Chương 2388: Cánh cửa đá cổ quái
Mạc Mặc
30/11/2019
Thấy Thẩm Phi trầm mặc xuống, Dương Khai cười lạnh trong lòng, cũng không nói gì.
Người này tìm tới hợp tác với mình, trước không nói có gian trá hay không, chỉ riêng thành ý này cũng cần chờ cân nhắc, nếu không vì sao bị Dương Khai nói vài ba câu liền cười gượng thối lui? Người như vậy, rõ ràng chỉ muốn lợi dụng người khác, thật ra căn bản cũng không đáng tin.
Hơn nữa, cho dù hai người thật sự hợp tác, chiếm được công cụ kia, cuối cùng lại nên do người nào nắm giữ?
Bất quá Thẩm Phi có một chuyện thật ra không có nói sai, tin tức vị trí lối ra là do Tang Đức nắm giữ, nếu ngay cả công cụ cũng bị lão lấy được, thì đến lúc đó mang hay không mang theo nhóm người mình ra ngoài chính là chuyện một câu nói của lão.
Chuyện Thẩm Phi có thể nghĩ tới, dĩ nhiên Dương Khai cũng nghĩ tới; Xà Nương Tử cùng Man Quái đều không phải người ngu, khẳng định cũng đều nghĩ qua, cho nên mới phải theo sát Tang Đức một tấc cũng không rời, tránh cho lão già này làm chuyện qua sông đoạn cầu.
Bất quá Dương Khai cảm thấy, bây giờ đi theo Tang Đức cũng không có tác dụng gì. Tang Đức hao tốn năm năm gọp đủ năm người tới nơi này, dù sao không có khả năng chỉ là để phá giải một cái Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận, mà khẳng định phía sau còn có chuyện gì đó muốn mượn lực lượng của họ trợ giúp, cho nên mặc dù Tang Đức muốn loại bỏ bọn họ qua một bên, cũng chưa tới lúc.
Dương Khai cũng không e ngại gì, với thực lực của hắn bây giờ cùng với trợ lực nắm giữ trên tay, Tang Đức căn bản đừng suy nghĩ lật lọng nổi lên bọt sóng gì. Đợi sau khi tìm đến công cụ kia, nếu Tang Đức thức thời, tự nhiên hắn có thể cùng hợp tác với đối phương rời Tịch Hư Bí Cảnh; mà nếu không thức thời, thì cũng chỉ đành dùng sức mạnh... tin chắc với bản lãnh của hắn hiện tại, Tang Đức còn không thể chống cự.
Ở chỗ sâu trên đảo nhỏ, thỉnh thoảng truyền đến một chút tiếng động kỳ lạ, dường như là Tang Đức đang phá giải trận pháp tạo ra.
Bởi vậy có thể thấy được, lão già này chẳng những là một luyện khí sư lợi hại, mà trình độ về trận pháp cũng tuyệt đối không thấp, có một chút phong phạm của sư phó của lão.
Một lúc lâu sau, hai người Xà Nương Tử cùng Man Quái u đầu sứt trán trở về, một thân chật vật, thần thái thoạt nhìn vô cùng khó chịu.
Thẩm Phi nghe động tĩnh, mở mắt nhìn bọn họ, cả kinh nói: - Đại sư đâu?
Hắn còn tưởng rằng Tang Đức đã loại bỏ nhóm người mình.
Xà Nương Tử không có trả lời, Man Quái lúng túng nói: - Còn đang phá giải trận pháp!
- Vậy vì sao các ngươi... Thẩm Phi nói không có tròn câu, đã biết nguyên nhân: nhất định là Xà Nương Tử cùng Man Quái đi theo bên cạnh Tang Đức chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại ăn một chút đau khổ bởi trận pháp, cho nên mới lui trở lại.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút hả hê, thầm may mắn mình sớm có dự kiến, một mực ở lại chỗ này, nếu không khẳng định cũng sẽ chật vật giống như hai người kia.
Xà Nương Tử cùng Man Quái sau khi trở lại đều tự tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhoáng lên một cái, đã qua mấy ngày.
Trong thời gian mấy ngày này, mấy người đều không động. Duy chỉ có ở chỗ sâu trên đảo thỉnh thoảng truyền đến một vài tiếng động cổ quái, hiển nhiên là Tang Đức đang phá trận. Mấy ngày nghỉ ngơi, mấy người cũng hầu như khôi phục lại, mỗi người đều tinh thần phấn chấn, âm thầm chuẩn bị làm một cuộc lớn.
Bỗng chốc, Man Quái chợt chau mày, kinh ngạc nghi hoặc nói: - Chư vị., có phải rất lâu rồi đều không có động tĩnh hay không?
Mấy ngày nay lúc Tang Đức phá giải trận pháp, cách một hồi sẽ gây ra một chút động tĩnh, nhưng hiện giờ đã qua thời gian nửa ngày, lại hoàn toàn yên tĩnh, mọi người không khỏi nghi hoặc khó hiểu.
- Đại sư không phải là... Thẩm Phi hơi biến sắc mặt, nghĩ tới một khả năng rất xấu.
Vừa nghe hắn nói vậy, mọi người đều lộ vẻ mặt ngưng trọng. Nếu Tang Đức thật không cẩn thận bị trận pháp lưu lại chỗ này tiêu diệt, thì đúng là chuyện xui xẻo rồi!
Đúng lúc này, Xà Nương Tử bỗng nhiên lấy ra một viên châu truyền tin, vui vẻ nói: - Đại sư bảo chúng ta qua đó, trận pháp bên đó đường như đã toàn bộ phá giải!
Mọi người nghe vậy đều tinh thần phấn chấn, đồng loạt đứng lên, cùng đi tới chỗ sâu trên đảo nhỏ.
Bên đường đi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết của một chút lực lượng bạo phát, hiển nhiên đều là kiệt tác của Tang Đức khi phá giải trận pháp. Xem từ những dấu vết cùng dao động lực lượng lưu lại kia, Tang Đức quả nhiên là một cường giả Đạo Nguyên Cảnh đỉnh cấp, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Đi tới trước ước chừng một canh giờ, mọi người mới thấy thân ảnh của Tang Đức. Giờ này, lão đang khoanh chân ngồi dưới một chỗ vách đá, xem ra, mấy ngày nay lão phá giải trận pháp cũng tiêu hao rất lớn, thoạt nhìn lão có chút tiều tụy mệt mỏi. Tuy nhiên trước khi mọi người tới đây, hiển nhiên lão đã uống linh đan diệu dược gì đó, thời khắc này đang nhanh chóng khôi phục.
Thấy lão đang tĩnh tọa, đám người Dương Khai cũng không có quấy rầy, chỉ quan sát bốn phía chỗ này, rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã bị một bảng đá trên vách đá hấp dẫn.
Bảng đá này bằng phẳng, vừa thấy liền biết là một cánh cửa, ngăn cản con đường mọi người đi thông phía sau vách đá.
Tang Đức ngồi ở chỗ này, hiển nhiên cũng là bị ngăn cản.
Mọi người đều thật tò mò tại sao lại như thế, bởi vì cánh cửa đá này thoạt nhìn căn bản không có dấu vết trận pháp, mặc dù chất liệu cổ quái một chút, nhưng cũng không làm khó được Tang Đức mới đúng?
Mọi người đều là võ giả dày dạn kinh nghiệm, mặc dù trong lòng nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không có người nào tùy tiện chạm vào cánh cửa đá, đều lẳng lặng chờ Tang Đức tỉnh lại.
Cũng không biết Tang Đức uống vào linh đan diệu dược gì, ngắn ngủi một lúc sau, lão già này lại sắc mặt hồng nhuận, dường như đã hoàn toàn khôi phục.
Lão từ từ mở mắt, đứng lên.
- Đại sư! Thẩm Phi thấy vậy, vội vàng hô một tiếng, nói:
- Chúng ta bây giờ làm gì đây?
Tang Đức trầm mặt nhìn cánh cửa đá kia, nói: - Trấn Long Thạch này là một khối Dị Vực Thiên Kim chế tạo thành, nặng 100 ngàn cân, nhất định phải dựa vào lực lượng mạnh mẽ đẩy nó ra, chúng ta mới có thể đi vào, phía sau chính là động phủ của lão khốn kia, vật đó cũng giấu ở bên trong!
- Dị Vực Thiên Kim!
Dường như bốn người kia chỉ nghe được bốn chữ này, nghe vậy tất cả đều ánh mắt phát sáng cháy bỏng nhìn chằm chằm cánh cửa đá nhìn như bình thường kia.
Dương Khai cũng vô cùng kinh ngạc. Trước đó tuy rằng hắn cảm thấy cánh cửa đá này có hơi bất phàm, nhưng không nghĩ tới vật này lại quý trọng như vậy. Dị Vực Thiên Kim chính là vật liệu luyện khí cấp Đế, thích hợp nhất dùng để tấn thăng Đế Bảo, là bảo vật rất nhiều cường giả Đế Tôn Cảnh muốn tìm kiếm lại khó mà tìm được, thật không nghĩ tới trên hòn đảo nhỏ ở ngoài biển này lại có một khối lớn như vậy!
Mà lại được dùng làm một cánh cửa đá để phong tỏa động phủ!
Người sư phó của Tang Đức này quả nhiên là có bản lãnh, khối Dị Vực Thiên Kim này nếu như lấy ra bán, tuyệt đối có thể bán ra cái giá trên trời, khiến vô số Đế Tôn Cảnh tranh nhau bể đầu chảy máu.
Thấy mọi người phản ứng như thế, Tang Đức nhướn mày, nạt nhỏ: - Man Quái, cái này cần dựa vào ngươi!
Man Quái nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, gật gật đầu nói: - Đại sư yên tâm, gì khác ta không dám nói, nhưng khí lực thì ta còn có một chút!
Tang Đức nói rất rõ ràng, Dị Vực Thiên Kim chế tạo thành cửa đá này là không thể công kích, chỉ có thể dựa vào sức lực đẩy ra, mà trong năm người tại đây, Man Quái khẳng định là nhân tuyển thích hợp nhất.
Có lẽ, Tang Đức lựa chọn mang theo Man Quái, cũng là nhìn trúng sức lực của hắn.
Lập tức Man Quái đi tới trước, thần sắc nghiêm nghị, thúc dục lực lượng. Cũng không biết hắn vận dụng bí thuật gì, vốn thân hình khôi ngô bất chợt lớn thêm một vòng, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn kia tràn đầy lực lượng bắt mắt, Xà Nương Tử nhìn thấy trong đôi mắt đẹp phát ra tia sáng khác thường, lòng xuân nhộn nhạo.
Man Quái trầm quát một tiếng, hai tay chậm rãi đẩy đi phía trước. Trong nháy mắt bàn tay to như hai cái quạt hương bồ kia chạm vào cánh cửa đá, chợt vang lên một tiếng nổ nặng nề, cảm giác đó giống như là hai ngọn núi lớn va chạm nhau, cực kỳ chấn động lòng người, dường như ngay cả toàn bộ hòn đảo nhỏ đều rung chuyển một hồi.
Mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ, vì lực lượng kinh người của Man Quái mà cảm nhận kinh sợ.
Ngay cả Dương Khai cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn tự tin lực lượng của mình thật ra cũng không kém, nhưng nếu so sánh với Man Quái, dường như vẫn có chút chênh lệch. Nếu đơn thuần so đọ lực lượng, mình còn chưa chắc là đối thủ của hắn.
Trên đời này quả nhiên người tài dị sĩ xuất hiện lớp lớp, độc lĩnh đủ các lĩnh vực mà!
- Tốt tốt tốt! Man Quái ngươi quả nhiên không có để lão phu thất vọng! Tang Đức rất là vui mừng, sắc mặt luôn như giếng cổ không dao động rốt cục lộ ra nụ cười, - Qua cánh cửa này, phía sau thì đơn giản nhiều rồi!
Nghe ý trong lời nói của lão, cánh cửa này dường như là khó khăn nhất!
Bất quá điều này cũng khó trách, vật nặng đến 100 ngàn cân đặt ở chỗ này, chỉ trông vào lực lượng mạnh mẽ đẩy ra, trên đời này đúng là không có mấy người có thể làm được. Dương Khai đoán chừng, trên cả Thông Thiên Đảo, khẳng định không có khả năng tìm ra người thứ hai đạt yêu cầu... Tang Đức hao tốn năm năm, rất có khả năng chủ yếu nhất là tìm người như Man Quái này.
- Đại sư, trước kia ngài đã tới chỗ này ư? Dương Khai lại vừa động trong lòng, lên tiếng hỏi.
Nếu như chưa đến đây, thì sao biết phía sau là tình huống thế nào, sao có thể biết rõ ràng nơi này như vậy? Một đường phá giải trận pháp không có áp lực chút nào?
- Là chuyện trước đây rất lâu rồi! Tang Đức thuận miệng đáp một câu, cũng không có ý giải thích nhiều.
"Két... Két..." tiếng cọ sát chói tai vang lên.
Cánh cửa đá Dị Vực Thiên Kim chế thành kia dưới thúc đẩy của Man Quái, từ từ di chuyển, chỗ vách đá cũng từ từ lộ ra một khe hở nhỏ.
Thấy tình hình này, Man Quái quát lớn một tiếng, càng thêm dùng sức không ít.
Khe hở kia càng lúc càng lớn, Tang Đức trợn to mắt nhìn, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.
Bất chợt, Man Quái bỗng nhiên nhướn mày, nghi hoặc nói: - Đại sư, tình huống dường như có điều không đúng!
- Cái gì không đúng, không đúng chỗ nào? Tang Đức nhướn mày, vội vàng hỏi.
Man Quái nói:
- Cánh cửa đá này... dường như là truyền ra một lực hút, đại sư xác định cứ như vậy đẩy ra không có vấn đề chứ?
Tang Đức hừ lạnh nói: - Có thể có vấn đề gì? Nhanh đẩy ra đi!
Man Quái tuy rằng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng ỷ vào kẻ tài cao gan lớn, lại tăng thêm khí lực, đẩy khe hở kia lớn thêm ra, rốt cục có thể cho một người thông qua.
Tang Đức thấy vậy, quát lớn: - Vào!
Ngay sau đó, thân hình lão nhoáng một cái, phóng nhanh tới chỗ khe hở kia, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Đám người Dương Khai sớm có chuẩn bị, dĩ nhiên cũng đều kế tiếp nhau vọt vào.
Mọi người mới vừa vọt vào bên trong, bỗng nhiên nghe Man Quái hoảng sợ hét to một tiếng, dường như gặp chuyện gì vô cùng đáng sợ, ngay sau đó, hắn thét to: - Đại sư cứu ta!
- Thế nào!
Xà Nương Tử vội vàng quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch hỏi.
Vừa rồi lúc nàng phóng vọt vào trong, Man Quái vẫn còn đang đẩy cánh cửa đá bình thường, thế nào chỉ trong thời gian nháy mắt lại đột nhiên biến thành như vậy?
Người này tìm tới hợp tác với mình, trước không nói có gian trá hay không, chỉ riêng thành ý này cũng cần chờ cân nhắc, nếu không vì sao bị Dương Khai nói vài ba câu liền cười gượng thối lui? Người như vậy, rõ ràng chỉ muốn lợi dụng người khác, thật ra căn bản cũng không đáng tin.
Hơn nữa, cho dù hai người thật sự hợp tác, chiếm được công cụ kia, cuối cùng lại nên do người nào nắm giữ?
Bất quá Thẩm Phi có một chuyện thật ra không có nói sai, tin tức vị trí lối ra là do Tang Đức nắm giữ, nếu ngay cả công cụ cũng bị lão lấy được, thì đến lúc đó mang hay không mang theo nhóm người mình ra ngoài chính là chuyện một câu nói của lão.
Chuyện Thẩm Phi có thể nghĩ tới, dĩ nhiên Dương Khai cũng nghĩ tới; Xà Nương Tử cùng Man Quái đều không phải người ngu, khẳng định cũng đều nghĩ qua, cho nên mới phải theo sát Tang Đức một tấc cũng không rời, tránh cho lão già này làm chuyện qua sông đoạn cầu.
Bất quá Dương Khai cảm thấy, bây giờ đi theo Tang Đức cũng không có tác dụng gì. Tang Đức hao tốn năm năm gọp đủ năm người tới nơi này, dù sao không có khả năng chỉ là để phá giải một cái Thủy Quang Thập Sắc Đại Trận, mà khẳng định phía sau còn có chuyện gì đó muốn mượn lực lượng của họ trợ giúp, cho nên mặc dù Tang Đức muốn loại bỏ bọn họ qua một bên, cũng chưa tới lúc.
Dương Khai cũng không e ngại gì, với thực lực của hắn bây giờ cùng với trợ lực nắm giữ trên tay, Tang Đức căn bản đừng suy nghĩ lật lọng nổi lên bọt sóng gì. Đợi sau khi tìm đến công cụ kia, nếu Tang Đức thức thời, tự nhiên hắn có thể cùng hợp tác với đối phương rời Tịch Hư Bí Cảnh; mà nếu không thức thời, thì cũng chỉ đành dùng sức mạnh... tin chắc với bản lãnh của hắn hiện tại, Tang Đức còn không thể chống cự.
Ở chỗ sâu trên đảo nhỏ, thỉnh thoảng truyền đến một chút tiếng động kỳ lạ, dường như là Tang Đức đang phá giải trận pháp tạo ra.
Bởi vậy có thể thấy được, lão già này chẳng những là một luyện khí sư lợi hại, mà trình độ về trận pháp cũng tuyệt đối không thấp, có một chút phong phạm của sư phó của lão.
Một lúc lâu sau, hai người Xà Nương Tử cùng Man Quái u đầu sứt trán trở về, một thân chật vật, thần thái thoạt nhìn vô cùng khó chịu.
Thẩm Phi nghe động tĩnh, mở mắt nhìn bọn họ, cả kinh nói: - Đại sư đâu?
Hắn còn tưởng rằng Tang Đức đã loại bỏ nhóm người mình.
Xà Nương Tử không có trả lời, Man Quái lúng túng nói: - Còn đang phá giải trận pháp!
- Vậy vì sao các ngươi... Thẩm Phi nói không có tròn câu, đã biết nguyên nhân: nhất định là Xà Nương Tử cùng Man Quái đi theo bên cạnh Tang Đức chẳng những không có tác dụng gì, ngược lại ăn một chút đau khổ bởi trận pháp, cho nên mới lui trở lại.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút hả hê, thầm may mắn mình sớm có dự kiến, một mực ở lại chỗ này, nếu không khẳng định cũng sẽ chật vật giống như hai người kia.
Xà Nương Tử cùng Man Quái sau khi trở lại đều tự tìm một chỗ khoanh chân ngồi xuống, nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhoáng lên một cái, đã qua mấy ngày.
Trong thời gian mấy ngày này, mấy người đều không động. Duy chỉ có ở chỗ sâu trên đảo thỉnh thoảng truyền đến một vài tiếng động cổ quái, hiển nhiên là Tang Đức đang phá trận. Mấy ngày nghỉ ngơi, mấy người cũng hầu như khôi phục lại, mỗi người đều tinh thần phấn chấn, âm thầm chuẩn bị làm một cuộc lớn.
Bỗng chốc, Man Quái chợt chau mày, kinh ngạc nghi hoặc nói: - Chư vị., có phải rất lâu rồi đều không có động tĩnh hay không?
Mấy ngày nay lúc Tang Đức phá giải trận pháp, cách một hồi sẽ gây ra một chút động tĩnh, nhưng hiện giờ đã qua thời gian nửa ngày, lại hoàn toàn yên tĩnh, mọi người không khỏi nghi hoặc khó hiểu.
- Đại sư không phải là... Thẩm Phi hơi biến sắc mặt, nghĩ tới một khả năng rất xấu.
Vừa nghe hắn nói vậy, mọi người đều lộ vẻ mặt ngưng trọng. Nếu Tang Đức thật không cẩn thận bị trận pháp lưu lại chỗ này tiêu diệt, thì đúng là chuyện xui xẻo rồi!
Đúng lúc này, Xà Nương Tử bỗng nhiên lấy ra một viên châu truyền tin, vui vẻ nói: - Đại sư bảo chúng ta qua đó, trận pháp bên đó đường như đã toàn bộ phá giải!
Mọi người nghe vậy đều tinh thần phấn chấn, đồng loạt đứng lên, cùng đi tới chỗ sâu trên đảo nhỏ.
Bên đường đi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy dấu vết của một chút lực lượng bạo phát, hiển nhiên đều là kiệt tác của Tang Đức khi phá giải trận pháp. Xem từ những dấu vết cùng dao động lực lượng lưu lại kia, Tang Đức quả nhiên là một cường giả Đạo Nguyên Cảnh đỉnh cấp, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
Đi tới trước ước chừng một canh giờ, mọi người mới thấy thân ảnh của Tang Đức. Giờ này, lão đang khoanh chân ngồi dưới một chỗ vách đá, xem ra, mấy ngày nay lão phá giải trận pháp cũng tiêu hao rất lớn, thoạt nhìn lão có chút tiều tụy mệt mỏi. Tuy nhiên trước khi mọi người tới đây, hiển nhiên lão đã uống linh đan diệu dược gì đó, thời khắc này đang nhanh chóng khôi phục.
Thấy lão đang tĩnh tọa, đám người Dương Khai cũng không có quấy rầy, chỉ quan sát bốn phía chỗ này, rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã bị một bảng đá trên vách đá hấp dẫn.
Bảng đá này bằng phẳng, vừa thấy liền biết là một cánh cửa, ngăn cản con đường mọi người đi thông phía sau vách đá.
Tang Đức ngồi ở chỗ này, hiển nhiên cũng là bị ngăn cản.
Mọi người đều thật tò mò tại sao lại như thế, bởi vì cánh cửa đá này thoạt nhìn căn bản không có dấu vết trận pháp, mặc dù chất liệu cổ quái một chút, nhưng cũng không làm khó được Tang Đức mới đúng?
Mọi người đều là võ giả dày dạn kinh nghiệm, mặc dù trong lòng nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng không có người nào tùy tiện chạm vào cánh cửa đá, đều lẳng lặng chờ Tang Đức tỉnh lại.
Cũng không biết Tang Đức uống vào linh đan diệu dược gì, ngắn ngủi một lúc sau, lão già này lại sắc mặt hồng nhuận, dường như đã hoàn toàn khôi phục.
Lão từ từ mở mắt, đứng lên.
- Đại sư! Thẩm Phi thấy vậy, vội vàng hô một tiếng, nói:
- Chúng ta bây giờ làm gì đây?
Tang Đức trầm mặt nhìn cánh cửa đá kia, nói: - Trấn Long Thạch này là một khối Dị Vực Thiên Kim chế tạo thành, nặng 100 ngàn cân, nhất định phải dựa vào lực lượng mạnh mẽ đẩy nó ra, chúng ta mới có thể đi vào, phía sau chính là động phủ của lão khốn kia, vật đó cũng giấu ở bên trong!
- Dị Vực Thiên Kim!
Dường như bốn người kia chỉ nghe được bốn chữ này, nghe vậy tất cả đều ánh mắt phát sáng cháy bỏng nhìn chằm chằm cánh cửa đá nhìn như bình thường kia.
Dương Khai cũng vô cùng kinh ngạc. Trước đó tuy rằng hắn cảm thấy cánh cửa đá này có hơi bất phàm, nhưng không nghĩ tới vật này lại quý trọng như vậy. Dị Vực Thiên Kim chính là vật liệu luyện khí cấp Đế, thích hợp nhất dùng để tấn thăng Đế Bảo, là bảo vật rất nhiều cường giả Đế Tôn Cảnh muốn tìm kiếm lại khó mà tìm được, thật không nghĩ tới trên hòn đảo nhỏ ở ngoài biển này lại có một khối lớn như vậy!
Mà lại được dùng làm một cánh cửa đá để phong tỏa động phủ!
Người sư phó của Tang Đức này quả nhiên là có bản lãnh, khối Dị Vực Thiên Kim này nếu như lấy ra bán, tuyệt đối có thể bán ra cái giá trên trời, khiến vô số Đế Tôn Cảnh tranh nhau bể đầu chảy máu.
Thấy mọi người phản ứng như thế, Tang Đức nhướn mày, nạt nhỏ: - Man Quái, cái này cần dựa vào ngươi!
Man Quái nghe vậy, trong lòng hiểu rõ, gật gật đầu nói: - Đại sư yên tâm, gì khác ta không dám nói, nhưng khí lực thì ta còn có một chút!
Tang Đức nói rất rõ ràng, Dị Vực Thiên Kim chế tạo thành cửa đá này là không thể công kích, chỉ có thể dựa vào sức lực đẩy ra, mà trong năm người tại đây, Man Quái khẳng định là nhân tuyển thích hợp nhất.
Có lẽ, Tang Đức lựa chọn mang theo Man Quái, cũng là nhìn trúng sức lực của hắn.
Lập tức Man Quái đi tới trước, thần sắc nghiêm nghị, thúc dục lực lượng. Cũng không biết hắn vận dụng bí thuật gì, vốn thân hình khôi ngô bất chợt lớn thêm một vòng, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn kia tràn đầy lực lượng bắt mắt, Xà Nương Tử nhìn thấy trong đôi mắt đẹp phát ra tia sáng khác thường, lòng xuân nhộn nhạo.
Man Quái trầm quát một tiếng, hai tay chậm rãi đẩy đi phía trước. Trong nháy mắt bàn tay to như hai cái quạt hương bồ kia chạm vào cánh cửa đá, chợt vang lên một tiếng nổ nặng nề, cảm giác đó giống như là hai ngọn núi lớn va chạm nhau, cực kỳ chấn động lòng người, dường như ngay cả toàn bộ hòn đảo nhỏ đều rung chuyển một hồi.
Mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ, vì lực lượng kinh người của Man Quái mà cảm nhận kinh sợ.
Ngay cả Dương Khai cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn tự tin lực lượng của mình thật ra cũng không kém, nhưng nếu so sánh với Man Quái, dường như vẫn có chút chênh lệch. Nếu đơn thuần so đọ lực lượng, mình còn chưa chắc là đối thủ của hắn.
Trên đời này quả nhiên người tài dị sĩ xuất hiện lớp lớp, độc lĩnh đủ các lĩnh vực mà!
- Tốt tốt tốt! Man Quái ngươi quả nhiên không có để lão phu thất vọng! Tang Đức rất là vui mừng, sắc mặt luôn như giếng cổ không dao động rốt cục lộ ra nụ cười, - Qua cánh cửa này, phía sau thì đơn giản nhiều rồi!
Nghe ý trong lời nói của lão, cánh cửa này dường như là khó khăn nhất!
Bất quá điều này cũng khó trách, vật nặng đến 100 ngàn cân đặt ở chỗ này, chỉ trông vào lực lượng mạnh mẽ đẩy ra, trên đời này đúng là không có mấy người có thể làm được. Dương Khai đoán chừng, trên cả Thông Thiên Đảo, khẳng định không có khả năng tìm ra người thứ hai đạt yêu cầu... Tang Đức hao tốn năm năm, rất có khả năng chủ yếu nhất là tìm người như Man Quái này.
- Đại sư, trước kia ngài đã tới chỗ này ư? Dương Khai lại vừa động trong lòng, lên tiếng hỏi.
Nếu như chưa đến đây, thì sao biết phía sau là tình huống thế nào, sao có thể biết rõ ràng nơi này như vậy? Một đường phá giải trận pháp không có áp lực chút nào?
- Là chuyện trước đây rất lâu rồi! Tang Đức thuận miệng đáp một câu, cũng không có ý giải thích nhiều.
"Két... Két..." tiếng cọ sát chói tai vang lên.
Cánh cửa đá Dị Vực Thiên Kim chế thành kia dưới thúc đẩy của Man Quái, từ từ di chuyển, chỗ vách đá cũng từ từ lộ ra một khe hở nhỏ.
Thấy tình hình này, Man Quái quát lớn một tiếng, càng thêm dùng sức không ít.
Khe hở kia càng lúc càng lớn, Tang Đức trợn to mắt nhìn, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.
Bất chợt, Man Quái bỗng nhiên nhướn mày, nghi hoặc nói: - Đại sư, tình huống dường như có điều không đúng!
- Cái gì không đúng, không đúng chỗ nào? Tang Đức nhướn mày, vội vàng hỏi.
Man Quái nói:
- Cánh cửa đá này... dường như là truyền ra một lực hút, đại sư xác định cứ như vậy đẩy ra không có vấn đề chứ?
Tang Đức hừ lạnh nói: - Có thể có vấn đề gì? Nhanh đẩy ra đi!
Man Quái tuy rằng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng ỷ vào kẻ tài cao gan lớn, lại tăng thêm khí lực, đẩy khe hở kia lớn thêm ra, rốt cục có thể cho một người thông qua.
Tang Đức thấy vậy, quát lớn: - Vào!
Ngay sau đó, thân hình lão nhoáng một cái, phóng nhanh tới chỗ khe hở kia, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Đám người Dương Khai sớm có chuẩn bị, dĩ nhiên cũng đều kế tiếp nhau vọt vào.
Mọi người mới vừa vọt vào bên trong, bỗng nhiên nghe Man Quái hoảng sợ hét to một tiếng, dường như gặp chuyện gì vô cùng đáng sợ, ngay sau đó, hắn thét to: - Đại sư cứu ta!
- Thế nào!
Xà Nương Tử vội vàng quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch hỏi.
Vừa rồi lúc nàng phóng vọt vào trong, Man Quái vẫn còn đang đẩy cánh cửa đá bình thường, thế nào chỉ trong thời gian nháy mắt lại đột nhiên biến thành như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.