Chương 2472: Ăn người
Mạc Mặc
24/06/2020
Mà diện tích biển căn nguyên giảm bớt cũng khiến cho không ít võ giả vì muốn tranh đoạt địa bàn lần nữa ra tay tàn nhẫn. Trong lúc nhất thời, tràng diện ở ven bờ biển căn nguyên trở thành một mảnh hỗn loạn...
Tuy rằng tình trạng này còn chưa lan đến chỗ sâu hơn, nhưng có thể tưởng tượng được, theo thời gian trôi qua, những võ giả ở chỗ sâu hơn kia, cũng nhất định sẽ gặp phải tình trạng tương tự, sau cùng cũng không thể chỉ lo giữ mình..
Cùng lúc đó, tại một nơi không biết cách biển căn nguyên bao xa, trên một viên tinh tú vỡ nát.
Nơi này dường như vừa mới trải qua một trận đại chiến, bề mặt của viên tinh tú lạnh băng tràn ngập sự bừa bộn, lực lượng dao động hỗn loạn thật lâu vẫn chưa ổn định.
Một đôi nam nữ đang nằm trên mặt đất, cũng không biết đã trúng bí thuật gì, mặc dù không chết nhưng không thể động đậy, họ đều đang trợn to con ngươi, hoảng sợ nhìn về phía một nam nhân trung niên đang đứng cách không xa trước mặt bọn họ.
Nam nhân trung niên có thân hình khôi ngô, bộ dạng hào phóng, toàn thân trên dưới tràn ngập một loại khí tức làm cho người ta cực kỳ không thoải mái, hai tròng mắt lấp lánh thần quang, khiến người nhìn vào không rét mà run.
Trên người hắn cũng có vài miệng vết thương không cạn, da thịt bị lật lên, lộ ra xương cốt trắng hếu, máu tươi chảy lan đầy đất, thoạt nhìn vô cùng kinh người.
Nhưng nam nhân trung niên này lại một chút cảm giác đau đớn cũng không có, không chỉ như thế, hắn thậm chí còn toét miệng lộ ra nụ cười, tựa hồ cực kì hưởng thụ loại cảm giác này.
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai. Nam nhân đang nằm trên đất sắc mặt tái nhợt, sợ hãi kinh hô.
Nam nhân trung niên nhìn lướt qua hắn, hừ lạnh nói: - Người sắp chết, biết nhiều như vậy làm gì?
- Ngươi, ngươi muốn giết chúng ta? Nam nhân nghe vậy kinh hãi, cả giận nói: - Sư huynh muội bọn ta với các hạ không thù không oán, tại sao các hạ muốn làm như vậy?
Hai người bọn họ vốn ở chỗ này hấp thu lực lượng căn nguyên, đang hấp thu rất là tốt nhưng không nghĩ đến nam nhân trung niên này đột nhiên từ trên trời giáng xuông, không nói một lời liền ra tay đối phó bọn họ.
Hai người ỷ vào người đông thế mạnh, nên ngược lại cũng không e ngại, liền đấu với hắn.
Nhưng nào ngờ, kết quả lại vô cùng ngoài dự đoán, hai sư huynh muội bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của người này.
Nam nhân trung niên này tuy rằng chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cũng chưa có tấn thăng Đế Tôn, nhưng thực lực căn bản không phải ở tầng thứ Đạo Nguyên cảnh, rất nhanh liền đánh bọn họ gục trên đất. Càng không biết hắn thi triển loại bí thuật quỷ dị gì, lại làm cho sư huynh muội bọn họ không cách nào động đậy được.
- Nói sai rồi! Nam nhân trung niên cười quỷ dị, nụ cười đó khiến hai người rợn cả tóc gáy, thản nhiên nói: - Bổn tọa không phải muốn giết các ngươi!
- Không giết chúng ta... Nữ nhân có dung mạo không tệ nghe vậy, gánh nặng trong lòng liền buông lỏng, trên mặt nặn ra vẻ mỉm cười, phô trương nói:
- Vị tiên sinh này, chỉ cần ngài không giết chúng ta, cái gì cũng dễ nói!
Nam nhân lúc nãy nghe vậy, con người lồi ra, nhạc nhiên nhìn lại nàng, hô nhỏ: - Sư muội...
Hắn tựa hồ như lần đầu tiên nhận biết sư muội của mình vậy, không nghĩ tới nàng lại có thế nói ra những lời như vậy với một nam nhân xa lạ, sâu trong nội tâm hắn đau nhói một trận.
- Cái gì cũng được sao...
Nam nhân trung niên mỉm cười, dời ánh mắt nhìn về phía nữ nhân.
Nữ nhân cười lớn nói: - Tiên sinh muốn làm cái gì đều có thể, chỉ cần đừng giết ta!
Vị sư huynh ở bên nghe vậy, suýt nữa hộc ra một ngụm máu, lửa giận trong lòng dâng trào nhưng lại không dám nói một câu.
Nam nhân trung niên cười tà một tiếng: - Nếu ta muốn ăn người thì sao?
Sư huynh kia nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, thật sự là sợ cái gì đến cái đó, bất quá hắn cũng biết hiện giờ đang ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, nếu sư muội có thể bán đứng thân thể và dùng dung mạo giúp hai người mình giữ được mạng sống, ngược lại cũng không phải không thể chấp nhận. Dù sao còn sống sót mới là quan trọng nhất, nếu chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa.
Vừa nghĩ đến đây, hắn cắn răng một cái, nhắm hai mắt lại, xem như gì cũng không thấy.
- Ăn ta... Trên mặt nữ nhân nổi lên một tia đỏ ửng nói: - Vậy ngài phải ôn nhu một chút.
Trong mắt nam nhân trung niên toát ra hào quang, có vẻ vô cùng hưng phấn, gật đầu nói: - Yên tâm yên tâm, đừng thấy bổn tọa to con như vậy, nhưng bổn tọa lại là một người rất ôn nhu.
Vừa nói chuyện, hắn vừa từng bước một đi tới phía nữ nhân.
Nữ nhân thấy thế vội vàng nói: - Không nên ở chỗ này... Có thể tìm một nơi vắng vẻ chút hay không?
Nàng ta tuy rằng nguyện ý ủy thân cầu toàn, nhưng dù sao vẩn còn ở dưới mí mắt sư huynh của mình, thật sự có chút ngượng ngùng, nàng chỉ muốn gã nam nhân trung niên kia mang nàng đến một nơi không người, đến lúc đó chỉ cần có thể sống sót liền mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nam nhân trung niên cười ha hả, nói: - Ở nơi nào cũng như nhau thôi!
Hắn giống như có chút sở thích biến thái, phải làm chuyện kế tiếp ngay trước mặt vị sư huynh kia. Nữ nhân thầm hiểu trong lòng, không khỏi lo lắng liếc nhìn vị sư huynh một cái, phát hiện sư huynh của mình đã nhắm mắt lại, đầu ngắt qua một bên, bất quá thân thể lại đang run rẩy không ngừng, rõ ràng đang vô cùng phẫn nộ.
Nữ nhân biết tâm tình của sư huynh khẳng định không được tốt, nhưng hiện tại liên quan đến tính mạng, nàng cũng không thể đi khuyên giải, chỉ có thể cắn răng nhận mệnh.
Nam nhân trung niên kia đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nóng bỏng kia không chút che dấu, như muốn hòa tan thân hình nữ nhân vậy.
Tâm hồn nữ nhân run lên, biết rằng chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.
- Trẻ nhỏ đừng xem, nhắm mắt lại. Nam nhân trung niên nam tử phân phó một cách thản nhiên.
Nữ nhân than nhẹ một tiếng, thuận theo nhắm mắt lại, bất quá trong lòng lại cảm thấy buồn cười, bản thân tuy rằng trông tuổi không lớn, nhưng cũng không phải là trẻ con gì nữa, chuyện nam nữ cũng không phải không hiểu, sở thích của người này cũng thật là kỳ quái.
Lúc này nam nhân trung niên mới đưa tay ra, hút nàng tới, ôm chặt vòng eo mềm mại như không xương của nàng.
Trong lúc nhất thời nữ nhân liền bị siết có chút thở không được, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Nàng tinh tường cảm nhận được hơi thở của nam nhân trung niên trở nên dồn dập, luồng hơi nóng bóng đó thổi vào cổ của nàng, làm cho thân hình nàng không khỏi có chút nhũn ra, hai má nóng lên.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên nàng nghe một âm thanh khiến nàng rợn cả tóc gáy.
- Phệ Thiên Chiến Pháp!
Ngay sau đó, chỗ cần cổ nàng chợt đau xót, phảng phất như bị mãnh thú cắn trúng, nữ nhân lập tức mặt hoa mất sắc, vội vàng mở mắt, quay đầu nhìn lại.
Tình cảnh bị vô lễ với khinh nhờn cũng không có xảy ra như trong tưởng tượng, ngược lại thì đôi mắt nam nhân trung niên đỏ ngầu, nghiêng đầu, miệng cắn ở trên cổ của mình, nuốt máu tươi ừng ực.
Không chỉ như thế, nam nhân trung niên đó tựa hồ còn thi triển công pháp quỷ dị kỳ lạ nào đó, nữ nhân cảm nhận một cách rõ ràng khí huyết lực cùng một thân tu vi đều đang nhanh chóng trôi đi.
- A...
Thiếu nữ sợ tới mức quát to một tiếng, thế mới biết nam nhân trung niên lúc trước nói ăn người cũng không phải như nàng nghĩ như vậy.
Hắn thực sự là muốn ăn thịt người a!
- Sư huynh cứu ta! Trong lúc hoảng sợ, nàng kêu to.
Ở bên kia, vị sư huynh đang nhắm mắt, nhẫn nhịn chịu đựng sỉ nhục trong nội tâm cũng nhận ra có điều khác thường, vội vàng quay đầu trông lại, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn giật mình hoảng sợ.
Bởi vì vào lúc này miệng mồm của gã trung niên kia máu tươi dầm dề, đang cắn vào cần cổ thon dài trắng hồng của sư muội mình, hầu kết không ngừng lên xuống nuốt lấy máu tươi của nàng.
Mà mắt thường có thể thấy được, dung nhan như hoa như ngọc của vị sư muội đó lại nhanh chóng già đi, tóc cũng biến thành hoa râm.
- Sư huynh... Cứu ta! Nữ nhân kia lần nữa la lên.
Vị sư huynh đang nằm trên đất sợ đến hồn như lìa khỏi xác, hoàn toàn không có phản ứng, kinh ngạc nhìn một màn khiếp người đó, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập lạnh lẽo.
- Sư... Huynh! Trước sau không tới năm hơi thở, nữ nhân đó liền trở nên hình dung tiều tụy, cả người tử khí quanh quẩn, sau khi phun ra hai chữ một cách gian nan, ánh mắt trở nên vẫn đục, không có chút sinh cơ.
Nàng cứ như vậy mà chết đi.
Nam nhân trung niên vung tay một cái, đẩy thi thể của nàng qua một bên, đưa tay sờ khóe miệng của mình, hít sâu một hơi, lộ vẻ thỏa mãn.
Mà mấy vết thương kinh khủng trên người hắn, thời khắc này với mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khép lại, trong nháy mắt thì đã hồi phục như ban đầu, làn da so với trẻ mới sinh còn tốt hơn.
- Này, này... Vị sư huynh kia bị một màn vừa rồi dọa cho choáng váng, hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc đã nhìn thấy gì nữa.
Mắt thấy gã nam nhân trung niên đưa ánh mắt về phía mình, hắn mới vội vàng nói: - Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!
Hình ảnh chết thảm của sư muội đang không ngừng hiện ra trước mặt hắn, hắn cũng không muốn mình chết như vậy.
Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, chỉ đứng ở xa đưa ra một tay về phía hắn, quát nhỏ: - Phệ Thiên Chiến Pháp!
Huyền công vận chuyển, nơi lòng bàn tay truyền ra lực hút vô cùng khủng bố, vị sư huynh đang nằm trên đất như bị sấm đánh, không nhịn được lớn tiếng hô lên, nhưng khí huyết lực cùng một thân lực lượng, lại không thể khống chế bay vọt tới hướng nam nhân trung niên, bị hắn đón nhận hấp thu hết thảy.
- Nếu ngươi giết ta, đại sư huynh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, huynh ấy đã tấn thăng Đế Tôn! Nam nhân nằm trên đất kêu lớn, ý đồ hù dọa cho đối phương e ngại.
Nào biết gã nam nhân trung niên kia chỉ cười lạnh một tiếng, nói: - Đế Tôn Cảnh... thì thế nào? Bổn tọa còn chưa ăn qua Đế Tôn Cảnh, nếu đại sư huynh của ngươi thật sự đến báo thù cho ngươi, bổn tọa không ngại đưa hắn đi gặp mặt các ngươi.
- Ngươi... Người điên, người điên, ngươi không chết tử tế được! Nam nhân vô cùng đau đớn, sau khi cắn răng mắng được vài tiếng, thanh âm từ từ suy nhược xuống, đi theo sư muội của hắn.
Hai đạo Tinh Ấn từ trên hai cỗ thi thể bay ra, in vào mu bàn tay của nam nhân trung niên.
Tinh Ấn mà nam nhân này có, rõ ràng là Thất Mang Tinh Ấn giống với Dương Khai, hào quang thậm chí còn cường liệt hơn so với Dương Khai, dường như có dấu hiệu sắp tấn thăng Bát Mang Tinh Ấn, có thể đoán được hắn đã giết bao nhiêu người ở trong Toái Tinh Hải này.
Sau khi giết xong hai người, nam nhân trung niên đứng tại chỗ lặng lẽ cảm thụ một hồi, đột nhiên trở nên thô bạo, hai tay giơ lên cao, ngửa mặt lên trời gào thét giận dữ, không có mảy may vui sướng sau khi giết người, ngược lại vô cùng phẫn nộ.
Hồi lâu, tiếng hét mới ngừng lại, khuôn mặt hắn âm trầm, cắn răng nói: - Bình cảnh, bình cảnh! Vì cái gì không để cho bổn tọa tấn thăng Đế Tôn Cảnh, 700 năm, bổn tọa đã nỗ lực 700 năm, vì cái gì thủy chung không thể đột phá, lão tặc thiên sao lại bất công như vậy, ta không phục!
Hắn hùng hùng hổ hổ một trận, bỗng nhiên lại cả giận nói: - Một đám phế vật, lại không có một ai có thể thừa nhận sự cắn trả của thần công, đều không bằng bổn tọa loại thiên tài ngút trời, tất cả đều là phế vật!
Trong lúc mắng, hắn tùy ý phát ra năng lượng, chấn cho bốn phía hỗn loạn không còn hình dáng, cũng không biết vì cái gì hắn phát điên?!?!.
Tuy rằng tình trạng này còn chưa lan đến chỗ sâu hơn, nhưng có thể tưởng tượng được, theo thời gian trôi qua, những võ giả ở chỗ sâu hơn kia, cũng nhất định sẽ gặp phải tình trạng tương tự, sau cùng cũng không thể chỉ lo giữ mình..
Cùng lúc đó, tại một nơi không biết cách biển căn nguyên bao xa, trên một viên tinh tú vỡ nát.
Nơi này dường như vừa mới trải qua một trận đại chiến, bề mặt của viên tinh tú lạnh băng tràn ngập sự bừa bộn, lực lượng dao động hỗn loạn thật lâu vẫn chưa ổn định.
Một đôi nam nữ đang nằm trên mặt đất, cũng không biết đã trúng bí thuật gì, mặc dù không chết nhưng không thể động đậy, họ đều đang trợn to con ngươi, hoảng sợ nhìn về phía một nam nhân trung niên đang đứng cách không xa trước mặt bọn họ.
Nam nhân trung niên có thân hình khôi ngô, bộ dạng hào phóng, toàn thân trên dưới tràn ngập một loại khí tức làm cho người ta cực kỳ không thoải mái, hai tròng mắt lấp lánh thần quang, khiến người nhìn vào không rét mà run.
Trên người hắn cũng có vài miệng vết thương không cạn, da thịt bị lật lên, lộ ra xương cốt trắng hếu, máu tươi chảy lan đầy đất, thoạt nhìn vô cùng kinh người.
Nhưng nam nhân trung niên này lại một chút cảm giác đau đớn cũng không có, không chỉ như thế, hắn thậm chí còn toét miệng lộ ra nụ cười, tựa hồ cực kì hưởng thụ loại cảm giác này.
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai. Nam nhân đang nằm trên đất sắc mặt tái nhợt, sợ hãi kinh hô.
Nam nhân trung niên nhìn lướt qua hắn, hừ lạnh nói: - Người sắp chết, biết nhiều như vậy làm gì?
- Ngươi, ngươi muốn giết chúng ta? Nam nhân nghe vậy kinh hãi, cả giận nói: - Sư huynh muội bọn ta với các hạ không thù không oán, tại sao các hạ muốn làm như vậy?
Hai người bọn họ vốn ở chỗ này hấp thu lực lượng căn nguyên, đang hấp thu rất là tốt nhưng không nghĩ đến nam nhân trung niên này đột nhiên từ trên trời giáng xuông, không nói một lời liền ra tay đối phó bọn họ.
Hai người ỷ vào người đông thế mạnh, nên ngược lại cũng không e ngại, liền đấu với hắn.
Nhưng nào ngờ, kết quả lại vô cùng ngoài dự đoán, hai sư huynh muội bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của người này.
Nam nhân trung niên này tuy rằng chỉ có Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cũng chưa có tấn thăng Đế Tôn, nhưng thực lực căn bản không phải ở tầng thứ Đạo Nguyên cảnh, rất nhanh liền đánh bọn họ gục trên đất. Càng không biết hắn thi triển loại bí thuật quỷ dị gì, lại làm cho sư huynh muội bọn họ không cách nào động đậy được.
- Nói sai rồi! Nam nhân trung niên cười quỷ dị, nụ cười đó khiến hai người rợn cả tóc gáy, thản nhiên nói: - Bổn tọa không phải muốn giết các ngươi!
- Không giết chúng ta... Nữ nhân có dung mạo không tệ nghe vậy, gánh nặng trong lòng liền buông lỏng, trên mặt nặn ra vẻ mỉm cười, phô trương nói:
- Vị tiên sinh này, chỉ cần ngài không giết chúng ta, cái gì cũng dễ nói!
Nam nhân lúc nãy nghe vậy, con người lồi ra, nhạc nhiên nhìn lại nàng, hô nhỏ: - Sư muội...
Hắn tựa hồ như lần đầu tiên nhận biết sư muội của mình vậy, không nghĩ tới nàng lại có thế nói ra những lời như vậy với một nam nhân xa lạ, sâu trong nội tâm hắn đau nhói một trận.
- Cái gì cũng được sao...
Nam nhân trung niên mỉm cười, dời ánh mắt nhìn về phía nữ nhân.
Nữ nhân cười lớn nói: - Tiên sinh muốn làm cái gì đều có thể, chỉ cần đừng giết ta!
Vị sư huynh ở bên nghe vậy, suýt nữa hộc ra một ngụm máu, lửa giận trong lòng dâng trào nhưng lại không dám nói một câu.
Nam nhân trung niên cười tà một tiếng: - Nếu ta muốn ăn người thì sao?
Sư huynh kia nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, thật sự là sợ cái gì đến cái đó, bất quá hắn cũng biết hiện giờ đang ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, nếu sư muội có thể bán đứng thân thể và dùng dung mạo giúp hai người mình giữ được mạng sống, ngược lại cũng không phải không thể chấp nhận. Dù sao còn sống sót mới là quan trọng nhất, nếu chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa.
Vừa nghĩ đến đây, hắn cắn răng một cái, nhắm hai mắt lại, xem như gì cũng không thấy.
- Ăn ta... Trên mặt nữ nhân nổi lên một tia đỏ ửng nói: - Vậy ngài phải ôn nhu một chút.
Trong mắt nam nhân trung niên toát ra hào quang, có vẻ vô cùng hưng phấn, gật đầu nói: - Yên tâm yên tâm, đừng thấy bổn tọa to con như vậy, nhưng bổn tọa lại là một người rất ôn nhu.
Vừa nói chuyện, hắn vừa từng bước một đi tới phía nữ nhân.
Nữ nhân thấy thế vội vàng nói: - Không nên ở chỗ này... Có thể tìm một nơi vắng vẻ chút hay không?
Nàng ta tuy rằng nguyện ý ủy thân cầu toàn, nhưng dù sao vẩn còn ở dưới mí mắt sư huynh của mình, thật sự có chút ngượng ngùng, nàng chỉ muốn gã nam nhân trung niên kia mang nàng đến một nơi không người, đến lúc đó chỉ cần có thể sống sót liền mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nam nhân trung niên cười ha hả, nói: - Ở nơi nào cũng như nhau thôi!
Hắn giống như có chút sở thích biến thái, phải làm chuyện kế tiếp ngay trước mặt vị sư huynh kia. Nữ nhân thầm hiểu trong lòng, không khỏi lo lắng liếc nhìn vị sư huynh một cái, phát hiện sư huynh của mình đã nhắm mắt lại, đầu ngắt qua một bên, bất quá thân thể lại đang run rẩy không ngừng, rõ ràng đang vô cùng phẫn nộ.
Nữ nhân biết tâm tình của sư huynh khẳng định không được tốt, nhưng hiện tại liên quan đến tính mạng, nàng cũng không thể đi khuyên giải, chỉ có thể cắn răng nhận mệnh.
Nam nhân trung niên kia đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nóng bỏng kia không chút che dấu, như muốn hòa tan thân hình nữ nhân vậy.
Tâm hồn nữ nhân run lên, biết rằng chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng.
- Trẻ nhỏ đừng xem, nhắm mắt lại. Nam nhân trung niên nam tử phân phó một cách thản nhiên.
Nữ nhân than nhẹ một tiếng, thuận theo nhắm mắt lại, bất quá trong lòng lại cảm thấy buồn cười, bản thân tuy rằng trông tuổi không lớn, nhưng cũng không phải là trẻ con gì nữa, chuyện nam nữ cũng không phải không hiểu, sở thích của người này cũng thật là kỳ quái.
Lúc này nam nhân trung niên mới đưa tay ra, hút nàng tới, ôm chặt vòng eo mềm mại như không xương của nàng.
Trong lúc nhất thời nữ nhân liền bị siết có chút thở không được, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Nàng tinh tường cảm nhận được hơi thở của nam nhân trung niên trở nên dồn dập, luồng hơi nóng bóng đó thổi vào cổ của nàng, làm cho thân hình nàng không khỏi có chút nhũn ra, hai má nóng lên.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên nàng nghe một âm thanh khiến nàng rợn cả tóc gáy.
- Phệ Thiên Chiến Pháp!
Ngay sau đó, chỗ cần cổ nàng chợt đau xót, phảng phất như bị mãnh thú cắn trúng, nữ nhân lập tức mặt hoa mất sắc, vội vàng mở mắt, quay đầu nhìn lại.
Tình cảnh bị vô lễ với khinh nhờn cũng không có xảy ra như trong tưởng tượng, ngược lại thì đôi mắt nam nhân trung niên đỏ ngầu, nghiêng đầu, miệng cắn ở trên cổ của mình, nuốt máu tươi ừng ực.
Không chỉ như thế, nam nhân trung niên đó tựa hồ còn thi triển công pháp quỷ dị kỳ lạ nào đó, nữ nhân cảm nhận một cách rõ ràng khí huyết lực cùng một thân tu vi đều đang nhanh chóng trôi đi.
- A...
Thiếu nữ sợ tới mức quát to một tiếng, thế mới biết nam nhân trung niên lúc trước nói ăn người cũng không phải như nàng nghĩ như vậy.
Hắn thực sự là muốn ăn thịt người a!
- Sư huynh cứu ta! Trong lúc hoảng sợ, nàng kêu to.
Ở bên kia, vị sư huynh đang nhắm mắt, nhẫn nhịn chịu đựng sỉ nhục trong nội tâm cũng nhận ra có điều khác thường, vội vàng quay đầu trông lại, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn giật mình hoảng sợ.
Bởi vì vào lúc này miệng mồm của gã trung niên kia máu tươi dầm dề, đang cắn vào cần cổ thon dài trắng hồng của sư muội mình, hầu kết không ngừng lên xuống nuốt lấy máu tươi của nàng.
Mà mắt thường có thể thấy được, dung nhan như hoa như ngọc của vị sư muội đó lại nhanh chóng già đi, tóc cũng biến thành hoa râm.
- Sư huynh... Cứu ta! Nữ nhân kia lần nữa la lên.
Vị sư huynh đang nằm trên đất sợ đến hồn như lìa khỏi xác, hoàn toàn không có phản ứng, kinh ngạc nhìn một màn khiếp người đó, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập lạnh lẽo.
- Sư... Huynh! Trước sau không tới năm hơi thở, nữ nhân đó liền trở nên hình dung tiều tụy, cả người tử khí quanh quẩn, sau khi phun ra hai chữ một cách gian nan, ánh mắt trở nên vẫn đục, không có chút sinh cơ.
Nàng cứ như vậy mà chết đi.
Nam nhân trung niên vung tay một cái, đẩy thi thể của nàng qua một bên, đưa tay sờ khóe miệng của mình, hít sâu một hơi, lộ vẻ thỏa mãn.
Mà mấy vết thương kinh khủng trên người hắn, thời khắc này với mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khép lại, trong nháy mắt thì đã hồi phục như ban đầu, làn da so với trẻ mới sinh còn tốt hơn.
- Này, này... Vị sư huynh kia bị một màn vừa rồi dọa cho choáng váng, hoàn toàn không biết bản thân rốt cuộc đã nhìn thấy gì nữa.
Mắt thấy gã nam nhân trung niên đưa ánh mắt về phía mình, hắn mới vội vàng nói: - Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng a!
Hình ảnh chết thảm của sư muội đang không ngừng hiện ra trước mặt hắn, hắn cũng không muốn mình chết như vậy.
Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, chỉ đứng ở xa đưa ra một tay về phía hắn, quát nhỏ: - Phệ Thiên Chiến Pháp!
Huyền công vận chuyển, nơi lòng bàn tay truyền ra lực hút vô cùng khủng bố, vị sư huynh đang nằm trên đất như bị sấm đánh, không nhịn được lớn tiếng hô lên, nhưng khí huyết lực cùng một thân lực lượng, lại không thể khống chế bay vọt tới hướng nam nhân trung niên, bị hắn đón nhận hấp thu hết thảy.
- Nếu ngươi giết ta, đại sư huynh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, huynh ấy đã tấn thăng Đế Tôn! Nam nhân nằm trên đất kêu lớn, ý đồ hù dọa cho đối phương e ngại.
Nào biết gã nam nhân trung niên kia chỉ cười lạnh một tiếng, nói: - Đế Tôn Cảnh... thì thế nào? Bổn tọa còn chưa ăn qua Đế Tôn Cảnh, nếu đại sư huynh của ngươi thật sự đến báo thù cho ngươi, bổn tọa không ngại đưa hắn đi gặp mặt các ngươi.
- Ngươi... Người điên, người điên, ngươi không chết tử tế được! Nam nhân vô cùng đau đớn, sau khi cắn răng mắng được vài tiếng, thanh âm từ từ suy nhược xuống, đi theo sư muội của hắn.
Hai đạo Tinh Ấn từ trên hai cỗ thi thể bay ra, in vào mu bàn tay của nam nhân trung niên.
Tinh Ấn mà nam nhân này có, rõ ràng là Thất Mang Tinh Ấn giống với Dương Khai, hào quang thậm chí còn cường liệt hơn so với Dương Khai, dường như có dấu hiệu sắp tấn thăng Bát Mang Tinh Ấn, có thể đoán được hắn đã giết bao nhiêu người ở trong Toái Tinh Hải này.
Sau khi giết xong hai người, nam nhân trung niên đứng tại chỗ lặng lẽ cảm thụ một hồi, đột nhiên trở nên thô bạo, hai tay giơ lên cao, ngửa mặt lên trời gào thét giận dữ, không có mảy may vui sướng sau khi giết người, ngược lại vô cùng phẫn nộ.
Hồi lâu, tiếng hét mới ngừng lại, khuôn mặt hắn âm trầm, cắn răng nói: - Bình cảnh, bình cảnh! Vì cái gì không để cho bổn tọa tấn thăng Đế Tôn Cảnh, 700 năm, bổn tọa đã nỗ lực 700 năm, vì cái gì thủy chung không thể đột phá, lão tặc thiên sao lại bất công như vậy, ta không phục!
Hắn hùng hùng hổ hổ một trận, bỗng nhiên lại cả giận nói: - Một đám phế vật, lại không có một ai có thể thừa nhận sự cắn trả của thần công, đều không bằng bổn tọa loại thiên tài ngút trời, tất cả đều là phế vật!
Trong lúc mắng, hắn tùy ý phát ra năng lượng, chấn cho bốn phía hỗn loạn không còn hình dáng, cũng không biết vì cái gì hắn phát điên?!?!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.