Chương 2661: Cứ việc sử dụng
Mạc Mặc
24/06/2020
Ưng Phi và Tê Lôi lập tức há to miệng, ngây ngốc nhìn.
Loại tình cảnh này, bọn họ còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Vô Úy đích thực là hồn nô của Dương Khai, đã bị đánh vào thần hồn lạc ấn.
Nhưng… chuyện này xảy ra vào lúc nào? Khoảng thời gian này ba vị Yêu Vương vẫn một mực đi cùng nhau, cũng không có phát hiện ra manh mối gì.
Tạ Vô Úy thu lại kim quang, khẽ cười nói: - Lần trước lúc Dương thiếu đi vào Cổ Địa là Tạ mỗ đã thần phục hắn rồi. Sống chết của Tạ mỗ hoàn toàn dựa vào một ý niệm của Dương thiếu. Nếu Dương thiếu mà có xảy ra chuyện gì không hay thì Tạ mỗ nhất định sẽ mất mạng, cho nên Tạ mỗ phải hết lòng trung thành với Dương thiếu, hai người các ngươi không thể nào so sánh được.
Thân là một Yêu Vương, hiện giờ lại trở thành hồn nô của người khác nhưng dường như Tạ Vô Úy không cho đó là nhục nhã mà ngược lại còn rất là vinh hạnh nữa. Nếu để cho những người không hiểu rõ chân tướng thấy được chỉ sợ sẽ trừng rớt con mắt.
Nhưng chuyện này rơi vào trong mắt của Ưng Phi cùng Tê Lôi thì trong lòng của họ chỉ có thể thầm chửi một tiếng đáng ghét.
Tạ Vô Úy có một tầng quan hệ như vậy với Dương Khai, nếu như lưu lại một người đề bảo vệ an toàn của hắn thì người được chọn là ai còn cần phải suy nghĩ sao.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tê Lôi cùng Ưng Phi hai người thật sự không cam tâm, thấp thỏm nhìn Dương Khai.
Dương Khai cười khổ, lần trước ở Vạn Linh Chi Mộ trong Cổ Địa, hắn bị buộc phải thu Tạ Vô Úy làm hồn nô, muốn mượn sức của hắn trợ giúp một tay. Lúc đó Tạ Vô Úy sống chết không chịu, sau khi ra khỏi Vạn Linh Chi Mộ còn lập tức tránh xa Dương Khai, dường như sợ người khác sẽ coi thường mình khi biết được chuyện giữa mình với Dương Khai.
Nhưng bây giờ hắn lại chủ động tiết lộ tin tức này chỉ vì chiếm được một chút tiên cơ.
Không thể không nói, sự thay đổi thái độ lần này của hắn của chút tức cười nhưng Dương Khai cũng không thể nói hắn là người chỉ vì cái lợi cái trước mắt. Dù sao tu vi của những Yêu Vương như bọn họ đã không thể nào tiến thêm, hi vọng duy nhất của đời này chính là bí mật trong Huyết Môn.
Hiện giờ cơ hội bày ngay trước mắt, ai lại không muốn tranh lấy một phen?
Ngay lúc Tạ Vô Úy đang rất là đắc ý, Dương Khai đột nhiên vung tay lên, một luồng kim quang từ trán của Tạ Vô Úy trực tiếp bay ra, quay về trong cơ thể Dương Khai.
Biểu tình đắc ý của Tạ Vô Úy lập tức cứng lại, loại cảm giác gông xiềng thường ngày bị giải trừ nhưng hắn lại không hề mừng rỡ, ngược lại vẻ mặt như đưa đám nói:
- Dương thiếu, người đây là…
Thần hồn lạc ấn đó bị thu hồi cũng có nghĩa là sự liên kết thần hồn giữa hắn cùng với Dương Khai đã bị chặt đứt. Hắn cũng không còn là hồn nô của Dương Khai, từ nay về sau đã được tự do.
Tạ Vô Úy làm sao cũng không hề nghĩ tới, Dương Khai lại có thể ra chiều này, hơn nữa còn dứt khoát như vậy.
Đổi lại là người khác thì làm sao nỡ bỏ đi một hồn nô cường đại như vậy, e rằng chỉ muốn mang theo bên người để sai sử điều khiển. Nhưng Dương Khai thì lại tùy tùy tiện tiện bỏ đi, tâm tính cùng lòng độ lượng bực này người thường sao có thể so sánh.
- Ha ha ha ha! Ưng Phi cùng Tê Lôi hai người cất tiếng cười to, vui sướng tột độ, cặp mắt hai người sáng lên. Đến lúc này còn không biết đã xảy ra chuyện gì sao, trong lòng thầm kêu thống khoái, cho tên Tạ Vô Úy ngươi khoe khoang, quả báo đến thật là nhanh a, đáng đời!
- Dương thiếu, ngươi không thể như vậy… Tạ Vô Úy vô cùng ủy khuất, gương mặt u oán nhìn Dương Khai, làm như Dương Khai bội tình bạc nghĩa đối với hắn vậy.
Dương Khai không có kiên nhẫn mà phất tay nói: - Đi đi, đều đi hết đi!
- Thật sự phải đi a! Tê Lôi mặt mày đau khổ, có chút không nguyện ý.
Dương Khai nói: - Các ngươi cũng đừng trách ta lợi dụng các ngươi xong thì đuổi các ngươi đi, dù sao các ngươi cũng là Yêu Vương trong Cổ Địa, ở trên còn có ba đại Thánh Tôn, nếu không nói tiếng nào đã bắt các ngươi đi thì ta cũng không cách nào ăn nói với mấy vị Thánh Tôn. Như vậy đi, hiện giờ ta ra vào Cổ Địa cũng rất dễ dàng, lần sau nếu có chuyện gì tốt thì sẽ gọi các ngươi qua đây.
Nghe Dương Khai nói thế, sắc mặt ba vị Yêu Vương mới tốt lên một chút, rối rít gật đầu nói: - Dương thiếu nói là phải giữ lời đấy, đến lúc đó chỉ nên gọi ba người bọn ta thôi, không nên gọi thêm những tên khác nữa.
Ba mươi hai đường Yêu Vương, tám đại Thánh Sứ trong Cổ Địa, ai ai cũng là cường giả nhất đẳng nên áp lực cạnh tranh khá lớn. Bọn họ cũng không muốn những Yêu Vương cùng Thánh Sứ khác có quan hệ quá tốt với Dương Khai, do đó bọn họ một mực đòi ở lại không muốn đi.
- Biết rồi! Dương Khai vội vã đáp ứng, lại vung tay không ngừng thúc giục, giống như đuổi ruồi vậy.
Ba vị Yêu Vương lúc này mới chậm rì rì đi lên trận pháp không gian.
Dương Khai thuận tay khảm nguyên tinh vào bên cạnh, một lát sau nhìn ba người nói: - Chuẩn bị xong chưa?
Ba người gật đầu, đồng loạt ôm quyền nói: - Dương thiếu bảo trọng!
Trong giọng nói đầy ý không nỡ, tựa như đang cùng Dương Khai sinh ly tử biệt.
Dương Khai “ừ” một tiếng, trong miệng khẽ quát: - Đi!
Nói xong, hắn thúc dục đế nguyên rót vào trong pháp trận không gian.
Nhưng kỳ lạ là pháp trận không gian lại không có bất cứ động tĩnh gì. Dương Khai cùng ba vị Yêu Vương nhìn nhau một hồi lâu, sắc mặt đều cổ quái.
- Ủa? Dương Khai ngớ ra, gãi đầu một cái, lại thử lần nữa những vẫn không thể khởi động pháp trận không gian.
Ba vị Yêu Vương nhìn nhau một cái, tâm tình lại vui vẻ trở lại, Ưng Phi cười nói: - Hình như ông trời cũng không muốn bọn ta rời đi a!
Tạ Vô Úy lập tức phụ họa nói: - Đúng đúng, Dương thiếu, nếu ông trời đã có ý này thì ngươi cũng đừng nên miễn cưỡng nữa.
- Chuyện gì thế này? Đầu óc Dương Khai mơ hồ, quan sát vòng quanh pháp trận không gian, tuy rằng thứ này là hắn mới vừa bố trí nhưng hẳn là không có sai lầm mới đúng.
Kiểm tra một hồi, xác định pháp trận không gian hoàn toàn bình thường.
Tê Lôi ở một bên gợi ý: - Dương thiếu, lần trước chúng ta từ Cổ Địa truyền tống trực tiếp đến Băng Tâm Cốc, có phải pháp trận không gian này không thể nối tiếp với Cổ Địa không?
- Không có khả năng! Dương Khai lắc đầu, pháp trận không gian mà hắn bố trí có thể liên thông giữa hai bên với nhau. Nói cách khác, hiện giờ cái pháp trận trong Lăng Tiêu Cung này không những có thể liên thông đến Băng Tâm Cốc mà còn có thể liên thông đến Man Hoang Cổ Địa.
Ngay lúc Dương Khai đang hồ nghi không hiểu thì trên pháp trận đột nhiên bùng lên một đoàn ánh sáng, tiếp đó có hai thân ảnh hiện ra giữa pháp trận.
Mọi người tập trung nhìn lại, thì ra là Cơ Dao và Nam Môn Đại Quân cùng nhau tới.
Hai người hình như có chút choáng váng sau khi trải qua truyền tống nhưng Cơ Dao ngay lập tức đã hồi thần lại, Nam Môn Đại Quân thì chậm hơn một lát. Dù sao tu vi của hắn yếu hơn một chút so với Cơ Dao.
- Dương sư huynh, ta mang người đến cho ngươi rồi này! Cơ Dao nhìn Dương Khai nhẹ giọng nói.
Dương Khai gật gật đầu, nhìn về phía Nam Môn Đại Quân, hắn cũng nhìn ngược lại Dương Khai, vừa thấy được Dương Khai thì hai mắt của hắn liền phát sáng, kích động nói: - Dương đại sư, nghe nói người tìm ta có việc?
Từ khi thấy được pháp trận không gian do Dương Khai bố trí, ở trong lòng của hắn, Dương Khai đã được đề cao đến trình độ pháp trận tông sư rồi. Hơn nữa còn là loại trình độ lợi hại hơn cả hắn.
- Có chút việc! Dương Khai gật đầu, nghi ngờ hỏi: - Nhưng không phải đã nói là để cho ngươi tu bổ xong đại trận của Băng Tâm Cốc rồi mới qua đây sao? Làm sao nhanh như vậy đã tới rồi?
Nam Môn Đại Quân nói: - Bên đó đã tu bổ xong rồi, nghe nói Dương đại sư triệu kiến là tại hạ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, vừa nãy cuối cùng cũng xong, sau đó thì ngựa không ngừng vó chạy đến đây.
Lúc nói chuyện, biểu tình của hắn đầy vẻ a dua nịnh nọt.
- Ngươi có phải là tùy tiện ứng phó không? Vẻ mặt Dương Khai không tin tưởng nhìn hắn.
Hộ tông đại trận của Băng Tâm Cốc, loại công trình to lớn bậc này, sao có thể trong vài ngày đã sửa chữa phục hồi hoàn toàn.
Nam Môn Đại Quân hoảng sợ nói: - Nào dám a, Dương đại sư ở trên trận pháp cũng có trình độ rất sâu, tại hạ sao có khả năng ở trước mặt người múa rìu trước cửa Lỗ Ban chứ. Ta có thể chữa trị nhanh như vậy, chủ yếu là do mấy tháng trước tại hạ đã cẩn thận nghiên cứu qua hộ tông đại trận của Băng Tâm Cốc. Hơn nữa, phương pháp phá trận lần này cũng là tại hạ đề ra, chỉ cần đi ngược lại với nó là được, vì vậy rất nhanh là tu bổ xong.
- Thì ra là như vậy! Dương Khai không còn nghi ngờ nữa nhưng vẫn nghiêm mặt nói: - Một lát ta sẽ đi Băng Tâm Cốc kiểm tra, nếu ngươi dám làm không tốt thì cẩn thận cái đầu của ngươi.
Nam Môn Đại Quân tự tin nói:
- Dương đại sư cứ an tâm đi!
Ngừng một chút, hắn lại nói: - Đúng rồi, Dương đại sư cho gọi tại hạ qua đây gấp như vậy là có chuyện gì cần phân phó sao?
Dương Khai phất tay nói: - Ngươi nhìn chỗ này xem!
Nam Môn Đại Quân quay đầu nhìn, trong miệng khẽ “ý” một tiếng, ngay lập tức bay lên giữa không trung dò xét một lát, sau đó hạ xuống nói:
- Đây không phải là Vấn Tình Tông sao?
Lần trước hắn có đi qua Vấn Tình Tông làm khách một đoạn thời gian, dĩ nhiên là nhận ra mảnh đất này. Chỉ có điều lần trước tới thì nơi này địa linh nhân kiệt, tuy hiện giờ cảnh sắc vẫn còn nhưng lại không thấy bóng dáng con người.
Truyền thừa mấy ngàn năm của Đại Đế lại hoang phế như vậy khiến cho lòng của hắn không khỏi sinh ra ý thổn thức.
- Trước đây nơi này là Vấn Tình Tông nhưng bây giờ là Lăng Tiêu Cung.
Dương Khai mỉm cười.
- Lăng Tiêu Cung? Nam Môn Đại Quân cau mày lại, không hiểu ý của Dương Khai là gì.
Nhưng đôi mắt đẹp của Cơ Dao lại lóe lên, trên mặt như có điều suy nghĩ, mơ hồ có chút đoán ra.
Dương Khai nói tiếp: - Ta muốn ngươi mở lại đại trận hộ tông ở nơi này, đồng thời phục hồi hoàn thiện hơn nữa, sử dụng hết tất cả bản lãnh của ngươi trên mảnh đất này, bố trí cho ta một cái trận pháp không thua kém bất kỳ tông môn nào trên đời này.
Nam Môn Đại Quân nghe xong, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn, dường như nghe được khiêu chiến nào đó khiến hắn cực kỳ thích thú.
Dương Khai quan sát sắc mặt của hắn, âm thầm gật đầu, hết sức hài lòng đối với phản ứng của hắn.
- Ý tứ của Dương đại sư có phải là muốn chiếm lấy mảnh đất này không? Phản ứng của Nam Môn Đại Quân cũng rất nhanh, tất nhiên sẽ đoán được dụng ý của Dương Khai.
- Không sai! Dương Khai gật đầu thừa nhận. - Công trình to lớn như vậy cần bao nhiêu thời gian?
Nam Môn Đại Quân không có lập tức trả lời, ngược lại nghiêm túc trầm tư một hồi, nói: - Đại trận hộ pháp của Vấn Tình Tông cũng không có bị phá hoại, chỉ là bị người ta lấy mặt đất đóng lại mà thôi. Tại hạ cần nghiên cứu cẩn thận một chút bố trí của trận pháp này, sau đó mới có thể nghĩ ra phương pháp cải tiến, ngắn thì hai tháng, dài thì ba tháng, tại hạ nhất định sẽ cho Dương đại sư một kết quả hài lòng.
- Tốt, vậy thì cho ngươi thời gian ba tháng. Dương Khai sảng khoái gật đầu.
Nam Môn Đại Quân nói: - Nhưng mà tài liệu cần thiết để bố trí cải tiến một đại trận như vậy…
- Cần tài liệu gì ngươi cứ liệt kê ra danh sách, ta đều có thể cung cấp cho ngươi. Dương Khai không chút để ý nói.
Hiện giờ hắn vơ vét được nhiều tài phú như vậy, ngay cả khố phòng của Vấn Tình Tông cũng dọn sạch, tài liệu cần thiết để bố trí một cái đại trận hộ tông tất nhiên là có đủ.
Nam Môn Đại Quân lập tức cười toe toét nói: - Có tài liệu thì dễ làm rồi, đúng rồi, Dương đại sư có muốn cùng với tại hạ…
Dương Khai trầm giọng nói: - Bổn thiếu bận rộn nhiều việc, sợ là không cách nào san sẻ giúp ngươi, chuyện làm đại trận này một mình ngươi giải quyết là được, nếu cần người nào hỗ trợ thì…
Hắn quay đầu nhìn Cơ Dao.
Cơ Dao thầm hiểu trong lòng, lập tức nói tiếp: - Cứ việc tìm ta, ta quay về sư môn gọi một ít tỷ muội qua đây.
–––-oOo–––-
Loại tình cảnh này, bọn họ còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Vô Úy đích thực là hồn nô của Dương Khai, đã bị đánh vào thần hồn lạc ấn.
Nhưng… chuyện này xảy ra vào lúc nào? Khoảng thời gian này ba vị Yêu Vương vẫn một mực đi cùng nhau, cũng không có phát hiện ra manh mối gì.
Tạ Vô Úy thu lại kim quang, khẽ cười nói: - Lần trước lúc Dương thiếu đi vào Cổ Địa là Tạ mỗ đã thần phục hắn rồi. Sống chết của Tạ mỗ hoàn toàn dựa vào một ý niệm của Dương thiếu. Nếu Dương thiếu mà có xảy ra chuyện gì không hay thì Tạ mỗ nhất định sẽ mất mạng, cho nên Tạ mỗ phải hết lòng trung thành với Dương thiếu, hai người các ngươi không thể nào so sánh được.
Thân là một Yêu Vương, hiện giờ lại trở thành hồn nô của người khác nhưng dường như Tạ Vô Úy không cho đó là nhục nhã mà ngược lại còn rất là vinh hạnh nữa. Nếu để cho những người không hiểu rõ chân tướng thấy được chỉ sợ sẽ trừng rớt con mắt.
Nhưng chuyện này rơi vào trong mắt của Ưng Phi cùng Tê Lôi thì trong lòng của họ chỉ có thể thầm chửi một tiếng đáng ghét.
Tạ Vô Úy có một tầng quan hệ như vậy với Dương Khai, nếu như lưu lại một người đề bảo vệ an toàn của hắn thì người được chọn là ai còn cần phải suy nghĩ sao.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tê Lôi cùng Ưng Phi hai người thật sự không cam tâm, thấp thỏm nhìn Dương Khai.
Dương Khai cười khổ, lần trước ở Vạn Linh Chi Mộ trong Cổ Địa, hắn bị buộc phải thu Tạ Vô Úy làm hồn nô, muốn mượn sức của hắn trợ giúp một tay. Lúc đó Tạ Vô Úy sống chết không chịu, sau khi ra khỏi Vạn Linh Chi Mộ còn lập tức tránh xa Dương Khai, dường như sợ người khác sẽ coi thường mình khi biết được chuyện giữa mình với Dương Khai.
Nhưng bây giờ hắn lại chủ động tiết lộ tin tức này chỉ vì chiếm được một chút tiên cơ.
Không thể không nói, sự thay đổi thái độ lần này của hắn của chút tức cười nhưng Dương Khai cũng không thể nói hắn là người chỉ vì cái lợi cái trước mắt. Dù sao tu vi của những Yêu Vương như bọn họ đã không thể nào tiến thêm, hi vọng duy nhất của đời này chính là bí mật trong Huyết Môn.
Hiện giờ cơ hội bày ngay trước mắt, ai lại không muốn tranh lấy một phen?
Ngay lúc Tạ Vô Úy đang rất là đắc ý, Dương Khai đột nhiên vung tay lên, một luồng kim quang từ trán của Tạ Vô Úy trực tiếp bay ra, quay về trong cơ thể Dương Khai.
Biểu tình đắc ý của Tạ Vô Úy lập tức cứng lại, loại cảm giác gông xiềng thường ngày bị giải trừ nhưng hắn lại không hề mừng rỡ, ngược lại vẻ mặt như đưa đám nói:
- Dương thiếu, người đây là…
Thần hồn lạc ấn đó bị thu hồi cũng có nghĩa là sự liên kết thần hồn giữa hắn cùng với Dương Khai đã bị chặt đứt. Hắn cũng không còn là hồn nô của Dương Khai, từ nay về sau đã được tự do.
Tạ Vô Úy làm sao cũng không hề nghĩ tới, Dương Khai lại có thể ra chiều này, hơn nữa còn dứt khoát như vậy.
Đổi lại là người khác thì làm sao nỡ bỏ đi một hồn nô cường đại như vậy, e rằng chỉ muốn mang theo bên người để sai sử điều khiển. Nhưng Dương Khai thì lại tùy tùy tiện tiện bỏ đi, tâm tính cùng lòng độ lượng bực này người thường sao có thể so sánh.
- Ha ha ha ha! Ưng Phi cùng Tê Lôi hai người cất tiếng cười to, vui sướng tột độ, cặp mắt hai người sáng lên. Đến lúc này còn không biết đã xảy ra chuyện gì sao, trong lòng thầm kêu thống khoái, cho tên Tạ Vô Úy ngươi khoe khoang, quả báo đến thật là nhanh a, đáng đời!
- Dương thiếu, ngươi không thể như vậy… Tạ Vô Úy vô cùng ủy khuất, gương mặt u oán nhìn Dương Khai, làm như Dương Khai bội tình bạc nghĩa đối với hắn vậy.
Dương Khai không có kiên nhẫn mà phất tay nói: - Đi đi, đều đi hết đi!
- Thật sự phải đi a! Tê Lôi mặt mày đau khổ, có chút không nguyện ý.
Dương Khai nói: - Các ngươi cũng đừng trách ta lợi dụng các ngươi xong thì đuổi các ngươi đi, dù sao các ngươi cũng là Yêu Vương trong Cổ Địa, ở trên còn có ba đại Thánh Tôn, nếu không nói tiếng nào đã bắt các ngươi đi thì ta cũng không cách nào ăn nói với mấy vị Thánh Tôn. Như vậy đi, hiện giờ ta ra vào Cổ Địa cũng rất dễ dàng, lần sau nếu có chuyện gì tốt thì sẽ gọi các ngươi qua đây.
Nghe Dương Khai nói thế, sắc mặt ba vị Yêu Vương mới tốt lên một chút, rối rít gật đầu nói: - Dương thiếu nói là phải giữ lời đấy, đến lúc đó chỉ nên gọi ba người bọn ta thôi, không nên gọi thêm những tên khác nữa.
Ba mươi hai đường Yêu Vương, tám đại Thánh Sứ trong Cổ Địa, ai ai cũng là cường giả nhất đẳng nên áp lực cạnh tranh khá lớn. Bọn họ cũng không muốn những Yêu Vương cùng Thánh Sứ khác có quan hệ quá tốt với Dương Khai, do đó bọn họ một mực đòi ở lại không muốn đi.
- Biết rồi! Dương Khai vội vã đáp ứng, lại vung tay không ngừng thúc giục, giống như đuổi ruồi vậy.
Ba vị Yêu Vương lúc này mới chậm rì rì đi lên trận pháp không gian.
Dương Khai thuận tay khảm nguyên tinh vào bên cạnh, một lát sau nhìn ba người nói: - Chuẩn bị xong chưa?
Ba người gật đầu, đồng loạt ôm quyền nói: - Dương thiếu bảo trọng!
Trong giọng nói đầy ý không nỡ, tựa như đang cùng Dương Khai sinh ly tử biệt.
Dương Khai “ừ” một tiếng, trong miệng khẽ quát: - Đi!
Nói xong, hắn thúc dục đế nguyên rót vào trong pháp trận không gian.
Nhưng kỳ lạ là pháp trận không gian lại không có bất cứ động tĩnh gì. Dương Khai cùng ba vị Yêu Vương nhìn nhau một hồi lâu, sắc mặt đều cổ quái.
- Ủa? Dương Khai ngớ ra, gãi đầu một cái, lại thử lần nữa những vẫn không thể khởi động pháp trận không gian.
Ba vị Yêu Vương nhìn nhau một cái, tâm tình lại vui vẻ trở lại, Ưng Phi cười nói: - Hình như ông trời cũng không muốn bọn ta rời đi a!
Tạ Vô Úy lập tức phụ họa nói: - Đúng đúng, Dương thiếu, nếu ông trời đã có ý này thì ngươi cũng đừng nên miễn cưỡng nữa.
- Chuyện gì thế này? Đầu óc Dương Khai mơ hồ, quan sát vòng quanh pháp trận không gian, tuy rằng thứ này là hắn mới vừa bố trí nhưng hẳn là không có sai lầm mới đúng.
Kiểm tra một hồi, xác định pháp trận không gian hoàn toàn bình thường.
Tê Lôi ở một bên gợi ý: - Dương thiếu, lần trước chúng ta từ Cổ Địa truyền tống trực tiếp đến Băng Tâm Cốc, có phải pháp trận không gian này không thể nối tiếp với Cổ Địa không?
- Không có khả năng! Dương Khai lắc đầu, pháp trận không gian mà hắn bố trí có thể liên thông giữa hai bên với nhau. Nói cách khác, hiện giờ cái pháp trận trong Lăng Tiêu Cung này không những có thể liên thông đến Băng Tâm Cốc mà còn có thể liên thông đến Man Hoang Cổ Địa.
Ngay lúc Dương Khai đang hồ nghi không hiểu thì trên pháp trận đột nhiên bùng lên một đoàn ánh sáng, tiếp đó có hai thân ảnh hiện ra giữa pháp trận.
Mọi người tập trung nhìn lại, thì ra là Cơ Dao và Nam Môn Đại Quân cùng nhau tới.
Hai người hình như có chút choáng váng sau khi trải qua truyền tống nhưng Cơ Dao ngay lập tức đã hồi thần lại, Nam Môn Đại Quân thì chậm hơn một lát. Dù sao tu vi của hắn yếu hơn một chút so với Cơ Dao.
- Dương sư huynh, ta mang người đến cho ngươi rồi này! Cơ Dao nhìn Dương Khai nhẹ giọng nói.
Dương Khai gật gật đầu, nhìn về phía Nam Môn Đại Quân, hắn cũng nhìn ngược lại Dương Khai, vừa thấy được Dương Khai thì hai mắt của hắn liền phát sáng, kích động nói: - Dương đại sư, nghe nói người tìm ta có việc?
Từ khi thấy được pháp trận không gian do Dương Khai bố trí, ở trong lòng của hắn, Dương Khai đã được đề cao đến trình độ pháp trận tông sư rồi. Hơn nữa còn là loại trình độ lợi hại hơn cả hắn.
- Có chút việc! Dương Khai gật đầu, nghi ngờ hỏi: - Nhưng không phải đã nói là để cho ngươi tu bổ xong đại trận của Băng Tâm Cốc rồi mới qua đây sao? Làm sao nhanh như vậy đã tới rồi?
Nam Môn Đại Quân nói: - Bên đó đã tu bổ xong rồi, nghe nói Dương đại sư triệu kiến là tại hạ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, vừa nãy cuối cùng cũng xong, sau đó thì ngựa không ngừng vó chạy đến đây.
Lúc nói chuyện, biểu tình của hắn đầy vẻ a dua nịnh nọt.
- Ngươi có phải là tùy tiện ứng phó không? Vẻ mặt Dương Khai không tin tưởng nhìn hắn.
Hộ tông đại trận của Băng Tâm Cốc, loại công trình to lớn bậc này, sao có thể trong vài ngày đã sửa chữa phục hồi hoàn toàn.
Nam Môn Đại Quân hoảng sợ nói: - Nào dám a, Dương đại sư ở trên trận pháp cũng có trình độ rất sâu, tại hạ sao có khả năng ở trước mặt người múa rìu trước cửa Lỗ Ban chứ. Ta có thể chữa trị nhanh như vậy, chủ yếu là do mấy tháng trước tại hạ đã cẩn thận nghiên cứu qua hộ tông đại trận của Băng Tâm Cốc. Hơn nữa, phương pháp phá trận lần này cũng là tại hạ đề ra, chỉ cần đi ngược lại với nó là được, vì vậy rất nhanh là tu bổ xong.
- Thì ra là như vậy! Dương Khai không còn nghi ngờ nữa nhưng vẫn nghiêm mặt nói: - Một lát ta sẽ đi Băng Tâm Cốc kiểm tra, nếu ngươi dám làm không tốt thì cẩn thận cái đầu của ngươi.
Nam Môn Đại Quân tự tin nói:
- Dương đại sư cứ an tâm đi!
Ngừng một chút, hắn lại nói: - Đúng rồi, Dương đại sư cho gọi tại hạ qua đây gấp như vậy là có chuyện gì cần phân phó sao?
Dương Khai phất tay nói: - Ngươi nhìn chỗ này xem!
Nam Môn Đại Quân quay đầu nhìn, trong miệng khẽ “ý” một tiếng, ngay lập tức bay lên giữa không trung dò xét một lát, sau đó hạ xuống nói:
- Đây không phải là Vấn Tình Tông sao?
Lần trước hắn có đi qua Vấn Tình Tông làm khách một đoạn thời gian, dĩ nhiên là nhận ra mảnh đất này. Chỉ có điều lần trước tới thì nơi này địa linh nhân kiệt, tuy hiện giờ cảnh sắc vẫn còn nhưng lại không thấy bóng dáng con người.
Truyền thừa mấy ngàn năm của Đại Đế lại hoang phế như vậy khiến cho lòng của hắn không khỏi sinh ra ý thổn thức.
- Trước đây nơi này là Vấn Tình Tông nhưng bây giờ là Lăng Tiêu Cung.
Dương Khai mỉm cười.
- Lăng Tiêu Cung? Nam Môn Đại Quân cau mày lại, không hiểu ý của Dương Khai là gì.
Nhưng đôi mắt đẹp của Cơ Dao lại lóe lên, trên mặt như có điều suy nghĩ, mơ hồ có chút đoán ra.
Dương Khai nói tiếp: - Ta muốn ngươi mở lại đại trận hộ tông ở nơi này, đồng thời phục hồi hoàn thiện hơn nữa, sử dụng hết tất cả bản lãnh của ngươi trên mảnh đất này, bố trí cho ta một cái trận pháp không thua kém bất kỳ tông môn nào trên đời này.
Nam Môn Đại Quân nghe xong, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn, dường như nghe được khiêu chiến nào đó khiến hắn cực kỳ thích thú.
Dương Khai quan sát sắc mặt của hắn, âm thầm gật đầu, hết sức hài lòng đối với phản ứng của hắn.
- Ý tứ của Dương đại sư có phải là muốn chiếm lấy mảnh đất này không? Phản ứng của Nam Môn Đại Quân cũng rất nhanh, tất nhiên sẽ đoán được dụng ý của Dương Khai.
- Không sai! Dương Khai gật đầu thừa nhận. - Công trình to lớn như vậy cần bao nhiêu thời gian?
Nam Môn Đại Quân không có lập tức trả lời, ngược lại nghiêm túc trầm tư một hồi, nói: - Đại trận hộ pháp của Vấn Tình Tông cũng không có bị phá hoại, chỉ là bị người ta lấy mặt đất đóng lại mà thôi. Tại hạ cần nghiên cứu cẩn thận một chút bố trí của trận pháp này, sau đó mới có thể nghĩ ra phương pháp cải tiến, ngắn thì hai tháng, dài thì ba tháng, tại hạ nhất định sẽ cho Dương đại sư một kết quả hài lòng.
- Tốt, vậy thì cho ngươi thời gian ba tháng. Dương Khai sảng khoái gật đầu.
Nam Môn Đại Quân nói: - Nhưng mà tài liệu cần thiết để bố trí cải tiến một đại trận như vậy…
- Cần tài liệu gì ngươi cứ liệt kê ra danh sách, ta đều có thể cung cấp cho ngươi. Dương Khai không chút để ý nói.
Hiện giờ hắn vơ vét được nhiều tài phú như vậy, ngay cả khố phòng của Vấn Tình Tông cũng dọn sạch, tài liệu cần thiết để bố trí một cái đại trận hộ tông tất nhiên là có đủ.
Nam Môn Đại Quân lập tức cười toe toét nói: - Có tài liệu thì dễ làm rồi, đúng rồi, Dương đại sư có muốn cùng với tại hạ…
Dương Khai trầm giọng nói: - Bổn thiếu bận rộn nhiều việc, sợ là không cách nào san sẻ giúp ngươi, chuyện làm đại trận này một mình ngươi giải quyết là được, nếu cần người nào hỗ trợ thì…
Hắn quay đầu nhìn Cơ Dao.
Cơ Dao thầm hiểu trong lòng, lập tức nói tiếp: - Cứ việc tìm ta, ta quay về sư môn gọi một ít tỷ muội qua đây.
–––-oOo–––-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.