Chương 629: Cả hai đều muốn được không.
Mạc Mặc
20/07/2016
Mị yêu!
Cách xưng hô mà Vân Huyên gọi nữ tử này khiến Dương Khai kinh ngạc. Hắn đột nhiên ý thức được, nữ tử này không phải người thường.
- Mị yêu là gì ? Dương Khai hạ thấp giọng, hồ nghi hỏi.
Tuy lời này nói rất khẽ nhưng không hề giấu diếm được đôi tai của nữ tử mềm yếu kia. Nghe được, nàng không khỏi liếc nhìn Dương Khai, đôi mắt thuần khiết vô tội, trong suốt giống như cười, dịu dàng nói: - Ngươi chưa từng nghe qua loài mị yêu?
Dương Khách nhếch miệng cười: - Không, ta từ nơi hẻo lánh đến, không hiểu thế giới bên ngoài lắm.
- Ha ha… Mị yêu bật cười, - Thú vị, không ngờ lại có người chưa từng nghe đại danh của ta. Để ta suy nghĩ xem…
Nói xong, khẽ chạm ngón tay lên đôi môi đỏ mọng, nhìn có vẻ ngây thơ, đáng thương. Một lát sau, nàng ta mới nói: - Tiểu tử gan không nhỏ. Nếu ngươi muốn chết minh bạch một chút thì người ta sẽ thành toàn cho ngươi. Muội muội kia có vẻ am hiểu mị yêu nhất mạch của bọn ta, ngươi hỏi nàng ta thử xem.
- Tiểu tử? Dương Khai ngạc nhiên: - Cô nương, ngươi bao nhiêu tuổi.
- Tuổi tác của nữ nhân là bí mật. Mị yêu cười khanh khách, sự kết hợp giữa mị yêu và ngây thơ vô cùng hoàn mỹ, khiến Dương Khai hơi thất thần.
Nữ nhân như vậy có lực sát thương mãnh liệt hơn nhiều so với Phiến Khinh La.
Chu Lạc kia hoàn toàn đã mềm lòng, thất thủ, vẻ mặt ái mộ nhìn mị yêu, khuôn mặt si mê.
Mị yêu liếc nhìn y, khẽ hừ, hơi có ý khinh thường y.
- Vân Huyên, mị yêu rốt cuộc là gì? Dương Khai quay đầu nhìn Vân Huyên hỏi.
- Đã là lúc nào rồi! Vân Huyên nhíu mày, hơi bực bội. Trong lúc sinh tử nguy cấp, tên nam nhân này lại còn lòng dạ thăm dò sự huyền bí của mị yêu. Đúng là mê muội, hết thuốc chữa.
- Dù sao thì cũng sắp chết rồi, nói đi. Ta cũng không muốn là con ma hồ đồ. Dương Khai nhún vai.
Vân Huyên sững sờ nhìn mị yêu trên bầu trời, cười gượng một tiếng, khẽ hé môi: - Được. Dù sao cũng sắp chết rồi. mị yêu… là một nhánh của Yêu tộc, cũng thuộc hàng cao cấp. Ai nấy đều thiên sinh tuyệt sắc, khí chất bất đồng, hoặc lạnh lùng, hoặc mị yêu, hoặc ngây thơ, hoặc nóng bỏng. Nói tóm lại, mị yêu là khắc tinh của nam nhân thiên hạ. Bất luận là loài người, hay Yêu tộc, Ma tộc, không nam nhân nào có thể chống đỡ được mị lực của mị yêu. Bọn họ thiên sinh là yêu tinh mê hoặc lòng người.
- Thân thể của mị yêu không giống với những loài Yêu tộc khác. Cơ thể họ khá nhỏ bé, cho nên số lượng luôn rất ít, rất khó sống. Nhưng một khi trưởng thành rồi thì lại rất khó diệt. Vì sức mạnh của họ không tồn tại trên cơ thể mà ở thần thức! Trong những võ giả cùng đẳng cấp, sức mạnh thần thức của mị yêu mạnh hơn bất cứ người nào. Tôn thúc và những người khác hẳn là bị họ dùng thần thức kích sát!
Nói xong, Vân Huyên cắn răng nhìn thiếu nữ yếu ớt trên bầu trời, trong đôi mắt một mảnh thù hận.
Mị yêu kia cười dài, cũng không ngăn cản Vân Huyên vạch trần bí mật của bản thân, tỏ vẻ nắm chắc phần thắng trong tay.
Dương Khai chợt suy nghĩ, lập tức nhìn thấy một cơ hội.
Sức mạnh thần thức của mị yêu đã hoàn toàn vượt qua mình. Nếu như không thể nào dẫn dụ thần hồn linh thể của nàng vào thức hải của mình, thì chỉ có thể ra tay lên sức mạnh nhục thân.
Lúc nãy Vân Huyên cũng nói, thân thể mị yêu rất yếu, hơn nữa từ vẻ ngoài có thể thấy quả thực là như vậy.
Che dấu sự xuẩn xuẩn dục động trong lòng lại, Dương Khai tiếp tục lắng nghe Vân Huyên giới thiệu.
- Ta nghe nói, mị yêu thích hút máu người. Lúc Vân Huyên nói những lời này, trên khuôn mặt chợt ửng hồng.
Ngay cả Nguyễn Tâm Ngữ, thần sắc cũng hơi mất tự nhiên. Chiếc cổ trắng ngần cũng đỏ ửng lên, hai mặt hiện ra thủy quang lấp lánh.
- Khẩu vị không tồi. Dương Khai đột nhiên bật cười, rồi lại mơ màng đứng lên: - Vậy thì tại sao lại giết hết người của Độc Ngạo Minh?
Nếu muốn hút máu người thì phải bắt sống, nhưng nàng lại kích sát từng người một không chút lưu tình. Điều này khiến Dương Khai không hiểu lắm.
- Ta cũng không phải tùy tiện hút máu của tất cả mọi người. mị yêu mím môi cười, lời nói rất có thâm ý.
Khuôn mặt Vân Huyên càng đỏ hơn. Vốn đã trưởng thành, đầy đặn, bộ dạng thẹn thùng này càng thu hút ánh nhìn của người khác.
- Thứ mà nàng ta muốn hút là … tinh huyết của nam nữ động tình.
Giọng nói của Vân Huyên nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dương Khai trợn mắt, chần chừ một lúc rồi nói: - Cái gì?
Vân Huyên dậm chân: - Cái gì bản thân ngươi không biết sao?
Nói xong trừng mắt với hắn.
- Không phải chứ? Thần sắc Dương Khai lập tức trở nên cổ quái, ngẩng đầu nhìn mị yêu trên trời - Sở thích này của ngươi quá ác liệt.
Mị yêu cười khanh khách, lơ đễnh.
Dương Khai tỏ ra nghiền ngẫm, nhếch miệng cười: - Đây há chẳng phải là trước khi chết, ta còn có thể phong lưu một phen?
- Không sai. Mị yêu khẽ gật đầu, hứng thú nhìn Dương Khai: - Sao, ngươi sợ gì?
- Sợ!
Dương Khai nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói: - Nhưng loài người có câu là “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”.
Chẳng trách nàng lại giữ lại bốn mạng người, hơn nữa còn đặc biệt giữ lại hai nam hai nữ. Thì ra nàng còn có ý đồ khác. Lúc này Dương Khai đã hiểu.
Không phải hắn làm mà không nghĩ đến kết quả. Tuy Vân Huyên nói mơ hồ không rõ, nhưng hắn cũng hiểu mị yêu muốn làm gì.
Mị yêu kinh ngạc, cơ hồ không nghĩ tâm thái của tên thanh niên này lại rộng rãi như vậy, khẽ nói; - Nể mặt ngươi thức thời như vậy, người ta có thể cho người quyền lựa chọn.
- Quyền lợi gì?
Dương Khai ngẩng đầu nhìn mị yêu, mỉm cười.
- Hai nữ nhân này, ngươi có thể chọn một, cùng hưởng hoan lạc!
Lời mị yêu vừa dứt, Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ liền biến sắc, đều vô cùng cảnh giác nhìn Dương Khai. Nguyễn Tâm Ngữ kia còn đưa tay giữ chặt lấy cổ áo mình, tỏ thái độ chớ có lại gần, cảnh giác nhìn Dương Khai. Vẻ mặt Vân Huyên cũng tái nhợt, thần hình mềm mại lạnh run.
Tuy nàng nói với Dương Khai đặc tính của mị yêu, nhưng khi thực sự phải đối mặt với thời khắc này, nàng vẫn không thể chấp nhận được.
- Muốn cả hai người có được không? Dương Khai cười, hỏi.
- Ha ha… Mị yêu không nhịn được cười. Nàng chưa từng gặp tên nam nhân nào thú vị như vậy. Trước khi chết, tâm địa còn gian xảo như vậy. - Khẩu vị của tiểu tử không nhỏ, nhưng ngươi không dùng hết đâu, chỉ có thể chọn một thôi. Người còn lại là của tên nam nhân kia.
Nói rồi đưa ngón tay ngọc ngà ra chỉ vào Chu Lạc.
Dương Khai tỏ vẻ thất vọng, nhìn Nguyễn Tâm Ngữ, ánh mắt trở nên mơ màng.
Bị hắn liếc nhìn, Nguyễn Tâm Ngữ không khỏi sinh ra ảo giác quần áo bị cởi sạch, dường như cả người trần truồng trước tầm mắt Dương Khai, một thân mỹ diệu không thể che dấu, lập tức nổi giận: - Ngươi dám chọn ta, ngươi chết chắc.
- Dù sao cũng đều phải chết. Dương Khai nhún vai, bĩu môi nói: - Nhưng yên tâm, ta không quen ngươi, không có hứng với ngươi. Ta vẫn thích thiếu phụ hơn, trưởng thành có hương vị hơn.
Nói rồi ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Vân Huyên.
Vân Huyên hoa dung thất sắc, quát khẽ: - Khốn kiếp nhà ngươi! Thời gian này ta đối với ngươi thế nào, ngươi rõ. Ngươi còn nợ ta một ân tình, ngươi báo đáp ta như vậy à?
- Vậy có cách gì. Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu - Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Dù ta phản kháng, e là cũng phản kháng không được, đúng không?
- Lựa chọn sáng suốt. Mị yêu khẽ vỗ tay, - Loài người các ngươi là chủng tộc xấu xa như vậy. Khi tính mạng bản thân khó giữ, tà ác ẩn chứa trong lòng đều sẽ bộc phát ra. Điều này, ta thấy nhiều rồi.
- Nói có vẻ Yêu tộc các ngươi thanh cao hơn vậy. Dương Khai cười lạnh.
- Tốt hơn loài người các ngươi. Mị yêu cười khinh miệt.
Lúc hai người nói chuyện, bộ ngực Vân Huyên run rẩy kịch liệt, thần sắc giằng co, đột nhiên trở nên kiên nghị, quát lạnh: - Dù ta có chết, cũng sẽ không để tên cầm thú lòng lang dạ sói như ngươi được hời đâu!
Nói xong, chân nguyên trên tay phun ra, một thân khí tức trở nên nguy hiểm, rõ ràng là muốn tự tuyệt sinh cơ.
Dương Khai biến sắc, không kịp hành động, mị yêu kia đã đánh ra một đạo sức mạnh thần thức, rót vào trong đầu Vân Huyên.
Vân Huyên mềm nhũn ngã xuống, hai mắt mê ly, vẻ xuân tình bắt đầu hiện lên, sững sờ nhìn Dương Khai. Trong đôi mắt đẹp tràn ngập quang mang khác thường, vừa khát vọng vừa hoảng sợ, còn có chút kháng cự.
- Trước mặt ta, không ai có thể tự sát! Mị yêu hừ lạnh một tiếng, ung dung nhìn Dương Khai nói: - Được rồi, bây giờ nàng ta đã trúng độc tố thần thức của ta, không có nữ nhân nào có thể chống đỡ được thần thức chi độc của ta, có thể hưởng thụ nữ nhân thế này, tiểu tử ngươi hời rồi đó. Đừng để ta chờ lâu quá, ngươi có thể bắt đầu hành động rồi.
Dương Khai cười khan một tiếng: - Cô nương, ngươi có thể giúp ta thêm một chuyện không?
Mị yêu rõ ràng không kiên nhẫn được nữa, quát lạnh: - Ngươi muốn làm gì?
- Có người ở bên cạnh nhìn, ta xấu hổ. Có thể đánh họ ngất đi không? Dương Khai giơ tay chỉ vào Chu Lạc và Nguyễn Tâm Ngữ đã thất thần từ lâu.
Mị yêu chau mày, chần chừ một lúc rồi nói: - Như ngươi mong muốn.
Nói rồi, vung tay lên, một đạo bình chướng vô hình ngăn cách Dương Khai và Vân Huyên lại. Mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại ba người mình, Vân Huyên và Mị yêu.
- Ở đây, ngươi không cần lo bị người khác nhìn thấy.
- Còn nữa, ngươi có thể…
- Nhiều lời! Mị yêu quát lạnh, sức mạnh thần thức trào ra, đánh vào đầu Dương Khai.
Ngay sau đó, thức hải của Dương Khai liền sôi trào, âm thầm có một tia năng lượng quỷ dị nhiễm vào thần thức và tinh thần của mình, khiến mình trở nên vô cùng phấn khởi. Một thân huyết dịch sôi trào, hơi thở thô trọng, ý nghĩ xuẩn xuẩn dục động mãnh liệt trước nay chưa từng có.
- Bắt đầu đi, cho ta thấy bản lĩnh của ngươi! Mị yêu cười khanh khách, trợn mắt nhìn xuống phía dưới. Cái lưỡi đỏ liếm môi, nỉ non: - Tinh huyết của nam nữ động tình là mỹ vị đó.
Nàng bỗng nhiên bật cười, như điên như cuồng, nhu mì và dịu dàng kia biến mất trong nháy mắt.
Vân Huyên ừm một tiếng, sắc mặt ửng hồng, bụng dưới nhiệt lưu khởi động, cặp chân dài kẹp chặt, quằn quại không thôi trên mặt đất.
Dương Khai cũng cảm thấy cả người khô nóng không chịu được. Trên người Vân Huyên toát ra khí tức thành thục, lúc này thành sự mê hoặc chí mạng nhất, khiến hắn không kìm nổi nhào lên giở trò trên thân thể đẫy đà kia, hôn đôi môi đỏ mọng của nàng.
Một cảnh tượng kiều diễm, khí tức mê hoặc lan tràn. Hô hấp của Mị yêu cũng dần thô trọng, mở to đôi mắt đẹp, quan sát trận chiến phía dưới.
Cách xưng hô mà Vân Huyên gọi nữ tử này khiến Dương Khai kinh ngạc. Hắn đột nhiên ý thức được, nữ tử này không phải người thường.
- Mị yêu là gì ? Dương Khai hạ thấp giọng, hồ nghi hỏi.
Tuy lời này nói rất khẽ nhưng không hề giấu diếm được đôi tai của nữ tử mềm yếu kia. Nghe được, nàng không khỏi liếc nhìn Dương Khai, đôi mắt thuần khiết vô tội, trong suốt giống như cười, dịu dàng nói: - Ngươi chưa từng nghe qua loài mị yêu?
Dương Khách nhếch miệng cười: - Không, ta từ nơi hẻo lánh đến, không hiểu thế giới bên ngoài lắm.
- Ha ha… Mị yêu bật cười, - Thú vị, không ngờ lại có người chưa từng nghe đại danh của ta. Để ta suy nghĩ xem…
Nói xong, khẽ chạm ngón tay lên đôi môi đỏ mọng, nhìn có vẻ ngây thơ, đáng thương. Một lát sau, nàng ta mới nói: - Tiểu tử gan không nhỏ. Nếu ngươi muốn chết minh bạch một chút thì người ta sẽ thành toàn cho ngươi. Muội muội kia có vẻ am hiểu mị yêu nhất mạch của bọn ta, ngươi hỏi nàng ta thử xem.
- Tiểu tử? Dương Khai ngạc nhiên: - Cô nương, ngươi bao nhiêu tuổi.
- Tuổi tác của nữ nhân là bí mật. Mị yêu cười khanh khách, sự kết hợp giữa mị yêu và ngây thơ vô cùng hoàn mỹ, khiến Dương Khai hơi thất thần.
Nữ nhân như vậy có lực sát thương mãnh liệt hơn nhiều so với Phiến Khinh La.
Chu Lạc kia hoàn toàn đã mềm lòng, thất thủ, vẻ mặt ái mộ nhìn mị yêu, khuôn mặt si mê.
Mị yêu liếc nhìn y, khẽ hừ, hơi có ý khinh thường y.
- Vân Huyên, mị yêu rốt cuộc là gì? Dương Khai quay đầu nhìn Vân Huyên hỏi.
- Đã là lúc nào rồi! Vân Huyên nhíu mày, hơi bực bội. Trong lúc sinh tử nguy cấp, tên nam nhân này lại còn lòng dạ thăm dò sự huyền bí của mị yêu. Đúng là mê muội, hết thuốc chữa.
- Dù sao thì cũng sắp chết rồi, nói đi. Ta cũng không muốn là con ma hồ đồ. Dương Khai nhún vai.
Vân Huyên sững sờ nhìn mị yêu trên bầu trời, cười gượng một tiếng, khẽ hé môi: - Được. Dù sao cũng sắp chết rồi. mị yêu… là một nhánh của Yêu tộc, cũng thuộc hàng cao cấp. Ai nấy đều thiên sinh tuyệt sắc, khí chất bất đồng, hoặc lạnh lùng, hoặc mị yêu, hoặc ngây thơ, hoặc nóng bỏng. Nói tóm lại, mị yêu là khắc tinh của nam nhân thiên hạ. Bất luận là loài người, hay Yêu tộc, Ma tộc, không nam nhân nào có thể chống đỡ được mị lực của mị yêu. Bọn họ thiên sinh là yêu tinh mê hoặc lòng người.
- Thân thể của mị yêu không giống với những loài Yêu tộc khác. Cơ thể họ khá nhỏ bé, cho nên số lượng luôn rất ít, rất khó sống. Nhưng một khi trưởng thành rồi thì lại rất khó diệt. Vì sức mạnh của họ không tồn tại trên cơ thể mà ở thần thức! Trong những võ giả cùng đẳng cấp, sức mạnh thần thức của mị yêu mạnh hơn bất cứ người nào. Tôn thúc và những người khác hẳn là bị họ dùng thần thức kích sát!
Nói xong, Vân Huyên cắn răng nhìn thiếu nữ yếu ớt trên bầu trời, trong đôi mắt một mảnh thù hận.
Mị yêu kia cười dài, cũng không ngăn cản Vân Huyên vạch trần bí mật của bản thân, tỏ vẻ nắm chắc phần thắng trong tay.
Dương Khai chợt suy nghĩ, lập tức nhìn thấy một cơ hội.
Sức mạnh thần thức của mị yêu đã hoàn toàn vượt qua mình. Nếu như không thể nào dẫn dụ thần hồn linh thể của nàng vào thức hải của mình, thì chỉ có thể ra tay lên sức mạnh nhục thân.
Lúc nãy Vân Huyên cũng nói, thân thể mị yêu rất yếu, hơn nữa từ vẻ ngoài có thể thấy quả thực là như vậy.
Che dấu sự xuẩn xuẩn dục động trong lòng lại, Dương Khai tiếp tục lắng nghe Vân Huyên giới thiệu.
- Ta nghe nói, mị yêu thích hút máu người. Lúc Vân Huyên nói những lời này, trên khuôn mặt chợt ửng hồng.
Ngay cả Nguyễn Tâm Ngữ, thần sắc cũng hơi mất tự nhiên. Chiếc cổ trắng ngần cũng đỏ ửng lên, hai mặt hiện ra thủy quang lấp lánh.
- Khẩu vị không tồi. Dương Khai đột nhiên bật cười, rồi lại mơ màng đứng lên: - Vậy thì tại sao lại giết hết người của Độc Ngạo Minh?
Nếu muốn hút máu người thì phải bắt sống, nhưng nàng lại kích sát từng người một không chút lưu tình. Điều này khiến Dương Khai không hiểu lắm.
- Ta cũng không phải tùy tiện hút máu của tất cả mọi người. mị yêu mím môi cười, lời nói rất có thâm ý.
Khuôn mặt Vân Huyên càng đỏ hơn. Vốn đã trưởng thành, đầy đặn, bộ dạng thẹn thùng này càng thu hút ánh nhìn của người khác.
- Thứ mà nàng ta muốn hút là … tinh huyết của nam nữ động tình.
Giọng nói của Vân Huyên nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Dương Khai trợn mắt, chần chừ một lúc rồi nói: - Cái gì?
Vân Huyên dậm chân: - Cái gì bản thân ngươi không biết sao?
Nói xong trừng mắt với hắn.
- Không phải chứ? Thần sắc Dương Khai lập tức trở nên cổ quái, ngẩng đầu nhìn mị yêu trên trời - Sở thích này của ngươi quá ác liệt.
Mị yêu cười khanh khách, lơ đễnh.
Dương Khai tỏ ra nghiền ngẫm, nhếch miệng cười: - Đây há chẳng phải là trước khi chết, ta còn có thể phong lưu một phen?
- Không sai. Mị yêu khẽ gật đầu, hứng thú nhìn Dương Khai: - Sao, ngươi sợ gì?
- Sợ!
Dương Khai nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói: - Nhưng loài người có câu là “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”.
Chẳng trách nàng lại giữ lại bốn mạng người, hơn nữa còn đặc biệt giữ lại hai nam hai nữ. Thì ra nàng còn có ý đồ khác. Lúc này Dương Khai đã hiểu.
Không phải hắn làm mà không nghĩ đến kết quả. Tuy Vân Huyên nói mơ hồ không rõ, nhưng hắn cũng hiểu mị yêu muốn làm gì.
Mị yêu kinh ngạc, cơ hồ không nghĩ tâm thái của tên thanh niên này lại rộng rãi như vậy, khẽ nói; - Nể mặt ngươi thức thời như vậy, người ta có thể cho người quyền lựa chọn.
- Quyền lợi gì?
Dương Khai ngẩng đầu nhìn mị yêu, mỉm cười.
- Hai nữ nhân này, ngươi có thể chọn một, cùng hưởng hoan lạc!
Lời mị yêu vừa dứt, Vân Huyên và Nguyễn Tâm Ngữ liền biến sắc, đều vô cùng cảnh giác nhìn Dương Khai. Nguyễn Tâm Ngữ kia còn đưa tay giữ chặt lấy cổ áo mình, tỏ thái độ chớ có lại gần, cảnh giác nhìn Dương Khai. Vẻ mặt Vân Huyên cũng tái nhợt, thần hình mềm mại lạnh run.
Tuy nàng nói với Dương Khai đặc tính của mị yêu, nhưng khi thực sự phải đối mặt với thời khắc này, nàng vẫn không thể chấp nhận được.
- Muốn cả hai người có được không? Dương Khai cười, hỏi.
- Ha ha… Mị yêu không nhịn được cười. Nàng chưa từng gặp tên nam nhân nào thú vị như vậy. Trước khi chết, tâm địa còn gian xảo như vậy. - Khẩu vị của tiểu tử không nhỏ, nhưng ngươi không dùng hết đâu, chỉ có thể chọn một thôi. Người còn lại là của tên nam nhân kia.
Nói rồi đưa ngón tay ngọc ngà ra chỉ vào Chu Lạc.
Dương Khai tỏ vẻ thất vọng, nhìn Nguyễn Tâm Ngữ, ánh mắt trở nên mơ màng.
Bị hắn liếc nhìn, Nguyễn Tâm Ngữ không khỏi sinh ra ảo giác quần áo bị cởi sạch, dường như cả người trần truồng trước tầm mắt Dương Khai, một thân mỹ diệu không thể che dấu, lập tức nổi giận: - Ngươi dám chọn ta, ngươi chết chắc.
- Dù sao cũng đều phải chết. Dương Khai nhún vai, bĩu môi nói: - Nhưng yên tâm, ta không quen ngươi, không có hứng với ngươi. Ta vẫn thích thiếu phụ hơn, trưởng thành có hương vị hơn.
Nói rồi ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Vân Huyên.
Vân Huyên hoa dung thất sắc, quát khẽ: - Khốn kiếp nhà ngươi! Thời gian này ta đối với ngươi thế nào, ngươi rõ. Ngươi còn nợ ta một ân tình, ngươi báo đáp ta như vậy à?
- Vậy có cách gì. Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu - Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Dù ta phản kháng, e là cũng phản kháng không được, đúng không?
- Lựa chọn sáng suốt. Mị yêu khẽ vỗ tay, - Loài người các ngươi là chủng tộc xấu xa như vậy. Khi tính mạng bản thân khó giữ, tà ác ẩn chứa trong lòng đều sẽ bộc phát ra. Điều này, ta thấy nhiều rồi.
- Nói có vẻ Yêu tộc các ngươi thanh cao hơn vậy. Dương Khai cười lạnh.
- Tốt hơn loài người các ngươi. Mị yêu cười khinh miệt.
Lúc hai người nói chuyện, bộ ngực Vân Huyên run rẩy kịch liệt, thần sắc giằng co, đột nhiên trở nên kiên nghị, quát lạnh: - Dù ta có chết, cũng sẽ không để tên cầm thú lòng lang dạ sói như ngươi được hời đâu!
Nói xong, chân nguyên trên tay phun ra, một thân khí tức trở nên nguy hiểm, rõ ràng là muốn tự tuyệt sinh cơ.
Dương Khai biến sắc, không kịp hành động, mị yêu kia đã đánh ra một đạo sức mạnh thần thức, rót vào trong đầu Vân Huyên.
Vân Huyên mềm nhũn ngã xuống, hai mắt mê ly, vẻ xuân tình bắt đầu hiện lên, sững sờ nhìn Dương Khai. Trong đôi mắt đẹp tràn ngập quang mang khác thường, vừa khát vọng vừa hoảng sợ, còn có chút kháng cự.
- Trước mặt ta, không ai có thể tự sát! Mị yêu hừ lạnh một tiếng, ung dung nhìn Dương Khai nói: - Được rồi, bây giờ nàng ta đã trúng độc tố thần thức của ta, không có nữ nhân nào có thể chống đỡ được thần thức chi độc của ta, có thể hưởng thụ nữ nhân thế này, tiểu tử ngươi hời rồi đó. Đừng để ta chờ lâu quá, ngươi có thể bắt đầu hành động rồi.
Dương Khai cười khan một tiếng: - Cô nương, ngươi có thể giúp ta thêm một chuyện không?
Mị yêu rõ ràng không kiên nhẫn được nữa, quát lạnh: - Ngươi muốn làm gì?
- Có người ở bên cạnh nhìn, ta xấu hổ. Có thể đánh họ ngất đi không? Dương Khai giơ tay chỉ vào Chu Lạc và Nguyễn Tâm Ngữ đã thất thần từ lâu.
Mị yêu chau mày, chần chừ một lúc rồi nói: - Như ngươi mong muốn.
Nói rồi, vung tay lên, một đạo bình chướng vô hình ngăn cách Dương Khai và Vân Huyên lại. Mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại ba người mình, Vân Huyên và Mị yêu.
- Ở đây, ngươi không cần lo bị người khác nhìn thấy.
- Còn nữa, ngươi có thể…
- Nhiều lời! Mị yêu quát lạnh, sức mạnh thần thức trào ra, đánh vào đầu Dương Khai.
Ngay sau đó, thức hải của Dương Khai liền sôi trào, âm thầm có một tia năng lượng quỷ dị nhiễm vào thần thức và tinh thần của mình, khiến mình trở nên vô cùng phấn khởi. Một thân huyết dịch sôi trào, hơi thở thô trọng, ý nghĩ xuẩn xuẩn dục động mãnh liệt trước nay chưa từng có.
- Bắt đầu đi, cho ta thấy bản lĩnh của ngươi! Mị yêu cười khanh khách, trợn mắt nhìn xuống phía dưới. Cái lưỡi đỏ liếm môi, nỉ non: - Tinh huyết của nam nữ động tình là mỹ vị đó.
Nàng bỗng nhiên bật cười, như điên như cuồng, nhu mì và dịu dàng kia biến mất trong nháy mắt.
Vân Huyên ừm một tiếng, sắc mặt ửng hồng, bụng dưới nhiệt lưu khởi động, cặp chân dài kẹp chặt, quằn quại không thôi trên mặt đất.
Dương Khai cũng cảm thấy cả người khô nóng không chịu được. Trên người Vân Huyên toát ra khí tức thành thục, lúc này thành sự mê hoặc chí mạng nhất, khiến hắn không kìm nổi nhào lên giở trò trên thân thể đẫy đà kia, hôn đôi môi đỏ mọng của nàng.
Một cảnh tượng kiều diễm, khí tức mê hoặc lan tràn. Hô hấp của Mị yêu cũng dần thô trọng, mở to đôi mắt đẹp, quan sát trận chiến phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.