tục duỗi ra từ cơ thể khổng lồ, hung hăng muốn bóp chết Nguyên Dục Tuyết. Thiếu niên không hề sợ hãi, cũng không dao động. Trường đao sáng như tuyết chém xuống, xé ra một trời máu đỏ. Những cánh tay được tạo thành từ vật chất quái dị bị cậu giải tỏa kết cấu, phá hủy, giống như từng mảnh vỡ ảo giác được chế tạo từ số liệu bay khắp không gian, rồi bị bóng tối cắn nuốt. Chất lỏng tanh hôi không ngừng bắn lên người cậu, quần áo đẫm máu, hai má cũng đầy vết đỏ.
Một âm thanh quái quỷ vang lên.
Có người chú ý tới trên mặt Nguyên Dục Tuyết xuất hiện một cái khe, giống như một cái mặt nạ hoàn hảo đột nhiên rạn nứt. Nhưng đó chỉ là trong nháy mắt, sự chú ý của gã nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, trợn tròn mắt trước cảnh tượng ấy ---
"Nguyên Dục Tuyết!!!"
"Nguyên Dục Tuyết ---"
Ngay khi những cánh tay bị phá hủy, một đợt tấn công dồn dập lại tới, Nguyên Dục Tuyết giơ đao lên.
Sau đó giống như là có sự cố, động tác của cậu chợt khựng lại. Mũi đao sắc bén hơi chĩa xuống, thu hồi đao khí. Bắt lấy cơ hội này, một bàn tay khổng lồ chuẩn xác lập úp, tóm lấy cơ thể nhỏ bé của thiếu niên. Họ thậm chí còn nghe được âm thanh như tiếng xương bị bóp gãy, khủng khiếp vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết bị nắm trong bàn tay đó, như những thôn dân, cứ như vậy bị ném vào trong cơ thể đỏ tươi.
Hay nói cách khác, cậu bị cắn nuốt.
"...!!!"
Đủ loại âm thanh, giọng điệu trộn lẫn lại với nhau, nhưng cùng chung cảm xúc. Không thể tin, khủng hoảng và phẫn nộ.
Một loại cảm xúc âm u cuồn cuộn dâng lên, họ không tin được Nguyên Dục Tuyết sẽ chết ở đây, nhưng sự bi thương vẫn nhanh chóng lan tràn. Phản ứng bản năng ấy còn nhanh hơn tốc độ tư duy của não.
Lưỡi đao gió của Tiểu Tề mất hiệu lực, cô còn bất cẩn cắt vào tay chính mình. Nhưng thiếu nữ không hề nhận ra, hốc mắt đỏ bừng, đậm đặc hận thù.
... Sao có thể.
Sao có thể như thế!
Nỗi bi thương bùng nổ giây phút đó khiến lực công kích của họ nhân lên gấp bội. Cơ thể khổng lồ bỗng chững lại, không giống bị những công kích kia ảnh hưởng, chỉ đột nhiên chững lại thôi.
Âu Phục nhìn nó đầy căm hận.
Giây phút sự phẫn nộ làm đổ vỡ lí trí, gã chợt nhận được nhắc nhở của Tiểu Cao. Người phụ nữ cũng đang đỏ mắt, có vẻ đa cảm hơn ngày thường rất nhiều, nhưng vẫn chú ý tới vài chi tiết bất thường.
Ngay sau khi nghe được nhắc nhở, Âu Phục cũng nhận ra.
Một sự tồn tại cực kì u tối, khiến người ta không thở nổi, thậm chí khơi gợi mọi sợ hãi và khổ đau ở sâu trong bản chất, đang chầm chậm tiếp cận họ.
"Hắn" không nhằm vào bất cứ ai, chỉ là sự tồn tại của "hắn" luôn khiến người ta tuyệt vọng.
Đám Âu Phục gần như kịch liệt bẻ đầu lại.
Theo bản năng, họ coi... Thứ cực kì tà ác nọ, chắc chắn không phải sinh vật của ánh sáng, thành sinh vật được sinh ra từ vật chất giống với con quái vật "Thần" kia. Sự tuyệt vọng điên cuồng lan tràn. Nhưng khi thấy rõ người tới, họ không khỏi giật mình, khó mà tin nổi.
"... Ghế Ngồi?"
Cửa Sổ cau mày lên tiếng, rất ngỡ ngàng: "Sao cậu tỉnh rồi... Không, sao cậu tìm được nơi này?"
A Đao im lặng đẩy y ra sau một bước.
Cửa Sổ cũng nhận thức được mình vừa hỏi một câu ngu hết sức.
... Người này! Chắc chắn không phải Ghế Ngồi!
Khí chất đáng sợ tăm tối như vực thẳm kia, khác biệt quá nhiều, nên dù có cùng khuôn mặt, nhưng chỉ cần ai có não đều sẽ không nhận nhầm họ là một.
Là cải trang hay là...
Quan sát một vài chi tiết, tất cả xác nhận đây đúng là cơ thể của Ghế Ngồi.
Quỷ chiếm xác.
... Không.
Sự tồn tại tà ác như vậy không chỉ là quỷ quái bình thường.
Lúc này "Ghế Ngồi" cũng làm vẻ mặt rất đáng sợ... Và quái dị.
Thần hồn của Thần bị giới hạn trong "nước", muốn ra ngoài thì Thần phải ngưng tụ cơ thể của riêng mình.
Quá trình này cũng nhanh thôi.
Nhưng sẽ không kịp.
Là Thủy Thần, Giới Chu Diễn lập tức ý thức được thế giới này đang xảy ra biến dị nghiêng trời lệch đất. Có thứ đồ gì đó vừa được sinh ra, đang tranh đoạt cội nguồn của Thần.
Thật ra Thần cũng chẳng quan tâm hành vi xúc phạm này. Nhưng rồi Thần cảm nhận được mùi máu của vật thuộc về Thần.
Mùi vị đó bay tới theo cơn gió, hòa vào từng nguyên tố của mảnh đất này, sau đó bất ngờ đốt lên lửa giận vị chủ nhân của chúng.
Giới Chu Diễn đang tức giận.
Tâm trạng này rất hiếm thấy với Thần, cũng đại biểu cho Thần không thể tha thứ.
Không có bản thể, Thần bèn mượn cơ thể của con người để ra ngoài ---
Thật ra Giới Chu Diễn khá bất mãn với cơ thể mượn tạm này. Tuy là Thần không có ấn tượng gì với thực thể của mình, nhưng Thần cho rằng nó phải cao lớn hơn, ưu tú hơn, điển trai hơn. Tóm lại rất là bắt bẻ, đồng thời cố chấp cho rằng cơ thể mượn được quá tệ, lỡ mà để Nguyên Dục Tuyết trông thấy thì có thể khiến bạn đời của Thần sinh ra hiểu lầm và bất mãn.
Cảm xúc bài xích kịch liệt này khiến Thần sản sinh ra sự... Tự ti, trở nên nhát gan hơn một chút xíu. Rõ ràng Nguyên Dục Tuyết ở ngay trước mắt, Thần lại không dám tiến thêm một bước.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn phát hiện ra hắn.
Và Giới Chu Diễn nghe được "giọng" của cậu, thứ chỉ Thần có thể nghe thấy.
Nguyên Dục Tuyết nói: "Đừng lo".
Cậu nỗ lực giải thích cho Giới Chu Diễn việc mình sắp làm. Thông qua phân tích giải tỏa kết cấu, Nguyên Dục Tuyết phát hiện phải "vào trong" thì mới dễ phá hủy cơ thể quái vật.
Tuy là bước này tương đối mạo hiểm, Nguyên Dục Tuyết cũng không kịp giải thích với ai khác, mượn một thời cơ, để con quái vật kia nuốt chửng mình.
Câu nói duy nhất ấy là lí do để Giới Chu Diễn không nổi điên ngay lúc này.
Nhưng khi chứng kiến Nguyên Dục Tuyết bị "nuốt chửng", sức mạnh của Thần vẫn hỗn loạn trong nháy mắt.
Cảnh ấy kích thích Thần mãnh liệt.
Dường như kí ức nào đó ở sâu thẳm thần hồn đang thức tỉnh.
Đó là một tầng kí ức mờ nhạt, lại cực kì tồi tệ. Giống như là Thần đã chứng kiến cảnh tương tự, nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết bị nuốt chửng, thậm chí là sắp... "Tử vong".
Cảm xúc tồi tệ chưa từng có lan tỏa mọi ngóc ngách của thân xác con người, đau buốt như chảy ra từ từng khớp xương, tất cả không khí trong máu bị tước đoạt. Giới Chu Diễn hoài nghi thân xác này đang không chịu tải được thần hồn nên sắp sụp đổ, có lẽ chỉ nháy mắt sau sẽ vỡ tan thành đống thịt nhão... Tuy là hiện tượng này vốn không nên xuất hiện.
Cảm xúc của Thần trở nên bất ổn, thời không thế giới này thậm chí vì thế mà xuất hiện rung chấn.
Nếu phải miêu tả thì lúc này Giới Chu Diễn đang vô cùng, vô cùng... Phẫn nộ.
Sau đó Thần bắt đầu giận chó đánh mèo. Cũng không hẳn, hắn chuyển mục tiêu vào con quái vật đỏ tươi, to lớn nhưng đần độn kia.
Đến cả người trơ lì với nguy hiểm nhất cũng biết lúc này nên trốn.
Thủ lĩnh người cá đang chìm sâu trong hôn mê, bị nguy hiểm từ bên ngoài kích thích, bất an đau đớn tỉnh lại.
Tầm mắt cô không tập trung ở con quái vật đỏ tươi be bét máu thịt chiếm phần lớn diện tích kia, mà chính xác tìm một vị trí, gượng gạo dán vào bóng người cao gầy, vì khoảng cách quá xa mà rất mơ hồ.
Cảm giác sợ hãi khác thường như thủy triều dâng lên, nhanh chóng nuốt sống cô. Cô gái ngơ ngác nhìn, nhìn bóng người kia từng bước, từng bước tới gần quái vật ---
...
Đen nhánh.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Nguyên Dục Tuyết.
Cũng đúng, ở trong bụng thì lấy đâu ra ánh sáng.
Chất dịch ăn mòn và thứ sức mạnh kì lạ sẽ làm tan rã mọi tồn tại trong này, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là khác. Có lẽ do cậu vốn không thuộc về thế giới này, cũng có thể là do chất liệu hợp thành khung máy quá đặc biệt, Nguyên Dục Tuyết không bị tiêu hóa thành một đống sắt vụn ngay khi đặt chân vào đây.
Nhấc tay lên, nước da trắng như tuyết đã chuyển sang màu đỏ nhạt.
Có vẻ như sự ăn mòn vẫn có tác dụng với cậu, nhưng tạm thời chưa đến mức nghiêm trọng.
Phá Hồng Mông vẫn sắc bén và sáng như tuyết.
Trong bóng tối đậm đặc, đôi mắt thiếu niên như phát sáng. Cậu đẩy van năng lượng lên cao nhất, cấp tốc rà quét xung quanh, tìm được một điểm tương đối yếu so với những chỗ khác, Phá Hồng Mông lập tức tụ tập đao khí vào đó.
Có chất lỏng đặc dính nhỏ xuống.
Chất lỏng đó rơi xuống má Nguyên Dục Tuyết, rơi trên mặt nạ. "Rắc" một tiếng rất nhỏ, mặt nạ vỡ vụn, tróc ra. Nguyên Dục Tuyết đang tập trung cao độ nên không chú ý tới sự cố nhỏ này, đao của cậu đã cắm ngập vào phần tường thịt đỏ tươi dính nhớp không có hình thù cố định.
Mấy bàn tay to lớn ập xuống.
Một đống công kích bùng nổ cùng lúc tạo thành dấu vết rõ rệt trên khối thịt hỗn độn, làm chậm đòn tấn công của nó, nhưng vẫn chưa đủ, thậm chí là thiếu rất nhiều.
Vô số cánh tay màu đỏ tiếp tục duỗi ra từ cơ thể khổng lồ, hung hăng muốn bóp chết Nguyên Dục Tuyết. Thiếu niên không hề sợ hãi, cũng không dao động. Trường đao sáng như tuyết chém xuống, xé ra một trời máu đỏ. Những cánh tay được tạo thành từ vật chất quái dị bị cậu giải tỏa kết cấu, phá hủy, giống như từng mảnh vỡ ảo giác được chế tạo từ số liệu bay khắp không gian, rồi bị bóng tối cắn nuốt. Chất lỏng tanh hôi không ngừng bắn lên người cậu, quần áo đẫm máu, hai má cũng đầy vết đỏ.
Một âm thanh quái quỷ vang lên.
Có người chú ý tới trên mặt Nguyên Dục Tuyết xuất hiện một cái khe, giống như một cái mặt nạ hoàn hảo đột nhiên rạn nứt. Nhưng đó chỉ là trong nháy mắt, sự chú ý của gã nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, trợn tròn mắt trước cảnh tượng ấy ---
"Nguyên Dục Tuyết!!!"
"Nguyên Dục Tuyết ---"
Ngay khi những cánh tay bị phá hủy, một đợt tấn công dồn dập lại tới, Nguyên Dục Tuyết giơ đao lên.
Sau đó giống như là có sự cố, động tác của cậu chợt khựng lại. Mũi đao sắc bén hơi chĩa xuống, thu hồi đao khí. Bắt lấy cơ hội này, một bàn tay khổng lồ chuẩn xác lập úp, tóm lấy cơ thể nhỏ bé của thiếu niên. Họ thậm chí còn nghe được âm thanh như tiếng xương bị bóp gãy, khủng khiếp vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết bị nắm trong bàn tay đó, như những thôn dân, cứ như vậy bị ném vào trong cơ thể đỏ tươi.
Hay nói cách khác, cậu bị cắn nuốt.
"...!!!"
Đủ loại âm thanh, giọng điệu trộn lẫn lại với nhau, nhưng cùng chung cảm xúc. Không thể tin, khủng hoảng và phẫn nộ.
Một loại cảm xúc âm u cuồn cuộn dâng lên, họ không tin được Nguyên Dục Tuyết sẽ chết ở đây, nhưng sự bi thương vẫn nhanh chóng lan tràn. Phản ứng bản năng ấy còn nhanh hơn tốc độ tư duy của não.
Lưỡi đao gió của Tiểu Tề mất hiệu lực, cô còn bất cẩn cắt vào tay chính mình. Nhưng thiếu nữ không hề nhận ra, hốc mắt đỏ bừng, đậm đặc hận thù.
... Sao có thể.
Sao có thể như thế!
Nỗi bi thương bùng nổ giây phút đó khiến lực công kích của họ nhân lên gấp bội. Cơ thể khổng lồ bỗng chững lại, không giống bị những công kích kia ảnh hưởng, chỉ đột nhiên chững lại thôi.
Âu Phục nhìn nó đầy căm hận.
Giây phút sự phẫn nộ làm đổ vỡ lí trí, gã chợt nhận được nhắc nhở của Tiểu Cao. Người phụ nữ cũng đang đỏ mắt, có vẻ đa cảm hơn ngày thường rất nhiều, nhưng vẫn chú ý tới vài chi tiết bất thường.
Ngay sau khi nghe được nhắc nhở, Âu Phục cũng nhận ra.
Một sự tồn tại cực kì u tối, khiến người ta không thở nổi, thậm chí khơi gợi mọi sợ hãi và khổ đau ở sâu trong bản chất, đang chầm chậm tiếp cận họ.
"Hắn" không nhằm vào bất cứ ai, chỉ là sự tồn tại của "hắn" luôn khiến người ta tuyệt vọng.
Đám Âu Phục gần như kịch liệt bẻ đầu lại.
Theo bản năng, họ coi... Thứ cực kì tà ác nọ, chắc chắn không phải sinh vật của ánh sáng, thành sinh vật được sinh ra từ vật chất giống với con quái vật "Thần" kia. Sự tuyệt vọng điên cuồng lan tràn. Nhưng khi thấy rõ người tới, họ không khỏi giật mình, khó mà tin nổi.
"... Ghế Ngồi?"
Cửa Sổ cau mày lên tiếng, rất ngỡ ngàng: "Sao cậu tỉnh rồi... Không, sao cậu tìm được nơi này?"
A Đao im lặng đẩy y ra sau một bước.
Cửa Sổ cũng nhận thức được mình vừa hỏi một câu ngu hết sức.
... Người này! Chắc chắn không phải Ghế Ngồi!
Khí chất đáng sợ tăm tối như vực thẳm kia, khác biệt quá nhiều, nên dù có cùng khuôn mặt, nhưng chỉ cần ai có não đều sẽ không nhận nhầm họ là một.
Là cải trang hay là...
Quan sát một vài chi tiết, tất cả xác nhận đây đúng là cơ thể của Ghế Ngồi.
Quỷ chiếm xác.
... Không.
Sự tồn tại tà ác như vậy không chỉ là quỷ quái bình thường.
Lúc này "Ghế Ngồi" cũng làm vẻ mặt rất đáng sợ... Và quái dị.
Thần hồn của Thần bị giới hạn trong "nước", muốn ra ngoài thì Thần phải ngưng tụ cơ thể của riêng mình.
Quá trình này cũng nhanh thôi.
Nhưng sẽ không kịp.
Là Thủy Thần, Giới Chu Diễn lập tức ý thức được thế giới này đang xảy ra biến dị nghiêng trời lệch đất. Có thứ đồ gì đó vừa được sinh ra, đang tranh đoạt cội nguồn của Thần.
Thật ra Thần cũng chẳng quan tâm hành vi xúc phạm này. Nhưng rồi Thần cảm nhận được mùi máu của vật thuộc về Thần.
Mùi vị đó bay tới theo cơn gió, hòa vào từng nguyên tố của mảnh đất này, sau đó bất ngờ đốt lên lửa giận vị chủ nhân của chúng.
Giới Chu Diễn đang tức giận.
Tâm trạng này rất hiếm thấy với Thần, cũng đại biểu cho Thần không thể tha thứ.
Không có bản thể, Thần bèn mượn cơ thể của con người để ra ngoài ---
Thật ra Giới Chu Diễn khá bất mãn với cơ thể mượn tạm này. Tuy là Thần không có ấn tượng gì với thực thể của mình, nhưng Thần cho rằng nó phải cao lớn hơn, ưu tú hơn, điển trai hơn. Tóm lại rất là bắt bẻ, đồng thời cố chấp cho rằng cơ thể mượn được quá tệ, lỡ mà để Nguyên Dục Tuyết trông thấy thì có thể khiến bạn đời của Thần sinh ra hiểu lầm và bất mãn.
Cảm xúc bài xích kịch liệt này khiến Thần sản sinh ra sự... Tự ti, trở nên nhát gan hơn một chút xíu. Rõ ràng Nguyên Dục Tuyết ở ngay trước mắt, Thần lại không dám tiến thêm một bước.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn phát hiện ra hắn.
Và Giới Chu Diễn nghe được "giọng" của cậu, thứ chỉ Thần có thể nghe thấy.
Nguyên Dục Tuyết nói: "Đừng lo".
Cậu nỗ lực giải thích cho Giới Chu Diễn việc mình sắp làm. Thông qua phân tích giải tỏa kết cấu, Nguyên Dục Tuyết phát hiện phải "vào trong" thì mới dễ phá hủy cơ thể quái vật.
Tuy là bước này tương đối mạo hiểm, Nguyên Dục Tuyết cũng không kịp giải thích với ai khác, mượn một thời cơ, để con quái vật kia nuốt chửng mình.
Câu nói duy nhất ấy là lí do để Giới Chu Diễn không nổi điên ngay lúc này.
Nhưng khi chứng kiến Nguyên Dục Tuyết bị "nuốt chửng", sức mạnh của Thần vẫn hỗn loạn trong nháy mắt.
Cảnh ấy kích thích Thần mãnh liệt.
Dường như kí ức nào đó ở sâu thẳm thần hồn đang thức tỉnh.
Đó là một tầng kí ức mờ nhạt, lại cực kì tồi tệ. Giống như là Thần đã chứng kiến cảnh tương tự, nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết bị nuốt chửng, thậm chí là sắp... "Tử vong".
Cảm xúc tồi tệ chưa từng có lan tỏa mọi ngóc ngách của thân xác con người, đau buốt như chảy ra từ từng khớp xương, tất cả không khí trong máu bị tước đoạt. Giới Chu Diễn hoài nghi thân xác này đang không chịu tải được thần hồn nên sắp sụp đổ, có lẽ chỉ nháy mắt sau sẽ vỡ tan thành đống thịt nhão... Tuy là hiện tượng này vốn không nên xuất hiện.
Cảm xúc của Thần trở nên bất ổn, thời không thế giới này thậm chí vì thế mà xuất hiện rung chấn.
Nếu phải miêu tả thì lúc này Giới Chu Diễn đang vô cùng, vô cùng... Phẫn nộ.
Sau đó Thần bắt đầu giận chó đánh mèo. Cũng không hẳn, hắn chuyển mục tiêu vào con quái vật đỏ tươi, to lớn nhưng đần độn kia.
Đến cả người trơ lì với nguy hiểm nhất cũng biết lúc này nên trốn.
Thủ lĩnh người cá đang chìm sâu trong hôn mê, bị nguy hiểm từ bên ngoài kích thích, bất an đau đớn tỉnh lại.
Tầm mắt cô không tập trung ở con quái vật đỏ tươi be bét máu thịt chiếm phần lớn diện tích kia, mà chính xác tìm một vị trí, gượng gạo dán vào bóng người cao gầy, vì khoảng cách quá xa mà rất mơ hồ.
Cảm giác sợ hãi khác thường như thủy triều dâng lên, nhanh chóng nuốt sống cô. Cô gái ngơ ngác nhìn, nhìn bóng người kia từng bước, từng bước tới gần quái vật ---
...
Đen nhánh.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Nguyên Dục Tuyết.
Cũng đúng, ở trong bụng thì lấy đâu ra ánh sáng.
Chất dịch ăn mòn và thứ sức mạnh kì lạ sẽ làm tan rã mọi tồn tại trong này, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là khác. Có lẽ do cậu vốn không thuộc về thế giới này, cũng có thể là do chất liệu hợp thành khung máy quá đặc biệt, Nguyên Dục Tuyết không bị tiêu hóa thành một đống sắt vụn ngay khi đặt chân vào đây.
Nhấc tay lên, nước da trắng như tuyết đã chuyển sang màu đỏ nhạt.
Có vẻ như sự ăn mòn vẫn có tác dụng với cậu, nhưng tạm thời chưa đến mức nghiêm trọng.
Phá Hồng Mông vẫn sắc bén và sáng như tuyết.
Trong bóng tối đậm đặc, đôi mắt thiếu niên như phát sáng. Cậu đẩy van năng lượng lên cao nhất, cấp tốc rà quét xung quanh, tìm được một điểm tương đối yếu so với những chỗ khác, Phá Hồng Mông lập tức tụ tập đao khí vào đó.
Có chất lỏng đặc dính nhỏ xuống.
Chất lỏng đó rơi xuống má Nguyên Dục Tuyết, rơi trên mặt nạ. "Rắc" một tiếng rất nhỏ, mặt nạ vỡ vụn, tróc ra. Nguyên Dục Tuyết đang tập trung cao độ nên không chú ý tới sự cố nhỏ này, đao của cậu đã cắm ngập vào phần tường thịt đỏ tươi dính nhớp không có hình thù cố định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.