Chương 2293: Chỉ đùa một chút
Mạc Mặc
30/11/2019
- Diệp tiểu thư không nên làm khó bổn tọa a. Bổn tọa cũng là phụng mệnh hành sự. Trên gương mặt của Tư Minh gắn đầy nụ cười, đánh giọng hách dịch, nói: - Nếu không ghi danh liền vào thành, nói thành chủ đại nhân biết trách tội xuống, ta chịu không nổi a.
- Được, rất tốt! Diệp Tinh Hàm đã không thể nhịn được nữa, giận dữ ngược lại cười nói: - Thiên Hạc Thành, bổn cung nhớ kỹ, thành này... không vào cũng được. Sư huynh chúng ta đi!
Nghe nàng nói như vậy, Tư Minh chẳng những không có vẻ sợ hãi, ngược lại cười càng thêm vui sướng tràn trề.
Diệp Tinh Hàm đã quay người lại, nhìn bộ dạng kia giống như là thật phải rời đi chỗ này.
Đỗ Hiến lại nắm lấy cánh tay của nàng, chậm rãi lắc đầu về phía nàng, ra hiệu nàng an tâm một chút chớ nóng vội.
Lần này Lạc Tân nạp thiếp, mặc dù chỉ là một buổi lễ, nhưng bốn phương khách tới, gần như liên lụy đến tất cả thế lực của100 ngàn dặm địa giới chung quanh, quan hệ quá nhiều. Nếu Thiên Diệp Tông thật cứ rời đi như vậy, nói không chừng sẽ dính dấp đến một chút phân tranh, viện cớ cùng lý do cho Thiên Hạc Thành và Thiên Diệp Tông trở mặt. Nếu không phải như thế, khi vào thành Diệp Hận cũng sẽ không dặn dò đám người Đỗ Hiến nhất định phải chịu nhục.
Đỗ Hiến rốt cuộc lão thành chững chạc một chút, vừa thấy Tư Minh cười vui vẻ như vậy, liền biết trong đó có bẫy. Nói không chừng Tư Minh là muốn Thiên Diệp Tông dẹp đường trở về phủ, khiến Thiên Hạc Thành cùng Thiên Diệp Tông hoàn toàn quyết liệt.
Ý thức được điểm này, Đỗ Hiến làm sao như ông ta mong muốn, sau khi hắn kéo lại Diệp Tinh Hàm môi rung rung, tựa như truyền âm mấy câu.
Diệp Tinh Hàm tức giận đến bộ ngực đầy đặn phập phồng, cắn răng nghiến lợi, nghe vậy trầm mặc một hồi lâu, mới hận hận gật đầu.
Đỗ Hiến mỉm cười, ôm quyền nói: - Tư Minh trưởng lão, bọn ta chỉ cần ghi danh một chút là được đúng không?
Tư Minh nhướng mày, đáp:
- Đúng vậy!
- Cái này đơn giản thôi! Đỗ Hiến gật đầu, đi thẳng tới một bên, trên tờ giấy ghi danh đỏ sẫm đó viết xuống tên của mình cùng tông phái thuộc về.
Có hắn dẫn đầu, mấy Thiên Diệp Tông đệ tử khác mặc dù trong lòng bực mình, cũng đều từng người một tiến lên.
Một màn khiến Thiên Diệp Tông đệ tử càng thêm căm tức xuất hiện, chỉ thấy trên giấy ghi danh viết tên cùng tông phái thuộc về đều là một ít gia tộc và tông môn thế lực lên không được mặt đài. Môn phái hơi có chút thế lực cũng sẽ không bị yêu cầu làm như vậy. Thiên Diệp Tông là một người đầu.
Nói cách khác, cấp bậc của Thiên Diệp Tông dám bị Tư Minh san bằng đến trình độ cùng những tiểu gia tộc và thế lực nhỏ cùng cấp.
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng mọi người của Thiên Diệp Tông lại vẫn như cũ nhẫn nại.
Không bao lâu, mấy người đã ghi danh hoàn tất.
Lúc đến phiên Dương Khai, đôi mắt đẹp của Diệp Tinh Hàm chợt lóe lên, có chút lo âu nhìn hắn một cái. Nàng lạ thấy Dương Khai cũng tới đến trước cái bàn kia, đề bút viết xuống tên của mình.
Nàng không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, lúc trước nàng thật đúng là sợ Dương Khai không hợp tác, phẩy tay áo bỏ đi.
- Chậm đã! Tư Minh bỗng nhiên quát một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai, trên dưới thẩm thị hắn, hỏi: - Bằng hữu nhìn rất là lạ mặt a, ngươi cũng là người của Thiên Diệp Tông sao?
Dương Khai toét miệng cười, đáp: - Đúng vậy!
Tư Minh hừ lạnh một tiếng: - Bằng hữu lời này phải nghĩ kỹ rồi trả lời. Thiên Hạc Thành hiện giờ đề phòng sâm nghiêm, nếu bằng hữu muốn mượn tên của Thiên Diệp Tông lẫn vào thành trì, bổn tọa không thiếu được muốn cùng ngươi hàn huyên một phen.
Dương Khai nhướng mày lên, mỉm cười nói: - Tư Minh trưởng lão làm sao khẳng định ta không phải là Thiên Diệp Tông? Chẳng lẽ nói ngươi biết được tất cả mọi người của Thiên Diệp Tông sao?
Tư Minh đáp: - Mặc dù không dám nói nhận biết được tất cả mọi người, nhưng đa số đều đã gặp qua, nhất là tu vi của các hạ như vậy.
Dương Khai ngạc nhiên nói: - Tư Minh trưởng lão lời này khiến cho người không hiểu, nếu nhận được đại đa số có tu vi như ta vậy, thế sao lúc trước không nhận biết Đỗ Hiến Đỗ huynh chứ? Đỗ huynh là tông môn đại sư huynh của chúng ta a. Tư Minh không có đạo lý không nhận biết chứ hả?
Đỗ Hiến ở một bên cười lạnh một tiếng, nói: - Ta cũng thật tò mò, ta cùng với Tư Minh trưởng lão trước đây mặc dù chưa nói chuyện với nhau, nhưng tối thiểu cũng đã gặp qua hai lần, vì sao vừa rồi Tư Minh trưởng lão lại giả bộ làm bộ dạng không nhận biết chứ?
Tư Minh ho nhẹ một trận, ngượng ngùng lau mồ hôi lạnh trên đầu, đáp: - Lúc trước không phải chưa thấy rõ sao.
- Xem ra Tư Minh trưởng lão có tật mắt rồi. Nên đi chữa cho khỏi đi! Nếu không mạng cũng không lâu đâu!
Trong lời nói của Đỗ Hiến giáp thương đái bổng, một trận châm chọc.
Tư Minh hơi biến sắc mặt. hỏi: - Nhưng trên y phục của các hạ cũng không có biểu thị của Thiên Diệp Tông đệ tử. Điều này giải thích như thế nào đây?
- Thành chủ nạp thiếp, ta cố ý đổi bộ quần áo mới tỏ vẻ thành ý, biểu thị đó vẫn chưa kịp thêu lên. Dương Khai toét miệng mỉm cười, ăn nói bịa chuyện.
- Giải thích này... e là làm cho không người nào có thể hài lòng a!
Tư Minh cười lạnh không ngừng.
- Tư Minh, ngươi rốt cuộc ý gì? Diệp Tinh Hàm mắt thấy Tư Minh không buông tha Dương Khai, lập tức khẩn trương. Dương Khai là nàng mời về tu bổ vượt giới pháp trận không gian đó, quan hệ đến Thiên Diệp Tông hưng khởi, nàng làm sao có thể không coi trọng? Huống chi Dương Khai bản nhân cũng là thực lực xuất sắc, vạn nhất chọc giận hắn, cửa thành nơi đây nhất định phải máu chảy thành sông. Cho nên Diệp Tinh Hàm vừa thấy tình huống không được, lập tức đứng ra, khí thế hung hăng trừng mắt Tư Minh, quát: - Ba lần bốn lượt làm khó bọn ta, ngươi thật coi Thiên Diệp Tông ta đây dễ khi dễ thế sao? Đám người bổn cung tới đây vì chúc mừng Lạc Tân, ngươi lại chặn chúng ta ở đây, liên tiếp gây khó khăn. Bọn ta nếu cứ như thế rời đi, cũng sẽ không có người nào nói Thiên Diệp Tông ta không phải, mà là Thiên Hạc Thành ngươi thất lễ với khách!
Tư Minh nhướng mày, không biết Diệp Tinh Hàm phát hỏa lớn như vậy làm cái gì. Vừa rồi lúc ông ta làm khó đám người Đỗ Hiến, dường như cũng không thấy nàng vội vàng xao động như vậy. Thời khắc này nàng lại trực tiếp hô lên danh húy của mình và thành chủ đại nhân, không có ý nửa điểm tôn trọng, có thể thấy được đã không có kiên nhẫn gì nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Tư Minh chê cười nói: - Diệp tiểu thư an tâm một chút chớ nóng vội, bổn tọa lúc đó chẳng phải cẩn thận hành sự sao, chỉ là muốn cùng vị bằng hữu này hàn huyên mấy câu mà thôi.
- Hoặc là cho qua, hoặc là chúng ta bỏ đi, cho ngươi ba hơi thở, ngươi tự chọn đi! Sắc mặt của Diệp Tinh Hàm tái xanh, lạnh lùng nhìn Tư Minh.
Tư Minh hơi biến sắc mặt. Tuy nói ông ta cũng hy vọng đám người Thiên Diệp Tông trực tiếp rời đi như vậy, khiến cho Thiên Hạc Thành tìm được cớ cùng Thiên Diệp Tông hoàn toàn đoạn tuyệt, tóm thâu rất nhiều sản nghiệp bên trong thành của Thiên Diệp Tông. Nhưng có điều không giải thích được, ông ta luôn cảm giác có chút không đúng, có một loại cảm giác nếu ở chỗ này xé rách da mặt thì đại sự không ổn.
Cảm giác này khiến ông ta một trận sợ hết hồn hết vía.
- Ta nói là ai phách lối như vậy, thì ra là Diệp Tử a.
Đúng lúc này, một thanh âm của một người bỗng nhiên truyền đến từ cách đó không xa. Kèm theo thanh âm vang lên, một đạo lưu quang độn tới, tia sáng lóe đi, lộ ra thân ảnh của ba người.
Ba người kia chính là hai vị lão giả, một người thanh niên.
Hai lão giả đều có Đạo Nguyên tam tầng cảnh tu vi, xương gò má nhô lên thật cao, trong mắt thần quang nội liễm, thần tình không giận mà oai, vừa thấy liền tu vi tinh trạm. Còn người thanh niên kia ước chừng ba mươi, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tu vi, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, nhẹ nhàng lắc lư, cực kỳ phong lưu phóng khoáng.
- Khưu Vũ! Đỗ Hiến vừa thấy được người nọ, lập tức thần sắc chợt ngưng lại. Mặt lộ vẻ ngưng trọng, dường như là bộ dáng lai lịch của đối phương không nhỏ. Mà giọng điệu của đối phương xưng hô với Diệp Tinh Hàm càng làm cho tâm tình của hắn khó chịu.
Khưu Vũ lại là sắc mặt lạnh lùng, nhìn Đỗ Hiến nói: - Tục danh của bổn thiếu cũng là ngươi có thể tùy tiện hô sao, vả miệng cho ta!
Lời vừa nói ra, ngoài thành tất cả võ giả đều há to miệng, gương mặt biểu tình kinh hãi.
Đỗ Hiến dầu gì cũng là một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả, nhưng chỉ bởi vì hô một tiếng tên của đối phương, lại sắp bị vả miệng! Trước mắt bao người ở đây, nếu thật bị trừng phạt như thế, Đỗ Hiến mặc dù võ đạo chi tâm không sụp đổ, ngày sau cũng còn không mặt mũi nào gặp lại người.
Được nghe lời ấy, Thiên Diệp Tông đệ tử cũng đều sắc mặt đại biến, mỗi người nguyên lực thúc giục, như lâm đại địch.
Giữa lúc mọi người ở đây kinh hãi, Khưu Vũ lại cười ha ha một tiếng, nói: - Chỉ đùa một chút, Đỗ huynh chớ khẩn trương.
Biểu tình của Đỗ Hiến trong nháy mắt biến ảo không dứt, lộ ra đặc sắc, sâu trong nội tâm tức giận ngập trời, nhưng không thể làm gì. Dù sao bên cạnh đối phương có hai vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường giả, nếu thật bởi vì nhất thời bị kích động ở chỗ này động thủ, bị thua thiệt sẽ chỉ là Thiên Diệp Tông.
Khưu Vũ lại không để ý tới Đỗ Hiến nữa, mà là ánh mắt sáng rực nhìn lại Diệp Tinh Hàm, nho nhã lễ độ nói: - Diệp Tử, đã lâu không gặp, phong thái càng sâu hơn năm xưa a.
Thời khắc này cùng thần thái hung hăng càn quấy lúc trước, tạo thành đối lập cực kỳ rõ ràng, khiến mọi người một trận kinh ngạc, thầm nghĩ đây là cùng một người sao?
- Ngươi vẫn làm cho người ta chán ghét như năm xưa! Diệp Tinh Hàm cười lạnh không ngừng.
Một lời ra, hai vị lão giả đi theo bên cạnh Khưu Vũ bỗng nhiên con ngươi lộ tinh quang. Hai cổ uy áp cực mạnh bao phủ qua Diệp Tinh Hàm. Nàng không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hơi tái.
- Nhị lão dừng tay! Khưu Vũ sắc mặt đại biến, quát mạnh một tiếng.
Hai lão giả cùng ở bên cạnh hắn lúc này mới thu lại uy áp.
- Hai lão già các ngươi, sao dám như thế? Khưu Vũ vừa quay đầu, hướng về phía hai lão giả nọ khiển trách: - Nếu là bị thương Diệp Tử phải làm gì cho phải đây? Lần sau không có mệnh lệnh của ta dám tùy ý xuất thủ, các ngươi không cần đi theo ta nữa.
- Thiếu chủ thứ tội! Hai lão giả sau khi bị khiển trách một phen như vậy nhưng cũng không nổi giận chút nào, chỉ cúi đầu nhận sai, khiến người ta nhìn ngạc nhiên liên tục.
- Diệp Tử nàng không sao chứ?
Khưu Vũ ân cần nhìn lại Diệp Tinh Hàm.
Diệp Tinh Hàm hít sâu một hơi, cắn răng đáp: - Quản tốt chó già nhà ngươi đi, chớ để cho bọn họ cắn người lung tung.
Khưu Vũ mỉm cười, quạt giấy trên tay vừa thu lại, hướng về phía Diệp Tinh Hàm gật gật vài cái, nói: - Ta lại thích tính tình bụng dạ thẳng thắn của nàng.
- Nhưng là ngươi khiến người ta rất đáng ghét!
- Không sao không sao! Khưu Vũ cười nhạt một tiếng: - Bổn thiếu tin chân thành đến cuối cùng thì vàng đá cũng tan.
- Bớt làm ngươi xuân thu đại mộng đi, cho dù trên đời này còn lại có mình ngươi là nam nhân, ta cũng sẽ không liếc nhìn ngươi một cái. Diệp Tinh Hàm liên tục cười lạnh.
Sắc mặt của Khưu Vũ hơi thay đổi, tiêu sái cười một tiếng, không dây dưa không rõ với nàng nữa, mà là nhìn Tư Minh hỏi: - Ngươi vừa rồi làm cái gì đấy? Lại chọc Diệp Tử tức giận liên thiên hả?
Tư Minh làm như vô cùng e ngại Khưu Vũ, nghe vậy lau mồ hôi lạnh đáp: - Không có gì không có gì, chỉ là làm theo phép!
- Hừ, còn không nhanh bồi tội với Diệp Tử! Khưu Vũ hừ nhẹ một tiếng.
Tư Minh vừa nghe, thoáng một cái chạy tới trước mặt Diệp Tinh Hàm, ăn nói khép nép: - Tư Minh lúc nãy có nhiều đắc tội, xin Diệp tiểu thư đại nhân không nhớ tiểu nhân, không nên trách tội!
Diệp Tinh Hàm nhìn ông ta một cái, vô vị buồn tẻ khoát tay nói: - Tư Minh trưởng lão cũng là có chức trách trong người, chuyện này coi như xong.
- Đa tạ Diệp tiểu thư! Tư Minh như được đại xá.
- Được, rất tốt! Diệp Tinh Hàm đã không thể nhịn được nữa, giận dữ ngược lại cười nói: - Thiên Hạc Thành, bổn cung nhớ kỹ, thành này... không vào cũng được. Sư huynh chúng ta đi!
Nghe nàng nói như vậy, Tư Minh chẳng những không có vẻ sợ hãi, ngược lại cười càng thêm vui sướng tràn trề.
Diệp Tinh Hàm đã quay người lại, nhìn bộ dạng kia giống như là thật phải rời đi chỗ này.
Đỗ Hiến lại nắm lấy cánh tay của nàng, chậm rãi lắc đầu về phía nàng, ra hiệu nàng an tâm một chút chớ nóng vội.
Lần này Lạc Tân nạp thiếp, mặc dù chỉ là một buổi lễ, nhưng bốn phương khách tới, gần như liên lụy đến tất cả thế lực của100 ngàn dặm địa giới chung quanh, quan hệ quá nhiều. Nếu Thiên Diệp Tông thật cứ rời đi như vậy, nói không chừng sẽ dính dấp đến một chút phân tranh, viện cớ cùng lý do cho Thiên Hạc Thành và Thiên Diệp Tông trở mặt. Nếu không phải như thế, khi vào thành Diệp Hận cũng sẽ không dặn dò đám người Đỗ Hiến nhất định phải chịu nhục.
Đỗ Hiến rốt cuộc lão thành chững chạc một chút, vừa thấy Tư Minh cười vui vẻ như vậy, liền biết trong đó có bẫy. Nói không chừng Tư Minh là muốn Thiên Diệp Tông dẹp đường trở về phủ, khiến Thiên Hạc Thành cùng Thiên Diệp Tông hoàn toàn quyết liệt.
Ý thức được điểm này, Đỗ Hiến làm sao như ông ta mong muốn, sau khi hắn kéo lại Diệp Tinh Hàm môi rung rung, tựa như truyền âm mấy câu.
Diệp Tinh Hàm tức giận đến bộ ngực đầy đặn phập phồng, cắn răng nghiến lợi, nghe vậy trầm mặc một hồi lâu, mới hận hận gật đầu.
Đỗ Hiến mỉm cười, ôm quyền nói: - Tư Minh trưởng lão, bọn ta chỉ cần ghi danh một chút là được đúng không?
Tư Minh nhướng mày, đáp:
- Đúng vậy!
- Cái này đơn giản thôi! Đỗ Hiến gật đầu, đi thẳng tới một bên, trên tờ giấy ghi danh đỏ sẫm đó viết xuống tên của mình cùng tông phái thuộc về.
Có hắn dẫn đầu, mấy Thiên Diệp Tông đệ tử khác mặc dù trong lòng bực mình, cũng đều từng người một tiến lên.
Một màn khiến Thiên Diệp Tông đệ tử càng thêm căm tức xuất hiện, chỉ thấy trên giấy ghi danh viết tên cùng tông phái thuộc về đều là một ít gia tộc và tông môn thế lực lên không được mặt đài. Môn phái hơi có chút thế lực cũng sẽ không bị yêu cầu làm như vậy. Thiên Diệp Tông là một người đầu.
Nói cách khác, cấp bậc của Thiên Diệp Tông dám bị Tư Minh san bằng đến trình độ cùng những tiểu gia tộc và thế lực nhỏ cùng cấp.
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng mọi người của Thiên Diệp Tông lại vẫn như cũ nhẫn nại.
Không bao lâu, mấy người đã ghi danh hoàn tất.
Lúc đến phiên Dương Khai, đôi mắt đẹp của Diệp Tinh Hàm chợt lóe lên, có chút lo âu nhìn hắn một cái. Nàng lạ thấy Dương Khai cũng tới đến trước cái bàn kia, đề bút viết xuống tên của mình.
Nàng không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, lúc trước nàng thật đúng là sợ Dương Khai không hợp tác, phẩy tay áo bỏ đi.
- Chậm đã! Tư Minh bỗng nhiên quát một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai, trên dưới thẩm thị hắn, hỏi: - Bằng hữu nhìn rất là lạ mặt a, ngươi cũng là người của Thiên Diệp Tông sao?
Dương Khai toét miệng cười, đáp: - Đúng vậy!
Tư Minh hừ lạnh một tiếng: - Bằng hữu lời này phải nghĩ kỹ rồi trả lời. Thiên Hạc Thành hiện giờ đề phòng sâm nghiêm, nếu bằng hữu muốn mượn tên của Thiên Diệp Tông lẫn vào thành trì, bổn tọa không thiếu được muốn cùng ngươi hàn huyên một phen.
Dương Khai nhướng mày lên, mỉm cười nói: - Tư Minh trưởng lão làm sao khẳng định ta không phải là Thiên Diệp Tông? Chẳng lẽ nói ngươi biết được tất cả mọi người của Thiên Diệp Tông sao?
Tư Minh đáp: - Mặc dù không dám nói nhận biết được tất cả mọi người, nhưng đa số đều đã gặp qua, nhất là tu vi của các hạ như vậy.
Dương Khai ngạc nhiên nói: - Tư Minh trưởng lão lời này khiến cho người không hiểu, nếu nhận được đại đa số có tu vi như ta vậy, thế sao lúc trước không nhận biết Đỗ Hiến Đỗ huynh chứ? Đỗ huynh là tông môn đại sư huynh của chúng ta a. Tư Minh không có đạo lý không nhận biết chứ hả?
Đỗ Hiến ở một bên cười lạnh một tiếng, nói: - Ta cũng thật tò mò, ta cùng với Tư Minh trưởng lão trước đây mặc dù chưa nói chuyện với nhau, nhưng tối thiểu cũng đã gặp qua hai lần, vì sao vừa rồi Tư Minh trưởng lão lại giả bộ làm bộ dạng không nhận biết chứ?
Tư Minh ho nhẹ một trận, ngượng ngùng lau mồ hôi lạnh trên đầu, đáp: - Lúc trước không phải chưa thấy rõ sao.
- Xem ra Tư Minh trưởng lão có tật mắt rồi. Nên đi chữa cho khỏi đi! Nếu không mạng cũng không lâu đâu!
Trong lời nói của Đỗ Hiến giáp thương đái bổng, một trận châm chọc.
Tư Minh hơi biến sắc mặt. hỏi: - Nhưng trên y phục của các hạ cũng không có biểu thị của Thiên Diệp Tông đệ tử. Điều này giải thích như thế nào đây?
- Thành chủ nạp thiếp, ta cố ý đổi bộ quần áo mới tỏ vẻ thành ý, biểu thị đó vẫn chưa kịp thêu lên. Dương Khai toét miệng mỉm cười, ăn nói bịa chuyện.
- Giải thích này... e là làm cho không người nào có thể hài lòng a!
Tư Minh cười lạnh không ngừng.
- Tư Minh, ngươi rốt cuộc ý gì? Diệp Tinh Hàm mắt thấy Tư Minh không buông tha Dương Khai, lập tức khẩn trương. Dương Khai là nàng mời về tu bổ vượt giới pháp trận không gian đó, quan hệ đến Thiên Diệp Tông hưng khởi, nàng làm sao có thể không coi trọng? Huống chi Dương Khai bản nhân cũng là thực lực xuất sắc, vạn nhất chọc giận hắn, cửa thành nơi đây nhất định phải máu chảy thành sông. Cho nên Diệp Tinh Hàm vừa thấy tình huống không được, lập tức đứng ra, khí thế hung hăng trừng mắt Tư Minh, quát: - Ba lần bốn lượt làm khó bọn ta, ngươi thật coi Thiên Diệp Tông ta đây dễ khi dễ thế sao? Đám người bổn cung tới đây vì chúc mừng Lạc Tân, ngươi lại chặn chúng ta ở đây, liên tiếp gây khó khăn. Bọn ta nếu cứ như thế rời đi, cũng sẽ không có người nào nói Thiên Diệp Tông ta không phải, mà là Thiên Hạc Thành ngươi thất lễ với khách!
Tư Minh nhướng mày, không biết Diệp Tinh Hàm phát hỏa lớn như vậy làm cái gì. Vừa rồi lúc ông ta làm khó đám người Đỗ Hiến, dường như cũng không thấy nàng vội vàng xao động như vậy. Thời khắc này nàng lại trực tiếp hô lên danh húy của mình và thành chủ đại nhân, không có ý nửa điểm tôn trọng, có thể thấy được đã không có kiên nhẫn gì nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Tư Minh chê cười nói: - Diệp tiểu thư an tâm một chút chớ nóng vội, bổn tọa lúc đó chẳng phải cẩn thận hành sự sao, chỉ là muốn cùng vị bằng hữu này hàn huyên mấy câu mà thôi.
- Hoặc là cho qua, hoặc là chúng ta bỏ đi, cho ngươi ba hơi thở, ngươi tự chọn đi! Sắc mặt của Diệp Tinh Hàm tái xanh, lạnh lùng nhìn Tư Minh.
Tư Minh hơi biến sắc mặt. Tuy nói ông ta cũng hy vọng đám người Thiên Diệp Tông trực tiếp rời đi như vậy, khiến cho Thiên Hạc Thành tìm được cớ cùng Thiên Diệp Tông hoàn toàn đoạn tuyệt, tóm thâu rất nhiều sản nghiệp bên trong thành của Thiên Diệp Tông. Nhưng có điều không giải thích được, ông ta luôn cảm giác có chút không đúng, có một loại cảm giác nếu ở chỗ này xé rách da mặt thì đại sự không ổn.
Cảm giác này khiến ông ta một trận sợ hết hồn hết vía.
- Ta nói là ai phách lối như vậy, thì ra là Diệp Tử a.
Đúng lúc này, một thanh âm của một người bỗng nhiên truyền đến từ cách đó không xa. Kèm theo thanh âm vang lên, một đạo lưu quang độn tới, tia sáng lóe đi, lộ ra thân ảnh của ba người.
Ba người kia chính là hai vị lão giả, một người thanh niên.
Hai lão giả đều có Đạo Nguyên tam tầng cảnh tu vi, xương gò má nhô lên thật cao, trong mắt thần quang nội liễm, thần tình không giận mà oai, vừa thấy liền tu vi tinh trạm. Còn người thanh niên kia ước chừng ba mươi, Đạo Nguyên nhất tầng cảnh tu vi, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, nhẹ nhàng lắc lư, cực kỳ phong lưu phóng khoáng.
- Khưu Vũ! Đỗ Hiến vừa thấy được người nọ, lập tức thần sắc chợt ngưng lại. Mặt lộ vẻ ngưng trọng, dường như là bộ dáng lai lịch của đối phương không nhỏ. Mà giọng điệu của đối phương xưng hô với Diệp Tinh Hàm càng làm cho tâm tình của hắn khó chịu.
Khưu Vũ lại là sắc mặt lạnh lùng, nhìn Đỗ Hiến nói: - Tục danh của bổn thiếu cũng là ngươi có thể tùy tiện hô sao, vả miệng cho ta!
Lời vừa nói ra, ngoài thành tất cả võ giả đều há to miệng, gương mặt biểu tình kinh hãi.
Đỗ Hiến dầu gì cũng là một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cường giả, nhưng chỉ bởi vì hô một tiếng tên của đối phương, lại sắp bị vả miệng! Trước mắt bao người ở đây, nếu thật bị trừng phạt như thế, Đỗ Hiến mặc dù võ đạo chi tâm không sụp đổ, ngày sau cũng còn không mặt mũi nào gặp lại người.
Được nghe lời ấy, Thiên Diệp Tông đệ tử cũng đều sắc mặt đại biến, mỗi người nguyên lực thúc giục, như lâm đại địch.
Giữa lúc mọi người ở đây kinh hãi, Khưu Vũ lại cười ha ha một tiếng, nói: - Chỉ đùa một chút, Đỗ huynh chớ khẩn trương.
Biểu tình của Đỗ Hiến trong nháy mắt biến ảo không dứt, lộ ra đặc sắc, sâu trong nội tâm tức giận ngập trời, nhưng không thể làm gì. Dù sao bên cạnh đối phương có hai vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh cường giả, nếu thật bởi vì nhất thời bị kích động ở chỗ này động thủ, bị thua thiệt sẽ chỉ là Thiên Diệp Tông.
Khưu Vũ lại không để ý tới Đỗ Hiến nữa, mà là ánh mắt sáng rực nhìn lại Diệp Tinh Hàm, nho nhã lễ độ nói: - Diệp Tử, đã lâu không gặp, phong thái càng sâu hơn năm xưa a.
Thời khắc này cùng thần thái hung hăng càn quấy lúc trước, tạo thành đối lập cực kỳ rõ ràng, khiến mọi người một trận kinh ngạc, thầm nghĩ đây là cùng một người sao?
- Ngươi vẫn làm cho người ta chán ghét như năm xưa! Diệp Tinh Hàm cười lạnh không ngừng.
Một lời ra, hai vị lão giả đi theo bên cạnh Khưu Vũ bỗng nhiên con ngươi lộ tinh quang. Hai cổ uy áp cực mạnh bao phủ qua Diệp Tinh Hàm. Nàng không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt hơi tái.
- Nhị lão dừng tay! Khưu Vũ sắc mặt đại biến, quát mạnh một tiếng.
Hai lão giả cùng ở bên cạnh hắn lúc này mới thu lại uy áp.
- Hai lão già các ngươi, sao dám như thế? Khưu Vũ vừa quay đầu, hướng về phía hai lão giả nọ khiển trách: - Nếu là bị thương Diệp Tử phải làm gì cho phải đây? Lần sau không có mệnh lệnh của ta dám tùy ý xuất thủ, các ngươi không cần đi theo ta nữa.
- Thiếu chủ thứ tội! Hai lão giả sau khi bị khiển trách một phen như vậy nhưng cũng không nổi giận chút nào, chỉ cúi đầu nhận sai, khiến người ta nhìn ngạc nhiên liên tục.
- Diệp Tử nàng không sao chứ?
Khưu Vũ ân cần nhìn lại Diệp Tinh Hàm.
Diệp Tinh Hàm hít sâu một hơi, cắn răng đáp: - Quản tốt chó già nhà ngươi đi, chớ để cho bọn họ cắn người lung tung.
Khưu Vũ mỉm cười, quạt giấy trên tay vừa thu lại, hướng về phía Diệp Tinh Hàm gật gật vài cái, nói: - Ta lại thích tính tình bụng dạ thẳng thắn của nàng.
- Nhưng là ngươi khiến người ta rất đáng ghét!
- Không sao không sao! Khưu Vũ cười nhạt một tiếng: - Bổn thiếu tin chân thành đến cuối cùng thì vàng đá cũng tan.
- Bớt làm ngươi xuân thu đại mộng đi, cho dù trên đời này còn lại có mình ngươi là nam nhân, ta cũng sẽ không liếc nhìn ngươi một cái. Diệp Tinh Hàm liên tục cười lạnh.
Sắc mặt của Khưu Vũ hơi thay đổi, tiêu sái cười một tiếng, không dây dưa không rõ với nàng nữa, mà là nhìn Tư Minh hỏi: - Ngươi vừa rồi làm cái gì đấy? Lại chọc Diệp Tử tức giận liên thiên hả?
Tư Minh làm như vô cùng e ngại Khưu Vũ, nghe vậy lau mồ hôi lạnh đáp: - Không có gì không có gì, chỉ là làm theo phép!
- Hừ, còn không nhanh bồi tội với Diệp Tử! Khưu Vũ hừ nhẹ một tiếng.
Tư Minh vừa nghe, thoáng một cái chạy tới trước mặt Diệp Tinh Hàm, ăn nói khép nép: - Tư Minh lúc nãy có nhiều đắc tội, xin Diệp tiểu thư đại nhân không nhớ tiểu nhân, không nên trách tội!
Diệp Tinh Hàm nhìn ông ta một cái, vô vị buồn tẻ khoát tay nói: - Tư Minh trưởng lão cũng là có chức trách trong người, chuyện này coi như xong.
- Đa tạ Diệp tiểu thư! Tư Minh như được đại xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.