Vũ Luyện Điên Phong

Chương 152: Đỉnh núi.

Mạc Mặc

18/09/2013

Trong đám người, Lam Sơ Điệp toàn thân phát tím, lạnh đến run người, nhưng một cỗ ý chí bất khuất lại hiện lên trên đôi mắt đẹp, ánh mắt này cùng ánh mắt của Dương Khai có vài điểm giống nhau, chẳng qua trong ánh mắt của nàng thêm âm u lạnh lẽo, nhưng lại ít đi một phần độc ác.

- Thất bại rồi sao?

Lam Sơ Điệp cực kì chua xót, nàng chỉ có thực lực là Khí Động cảnh bát tầng, mà đã leo lên được hơn ba nghìn bậc thang, thành tích này nếu đặt trong hàng đệ tử của ba phái quả thật là có một không hai.

Động lực của nàng, chính là sự không chịu khuất phục và một chấp niệm muốn trở nên mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ, nguyên nhân khiến nàng bị đưa xuống dưới lại là một cỗ sức mạnh không gì có thể cản nổi, như thế nàng làm sao cam tâm?

- Chỉ cần ta có đủ thời gian, ta sẽ đặt chân lên được đỉnh núi ấy. Tại sao lại tống ta xuống đây?

Lam Sơ Điệp nắm chặt nắm đấm, móng tay thon dài đâm thẳng vào trong da thịt của nàng.

Chỉ có đau đớn, mới khiến cho nàng bĩnh tĩnh lại đôi chút.

- Vị sư muội này? Muội không sao chứ?

Hồ Kiều Nhi phát hiện ra điểm dị thường của Lam Sơ Điệp, quan tâm hỏi.

Lam Sơ Điệp chậm rãi lắc đầu, một giọt nước mắt không cam lòng chảy xuống.

Dương Khai tiếp tục bước lên, trong ánh mắt của hắn chỉ nhìn đỉnh núi lẫn trong mây kia, hắn cũng không chú ý tới chuyện xảy ra của Hồ Gia tỷ muội.

Không lo lắng cho người khác nữa, tốc độ của Dương Khai đột nhiên tăng lên.

Nơi này chính là vị trí trùng kích của năng lượng mang Hàn tính, hàn thuộc tính nhập vào cơ thể, chân dương quyết liên tục luyện hóa, qua một chu thiên năng lượng sẽ bị Ngạo Cốt Kim Thân hấp thu.

Bước qua bậc năm trăm, năng lượng thay đổi, bước chân của Dương Khai cũng trở nên nhanh hơn.

Năng lượng mang thuộc tính hàn tiến vào cơ thể cần qua quá t rình luyện hóa, nhưng năng lượng mang thuộc tính dương thì chỉ cần trực tiếp hấp thu, qua t rình đó cực kì đơn giản.

Từng bước mà đi, trèo lên từng tầng, khoảng cách với đám mây càng lúc càng gần.

Nhưng theo đó là áp lực cũng trở nên mạnh hơn, mỗi một lần bước qua một bậc thang, năng lượng đánh vào cơ thể cũng thay đổi theo.

Nếu Dương Khai không có pháp quyết tu luyện thích hợp, nếu trong đan điền dự trữ không nhiều Dương Dịch, Dương Khai cũng không bước đi nhẹ nhàng như thế.

Càng ngày càng trèo lên cao, Dương Khai cảm thấy có chút không đúng.

Khảo nghiệm của đỉnh núi càng ngày càng khó, nhưng nó chưa đủ để khiến người ta phải dừng lại, nếu là khảo nghiệm để truyền thừa, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Suy nghĩ một chút, tâm niệm vừa động, Dương Khai gỡ bỏ phong ấn của Địa Ma trong người. Lúc trước, Địa Ma ồn ào vô cùng, một lòng mê hoặc Dương Khai lợi dụng tấm thân xử nữ của Hồ gia tỉ muội để tu luyện vũ kỹ tà ác, Dương Khai giận dữ phong ấn thần hồn của hắn, đến lúc này mới chịu thả ra.

Quả nhiên, Địa Ma không dám nhắc lại chuyện đó nữa, Dương Khai đem những nghi ngờ của mình nới một lần, Địa Ma cũng không trả lời được.

Sau khi hỏi xong Dương Khai lại phong ấn gã lại, miễn cho gã ồn ào ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình.

Bất luận khảo nghiệm như thế nào, chỉ cần tiến lên một bước, là có thể thấy, bây giờ có nghĩ nhiều cũng không làm được chuyện gì.

Hiểu rõ điều này, Dương Khai cũng buông lỏng một chút, thân thể cũng dễ chịu hẳn, tâm tình của Dương Khai chuyển biến, khảo nghiệm cũng trở nên đơn giản đi rất nhiều.

Ngày qua ngày trèo lên, Dương Khai chỉ có nghỉ ngơi ba lần, cuối cùng cũng đi đến đỉnh núi.

Đám mấy lượn lờ xung quanh, giống như đang ở trong tiên cảnh, quay đầu nhìn lại, cảnh lúc nãy bước lên cầu thang giống như ảo giác.

Trước mắt, chỉ còn có mười bậc thang, chỉ cần bước qua liền đi đến được đỉnh núi.

Giơ chân bước lên.

Chín bậc, tám bậc, bảy bậc. . .

Trong đầu của Dương Khai bắt đầu nghĩ lại mấy ngày cùng đi tới, sự rộn rã của mấy ngày đầu, sự kiên định của mấy ngày sau.

Sáu bậc, năm bậc, bốn bậc. . . .



Hồi tưởng lại xa hơn một chút, Dương Khai mới nhớ đến sự thay đổi của mình sau khi đạt được Vô Tự Hắc Thư.

Ba bậc, hai bậc. . .

Cảnh tượng của ba năm trước hiện ra, khiến tâm cảnh của Dương Khai không tự chủ được mà gợn sóng.

Dương Khai nâng chân lên, ở trên không của cuối cầu thang dừng lại.

Chỉ một bước này nữa là đi đến đám mây.

Nhưng Dương Khai lại không dám hạ chân xuống.

Không rõ vì sao, hắn cảm giác được nếu là vẫn giữ tâm cảnh như thế, một bước này không chết cũng trọng thương.

Đây chính là trực giác.

Hít sâu vào một hơi, yên lặng vận chuyển Chân Dương Quyết, Dương Khai vẫn bảo t rì tư thế như thế. Cảm nhận được gió nhẹ thổi vào mặt, cảm nhận được những ngọn sóng trong nội tâm đã lặng đi, từng chút từng chút bình phục lại trí nhớ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, lúc Dương Khai mở mắt ra, trong mắt không còn chút gì sợ hãi, chỉ có sự kiên định.

Một bước hạ xuống

Thiên địa cộng minh, một loại áp lực vô hình bồng nhiên hạ xuống trên người Dương Khai, uy áp giống như quân lâm thiên hạ.

Thân hình của Dương Khai đột nhiên trùn xuống, hai chân co lại, suýt nữa ngã khụy xuống đất, nhưng lúc đầu gồi còn cách mặt đất nửa thước, thân mình hăn dừng lại.

Trong nháy mắt mồ hôi ướt hết quần áo, toàn thân máu thịt đều trở nên dữ tợn, run rẩy đôi chút, cỗ uy áp này không kém chút nào cổ thiên địa uy áp lúc bản thân đang tu luyện Thối Thể Thiên.

Nhưng trong đó lại yếu đi một chút, nếu muốn so sánh, cảm giác lúc tu luyện Thôi Thể mãnh liệt hơn lúc này một ít, đó là chống lại thiên địa trói buộc, mà bây giờ phải đối mặt là áp lực của cường giả.

Mờ mịt, Dương Khai cảm giác được trên bầu trời phảng phất có một con mắt đang chăm chú nhìn vào mình.

Thân hình cúi xuống rồi chậm rãi đứng lên, trên trán của Dương Khai nổi lên gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, hắn càng phản kháng thì áp lực càng mãnh liệt. Một tiếng câu đau đớn truyền ra, trong miệng tràn ngập máu tươi, thân thể của Dương Khai đã bị tổn thương.

- Uy áp của thiên địa ta cũng có thể chịu đựng được, huống chi ngươi không phải là thiên địa.

Dương Khai cắn chặt răng, toàn thân khớp sương rung động, chậm rãi nhấc lên bàn chân còn lại, hướng về phía cuối của cầu thang bước đi.

Dương như trong nháy mắt đã trôi qua trăm ngàn năm, lúc Dương Khai chịu đựng trăm ngìn cay đắng để bước lên bậc thang một bước cuối cùng, cuối cùng thân thể của hăn cũng thẳng lên.

Áp lực đột nhiên biến mất, lúc này đây Dương Khai đã phá vỡ trói buộc vô hình kia.

Năng lượng khổng lồ trong không khí dũng mãnh quán nhập vào thân thể của Dương Khai, nguyên khí trong cơ thể lay động không ngừng, một lát sau Dương Khai cười hắc hắc lau đi máu còn dính trên khóe miệng.

Khai Nguyên Cảnh Bát Tầng!

Bước qua vô tận bậc thang, lại khiến cho thực lực của bản thân đột phá một tâng cảnh giới, đúng là thu hoạch không nhỏ.

Ngẩng đầu lên, Dương Khai thấy được cung điện đang ẩn tàng trong đám mây.

Nhưng ở phía dưới cung điện vẫn như cũ có một con đường toàn bậc thang.

Chẳng qua số bậc thang cũng không có nhiều bằng lúc trước, Dương Khai nhìn qua thấy chúng chỉ có trăm bậc mà thôi.

- Khảo nghiệm lần thứ hai sao?

Dương khai thì thào tự nói.

Không chần cứ chút nào, Dương Khai cất bước về phía trước.

Lúc bước lên bậc thang đầu tiên, một cỗ năng lượng mang thuộc tính dương xuất hiện tại bên mình của Dương Khai, cỗ năng lượng này giống như những sợi tơ màu đỏ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Dương Khai ngạc nhiên, đưa tay bắt lại chúng nó.

Vận chuyển Chân Dương Quyết trực tiếp hấp thu.

- Lỳ lạ!



Dương Khai không hiểu, nếu tầng thứ hai khảo nghiệm là như thế này, chẳng phải vẽ rắn thêm chân sao?

Những chuyện như thế này ở mấy ngày trước hắn cũng đã trải qua vô số lần, chẳng qua mấy ngày trước là năng lượng trùng kích, còn bây giờ thì chỉ lơ lửng ở trước mặt, xem ra cũng chẳng khác nhau là mấy.

Không suy nghĩ nữa, bởi vì Dương Khai cũng chẳng có manh mối gì.

Cứ giống trước kia cứ bước lên, mỗi lần bước qua một bậc thang, bên cạnh hắn lại xuất hiện một dòng năng lượng thuộc tính dương, Dương Khai vừa bước vừa hấp thu, đưa chúng nó hóa thành năng lượng của bản thân.

Qua trăm bậc thang, có thể khiến đan điền có nhiều hơn hai giọt Dương Dịch.

Bước lên chín mươi chín bậc, Dương Khai lại phát hiện có chút gì đó không đúng, nhìn lên thì thấy ở bậc thang thứ một trăm có một dải hàn băng chắn đường.

Giơ tay chạm thử, lạnh lẽo vô cùng, trong sự lạnh lẽo còn mang theo một thứ gì đó, Chân Dương Quyết cũng không có biện pháp luyện hóa.

Càng kì lạ là, lúc Dương Khai chạm tay đến hàn băng, thì năng lượng thuộc tính dương bị hắn hấp thu lúc trước, không chịu sự không chế của đan điền rồi bừng lên, trực tiếp tiêu tan trong không khí.

Ngay sau đó, Dương Khai đã bị tống xuất đến bậc thang đầu tiên.

Nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn những bậc thang mình vừa đi qua.

Nhưng lúc này mình lại trở lại bậc thang đầu tiên. Chẳng lẽ bậc thang thứ một trăm mới chính là vật cản của lần khảo nghiệm này sao?

Nếu là như thế, vậy mình phải phá vỡ tầng băng kia mới có thể thông qua.

Thế làm sao để phá giải?

Dương khí là khắc tinh của hàn băng, có lẽ mình nên thử một lần.

Suy nghĩ hồi lâu, Dương Khai lại bước lên trên bậc thang. Giống như lúc trước.

Vẫn là một dẫy bậc thang tràn đầy năng lượng mang thuộc tính dương, không mất bao lâu thời gian hắn đã đi tới chỗ hàn băng chắn đường.

Hít sâu vào một hơi, nắm chạt nắm đấm, vận chuyển nguyên khí đánh ra một đòn Viêm Dương Bạo.

Ầm vang một tiếng, nguyên khí lao thẳng vào hàn băng, giống như ném đá vào biển rộng, không xuất hiện một chút gợn sóng nào.

Dương Khai một lần nữa lại trở lại bậc thang đầu tiên, năng lượng vừa mới hấp thu đã tiêu tan hết.

Viêm Dương Bạo không dùng được, vậy thì dù có sử dụng Tinh ngân cũng không thể phá được tầng băng này. Vậy mấu chốt là cái gì ?

Dương Khai nhắm mắt suy nghĩ một lát, trong lòng có đôi chút hiểu ra.

Đến lần thứ ba bước kên, mỗi lần Dương Khai bước qua một bậc thang lại dừng lại suy nghĩ một chút, bắt lấy những năng lượng giống sợi tơ rồi cầm ở trên tay.

Hắn không hấp thu nữa, mà chỉ nắm lại chúng.

Theo số bậc thang bước qua càng nhiều thì sợi năng lượng màu đỏ cũng nhiều lên, càng ngày càng cuồng bạo, thậm chí đã tổn thương đến tay của Dương Khai.

Điều này đối với người tu luyện Chân Dương Quyết mà nói, thật là không thể tin nổi, nhưng dương khí này kì lạ như vậy, không hấp thu chúng nó, chúng nó liền bạo động không yên, từng giây từng phút công kích Dương Khai.

Chịu đựng đau đớn trên tay, Dương Khai không rên một tiếng.

Điều làm cho người ta thấy lạ chính là, theo thời gian trôi qua, dương khí trên tay càng ngày càng an ổn trở lại, dường như tìm được nơi quy tụ, không còn giãy dụa phản kháng nữa, lại càng không công kích chút nào.

Khóe miệng của Dương Khai nổi lên nụ cười, hắn cảm giác được phương pháp này đã đúng.

Theo thời gian càng lâu, dương khí trên tay Dương Khai tụ lại ngày càng nhiều dẫn đến hình thành một quả cầu lửa, nhưng Dương Khai vẫn không bị thương khi cầm nó.

Một lần nữa bước lên bậc thứ chín mươi chín, Dương Khai đưa quả cầu đến mặt của hàn băng

Lúc này Dương Khai cũng không bị tống xuất.

Hấp thu dương khí khiến hàn băng truyền đến một tiếng rắc, chợt giống như tấm gương bình thường bị nứt tạo nên vô số khe hở, rầm một tiếng sập xuống, một tòa cung điện nguy nga hiện ra trước mắ của Dương Khai.

Đường đã thông! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Luyện Điên Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook