Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1725: Ba tháng

Mạc Mặc

30/11/2019

- Đây là Lưu Ly Môn thuộc Thái Thanh Sơn Mạnh? Tô Nhan nhìn liên miên chập chùng phía dưới, núi non trùng điệp như rồng nằm, lên tiếng hỏi

- Ừ. Dương Khai đứng bên cạnh nàng gật gật đầu, thả thần thức ra, mượn tinh chủ chi tiện, quét qua phạm vị phương viên mấy chục ngàn dặm, mỉm cười nói

- Xem ra khi Thi Linh Giao gặp nạn, tổng đà Lưu Ly Môn cũng không bị phá hủy quá lớn, không khác lắm so với lần trước ta tới nơi này. Hạ Ngưng Thường nhìn về phía xa, dịu dàng nói

- Linh khí thiên địa trên U Ám Tinh quả nhiên là Thông Huyền đại lục không thể sánh bằng, mấy ngày nay chúng ta đi bất kì nơi nào, bất kể linh khí và phong cảnh, đều vượt qua Thông Huyền đại lục rất nhiều. Nàng có hơi chút mất mát.

Dương Khai là tinh chủ U Ám Tinh, nàng là tinh chủ của Thông Huyền đại lục, đối với mỗi một tinh chủ mà nói, bị luyện hóa căn nguyên tinh thần tu luyện chi tinh, cũng chính là đồng bạn thân thiết của mình, giống như con của mình. Thông Huyền đại lục tiêu điều xơ xác, linh khí không đủ, khiến Hạ Ngưng thường có chút đau thương

- Tinh chủ và tu luyện chi tinh cùng một nhịp thở, tiểu sư tỷ ngươi nỗ lực tăng tu vi của mình lên, một ngày nào đó, Thông Huyền đại lục cũng sẽ lần nữa tỏa sáng sinh cơ. Dương Khai trấn an một câu

- Ưhm. Hạ Ngưng Thường khéo léo gật đầu

- Đi thôi. Cung môn chủ chắc đã nhận được tin tức rồi. Dương Khai một trái một phải cầm bàn tay nhỏ bé của hai nàng, mang các nàng hướng phía trước bay đi.

Từ ngày bắt đầu dạo chơi U Ám Tinh, đến nay cũng đã sắp ba tháng. Ba tháng này, ba ngươi Dương Khai du lãm gần như tất cả các phong cảnh thắng địa nổi danh U Ám Tinh, biết được phông thổ nhân tình hình hình sắc sắc. Vô Ưu Hải tráng lệ, hoanh mạc yên tĩnh mênh mang vô bờ. Nhiều danh sơn đại chuyên nguy nga hiểm trở, đều lưu giữ dấu chân cùng thân ảnh ba người. Lịch trình ba tháng này, nhất định sẽ trở thành kí ức tốt đẹp nhất trong lòng ba người họ. Lưu Ly Tông là trạm dừng chân cuối cùng của Dương Khai. Tới nơi này không phải là du lãm phong cảnh, mà là Dương Khai muốn tìm Cung Ngạo Phù lấy một vài thứ. Mặc dù lúc Thi Linh Giáo gặp nạn, Cung Ngạo Phù lãnh đạo trên dưới Lưu Ly Môn gia nhập Lăng Tiêu Tông, bản thân nàng trở thành một trong những trưởng lão của Lăng Tiêu Tông, nhưng là sau khi tai họa ngầm của Thi Linh Giáo qua đi, Dương Khai để Cung Ngạo Phù quay trở về Thái Thanh Sơn.

Hắn so với bất kì kẻ nào đều biết. Sư môn có ý nghĩa thế nào với võ giả. Giống như hắn tạo dưng lên tông môn Lăng Tiêu Tông ở U Ám Tinh, mặc dù Cung Ngạo Phù lưu lại Lăng Tiêu Tông sẽ có không gian phát triển tốt hơn, nhưng trong lòng nàng thủy chung sẽ nhớ Lưu Ly Môn, nhớ tông môn nơi sinh dưỡng nàng. Huống chi, lúc trước khi Cung Ngạo Phù gia nhập Lăng Tiêu Tông, Dương Khai cũng từng nói qua, cho phép nàng sau này xây dựng lại Lưu Ly Môn. Để nàng trở về. Chẳng qua là thực hiện lời hứa ban đầu mà thôi. Cung Ngạo Phù quả nhiên cảm động đến rơi nước mắt, tuy rằng lãnh đạo các võ giả Lưu Ly Môn quay trở về Thái Thanh Sơn, nhưng cũng lập trọng thệ, Lưu Ly Môn từ nay về sau, thuộc sở hữu của Lăng Tiêu Tông, là tông môn phụ thuộc của Lăng Tiêu Tông Đây coi như là tông môn phụ thuộc đầu tiên của Lăng Tiêu Tông! Hơn nữa còn là tông môn rất có phân lượng. Khi Dương Khai mang Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường hướng bên đó chạy đến. Cũng đã truyền tin cho Cung Ngạo Phù. Chờ đến khi bọn họ bay đến ngọn núi cao nhất của Lưu Ly Môn, phía dưới một đám người đã đứng rậm rạp chằng chịt, mỹ phụ cầm đầu, phong tình mười phần, thân thủ dồi dào. Dĩ nhiên chính là Cung Ngạo Phù. Gương mặt Đại Diên vẫn rỗ như cũ, trên mặt gồ ghề. Thoạt nhìn cực kì xấu xí, cứ như vậy đứng bên cạnh Cung Ngạo Phù, càng tăng têm vẻ xinh đẹp động lòng người của Cung Ngạo Phù. Phía sau hai người mới là các trưởng lão cùng đệ tử tinh nhuệ của Lưu Ly Môn, Doãn Tố Điệp cũng bất ngờ ở trong nhóm người. Nhìn thấy Dương Khai độn quang hạ xuống, đám người phía dưới lập tức biểu tình nghiêm nghị, đồng loạt hành lễ

- Thuộc hạ Cung Ngạo Phù, tham kiến tông chủ, bái kiến hai vị tông chủ phu nhân! Cung Ngạo Phù vội vàng nói.

- Đều không phải người ngoài, Cung môn chủ không cần khách khí như vậy! Dương Khai phất tay áo, Tô Nhan hướng về phía Cung Ngạo Phù mỉm cười, thản nhiên tiếp nhận xưng hô của nàng với mình, còn Hạ Ngưng Thường, mặc dù có khăn che mặt, nhưng vẫn có thể thấy sắc mắt nàng ửng đỏ, vành tau xinh đẹp giống như chảy máu. Đã nhiều năm rồi, tiểu sư tỷ vẫn có tính xấu hổ như xưa

- Đại Diên cô nương, đã lâu không gặp. Dương Khai lại quay đầu nhìn Đại Diên, ánh mắt thâm ý sâu sắc lưu chuyển trên mặt nàng, người bên ngoài không biết khuôn mặt làm người ta buồn nôn này lại ẩn tàng dung nhan ra sao, nhưng Dương Khai lại rất rõ ràng. Đại Diện quả thật vóc người nhanh nhẹn, có lồi có lõm, nhưng tướng mạo tốt đẹp kia cũng làm cho người ta ngán, rất khó để người khác có hảo cảm gì với nàng. Dương Khai và Đại Diên, quả thật chính là một trời một đất. Một thần long bay lượn trên không trung, có từng nhìn chăm chú một con kiến phủ phục trên mặt đất sao? Cho nên tất cả mọi người, cũng không biết tại sao Dương Khai lại chiếu cố Đại Diên như vậy. Đối mặt với thăm hỏi của Dương Khai, Đại Diên cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có biểu hiện nhiệt tình quá mức. Cung Ngạo Phù đứng bên cạnh mỉm cười

- Thuộc hạ nghe đại trưởng lão nói, tông chủ mấy tháng nay luôn dạo chơi U Ám Tinh, có thu hoạch gì không

- Nhìn ngắm phong cảnh mà thôi, nào có cái thu hoạch gì? Dương Khai ha ha cười, lắc lắc đầu

- Tông chủ cùng hai vị phu nhân trai tài gái ắc, thiên tạo địa hợp, xem ra dắt tay nhau đi dạo chơi đã là thu hoạch lớn nhất. Dương Khai quay đầu cùng Tô Nhan và Hạ Ngưng Thương nhìn nhau, hội ý cười.



Mặc dù biết Cung Ngạo Phù có chút ý nịnh nọt, nhưng ba người cũng không có sinh lòng phản cảm

- Lại không biết tông chủ hôm nay giá lâm Lưu Ly Môn, là vì chuyện gì? Cũng là đơn thuần ngắm phong cảnh giải sầu thôi sao, nếu là như vậy, vậy thuộc hạ chắc chắn tận lực an bài, Thái Thanh Sơn ta phong cảnh cũng không tầm thường

- Lần này không phải. Dương Khai lắc lắc đầu

- Ta lần này đến đây, là có một yêu cầu quá đáng

- Tông chủ cứ nói đừng ngại! Cung Ngạo Phù cười duyên

- Nếu không có sự quan tâm của tông chủ, Lưu Ly Môn ta sớm đã không còn tồn tại nữa, tông chủ có yêu cầu gì đối với Lưu Ly Môn ta, là vinh hạnh cho Lưu Ly Môn ta, không cần nói có cái yêu cầu gì quá đáng? Thấy nàng sảng khoái như vậy, Dương Khai gật gật đầu:

- Ta đây liền nói rõ, ta đến đây là muốn một ít Thiên Huyễn Lưu Ly. Thiên Hữu Lưu Ly Sơn của các ngươi không có bị Thi Linh Giáo phá hủy chứ

- Thiên Huyễn Lưu Ly? Cung Ngạo Phù nhướng mày

- Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn vốn là một kỳ vật thiên địa, người của Thi Linh Giáo không có phá hủy, chỉ có điều tông chủ nếu là muốn Thiên Huyễn Lưu Ly, nhưng thật ra có chút làm khó, Lưu Ly Môn tích góp từng tí một đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ có hai ba phân lượng, không biết có đủ cho tông chủ sử dụng hay không

- Hai ba ít quá! Dương Khai không nhịn được bật cười

- Vậy…để Đại Diên thi triển bí thuật đi khai thác một chút? Cung Ngạo Phù trưng cầu hỏi. Cả Lưu Ly Môn, cũng chỉ có Đại Diên tu luyện bí thuật đặc thù, thì mới có khả năng luyện hóa Thiên Huyễn Lưu Ly, mới có khả năng khai thác ra loại vật kỳ lạ này.

Cho nên mặc dù Lưu Ly Môn có Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn dị bảo như vậy, cũng một mực không thể sử dụng, không thể không nói, đây đúng là bi ai

- Đệ tử cũng khai thác không được nhiều lắm, nhưng ta nghĩ, Dương Khai tự mình có biện pháp! Đại Diên mắt đẹp dịu dàng nhìn về phía Dương Khai

- Càn rỡ! Cung Ngạo Phù quát một tiếng, đôi mắt đẹp uy nghiêm nhìn Đại Diên

- Ngươi sao dám gọi thẳng tục danh của tông chủ? Giọng nói của nàng tuy là đang trách cứ, nhưng sự chú ý lại đặt toàn bộ trên người Dương Khai, phát hiện Dương Khai cũng không có ý tức giận, lúc này gánh nặng trong lòng mới được giải khai



- Không sao, ta và Đại Diên cô nương sớm đã quen biết, gọi tên, cũng không có gì quan trong. Dương Khai ha ha mỉm cười.

Đại Nhiên cắn cắn răng, oán trách trừng mắt liếc Dương Khai một cái. Trước đây khi Thi Linh Giáo tàn phá U Ám Tinh, nàng và Dương Khai cũng đã là bằng hữu, cũng vẫn luôn xưng hô hắn như vậy, nhưng là bây giờ, gia hỏa này một bước lên cao, có thể được coi là sư tôn của mình. Đại Diên cảm giác vô cùng không được tự nhiên

- Tông chủ đại lượng, là thuộc hạ sơ ý không chỉ bảo Đại Diên. Cung Ngạo Phù cúi người hành lễ, nói tránh đi

- Tông chủ tự mình có biện pháp khai thác Thiên Huyễn Lưu Ly sao

- Phải. Dương Khai gật gật đầu

- Nói như vậy, liền dễ dàng rồi, tông chủ muốn bao nhiêu, mặc dù tự mình khai thác, dù sao chúng ta cũng không hiểu Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn có tác dụng như thế nào, tông chủ xin mời đi theo ta. Cung Ngạo Phù nói xong, lập tức đi trước dẫn đường.

Dương Khai và Tô Nhan, Hạ Ngưng Thường bước nhanh theo sau. Những võ giả Lưu Ly Môn kia cũng đều tò mò không biết Dương Khai muốn dùng thủ đoạn gì để khai thác Thiên Huyễn Lưu Ly, đương nhiên cũng đều cuống lên, muốn xem rã thành quả

- Ngươi đồ ngốc này! Doãn Tố Điệp nhìn đám người đã đi xa, tiến tới bên cạnh Đại Diên, một bộ dáng hận rèn sắt không thành thép nói

- Lúc tông chủ chủ động chào hỏi ngươi, ngươi sao lại có bộ dáng lạnh như băng thế làm gì

- Ta đây muốn như thế nào? Dính lấy sao? Đại Diên liếc nàng một cái. Doãn Tố Điệp bị nghẹn nhất thời không nói nên lời, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười khanh khách

- Đổi lại là ta, liền dính lên rồi, hắn là người lợi hại nhất U Ám Tinh, chủ động dính lên cũng không mất mặt

- Ngươi là nghĩ, nhưng là ngươi cảm thấy, ngươi có thể so được với hai nữ tử bên cạnh hắn sao? Đại Diên khinh bỉ nhìn Doãn Tố Điệp. Doãn Tố Điệp ngẩn ra, suy nghĩ một chút phong tư của hai người Tô Nhan và Hạ Ngưng Thương, nhưng lại kìm lòng không đặng sinh ra cảm giác thấp hơn người ta một cái đầu. Tô Nhan thì không cần nói, một thân hơi thở lạnh như băng, khí tràng vô hình vô cùng cường đại, khiến nàng cảm thấy rất áp lực, có Tô Nhan, nàng liền ngay cả dũng khí nói chuyện với Dương Khai cũng không có. Ngay cả nữ tử vô cùng nhu mì, đeo khăn che mặt, cũng có một cỗ khí chất thánh khiết mà thần thánh không thể xâm phạm, đó là một loại khí chất đủ để người khác tự biết xấu hổ

- Không sánh bằng thì thế nào, chỉ cần tông chủ cao hứng, ta cũng có cơ hội!

Doãn Tố Điệp hừ lạnh một tiếng

- Lười nói với người! Đại Diện liếc nàng một cái, thân hình thoắt một cái, cũng đuổi theo mọi ngươi rời đi

- Sư tỷ ngu ngốc, người xấu xí! Doãn Tố Điệp ở sau lưng mắng nàng, giương nanh múa vuốt. Đại Diên vờ như không nghe thấy. Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn, toàn thân là Thiên Huyễn Lưu Ly hợp thành một ngọn núi nhỏ, kỳ nặng vô cùng, thoạt nhìn giản dị tự nhiên, nhưng trên thực tế, những thứ Thiên Huyễn Lưu Ly nàu, lại có thể sánh ngang Lưu Ly Thần Quang. Lưu Ly Thần Quang có khắc chế ngũ hành, tự trói buộc công hiệu câu hồn thần kỳ. Trước kia Đại Diên đưa cho Dương Khai một viên Lưu Ly Châu, là sau khi nàng nuốt Thiên Huyễn Lưu Ly, ở trong cơ thể kết thành một hạt châu giống với nội đan yêu thú, đã được Dương Khai luyện hóa, dung hợp với Diệp Thế Ma Nhã, tăng uy năng của Diệt Thế Ma Nhãn. Ngoài ra, Thiên Huyễn Lưu Ly còn có hàng vạn hàng ngàn biến ảo quỷ dị. Nghe đồn nếu là dùng Thiê Huyên Lưu Ly để luyện chế bí bảo, lúc đối địch liền có thể thay đổi bí bảo thất thường, để kẻ địch khó lòng phòng bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook