Chương 136: Âm khí dày đặc.
Mạc Mặc
18/09/2013
Tĩnh tọa hồi phục được nửa ngày, Dương Khai mới đứng dậy thám thính tình hình trong sơn động.
Vừa rồi thời gian quá cấp bách, hắn chỉ mới xem xét sơ qua, bây giờ dĩ nhiên là phải tìm tòi cho kỹ càng.
Vị trí hiện tại của Dương Khai, hẳn là đoạn giữa của sơn động này, vì hai bên trái phải đều có thể qua lại. Lắng tai nghe tiếng gió, Dương Khai đoán ra bên trái chắc là thông đến lối ra, vì gió lùa vào từ phía đó, còn bên phải thì thông vào bên trong sơn động.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai đi về phía bên phải, dù gì hắncũng đã rơi vào tình trạng nguy hiểm rồi, nên chẳng vội rời khỏi sơn động này.
Đi chưa được một lúc, Dương Khai thình lình ngửi thấy có mùi thuốc, ngóng về phía luồng ánh sáng mờ tối thì phát hiện hai bên sơn động này có không ít kỳ hoa dị thảo.
Mấy thứ này vừa nhìn là biết phẩm chất không tầm thường, chỉ có điều chẳng biết có độc hay không.
Quả không hổ là Truyền Thừa Động Thiên!
Tuy Dương Khai không nhận ra mấy thứ này là gì, giá trị thế nào, nhưng Dương Khai tin là bất cứ món nào giá trị cũng không hề thấp.
Tạm thời không động đến chúng, một là vì Dương Khai không biết dùng cách nào để hái, hai là cho dù hái được rồi, Dương Khai cũng không có chỗ để cất. Dẫu sao nơi này cũng chỉ có một mình hắn, cứ tạm để đấy cũng chẳng sao.
Vừa đi vừa quan sát, Dương Khai phát hiện nơi này có không ít bảo bối, đều là những cây cỏ chưa từng nhìn thấy bao giờ, và cũng không biết đã bao nhiêu tuổi rồi.
Đi được tròn một canh giờ, Dương Khai chợt nhận ra phía trước thấp thoáng có hào quang nhấp nháy, hai bên tai văng vẳng tiếng hô hoán mờ ảo.
Thầm cảnh giác, Dương Khai tiến về phía nơi tỏa ra luồng hào quang đó.
Một chốc sau, hắn đã bước đến phía trước luồng hào quang.
Đó là một viên ngọc châu lớn bằng nắm tay, đang tỏa ra hào quang êm dịu, chiếu sáng mấy trượng xung quanh.
Quan sát xung quanh, đồng tử Dương Khai không khỏi co rụt lại.
Hắn phát hiện nơi này đã là tận cùng sơn động rồi, hơn nữa cách đó không xa, có một bộ xương khô đang ngồi khoanh chân. Bộ xương này khoác chiếc trường bào màu tím vô cùng sang trọng, hai hốc mắt trống rỗng đang chằm chằm nhìn về phía hắn, khiến người ta có một cảm giác quỷ dị mờ ám khó nói.
Người này không rõ đã chết được bao lâu rồi, nhưng bỗng nhiên, Dương Khai cứ có cảm giác, sinh tiền hắn không phải là người tốt, vì bộ xương này phả ra tà khí và sự gian ác khiến Dương Khai hoảng sợ bất an.
Truyền Thừa Động Thiên này có phải do hắn ngưng luyện? Dương Khai không khỏi nhớ đến căn nguyên liên quan đến Truyền Thừa Động Thiên.
Nếu đúng là vậy thì hẳn là ở đây có chứa Truyền Thừa của người này?
Dương Khai đang chau mày suy nghĩ thì từ sau lưng vọng lên một tiếng vang dữ dội.
Chợt biến sắc, quay đầu lại nhìn, Dương Khai phát hiện đường đi đã bị ngăn lại, không biết từ đâu mà một tảng đá lớn rơi xuống chặn hết không gian bên ngoài.
Lúc hắn ngoảnh lại thì viên ngọc châu tỏa hào quang đó bỗng lúc sáng lúc tối, trong không gian phạm vi chưa đến mười mấy trượng này, chợt văng vẳng tiếng gào khóc thảm thương.
Gió tà nổi trùng trùng, tựa như rơi xuống Tu La địa ngục, khắp người rét run, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Dương Khai cứng đờ sắc mặt, không nói gì mà chỉ nheo mắt cảnh giác động tĩnh tứ phía.
Âm thanh thê lương này không biết đã kéo dài được bao lâu, liên tục quấy nhiễu tâm thần Dương Khai, nếu đổi lại là người tâm chí bất kiên nào khác, chắc chắn sẽ tự đả loạn chân tay. Nhưng nghị lực và bất khuất vốn chính là điểm mạnh lớn nhất của Dương Khai, có chút âm thanh cỏn con này làm sao đả động được hắn?
Thời gian trôi qua, Dương Khai cảm giác được rõ ràng, tiếng khóc này bắt đầu có phần hấp tấp, tuy chỉ là một chút thôi nhưng rõ ràng khác hẳn với lúc nãy.
Sự bình tĩnh ung dung của Dương Khai dường như khiến tiếng khóc này vô cùng giận dữ, nhưng nó lại không thể làm gì.
Phát giác được điều này, Dương Khai càng thêm bình tĩnh. Tuy không biết rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn dứt khoát khoanh chân xuống ngồi thiền.
Âm thanh đó quả nhiên nóng nảy hơn, từng luồng gió lạnh gào rít trong không gian nhỏ hẹp, hào quang trong viên ngọc châu đó lập lòe gấp gáp hơn, khiến nơi này càng lúc càng u ám.
Dương Khai vẫn không dao động, hơi thở đều đều, đến thần sắc cũng không thay đổi.
Khoảng mấy canh giờ sau, âm thanh này đột nhiên biến mất, ánh sáng chớp tắt bất thường của viên châu cũng ổn định trở lại. Ngoài con đường sau lưng bị tảng đá án ngữ ra, nơi này vẫn không khác gì lúc Dương Khai đến.
- Thôi rồi à?
Dương Khai nhếch miệng cười, rồi chợt lớn tiếng quát: - Kẻ nào đang giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!
Tiếng quát vang vọng liên hồi trong không gian chật hẹp, lẩn quẩn không ngừng.
Thình lình, một tràng cười khục khặc vẳng đến. Nghe thấy tiếng cười quái dị này, Dương Khai nổi hết da gà toàn thân, nhưng không phải vì sợ, mà vì tiếng cười này quả thực quá khó nghe, vọng bên tai thế này khiến lục phủ ngữ tạng đều quằn quại kinh khủng.
Chẳng những ngoài cơ thể có phản ứng khó chịu, mà đến trong đầu cũng phảng phất tiếng vù vù.
Thần hồn công kích?
Sắc mặt Dương Khai hơi thay đổi, hắn vốn tưởng có người nấp sẵn ở đây, cố ý giả thần giả quỷ hù dọa đuổi mình đi để độc chiếm hết bảo bối nơi này, nhưng giờ thì Dương Khai không dám nghĩ vậy nữa.
Một tiếng cười, thần trí động!
Đây hiển nhiên không phải việc đệ tử tam phái có thể làm được. Chỉ có cao thủ từ Thần Du Cảnh trở lên mới có thể thi triển thủ đoạn này.
Nơi này có cổ quái!
- Chàng trai trẻ, ý chí của ngươi không tệ, lá gan cũng không nhỏ, dám nói chuyện với lão phu như vậy!
Âm thanh khó nghe đó đột nhiên lên tiếng, lơ lửng bất định, nên Dương Khai không thể tìm ra nó bắt nguồn từ đâu.
- Ngươi là ai? Dương Khai nghiêm nghị, một mặt cẩn thận dò xét, một mặt lên tiếng hỏi.
Lại thêm một tràng cười quái đản, cười xong, nó lại nói:
- Ta là ai? Lão phu cũng không nhớ nữa, ta là ai nhỉ? Chắc là chủ nhân của nơi này nhỉ.
- Ngươi là chủ nhân của Truyền Thừa Động Thiên này?
Dương Khai chợt cao giọng.
Hơn một nghìn đệ tử tam phái hội tụ bước vào Truyền Thừa Động Thiên này, chính là để đoạt được Truyền Thừa thần bí đó. Có thể nói, nếu có được Truyền Thừa này, chỉ cần không bất ngờ tử vong, về sau chắc chắn sẽ với đến ngưỡng bậc khiến thế nhân kính ngưỡng.
Dương Khai vốn không mong chờ sẽ lấy được Truyền Thừa gì, hắn vào đây cũng chỉ là đi theo số đông, muốn kiếm ít lợi lộc mà thôi. Nhưng bất kể thế nào, đã vào đây rồi thì sẽ có hứng thú với Truyền Thừa ở đây.
Bây giờ tên này lại nói lão là chủ nhân ở đây, trầm ổn như Dương Khai cũng khó khỏi động lòng.
Âm thanh đó không trả lời ngay, phải một lúc sau mới nói:
- Đúng, ta chính là chủ nhân của nơi này! Chàng trai trẻ, ngươi muốn có được Truyền Thừa của lão phu?
Dương Khai không trả lời mà chỉ nhíu chặt mày, suy ngẫm độ chân thực trong lời nói này.
- Ta thấy hình như ngươi vừa bị thương, chắc là bị kẻ khác đả thương phải không?
Âm thanh đó từ tốn nói, -
- Ngươi muốn báo thù? Muốn ngay lập tức giết chết kẻ đả thương mình, cho hắn biết ngươi không phải là người dễ càn quấy?
Vài làn gió lạnh lẩn quẩn bên tai, rất chậm, chậm đến mức Dương Khai căn bản không phát giác ra, nhưng nghe thấy những lời này, Dương Khai lại không tự chủ được, gật đầu nói: -
- Muốn!
- Trong lòng ngươi có thù hận, chôn giấu rất sâu, người khác không thể nhìn ra! Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi muốn giết sạch những kẻ xem thường mình, có đúng không?
Nét mặt Dương Khai hơi quằn quại, lông mày nhíu chặt, trên trán nổi rõ gân xanh. Tuy vẫn thấy câu nói này có chút không đúng, nhưng lão lại khiến Dương Khai có cảm giác tán đồng.
- Đúng...
Giọng nói Dương Khai khẽ run rẩy.
- Lão phu có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện! Giúp mong muốn của ngươi trở thành sự thật, ngươi có bằng lòng kế thừa di chỉ của lão phu không? Giọng nói đó tiếp tục ôn tồn.
- Nếu bằng lòng thì hãy gật đầu, lão phu sẽ mang Truyền Thừa của mình tặng cho ngươi! Đó là một phúc phần rất lớn đấy!
- Bằng lòng hay không nào?
- Chỉ cần gật đầu thôi, đối với ngươi mà nói quá dễ dàng mà...
- Bỏ qua cơ hội tốt này ngươi sẽ phải hối hận đấy.
Từng lời từng lời một, tựa như mưa phùn rả rích, lại tựa như gió xuân thoảng qua tai, ùa vào đầu óc Dương Khai, mang đầy sức mê hoặc không gì sánh bằng.
Ánh mắt Dương Khai có hơi mơ màng, đầu óc cũng khẽ dao động, môi thì khép mở liên hồi, trông như muốn đồng ý yêu cầu của giọng nói đó. Nhưng thình lình, theo sau một rên bực dọc, ánh mắt Dương Khai chợt khôi phục sự tinh anh, trên mặt còn thoáng nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Không rõ vừa rồi đối phương đã thi triển thủ đoạn gì, khiến hắn suýt nữa thì nhân lời.
- Ơ?
Lão có vẻ kinh ngạc, -
- Tự cắn lưỡi mình, lấy đau đớn tự hoạt hóa, ý chí quả nhiên mạnh mẽ!
- Hừ! Rốt cuộc ngươi là ai, vừa rồi ngươi đã dùng cách gì để mê hoặc tinh thần ta?
Dương Khai lạnh lùng hỏi.
- Không ngờ ngươi lại phát giác ra điều này, chàng trai trẻ khá lắm! Về phần lão phu là ai... Lão phu là ai đây?
- Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi chính là nó!
Dương Khai hất tia nhìn về phía bộ xương khô trước mặt, ánh mắt đầy kiêng dè, chậm rãi nói:
- Ta nghe nói, cao thủ trên mức Thần Du Cảnh, chỉ cần ngưng luyện được thần thức, thì dù cơ thể có thối rữa, chỉ cần thần thức không bị tiêu diệt thì có thể tìm một thân xác khác chiếm giữ! Ngươi ắt hẳn là cao thủ rơi xuống đây từ nhiều năm trước, giờ muốn chiếm lấy cơ thể ta đúng không? Ngươi mê hoặc tâm thần ta cũng chính vì mục đích này!
Lời này của Dương Khai vừa nói ra, giọng nói đó đột nhiên im bặt, phải một lúc sau mới bật cười ngạo mạn: - Lợi hại lợi hại! Chỉ là một tên nhãi nhép, công lực mới Khai Nguyên cảnh thất tầng, vậy mà có thể nhìn thấu được điều này, đúng là giang sơn đời nào cũng có anh hùng, lão phu khâm phục.
Nói xong, giọng nói này đột nhiên trở nên ảm đạm: -
- Ngươi đã phát giác ra, lẽ nào ngươi không sợ sao?
Dương Khai cười khinh miệt:
- Sao ta phải sợ? Nếu ngươi thật sự có khả năng gạt trừ tâm thần ta, chiếm dụng cơ thể ta, thì còn phí lời với ta như vậy để làm gì? Lại còn mê hoặc ta, khiến ta rơi vào lời nói cạm bẫy của ngươi? Ngươi là cao thủ không tồi, có lẽ ngươi cũng có thủ đoạn cao cường, song... đó là chuyện trước khi ngươi chết! Bây giờ ngươi chỉ có thể giả thần giả quỷ thôi!
- Ngươi nói xem... Tại sao ta phải sợ ngươi? Dương Khai cười khẩy, -
- Trái lại ngươi phải sợ ta mới đúng, nếu để ta tìm ra nơi ẩn giấu thần hồn của ngươi, thì ngươi thấy mình có thể sống tiếp nữa không?
- Chàng trai trẻ, ngươi quá ngạo mạn rồi. Lão lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng ta phí nhiều lời vậy chỉ để mê hoặc ngươi thôi sao? Ha ha, ba sợi thần thức của lão phu đã ngấm vào trong trí óc ngươi, bây giờ ngươi có muốn phản kháng cũng vô ích, cơ thể của ngươi, lão phu xin nhận vậy!
Vừa rồi thời gian quá cấp bách, hắn chỉ mới xem xét sơ qua, bây giờ dĩ nhiên là phải tìm tòi cho kỹ càng.
Vị trí hiện tại của Dương Khai, hẳn là đoạn giữa của sơn động này, vì hai bên trái phải đều có thể qua lại. Lắng tai nghe tiếng gió, Dương Khai đoán ra bên trái chắc là thông đến lối ra, vì gió lùa vào từ phía đó, còn bên phải thì thông vào bên trong sơn động.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai đi về phía bên phải, dù gì hắncũng đã rơi vào tình trạng nguy hiểm rồi, nên chẳng vội rời khỏi sơn động này.
Đi chưa được một lúc, Dương Khai thình lình ngửi thấy có mùi thuốc, ngóng về phía luồng ánh sáng mờ tối thì phát hiện hai bên sơn động này có không ít kỳ hoa dị thảo.
Mấy thứ này vừa nhìn là biết phẩm chất không tầm thường, chỉ có điều chẳng biết có độc hay không.
Quả không hổ là Truyền Thừa Động Thiên!
Tuy Dương Khai không nhận ra mấy thứ này là gì, giá trị thế nào, nhưng Dương Khai tin là bất cứ món nào giá trị cũng không hề thấp.
Tạm thời không động đến chúng, một là vì Dương Khai không biết dùng cách nào để hái, hai là cho dù hái được rồi, Dương Khai cũng không có chỗ để cất. Dẫu sao nơi này cũng chỉ có một mình hắn, cứ tạm để đấy cũng chẳng sao.
Vừa đi vừa quan sát, Dương Khai phát hiện nơi này có không ít bảo bối, đều là những cây cỏ chưa từng nhìn thấy bao giờ, và cũng không biết đã bao nhiêu tuổi rồi.
Đi được tròn một canh giờ, Dương Khai chợt nhận ra phía trước thấp thoáng có hào quang nhấp nháy, hai bên tai văng vẳng tiếng hô hoán mờ ảo.
Thầm cảnh giác, Dương Khai tiến về phía nơi tỏa ra luồng hào quang đó.
Một chốc sau, hắn đã bước đến phía trước luồng hào quang.
Đó là một viên ngọc châu lớn bằng nắm tay, đang tỏa ra hào quang êm dịu, chiếu sáng mấy trượng xung quanh.
Quan sát xung quanh, đồng tử Dương Khai không khỏi co rụt lại.
Hắn phát hiện nơi này đã là tận cùng sơn động rồi, hơn nữa cách đó không xa, có một bộ xương khô đang ngồi khoanh chân. Bộ xương này khoác chiếc trường bào màu tím vô cùng sang trọng, hai hốc mắt trống rỗng đang chằm chằm nhìn về phía hắn, khiến người ta có một cảm giác quỷ dị mờ ám khó nói.
Người này không rõ đã chết được bao lâu rồi, nhưng bỗng nhiên, Dương Khai cứ có cảm giác, sinh tiền hắn không phải là người tốt, vì bộ xương này phả ra tà khí và sự gian ác khiến Dương Khai hoảng sợ bất an.
Truyền Thừa Động Thiên này có phải do hắn ngưng luyện? Dương Khai không khỏi nhớ đến căn nguyên liên quan đến Truyền Thừa Động Thiên.
Nếu đúng là vậy thì hẳn là ở đây có chứa Truyền Thừa của người này?
Dương Khai đang chau mày suy nghĩ thì từ sau lưng vọng lên một tiếng vang dữ dội.
Chợt biến sắc, quay đầu lại nhìn, Dương Khai phát hiện đường đi đã bị ngăn lại, không biết từ đâu mà một tảng đá lớn rơi xuống chặn hết không gian bên ngoài.
Lúc hắn ngoảnh lại thì viên ngọc châu tỏa hào quang đó bỗng lúc sáng lúc tối, trong không gian phạm vi chưa đến mười mấy trượng này, chợt văng vẳng tiếng gào khóc thảm thương.
Gió tà nổi trùng trùng, tựa như rơi xuống Tu La địa ngục, khắp người rét run, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Dương Khai cứng đờ sắc mặt, không nói gì mà chỉ nheo mắt cảnh giác động tĩnh tứ phía.
Âm thanh thê lương này không biết đã kéo dài được bao lâu, liên tục quấy nhiễu tâm thần Dương Khai, nếu đổi lại là người tâm chí bất kiên nào khác, chắc chắn sẽ tự đả loạn chân tay. Nhưng nghị lực và bất khuất vốn chính là điểm mạnh lớn nhất của Dương Khai, có chút âm thanh cỏn con này làm sao đả động được hắn?
Thời gian trôi qua, Dương Khai cảm giác được rõ ràng, tiếng khóc này bắt đầu có phần hấp tấp, tuy chỉ là một chút thôi nhưng rõ ràng khác hẳn với lúc nãy.
Sự bình tĩnh ung dung của Dương Khai dường như khiến tiếng khóc này vô cùng giận dữ, nhưng nó lại không thể làm gì.
Phát giác được điều này, Dương Khai càng thêm bình tĩnh. Tuy không biết rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn dứt khoát khoanh chân xuống ngồi thiền.
Âm thanh đó quả nhiên nóng nảy hơn, từng luồng gió lạnh gào rít trong không gian nhỏ hẹp, hào quang trong viên ngọc châu đó lập lòe gấp gáp hơn, khiến nơi này càng lúc càng u ám.
Dương Khai vẫn không dao động, hơi thở đều đều, đến thần sắc cũng không thay đổi.
Khoảng mấy canh giờ sau, âm thanh này đột nhiên biến mất, ánh sáng chớp tắt bất thường của viên châu cũng ổn định trở lại. Ngoài con đường sau lưng bị tảng đá án ngữ ra, nơi này vẫn không khác gì lúc Dương Khai đến.
- Thôi rồi à?
Dương Khai nhếch miệng cười, rồi chợt lớn tiếng quát: - Kẻ nào đang giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!
Tiếng quát vang vọng liên hồi trong không gian chật hẹp, lẩn quẩn không ngừng.
Thình lình, một tràng cười khục khặc vẳng đến. Nghe thấy tiếng cười quái dị này, Dương Khai nổi hết da gà toàn thân, nhưng không phải vì sợ, mà vì tiếng cười này quả thực quá khó nghe, vọng bên tai thế này khiến lục phủ ngữ tạng đều quằn quại kinh khủng.
Chẳng những ngoài cơ thể có phản ứng khó chịu, mà đến trong đầu cũng phảng phất tiếng vù vù.
Thần hồn công kích?
Sắc mặt Dương Khai hơi thay đổi, hắn vốn tưởng có người nấp sẵn ở đây, cố ý giả thần giả quỷ hù dọa đuổi mình đi để độc chiếm hết bảo bối nơi này, nhưng giờ thì Dương Khai không dám nghĩ vậy nữa.
Một tiếng cười, thần trí động!
Đây hiển nhiên không phải việc đệ tử tam phái có thể làm được. Chỉ có cao thủ từ Thần Du Cảnh trở lên mới có thể thi triển thủ đoạn này.
Nơi này có cổ quái!
- Chàng trai trẻ, ý chí của ngươi không tệ, lá gan cũng không nhỏ, dám nói chuyện với lão phu như vậy!
Âm thanh khó nghe đó đột nhiên lên tiếng, lơ lửng bất định, nên Dương Khai không thể tìm ra nó bắt nguồn từ đâu.
- Ngươi là ai? Dương Khai nghiêm nghị, một mặt cẩn thận dò xét, một mặt lên tiếng hỏi.
Lại thêm một tràng cười quái đản, cười xong, nó lại nói:
- Ta là ai? Lão phu cũng không nhớ nữa, ta là ai nhỉ? Chắc là chủ nhân của nơi này nhỉ.
- Ngươi là chủ nhân của Truyền Thừa Động Thiên này?
Dương Khai chợt cao giọng.
Hơn một nghìn đệ tử tam phái hội tụ bước vào Truyền Thừa Động Thiên này, chính là để đoạt được Truyền Thừa thần bí đó. Có thể nói, nếu có được Truyền Thừa này, chỉ cần không bất ngờ tử vong, về sau chắc chắn sẽ với đến ngưỡng bậc khiến thế nhân kính ngưỡng.
Dương Khai vốn không mong chờ sẽ lấy được Truyền Thừa gì, hắn vào đây cũng chỉ là đi theo số đông, muốn kiếm ít lợi lộc mà thôi. Nhưng bất kể thế nào, đã vào đây rồi thì sẽ có hứng thú với Truyền Thừa ở đây.
Bây giờ tên này lại nói lão là chủ nhân ở đây, trầm ổn như Dương Khai cũng khó khỏi động lòng.
Âm thanh đó không trả lời ngay, phải một lúc sau mới nói:
- Đúng, ta chính là chủ nhân của nơi này! Chàng trai trẻ, ngươi muốn có được Truyền Thừa của lão phu?
Dương Khai không trả lời mà chỉ nhíu chặt mày, suy ngẫm độ chân thực trong lời nói này.
- Ta thấy hình như ngươi vừa bị thương, chắc là bị kẻ khác đả thương phải không?
Âm thanh đó từ tốn nói, -
- Ngươi muốn báo thù? Muốn ngay lập tức giết chết kẻ đả thương mình, cho hắn biết ngươi không phải là người dễ càn quấy?
Vài làn gió lạnh lẩn quẩn bên tai, rất chậm, chậm đến mức Dương Khai căn bản không phát giác ra, nhưng nghe thấy những lời này, Dương Khai lại không tự chủ được, gật đầu nói: -
- Muốn!
- Trong lòng ngươi có thù hận, chôn giấu rất sâu, người khác không thể nhìn ra! Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi muốn giết sạch những kẻ xem thường mình, có đúng không?
Nét mặt Dương Khai hơi quằn quại, lông mày nhíu chặt, trên trán nổi rõ gân xanh. Tuy vẫn thấy câu nói này có chút không đúng, nhưng lão lại khiến Dương Khai có cảm giác tán đồng.
- Đúng...
Giọng nói Dương Khai khẽ run rẩy.
- Lão phu có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện! Giúp mong muốn của ngươi trở thành sự thật, ngươi có bằng lòng kế thừa di chỉ của lão phu không? Giọng nói đó tiếp tục ôn tồn.
- Nếu bằng lòng thì hãy gật đầu, lão phu sẽ mang Truyền Thừa của mình tặng cho ngươi! Đó là một phúc phần rất lớn đấy!
- Bằng lòng hay không nào?
- Chỉ cần gật đầu thôi, đối với ngươi mà nói quá dễ dàng mà...
- Bỏ qua cơ hội tốt này ngươi sẽ phải hối hận đấy.
Từng lời từng lời một, tựa như mưa phùn rả rích, lại tựa như gió xuân thoảng qua tai, ùa vào đầu óc Dương Khai, mang đầy sức mê hoặc không gì sánh bằng.
Ánh mắt Dương Khai có hơi mơ màng, đầu óc cũng khẽ dao động, môi thì khép mở liên hồi, trông như muốn đồng ý yêu cầu của giọng nói đó. Nhưng thình lình, theo sau một rên bực dọc, ánh mắt Dương Khai chợt khôi phục sự tinh anh, trên mặt còn thoáng nỗi sợ hãi, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Không rõ vừa rồi đối phương đã thi triển thủ đoạn gì, khiến hắn suýt nữa thì nhân lời.
- Ơ?
Lão có vẻ kinh ngạc, -
- Tự cắn lưỡi mình, lấy đau đớn tự hoạt hóa, ý chí quả nhiên mạnh mẽ!
- Hừ! Rốt cuộc ngươi là ai, vừa rồi ngươi đã dùng cách gì để mê hoặc tinh thần ta?
Dương Khai lạnh lùng hỏi.
- Không ngờ ngươi lại phát giác ra điều này, chàng trai trẻ khá lắm! Về phần lão phu là ai... Lão phu là ai đây?
- Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi chính là nó!
Dương Khai hất tia nhìn về phía bộ xương khô trước mặt, ánh mắt đầy kiêng dè, chậm rãi nói:
- Ta nghe nói, cao thủ trên mức Thần Du Cảnh, chỉ cần ngưng luyện được thần thức, thì dù cơ thể có thối rữa, chỉ cần thần thức không bị tiêu diệt thì có thể tìm một thân xác khác chiếm giữ! Ngươi ắt hẳn là cao thủ rơi xuống đây từ nhiều năm trước, giờ muốn chiếm lấy cơ thể ta đúng không? Ngươi mê hoặc tâm thần ta cũng chính vì mục đích này!
Lời này của Dương Khai vừa nói ra, giọng nói đó đột nhiên im bặt, phải một lúc sau mới bật cười ngạo mạn: - Lợi hại lợi hại! Chỉ là một tên nhãi nhép, công lực mới Khai Nguyên cảnh thất tầng, vậy mà có thể nhìn thấu được điều này, đúng là giang sơn đời nào cũng có anh hùng, lão phu khâm phục.
Nói xong, giọng nói này đột nhiên trở nên ảm đạm: -
- Ngươi đã phát giác ra, lẽ nào ngươi không sợ sao?
Dương Khai cười khinh miệt:
- Sao ta phải sợ? Nếu ngươi thật sự có khả năng gạt trừ tâm thần ta, chiếm dụng cơ thể ta, thì còn phí lời với ta như vậy để làm gì? Lại còn mê hoặc ta, khiến ta rơi vào lời nói cạm bẫy của ngươi? Ngươi là cao thủ không tồi, có lẽ ngươi cũng có thủ đoạn cao cường, song... đó là chuyện trước khi ngươi chết! Bây giờ ngươi chỉ có thể giả thần giả quỷ thôi!
- Ngươi nói xem... Tại sao ta phải sợ ngươi? Dương Khai cười khẩy, -
- Trái lại ngươi phải sợ ta mới đúng, nếu để ta tìm ra nơi ẩn giấu thần hồn của ngươi, thì ngươi thấy mình có thể sống tiếp nữa không?
- Chàng trai trẻ, ngươi quá ngạo mạn rồi. Lão lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng ta phí nhiều lời vậy chỉ để mê hoặc ngươi thôi sao? Ha ha, ba sợi thần thức của lão phu đã ngấm vào trong trí óc ngươi, bây giờ ngươi có muốn phản kháng cũng vô ích, cơ thể của ngươi, lão phu xin nhận vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.