Chương 68: ĐIÊN ĐẢO THIÊN HẠ
Nam Cung Dao
20/02/2014
“ Đã bao nhiêu ngày rồi!....” Liễu Cô Phong nhẹ giọng hỏi. Từ ngày đem Vũ Khuynh Thành từ Hắc nhai lên Dạ Thần, huynh ấy đã nhốt mình trong đó nhiều ngày rồi.
“ Đừng lo, hắn không sao đâu…” Hồng Tuyệt yêu diễm cười “ chỉ cần Vũ Khuynh Thành một ngày còn tại thế thì dù thiên có sụp xuống hắn cũng sẽ chống đỡ được”
“ Thật sao?..” Liễu Cô Phong khẽ cười.
“ Đương nhiên rồi, Liễu Cô Phong nếu có một ngày ngươi yêu thật lòng, khi ấy ngươi sẽ hiểu thôi…” Hồng Tuyệt vỗ vỗ vai Liễu Cô Phong đáp. Khi yêu con người ta có thể trở nên yếu đuổi cũng có thể trở nên mạnh mẽ vô cùng, có lẽ đó là sức mạnh của ái tình đi? Dù cho mọi đau khổ mọi đắng cay của thế gian đổ ập trên vai nhưng chỉ cần âu yếm nhân vẫn còn bên cạnh vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn mình thì cũng sẽ cam nguyện mỉm cười chống đỡ mọi đau khổ ấy thôi
“ ừ! Có lẽ vậy…. “ Liễu Cô Phong nhợt nhạt cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Có lẽ vậy đi, nhưng mà nếu được y hi vọng mình sẽ không gặp được người khiến cho mình yêu nhiều như vậy, y sợ…sợ bản thân không chống đỡ được khi mà người đó rời xa y. Thật ra y không mạnh mẽ như Tiêu Dạ Thần, y rất yếu đuối sợ bị tổn thương cho nên không dám khát cầu càng không dám theo đuổi cho nên vì vậy mà y chưa gặp được nửa quan trọng còn lại của đời y sao? Thôi! Như vậy cũng được, cứ tiêu diêu tự tại như thế này cũng không tệ đâu.
Tiêu Tương các bao nhiêu năm vẫn cứ như vậy, thanh lịch, mộc mạc nhưng cũng tràn đầy cảm giác tôn quý.
Ngắm nhìn dung nhan của người trong lòng im lặng tựa như đang ngủ say Tiêu Dạ Thần cũng không biết trong lòng mình tồn tại thứ cảm xúc gì nửa. Là đau lòng, là phẫn nộ, là điên cuồng, xót xa hay là ….thứ tình cảm gì đó chính y cũng không nói được thành lời. Từng! biết bao nhiêu lần ngắm nhìn khuôn mặt ấy, như một thói quen, cũng như một chấp niệm trong lòng y, nhìn cứ nhìn thôi y cũng thấy hạnh phúc, này đôi chân mày thanh tú tuyệt đẹp, hàng mi dài rập rờn như cánh bướm, cái mũi tinh xảo khéo léo, môi anh đào đỏ mọng, làn da tựa như mỹ ngọc, đẹp tuyệt luân, đưa tay vẽ lên từng đường nét dung mạo ấy, bất giác khóe môi cong lên tiếu dung ôn nhuận
Thành nhi! Có phải là nàng rất mệt cho nên mới ngủ lâu như vậy? như vậy thì Thành nhi, nàng cứ ngủ một giấc thật tốt đi nhé, vì có ta luôn bên cạnh nàng nhưng mà nàng đừng ngủ quá lâu, ta sợ ta chờ không lâu được, nàng biết đấy đối với những chuyện liên quan đến nàng ta ít có tính kiên nhẫn mà
Thành nhi! Nàng có còn nhớ ta đã từng hứa với nàng đi khắp đại nam giang bắc, đi hưởng mỹ thực thiên hạ? đợi nàng tỉnh dậy chúng ta cùng đi được không?
Thành nhi, ta còn chưa đưa nàng đi xem rừng Thu Dương, đỉnh Thiên Sơn, Huyết liên ở Băng hồ, ôn tuyền Ngân vương…chúng ta đã dự định nhiều như vậy nhưng vẫn chưa một lần đi, lần này đây đợi nàng tỉnh dậy ta cùng nàng đi nhé!
Y cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu áp lên mặt mình, nhẹ giọng cười : “ chúng ta….còn nhiều chuyện chưa làm như vậy! cho nên Thành nhi nàng nhất định sẽ không bỏ ta lại một mình đúng không? Chắc chắn là vậy…”
Đợi cho dọn dẹp lại thiên hạ này, đem lại cho nàng một đại lục phồn hoa yên bình, khi đó nàng cùng ta thảnh thơi tiếu ngạo hồng trần…..Thành nhi! Nàng không nói tức là đồng ý rồi đấy nha….cho nên dù nếu nàng nuốt lời thì dù có xới tung thiên địa này lên ta cũng sẽ bắt nàng trở về, khi ấy thì ta sẽ buộc chặt nàng lại bên mình, nửa bước không rời…như thế, ta cùng nàng….vĩnh không phân ly….
Đã cuối thu khí trời se lạnh, những chiếc là vàng rơi lả tả trong gió như những khúc nhạc êm đềm, nắng chiều không gay gắt mà lại mang chút gì đó ấm áp, xuyên qua từng tán lá, len lõi qua khung cửa sổ, ôn nhu vuốt ve lấy người nằm trên giường, Vũ Khuynh Thành im lặng nằm đó, tựa như một búp bê thủy tinh tinh xảo, tuyệt đẹp còn vị bạch y nam tử ngồi bên cạnh cứ ngây ngốc ngắm nhìn, ánh mắt nhu tình tựa như đem người nằm đó khắc thật sâu thật sâu vào tận tâm hồn, vẽ nên bức họa cuộn tròn xinh đẹp. Tình cứ nhẹ nhàng len lõi, càng đậm càng sâu, càng luyến lại càng si…. Chân chính ái tình không là ngọt ngào mãi mãi, cũng không là viễn cảnh hạnh phúc đời đời kiếp kiếp mà là trải qua gian truân, có đau có hận, có buồn có bi, cũng lắm lúc hoan hỉ, mọi hương vị cảm xúc thế gian điều vì tình mà sinh và vướng bận, Tiêu Dạ Thần cùng Vũ Khuynh Thành hai người này, lần này đây gặp nạn, ái tình có thể giúp hai người họ vượt qua, rốt cuộc thì thời gian có bào mòn đi cảm tình của họ, không ai có thể biết trước điều gì, thời gian sẽ minh chứng cho tất cả, như năm xưa Vũ Khuynh Thành đã từng nói, thế gian vốn không có gì trường tồn bất diệt, vậy thì cảm tình của y cùng nàng có trường tồn bất diệt theo năm năm tháng tháng?
Một tháng sau
“ Thành nhi! Bắc Chu quốc quốc năm nay mùa đông dường như đến sớm thì phải?...” Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng nói : “ chẳng phải nàng thích nhất ngắm những gốc cây khô cằn vào lúc tuyết rơi sao? Thành nhi, chẳng phải nàng bảo nàng thích nhất nhìn gương mặt của ta sao? Vì cớ gì nàng không chịu mở mắt nhìn ta dù chỉ một lát…”
Năm nay có lẽ là một năm đặc biệt, Bắc Chu quốc nơi nơi đóng băng, mùa đông năm nay đến sớm hơn so với mọi năm rất nhiều, tuyết rơi trắng xóa khắp vùng, dường như cả thiên địa được bao bọc bởi lớp trắng tinh khôi ấy. Thiên nhiên Bắc Chu quốc vẫn đẹp như vậy nhưng tình hình trong nước khá bất ổn định. Cả nước dường như khẩn trương rộn ràng cho tình hình biến động sắp đến, Trung Ngọc cùng Nam Phong triều cũng đang tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến, mà nguyên nhân cho cuộc chiến loạn tam quốc này chẳng ai biết đến, chỉ biết nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần lần này chính là kẻ khơi mào chiến loạn. Nhân dân cả nước điều ngạc nhiên trươc vấn đề này, vì sao ư? Dĩ nhiên là trước đây vị tuyệt đại công tử này vốn vô tâm với chuyện trần thế nay hà cớ chi lại có quyết định như vậy?
Có người đồn rằng tuyệt đại công tử hướng quan giận giữ vì hồng nhan, bởi lẽ trong cuộc chiến nổi tiếng ở Hắc nhai người của Trung Ngọc cùng Nam Phong triều không ít thì nhiều cũng là một trong những nguyên nhân gây ra thảm án cho người trong lòng của Tiêu đại công tử. Giang hồ gió nổi mây phun, tam quốc nội bộ lục đục, lần này rốt cuộc là ai được lợi, ai có được thiên hạ và đến cuối cùng ai mất đi thiên hạ, tất cả mọi nghi vấn điều đổ dồn lên nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành ấy
Trong khi tam quốc chuẩn bị chiến loạn thì tình hình giang hồ cũng chả khá hơn, trong một tháng gần đây rất chiều tổ chức tình báo cùng sát thủ trên giang hồ tự dưng mất tích một cách bí ẩn không ai biết được nguyên nhân, dường như đám người đó chưa từng xuất hiện trên dương thế vậy, hàng trăm những cao thủ võ lâm nổi tiếng trên giang hồ cũng bị ai đó hãm hại chết một cách rất là đột ngột, chưa bao giờ tình hình giang hồ lại căng thẳng đến như vậy, có một thế lực thần bí nào đó đang huyết tẩy giang hồ chăng? Trong vòng một tháng mà số nhân sĩ võ lâm suy giảm hẳn, nhiều người còn quy ẩn giang hồ, trốn biệt tăm biệt tích…
Trên đời này đáng sợ nhất là gì? Không phải ma quỷ, không phải là thần tiên mà đáng sợ nhất chính là con người, nhất là những kẻ xưa nay ít khi nổi giận một khi phẫn nộ đúng là hậu quả kinh khủng mà Tiêu đại công tử chính là một trong những kẻ như thế. Một tháng trước, Liễu Cô Phong, Hiên Viên Ngạo, Huyền Trần cùng Huyền Ca theo lời chỉ dẫn của lão giả xuống được Hắc nhai, tìm hơn một ngày mới phát hiện tung tích của Vũ Khuynh Thành cùng Diễm Thiên Vũ. Khi đó hai người nằm im lặng trong vũng máu cả người thương tích đầy mình, nếu không phải Vũ Khuynh Thành nội lực cao cường thì e rằng rơi từ Hắc nhai có lẽ xương nát thịt tan rồi. Nhưng mà không chết thì tình trạng cũng không có hơn gì mấy, tuy là vẫn còn hơi thở nhưng mạch đập hầu như đứt đoạn, xương cốt nát vụn, bọn người Liễu Cô Phong khó khăn lắm mới đưa được Vũ Khuynh Thành cùng Diễm Thiên Vũ lên được. Diễm Thiên Vũ thì tình trạng tốt hơn rất nhiều, tuy bị thương ngoài da vô số nhưng gân mạch xương cốt không bị gì cả, là vì Vũ Khuynh Thành đã gánh thay cho nó hết đi nhưng còn Vũ Khuynh Thành, hơn một tháng này nằm bất động trên giường vẫn chưa tỉnh lại, nếu nói theo thuật ngữ hiện đại, hiện trạng này chính là người thực vật
Theo lời của nhất đại y sư Thánh tiên, sư phụ của Phượng Y Diễm thì Vũ Khuynh Thành may mắn thoát chết lần này chính là nhờ công dụng quả thứ năm của Chu Giáng Hồng-khởi tử hồi sinh, cho nên Vũ Khuynh Thành mỗi ngày nằm bất động thật ra là tác dụng của quả đang tái tạo cơ thể, gân mạch cùng nối xương cốt, đợi cho đến khi nào Chu giáng hồng chữa xong, tự khắc người tỉnh dậy, nhưng mà ngài cũng không biết thời gian là bao lâu, có lẽ là một tháng, một năm, mười năm thậm chí là cả đời, bởi vì vết thương của Vũ Khuynh Thành quá nặng…trước lời phán quyết ấy của Thánh tiên thì tiếp theo đó chính là sự phẫn nộ của Tiêu Dạ Thần, y thề, thề tất cả những ai có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến việc gây ra tình trạng này của Vũ Khuynh Thành, y điều cho kẻ ấy sống không bằng chết, cho nên giang hồ biến sắc, tam quốc loạn lạc. Đến cuối cùng, câu nói đùa trước kia của Liễu Cô Phong biến thành sự thật, điên đảo này thiên hạ chung quy là vì một người….
“ Tỷ tỷ! đệ đến thăm tỷ…” Diễm Thiên Vũ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, khẽ đưa bàn tay ấy áp nhẹ lên khuôn mặt, lòng nặng trĩu, cũng là đôi tay ấy nhưng lạnh quá không ấp áp như ngày xưa! Diễm Thiên Vũ nhẹ giọng nỉ non : “ tỷ tỷ! đã hơn một tháng, tỷ chừng nào mới chịu tỉnh đây, tiểu Thiên rất nhớ, rất nhớ tỷ”. Nhớ nụ cười quá đỗi ấp áp, nhớ giọng nói trìu mến cùng ánh mắt ôn nhu như nước ấy, tỷ tỷ…
“ Nhưng mà! Thật sự ..cảm ơn, rất cảm ơn tỷ..còn sống!” Diễm Thiên Vũ cười khẽ, hài tử này dường như sau mọi chuyện đã trưởng thành lên rất nhiều, nhìn vào thần thái ấy, cử chỉ cùng cách ăn nói ấy khó có ai có thể tin nó chỉ mới hơn mười tuổi. Lúc trước nó cứ tưởng tỷ tỷ không còn tại thế, hàng đêm mộng yểm nặng nề, bao nhiêu lần giật mình rồi nghẹn ngào chua xót, bao nhiều lần trong mơ mơ thấy hình bóng tỷ tỷ mà lớn tiếng gọi tên. Ngày nó tìm đến Tiêu Tương các, được gặp lại tỷ tỷ nó cảm thấy tất cả như một giấc mơ vậy, nó mừng như điên, mặc dù tỷ tỷ không mỉm cười, cứ im lặng như vậy nằm nhưng nó cũng rất vui, chỉ cần là một hi vọng, nó cũng cảm tạ trời xanh rất nhiều
“ Tỷ tỷ! hôm nay đệ…phải xử tử một người….tỷ nói, đệ làm như vậy có đúng hay không?” Diễm Thiên Vũ thở dài, cho dù người ấy muốn giết đệ nhiều lần, dù người ấy có căm hận đệ đến thế nào chăng nữa nhưng đệ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ra tay với người đó, nếu như người ấy…tỷ tỷ! nhưng mà đệ không hối hận, so với bất cứ ai trên thế gian này, tỷ là người khiến cho đệ để tâm nhiều nhất…..!
“ Thần ca ca, huynh dạo này vẫn ổn chứ?...” Diễm Thiên Vũ đối diện cùng Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng hỏi thăm. Hàng mi dài che đi ánh nhìn lúc này của nó, đưa tay uống cốc trà, mùi hương vẫn quen thuộc như năm nào, nhanh thật! mới lúc trước nó ở trong lòng tỷ tỷ cùng tỷ ấy ăn bánh uống trà, còn Thần ca ca ngồi ở bên cạnh kể chuyện giang hồ, mà bây giờ đã gần 4 năm trôi qua, cảnh tuy còn mà người lại không thấy?
“ Ta tốt lắm…” âm thanh khàn khàn trầm thấp, bạch y nam tử dung mạo đẹp như họa, mày kiếm mắt sáng cả người toát nên khí chất cao quý uy nghiêm, sóng mắt lãnh đạm dường như khắp chuyện thiên hạ này điều không có gì khiến cho lòng y vướng bận, đưa tay sờ sờ đầu tiểu hài tử, nhẹ giọng vấn : “ tiểu Thiên! Đừng như vậy, Thành nhi! Thấy đệ như vậy sẽ không vui đâu!” Tiểu hài tử tuy tỏ ra vui vẻ bình thường nhưng thật sâu trong nội tâm luôn thấy có lỗi, nhìn tiểu hài tử trưởng thành một cách nhanh chóng như vậy cũng khiến cho y xót lòng
“ Thần ca ca! có phải đệ là kẻ xúi quẩy ai ở bên cạnh điều gặp chuyện không may?” Diễm Thiên Vũ cười yếu ớt, nụ cười chua xót chứa bao nhiêu đắng cay. Vì sinh nó mà mẫu thân tử, vì nó mà tỷ tỷ đến nay vẫn chưa tỉnh dậy…bỗng dưng Tiêu Dạ Thần gõ đầu Diễm Thiên Vũ một cái thật mạnh, lớn tiếng nói : “ sao đệ lại nói những chuyện ngốc nghếch như vậy!”
“ Thần ca ca….” Diễm Thiên Vũ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần, không ngờ cũng có lúc huynh ấy lại giận dữ như vậy, với Diễm Thiên Vũ , Tiêu Dạ Thần lúc nào cũng ôn nhu cười, bây giờ lại lớn tiếng quát nó như thế cũng khiến cho lòng bất giác lộp bộp . Tiêu Dạ Thần thở dài : “ tiểu Thiên! Ta nghĩ nếu như được lựa chọn lần nữa, nàng ấy cũng sẽ lều mình cứu đệ thôi! Hơn ai hết đệ hiểu rõ tình cảm mà Thành nhi dành cho đệ chứ!”
“ Cảm ơn, Thần ca ca….” tiểu hài tử ôn nhu cười, ánh mắt lấp lánh dường như có nước nhưng lại không có lệ rơi, từ khoảnh khắc nó nhìn thấy tỷ tỷ nằm im lặng trên giường trong lòng đã âm thầm thề, nó không bao giờ khóc nữa, nó nhất đinh phải mạnh mẽ như vậy mới bảo vệ được những người mà nó yêu thương nhất. Tiêu Dạ Thần mỉm cười, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, nhẹ giọng nói : “ nên nhớ! Khi nào mệt mỏi, có ta cùng nàng ấy luôn ở đây chờ đệ!”
“ Tiểu Thiên, đệ muốn làm vậy thật sao, nên nhớ rằng nàng ấy chỉ cần đệ sống vui vẻ là được, còn mọi gánh nặng ta sẽ gánh dùm đệ…” Tiêu Dạ Thần nói . Diễm Thiên Vũ cười khẽ : “ Thần ca ca, đệ biết huynh muốn tốt cho đệ nhưng đệ đã đủ trưởng thành gánh vác trong tay trọng trách, có một ngày Bắc Chu sẽ là do đệ gánh vác vậy thì sớm hay muộn cũng vậy thôi”. Tiêu Dạ Thần có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lại ôn thanh nói : “ nếu như Thành nhi biết đệ như vậy, không biết là buồn hay vui nữa?”
“ Thần ca ca, vậy còn huynh, huynh thật sự muốn tam quốc này loạn lạc sao…” Diễm Thiên Vũ hỏi lại.
“ Bởi vì…nếu ta không làm như vậy, ta sợ…sợ mình sẽ điên mất….” y nhẹ giọng cười, như là nói với Diễm Thiên Vũ cũng như nói với chính bản thân y. Đừng tưởng hằng ngày y vẫn cười vẫn nói là y không sao, mỗi lần thấy Thành nhi của y cứ im lặng nằm đó thì lòng của y như là có hàng vạn con kiến thi nhau cắn xé vậy, đau triệt phế tâm can cho nên nếu không có việc gì làm, không có chuyện để cho y quên mất nổi đau này thì y sẽ điên thật đấy như vậy làm sao y có thể còn giữ đủ tỉnh táo để chờ nàng tỉnh dậy đây?
“ Cho nên Thần ca ca, đệ cùng huynh điên vậy…..” tiểu hài tử nghiêng đầu nói, tung hoành xa trường, quét ngang thiên hạ, đệ cũng muốn ngồi trên lưng ngựa thử cảm giác ấy ra sao? Chinh phục khoái cảm đứng đầu thiên hạ đấy, đệ muốn xem nó hấp dẫn như thế nào mà lại khiến cho biết bao nhiêu đời đế vương vì nó mà hi sinh không biết bao nhiêu nhân mạng.
“ Thử xem cảm giác làm thiên cổ nhất đế ra sao? Cũng không tệ lắm đúng không?” Diễm Thiên Vũ hơn mười tuổi nhìn nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần nói như vậy, Tiêu Dạ Thần bỗng dưng cảm thấy khí chất quân lâm thiên hạ dường như ẩn ẩn hình thành trên con người đệ ấy, Tiêu Dạ Thần mỉm cười, xoa đầu tiểu hài tử : “ tiểu Thiên rồi có một ngày, đệ sẽ trở thành một thiên cổ đế quân thế gian ca tụng”
“ Nhưng nếu đổi lại một tỷ tỷ nguyên vẹn ôn nhu cười đứng trước mặt đệ, đệ cam nguyện đổi lấy cả giang sơn phồn hoa ấy….” Diễm Thiên Vũ kiên định nhìn Tiêu Dạ Thần, lại cười nhẹ : “ nếu như đệ bằng tuổi huynh, nhất định đệ sẽ giành lấy tỷ tỷ” Tiêu Dạ Thần nghe vậy cười lớn : “ tiểu quỷ! Đệ cho rằng mình có sức hút bằng huynh sao?” Hai người nói qua cười lại, không khí ấm áp vô cùng, dường như đã lâu rồi Tiêu tương các mới lại tràn ngập không khí sức sống như vậy
“ Đừng lo, hắn không sao đâu…” Hồng Tuyệt yêu diễm cười “ chỉ cần Vũ Khuynh Thành một ngày còn tại thế thì dù thiên có sụp xuống hắn cũng sẽ chống đỡ được”
“ Thật sao?..” Liễu Cô Phong khẽ cười.
“ Đương nhiên rồi, Liễu Cô Phong nếu có một ngày ngươi yêu thật lòng, khi ấy ngươi sẽ hiểu thôi…” Hồng Tuyệt vỗ vỗ vai Liễu Cô Phong đáp. Khi yêu con người ta có thể trở nên yếu đuổi cũng có thể trở nên mạnh mẽ vô cùng, có lẽ đó là sức mạnh của ái tình đi? Dù cho mọi đau khổ mọi đắng cay của thế gian đổ ập trên vai nhưng chỉ cần âu yếm nhân vẫn còn bên cạnh vẫn mỉm cười ôn nhu nhìn mình thì cũng sẽ cam nguyện mỉm cười chống đỡ mọi đau khổ ấy thôi
“ ừ! Có lẽ vậy…. “ Liễu Cô Phong nhợt nhạt cười, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. Có lẽ vậy đi, nhưng mà nếu được y hi vọng mình sẽ không gặp được người khiến cho mình yêu nhiều như vậy, y sợ…sợ bản thân không chống đỡ được khi mà người đó rời xa y. Thật ra y không mạnh mẽ như Tiêu Dạ Thần, y rất yếu đuối sợ bị tổn thương cho nên không dám khát cầu càng không dám theo đuổi cho nên vì vậy mà y chưa gặp được nửa quan trọng còn lại của đời y sao? Thôi! Như vậy cũng được, cứ tiêu diêu tự tại như thế này cũng không tệ đâu.
Tiêu Tương các bao nhiêu năm vẫn cứ như vậy, thanh lịch, mộc mạc nhưng cũng tràn đầy cảm giác tôn quý.
Ngắm nhìn dung nhan của người trong lòng im lặng tựa như đang ngủ say Tiêu Dạ Thần cũng không biết trong lòng mình tồn tại thứ cảm xúc gì nửa. Là đau lòng, là phẫn nộ, là điên cuồng, xót xa hay là ….thứ tình cảm gì đó chính y cũng không nói được thành lời. Từng! biết bao nhiêu lần ngắm nhìn khuôn mặt ấy, như một thói quen, cũng như một chấp niệm trong lòng y, nhìn cứ nhìn thôi y cũng thấy hạnh phúc, này đôi chân mày thanh tú tuyệt đẹp, hàng mi dài rập rờn như cánh bướm, cái mũi tinh xảo khéo léo, môi anh đào đỏ mọng, làn da tựa như mỹ ngọc, đẹp tuyệt luân, đưa tay vẽ lên từng đường nét dung mạo ấy, bất giác khóe môi cong lên tiếu dung ôn nhuận
Thành nhi! Có phải là nàng rất mệt cho nên mới ngủ lâu như vậy? như vậy thì Thành nhi, nàng cứ ngủ một giấc thật tốt đi nhé, vì có ta luôn bên cạnh nàng nhưng mà nàng đừng ngủ quá lâu, ta sợ ta chờ không lâu được, nàng biết đấy đối với những chuyện liên quan đến nàng ta ít có tính kiên nhẫn mà
Thành nhi! Nàng có còn nhớ ta đã từng hứa với nàng đi khắp đại nam giang bắc, đi hưởng mỹ thực thiên hạ? đợi nàng tỉnh dậy chúng ta cùng đi được không?
Thành nhi, ta còn chưa đưa nàng đi xem rừng Thu Dương, đỉnh Thiên Sơn, Huyết liên ở Băng hồ, ôn tuyền Ngân vương…chúng ta đã dự định nhiều như vậy nhưng vẫn chưa một lần đi, lần này đây đợi nàng tỉnh dậy ta cùng nàng đi nhé!
Y cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu áp lên mặt mình, nhẹ giọng cười : “ chúng ta….còn nhiều chuyện chưa làm như vậy! cho nên Thành nhi nàng nhất định sẽ không bỏ ta lại một mình đúng không? Chắc chắn là vậy…”
Đợi cho dọn dẹp lại thiên hạ này, đem lại cho nàng một đại lục phồn hoa yên bình, khi đó nàng cùng ta thảnh thơi tiếu ngạo hồng trần…..Thành nhi! Nàng không nói tức là đồng ý rồi đấy nha….cho nên dù nếu nàng nuốt lời thì dù có xới tung thiên địa này lên ta cũng sẽ bắt nàng trở về, khi ấy thì ta sẽ buộc chặt nàng lại bên mình, nửa bước không rời…như thế, ta cùng nàng….vĩnh không phân ly….
Đã cuối thu khí trời se lạnh, những chiếc là vàng rơi lả tả trong gió như những khúc nhạc êm đềm, nắng chiều không gay gắt mà lại mang chút gì đó ấm áp, xuyên qua từng tán lá, len lõi qua khung cửa sổ, ôn nhu vuốt ve lấy người nằm trên giường, Vũ Khuynh Thành im lặng nằm đó, tựa như một búp bê thủy tinh tinh xảo, tuyệt đẹp còn vị bạch y nam tử ngồi bên cạnh cứ ngây ngốc ngắm nhìn, ánh mắt nhu tình tựa như đem người nằm đó khắc thật sâu thật sâu vào tận tâm hồn, vẽ nên bức họa cuộn tròn xinh đẹp. Tình cứ nhẹ nhàng len lõi, càng đậm càng sâu, càng luyến lại càng si…. Chân chính ái tình không là ngọt ngào mãi mãi, cũng không là viễn cảnh hạnh phúc đời đời kiếp kiếp mà là trải qua gian truân, có đau có hận, có buồn có bi, cũng lắm lúc hoan hỉ, mọi hương vị cảm xúc thế gian điều vì tình mà sinh và vướng bận, Tiêu Dạ Thần cùng Vũ Khuynh Thành hai người này, lần này đây gặp nạn, ái tình có thể giúp hai người họ vượt qua, rốt cuộc thì thời gian có bào mòn đi cảm tình của họ, không ai có thể biết trước điều gì, thời gian sẽ minh chứng cho tất cả, như năm xưa Vũ Khuynh Thành đã từng nói, thế gian vốn không có gì trường tồn bất diệt, vậy thì cảm tình của y cùng nàng có trường tồn bất diệt theo năm năm tháng tháng?
Một tháng sau
“ Thành nhi! Bắc Chu quốc quốc năm nay mùa đông dường như đến sớm thì phải?...” Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng nói : “ chẳng phải nàng thích nhất ngắm những gốc cây khô cằn vào lúc tuyết rơi sao? Thành nhi, chẳng phải nàng bảo nàng thích nhất nhìn gương mặt của ta sao? Vì cớ gì nàng không chịu mở mắt nhìn ta dù chỉ một lát…”
Năm nay có lẽ là một năm đặc biệt, Bắc Chu quốc nơi nơi đóng băng, mùa đông năm nay đến sớm hơn so với mọi năm rất nhiều, tuyết rơi trắng xóa khắp vùng, dường như cả thiên địa được bao bọc bởi lớp trắng tinh khôi ấy. Thiên nhiên Bắc Chu quốc vẫn đẹp như vậy nhưng tình hình trong nước khá bất ổn định. Cả nước dường như khẩn trương rộn ràng cho tình hình biến động sắp đến, Trung Ngọc cùng Nam Phong triều cũng đang tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến sắp đến, mà nguyên nhân cho cuộc chiến loạn tam quốc này chẳng ai biết đến, chỉ biết nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần lần này chính là kẻ khơi mào chiến loạn. Nhân dân cả nước điều ngạc nhiên trươc vấn đề này, vì sao ư? Dĩ nhiên là trước đây vị tuyệt đại công tử này vốn vô tâm với chuyện trần thế nay hà cớ chi lại có quyết định như vậy?
Có người đồn rằng tuyệt đại công tử hướng quan giận giữ vì hồng nhan, bởi lẽ trong cuộc chiến nổi tiếng ở Hắc nhai người của Trung Ngọc cùng Nam Phong triều không ít thì nhiều cũng là một trong những nguyên nhân gây ra thảm án cho người trong lòng của Tiêu đại công tử. Giang hồ gió nổi mây phun, tam quốc nội bộ lục đục, lần này rốt cuộc là ai được lợi, ai có được thiên hạ và đến cuối cùng ai mất đi thiên hạ, tất cả mọi nghi vấn điều đổ dồn lên nữ tử tên gọi Vũ Khuynh Thành ấy
Trong khi tam quốc chuẩn bị chiến loạn thì tình hình giang hồ cũng chả khá hơn, trong một tháng gần đây rất chiều tổ chức tình báo cùng sát thủ trên giang hồ tự dưng mất tích một cách bí ẩn không ai biết được nguyên nhân, dường như đám người đó chưa từng xuất hiện trên dương thế vậy, hàng trăm những cao thủ võ lâm nổi tiếng trên giang hồ cũng bị ai đó hãm hại chết một cách rất là đột ngột, chưa bao giờ tình hình giang hồ lại căng thẳng đến như vậy, có một thế lực thần bí nào đó đang huyết tẩy giang hồ chăng? Trong vòng một tháng mà số nhân sĩ võ lâm suy giảm hẳn, nhiều người còn quy ẩn giang hồ, trốn biệt tăm biệt tích…
Trên đời này đáng sợ nhất là gì? Không phải ma quỷ, không phải là thần tiên mà đáng sợ nhất chính là con người, nhất là những kẻ xưa nay ít khi nổi giận một khi phẫn nộ đúng là hậu quả kinh khủng mà Tiêu đại công tử chính là một trong những kẻ như thế. Một tháng trước, Liễu Cô Phong, Hiên Viên Ngạo, Huyền Trần cùng Huyền Ca theo lời chỉ dẫn của lão giả xuống được Hắc nhai, tìm hơn một ngày mới phát hiện tung tích của Vũ Khuynh Thành cùng Diễm Thiên Vũ. Khi đó hai người nằm im lặng trong vũng máu cả người thương tích đầy mình, nếu không phải Vũ Khuynh Thành nội lực cao cường thì e rằng rơi từ Hắc nhai có lẽ xương nát thịt tan rồi. Nhưng mà không chết thì tình trạng cũng không có hơn gì mấy, tuy là vẫn còn hơi thở nhưng mạch đập hầu như đứt đoạn, xương cốt nát vụn, bọn người Liễu Cô Phong khó khăn lắm mới đưa được Vũ Khuynh Thành cùng Diễm Thiên Vũ lên được. Diễm Thiên Vũ thì tình trạng tốt hơn rất nhiều, tuy bị thương ngoài da vô số nhưng gân mạch xương cốt không bị gì cả, là vì Vũ Khuynh Thành đã gánh thay cho nó hết đi nhưng còn Vũ Khuynh Thành, hơn một tháng này nằm bất động trên giường vẫn chưa tỉnh lại, nếu nói theo thuật ngữ hiện đại, hiện trạng này chính là người thực vật
Theo lời của nhất đại y sư Thánh tiên, sư phụ của Phượng Y Diễm thì Vũ Khuynh Thành may mắn thoát chết lần này chính là nhờ công dụng quả thứ năm của Chu Giáng Hồng-khởi tử hồi sinh, cho nên Vũ Khuynh Thành mỗi ngày nằm bất động thật ra là tác dụng của quả đang tái tạo cơ thể, gân mạch cùng nối xương cốt, đợi cho đến khi nào Chu giáng hồng chữa xong, tự khắc người tỉnh dậy, nhưng mà ngài cũng không biết thời gian là bao lâu, có lẽ là một tháng, một năm, mười năm thậm chí là cả đời, bởi vì vết thương của Vũ Khuynh Thành quá nặng…trước lời phán quyết ấy của Thánh tiên thì tiếp theo đó chính là sự phẫn nộ của Tiêu Dạ Thần, y thề, thề tất cả những ai có liên quan trực tiếp hay gián tiếp đến việc gây ra tình trạng này của Vũ Khuynh Thành, y điều cho kẻ ấy sống không bằng chết, cho nên giang hồ biến sắc, tam quốc loạn lạc. Đến cuối cùng, câu nói đùa trước kia của Liễu Cô Phong biến thành sự thật, điên đảo này thiên hạ chung quy là vì một người….
“ Tỷ tỷ! đệ đến thăm tỷ…” Diễm Thiên Vũ nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, khẽ đưa bàn tay ấy áp nhẹ lên khuôn mặt, lòng nặng trĩu, cũng là đôi tay ấy nhưng lạnh quá không ấp áp như ngày xưa! Diễm Thiên Vũ nhẹ giọng nỉ non : “ tỷ tỷ! đã hơn một tháng, tỷ chừng nào mới chịu tỉnh đây, tiểu Thiên rất nhớ, rất nhớ tỷ”. Nhớ nụ cười quá đỗi ấp áp, nhớ giọng nói trìu mến cùng ánh mắt ôn nhu như nước ấy, tỷ tỷ…
“ Nhưng mà! Thật sự ..cảm ơn, rất cảm ơn tỷ..còn sống!” Diễm Thiên Vũ cười khẽ, hài tử này dường như sau mọi chuyện đã trưởng thành lên rất nhiều, nhìn vào thần thái ấy, cử chỉ cùng cách ăn nói ấy khó có ai có thể tin nó chỉ mới hơn mười tuổi. Lúc trước nó cứ tưởng tỷ tỷ không còn tại thế, hàng đêm mộng yểm nặng nề, bao nhiêu lần giật mình rồi nghẹn ngào chua xót, bao nhiều lần trong mơ mơ thấy hình bóng tỷ tỷ mà lớn tiếng gọi tên. Ngày nó tìm đến Tiêu Tương các, được gặp lại tỷ tỷ nó cảm thấy tất cả như một giấc mơ vậy, nó mừng như điên, mặc dù tỷ tỷ không mỉm cười, cứ im lặng như vậy nằm nhưng nó cũng rất vui, chỉ cần là một hi vọng, nó cũng cảm tạ trời xanh rất nhiều
“ Tỷ tỷ! hôm nay đệ…phải xử tử một người….tỷ nói, đệ làm như vậy có đúng hay không?” Diễm Thiên Vũ thở dài, cho dù người ấy muốn giết đệ nhiều lần, dù người ấy có căm hận đệ đến thế nào chăng nữa nhưng đệ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ra tay với người đó, nếu như người ấy…tỷ tỷ! nhưng mà đệ không hối hận, so với bất cứ ai trên thế gian này, tỷ là người khiến cho đệ để tâm nhiều nhất…..!
“ Thần ca ca, huynh dạo này vẫn ổn chứ?...” Diễm Thiên Vũ đối diện cùng Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng hỏi thăm. Hàng mi dài che đi ánh nhìn lúc này của nó, đưa tay uống cốc trà, mùi hương vẫn quen thuộc như năm nào, nhanh thật! mới lúc trước nó ở trong lòng tỷ tỷ cùng tỷ ấy ăn bánh uống trà, còn Thần ca ca ngồi ở bên cạnh kể chuyện giang hồ, mà bây giờ đã gần 4 năm trôi qua, cảnh tuy còn mà người lại không thấy?
“ Ta tốt lắm…” âm thanh khàn khàn trầm thấp, bạch y nam tử dung mạo đẹp như họa, mày kiếm mắt sáng cả người toát nên khí chất cao quý uy nghiêm, sóng mắt lãnh đạm dường như khắp chuyện thiên hạ này điều không có gì khiến cho lòng y vướng bận, đưa tay sờ sờ đầu tiểu hài tử, nhẹ giọng vấn : “ tiểu Thiên! Đừng như vậy, Thành nhi! Thấy đệ như vậy sẽ không vui đâu!” Tiểu hài tử tuy tỏ ra vui vẻ bình thường nhưng thật sâu trong nội tâm luôn thấy có lỗi, nhìn tiểu hài tử trưởng thành một cách nhanh chóng như vậy cũng khiến cho y xót lòng
“ Thần ca ca! có phải đệ là kẻ xúi quẩy ai ở bên cạnh điều gặp chuyện không may?” Diễm Thiên Vũ cười yếu ớt, nụ cười chua xót chứa bao nhiêu đắng cay. Vì sinh nó mà mẫu thân tử, vì nó mà tỷ tỷ đến nay vẫn chưa tỉnh dậy…bỗng dưng Tiêu Dạ Thần gõ đầu Diễm Thiên Vũ một cái thật mạnh, lớn tiếng nói : “ sao đệ lại nói những chuyện ngốc nghếch như vậy!”
“ Thần ca ca….” Diễm Thiên Vũ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần, không ngờ cũng có lúc huynh ấy lại giận dữ như vậy, với Diễm Thiên Vũ , Tiêu Dạ Thần lúc nào cũng ôn nhu cười, bây giờ lại lớn tiếng quát nó như thế cũng khiến cho lòng bất giác lộp bộp . Tiêu Dạ Thần thở dài : “ tiểu Thiên! Ta nghĩ nếu như được lựa chọn lần nữa, nàng ấy cũng sẽ lều mình cứu đệ thôi! Hơn ai hết đệ hiểu rõ tình cảm mà Thành nhi dành cho đệ chứ!”
“ Cảm ơn, Thần ca ca….” tiểu hài tử ôn nhu cười, ánh mắt lấp lánh dường như có nước nhưng lại không có lệ rơi, từ khoảnh khắc nó nhìn thấy tỷ tỷ nằm im lặng trên giường trong lòng đã âm thầm thề, nó không bao giờ khóc nữa, nó nhất đinh phải mạnh mẽ như vậy mới bảo vệ được những người mà nó yêu thương nhất. Tiêu Dạ Thần mỉm cười, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, nhẹ giọng nói : “ nên nhớ! Khi nào mệt mỏi, có ta cùng nàng ấy luôn ở đây chờ đệ!”
“ Tiểu Thiên, đệ muốn làm vậy thật sao, nên nhớ rằng nàng ấy chỉ cần đệ sống vui vẻ là được, còn mọi gánh nặng ta sẽ gánh dùm đệ…” Tiêu Dạ Thần nói . Diễm Thiên Vũ cười khẽ : “ Thần ca ca, đệ biết huynh muốn tốt cho đệ nhưng đệ đã đủ trưởng thành gánh vác trong tay trọng trách, có một ngày Bắc Chu sẽ là do đệ gánh vác vậy thì sớm hay muộn cũng vậy thôi”. Tiêu Dạ Thần có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lại ôn thanh nói : “ nếu như Thành nhi biết đệ như vậy, không biết là buồn hay vui nữa?”
“ Thần ca ca, vậy còn huynh, huynh thật sự muốn tam quốc này loạn lạc sao…” Diễm Thiên Vũ hỏi lại.
“ Bởi vì…nếu ta không làm như vậy, ta sợ…sợ mình sẽ điên mất….” y nhẹ giọng cười, như là nói với Diễm Thiên Vũ cũng như nói với chính bản thân y. Đừng tưởng hằng ngày y vẫn cười vẫn nói là y không sao, mỗi lần thấy Thành nhi của y cứ im lặng nằm đó thì lòng của y như là có hàng vạn con kiến thi nhau cắn xé vậy, đau triệt phế tâm can cho nên nếu không có việc gì làm, không có chuyện để cho y quên mất nổi đau này thì y sẽ điên thật đấy như vậy làm sao y có thể còn giữ đủ tỉnh táo để chờ nàng tỉnh dậy đây?
“ Cho nên Thần ca ca, đệ cùng huynh điên vậy…..” tiểu hài tử nghiêng đầu nói, tung hoành xa trường, quét ngang thiên hạ, đệ cũng muốn ngồi trên lưng ngựa thử cảm giác ấy ra sao? Chinh phục khoái cảm đứng đầu thiên hạ đấy, đệ muốn xem nó hấp dẫn như thế nào mà lại khiến cho biết bao nhiêu đời đế vương vì nó mà hi sinh không biết bao nhiêu nhân mạng.
“ Thử xem cảm giác làm thiên cổ nhất đế ra sao? Cũng không tệ lắm đúng không?” Diễm Thiên Vũ hơn mười tuổi nhìn nhất đại quân sư Tiêu Dạ Thần nói như vậy, Tiêu Dạ Thần bỗng dưng cảm thấy khí chất quân lâm thiên hạ dường như ẩn ẩn hình thành trên con người đệ ấy, Tiêu Dạ Thần mỉm cười, xoa đầu tiểu hài tử : “ tiểu Thiên rồi có một ngày, đệ sẽ trở thành một thiên cổ đế quân thế gian ca tụng”
“ Nhưng nếu đổi lại một tỷ tỷ nguyên vẹn ôn nhu cười đứng trước mặt đệ, đệ cam nguyện đổi lấy cả giang sơn phồn hoa ấy….” Diễm Thiên Vũ kiên định nhìn Tiêu Dạ Thần, lại cười nhẹ : “ nếu như đệ bằng tuổi huynh, nhất định đệ sẽ giành lấy tỷ tỷ” Tiêu Dạ Thần nghe vậy cười lớn : “ tiểu quỷ! Đệ cho rằng mình có sức hút bằng huynh sao?” Hai người nói qua cười lại, không khí ấm áp vô cùng, dường như đã lâu rồi Tiêu tương các mới lại tràn ngập không khí sức sống như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.