Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Chương 42: Tìm Đến Nhau
Bỉ Ngạn Lưu Tình
17/09/2019
Bệnh viện lớn tại trung tâm nước M
Một bác sĩ mang theo bệnh án của Liễu Trang Như bước ra, Diệp Vô Tâm lập tức bước đến giữ lấy ông ta "Bác sĩ, cô gái bên trong thế nào rồi?"
Vị bác sĩ kia lật lật tập kẹp giấy trên tay, ông xem qua một lúc mới đáp lời cô
"Chỉ là do tình trạng quá hoảng sợ nên đã dẫn đến việc bị ngất, cũng không có gì đáng lo ngại, cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút để định thần lại, ngoài ra mọi thứ khác đều không có vấn đề"
Diệp Vô Tâm an tâm gật đầu. Lúc bước vào cô nhìn thấy Liễu Trang Như đang ngủ rất mê, sợ bản thân quấy rầy nên cô đã cẩn thận rời đi, Diệp Vô Tâm lái xe của Liễu Trang Như trở về nhà
Hai cái xác của hai tên cướp vẫn chưa xử lý. Kẻo để cảnh sát đến thì phiền lắm. Dù M là một nước tự do, mỗi người đều có quyền sử dụng vũ khí nhưng không có quyền tước đoạt mạng sống người khác.
Huống hồ Diệp Vô Tâm lại chưa nắm rõ tình hình ở đây. Cô làm gì cũng nhất định phải cẩn trọng, bởi vì cô cần phải trú ẩn ở đây một thời gian để hoàn thành cho xong cái hệ thống kích sóng âm thanh. Chính vì vậy, cô ép mình phải lẫn trốn tạm thời.
Ở Đế Thành, sau vụ án của Tống Chính Ngạn, cô đã không thể ngang nhiên lộ diện ra bên ngoài, đi lại vô cùng bất tiện.
Ngụy Hồng biết tình hình bất lợi cho cô nên ông ta đã bảo Diệp Vô Tâm tạm thời không cần hoạt động. Nói một cách khác là cho cô nghỉ phép dài hạn, đi đâu cũng được, miễn là tạm thời rời khỏi Đế Thành, còn những việc khác ông ta có thể thay cô dàn xếp ổn thỏa.
Lúc cô đi, căn nhà của Liễu Trang Như chỉ khép hờ cửa, vốn không hề khóa lại nên khi đẩy cửa bước vào, cô cũng chẳng mãi may để ý đến, nhưng bất ngờ, bước chân của Diệp Vô Tâm đứng khựng lại, sắc mặt cứng đờ vì khó tin
Cô đanh mặt lại "Vương Minh Hàn"
Vương Minh Hàn đứng tựa lưng vào thành sofa, ánh mắt của anh đăm chiêu nhìn thẳng vào Diệp Vô Tâm, nghe thấy cô gọi mình, anh đứng thẳng dậy, khí lạnh tỏa ra quanh thân thể của người đàn ông
"Tiểu Diệp, tôi tìm được em rồi"
Diệp Vô Tâm nhìn xuống sàn nhà, hai cái xác của hai người khi nãy cũng đã biến mất
Cô ngẩn người ngước mặt lên nhìn sang anh
Vương Minh Hàn nhìn ra nghi vấn trong lòng cô, anh khẽ cong môi cười, không đợi cô hỏi thêm lời nào anh tiện miệng đáp luôn
"Tôi đã ném xác hai gã khốn ấy cho chó sói ăn"
Diệp Vô Tâm khẽ nhướng mày một chút, cô nhìn anh không chớp mắt, toàn thân bất động
Diệp Vô Tâm đen mặt, trong bụng nghĩ ngay một câu trách móc, ai mượn vậy? "..."
Thấy cô không có phản ứng, Vương Minh Hàn không nhanh cũng không chậm, anh bước đến giữ cô trong phạm vi của mình
"Sao? Em cảm động đến mức không nói được lời nào à?"
Diệp Vô Tâm nở bừa một nụ cười trào phúng, gương mặt kiêu hãnh ngước lên nhìn anh, vẻ tự tin của cô đúng là hiếm khi biến mất, lúc nào cũng khiến anh phải chú ý, khó lòng mà rời mắt được
"Vương lão đại, anh quá tự luyến rồi. Nhưng mà....sao cũng được, có một người dọn tàn cuộc giúp tôi cũng rất tốt"
Vương Minh Hàn mím nhẹ phiến môi, trên mặt vẫn giữ nét cười hiếm thấy "Tiểu Diệp, tôi có chuyện muốn hỏi rõ ràng"
Diệp Vô Tâm đưa tay lên như muốn chặn miệng anh lại "Vương lão đại, giữa tôi và anh không có bất kỳ chuyện gì liên quan đến nhau để phải nói rõ ràng nữa cả"
Vương Minh Hàn hơi nghiêng đầu một chút ngắm nhìn gương mặt cô mà hỏi lại "Em chắc không?"
Diệp Vô Tâm im lặng đứng ngẫm nghĩ một chút
Nghĩ xem cô còn chuyện gì chưa giải quyết với anh ta không? Cô ngừng lại một lúc, sau đó mới tặc lưỡi
Không...chắc chắn là không. Sau đêm hôm đó, thì giữa cô và anh ta không còn có bất kỳ quan hệ gì nữa.
Diệp Vô Tâm liền tìm chuyện khác để lãng sang. Cô nhích người ra khỏi phạm vi của anh rồi mới tiếp tục câu chuyện "À, tôi còn chưa hỏi anh, làm sao anh vào được đây?"
Vương Minh Hàn còn chưa có ý mở miệng trả lời thì đã bị Diệp Vô Tâm đã chen ngang giành mất phần "Anh như vậy chính là xâm nhập gia cư bất hợp pháp"
Vương Minh Hàn khẽ cong miệng cười, anh bước đến giữ lấy eo cô rồi ghì thật mạnh "Ngay cả thân thể em, tôi cũng đã xâm nhập rồi. Còn nhà của em, tôi ra vào lúc nào chẳng được"
Cô dùng một ánh mắt hình viên đạn nhìn anh, vẻ mặt thiếu ôn nhu mà nói với anh "Anh muốn ăn đấm hay ăn đạn?"
Vương Minh Hàn nhướng mày ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, phiến môi mỏng lại cong lên vô thức "Tôi muốn...ăn em"
Diệp Vô Tâm "..." mặt nổi lên ba vạch đen, đúng là vô sỉ
Cô đưa tay lên hung hăng tát vào mặt anh nhưng cái tát ấy đã sớm bị Vương Minh Hàn giữ lại "Tiểu Diệp, em lại muốn bị dày vò rồi"
Cổ tay cô bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay. Diệp Vô Tâm muốn giật tay ra nhưng sức lực kia càng hãm cô mạnh hơn, sức lực ấy lớn đến nỗi khiến cô cử động cổ tay còn khó chứ huống hồ gì là thoát ra
"Hạ lưu, buông tôi ra"
Vương Minh Hàn nhìn vào sắc mặt khó chịu của cô, anh đáp
"Có bản lĩnh thì em tự mình mà thoát ra. Nhưng e là khó đấy, đời này tôi đã nắm giữ được em rồi thì đừng mong tôi buông tha cho em"
Diệp Vô Tâm rốt cuộc vẫn không hiểu, tại sao cô đã trốn đến nơi này rồi, rời khỏi Đế Thành rồi mà vẫn bị anh ta tìm ra
Diệp Vô Tâm gần như gân cô lên mà nói
"Vương Minh Hàn...rốt cuộc là anh muốn gì đây hả?"
Vương Minh Hàn nhìn biểu hiện của cô, anh nghiêm túc bày tỏ
"Tiểu Diệp... "
Diệp Vô Tâm nhận thấy sự trầm lắng nghiêm túc của Vương Minh Hàn, cảm giác kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng cô
Anh thở ra một hơi dài rồi mới tiếp túc câu nói còn dở dang khi nãy
"Tôi đã buông tay em một lần. Đó cũng là sự ân hận nhất đời này của Vương Minh Hàn tôi. Vì vậy, tôi không muốn buông tay em thêm một lần nào nữa"
Có thể cô hoàn toàn bị câu nói này bao trùm. Anh ta nói như vậy là có ý gì?
Cô không hiểu...
"Vương lão đại, có phải với bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng nói những lời này không? Thế thì thật xin lỗi, tôi không phải loại phụ nữ dùng những lời ngon ngọt hay tiền bạc là có thể mua được. Trò chơi của anh, tôi không có hứng thú tham gia"
Vương Minh Hàn lắc đầu có giải thích "Tiểu Diệp... Không phải như vậy"
Diệp Vô Tâm lập tức cắt ngang lời anh "Thôi được rồi... Anh về đi, tôi còn có việc phải đi trước"
Vừa nói, Diệp Vô Tâm vừa xoay người mở cửa. Tức thì, cánh cửa bị một lực mạnh ép đóng sầm lại, không cho cô có cơ hội tẩu thoát
Diệp Vô Tâm cũng bất giác bị anh khóa chặt vào giữa cánh cửa lớn với thân hình to cao của mình
Còn chưa kịp phản ứng thì một hơi thở lạnh buốt đã xông vào khí quản, mùi hương trên người anh gần như trao trùm lấy cô, vào lúc này cô lại bị chính mùi hương kia kích thích đến kỳ lạ.
Khoang miệng của Diệp Vô Tâm đột nhiên bị một chiếc lưỡi ươn ướt xâm nhập. Hai cổ tay cô bị anh áp chặt vào cửa khiến cô không thể dùng lực mà động đậy
Mãi đến khi dưỡng khí trong lồng ngực bị rút cạn, anh mới chịu tha cho cô.
Vương Minh Hàn khóa cô trong phạm vi của mình, đôi mắt thâm tình kia không hề có một chút rợn sóng
Hai người chỉ mắt đối mắt, ngoài ra không có thêm bất kỳ âm thanh nào được phát ra
Mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau
Diệp Vô Tâm đảo mắt liên tục
Vương Minh Hàn, anh đúng là lưu manh...
Vương Minh Hàn chăm chú quan sát vẻ mặt làm bộ làm tịch của cô, nét cười vẫn giữ trên môi
Tiểu Diệp, em đừng hòng quên lời hứa mình đã hứa với tôi.
Khi trưởng thành, chúng ta gặp lại nhau, nếu tôi chưa có vợ thì em sẽ là vợ tôi.
Em không quên chứ Tiểu Diệp?
Tôi đã buông tay em một lần, khiến em phải một thân một mình chống chịu với khó khăn, tôi sẽ không cho phép chuyên đó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Tiểu Diệp...
Một bác sĩ mang theo bệnh án của Liễu Trang Như bước ra, Diệp Vô Tâm lập tức bước đến giữ lấy ông ta "Bác sĩ, cô gái bên trong thế nào rồi?"
Vị bác sĩ kia lật lật tập kẹp giấy trên tay, ông xem qua một lúc mới đáp lời cô
"Chỉ là do tình trạng quá hoảng sợ nên đã dẫn đến việc bị ngất, cũng không có gì đáng lo ngại, cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút để định thần lại, ngoài ra mọi thứ khác đều không có vấn đề"
Diệp Vô Tâm an tâm gật đầu. Lúc bước vào cô nhìn thấy Liễu Trang Như đang ngủ rất mê, sợ bản thân quấy rầy nên cô đã cẩn thận rời đi, Diệp Vô Tâm lái xe của Liễu Trang Như trở về nhà
Hai cái xác của hai tên cướp vẫn chưa xử lý. Kẻo để cảnh sát đến thì phiền lắm. Dù M là một nước tự do, mỗi người đều có quyền sử dụng vũ khí nhưng không có quyền tước đoạt mạng sống người khác.
Huống hồ Diệp Vô Tâm lại chưa nắm rõ tình hình ở đây. Cô làm gì cũng nhất định phải cẩn trọng, bởi vì cô cần phải trú ẩn ở đây một thời gian để hoàn thành cho xong cái hệ thống kích sóng âm thanh. Chính vì vậy, cô ép mình phải lẫn trốn tạm thời.
Ở Đế Thành, sau vụ án của Tống Chính Ngạn, cô đã không thể ngang nhiên lộ diện ra bên ngoài, đi lại vô cùng bất tiện.
Ngụy Hồng biết tình hình bất lợi cho cô nên ông ta đã bảo Diệp Vô Tâm tạm thời không cần hoạt động. Nói một cách khác là cho cô nghỉ phép dài hạn, đi đâu cũng được, miễn là tạm thời rời khỏi Đế Thành, còn những việc khác ông ta có thể thay cô dàn xếp ổn thỏa.
Lúc cô đi, căn nhà của Liễu Trang Như chỉ khép hờ cửa, vốn không hề khóa lại nên khi đẩy cửa bước vào, cô cũng chẳng mãi may để ý đến, nhưng bất ngờ, bước chân của Diệp Vô Tâm đứng khựng lại, sắc mặt cứng đờ vì khó tin
Cô đanh mặt lại "Vương Minh Hàn"
Vương Minh Hàn đứng tựa lưng vào thành sofa, ánh mắt của anh đăm chiêu nhìn thẳng vào Diệp Vô Tâm, nghe thấy cô gọi mình, anh đứng thẳng dậy, khí lạnh tỏa ra quanh thân thể của người đàn ông
"Tiểu Diệp, tôi tìm được em rồi"
Diệp Vô Tâm nhìn xuống sàn nhà, hai cái xác của hai người khi nãy cũng đã biến mất
Cô ngẩn người ngước mặt lên nhìn sang anh
Vương Minh Hàn nhìn ra nghi vấn trong lòng cô, anh khẽ cong môi cười, không đợi cô hỏi thêm lời nào anh tiện miệng đáp luôn
"Tôi đã ném xác hai gã khốn ấy cho chó sói ăn"
Diệp Vô Tâm khẽ nhướng mày một chút, cô nhìn anh không chớp mắt, toàn thân bất động
Diệp Vô Tâm đen mặt, trong bụng nghĩ ngay một câu trách móc, ai mượn vậy? "..."
Thấy cô không có phản ứng, Vương Minh Hàn không nhanh cũng không chậm, anh bước đến giữ cô trong phạm vi của mình
"Sao? Em cảm động đến mức không nói được lời nào à?"
Diệp Vô Tâm nở bừa một nụ cười trào phúng, gương mặt kiêu hãnh ngước lên nhìn anh, vẻ tự tin của cô đúng là hiếm khi biến mất, lúc nào cũng khiến anh phải chú ý, khó lòng mà rời mắt được
"Vương lão đại, anh quá tự luyến rồi. Nhưng mà....sao cũng được, có một người dọn tàn cuộc giúp tôi cũng rất tốt"
Vương Minh Hàn mím nhẹ phiến môi, trên mặt vẫn giữ nét cười hiếm thấy "Tiểu Diệp, tôi có chuyện muốn hỏi rõ ràng"
Diệp Vô Tâm đưa tay lên như muốn chặn miệng anh lại "Vương lão đại, giữa tôi và anh không có bất kỳ chuyện gì liên quan đến nhau để phải nói rõ ràng nữa cả"
Vương Minh Hàn hơi nghiêng đầu một chút ngắm nhìn gương mặt cô mà hỏi lại "Em chắc không?"
Diệp Vô Tâm im lặng đứng ngẫm nghĩ một chút
Nghĩ xem cô còn chuyện gì chưa giải quyết với anh ta không? Cô ngừng lại một lúc, sau đó mới tặc lưỡi
Không...chắc chắn là không. Sau đêm hôm đó, thì giữa cô và anh ta không còn có bất kỳ quan hệ gì nữa.
Diệp Vô Tâm liền tìm chuyện khác để lãng sang. Cô nhích người ra khỏi phạm vi của anh rồi mới tiếp tục câu chuyện "À, tôi còn chưa hỏi anh, làm sao anh vào được đây?"
Vương Minh Hàn còn chưa có ý mở miệng trả lời thì đã bị Diệp Vô Tâm đã chen ngang giành mất phần "Anh như vậy chính là xâm nhập gia cư bất hợp pháp"
Vương Minh Hàn khẽ cong miệng cười, anh bước đến giữ lấy eo cô rồi ghì thật mạnh "Ngay cả thân thể em, tôi cũng đã xâm nhập rồi. Còn nhà của em, tôi ra vào lúc nào chẳng được"
Cô dùng một ánh mắt hình viên đạn nhìn anh, vẻ mặt thiếu ôn nhu mà nói với anh "Anh muốn ăn đấm hay ăn đạn?"
Vương Minh Hàn nhướng mày ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, phiến môi mỏng lại cong lên vô thức "Tôi muốn...ăn em"
Diệp Vô Tâm "..." mặt nổi lên ba vạch đen, đúng là vô sỉ
Cô đưa tay lên hung hăng tát vào mặt anh nhưng cái tát ấy đã sớm bị Vương Minh Hàn giữ lại "Tiểu Diệp, em lại muốn bị dày vò rồi"
Cổ tay cô bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay. Diệp Vô Tâm muốn giật tay ra nhưng sức lực kia càng hãm cô mạnh hơn, sức lực ấy lớn đến nỗi khiến cô cử động cổ tay còn khó chứ huống hồ gì là thoát ra
"Hạ lưu, buông tôi ra"
Vương Minh Hàn nhìn vào sắc mặt khó chịu của cô, anh đáp
"Có bản lĩnh thì em tự mình mà thoát ra. Nhưng e là khó đấy, đời này tôi đã nắm giữ được em rồi thì đừng mong tôi buông tha cho em"
Diệp Vô Tâm rốt cuộc vẫn không hiểu, tại sao cô đã trốn đến nơi này rồi, rời khỏi Đế Thành rồi mà vẫn bị anh ta tìm ra
Diệp Vô Tâm gần như gân cô lên mà nói
"Vương Minh Hàn...rốt cuộc là anh muốn gì đây hả?"
Vương Minh Hàn nhìn biểu hiện của cô, anh nghiêm túc bày tỏ
"Tiểu Diệp... "
Diệp Vô Tâm nhận thấy sự trầm lắng nghiêm túc của Vương Minh Hàn, cảm giác kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng cô
Anh thở ra một hơi dài rồi mới tiếp túc câu nói còn dở dang khi nãy
"Tôi đã buông tay em một lần. Đó cũng là sự ân hận nhất đời này của Vương Minh Hàn tôi. Vì vậy, tôi không muốn buông tay em thêm một lần nào nữa"
Có thể cô hoàn toàn bị câu nói này bao trùm. Anh ta nói như vậy là có ý gì?
Cô không hiểu...
"Vương lão đại, có phải với bất kỳ người phụ nữ nào anh cũng nói những lời này không? Thế thì thật xin lỗi, tôi không phải loại phụ nữ dùng những lời ngon ngọt hay tiền bạc là có thể mua được. Trò chơi của anh, tôi không có hứng thú tham gia"
Vương Minh Hàn lắc đầu có giải thích "Tiểu Diệp... Không phải như vậy"
Diệp Vô Tâm lập tức cắt ngang lời anh "Thôi được rồi... Anh về đi, tôi còn có việc phải đi trước"
Vừa nói, Diệp Vô Tâm vừa xoay người mở cửa. Tức thì, cánh cửa bị một lực mạnh ép đóng sầm lại, không cho cô có cơ hội tẩu thoát
Diệp Vô Tâm cũng bất giác bị anh khóa chặt vào giữa cánh cửa lớn với thân hình to cao của mình
Còn chưa kịp phản ứng thì một hơi thở lạnh buốt đã xông vào khí quản, mùi hương trên người anh gần như trao trùm lấy cô, vào lúc này cô lại bị chính mùi hương kia kích thích đến kỳ lạ.
Khoang miệng của Diệp Vô Tâm đột nhiên bị một chiếc lưỡi ươn ướt xâm nhập. Hai cổ tay cô bị anh áp chặt vào cửa khiến cô không thể dùng lực mà động đậy
Mãi đến khi dưỡng khí trong lồng ngực bị rút cạn, anh mới chịu tha cho cô.
Vương Minh Hàn khóa cô trong phạm vi của mình, đôi mắt thâm tình kia không hề có một chút rợn sóng
Hai người chỉ mắt đối mắt, ngoài ra không có thêm bất kỳ âm thanh nào được phát ra
Mỗi người lại mang một tâm tư khác nhau
Diệp Vô Tâm đảo mắt liên tục
Vương Minh Hàn, anh đúng là lưu manh...
Vương Minh Hàn chăm chú quan sát vẻ mặt làm bộ làm tịch của cô, nét cười vẫn giữ trên môi
Tiểu Diệp, em đừng hòng quên lời hứa mình đã hứa với tôi.
Khi trưởng thành, chúng ta gặp lại nhau, nếu tôi chưa có vợ thì em sẽ là vợ tôi.
Em không quên chứ Tiểu Diệp?
Tôi đã buông tay em một lần, khiến em phải một thân một mình chống chịu với khó khăn, tôi sẽ không cho phép chuyên đó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Tiểu Diệp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.