Chương 2897
Mạc Mặc
03/06/2021
Mắt đen tái hiện Ma Vực, Cổ Ma hình thái khác nhau, có lớn có nhỏ, không đâu không phải cường giả.
Mạc Đa biết có một loại Cổ Ma, hình thể to lớn, giống như núi cao, chỉ có một mắt, một mắt đó có thể thi triển ra thần thông không thể tưởng tượng.
Cho nên khi hắn thấy được dị thường bên mắt phải của Dương Khai, trong đầu không khỏi hiện ra những tin tức liên quan tới Cô Ma này.
Trong lòng nhảy dựng, âm thầm cầu nguyện suy đoán của mình
không phải thật, bởi vì nếu là thật, vậy chỉ sợ dị tộc này thật sự có thể đấu lại mình.
– Hắc Đồng Luyện Ngục — Ám Hắc Vô Giới!)
Trong miệng dị tộc kia khẽ vang lên tiếng thì thảo làm Mạc Đa như lọt vào hầm băng, vừa dứt lời, cả thế giới chợt trở thành một mảnh đen thui, mây đen trên trời không thấy, cảnh tượng màu sắc xung quanh cũng biến mất, toàn bộ trời đất bị màu đen bao phủ.
Ở trong thế giới đen tối này, chỉ có một con mắt treo trên cao, giữa thế giới đen, chỉ có nó là đặc biệt, làm người ta thấy rõ.
Hay nói làkhông nhìn thấy, mà là cảm thụ, giữa hoàn cảnh tối đen, các sinh linh đều cảm nhận rõ ràng con mắt to lớn kia, nó như mặt trăng đen, treo trên cao, từ trên cao nhìn xuống vạn vật.
Tất cả Ma tộc đều không khỏi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía con mắt kia, toát ra hoảng hốt, sau đó quy bái, ngay cả các Ma Vương cũng không ngoại lệ, bọn họ đột nhiên trở nên ngơ ngác, quên mất mình đang làm gì, cũng giống những Ma tộc bình thường, toát ra thần sắc sùng bái con mắt kia.
Con mắt treo trên không trung như hóa thế giới thành lồng giam, tất cả Ma tộc bị nhốt đều mất đi bản thân.
Mạc Đa chấn động, bởi vì hắn phát hiện chuyện đang phát triển theo | hướng hắn không muốn thấy.
Con mắt kia, quả thật là Cổ Ma mà mình biết, cái gọi là Hắc Đồng Luyện Ngục, cũng là thần thông thiên phú của Độc Mục Cổ Ma.
Tên dị tộc lại có được mắt đen của Độc Mục Cô Ma? Làm sao hắn có được? Lại làm sao dung hợp? Nếu dung hợp, vì sao không bị đồng hóa?
| Đủ loại thắc mắc quay quanh trong đầu Mạc Đa, nhưng không tìm được cách giải thích hợp lý.
Lúc này, công kích của Dương Khai đã tới.
Con mắt to lớn treo trên không trung chớp mắt, sau đó bên trong bắn ra tia sáng đen, nhằm tháng đầu Mạc Đa không kịp đề phòng.
Mạc Đa mờ mịt trong nháy mắt, ngay cả hắn là Ma Thánh, bị công kích như vậy đánh trúng cũng không khỏi xuất hiện ao giác, hắn như trở lại Ma Vực, tọa trấn trong tầm cung, hưởng thụ sinh hoạt thoải mái, tránh xa đấu tranh giết chóc, cuộc sống như vậy làm hắn thả lỏng, đấu chí dần mất đi.
| Bàn tay siết chặc cũng lỏng ra, Dương Khai thừa cơ nhảy ra.
Nhưng cuối cùng Mạc Đa cũng là Ma Thánh, dù bị con mắt đen ảnh hưởng, nhưng chỉ nháy mắt liền xua tan ảo giác, không chút do dự, bàn tay khổng lồ đánh về phía Dương Khai.
Dương Khai dưa tay chụp vào hư không, một cây Chiến Chùy xuất hiện.
_
O Hắn mặc kệ công kích của Mạc Đa, nâng Chiến Chùy, hung hăng đánh vào đầu Mạc Đa.
Dành thật lớn, công kích hai người cùng trúng.
Thân thể cao 3 trượng của Dương Khai bị Mạc Đa đánh bay, nhưng trên đầu Mạc Đa cũng bị Ma Binh Chiến Chùy nện cho một cái, lập tức vỡ đầu chảy máu, lực lượng khổng lồ xuyên qua thân thể hắn đánh sâu vào bên dưới, hắn không thể giữ được tư thế leo lên, thân thể khổng lồ rơi thẳng xuống đất.
Âm ầm, những Ma tộc dưới đất bị lạc tâm trí, ánh mắt đờ đẫn, vẫn quỳ bái con mắt đen trên trời, bị thân thể Mạc Đa lăn một vòng, nháy mắt chết cả mảng lớn.
Mạc Đa lung lay đứng lên, trán chảy máu làm che mờ mắt, sắc mặt càng thêm dữ tợn.
Hắn nhắm mắt lại, vừa ngăn cản những loại ảo thuật của con mắt đen trên trời, vừa tìm kiếm Dương Khai trong bóng tối.
Dương Khai không có ý trốn tránh, sau khi nhập ma, tâm tính của hắn đại biến, ngay cả thân thể Long hóa cùng Ôn Thần Liên bảy màu bảo vệ thần hồn không mất, nhưng khí tức Cổ Ma phát ra, thi triển thần thông thiên phú cũng sinh ra ảnh hưởng mạnh tới hắn.
| Bản năng giết chóc sâu trong lòng hắn bị phóng đại vô hạn, trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu, giết chết Ma Thánh cao 30 trượng kia! Vì vậy hắn có thể trả bất cứ giá nào.
| Bị Mạc Đa quất bay, Dương Khai nhanh chóng ổn định lại, giơ cao Ma Binh Chiến Chùy, khi thể hung hăng đánh về phía Mạc Đa, pháp tắc không gian vô thức vận hành, trực tiếp xuất hiện trước mặt Mạc Đa.
Công kích rõ ràng như thế, Mạc Đa dễ dàng nắm được, vung tay đánh ra nghênh đón.
Ma Binh Chiến Chùy đụng vào nắm đấm lớn, năng lượng cuồng bạo quét ra, hóa thành lưỡi dao thu gặt sinh mệnh, Ma tộc xung quanh lập tức chết cả mảng lớn.
Mạc Đa xương tay rạn nứt, Dương Khai cũng bị chấn bay ra ngoài, giữa không trung miệng phun máu, hết sức thê thảm.
Hắn lại như không thấy, ổn định người lại liền đánh về phía Mạc Đa.
Hai người lập tức đánh tung lên, người tới ta đi, vô cùng kịch liệt.
Thân thể to lớn của Mạc Đa lúc này chiếm chút ưu thế, tuy rằng mỗi lần Dương Khai đều mang tới vết thương lên hắn, nhưng tố chất thân thể Ma Thánh vốn cực tốt, cho nên những thương thế này cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, ngược lại mỗi lần Dương Khai công kích đều gánh chịu phản kích bão táp, làm hắn liên tục văng ra ngoài.
Nhưng lúc này Dương Khai như một con gián đánh không chết, dựa vào thần thông thiên phú Hắc Đồng Luyện Ngục, ngay cả rơi xuống thế yếu, cũng vẫn liều chết cận chiến với Mạc Đa, không chút nhượng bộ.
Dư sóng chiến đấu của hai người lại làm các Ma tộc xui xẻo.
Bên cạnh Trường Thanh Thần Thụ, tụ tập cả triệu Ma tộc, Dương Khai thi triển Hắc Đồng Luyện Ngục đã bao phủ toàn bộ bọn họ, đối mặt con mắt đen của Cổ Ma, bọn họ quỳ bái, rơi vào các ảo giác, không biết tránh né lùi bước.
Dư sóng chiến đấu làm bọn họ ngã rạp hàng mảng lớn, trước sau không quá một nén nhang, cả triệu Ma tộc đã chết phân nửa, mặt đất máu chảy thành sông, xác chất thành núi, như là địa ngục chân chính.
Mạc Đa đã sớm nổi giận, trơ mắt nhìn cây to không ngừng lớn lênmà không thể ngăn cản, tâm tình khó chịu vô cùng.
Nếu như có thể, hắn không muốn dây dưa với Dương Khai, hắn chỉ có một mục tiêu, hủy diệt Trường Thanh Thần Thụ, không cho cây to này phong tỏa giới đạo.
Trước khi Dương Khai nhập ma, hắn không cảm thấy nhiệm vụ này khó khăn thế nào, chẳng qua là một cái cây đang lớn lên mà thôi, hắn có thể tùy ý phá hủy.
Nhưng sau khi Dương Khai nhập ma, hắn lại phát hiện đây là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
Trừ khi hắn có thể giết dị tộc Vu Ngưu này trước, nhưng có thể giết thì đã sớm giết, nào chờ đến giờ?
Lại đánh mười mấy chiếu, trên người Mạc Đa thêm mười mấy vết thương lớn nhỏ, thừa dịp quét bay Dương Khai, hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt liền xanh mét.
Bởi vì hắn phát hiện chậm trễ lâu như thế, cây to kia đã sắp cao tới bên dưới giới đạo, tán cây to lớn đã gần phong tỏa giới đạo.
Dựa theo tốc độ lớn lên của cây to này, chỉ cần nửa nén nhang, sợ là có thể thật sự phong tỏa giới đạo.
Mạc Đa gầm lên, không để ý Dương Khai cầm chân, sải bước phóng về phía Trường Thanh Thần Thụ, từ cách xa trăm trượng nhảy lên lao tới.
| Thân thể 30 trượng linh hoạt khó có thể tưởng tượng, lập tức vọt lên cao mấy trượng trượng, túm lấy nhánh cây, dùng tay chân leo lên.
Hắn chưa leo lên bao nhiêu, Dương Khai xuất quỷ nhập thần xuất hiện trên đầu hắn.
Ma Binh Chiến Chùy bao phủ ma khí dày đặc, truyền ra khí tức hủy diệt vạn vật, hung hăng nện lên đầu hắn.
Mạc Đa biến sắc, giơ tay cản lại.
Chiến Chùy nện lên tay hắn, nện gãy xương cốt, thân thể Mạc Đacũng khịu xuống, suýt bị chấn rơi, nhưng hắn vẫn không buông tay, liều mạng bám chắc.
Chủy thứ hai nện xuống, tiếp theo là chạy thứ ba, thứ tư…
Ầm ầm ầm ầm…
Mạc Đa như bao cát chịu đòn, hoàn toàn không còn uy nghiêm Ma Thánh, cánh tay che trên đầu đã sớm vặn vẹo như vắt mì, xương cốt vỡ
vụn.
Cuối cùng hắn không thể duy trì, bị Dương Khai đánh rơi khỏi thâncây.
Nhưng trong khi rơi xuống, khóe miệng hắn lại cười gần.
Bởi vì ở trên bầu trời, một Mạc Đa khác đã xuất hiện từ lúc nào, dù không cao 30 trượng, nhưng thân thể cũng tới mười mấy trượng, rõ ràng là phần thân khác.
Không ai biết Mạc Đa tạo ra phần thân từ khi nào, ngay cả Dương Khai cũng không phát hiện, hoặc nói là không phát hiện được.
Sau khi nhập ma, lực cảm giác của Dương Khai yếu mạnh, trong mắt chỉ có một mục tiêu, phản ứng rất nhỏ với những vật khác.
| Mạc Đa chính là lợi dụng điểm này, thoải mái đưa phân thân ra ngoài.
| Lúc này, phần thân đó treo trước con mắt trên không trung, hai tay không ngừng đổi pháp quyết, miệng lầm bầm, trên người tỏa ra khí tức huyền diệu, nhìn rất thần bí.
men ble je v Nhìn phân thân thế này, rõ ràng đã duy trì một thời gian, cho đến giờ mới chuẩn bị kết thúc.
Phần thân Mạc Đã đột nhiên ngừng lại, giơ tay chỉ về phía con mắt đen.
| Tia sáng đột nhiên xuất hiện trên con mắt đen, ánh sáng có sức lây nhiễm mạnh, vừa hiện ra lập tức lan tỏa, nháy mắt chiếm mất phân nửa con mắt đen, lại còn không ngừng mở rộng.
| Cuối cùng Dương Khai cảm giác được không đúng, khựng lại, quay đầu nhìn về phía con mắt đen.
Sau đó gầm lên giận dữ, lao về phía con mắt đen, muốn ngăn cản ánh sáng lan tỏa.
| Nhưng đã trễ, ánh sáng lan khắp con mắt đen, toàn thế giới sáng trở lại, thế giới ảo ảnh màu đen bị phá, Dương Khai đang lao tới chợt hétthảm như bị sét đánh, mắt phải trào máu, cả người rơi thẳng xuống đất, nện ra một lỗ thủng.
———-o0o—
Mạc Đa biết có một loại Cổ Ma, hình thể to lớn, giống như núi cao, chỉ có một mắt, một mắt đó có thể thi triển ra thần thông không thể tưởng tượng.
Cho nên khi hắn thấy được dị thường bên mắt phải của Dương Khai, trong đầu không khỏi hiện ra những tin tức liên quan tới Cô Ma này.
Trong lòng nhảy dựng, âm thầm cầu nguyện suy đoán của mình
không phải thật, bởi vì nếu là thật, vậy chỉ sợ dị tộc này thật sự có thể đấu lại mình.
– Hắc Đồng Luyện Ngục — Ám Hắc Vô Giới!)
Trong miệng dị tộc kia khẽ vang lên tiếng thì thảo làm Mạc Đa như lọt vào hầm băng, vừa dứt lời, cả thế giới chợt trở thành một mảnh đen thui, mây đen trên trời không thấy, cảnh tượng màu sắc xung quanh cũng biến mất, toàn bộ trời đất bị màu đen bao phủ.
Ở trong thế giới đen tối này, chỉ có một con mắt treo trên cao, giữa thế giới đen, chỉ có nó là đặc biệt, làm người ta thấy rõ.
Hay nói làkhông nhìn thấy, mà là cảm thụ, giữa hoàn cảnh tối đen, các sinh linh đều cảm nhận rõ ràng con mắt to lớn kia, nó như mặt trăng đen, treo trên cao, từ trên cao nhìn xuống vạn vật.
Tất cả Ma tộc đều không khỏi ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phía con mắt kia, toát ra hoảng hốt, sau đó quy bái, ngay cả các Ma Vương cũng không ngoại lệ, bọn họ đột nhiên trở nên ngơ ngác, quên mất mình đang làm gì, cũng giống những Ma tộc bình thường, toát ra thần sắc sùng bái con mắt kia.
Con mắt treo trên không trung như hóa thế giới thành lồng giam, tất cả Ma tộc bị nhốt đều mất đi bản thân.
Mạc Đa chấn động, bởi vì hắn phát hiện chuyện đang phát triển theo | hướng hắn không muốn thấy.
Con mắt kia, quả thật là Cổ Ma mà mình biết, cái gọi là Hắc Đồng Luyện Ngục, cũng là thần thông thiên phú của Độc Mục Cổ Ma.
Tên dị tộc lại có được mắt đen của Độc Mục Cô Ma? Làm sao hắn có được? Lại làm sao dung hợp? Nếu dung hợp, vì sao không bị đồng hóa?
| Đủ loại thắc mắc quay quanh trong đầu Mạc Đa, nhưng không tìm được cách giải thích hợp lý.
Lúc này, công kích của Dương Khai đã tới.
Con mắt to lớn treo trên không trung chớp mắt, sau đó bên trong bắn ra tia sáng đen, nhằm tháng đầu Mạc Đa không kịp đề phòng.
Mạc Đa mờ mịt trong nháy mắt, ngay cả hắn là Ma Thánh, bị công kích như vậy đánh trúng cũng không khỏi xuất hiện ao giác, hắn như trở lại Ma Vực, tọa trấn trong tầm cung, hưởng thụ sinh hoạt thoải mái, tránh xa đấu tranh giết chóc, cuộc sống như vậy làm hắn thả lỏng, đấu chí dần mất đi.
| Bàn tay siết chặc cũng lỏng ra, Dương Khai thừa cơ nhảy ra.
Nhưng cuối cùng Mạc Đa cũng là Ma Thánh, dù bị con mắt đen ảnh hưởng, nhưng chỉ nháy mắt liền xua tan ảo giác, không chút do dự, bàn tay khổng lồ đánh về phía Dương Khai.
Dương Khai dưa tay chụp vào hư không, một cây Chiến Chùy xuất hiện.
_
O Hắn mặc kệ công kích của Mạc Đa, nâng Chiến Chùy, hung hăng đánh vào đầu Mạc Đa.
Dành thật lớn, công kích hai người cùng trúng.
Thân thể cao 3 trượng của Dương Khai bị Mạc Đa đánh bay, nhưng trên đầu Mạc Đa cũng bị Ma Binh Chiến Chùy nện cho một cái, lập tức vỡ đầu chảy máu, lực lượng khổng lồ xuyên qua thân thể hắn đánh sâu vào bên dưới, hắn không thể giữ được tư thế leo lên, thân thể khổng lồ rơi thẳng xuống đất.
Âm ầm, những Ma tộc dưới đất bị lạc tâm trí, ánh mắt đờ đẫn, vẫn quỳ bái con mắt đen trên trời, bị thân thể Mạc Đa lăn một vòng, nháy mắt chết cả mảng lớn.
Mạc Đa lung lay đứng lên, trán chảy máu làm che mờ mắt, sắc mặt càng thêm dữ tợn.
Hắn nhắm mắt lại, vừa ngăn cản những loại ảo thuật của con mắt đen trên trời, vừa tìm kiếm Dương Khai trong bóng tối.
Dương Khai không có ý trốn tránh, sau khi nhập ma, tâm tính của hắn đại biến, ngay cả thân thể Long hóa cùng Ôn Thần Liên bảy màu bảo vệ thần hồn không mất, nhưng khí tức Cổ Ma phát ra, thi triển thần thông thiên phú cũng sinh ra ảnh hưởng mạnh tới hắn.
| Bản năng giết chóc sâu trong lòng hắn bị phóng đại vô hạn, trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu, giết chết Ma Thánh cao 30 trượng kia! Vì vậy hắn có thể trả bất cứ giá nào.
| Bị Mạc Đa quất bay, Dương Khai nhanh chóng ổn định lại, giơ cao Ma Binh Chiến Chùy, khi thể hung hăng đánh về phía Mạc Đa, pháp tắc không gian vô thức vận hành, trực tiếp xuất hiện trước mặt Mạc Đa.
Công kích rõ ràng như thế, Mạc Đa dễ dàng nắm được, vung tay đánh ra nghênh đón.
Ma Binh Chiến Chùy đụng vào nắm đấm lớn, năng lượng cuồng bạo quét ra, hóa thành lưỡi dao thu gặt sinh mệnh, Ma tộc xung quanh lập tức chết cả mảng lớn.
Mạc Đa xương tay rạn nứt, Dương Khai cũng bị chấn bay ra ngoài, giữa không trung miệng phun máu, hết sức thê thảm.
Hắn lại như không thấy, ổn định người lại liền đánh về phía Mạc Đa.
Hai người lập tức đánh tung lên, người tới ta đi, vô cùng kịch liệt.
Thân thể to lớn của Mạc Đa lúc này chiếm chút ưu thế, tuy rằng mỗi lần Dương Khai đều mang tới vết thương lên hắn, nhưng tố chất thân thể Ma Thánh vốn cực tốt, cho nên những thương thế này cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, ngược lại mỗi lần Dương Khai công kích đều gánh chịu phản kích bão táp, làm hắn liên tục văng ra ngoài.
Nhưng lúc này Dương Khai như một con gián đánh không chết, dựa vào thần thông thiên phú Hắc Đồng Luyện Ngục, ngay cả rơi xuống thế yếu, cũng vẫn liều chết cận chiến với Mạc Đa, không chút nhượng bộ.
Dư sóng chiến đấu của hai người lại làm các Ma tộc xui xẻo.
Bên cạnh Trường Thanh Thần Thụ, tụ tập cả triệu Ma tộc, Dương Khai thi triển Hắc Đồng Luyện Ngục đã bao phủ toàn bộ bọn họ, đối mặt con mắt đen của Cổ Ma, bọn họ quỳ bái, rơi vào các ảo giác, không biết tránh né lùi bước.
Dư sóng chiến đấu làm bọn họ ngã rạp hàng mảng lớn, trước sau không quá một nén nhang, cả triệu Ma tộc đã chết phân nửa, mặt đất máu chảy thành sông, xác chất thành núi, như là địa ngục chân chính.
Mạc Đa đã sớm nổi giận, trơ mắt nhìn cây to không ngừng lớn lênmà không thể ngăn cản, tâm tình khó chịu vô cùng.
Nếu như có thể, hắn không muốn dây dưa với Dương Khai, hắn chỉ có một mục tiêu, hủy diệt Trường Thanh Thần Thụ, không cho cây to này phong tỏa giới đạo.
Trước khi Dương Khai nhập ma, hắn không cảm thấy nhiệm vụ này khó khăn thế nào, chẳng qua là một cái cây đang lớn lên mà thôi, hắn có thể tùy ý phá hủy.
Nhưng sau khi Dương Khai nhập ma, hắn lại phát hiện đây là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành.
Trừ khi hắn có thể giết dị tộc Vu Ngưu này trước, nhưng có thể giết thì đã sớm giết, nào chờ đến giờ?
Lại đánh mười mấy chiếu, trên người Mạc Đa thêm mười mấy vết thương lớn nhỏ, thừa dịp quét bay Dương Khai, hắn ngẩng đầu nhìn lên, mặt liền xanh mét.
Bởi vì hắn phát hiện chậm trễ lâu như thế, cây to kia đã sắp cao tới bên dưới giới đạo, tán cây to lớn đã gần phong tỏa giới đạo.
Dựa theo tốc độ lớn lên của cây to này, chỉ cần nửa nén nhang, sợ là có thể thật sự phong tỏa giới đạo.
Mạc Đa gầm lên, không để ý Dương Khai cầm chân, sải bước phóng về phía Trường Thanh Thần Thụ, từ cách xa trăm trượng nhảy lên lao tới.
| Thân thể 30 trượng linh hoạt khó có thể tưởng tượng, lập tức vọt lên cao mấy trượng trượng, túm lấy nhánh cây, dùng tay chân leo lên.
Hắn chưa leo lên bao nhiêu, Dương Khai xuất quỷ nhập thần xuất hiện trên đầu hắn.
Ma Binh Chiến Chùy bao phủ ma khí dày đặc, truyền ra khí tức hủy diệt vạn vật, hung hăng nện lên đầu hắn.
Mạc Đa biến sắc, giơ tay cản lại.
Chiến Chùy nện lên tay hắn, nện gãy xương cốt, thân thể Mạc Đacũng khịu xuống, suýt bị chấn rơi, nhưng hắn vẫn không buông tay, liều mạng bám chắc.
Chủy thứ hai nện xuống, tiếp theo là chạy thứ ba, thứ tư…
Ầm ầm ầm ầm…
Mạc Đa như bao cát chịu đòn, hoàn toàn không còn uy nghiêm Ma Thánh, cánh tay che trên đầu đã sớm vặn vẹo như vắt mì, xương cốt vỡ
vụn.
Cuối cùng hắn không thể duy trì, bị Dương Khai đánh rơi khỏi thâncây.
Nhưng trong khi rơi xuống, khóe miệng hắn lại cười gần.
Bởi vì ở trên bầu trời, một Mạc Đa khác đã xuất hiện từ lúc nào, dù không cao 30 trượng, nhưng thân thể cũng tới mười mấy trượng, rõ ràng là phần thân khác.
Không ai biết Mạc Đa tạo ra phần thân từ khi nào, ngay cả Dương Khai cũng không phát hiện, hoặc nói là không phát hiện được.
Sau khi nhập ma, lực cảm giác của Dương Khai yếu mạnh, trong mắt chỉ có một mục tiêu, phản ứng rất nhỏ với những vật khác.
| Mạc Đa chính là lợi dụng điểm này, thoải mái đưa phân thân ra ngoài.
| Lúc này, phần thân đó treo trước con mắt trên không trung, hai tay không ngừng đổi pháp quyết, miệng lầm bầm, trên người tỏa ra khí tức huyền diệu, nhìn rất thần bí.
men ble je v Nhìn phân thân thế này, rõ ràng đã duy trì một thời gian, cho đến giờ mới chuẩn bị kết thúc.
Phần thân Mạc Đã đột nhiên ngừng lại, giơ tay chỉ về phía con mắt đen.
| Tia sáng đột nhiên xuất hiện trên con mắt đen, ánh sáng có sức lây nhiễm mạnh, vừa hiện ra lập tức lan tỏa, nháy mắt chiếm mất phân nửa con mắt đen, lại còn không ngừng mở rộng.
| Cuối cùng Dương Khai cảm giác được không đúng, khựng lại, quay đầu nhìn về phía con mắt đen.
Sau đó gầm lên giận dữ, lao về phía con mắt đen, muốn ngăn cản ánh sáng lan tỏa.
| Nhưng đã trễ, ánh sáng lan khắp con mắt đen, toàn thế giới sáng trở lại, thế giới ảo ảnh màu đen bị phá, Dương Khai đang lao tới chợt hétthảm như bị sét đánh, mắt phải trào máu, cả người rơi thẳng xuống đất, nện ra một lỗ thủng.
———-o0o—
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.