Chương 2014: Danh ngạch
Mạc Mặc
30/11/2019
Võ giả của toàn Phong Lâm Thành nhiều biết bao nhiêu?
Riêng Hư Vương Cảnh và Phản Hư Cảnh đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp lần này cũng có đến hàng vạn, đừng nói là người ở bên dưới. Mặc dù chưa từng có thống kê chính xác, số lượng võ giả của Phong Lâm Thành dù không đến một triệu thì cũng có số lượng khổng lồ 400, 500 ngàn.
Nhiều võ giả như vậy, nếu thực sự để sáu vị đại Đế Tôn Cảnh kiểm tra từng người, không nói đến bọn họ có ý định này và tinh lực hay không, cũng kéo dài thời gian không ngắn.
Trong thời gian dài như thế, nói không chứng lại có dị biến gì đó xảy ra.
Cho nên phương pháp xử lý này là hoàn toàn không thể thực hiện.
- Tuy rằng chúng ta không thể xác định Mộc Tiêu kia đã bị triệt tiêu chưa, nhưng ngươi yên tâm, nó tổn thất nhiều hạt giống như vậy, dù không chết, e là cũng đã tổn thương nguyên khí, muốn trong thời gian ngắn gây loạn thì sợ rằng không thể. Ngươi chỉ cần dặn dò võ giả trong thành chú ý kiểm tra bản thân nhiều hơn, liền có thể phòng họa. Cao Tuyết Đình thản nhiên nói.
- Tuân lệnh Cao đại nhân! Việc đã đến nước này, Đoàn Nguyên Sơn cũng biết ngoài cách này không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
- Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta còn có chút việc cần thương nghị!
Tiêu Vũ Dương bỗng nhiên phất tay áo ra lệnh.
Đoàn Nguyên Sơn lần nữa cáo lỗi một tiếng, vội vàng lui đi, không dám thất lễ.
Tuy rằng nơi này hắn là thành chủ, nhưng trước mặt mấy vị Đế Tôn Cảnh đều có lai lịch cực lớn, căn bản không phải hắn có thể trêu chọc, bình thường chỉ gặp một người đã thấy cực kỳ khó khăn, lần này lại là sáu người tập trung lại, hắn nào dám không vâng lời.
Sau khi Đoàn Nguyên Sơn rời đi, Tiêu Vũ Dương mới bỗng nhiên vung tay lên một cái, một tầng lực lượng vô hình tản phát ra, bao phủ lấy căn phòng sáu người đang ở.
Tăng Nguyên - Phó hội trưởng Thất Diệu Thương Hội ánh mắt híp lại, có chút kinh ngạc nói: - Tiêu đại nhân còn có chuyện gì, lại cẩn thận như vậy?
- Chẳng lẽ bởi vì Mộc Tiêu kia? Lâu Sất phó hội trưởng Tử Nguyên Thương Hội cũng kinh nghi đặt câu hỏi.
Tiêu Vũ Dương mỉm cười; - Đương nhiên không phải, một Mộc Tiêu nhỏ nhoi, sao có thể khiến bổn tọa coi trọng như vậy? Chuyện kế tiếp bổn tọa muốn trao đổi với các ngươi, chính là chuyện Toái Tinh Hải.
- Toái Tinh Hải?
Lời vừa nói ra, năm vị Đế Tôn Cảnh cũng không khỏi hơi biến sắc.
Phong Minh của Vô Hoa Điện như có điều suy nghĩ: - Ý của Tiêu đại nhân là cửa Toái Tinh Hải sắp mở ra?
Những người khác cũng đều gương mặt phấn chấn nhìn Tiêu Vũ Dương, tựa hồ như vô cùng để ý đến Toái Tinh Hải.
- Mấy ngày trước, nhận được truyền tin của Đại Đế, cửa vào Toái Tinh Hải quả thật sắp mở ra, nhưng thời gian cụ thể, Đại Đế tạm thời vẫn chưa thể tính được, chỉ biết là có lẽ sắp rồi. Tiêu Vũ Dương thần sắc nghiêm lại, nhìn về phương nam, hơi ôm quyền nói.
Mọi người đương nhiên biết Đại Đế mà hắn nhắc đến là ai.
Cả Nam Vực, có thể sử dụng danh hiệu Đại Đế, cũng chỉ có một trong mười Đế Tôn, chưởng đà Tinh Thần Cung, Minh Nguyệt Đại Đế!
- Dù sao cũng là do Đại Đế nói, vậy có lẽ không sai được. Cao Tuyết Đình khẽ vuốt cằm nói. - Tiêu đại nhân, chuyện này tông môn ta cũng đều biết sao?
Tiêu Vũ Dương cười nói; - Cao sư muội yên tâm, Đại Đế đã sai người truyền tin cho các chư vị ở tông môn thông báo về việc này. Truyền tin khác của Đại Đế là, chúng ta dù sao cũng có duyên hội tụ ở đây, vậy thì đơn giản thương thảo chuyện này một chút.
- Thì ra là thế! Trần Văn Hạo gật đầu nói: - Chúng ta tuy rằng đều ở Nam Vực, nhưng ngày thường tụ tập lại một chỗ cũng không dễ dàng, huống chi là sáu thế lực lớn đều tụ tập lại, thừa cơ hội này thương thảo một chút, quả thật cũng không tệ.
- Đại Đế chính là ý này, cũng giúp chúng ta khỏi phải hẹn gặp lần nữa. Tiêu Vũ Dương mỉm cười, nói: - Chư vị cũng đều biết, sự sinh ra của Toái Tinh Hải có quan hệ lớn với Phệ Thiên Đại Đế. Lúc trước Phệ Thiên Đại Đế tung hoành thiên hạ, tùy tiện tự tại như thế nào? Cắn nuốt vạn vật thiên địa, biến thành cường đại của bản thân mình, đến Nhật, Nguyệt cũng khó thoát khỏi tay hắn, cuối cùng vẫn là khiến thiên hạ đều căm giận, không có chỗ dung thân trong thiên hạ.
- Khụ Phong Minh ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: - Tiêu đại nhân, tin tức hư ảo thế nhân đều biết này, chúng ta cũng không cần tin là thật chứ.
Tiêu Vũ Dương cười ha hả: - Điều này là đương nhiên. Võ giả thấp nhất cũng biết nguyên nhân Phệ Thiên Đại Đế bỏ mình là vì thiên hạ không dung, thực sự đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều biết rõ. Nhưng trận chiến ấy, vòm trời vỡ nát, thiên địa biến sắc, Toái Tinh Hải cũng bởi vậy mà sinh ra, tự trở thành một thế giới. Chỉ tiếc Toái Tinh Hải tuy rằng rộng lớn khổng lồ, nhưng cực hạn có thể chứa lại là Đạo Nguyên Cảnh, nếu ta vô phúc đi vào, chỉ sợ sẽ khiến Toái Tinh Hải sụp đổ. Phải biết rằng, bên trong đó có thể có rất nhiều tinh tú vỡ vụn, hơn nữa có rất nhiều căn nguyên tinh tú. Nếu có thể hấp thu một vài, có ích rất lớn đối với chúng ta.
Lời vừa nói ra, dáng vẻ của những Đế Tôn Cảnh đều rất kích động.
Nhưng rất nhanh mọi người lại thở dài một tiếng.
Cao Tuyết Đình nói: - Cũng chính là nguyên nhân này, nhiều lần trước Toái Tinh Hải mở ra, Đế Tôn căn bản không thể đi vào trong đó, nếu không phải như vậy, ta cũng vị trí tốt rồi.
- Cao sư muội nếu muốn, cũng có thể đi vào thử một chút cơ duyên.
Cao Tuyết Đình hừ lạnh một tiếng: - Mệnh lệnh Đại Đế rõ ràng như thế, ta cũng không muốn bị Đại Đế ra tay đánh chết, Phong sư huynh nếu coi thường tính mạng của chính mình, vậy thì thử một lần đi.
Phong Minh đụng phải cây đinh sắc, vẻ mặt ngượng ngùng, cũng không nói thêm nữa.
- Chúng ta mặc dù không thể đi vào, nhưng đệ tử môn hạ lại có thể mang căn nguyên tinh tú từ trong đó ra, các ngươi hà tất phải muộn phiền? Đến lúc đó nếu có người nào bán ra, Thất Diệu Thương Hội ta mua hết, không tiếc giá cao! Tăng Nguyên khẽ mỉm cười nói.
- Ta cũng muốn nói như vậy. Tử Nguyên Thương Hội ta cũng coi như gia nghiệp lớn, mua chút căn nguyên tinh tú vẫn là có thể tiếp nhận. Lâu Sất vội vàng nói tiếp.
Hai phó hội trưởng hai đại thương hội liếc nhau, tuy rằng đều đang mỉm cười, nhưng mơ hồ có đốm lửa bắn ra.
- Hai người các ngươi thật là si tâm vọng tưởng. Tiêu Vũ Dương cười ha hả. - Thôi, hiện tại đừng nói những điều này, thời gian Toái Tinh Hải mở ra vẫn chưa xác định, các ngươi thảo luận những điều này không cảm thấy quá sớm sao? Chỉ có điều Toái Tinh Hải luôn là sự việc trọng đại của Nam Vực ta, tin tức một khi truyền ra, những người từ ba khu vực khác đều sẽ chạy đến, nhưng số danh ngạch mỗi lần đều có hạn chế, chúng ta bây giờ cần thương thảo, chính là chuyện danh ngạch, xem mỗi tông môn có thể phái bao nhiêu người đi vào.
Trong động phủ, cấm chế toàn bộ mở ra, Huyền Giới Châu ở trên mặt đất, Dương Khai thân đã vào đến trong Tiểu Huyền Giới.
Hắn đem một vài linh thảo diệu dược thu được từ lần đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp này, toàn bộ trồng vào trong vườn thuốc của mình.
Những linh thảo diệu dược này, hắn chỉ có thể nhận biết được một nửa, đại đa số hắn đều không biết, càng không biết có tác dụng gì.
Trong đó có một vài cọng linh chi không ngừng biến ảo sắc thái, chính là thứ hắn thu hoạch được ở tầng thứ nhất của Ngũ Sắc Bảo Tháp, thu hoạch được từ dưới vũng bùn kia. Từ linh khí mà nó tản phát ra có thể thấy được đây rõ ràng là một loại dược liệu cấp Đạo Nguyên, giá trị cũng không tầm thường.
Tuy rằng nhiều ngày như vậy chưa xử lý, nhưng mấy cọng linh chi này vẫn bừng bừng sinh cơ, sau khi trồng vào vườn thuốc, trong nháy mắt liền thích ứng.
Dù sao hiện tại trong vườn thuốc của Tiểu Huyền Giới, đã có 5 quả Địa Mạch Châu ngưng tụ linh khí thiên địa, cũng có Trọng Thổ số lượng lớn, những linh thảo diệu dược này trồng ở đây, đều thích hợp hơn so với trồng ở bất kỳ vườn thuốc của một thế lực nào.
Tin rằng theo thời gian, những linh thảo diệu dược này đều sẽ sinh trưởng mạnh.
Năm cây Kim Tinh Thảo kia, Dương Khai cũng biết bọn chúng là để làm gì, nhưng muốn luyện chế thành Kim Tinh đan, cần mua sắm những dược liệu khác, tạm thời cũng không nóng vội, Dương Khai cũng đem trồng vào trong vườn thuốc.
Ngoài những thu hoạch này, còn có vật liệu thân thể của các loại yêu thú.
Dương Khai sắp xếp một phen, chuẩn bị qua mấy ngày nữa đem đi bán.
Dù sao hiện tại hắn cũng không cần luyện chế bí bảo gì, những vật liệu thân thể yêu thú trong tay hắn này căn bản không có tác dụng, chi bằng đổi thành nguyên tinh.
Còn có một Đạo Nguyên Quả, Dương Khai lấy ra nhìn một hồi, lại thu vào.
Hắn thật ra cũng không phải là quá khao khát Đạo Nguyên Quả, nhưng giờ này dù sao cũng đã có được, vậy dĩ nhiên là dệt hoa trên gấm, tin là chỉ cần luyện hóa thành Đạo Nguyên đan, liền có thể giúp hắn nhanh tấn thăng đến Đạo Nguyên Cảnh hơn.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là lực lượng trong cơ thể hắn phải toàn bộ chuyển hóa thành Nguyên Lực mới được.
Tiếp theo, Dương Khai lại lấy ra một bình ngọc, thần sắc ngưng trọng chăm chú nhìn vào nó.
Thứ quan trọng trong những thứ quan trọng hắn thu hoạch được trong chuyến đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp lần này, ngoài đại lượng pháp tắc thiên địa còn sót lại được hấp thu ở tầng thứ ba, chẳng những khiến bản thân có lĩnh hội ban đầu đối với lực lượng pháp tắc, còn bù đắp lực lượng pháp tắc cho Tiểu Huyền Giới, thì còn có bình ngọc này.
Bình ngọc này, chính là hắn có được từ trong Thăng Long Đàn ở tầng thứ nhất.
Mấy mười bảo vật ở Thăng Long Đàn, về cơ bản tất cả đều là giả, do ảo thuật tạo thành, nhưng chỉ có thứ trong bình ngọc này là thật.
Lúc đó hắn cũng là thúc giục Diệt Thế Ma Nhãn, sau khi phá đi hư ảo mới có thể xác định.
Khi cùng Đoàn Thiên Tứ và Tông Tử Tấn cùng kiểm tra mười mấy thứ ở Thăng Long Đàn, Dương Khai sớm đã lén lút lấy ra cái bình ngọc khác để thay thế.
Lúc đó mọi người đều đắm chìm trong thất vọng và phẫn nộ do bị lừa gạt, gần như không ai nhận ra động tác nhỏ của Dương Khai.
Chỉ có Tần Ngọc của Tần gia kia, dường như có phát hiện.
Sau đó còn tìm Dương Khai để hỏi, Dương Khai suýt nữa cho rằng đã bị nàng phát hiện, nhưng cẩn thận suy nghĩ, nàng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, cũng không dám khẳng định.
Trong bình ngọc kia rốt cuộc là thứ gì, Dương Khai cũng không biết.
Những ngày ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, hắn chưa từng lấy ra dò xét.
Nhưng hắn mơ hồ đoán được, thứ trong bình ngọc, có lẽ có quan hệ với Chân Long, bởi vì bất luận là lúc đó hay là lúc này, mảnh Long Lân chân chính nơi ngực hắn đều đang hơi nóng lên, dường như đã hình thành cộng hưởng kỳ quái với thứ trong bình ngọc.
Nhẹ hít một hơi, Dương Khai đặt bình ngọc ở trước mặt, ngay sau đó chầm chậm mở nắp bình.
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.
Một tiếng long ngâm vang vọng bỗng nhiên truyền ta từ trong bình ngọc, Dương Khai sắc mặt cả kinh, không đợi hắn dò xét rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong bình ngọc thoát ra một thân ảnh nhỏ bé.
Thân ảnh nhỏ bé kia ước chừng chỉ ngắn bằng một ngón tay, như một con rắn nhỏ.
Thời khắc này cả người nó thiêu đốt ngọn lửa nóng rực, gật gù đắc ý, phóng thẳng lên trên.
Sau khi thoát khỏi bị nhốt trong bình ngọc, lại vẫy đuôi, dáng vẻ lập tức muốn trốn xa.
Riêng Hư Vương Cảnh và Phản Hư Cảnh đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp lần này cũng có đến hàng vạn, đừng nói là người ở bên dưới. Mặc dù chưa từng có thống kê chính xác, số lượng võ giả của Phong Lâm Thành dù không đến một triệu thì cũng có số lượng khổng lồ 400, 500 ngàn.
Nhiều võ giả như vậy, nếu thực sự để sáu vị đại Đế Tôn Cảnh kiểm tra từng người, không nói đến bọn họ có ý định này và tinh lực hay không, cũng kéo dài thời gian không ngắn.
Trong thời gian dài như thế, nói không chứng lại có dị biến gì đó xảy ra.
Cho nên phương pháp xử lý này là hoàn toàn không thể thực hiện.
- Tuy rằng chúng ta không thể xác định Mộc Tiêu kia đã bị triệt tiêu chưa, nhưng ngươi yên tâm, nó tổn thất nhiều hạt giống như vậy, dù không chết, e là cũng đã tổn thương nguyên khí, muốn trong thời gian ngắn gây loạn thì sợ rằng không thể. Ngươi chỉ cần dặn dò võ giả trong thành chú ý kiểm tra bản thân nhiều hơn, liền có thể phòng họa. Cao Tuyết Đình thản nhiên nói.
- Tuân lệnh Cao đại nhân! Việc đã đến nước này, Đoàn Nguyên Sơn cũng biết ngoài cách này không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
- Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta còn có chút việc cần thương nghị!
Tiêu Vũ Dương bỗng nhiên phất tay áo ra lệnh.
Đoàn Nguyên Sơn lần nữa cáo lỗi một tiếng, vội vàng lui đi, không dám thất lễ.
Tuy rằng nơi này hắn là thành chủ, nhưng trước mặt mấy vị Đế Tôn Cảnh đều có lai lịch cực lớn, căn bản không phải hắn có thể trêu chọc, bình thường chỉ gặp một người đã thấy cực kỳ khó khăn, lần này lại là sáu người tập trung lại, hắn nào dám không vâng lời.
Sau khi Đoàn Nguyên Sơn rời đi, Tiêu Vũ Dương mới bỗng nhiên vung tay lên một cái, một tầng lực lượng vô hình tản phát ra, bao phủ lấy căn phòng sáu người đang ở.
Tăng Nguyên - Phó hội trưởng Thất Diệu Thương Hội ánh mắt híp lại, có chút kinh ngạc nói: - Tiêu đại nhân còn có chuyện gì, lại cẩn thận như vậy?
- Chẳng lẽ bởi vì Mộc Tiêu kia? Lâu Sất phó hội trưởng Tử Nguyên Thương Hội cũng kinh nghi đặt câu hỏi.
Tiêu Vũ Dương mỉm cười; - Đương nhiên không phải, một Mộc Tiêu nhỏ nhoi, sao có thể khiến bổn tọa coi trọng như vậy? Chuyện kế tiếp bổn tọa muốn trao đổi với các ngươi, chính là chuyện Toái Tinh Hải.
- Toái Tinh Hải?
Lời vừa nói ra, năm vị Đế Tôn Cảnh cũng không khỏi hơi biến sắc.
Phong Minh của Vô Hoa Điện như có điều suy nghĩ: - Ý của Tiêu đại nhân là cửa Toái Tinh Hải sắp mở ra?
Những người khác cũng đều gương mặt phấn chấn nhìn Tiêu Vũ Dương, tựa hồ như vô cùng để ý đến Toái Tinh Hải.
- Mấy ngày trước, nhận được truyền tin của Đại Đế, cửa vào Toái Tinh Hải quả thật sắp mở ra, nhưng thời gian cụ thể, Đại Đế tạm thời vẫn chưa thể tính được, chỉ biết là có lẽ sắp rồi. Tiêu Vũ Dương thần sắc nghiêm lại, nhìn về phương nam, hơi ôm quyền nói.
Mọi người đương nhiên biết Đại Đế mà hắn nhắc đến là ai.
Cả Nam Vực, có thể sử dụng danh hiệu Đại Đế, cũng chỉ có một trong mười Đế Tôn, chưởng đà Tinh Thần Cung, Minh Nguyệt Đại Đế!
- Dù sao cũng là do Đại Đế nói, vậy có lẽ không sai được. Cao Tuyết Đình khẽ vuốt cằm nói. - Tiêu đại nhân, chuyện này tông môn ta cũng đều biết sao?
Tiêu Vũ Dương cười nói; - Cao sư muội yên tâm, Đại Đế đã sai người truyền tin cho các chư vị ở tông môn thông báo về việc này. Truyền tin khác của Đại Đế là, chúng ta dù sao cũng có duyên hội tụ ở đây, vậy thì đơn giản thương thảo chuyện này một chút.
- Thì ra là thế! Trần Văn Hạo gật đầu nói: - Chúng ta tuy rằng đều ở Nam Vực, nhưng ngày thường tụ tập lại một chỗ cũng không dễ dàng, huống chi là sáu thế lực lớn đều tụ tập lại, thừa cơ hội này thương thảo một chút, quả thật cũng không tệ.
- Đại Đế chính là ý này, cũng giúp chúng ta khỏi phải hẹn gặp lần nữa. Tiêu Vũ Dương mỉm cười, nói: - Chư vị cũng đều biết, sự sinh ra của Toái Tinh Hải có quan hệ lớn với Phệ Thiên Đại Đế. Lúc trước Phệ Thiên Đại Đế tung hoành thiên hạ, tùy tiện tự tại như thế nào? Cắn nuốt vạn vật thiên địa, biến thành cường đại của bản thân mình, đến Nhật, Nguyệt cũng khó thoát khỏi tay hắn, cuối cùng vẫn là khiến thiên hạ đều căm giận, không có chỗ dung thân trong thiên hạ.
- Khụ Phong Minh ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói: - Tiêu đại nhân, tin tức hư ảo thế nhân đều biết này, chúng ta cũng không cần tin là thật chứ.
Tiêu Vũ Dương cười ha hả: - Điều này là đương nhiên. Võ giả thấp nhất cũng biết nguyên nhân Phệ Thiên Đại Đế bỏ mình là vì thiên hạ không dung, thực sự đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người đều biết rõ. Nhưng trận chiến ấy, vòm trời vỡ nát, thiên địa biến sắc, Toái Tinh Hải cũng bởi vậy mà sinh ra, tự trở thành một thế giới. Chỉ tiếc Toái Tinh Hải tuy rằng rộng lớn khổng lồ, nhưng cực hạn có thể chứa lại là Đạo Nguyên Cảnh, nếu ta vô phúc đi vào, chỉ sợ sẽ khiến Toái Tinh Hải sụp đổ. Phải biết rằng, bên trong đó có thể có rất nhiều tinh tú vỡ vụn, hơn nữa có rất nhiều căn nguyên tinh tú. Nếu có thể hấp thu một vài, có ích rất lớn đối với chúng ta.
Lời vừa nói ra, dáng vẻ của những Đế Tôn Cảnh đều rất kích động.
Nhưng rất nhanh mọi người lại thở dài một tiếng.
Cao Tuyết Đình nói: - Cũng chính là nguyên nhân này, nhiều lần trước Toái Tinh Hải mở ra, Đế Tôn căn bản không thể đi vào trong đó, nếu không phải như vậy, ta cũng vị trí tốt rồi.
- Cao sư muội nếu muốn, cũng có thể đi vào thử một chút cơ duyên.
Cao Tuyết Đình hừ lạnh một tiếng: - Mệnh lệnh Đại Đế rõ ràng như thế, ta cũng không muốn bị Đại Đế ra tay đánh chết, Phong sư huynh nếu coi thường tính mạng của chính mình, vậy thì thử một lần đi.
Phong Minh đụng phải cây đinh sắc, vẻ mặt ngượng ngùng, cũng không nói thêm nữa.
- Chúng ta mặc dù không thể đi vào, nhưng đệ tử môn hạ lại có thể mang căn nguyên tinh tú từ trong đó ra, các ngươi hà tất phải muộn phiền? Đến lúc đó nếu có người nào bán ra, Thất Diệu Thương Hội ta mua hết, không tiếc giá cao! Tăng Nguyên khẽ mỉm cười nói.
- Ta cũng muốn nói như vậy. Tử Nguyên Thương Hội ta cũng coi như gia nghiệp lớn, mua chút căn nguyên tinh tú vẫn là có thể tiếp nhận. Lâu Sất vội vàng nói tiếp.
Hai phó hội trưởng hai đại thương hội liếc nhau, tuy rằng đều đang mỉm cười, nhưng mơ hồ có đốm lửa bắn ra.
- Hai người các ngươi thật là si tâm vọng tưởng. Tiêu Vũ Dương cười ha hả. - Thôi, hiện tại đừng nói những điều này, thời gian Toái Tinh Hải mở ra vẫn chưa xác định, các ngươi thảo luận những điều này không cảm thấy quá sớm sao? Chỉ có điều Toái Tinh Hải luôn là sự việc trọng đại của Nam Vực ta, tin tức một khi truyền ra, những người từ ba khu vực khác đều sẽ chạy đến, nhưng số danh ngạch mỗi lần đều có hạn chế, chúng ta bây giờ cần thương thảo, chính là chuyện danh ngạch, xem mỗi tông môn có thể phái bao nhiêu người đi vào.
Trong động phủ, cấm chế toàn bộ mở ra, Huyền Giới Châu ở trên mặt đất, Dương Khai thân đã vào đến trong Tiểu Huyền Giới.
Hắn đem một vài linh thảo diệu dược thu được từ lần đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp này, toàn bộ trồng vào trong vườn thuốc của mình.
Những linh thảo diệu dược này, hắn chỉ có thể nhận biết được một nửa, đại đa số hắn đều không biết, càng không biết có tác dụng gì.
Trong đó có một vài cọng linh chi không ngừng biến ảo sắc thái, chính là thứ hắn thu hoạch được ở tầng thứ nhất của Ngũ Sắc Bảo Tháp, thu hoạch được từ dưới vũng bùn kia. Từ linh khí mà nó tản phát ra có thể thấy được đây rõ ràng là một loại dược liệu cấp Đạo Nguyên, giá trị cũng không tầm thường.
Tuy rằng nhiều ngày như vậy chưa xử lý, nhưng mấy cọng linh chi này vẫn bừng bừng sinh cơ, sau khi trồng vào vườn thuốc, trong nháy mắt liền thích ứng.
Dù sao hiện tại trong vườn thuốc của Tiểu Huyền Giới, đã có 5 quả Địa Mạch Châu ngưng tụ linh khí thiên địa, cũng có Trọng Thổ số lượng lớn, những linh thảo diệu dược này trồng ở đây, đều thích hợp hơn so với trồng ở bất kỳ vườn thuốc của một thế lực nào.
Tin rằng theo thời gian, những linh thảo diệu dược này đều sẽ sinh trưởng mạnh.
Năm cây Kim Tinh Thảo kia, Dương Khai cũng biết bọn chúng là để làm gì, nhưng muốn luyện chế thành Kim Tinh đan, cần mua sắm những dược liệu khác, tạm thời cũng không nóng vội, Dương Khai cũng đem trồng vào trong vườn thuốc.
Ngoài những thu hoạch này, còn có vật liệu thân thể của các loại yêu thú.
Dương Khai sắp xếp một phen, chuẩn bị qua mấy ngày nữa đem đi bán.
Dù sao hiện tại hắn cũng không cần luyện chế bí bảo gì, những vật liệu thân thể yêu thú trong tay hắn này căn bản không có tác dụng, chi bằng đổi thành nguyên tinh.
Còn có một Đạo Nguyên Quả, Dương Khai lấy ra nhìn một hồi, lại thu vào.
Hắn thật ra cũng không phải là quá khao khát Đạo Nguyên Quả, nhưng giờ này dù sao cũng đã có được, vậy dĩ nhiên là dệt hoa trên gấm, tin là chỉ cần luyện hóa thành Đạo Nguyên đan, liền có thể giúp hắn nhanh tấn thăng đến Đạo Nguyên Cảnh hơn.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là lực lượng trong cơ thể hắn phải toàn bộ chuyển hóa thành Nguyên Lực mới được.
Tiếp theo, Dương Khai lại lấy ra một bình ngọc, thần sắc ngưng trọng chăm chú nhìn vào nó.
Thứ quan trọng trong những thứ quan trọng hắn thu hoạch được trong chuyến đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp lần này, ngoài đại lượng pháp tắc thiên địa còn sót lại được hấp thu ở tầng thứ ba, chẳng những khiến bản thân có lĩnh hội ban đầu đối với lực lượng pháp tắc, còn bù đắp lực lượng pháp tắc cho Tiểu Huyền Giới, thì còn có bình ngọc này.
Bình ngọc này, chính là hắn có được từ trong Thăng Long Đàn ở tầng thứ nhất.
Mấy mười bảo vật ở Thăng Long Đàn, về cơ bản tất cả đều là giả, do ảo thuật tạo thành, nhưng chỉ có thứ trong bình ngọc này là thật.
Lúc đó hắn cũng là thúc giục Diệt Thế Ma Nhãn, sau khi phá đi hư ảo mới có thể xác định.
Khi cùng Đoàn Thiên Tứ và Tông Tử Tấn cùng kiểm tra mười mấy thứ ở Thăng Long Đàn, Dương Khai sớm đã lén lút lấy ra cái bình ngọc khác để thay thế.
Lúc đó mọi người đều đắm chìm trong thất vọng và phẫn nộ do bị lừa gạt, gần như không ai nhận ra động tác nhỏ của Dương Khai.
Chỉ có Tần Ngọc của Tần gia kia, dường như có phát hiện.
Sau đó còn tìm Dương Khai để hỏi, Dương Khai suýt nữa cho rằng đã bị nàng phát hiện, nhưng cẩn thận suy nghĩ, nàng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, cũng không dám khẳng định.
Trong bình ngọc kia rốt cuộc là thứ gì, Dương Khai cũng không biết.
Những ngày ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, hắn chưa từng lấy ra dò xét.
Nhưng hắn mơ hồ đoán được, thứ trong bình ngọc, có lẽ có quan hệ với Chân Long, bởi vì bất luận là lúc đó hay là lúc này, mảnh Long Lân chân chính nơi ngực hắn đều đang hơi nóng lên, dường như đã hình thành cộng hưởng kỳ quái với thứ trong bình ngọc.
Nhẹ hít một hơi, Dương Khai đặt bình ngọc ở trước mặt, ngay sau đó chầm chậm mở nắp bình.
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.
Một tiếng long ngâm vang vọng bỗng nhiên truyền ta từ trong bình ngọc, Dương Khai sắc mặt cả kinh, không đợi hắn dò xét rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong bình ngọc thoát ra một thân ảnh nhỏ bé.
Thân ảnh nhỏ bé kia ước chừng chỉ ngắn bằng một ngón tay, như một con rắn nhỏ.
Thời khắc này cả người nó thiêu đốt ngọn lửa nóng rực, gật gù đắc ý, phóng thẳng lên trên.
Sau khi thoát khỏi bị nhốt trong bình ngọc, lại vẫy đuôi, dáng vẻ lập tức muốn trốn xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.