Chương 2312: Chữ chết viết như thế nào
Mạc Mặc
30/11/2019
Trong đại sảnh, mười mấy cường giả Đạo Nguyên Cảnh kết thành trận thế, lập tức giam cầm ba người Dương Khai.
Lạc Tân cười to, nhìn xung quanh, đắc ý quát: - Ai có thể giúp bổn tọa giết tiểu tử này, bổn tọa vô cùng cảm kích!
Hắn không tự mình ra tay, không phải vì sợ thực lực của Dương Khai, chỉ là không muốn mà thôi, thông qua cách này có thể lấy lại thể diện, củng cố địa vị.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, liền có người đứng ra chắp tay xung phong: - Bạch Vân Lâu Mục Chính sẵn sàng giúp thành chủ đại nhân một tay!
Lại có người đứng ra, chắp tay nói: - Vấn Tâm Các Quách Triết sẵn sàng nghe lệnh.
Người thứ ba cũng đứng ra, nói: - Hạng chuột nhắt hèn hạ, yêu ngôn hoặc chúng, Đoạt Phách Kiếm Tông Viên Mặc ta không nhìn được, sẵn sàng lấy đầu chúng để răn đe cảnh cáo!
Rầm rầm, lập tức 7-8 người đứng ra, đại biểu các thế lực, thông qua cách này thể hiện trung thành với Lạc Tân.
Tâm tình ứ đọng của Lạc Tân cuối cùng cũng thông thoáng, mỉm cười gật đầu: - Tốt, vậy làm phiền các vị!
Mấy người cùng hô lên: - Xin thành chủ đại nhân yên tâm, sẽ không làm đại nhân thất vọng.
Dứt lời, mấy người liền quay lại, cười gằng nhìn về phía Dương Khai.
Dù nói trước đó Dương Khai biểu hiện không bình thường, nhưng hiện tại đã bị võ giả phủ thành chủ bày ra trận pháp bắt giữ, không thể động đậy, trở thành thịt cá trên thớt, bọn họ muốn giết muốn chém thế nào tùy ý.
Bạch Vân Lâu Mục Chính mỉm cười nói: - Các vị, chúng ta ỷ đông hiếp yếu như vậy, truyền ra cũng không dễ nghe, huống hồ còn nhiều khách khứa như thế, dù thắng cũng không hay ho.
Quách Triết nói: - Vậy theo ý Mục huynh, phải làm sao mới được?
Những người khác cũng tò mò nhìn hắn, không biết hắn muốn gì.
Mục Chính mỉm cười: - Ý của tại hạ, là để một người ra tay là được, còn những người khác đứng áp trận, thế nào?
Mọi người nghe vậy, đều mỉm cười, hiểu hắn có ý gì, liền gật đầu phụ họa: - Mục huynh nói rất đúng.
Mục Chính nói: - Vậy... để ai ra tay đây?
Đoạt Phách Kiếm Tông Viên Mặc nói: - Nếu là Mục huynh đề nghị, vậy để Mục huynh ra tay đi.
Những người khác cũng không có ý kiến, dù sao bọn họ đã đứng ra, tỏ thành ý với thành chủ đại nhân, về phần ai giết Dương Khai thì không vội, dù sao cũng là chết, ai giết cũng không khác.
Mục Chính làm như rất hài lòng, gật đầu mỉm cười nói: - Nếu các vị đều đồng ý, vậy Mục mỗ sẽ không nhường ai.
Nói rồi, hắn nhếch miệng, khinh miệt liếc Dương Khai, làm như ăn chắc, từ tốn đi về bên phía Dương Khai.
- Dương Khai! Xích Nguyệt không khỏi căng thẳng, liều mạng vận chuyển nguyên lực, nhưng làm sao cũng không thể cởi bỏ trói buộc, mặt hoa biến sắc hô: - Nếu ngươi có thể đi thì mau chạy, không cần để ý ta, còn núi xanh lo gì không củi đốt.
Sài Hổ cũng nói: - Đúng vậy, tiểu huynh đệ nhớ báo thù cho chúng ta là được!
- Ha ha ha! Đã thế này còn muốn chạy? Mục Chính cười to trào phúng, nhìn Xích Nguyệt:
- Phu nhân yên tâm, tại hạ ra tay trước giờ luôn nắm chắc, sẽ không ngộ thương người.
Đến lúc này, hắn còn không quên nịnh nọt Lạc Tân.
Lạc Tân đứng tại chỗ, nghe lời này gật đầu hài lòng.
- Ngươi cảm thấy với bản lĩnh của ngươi là có thể giết được ta? Dương Khai đứng đó thản nhiên như không, cười hì hì nhìn Mục Chính từng bước tới gần.
Nụ cười này lọt vào mắt Mục Chính, làm trong lòng hắn khẽ động, toát ra cảm giác không yên, khiến tâm tình hoảng hốt. Cắn răng, mạnh miệng quát lớn: - Chết tới nơi còn ngông cuồng, tiểu tử ngươi nhìn cho rõ ta lấy mạng chó của ngươi thế nào!
Vừa quát lên, hắn tế ra một cây đại đao, nguyên lực tuôn trào, ánh đao chói lọi, đao ảnh tầng tầng, sắc thái chói lọi bùng lên, chém xuống đầu Dương Khai.
Hiển nhiên hắn không muốn kéo dài, tốc chiến tốc thắng, vừa lên là dùng toàn lực.
Một chiêu của hắn trực tiếp bao phủ Dương Khai cùng Sài Hổ, lại tránh né Xích Nguyệt, hiển nhiên cũng tính cho Lạc Tân, chỉ để lại phu nhân tân hôn, những người khác thì cứ giết.
Thấy ánh đao của hắn đánh tới, trong mắt Dương Khai lóe lên tia sáng lạnh, lạnh giọng quát: - Nho nhỏ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà dám làm càn trước mặt bổn thiếu!
Dứt lồi, hắn chợt lóe lên, trực tiếp biến mất tại chỗ, không bị trận pháp trói buộc. Lực lượng không gian tràn ra, tới ngay trước mặt Mục Chính, ngón tay như kiếm, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí quấn trên ngón tay chém thẳng về phía đối phương.
- A! Mục Chính cả kinh, sắc mặt tái nhợt, không thể tin nổi.
Hắn chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nếu không phải thấy Dương Khai bị trận pháp trói buộc, với biểu hiện hung hãn của Dương Khai trước đó, hắn nào dám lên vuốt đuôi hổ?
Nhưng tình huống đột biến, Dương Khai thoát ra khỏi trận pháp, hắn liền sợ đến hồn phi phách tán, cả người run rẩy, bí bảo trong tay đánh ra cũng không còn khí thế.
Đao quang kiếm ảnh giao nhau, tiếng đinh đang vang vọng, Mục Chính bị trọng thương văng ra, ở trên không hộc máu liên tục.
Dương Khai lạnh lùng nói: - Nếu các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào, bổn thiếu dạy cho các ngươi!
Nói rồi, ngón tay của hắn phun trào Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, vung lên như rồng, kề ngay mặt Mục Chính, không ngừng vẽ lên.
Mục Chính gào thét thảm thiết vang vọng, khiến mọi người rợn gáy, không biết hắn bị giày vò kiểu gì, lại kêu thê thảm đến thế.
Khách khứa xung quanh câm lặng.
Diệp Tinh Hàm đang chuẩn bị bất chấp mọi giá đi cứu Dương Khai, cũng choáng váng, dù nàng biết Dương Khai không tầm thường, nhưng làm sao cũng không ngờ lại yêu nghiệt đến thế.
Thành chủ đại nhân lén lút bố trí trận pháp trói buộc, lại không làm gì được hắn.
Nhưng vừa nghĩ tới Dương Khai có lực lượng không gian, Diệp Tinh Hàm liền bình thường. Người mang thần thông không gian, cho dù Dương Khai không địch nổi, chạy trốn sẽ không thành vấn đề. Trừ khi có cường giả Đế Tôn Cảnh ra tay, dùng tu vi mạnh mẽ tuyệt đối nháy mắt trấn áp, làm hắn không có cơ hội vận dụng lực lượng không gian.
Sau đó, Mục Chính đụng mạnh lên tường, phun ra máu, xen lẫn mảnh vụn nội tạng, người không động đậy, không còn hơi thở.
Hắn đã chết.
Lúc này, Dương Khai lại búng tay.
Bụp một cái, Mục Chính nổ tung, thi thể hóa thành sương máu, nhưng thần kỳ không lan tỏa, mà bị lực lượng ấn lên trên tường, trực tiếp nhuộm thành màu đỏ, giống như có người tạt một thùng sơn đỏ lên tường.
Mùi máu tanh bùng lên, làm người buồn nôn.
Hít....
Một loát tiếng hít hà vang lên, liên tiếp nuốt nước miếng, mọi người trợn mắt không thể tin nổi nhìn Dương Khai
Biến cố xảy ra nhanh như chớp, làm người ta hoa mắt, mọi người còn chưa hồi thần, Mục Chính hung hăng chuẩn bị chém giết Dương Khai, đã bị chết trước.
Phải là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào mới làm được như vậy?
- Tới đây tới đây! Dương Khai hô lớn, chỉ vào tường nói: - Không biết chữ thì tới đây xem, chữ chết viết như thế nào. Hắn cười lạnh: - Đừng nói bổn thiếu không dạy các ngươi, đến lúc chết không nhắm mắt thì không hay.
Theo ngón tay hắn chỉ, mọi người nhìn tới, chân muốn chuột rút.
Chỉ thấy trên vách tường đẫm máu, lại xuất hiện một chữ "Chết" thật to, trên chữ, máu vẫn nhỏ xuống phát ra tiếng tích tách, mỗi lần đều như khúc nhạc trấn hồn, khiến người ta kinh hồn vỡ mật. Trên chữ, còn có vô số thịt nát cùng mảnh vụn nội tạng dính trên tường.
Hồi tưởng lại động tác của Dương Khai, mọi người sợ hãi phát hiện, hắn dùng ngón tay làm bút, lấy thân thể Mục Chính làm mực, viết ra chữ này trên tường.
Đây là khiêu khích công khai, đây là thị uy tràn đầy.
Nhưng không ai dám nói gì.
Sắc mặt Lạc Tân khó coi cực điểm, vốn còn mong mượn đao giết người, uy hiếp khách khứa nơi này, thừa cơ níu kéo thể diện, nhưng không ngờ lấy đá nện chân mình, đau đến mặt co quắp.
- Vừa rồi có người nói ta đê tiện vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng hả! Dương Khai lóe lên, đến cạnh Đoạt Phách Kiếm Tông Viên Mặc, giống như bạn lâu năm, vỗ vai híp mắt cười nói với hắn.
Viên Mặc còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là sao, hắn còn chìm đắm trong việc Mục Chính bị giết chưa rút ra được, đã bị Dương Khai đến bên cạnh, đợi phản ứng lại muốn chạy trốn thì đã không kịp.
Nhưng những người khác nhìn thấy sát tinh này đến bên mình, đều bị dọa nhảy dựng, vội vàng tránh ra, kiêng dè nhìn Dương Khai, sợ hắn xuống tay với mình.
Với biểu hiện của Dương Khai vừa rồi, nếu thật muốn giết bọn họ, khẳng định bọn họ không thể ngăn cản.
Mỗi người đều vô cùng ảo não, hối hận vừa rồi chọn đội quá sớm, vô duyên rước rắc rối vào mình.
Viên Mặc cả người lạnh run, chân run rẩy không vững, sắc mặt tái nhợt lắp bắp nói:
- Dương thiếu... tại hạ, vừa rồi nói bậy nói bạ, xúc phạm Dương thiếu, xin Dương thiếu... đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tại hạ!
- Nói bậy nói bạ? Dương Khai nhướng mày: - Vậy bổn thiếu cho ngươi thời gian suy nghĩ kỹ càng, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai hèn hạ vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng?
Viên Mặc rùng mình, cúi đầu không nhấc lên được, run rẩy nói: - Là ta là ta, toàn là ta, là ta đê tiện vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng!
- Hả?
Dương Khai hừ lạnh, nhàn nhạt nói: - Xem ra ngươi còn không biết chữ chết rốt cuộc viết như thế nào! Có muốn ta dạy cho ngươi một lần!
Viên Mặc sắp khóc ra, liền quỳ sụp xuống, gào khóc: - Là thành chủ đại nhân đê tiện vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng, lừa gạt chúng ta. Dương thiếu tha mạng, Dương thiếu tha mạng!
Dù biết nói bậy bạ ở chỗ này sẽ đắc tội Lạc Tân, nhưng trước mặt sống chết, hắn nào còn cố kỵ nhiều như thế?
Lạc Tân cười to, nhìn xung quanh, đắc ý quát: - Ai có thể giúp bổn tọa giết tiểu tử này, bổn tọa vô cùng cảm kích!
Hắn không tự mình ra tay, không phải vì sợ thực lực của Dương Khai, chỉ là không muốn mà thôi, thông qua cách này có thể lấy lại thể diện, củng cố địa vị.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, liền có người đứng ra chắp tay xung phong: - Bạch Vân Lâu Mục Chính sẵn sàng giúp thành chủ đại nhân một tay!
Lại có người đứng ra, chắp tay nói: - Vấn Tâm Các Quách Triết sẵn sàng nghe lệnh.
Người thứ ba cũng đứng ra, nói: - Hạng chuột nhắt hèn hạ, yêu ngôn hoặc chúng, Đoạt Phách Kiếm Tông Viên Mặc ta không nhìn được, sẵn sàng lấy đầu chúng để răn đe cảnh cáo!
Rầm rầm, lập tức 7-8 người đứng ra, đại biểu các thế lực, thông qua cách này thể hiện trung thành với Lạc Tân.
Tâm tình ứ đọng của Lạc Tân cuối cùng cũng thông thoáng, mỉm cười gật đầu: - Tốt, vậy làm phiền các vị!
Mấy người cùng hô lên: - Xin thành chủ đại nhân yên tâm, sẽ không làm đại nhân thất vọng.
Dứt lời, mấy người liền quay lại, cười gằng nhìn về phía Dương Khai.
Dù nói trước đó Dương Khai biểu hiện không bình thường, nhưng hiện tại đã bị võ giả phủ thành chủ bày ra trận pháp bắt giữ, không thể động đậy, trở thành thịt cá trên thớt, bọn họ muốn giết muốn chém thế nào tùy ý.
Bạch Vân Lâu Mục Chính mỉm cười nói: - Các vị, chúng ta ỷ đông hiếp yếu như vậy, truyền ra cũng không dễ nghe, huống hồ còn nhiều khách khứa như thế, dù thắng cũng không hay ho.
Quách Triết nói: - Vậy theo ý Mục huynh, phải làm sao mới được?
Những người khác cũng tò mò nhìn hắn, không biết hắn muốn gì.
Mục Chính mỉm cười: - Ý của tại hạ, là để một người ra tay là được, còn những người khác đứng áp trận, thế nào?
Mọi người nghe vậy, đều mỉm cười, hiểu hắn có ý gì, liền gật đầu phụ họa: - Mục huynh nói rất đúng.
Mục Chính nói: - Vậy... để ai ra tay đây?
Đoạt Phách Kiếm Tông Viên Mặc nói: - Nếu là Mục huynh đề nghị, vậy để Mục huynh ra tay đi.
Những người khác cũng không có ý kiến, dù sao bọn họ đã đứng ra, tỏ thành ý với thành chủ đại nhân, về phần ai giết Dương Khai thì không vội, dù sao cũng là chết, ai giết cũng không khác.
Mục Chính làm như rất hài lòng, gật đầu mỉm cười nói: - Nếu các vị đều đồng ý, vậy Mục mỗ sẽ không nhường ai.
Nói rồi, hắn nhếch miệng, khinh miệt liếc Dương Khai, làm như ăn chắc, từ tốn đi về bên phía Dương Khai.
- Dương Khai! Xích Nguyệt không khỏi căng thẳng, liều mạng vận chuyển nguyên lực, nhưng làm sao cũng không thể cởi bỏ trói buộc, mặt hoa biến sắc hô: - Nếu ngươi có thể đi thì mau chạy, không cần để ý ta, còn núi xanh lo gì không củi đốt.
Sài Hổ cũng nói: - Đúng vậy, tiểu huynh đệ nhớ báo thù cho chúng ta là được!
- Ha ha ha! Đã thế này còn muốn chạy? Mục Chính cười to trào phúng, nhìn Xích Nguyệt:
- Phu nhân yên tâm, tại hạ ra tay trước giờ luôn nắm chắc, sẽ không ngộ thương người.
Đến lúc này, hắn còn không quên nịnh nọt Lạc Tân.
Lạc Tân đứng tại chỗ, nghe lời này gật đầu hài lòng.
- Ngươi cảm thấy với bản lĩnh của ngươi là có thể giết được ta? Dương Khai đứng đó thản nhiên như không, cười hì hì nhìn Mục Chính từng bước tới gần.
Nụ cười này lọt vào mắt Mục Chính, làm trong lòng hắn khẽ động, toát ra cảm giác không yên, khiến tâm tình hoảng hốt. Cắn răng, mạnh miệng quát lớn: - Chết tới nơi còn ngông cuồng, tiểu tử ngươi nhìn cho rõ ta lấy mạng chó của ngươi thế nào!
Vừa quát lên, hắn tế ra một cây đại đao, nguyên lực tuôn trào, ánh đao chói lọi, đao ảnh tầng tầng, sắc thái chói lọi bùng lên, chém xuống đầu Dương Khai.
Hiển nhiên hắn không muốn kéo dài, tốc chiến tốc thắng, vừa lên là dùng toàn lực.
Một chiêu của hắn trực tiếp bao phủ Dương Khai cùng Sài Hổ, lại tránh né Xích Nguyệt, hiển nhiên cũng tính cho Lạc Tân, chỉ để lại phu nhân tân hôn, những người khác thì cứ giết.
Thấy ánh đao của hắn đánh tới, trong mắt Dương Khai lóe lên tia sáng lạnh, lạnh giọng quát: - Nho nhỏ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà dám làm càn trước mặt bổn thiếu!
Dứt lồi, hắn chợt lóe lên, trực tiếp biến mất tại chỗ, không bị trận pháp trói buộc. Lực lượng không gian tràn ra, tới ngay trước mặt Mục Chính, ngón tay như kiếm, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí quấn trên ngón tay chém thẳng về phía đối phương.
- A! Mục Chính cả kinh, sắc mặt tái nhợt, không thể tin nổi.
Hắn chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nếu không phải thấy Dương Khai bị trận pháp trói buộc, với biểu hiện hung hãn của Dương Khai trước đó, hắn nào dám lên vuốt đuôi hổ?
Nhưng tình huống đột biến, Dương Khai thoát ra khỏi trận pháp, hắn liền sợ đến hồn phi phách tán, cả người run rẩy, bí bảo trong tay đánh ra cũng không còn khí thế.
Đao quang kiếm ảnh giao nhau, tiếng đinh đang vang vọng, Mục Chính bị trọng thương văng ra, ở trên không hộc máu liên tục.
Dương Khai lạnh lùng nói: - Nếu các ngươi không biết chữ chết viết như thế nào, bổn thiếu dạy cho các ngươi!
Nói rồi, ngón tay của hắn phun trào Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, vung lên như rồng, kề ngay mặt Mục Chính, không ngừng vẽ lên.
Mục Chính gào thét thảm thiết vang vọng, khiến mọi người rợn gáy, không biết hắn bị giày vò kiểu gì, lại kêu thê thảm đến thế.
Khách khứa xung quanh câm lặng.
Diệp Tinh Hàm đang chuẩn bị bất chấp mọi giá đi cứu Dương Khai, cũng choáng váng, dù nàng biết Dương Khai không tầm thường, nhưng làm sao cũng không ngờ lại yêu nghiệt đến thế.
Thành chủ đại nhân lén lút bố trí trận pháp trói buộc, lại không làm gì được hắn.
Nhưng vừa nghĩ tới Dương Khai có lực lượng không gian, Diệp Tinh Hàm liền bình thường. Người mang thần thông không gian, cho dù Dương Khai không địch nổi, chạy trốn sẽ không thành vấn đề. Trừ khi có cường giả Đế Tôn Cảnh ra tay, dùng tu vi mạnh mẽ tuyệt đối nháy mắt trấn áp, làm hắn không có cơ hội vận dụng lực lượng không gian.
Sau đó, Mục Chính đụng mạnh lên tường, phun ra máu, xen lẫn mảnh vụn nội tạng, người không động đậy, không còn hơi thở.
Hắn đã chết.
Lúc này, Dương Khai lại búng tay.
Bụp một cái, Mục Chính nổ tung, thi thể hóa thành sương máu, nhưng thần kỳ không lan tỏa, mà bị lực lượng ấn lên trên tường, trực tiếp nhuộm thành màu đỏ, giống như có người tạt một thùng sơn đỏ lên tường.
Mùi máu tanh bùng lên, làm người buồn nôn.
Hít....
Một loát tiếng hít hà vang lên, liên tiếp nuốt nước miếng, mọi người trợn mắt không thể tin nổi nhìn Dương Khai
Biến cố xảy ra nhanh như chớp, làm người ta hoa mắt, mọi người còn chưa hồi thần, Mục Chính hung hăng chuẩn bị chém giết Dương Khai, đã bị chết trước.
Phải là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào mới làm được như vậy?
- Tới đây tới đây! Dương Khai hô lớn, chỉ vào tường nói: - Không biết chữ thì tới đây xem, chữ chết viết như thế nào. Hắn cười lạnh: - Đừng nói bổn thiếu không dạy các ngươi, đến lúc chết không nhắm mắt thì không hay.
Theo ngón tay hắn chỉ, mọi người nhìn tới, chân muốn chuột rút.
Chỉ thấy trên vách tường đẫm máu, lại xuất hiện một chữ "Chết" thật to, trên chữ, máu vẫn nhỏ xuống phát ra tiếng tích tách, mỗi lần đều như khúc nhạc trấn hồn, khiến người ta kinh hồn vỡ mật. Trên chữ, còn có vô số thịt nát cùng mảnh vụn nội tạng dính trên tường.
Hồi tưởng lại động tác của Dương Khai, mọi người sợ hãi phát hiện, hắn dùng ngón tay làm bút, lấy thân thể Mục Chính làm mực, viết ra chữ này trên tường.
Đây là khiêu khích công khai, đây là thị uy tràn đầy.
Nhưng không ai dám nói gì.
Sắc mặt Lạc Tân khó coi cực điểm, vốn còn mong mượn đao giết người, uy hiếp khách khứa nơi này, thừa cơ níu kéo thể diện, nhưng không ngờ lấy đá nện chân mình, đau đến mặt co quắp.
- Vừa rồi có người nói ta đê tiện vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng hả! Dương Khai lóe lên, đến cạnh Đoạt Phách Kiếm Tông Viên Mặc, giống như bạn lâu năm, vỗ vai híp mắt cười nói với hắn.
Viên Mặc còn chưa kịp phản ứng lại rốt cuộc là sao, hắn còn chìm đắm trong việc Mục Chính bị giết chưa rút ra được, đã bị Dương Khai đến bên cạnh, đợi phản ứng lại muốn chạy trốn thì đã không kịp.
Nhưng những người khác nhìn thấy sát tinh này đến bên mình, đều bị dọa nhảy dựng, vội vàng tránh ra, kiêng dè nhìn Dương Khai, sợ hắn xuống tay với mình.
Với biểu hiện của Dương Khai vừa rồi, nếu thật muốn giết bọn họ, khẳng định bọn họ không thể ngăn cản.
Mỗi người đều vô cùng ảo não, hối hận vừa rồi chọn đội quá sớm, vô duyên rước rắc rối vào mình.
Viên Mặc cả người lạnh run, chân run rẩy không vững, sắc mặt tái nhợt lắp bắp nói:
- Dương thiếu... tại hạ, vừa rồi nói bậy nói bạ, xúc phạm Dương thiếu, xin Dương thiếu... đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tại hạ!
- Nói bậy nói bạ? Dương Khai nhướng mày: - Vậy bổn thiếu cho ngươi thời gian suy nghĩ kỹ càng, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là ai hèn hạ vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng?
Viên Mặc rùng mình, cúi đầu không nhấc lên được, run rẩy nói: - Là ta là ta, toàn là ta, là ta đê tiện vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng!
- Hả?
Dương Khai hừ lạnh, nhàn nhạt nói: - Xem ra ngươi còn không biết chữ chết rốt cuộc viết như thế nào! Có muốn ta dạy cho ngươi một lần!
Viên Mặc sắp khóc ra, liền quỳ sụp xuống, gào khóc: - Là thành chủ đại nhân đê tiện vô sỉ, yêu ngôn hoặc chúng, lừa gạt chúng ta. Dương thiếu tha mạng, Dương thiếu tha mạng!
Dù biết nói bậy bạ ở chỗ này sẽ đắc tội Lạc Tân, nhưng trước mặt sống chết, hắn nào còn cố kỵ nhiều như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.