Chương 1703: Đảo chủ
Mạc Mặc
30/11/2019
Dương Khai nhẹ nhàng hạ xuống một lá sen, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Lúc này hắn mới có thời gian nhìn người mới tới.
Không ngờ đó là một lão giả có tuổi, người thấp nhỏ, mặc dù đứng thẳng cũng thấp hơn Dương Khai một cái đầu, sắc mặt xanh đen như đáy nồi, giống với lão mặt đen Nhan Bùi của Tụ Bảo Lâu, có lẽ vì bảo bối của mình bị Dương Khai lấy mà gương mặt càng đen hơn.
Hắn mặc quần áo sơ sài bằng da thú, thoạt nhìn rách rưới, từng khối bắp thịt cuồn cuộn lộ ra như muốn nổ tung, làm người ta chú ý.
Có thể nói, trừ chiều cao ra, tỷ lệ thân thể cực kỳ cân xứng, đây là biểu hiện trực quan nhất của tố chất thân thể cường hãn.
Hiển nhiên lão giả không ngờ Dương Khai có thể đỡ một quyền của mình mà không rơi vào hạ phong, sau khi rơi xuống đất khẽ nhíu mày, sau đó vọt tới nhanh hơn, miệng giận dữ hét: - Tiểu tử nạp mạng đi, hôm nay ngươi không chết thì lão phu vong!
Dương Khai lấy mất hai phần ba Hồn Thiên Liên, đây quả thực so với lấy mạng hắn còn nghiêm trọng hơn, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Khai?
Nếu có thể, Dương Khai cũng không muốn cùng người này đánh nhau một cách hồ đồ, nhưng thấy ngữ khí và thần thái của hắn liền biết chuyện này không còn cách nào khác, hơn nữa, hiếm khi hắn đụng phải đối thủ như lão giả này, đương nhiên có chút hứng thú, chẳng những không rút lui mà cười to đón đỡ.
Giữa không trung, hai bóng người vừa chạm vào liền tách ra, một lúc sau mới có tiếng vang kịch liệt.
Lần thứ hai giao thủ, hai người vẫn không phân hơn kém, không ai chiếm được ưu thế, không có thời gian thở dốc, hai người lại lao vào nhau.
Cá heo nhỏ núp trong hồ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sợ hãi.
Rầm rầm rầm...
Trên đảo nhỏ không ngừng vang lên tiếng nổ, hai người Dương Khai và lão giả từ từ dời chiến trường đi, để tránh lan đến Hải Liên trong hồ.
Điều này cả hai đều cố kỵ, không muốn phá hủy tài liệu luyện đan trân quý.
Sau một chung trà, chiến trường đã dời ra biển.
Dương Khai không cố kỵ nữa, ánh mắt sáng lên, phát huy lực thân thể của mình đến cực hạn, đấu quyền cước với lão giả.
Loại phương thức chiến đấu dã man này làm hắn cảm thấy vui sướng chưa từng có, hắn cười ha ha, không để ý thương thế của mình, bộ dáng như muốn mạng đổi mạng với lão giả.
Không có vẻ bại trận!
Lão giả rét lạnh, âm thầm kinh hãi.
Hắn tới U Hồn Đảo đã mấy trăm năm, đã sớm biết phải tu luyện như thế nào, hắn vốn cho là trình độ thân thể của mình cực cao, đủ để đứng hàng đầu trong Tinh Vực, không ngờ lại xuất hiện một thanh niên có thể đánh với mình một trận.
Tố chất thân thể của thanh niên này không kém mình chút nào!
Không ngừng có tiếng xương gãy vang lên, máu tươi bắn ra.
Lão giả kinh ngạc phát hiện máu của người thanh niên này không phải màu đỏ mà là vàng óng ánh.
Trong máu màu vàng kia ẩn chứa khí huyết lực và dao động năng lượng làm hắn trố mắt líu lưỡi, dường như máu của thanh niên này sánh ngang Thần liệu quý trọng nhất!
- Tiểu tử, vận may của ngươi kết thúc rồi! Lão giả lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một bí bảo thiết chùy, thừa dịp Dương Khai vừa đỡ một quyền vừa hắn, hung hăng huy động, ném vào ót Dương Khai.
Mặc dù không thể vận dụng thánh nguyên, không thể phát huy toàn bộ uy năng của bí bảo, nhưng với khí lực của lão giả, cây thiết chùy này cũng đủ để khai thiên lập địa.
Nếu như bị đập trúng, đầu Dương Khai chắc chắn sẽ nổ tung
Dương Khai không ngờ lão giả lại xảo trá như thế, mắt thấy thiết chùy tới gần, con ngươi co lại, vội vàng nghiêng đầu, cùng lúc đó, trên người toát ra hào quang năm màu.
Hào quang lưu chuyển, hào quang màu vàng đất từ từ chiếm ưu thế, bao trùm bên ngoài cơ thể Dương Khai.
Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, kiếm khí thổ!
Dương Khai tu luyện kiếm khí thổ này lấy Đại Diễn Thần Sa làm năng lượng căn nguyên, loại vật liệu quý hiếm cấp Hư Vương này vốn có tính phòng ngự cực cao.
Dưới sự khống chế của thần niệm, kiếm khí thổ nhanh chóng ngưng tụ thành hình cái khiên, chắn lấy thiết chùy.
Ầm ầm...
Cái khiên màu vàng đất bị đánh tan, búa sắt đập vào vai Dương Khai, thân mình Dương Khai hơi trầm xuống, nhanh chóng điều chỉnh lại, hắn toét miệng cười gằn, hạ người xuống, xông vào vòng phòng ngự của lão giả, hai tay hung hăng đánh tới.
Lão giả hú lên quái dị, vội vàng lui về sau, tuy nhiên không thể tránh được đòn phản công này.
Cằm bị hai tay Dương Khai đánh vào, đầu bật ra sau, nếu không phải hắn có tu vi thân thể đủ cường hãn, chỉ lần này cũng đủ để hắn mất mạng.
Nhưng dù vậy, lão giả cũng mắt nổ đom đóm, suýt nữa ngất đi.
Thất tha thất thểu lui ra sau mười mấy trượng, chưa kịp đứng vững, hắn vô cùng kiêng kỵ liếc Dương Khai một cái, sau đó nhanh chóng bỏ trốn!
Dương Khai nhíu mày, đứng tại chỗ không truy kích, cho đến khi lão biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới rút cây thiết chùy đập vào vai mình ra.
Tiếng răng rắc vang lên, vùng xương trật khớp đã khôi phục.
- Lão gia hỏa này... Dương Khai như có điều suy nghĩ, từ đầu đến cuối, hắn không có thời giờ hỏi lai lịch của lão giả, tại sao lại ở nơi xa U Hồn Đảo như thế.
Cá heo nhỏ la lên, Dương Khai quay đầu nhìn nó, phát hiện cá heo nhỏ đang dùng ánh mắt khẩn trương nhìn mình, dường như lo lắng mình có bị thương hay không.
Dương Khai gật đầu cho nó yên tâm, lúc này mới từ từ đi tới.
Trong hồ vẫn còn một phần ba Hải Liên chưa lấy, đương nhiên Dương Khai không bỏ qua.
Vừa rồi lão giả kia gọi những Hải Liên này là Hồn Thiên Liên, Dương Khai có thể xác định trước kia mình chưa từng nghe qua, giống với những gì mình suy đoán, Hồn Thiên Liên là đặc sản U Hồn Đảo, chỉ có ở U Hồn Đảo, căn bản không ai có thể mang nó ra ngoài.
Một lát sau, Dương Khai đã lấy hết Hồn Thiên Liên.
Hắn chợt nhìn ra xa, phát hiện trên một đỉnh núi cách đây mấy dặm, lão giả kia đang bi phẫn đứng đó, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn qua.
Cảm giác như trái tim của cô gái mà mình cố gắng theo đuổi bị một nam nhân khác dễ dàng cướp mất.
Dương Khai toét miệng cười với hắn.
Lão giả tức giận muốn nổ tung, xoay người phẩy tay áo bỏ đi!
Hắn không có biện pháp thắng Dương Khai, chỉ tự rước lấy nhục, không bằng nhắm mắt làm ngơ.
Dương Khai tìm thấy một gian nhà gỗ đơn sơ gần đó, có lẽ là do lão giả kia xây.
Hắn thong thả đi vào.
Ba ngày sau, lúc Dương Khai đang nghiên cứu Hồn Thiên Liên và linh đan kia để cải tiến đến trình độ hoàn mỹ, ngoài nhà gỗ có tiếng bước chân nhẹ.
Dương Khai mỉm cười, ngừng nghiên cứu, lẳng lặng chờ.
Một lát sau, cửa mở ra, lão giả với sắc mặt tái xanh đứng ở xa, cách Dương Khai ước chừng mười mấy trượng, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Dương Khai, một hồi sau, hắn mới trầm giọng nói: - Ngươi không phải người của Minh Nguyệt?
Dương Khai nhíu mày, hỏi ngược lại: - Minh Nguyệt là ai?
Lão giả ngạc nhiên, nghiêm túc quan sát Dương Khai, dường như xem hắn có nói dối hay không.
Dương Khai bình tĩnh nhìn lại.
Lão giả âm thầm gật đầu, thái độ hòa hoãn hơn, không có thái độ như Dương Khai đã giết cha cướp vợ hắn nữa, từ từ nói: - Ngươi không biết Minh Nguyệt, xem ra ngươi mới tới U Hồn Đảo không bao lâu?
- Lão tiên sinh anh minh! Dương Khai thuận miệng thổi phồng. - Ngươi nói không sai, ta chỉ tới đây chưa đầy một tháng.
- Khó trách... Lão giả nặn ra nụ cười, vô cùng khó coi. - Nếu ngươi không phải người của Minh Nguyệt, vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút.
- Đang có ý đó. Dương Khai mỉm cười, nếu không hắn cũng không ở lại đảo này.
Hắn không biết tình hình U Hồn Đảo, cũng không thể xâm nhập vào U Hồn Đảo tìm hiểu, thật vất vả mới đụng phải một người ở chỗ này, hơn nữa còn ở đây nhiều năm như vậy, đương nhiên phải lợi dụng.
- Lão phu có thể vào chứ? Lão giả có chút buồn bực hỏi.
- Dĩ nhiên, đây vốn là chỗ ở của lão tiên sinh! Dương Khai tiêu sái mời.
Lão giả khóe miệng giật giật, không e ngại, tuy hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của Dương Khai, nhưng nếu quả thật liều mạng, hắn tự tin mình có thể thoát khỏi tay Dương Khai.
Hắn tin Dương Khai không ngu xuẩn đến mức muốn liều mạng với mình.
Đợi lão giả ngồi xuống, Dương Khai mới lên tiếng hỏi: - Lão tiên sinh vừa nói Minh Nguyệt, là thần thánh phương nào?
Lão giả hừ lạnh: - Một tặc tử như ngươi!
Dương Khai ngạc nhiên, thầm nghĩ lão gia hỏa này và Minh Nguyệt kia có cừu hận không nhỏ a, bằng không sao vừa nhắc tới cái tên đó lão đã nghiến răng nghiến lợi.
- Hắn là đảo chủ U Hồn Đảo hiện tại! Lão giả lại bổ sung một câu.
- Minh Nguyệt chính là đảo chủ? Dương Khai nhướng mày, lúc vừa tới U Hồn Đảo, hắn đã nghe nam nhân cao gầy kia nhắc tới hai chữ đảo chủ, không ngờ từ lão giả này mà biết tên đảo chủ.
- Không sai!
Dương Khai cười ha hả hỏi: - Lão tiên sinh nói hắn là đảo chủ U Hồn Đảo hiện tại, chẳng lẽ trước kia còn có đảo chủ khác?
Lão giả kinh ngạc nhìn Dương Khai, âm thầm tán thưởng vì hắn suy nghĩ nhanh nhạy, ngay sau đó ngạo nghễ nói: - Đảo chủ đời trước chính là lão phu!
Dương Khai sửng sốt, lúc này mới ôm quyền nói: - Thất kính thất kính!
- Hừ, chó nhà có tang mà thôi! Lão giả tự giễu, gắng chịu nhục nói: - Giờ lão phu chỉ có thể trốn ở đây tham sống sợ chết, có gì mà thất kính, huống chi lão phu còn bại trong tay ngươi!
- May mắn mà thôi! Dương Khai khiêm nhường.
Lão giả không nói nhiều về vấn đề này, nhìn Dương Khai nói:
- Có phải ngươi tu luyện công pháp luyện thể vô cùng cao thâm?
Lúc này hắn mới có thời gian nhìn người mới tới.
Không ngờ đó là một lão giả có tuổi, người thấp nhỏ, mặc dù đứng thẳng cũng thấp hơn Dương Khai một cái đầu, sắc mặt xanh đen như đáy nồi, giống với lão mặt đen Nhan Bùi của Tụ Bảo Lâu, có lẽ vì bảo bối của mình bị Dương Khai lấy mà gương mặt càng đen hơn.
Hắn mặc quần áo sơ sài bằng da thú, thoạt nhìn rách rưới, từng khối bắp thịt cuồn cuộn lộ ra như muốn nổ tung, làm người ta chú ý.
Có thể nói, trừ chiều cao ra, tỷ lệ thân thể cực kỳ cân xứng, đây là biểu hiện trực quan nhất của tố chất thân thể cường hãn.
Hiển nhiên lão giả không ngờ Dương Khai có thể đỡ một quyền của mình mà không rơi vào hạ phong, sau khi rơi xuống đất khẽ nhíu mày, sau đó vọt tới nhanh hơn, miệng giận dữ hét: - Tiểu tử nạp mạng đi, hôm nay ngươi không chết thì lão phu vong!
Dương Khai lấy mất hai phần ba Hồn Thiên Liên, đây quả thực so với lấy mạng hắn còn nghiêm trọng hơn, sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua cho Dương Khai?
Nếu có thể, Dương Khai cũng không muốn cùng người này đánh nhau một cách hồ đồ, nhưng thấy ngữ khí và thần thái của hắn liền biết chuyện này không còn cách nào khác, hơn nữa, hiếm khi hắn đụng phải đối thủ như lão giả này, đương nhiên có chút hứng thú, chẳng những không rút lui mà cười to đón đỡ.
Giữa không trung, hai bóng người vừa chạm vào liền tách ra, một lúc sau mới có tiếng vang kịch liệt.
Lần thứ hai giao thủ, hai người vẫn không phân hơn kém, không ai chiếm được ưu thế, không có thời gian thở dốc, hai người lại lao vào nhau.
Cá heo nhỏ núp trong hồ, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sợ hãi.
Rầm rầm rầm...
Trên đảo nhỏ không ngừng vang lên tiếng nổ, hai người Dương Khai và lão giả từ từ dời chiến trường đi, để tránh lan đến Hải Liên trong hồ.
Điều này cả hai đều cố kỵ, không muốn phá hủy tài liệu luyện đan trân quý.
Sau một chung trà, chiến trường đã dời ra biển.
Dương Khai không cố kỵ nữa, ánh mắt sáng lên, phát huy lực thân thể của mình đến cực hạn, đấu quyền cước với lão giả.
Loại phương thức chiến đấu dã man này làm hắn cảm thấy vui sướng chưa từng có, hắn cười ha ha, không để ý thương thế của mình, bộ dáng như muốn mạng đổi mạng với lão giả.
Không có vẻ bại trận!
Lão giả rét lạnh, âm thầm kinh hãi.
Hắn tới U Hồn Đảo đã mấy trăm năm, đã sớm biết phải tu luyện như thế nào, hắn vốn cho là trình độ thân thể của mình cực cao, đủ để đứng hàng đầu trong Tinh Vực, không ngờ lại xuất hiện một thanh niên có thể đánh với mình một trận.
Tố chất thân thể của thanh niên này không kém mình chút nào!
Không ngừng có tiếng xương gãy vang lên, máu tươi bắn ra.
Lão giả kinh ngạc phát hiện máu của người thanh niên này không phải màu đỏ mà là vàng óng ánh.
Trong máu màu vàng kia ẩn chứa khí huyết lực và dao động năng lượng làm hắn trố mắt líu lưỡi, dường như máu của thanh niên này sánh ngang Thần liệu quý trọng nhất!
- Tiểu tử, vận may của ngươi kết thúc rồi! Lão giả lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một bí bảo thiết chùy, thừa dịp Dương Khai vừa đỡ một quyền vừa hắn, hung hăng huy động, ném vào ót Dương Khai.
Mặc dù không thể vận dụng thánh nguyên, không thể phát huy toàn bộ uy năng của bí bảo, nhưng với khí lực của lão giả, cây thiết chùy này cũng đủ để khai thiên lập địa.
Nếu như bị đập trúng, đầu Dương Khai chắc chắn sẽ nổ tung
Dương Khai không ngờ lão giả lại xảo trá như thế, mắt thấy thiết chùy tới gần, con ngươi co lại, vội vàng nghiêng đầu, cùng lúc đó, trên người toát ra hào quang năm màu.
Hào quang lưu chuyển, hào quang màu vàng đất từ từ chiếm ưu thế, bao trùm bên ngoài cơ thể Dương Khai.
Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, kiếm khí thổ!
Dương Khai tu luyện kiếm khí thổ này lấy Đại Diễn Thần Sa làm năng lượng căn nguyên, loại vật liệu quý hiếm cấp Hư Vương này vốn có tính phòng ngự cực cao.
Dưới sự khống chế của thần niệm, kiếm khí thổ nhanh chóng ngưng tụ thành hình cái khiên, chắn lấy thiết chùy.
Ầm ầm...
Cái khiên màu vàng đất bị đánh tan, búa sắt đập vào vai Dương Khai, thân mình Dương Khai hơi trầm xuống, nhanh chóng điều chỉnh lại, hắn toét miệng cười gằn, hạ người xuống, xông vào vòng phòng ngự của lão giả, hai tay hung hăng đánh tới.
Lão giả hú lên quái dị, vội vàng lui về sau, tuy nhiên không thể tránh được đòn phản công này.
Cằm bị hai tay Dương Khai đánh vào, đầu bật ra sau, nếu không phải hắn có tu vi thân thể đủ cường hãn, chỉ lần này cũng đủ để hắn mất mạng.
Nhưng dù vậy, lão giả cũng mắt nổ đom đóm, suýt nữa ngất đi.
Thất tha thất thểu lui ra sau mười mấy trượng, chưa kịp đứng vững, hắn vô cùng kiêng kỵ liếc Dương Khai một cái, sau đó nhanh chóng bỏ trốn!
Dương Khai nhíu mày, đứng tại chỗ không truy kích, cho đến khi lão biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới rút cây thiết chùy đập vào vai mình ra.
Tiếng răng rắc vang lên, vùng xương trật khớp đã khôi phục.
- Lão gia hỏa này... Dương Khai như có điều suy nghĩ, từ đầu đến cuối, hắn không có thời giờ hỏi lai lịch của lão giả, tại sao lại ở nơi xa U Hồn Đảo như thế.
Cá heo nhỏ la lên, Dương Khai quay đầu nhìn nó, phát hiện cá heo nhỏ đang dùng ánh mắt khẩn trương nhìn mình, dường như lo lắng mình có bị thương hay không.
Dương Khai gật đầu cho nó yên tâm, lúc này mới từ từ đi tới.
Trong hồ vẫn còn một phần ba Hải Liên chưa lấy, đương nhiên Dương Khai không bỏ qua.
Vừa rồi lão giả kia gọi những Hải Liên này là Hồn Thiên Liên, Dương Khai có thể xác định trước kia mình chưa từng nghe qua, giống với những gì mình suy đoán, Hồn Thiên Liên là đặc sản U Hồn Đảo, chỉ có ở U Hồn Đảo, căn bản không ai có thể mang nó ra ngoài.
Một lát sau, Dương Khai đã lấy hết Hồn Thiên Liên.
Hắn chợt nhìn ra xa, phát hiện trên một đỉnh núi cách đây mấy dặm, lão giả kia đang bi phẫn đứng đó, dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn qua.
Cảm giác như trái tim của cô gái mà mình cố gắng theo đuổi bị một nam nhân khác dễ dàng cướp mất.
Dương Khai toét miệng cười với hắn.
Lão giả tức giận muốn nổ tung, xoay người phẩy tay áo bỏ đi!
Hắn không có biện pháp thắng Dương Khai, chỉ tự rước lấy nhục, không bằng nhắm mắt làm ngơ.
Dương Khai tìm thấy một gian nhà gỗ đơn sơ gần đó, có lẽ là do lão giả kia xây.
Hắn thong thả đi vào.
Ba ngày sau, lúc Dương Khai đang nghiên cứu Hồn Thiên Liên và linh đan kia để cải tiến đến trình độ hoàn mỹ, ngoài nhà gỗ có tiếng bước chân nhẹ.
Dương Khai mỉm cười, ngừng nghiên cứu, lẳng lặng chờ.
Một lát sau, cửa mở ra, lão giả với sắc mặt tái xanh đứng ở xa, cách Dương Khai ước chừng mười mấy trượng, dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Dương Khai, một hồi sau, hắn mới trầm giọng nói: - Ngươi không phải người của Minh Nguyệt?
Dương Khai nhíu mày, hỏi ngược lại: - Minh Nguyệt là ai?
Lão giả ngạc nhiên, nghiêm túc quan sát Dương Khai, dường như xem hắn có nói dối hay không.
Dương Khai bình tĩnh nhìn lại.
Lão giả âm thầm gật đầu, thái độ hòa hoãn hơn, không có thái độ như Dương Khai đã giết cha cướp vợ hắn nữa, từ từ nói: - Ngươi không biết Minh Nguyệt, xem ra ngươi mới tới U Hồn Đảo không bao lâu?
- Lão tiên sinh anh minh! Dương Khai thuận miệng thổi phồng. - Ngươi nói không sai, ta chỉ tới đây chưa đầy một tháng.
- Khó trách... Lão giả nặn ra nụ cười, vô cùng khó coi. - Nếu ngươi không phải người của Minh Nguyệt, vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút.
- Đang có ý đó. Dương Khai mỉm cười, nếu không hắn cũng không ở lại đảo này.
Hắn không biết tình hình U Hồn Đảo, cũng không thể xâm nhập vào U Hồn Đảo tìm hiểu, thật vất vả mới đụng phải một người ở chỗ này, hơn nữa còn ở đây nhiều năm như vậy, đương nhiên phải lợi dụng.
- Lão phu có thể vào chứ? Lão giả có chút buồn bực hỏi.
- Dĩ nhiên, đây vốn là chỗ ở của lão tiên sinh! Dương Khai tiêu sái mời.
Lão giả khóe miệng giật giật, không e ngại, tuy hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của Dương Khai, nhưng nếu quả thật liều mạng, hắn tự tin mình có thể thoát khỏi tay Dương Khai.
Hắn tin Dương Khai không ngu xuẩn đến mức muốn liều mạng với mình.
Đợi lão giả ngồi xuống, Dương Khai mới lên tiếng hỏi: - Lão tiên sinh vừa nói Minh Nguyệt, là thần thánh phương nào?
Lão giả hừ lạnh: - Một tặc tử như ngươi!
Dương Khai ngạc nhiên, thầm nghĩ lão gia hỏa này và Minh Nguyệt kia có cừu hận không nhỏ a, bằng không sao vừa nhắc tới cái tên đó lão đã nghiến răng nghiến lợi.
- Hắn là đảo chủ U Hồn Đảo hiện tại! Lão giả lại bổ sung một câu.
- Minh Nguyệt chính là đảo chủ? Dương Khai nhướng mày, lúc vừa tới U Hồn Đảo, hắn đã nghe nam nhân cao gầy kia nhắc tới hai chữ đảo chủ, không ngờ từ lão giả này mà biết tên đảo chủ.
- Không sai!
Dương Khai cười ha hả hỏi: - Lão tiên sinh nói hắn là đảo chủ U Hồn Đảo hiện tại, chẳng lẽ trước kia còn có đảo chủ khác?
Lão giả kinh ngạc nhìn Dương Khai, âm thầm tán thưởng vì hắn suy nghĩ nhanh nhạy, ngay sau đó ngạo nghễ nói: - Đảo chủ đời trước chính là lão phu!
Dương Khai sửng sốt, lúc này mới ôm quyền nói: - Thất kính thất kính!
- Hừ, chó nhà có tang mà thôi! Lão giả tự giễu, gắng chịu nhục nói: - Giờ lão phu chỉ có thể trốn ở đây tham sống sợ chết, có gì mà thất kính, huống chi lão phu còn bại trong tay ngươi!
- May mắn mà thôi! Dương Khai khiêm nhường.
Lão giả không nói nhiều về vấn đề này, nhìn Dương Khai nói:
- Có phải ngươi tu luyện công pháp luyện thể vô cùng cao thâm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.