Chương 549: Đủ rồi..
Mạc Mặc
12/07/2016
Không cần phải nói gì nữa, thêm lời là sẽ thêm lệ...
Trận chiến gay gắt vẫn đang tiếp diễn.
Liên quân Thất đại gia tổn thất ngày càng thê thảm và nghiêm trọng, chín vị huyết thị Thần Du Cảnh cửu tầng thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, trở thành lá chắn lớn nhất trước phủ Dương Khai.
Từng lần xung đột một, huyết chiến không nguôi, lại chẳng thể đánh lui chín người này.
Chín người bọn họ, với hai người một nhóm, đủ làm chệch hướng tất cả những võ giả của các thế gia. Trừ Ảnh Cửu, không lúc nào không hộ giá cạnh Dương Khai, đập tan ý đồ của địch nhân tới gần hắn.
Bọn Diệp Tân Nhu và Cao Nhượng Phong đều phải biến sắc.
Vì lần này thời gian các huyết thị thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật kéo dài quá lâu. Theo thông tin bọn họ có được, cấm thuật này của huyết thị Dương gia, nhiều lắm chỉ có thể duy trì được nửa canh giờ.
Nhưng nửa canh giờ đã qua từ lâu rồi, chín vị huyết thị không hề có dấu hiệu khí huyết suy kiệt, ngược lại càng đánh càng hăng.
Tới lúc này, mọi người mới ý thức, Dương gia đứng vững được trong Bát đại gia nhiều năm như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân.
Cùng là cường nhân xuất thân siêu cấp thế gia, liên quân TThất đại gia lại không thể làm gì được chín vị huyết thị này, họ không khỏi vừa sốt ruột vừa tức tối.
Trong vòng chiến, Dương Khai không lúc nào là không quan sát thế cục.
Tuy nói chín vị huyết thị vô cùng dũng mãnh, Địa Ma cũng không yếu kém, nhưng những cao thủ Thần Du Cảnh trong phủ đó mỗi lúc một ít đi, quân số giảm sút, cũng có thể gây ảnh hưởng rất lớn đến thế cục.
Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai không ra mặt, Dương Khai có thể hiểu được, vì bọn họ mà ra tay, tình hình có thể sẽ diễn biến đến mức không thể vãn hồi.
Trong Chiến Thành, có thể còn có cao thủ ngoài bọn họ.
Dương Khai cũng không muốn bọn họ ra tay vào lúc này, hai người họ thích hợp làm kẻ uy hiếp hơn.
Trận chiến này, không đánh tới cùng, sẽ không thể biết kết quả thế nào.
Một cái bóng trắng toát chợt vút qua, Dương Khai cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, vội vàng lùi về sau hội hợp cùng người này.
Quay lại nhìn, Tô Nhan đã tới nơi.
- Thu Ức Mộng không có gì đáng ngại nữa rồi, giờ đang nghỉ ngơi.
Tô Nhan nhẹ nhàng nói.
Dương Khai gật đầu.
- Ta giúp chàng.
- Được!
Tô Nhan vốn không định nhúng tay vào trận chiến này, nhưng đối phương người đông thế mạnh, khí thế hung hãn, Dương Khai cũng đã nói rõ, lần này đã không còn là đoạt đích chiến nữa, sao nàng có thể ngồi yên? Sắp xếp xong cho Thu Ức Mộng, nàng lập tức đến tiếp viện.
Đi cùng nàng, còn có tứ đại trưởng lão của Lăng Tiêu Các. Bốn người này công lực cũng không kém, sau khi gia nhập vòng chiến, lập tức giúp bên ta giành được chút ưu thế.
Tô Nhan lấy chiếc gương bí bảo Huyền cấp trung phẩm ra, hàn khí lạnh thấu xương lập tức lan tỏa. Nàng trút chân nguyên vào trong, từng ngọn núi tuyết trắng xóa thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt gương. Thế giới trong gương toàn một màu bạc bao trùm, hàn khí ghê người.
Hào quang tỏa sáng, một kết giới cực lớn bỗng nhiên ập xuống, bao trùm lấy mười mấy vị cường nhân của Thất đại gia.
Đôi mắt Khang Trảm lập tức trở nên run rẩy, y kinh hãi nói:
- Là bí bảo đó!
Hơn mười ngày trước, bốn vị Thần Du Cảnh của Nam gia và Hướng gia, đã bị chính bí bảo này vây hãm rồi đóng thành băng. Bây giờ lại nhìn thấy cảnh này, Khang Trảm liền cảm thấy hoảng sợ.
- Bí bảo này có gì đặc biệt?
Diệp Tân Nhu vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Khang Trảm cứng đờ, y khẽ giọng kể lại mọi chuyện.
Nghe y kể, Diệp Tân Nhu cũng biến sắc, sắc mặt Cao Nhượng Phong và Mạnh Thiện Y cũng lạnh ngắt.
Bí bảo mạnh như vậy, ai có thể phá giải?
Trong lúc họ nói chuyện, kết giới đang bao phủ kia bỗng nhiên bị vỡ ra, hai bóng người từ trong đó bước ra, họ lập tức nhìn theo, quả nhiên không ngoài dự đoán, hai người này là Dương Khai và Tô Nhan.
Còn các cường nhân trước đó bị bao phủ trong kết giới, đã nhanh chóng hóa thành tượng băng, đứng sừng sững một chỗ, muôn hình vạn trạng, không rõ sống chết.
Trước sau chỉ không quá thời gian một chén trà.
Vẫn chưa xong, Tô Nhan vừa mới loại bỏ được mười mấy cường nhân, lại tiếp tục trút chân nguyên vào gương. Kết giới vừa nãy được lại thành hình dưới con mắt kinh hãi của đám người Diệp Tân Nhu.
Lần này lại có mười mấy người bị phong tỏa.
- Không thể nào.
Diệp Tân Nhu la lên thất thanh.
- Bí bảo như vậy muốn thi triển cực kì hao tổn chân nguyên, cho dù ả có là Thần Du Cảnh cũng không thể sử dụng hai lần liên tiếp!
Với bản lĩnh của mình Tô Nhan, quả là không thể sử dụng hai lần liên tiếp. Nếu làm vậy, chỉ e sẽ cạn sạch chân nguyên, như thế cho dù vây được kẻ thù, cũng không làm gì được ai, kết quả là sẽ bị địch nhân hạ bệ ở bên trong kết giới.
Nhưng bên cạnh nàng còn có Dương Khai, và cả hai người cùng tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công.
Chân nguyên trên người họ không ngừng lưu chuyển lẫn nhau. Tiêu hao ở mức độ này, Tô Nhan vẫn trụ vững được.
Nỗi bất an trong lòng Diệp Tân Nhu lại tăng lên.
Chỉ dựa vào món bí bảo Huyền cấp này, Dương Khai và Tô Nhan có thể xử lí được phần lớn đối thủ, nếu nàng còn thi triển vài lần nữa, thì bên Diệp Tân Nhu còn lại ai đây?
Lúc nàng hoang mang, kết giới vỡ ra lần thứ hai, lại có thêm mười mấy người bị đóng băng.
Vù vù…
Hào quang một lần nữa tỏa ra rực rỡ, các cường nhân của Thất đại gia không kịp tránh né, bị kết giới thứ ba bao phủ.
Diệp Tân Nhu cuối cùng cũng hoảng sợ thật sự rồi, sắc mặt khó coi, nàng cố vắt óc ra nghĩ nhưng chẳng tìm ra cách giải quyết hiệu quả nào.
Lần này nàng cảm thất bất lực vô cùng, cứ lẩn quẩn trong đầu một suy nghĩ, nếu có nhị công tử ở đây thì tốt rồi, với tâm tính và thủ đoạn của nhị công tử, nói không chừng sẽ nghĩ ra cách áp chế chiêu này.
Chiêu thức này, tuy đơn điệu nhưng lại vô cùng hiệu quả, chí ít là với liên quân Thất đại gia.
- Đủ rồi!
Một tiếng quát tháo đột nhiên vang lên từ trong hư không cùng sự uy nghiêm vô tận, tất cả mọi người đều bất giác ngưng tay.
Một áp lực cực kỳ ghê gớm sản sinh, trông về nơi xuất phát áp lực này, họ phát hiện, giữa hư không, xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ.
Chưởng ấn ấy chậm rãi đánh xuống, mục tiêu chính là kết giới do Tô Nhan dùng bí bảo tạo ra.
Ầm…
Chưởng ấn đánh vào kết giới, đất rung núi chuyển, mọi người đều đứng không vững.
Rầm.
Kết giới phòng thủ kiên cố bị đánh vỡ nát, từng mảnh vỡ rơi xuống, để lộ ra những người ở bên trong.
Dương Khai và Tô Nhan đồng loạt kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt tái nhợt.
Chiếc gương bí bảo có thể nói là vật đồng sở hữu của họ, nó do Dương Khai luyện hóa, hiện giờ do Tô Nhan sử dụng, bí bảo bị phá, hai người đều bị thương.
Mấy cường nhân vừa bị kết giới bao phủ thấy vậy liền mừng rỡ như cùng đường gặp lối thoát, vội vàng chạy khỏi đó.
Bọn họ đâu muốn bị đóng băng.
Thấy vậy, Diệp Tân Nhu không kìm vui mừng, bọn người Cao Nhượng Phong, Khang Trảm đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn vào không trung.
Nơi đó, tám bóng người đồng loạt hiện thân, chính là tám vị Thần Du Chi Thượng trấn thủ ở Phong Thần điện. Cả tám đôi mắt đều nhìn vào Tô Nhan và Dương Khai, tám vẻ mặt không giống nhau, có kinh ngạc, có chấn động, cũng có kiêng dè.
Dương Khai ngẩng đầu lên, khinh bạc nhìn bọn họ.
Tám người này xuất hiện, có nằm trong dự liệu của Dương Khai, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Một người trong đó chậm rãi rút cánh tay đang giơ về, chưởng ấn khổng lồ khi nãy là do lão tung ra.
Dương Khai chú mục vào lão, đột nhiên nhớ ra, lão chính là vị cường nhân không ưa hắn.
- Lão tổ!
Diệp Tân Nhu kêu lên vui sướng.
Người đấy nhẹ nhàng gật đầu nhìn nàng.
Bọn Cao Nhượng Phong, Khang Trảm, Mạnh Thiện Y vội vàng khom người hành lễ.
Sau mười mấy ngày, tám vị Thần Du Chi Thượng lại hiện thân, mục đích là gì, không cần nói mọi người cũng biết, và đồng thời cũng có đôi phần hổ thẹn.
Nếu liên quân Thất đại gia có thể hạ được phủ Dương Khai, cũng không cần tám người họ xuất hiện. Hẳn là họ cũng ý thức được với quân lực hiện tại của võ giả Thất đại gia, căn bản không cách nào bắt được Dương Khai, thế nên họ không thể không xuất hiện.
Đây cũng là kết quả của việc Diệp Tân Nhu sắp xếp không thỏa đáng, nếu không thì không thể nào dẫn đến cục diện như thế này.
- Tiểu tử Dương gia. Vị Thần Du Chi Thượng mặt chữ điền đó nghiêm nghị nhìn Dương Khai, trầm giọng nói:
- Lần trước không phế ngươi luôn, cũng là vì nể tình ngươi là con cháu Trung Đô, cho ngươi một cơ hội hối cải. Giờ ngươi chẳng những không ăn năn, ngược lại còn táo tợn hơn, dung túng hạ thủ sát thương cường nhân Bát đại gia, ngươi muốn tạo phản hay sao?
Dương Khai hít sâu một hơi, bình ổn khí huyết quay cuồng trong lồng ngực, cất cao giọng nói:
- Dao kề ngay trên cổ, vãn bối nên để nó đâm vào cổ hay ra sức phản kháng? Nếu đổi lại là tiền bối, thì tiền bối sẽ làm thế nào?
- Nếu ngươi không làm gì sai, thì sao Bát đại gia ta lại đối xử với ngươi như vậy? Và Dương gia bỏ mặc ngươi? Ngu muội tự hại mình, lại còn không tinh trí!
- Vãn bối không thấy mình làm gì sai cả.
Dương Khai lạnh lùng nhìn lão.
- Nếu các ngài lo việc sau này vãn bối sẽ trở thành người như Tà chủ, thì hủy bỏ tư cách của vãn bối trong đoạt đích chiến này là được. Vãn bối không tranh đấu chức gia chủ Dương gia, các ngài không cần phải lo lắng nữa!
- Bát đại gia không cho phép xuất hiện con sâu làm rầu nồi canh như ngươi, sự tồn tại của ngươi, là vết nhơ của Dương gia, cũng là vết nhơ của Bát đại gia.
Lão quát lạnh tanh.
- Nói cho cùng, vẫn bắt vãn bối phải khuất phục cho được.
Dương Khai cười khẩy.
- Thật ngại quá, con người vãn bối không biết tự trọng, thích ngọt bùi chứ không ưa roi vọt. Nếu các ngài thương lượng đường hoàng với vãn bối, thì dễ thôi. Nhưng nếu cứng rắn, thì bọn vãn bối sẽ liều một trận, bất cứ ai cũng đừng hòng trục lợi.
- Láo xược!
- Cường nhân mặt chữ điền quát lên.
- Ngươi không có tư cách này, hôm nay bất kể là ai, đều không bảo vệ được ngươi đâu!
- Huynh đài, lớn tuổi rồi, còn phân cao thấp với bọn hậu bối như vậy, không hợp lắm thì phải?
Một giọng nói nhẹ tênh truyền đến, ngay lập tức, có hai bóng người bay ra từ trong phủ Dương Khai.
Chính là Mộng Vô Nhai và Thái Lăng Hư.
Mộng Vô Nhai cười điềm nhiên:
- Chuyện của trẻ con, chúng ta đâu cần phải nhúng tay vào chứ?
- Mộng Vô Nhai!
Cường nhân mặt chữ điền nhìn đăm đăm vào Mộng chưởng quầy, thần sắc không thay đổi, như đã sớm biết lão và Thái Hư Lăng sẽ xuất hiện.
- Ta không biết ở ngươi rốt cuộc che giấu bí mật gì, nhưng chỉ ngươi thôi, thì chưa có tư cách ngăn cản Bát đại gia ta hành sự.
Lần trước Dương Khai thăng lên Thần Du Cảnh, cường nhân Bát đại gia cũng buộc phải xuất hiện một lần. Nhưng lúc đó họ không hạ thủ với Dương Khai, một là vì tình hình chưa tới mức không thể vãn hồi, suy cho cùng Dương Khai vẫn nằm trong tay họ, không nhất thiết phải trở mặt. Hai là vì bên cạnh Dương Khai có Mộng Vô Nhai và Thái Lăng Hư.
Trận chiến gay gắt vẫn đang tiếp diễn.
Liên quân Thất đại gia tổn thất ngày càng thê thảm và nghiêm trọng, chín vị huyết thị Thần Du Cảnh cửu tầng thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, trở thành lá chắn lớn nhất trước phủ Dương Khai.
Từng lần xung đột một, huyết chiến không nguôi, lại chẳng thể đánh lui chín người này.
Chín người bọn họ, với hai người một nhóm, đủ làm chệch hướng tất cả những võ giả của các thế gia. Trừ Ảnh Cửu, không lúc nào không hộ giá cạnh Dương Khai, đập tan ý đồ của địch nhân tới gần hắn.
Bọn Diệp Tân Nhu và Cao Nhượng Phong đều phải biến sắc.
Vì lần này thời gian các huyết thị thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật kéo dài quá lâu. Theo thông tin bọn họ có được, cấm thuật này của huyết thị Dương gia, nhiều lắm chỉ có thể duy trì được nửa canh giờ.
Nhưng nửa canh giờ đã qua từ lâu rồi, chín vị huyết thị không hề có dấu hiệu khí huyết suy kiệt, ngược lại càng đánh càng hăng.
Tới lúc này, mọi người mới ý thức, Dương gia đứng vững được trong Bát đại gia nhiều năm như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân.
Cùng là cường nhân xuất thân siêu cấp thế gia, liên quân TThất đại gia lại không thể làm gì được chín vị huyết thị này, họ không khỏi vừa sốt ruột vừa tức tối.
Trong vòng chiến, Dương Khai không lúc nào là không quan sát thế cục.
Tuy nói chín vị huyết thị vô cùng dũng mãnh, Địa Ma cũng không yếu kém, nhưng những cao thủ Thần Du Cảnh trong phủ đó mỗi lúc một ít đi, quân số giảm sút, cũng có thể gây ảnh hưởng rất lớn đến thế cục.
Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai không ra mặt, Dương Khai có thể hiểu được, vì bọn họ mà ra tay, tình hình có thể sẽ diễn biến đến mức không thể vãn hồi.
Trong Chiến Thành, có thể còn có cao thủ ngoài bọn họ.
Dương Khai cũng không muốn bọn họ ra tay vào lúc này, hai người họ thích hợp làm kẻ uy hiếp hơn.
Trận chiến này, không đánh tới cùng, sẽ không thể biết kết quả thế nào.
Một cái bóng trắng toát chợt vút qua, Dương Khai cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, vội vàng lùi về sau hội hợp cùng người này.
Quay lại nhìn, Tô Nhan đã tới nơi.
- Thu Ức Mộng không có gì đáng ngại nữa rồi, giờ đang nghỉ ngơi.
Tô Nhan nhẹ nhàng nói.
Dương Khai gật đầu.
- Ta giúp chàng.
- Được!
Tô Nhan vốn không định nhúng tay vào trận chiến này, nhưng đối phương người đông thế mạnh, khí thế hung hãn, Dương Khai cũng đã nói rõ, lần này đã không còn là đoạt đích chiến nữa, sao nàng có thể ngồi yên? Sắp xếp xong cho Thu Ức Mộng, nàng lập tức đến tiếp viện.
Đi cùng nàng, còn có tứ đại trưởng lão của Lăng Tiêu Các. Bốn người này công lực cũng không kém, sau khi gia nhập vòng chiến, lập tức giúp bên ta giành được chút ưu thế.
Tô Nhan lấy chiếc gương bí bảo Huyền cấp trung phẩm ra, hàn khí lạnh thấu xương lập tức lan tỏa. Nàng trút chân nguyên vào trong, từng ngọn núi tuyết trắng xóa thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt gương. Thế giới trong gương toàn một màu bạc bao trùm, hàn khí ghê người.
Hào quang tỏa sáng, một kết giới cực lớn bỗng nhiên ập xuống, bao trùm lấy mười mấy vị cường nhân của Thất đại gia.
Đôi mắt Khang Trảm lập tức trở nên run rẩy, y kinh hãi nói:
- Là bí bảo đó!
Hơn mười ngày trước, bốn vị Thần Du Cảnh của Nam gia và Hướng gia, đã bị chính bí bảo này vây hãm rồi đóng thành băng. Bây giờ lại nhìn thấy cảnh này, Khang Trảm liền cảm thấy hoảng sợ.
- Bí bảo này có gì đặc biệt?
Diệp Tân Nhu vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Khang Trảm cứng đờ, y khẽ giọng kể lại mọi chuyện.
Nghe y kể, Diệp Tân Nhu cũng biến sắc, sắc mặt Cao Nhượng Phong và Mạnh Thiện Y cũng lạnh ngắt.
Bí bảo mạnh như vậy, ai có thể phá giải?
Trong lúc họ nói chuyện, kết giới đang bao phủ kia bỗng nhiên bị vỡ ra, hai bóng người từ trong đó bước ra, họ lập tức nhìn theo, quả nhiên không ngoài dự đoán, hai người này là Dương Khai và Tô Nhan.
Còn các cường nhân trước đó bị bao phủ trong kết giới, đã nhanh chóng hóa thành tượng băng, đứng sừng sững một chỗ, muôn hình vạn trạng, không rõ sống chết.
Trước sau chỉ không quá thời gian một chén trà.
Vẫn chưa xong, Tô Nhan vừa mới loại bỏ được mười mấy cường nhân, lại tiếp tục trút chân nguyên vào gương. Kết giới vừa nãy được lại thành hình dưới con mắt kinh hãi của đám người Diệp Tân Nhu.
Lần này lại có mười mấy người bị phong tỏa.
- Không thể nào.
Diệp Tân Nhu la lên thất thanh.
- Bí bảo như vậy muốn thi triển cực kì hao tổn chân nguyên, cho dù ả có là Thần Du Cảnh cũng không thể sử dụng hai lần liên tiếp!
Với bản lĩnh của mình Tô Nhan, quả là không thể sử dụng hai lần liên tiếp. Nếu làm vậy, chỉ e sẽ cạn sạch chân nguyên, như thế cho dù vây được kẻ thù, cũng không làm gì được ai, kết quả là sẽ bị địch nhân hạ bệ ở bên trong kết giới.
Nhưng bên cạnh nàng còn có Dương Khai, và cả hai người cùng tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công.
Chân nguyên trên người họ không ngừng lưu chuyển lẫn nhau. Tiêu hao ở mức độ này, Tô Nhan vẫn trụ vững được.
Nỗi bất an trong lòng Diệp Tân Nhu lại tăng lên.
Chỉ dựa vào món bí bảo Huyền cấp này, Dương Khai và Tô Nhan có thể xử lí được phần lớn đối thủ, nếu nàng còn thi triển vài lần nữa, thì bên Diệp Tân Nhu còn lại ai đây?
Lúc nàng hoang mang, kết giới vỡ ra lần thứ hai, lại có thêm mười mấy người bị đóng băng.
Vù vù…
Hào quang một lần nữa tỏa ra rực rỡ, các cường nhân của Thất đại gia không kịp tránh né, bị kết giới thứ ba bao phủ.
Diệp Tân Nhu cuối cùng cũng hoảng sợ thật sự rồi, sắc mặt khó coi, nàng cố vắt óc ra nghĩ nhưng chẳng tìm ra cách giải quyết hiệu quả nào.
Lần này nàng cảm thất bất lực vô cùng, cứ lẩn quẩn trong đầu một suy nghĩ, nếu có nhị công tử ở đây thì tốt rồi, với tâm tính và thủ đoạn của nhị công tử, nói không chừng sẽ nghĩ ra cách áp chế chiêu này.
Chiêu thức này, tuy đơn điệu nhưng lại vô cùng hiệu quả, chí ít là với liên quân Thất đại gia.
- Đủ rồi!
Một tiếng quát tháo đột nhiên vang lên từ trong hư không cùng sự uy nghiêm vô tận, tất cả mọi người đều bất giác ngưng tay.
Một áp lực cực kỳ ghê gớm sản sinh, trông về nơi xuất phát áp lực này, họ phát hiện, giữa hư không, xuất hiện một chưởng ấn khổng lồ.
Chưởng ấn ấy chậm rãi đánh xuống, mục tiêu chính là kết giới do Tô Nhan dùng bí bảo tạo ra.
Ầm…
Chưởng ấn đánh vào kết giới, đất rung núi chuyển, mọi người đều đứng không vững.
Rầm.
Kết giới phòng thủ kiên cố bị đánh vỡ nát, từng mảnh vỡ rơi xuống, để lộ ra những người ở bên trong.
Dương Khai và Tô Nhan đồng loạt kêu lên một tiếng trầm đục, sắc mặt tái nhợt.
Chiếc gương bí bảo có thể nói là vật đồng sở hữu của họ, nó do Dương Khai luyện hóa, hiện giờ do Tô Nhan sử dụng, bí bảo bị phá, hai người đều bị thương.
Mấy cường nhân vừa bị kết giới bao phủ thấy vậy liền mừng rỡ như cùng đường gặp lối thoát, vội vàng chạy khỏi đó.
Bọn họ đâu muốn bị đóng băng.
Thấy vậy, Diệp Tân Nhu không kìm vui mừng, bọn người Cao Nhượng Phong, Khang Trảm đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn vào không trung.
Nơi đó, tám bóng người đồng loạt hiện thân, chính là tám vị Thần Du Chi Thượng trấn thủ ở Phong Thần điện. Cả tám đôi mắt đều nhìn vào Tô Nhan và Dương Khai, tám vẻ mặt không giống nhau, có kinh ngạc, có chấn động, cũng có kiêng dè.
Dương Khai ngẩng đầu lên, khinh bạc nhìn bọn họ.
Tám người này xuất hiện, có nằm trong dự liệu của Dương Khai, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Một người trong đó chậm rãi rút cánh tay đang giơ về, chưởng ấn khổng lồ khi nãy là do lão tung ra.
Dương Khai chú mục vào lão, đột nhiên nhớ ra, lão chính là vị cường nhân không ưa hắn.
- Lão tổ!
Diệp Tân Nhu kêu lên vui sướng.
Người đấy nhẹ nhàng gật đầu nhìn nàng.
Bọn Cao Nhượng Phong, Khang Trảm, Mạnh Thiện Y vội vàng khom người hành lễ.
Sau mười mấy ngày, tám vị Thần Du Chi Thượng lại hiện thân, mục đích là gì, không cần nói mọi người cũng biết, và đồng thời cũng có đôi phần hổ thẹn.
Nếu liên quân Thất đại gia có thể hạ được phủ Dương Khai, cũng không cần tám người họ xuất hiện. Hẳn là họ cũng ý thức được với quân lực hiện tại của võ giả Thất đại gia, căn bản không cách nào bắt được Dương Khai, thế nên họ không thể không xuất hiện.
Đây cũng là kết quả của việc Diệp Tân Nhu sắp xếp không thỏa đáng, nếu không thì không thể nào dẫn đến cục diện như thế này.
- Tiểu tử Dương gia. Vị Thần Du Chi Thượng mặt chữ điền đó nghiêm nghị nhìn Dương Khai, trầm giọng nói:
- Lần trước không phế ngươi luôn, cũng là vì nể tình ngươi là con cháu Trung Đô, cho ngươi một cơ hội hối cải. Giờ ngươi chẳng những không ăn năn, ngược lại còn táo tợn hơn, dung túng hạ thủ sát thương cường nhân Bát đại gia, ngươi muốn tạo phản hay sao?
Dương Khai hít sâu một hơi, bình ổn khí huyết quay cuồng trong lồng ngực, cất cao giọng nói:
- Dao kề ngay trên cổ, vãn bối nên để nó đâm vào cổ hay ra sức phản kháng? Nếu đổi lại là tiền bối, thì tiền bối sẽ làm thế nào?
- Nếu ngươi không làm gì sai, thì sao Bát đại gia ta lại đối xử với ngươi như vậy? Và Dương gia bỏ mặc ngươi? Ngu muội tự hại mình, lại còn không tinh trí!
- Vãn bối không thấy mình làm gì sai cả.
Dương Khai lạnh lùng nhìn lão.
- Nếu các ngài lo việc sau này vãn bối sẽ trở thành người như Tà chủ, thì hủy bỏ tư cách của vãn bối trong đoạt đích chiến này là được. Vãn bối không tranh đấu chức gia chủ Dương gia, các ngài không cần phải lo lắng nữa!
- Bát đại gia không cho phép xuất hiện con sâu làm rầu nồi canh như ngươi, sự tồn tại của ngươi, là vết nhơ của Dương gia, cũng là vết nhơ của Bát đại gia.
Lão quát lạnh tanh.
- Nói cho cùng, vẫn bắt vãn bối phải khuất phục cho được.
Dương Khai cười khẩy.
- Thật ngại quá, con người vãn bối không biết tự trọng, thích ngọt bùi chứ không ưa roi vọt. Nếu các ngài thương lượng đường hoàng với vãn bối, thì dễ thôi. Nhưng nếu cứng rắn, thì bọn vãn bối sẽ liều một trận, bất cứ ai cũng đừng hòng trục lợi.
- Láo xược!
- Cường nhân mặt chữ điền quát lên.
- Ngươi không có tư cách này, hôm nay bất kể là ai, đều không bảo vệ được ngươi đâu!
- Huynh đài, lớn tuổi rồi, còn phân cao thấp với bọn hậu bối như vậy, không hợp lắm thì phải?
Một giọng nói nhẹ tênh truyền đến, ngay lập tức, có hai bóng người bay ra từ trong phủ Dương Khai.
Chính là Mộng Vô Nhai và Thái Lăng Hư.
Mộng Vô Nhai cười điềm nhiên:
- Chuyện của trẻ con, chúng ta đâu cần phải nhúng tay vào chứ?
- Mộng Vô Nhai!
Cường nhân mặt chữ điền nhìn đăm đăm vào Mộng chưởng quầy, thần sắc không thay đổi, như đã sớm biết lão và Thái Hư Lăng sẽ xuất hiện.
- Ta không biết ở ngươi rốt cuộc che giấu bí mật gì, nhưng chỉ ngươi thôi, thì chưa có tư cách ngăn cản Bát đại gia ta hành sự.
Lần trước Dương Khai thăng lên Thần Du Cảnh, cường nhân Bát đại gia cũng buộc phải xuất hiện một lần. Nhưng lúc đó họ không hạ thủ với Dương Khai, một là vì tình hình chưa tới mức không thể vãn hồi, suy cho cùng Dương Khai vẫn nằm trong tay họ, không nhất thiết phải trở mặt. Hai là vì bên cạnh Dương Khai có Mộng Vô Nhai và Thái Lăng Hư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.