Chương 2564: Dương Hữu Vi
Mạc Mặc
24/06/2020
Hắn thật không có cách nào, không biết nói vậy có được không, nhưng nói thế nào cũng là cọng cỏ cứu mạng, nắm chặt rồi nói sau.
Không ngờ, Dương Khai thật ngừng tay lại.
Yêu Tướng vẫn còn sợ hãi, nhìn qua là biết mình cược đúng, nói: - Đại nhân yên tâm, chỉ cần đại nhân có thể tha chết, tiểu nhân nhất định sẽ không để đại nhân thất vọng. Nói lại, dưới tay tiểu nhân vẫn còn chút người, thả ra đi tìm, có thể giúp được một chút.
Vậy cũng có lý!
Dương Khai cũng không ngờ đến Man Hoang Cổ Địa lại đụng tới lão tam Băng Tâm Cốc, đã đụng rồi, lại không thể buông tay mặc kệ, nhưng lão tam biến hóa quỷ dị, công pháp ẩn nấp lợi hại, chỉ dựa vào hắn cùng Trương Nhược Tích đi tìm, có thể thật là bất lực.
Nếu được Yêu Tướng này hỗ trợ, có thể tiết kiệm được thời gian, dù sao đối phương có đông người.
Vì làm Dương Khai yên tâm, hay nói là vì giữ được mạng mình, Yêu Tướng cắn răng chủ động đề nghị: - Nếu đại nhân thấy được, tiểu nhân nguyện dâng lên hồn ấn, làm trâu ngựa cho đại nhân, thề chết phục vụ.
Dâng lên hồn ấn, coi như thành hồn nô, sống chết chỉ bằng một ý niệm của Dương Khai, trước kia khống chế Hoa Thanh Ti, Dương Khai cũng đã làm thế.
Tuy nhiên Hoa Thanh Ti là bị buộc bất đắc dĩ, Yêu Tướng này là chủ động đề xuất.
Nhưng mà Yêu Tướng này vốn không có khí tiết gì, hiện tại vì giữ mạng, nào còn quan tâm chuyện khác, về sau có thể hối hận không đây.
- Lấy ra! Dương Khai đưa tay ra.
- Lấy thật hả... Yêu Tướng khóe miệng co rút, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dương Khai, lại không dám chống cự, ngoan ngoãn nhắm mắt tập trung, vận chuyển bí thuật, không lâu sau trên trán bay ra một đoàn hào quang màu vàng, bị Dương Khai nắm lấy.
Yêu Tướng hừ nặng, sắc mặt trắng bệch.
Dương Khai dùng thủ đoạn phong ấn hồn ấn vào thức hải của mình, thế mới thu hồi Bách Vạn Kiếm, nhàn nhạt nói: - Đứng lên đi.
Tuy rằng trong lòng Yêu Tướng chua xót không thôi, nhưng cũng hiểu tốt xấu gì cũng giữ được mạng, vội bò lên, phủi bụi trên người, nhìn thú cưỡi bị cắt làm đôi chết gần đó, thở dài một tiếng.
- Đại nhân, gọi cô nương kia... dừng tay lại, tiểu nhân chỉ sợ nàng có gì sơ sẩy! Yêu Tướng chỉ về phía Trương Nhược Tích còn chiến đấu với các Yêu tộc.
Dương Khai gật đầu, truyền âm nói một tiếng bên tai Trương Nhược Tích.
Yêu Tướng cũng hét lớn: - Tất cả dừng tay lại!
Có thể thấy, hắn vẫn rất có uy vọng trước các Yêu tộc này, ra lệnh một cái, các Yêu tộc vội vàng rút lui, dạt khoảng cách với Trương Nhược Tích, để lại hai thi thể dưới đất.
Tuy rằng bọn họ đánh tung trời, nhưng không chết mấy người, chủ yếu là Trương Nhược Tích một đánh nhiều không thể buông tay chân được, dù sao nàng mới Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
Nhưng mà chỉ mới một lúc đã chết 2 Yêu tộc, bản thân lại không tổn thương chút nào, cũng đánh cho các Yêu tộc kinh hồn vỡ mật.
May mắn Yêu Tướng hạ lệnh bảo bọn họ ngừng tay, bằng không chết nhiều hơn mấy cái, bọn họ còn chưa chắc có dũng khí đánh tiếp.
Hai bên nhìn về phía Yêu Tướng cùng Dương Khai, thấy bọn họ vẫn bình yên như không, đều toát ra tò mò, không biết chuyện gì thế này.
Yêu Tướng ho khẽ, nói: - Một cuộc hiểu lầm, đại nhân này là người mình, không được đánh nữa.
Hắn cũng sượng mặt nói với thủ hạ rằng mình thành hồn nô của Dương Khai, dù sao cũng cần thể diện, lúc nói còn lén nhìn thần sắc của Dương Khai, phát hiện hắn không để ý, trong lòng cũng thả lỏng.
Một đám Yêu tộc lại nhìn nhau, không hiểu đại nhân nhà mình làm trò gì. Một nam một nữ này nhìn thế nào cũng là loài người, làm sao đảo mắt liền biến thành người mình?
Nhưng đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Dương Khai và Trương Nhược Tích, bọn họ cũng không dám nói nhiều, sợ dẫn tới họa sát thân.
- Sau này các ngươi thấy đại nhân này cũng như bản thân ta, có nghe chưa? Yêu Tướng chỉ sang Dương Khai quát lớn.
Một đám Yêu tộc tuy rằng đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu, không hề có ý báo thù rửa hận cho đồng bọn vừa chết.
Yêu Tướng thế mới quay lại, cười nịnh nói: - Đại nhân đi đường mỏi mệt, không ngại theo tiểu nhân lên núi nghỉ chân?
- Nghỉ chân cái gì! Dương Khai không nể tình, khoát tay:
- Mau cho bọn chúng đi tìm người, không tìm được thì ngươi chết chắc rồi.
Yêu Tướng mặt khổ sở, nói: - Đại nhân có điều không biết, trong nhất thời nữ nhân đó sẽ không lộ diện, tìm cũng vô dụng thôi.
Dương Khai sầm mặt: - Vậy là sao?
Yêu Tướng chắp tay nói: - Lá gan của cô ta rất bé, mỗi lần sợ hãi đều sẽ trốn một hai tháng, trong thời gian này không ai tìm được cô ta, cho nên muốn tìm được cô ta thì phải chờ trước. Đợi cho sóng gió lặng xuống, cô ta sẽ lại lộ mặt. Thấy Dương Khai nghi ngờ, Yêu Tướng tràn đầy thề thốt: - Tiểu nhân nói câu nào cũng là thật, đại nhân có thể tìm chúng hỏi thử xem.
Lão tam nhát gan, Dương Khai coi như hiểu được, hẳn là có liên quan tới việc thần trí xảy ra chuyện, cho nên không cảm thấy Yêu Tướng này gạt mình, huống gì tính mạng của hắn đang nằm trong tay mình, sẽ không có gan này.
- Không tìm được cũng phải tìm, có tin tức gì thì báo cho ta biết.
Dương Khai hừ lạnh.
Dù biết Yêu Tướng này sẽ không nói dối, nhưng Dương Khai vẫn còn ôm một tia hy vọng.
- Vâng vâng vâng! Yêu Tướng không thay đổi được ý của Dương Khai, đành phải hạ lệnh cho đám Yêu tộc phân tán tìm kiếm, nếu có tin lập tức về bẩm báo.
Hai ba mươi Yêu tộc tu vi không đều nhận được mệnh lệnh, tản ra tứ tán, chỉ còn 5 Yêu tộc chờ lệnh.
- Đi đâu nghỉ chân? Dương Khai mặt không đổi sắc nhìn Yêu Tướng, hiện tại có người giúp mình tìm dấu vết lão tam, hắn không cần phải khổ cực, hơn nữa Yêu Tướng này đã nói, chỉ sợ trong vài tháng nữa lão tam sẽ không lộ mặt, hắn không cần cố ý tìm, chỉ chờ một hai tháng sau gặp lại là được.
Yêu Tướng nghe vậy, đưa tay mời, cúi đầu khom lưng: - Bên này, không xa, chỉ nửa ngày là đến.
Dương Khai gật đầu, người nhảy lên bay về bên đó.
Trương Nhược Tích không biết Dương Khai làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, theo Dương Khai bay lên, lúc đi ngang qua Yêu Tướng, thần sắc khinh miệt liếc hắn.
Tốt xấu gì cũng là Đế Tôn Cảnh Yêu tộc, sao không có cốt khí như thế? Còn không bằng cả loài người, không phải nói Yêu tộc trong Cổ Địa đều là dữ dằn thiện chiến, không dễ chọc hay sao?
Yêu Tướng bị Trương Nhược Tích liếc xéo làm xẩu hổ, ngượng ngùng quẹt mũi, đi theo đằng sau.
Theo hắn chỉ đường, đoàn người bay về chỗ Yêu Tướng nghỉ chân.
- Xưng hô thế nào? Nửa đường, Dương Khai chợt hỏi.
Yêu Tướng chắp tay nói: - Tiển nhân Dương Hữu Vi!
- Trước đó nghe ngươi có nhắc tới Ưng Phi Yêu Vương gì đó, có lai lịch gì? Dương Khai tò mò.
Lúc này Dương Hữu Vi nghiêm mặt, cung kính nói: - Ưng Phi đại nhân là một trong tám đại Yêu Vương dưới trướng Thánh Tôn, thực lực sâu không lường được, đã là bậc mười hai đỉnh phong, có thể sánh ngang Đế Tôn tam tầng cảnh!
- Tám đại Yêu Vương! Dương Khai nhướng mày: - Nói vậy, còn có 7 Yêu Vương như thế?
Dương Hữu Vi cười ha ha, kiêu ngạo nói: - Nào chỉ có 7? Toàn bộ Cổ Địa có 32 vị Yêu Vương.
Dương Khai cả kinh: - Nhiều như vậy? Đều có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh?
Dương Hữu Vi gật đầu nói: - Đương nhiên, không có thực lực này, làm sao ngồi yên vị trí Yêu Vương. Thật ra thực lực như vậy không chỉ có 32 vị, chỉ là chỉ có 32 vị trí Yêu Vương mà thôi, những tồn tại hùng mạnh không thể chiếm được vị trí Yêu Vương đều phục vụ bên cạnh Thánh Tôn, tính sơ cũng mười mấy vị, mỗi một vị đều không kém Yêu Vương lợi hại nhất, thậm chí còn muốn vượt qua.
Dương Khai hít vào một hơi lạnh.
Trước khi đến đây, hắn còn không biết trong Man Hoang Cổ Địa có Yêu tộc lợi hại đến thế, nghe Dương Hữu Vi nói xong, hắn mới ý thức được mình đã coi thường Cổ Địa này.
Thử hỏi khắp Tinh Giới, có tông môn nào có đông cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh như vậy? Ngay cả những tông môn Đại Đế cũng không có? Tối đa có 7-8 người là quá lắm rồi.
Nói cách khác, thế lực Cổ Địa bằng tổng 4-5 tông môn bá chủ như Tinh Thần Cung.
Khó trách người ta nói Cổ Địa hung hiểm, nào chỉ là hung hiểm, quả thực là cửa quỷ, sơ sẩy một chút là không biết chết thế nào.
Hắn may mắn không giết Dương Hữu Vi này, bằng không làm sao tìm hiểu được những tình báo này, làm cho hắn có chút lo lắng với hành trình tiếp theo.
- Vậy Thánh Tôn... là cái gì? Trong đầu Dương Khai chợt hiện ra ý niệm làm hắn kinh hồn bạt vía, ngập ngừng hỏi.
- Thánh Tôn chính là Thánh Tôn! Dương Hữu Vi cười hắc hắc: - Quản lý toàn bộ Man Hoang Cổ Địa, à đúng rồi, theo cách gọi của loài người, Thánh Tôn chính là thánh linh!
Quả nhiên...
Trong lòng Dương Khai khiếp sợ, tuy rằng nghe đồn trong Cổ Địa có thánh linh sinh tồn, nhưng không có người chứng thực, giờ nghe Dương Hữu Vi nói, có vẻ như Yêu tộc sinh tồn trong này đều biết.
Trong Cổ Địa thật sự có thánh linh!
Trương Nhược Tích cũng chấn động liếc Dương Hữu Vi, không thể lập tức tiêu hóa được tin tức kinh người này, miệng nhỏ hé mở, hơi thở nhưlan.
Còn chưa hết, Dương Hữu Vi lại ném ra một trái bom, không biết là vì tâm lý gì: - Bên trong Cổ Địa có bốn đại Thánh Tôn, dưới tay có tám vị Yêu Vương, tả hữu Thánh sứ, hắc hắc, thực lực Cổ Địa ta không hề kém cỏi.
Bốn đại Thánh Tôn... Chẳng phải có nghĩa nơi này có bốn vị thánh linh? Dương Khai sắc mặt trắng bệch.
Thực lực của hắn hiện tại không kém, nhưng đối với tồn tại thánh linh thì hắn không có sức chống cự.
Dương Hữu Vi chú ý quan sát, thấy sắc mặt Dương Khai không đúng, trong lòng cười thầm, cho ngươi không nể tình ta, lần này bị dọa sợ chưa?
Nhưng không ngờ Dương Khai quay lại mắt lạnh nhìn hắn, nói: - Thánh Tôn cùng Yêu Vương lợi hại thế nào, ta muốn lấy mạng ngươi cũng chỉ bằng một ý niệm.
Lần này đến lượt Dương Hữu Vi trắng mặt, gào thét: - Đại nhân, tiểu nhân hết mực trung thành với ngài, cõi lòng này có trời trăng chứng giám, thiên địa hiểu rõ, đại nhân minh xét!
Trung thành chó má, mới gặp bao lâu, vậy mà nói trung thành, đúng là trợn mắt nói dối mà.
- Ngươi yên tâm, tìm được nữ nhân đó, ta liền trả tự do cho ngươi! Dương Khai hừ nói, gõ một gậy tự nhiên phải cho một cây kẹo.
Dương Hữu Vi trong lòng mừng rỡ, miệng lại nói: - Tiểu nhân nguyện làm trâu ngựa cho đại nhân, tuyệt không hai lòng.
Không hiểu tên này học kiểu nói này ở đâu, nịnh bợ rất có nghề, chuyên nịnh người ta vui, liên tục nói những chuyện lạ, làm ánh mắt Trương Nhược Tích càng thêm khinh bỉ.
Không ngờ, Dương Khai thật ngừng tay lại.
Yêu Tướng vẫn còn sợ hãi, nhìn qua là biết mình cược đúng, nói: - Đại nhân yên tâm, chỉ cần đại nhân có thể tha chết, tiểu nhân nhất định sẽ không để đại nhân thất vọng. Nói lại, dưới tay tiểu nhân vẫn còn chút người, thả ra đi tìm, có thể giúp được một chút.
Vậy cũng có lý!
Dương Khai cũng không ngờ đến Man Hoang Cổ Địa lại đụng tới lão tam Băng Tâm Cốc, đã đụng rồi, lại không thể buông tay mặc kệ, nhưng lão tam biến hóa quỷ dị, công pháp ẩn nấp lợi hại, chỉ dựa vào hắn cùng Trương Nhược Tích đi tìm, có thể thật là bất lực.
Nếu được Yêu Tướng này hỗ trợ, có thể tiết kiệm được thời gian, dù sao đối phương có đông người.
Vì làm Dương Khai yên tâm, hay nói là vì giữ được mạng mình, Yêu Tướng cắn răng chủ động đề nghị: - Nếu đại nhân thấy được, tiểu nhân nguyện dâng lên hồn ấn, làm trâu ngựa cho đại nhân, thề chết phục vụ.
Dâng lên hồn ấn, coi như thành hồn nô, sống chết chỉ bằng một ý niệm của Dương Khai, trước kia khống chế Hoa Thanh Ti, Dương Khai cũng đã làm thế.
Tuy nhiên Hoa Thanh Ti là bị buộc bất đắc dĩ, Yêu Tướng này là chủ động đề xuất.
Nhưng mà Yêu Tướng này vốn không có khí tiết gì, hiện tại vì giữ mạng, nào còn quan tâm chuyện khác, về sau có thể hối hận không đây.
- Lấy ra! Dương Khai đưa tay ra.
- Lấy thật hả... Yêu Tướng khóe miệng co rút, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dương Khai, lại không dám chống cự, ngoan ngoãn nhắm mắt tập trung, vận chuyển bí thuật, không lâu sau trên trán bay ra một đoàn hào quang màu vàng, bị Dương Khai nắm lấy.
Yêu Tướng hừ nặng, sắc mặt trắng bệch.
Dương Khai dùng thủ đoạn phong ấn hồn ấn vào thức hải của mình, thế mới thu hồi Bách Vạn Kiếm, nhàn nhạt nói: - Đứng lên đi.
Tuy rằng trong lòng Yêu Tướng chua xót không thôi, nhưng cũng hiểu tốt xấu gì cũng giữ được mạng, vội bò lên, phủi bụi trên người, nhìn thú cưỡi bị cắt làm đôi chết gần đó, thở dài một tiếng.
- Đại nhân, gọi cô nương kia... dừng tay lại, tiểu nhân chỉ sợ nàng có gì sơ sẩy! Yêu Tướng chỉ về phía Trương Nhược Tích còn chiến đấu với các Yêu tộc.
Dương Khai gật đầu, truyền âm nói một tiếng bên tai Trương Nhược Tích.
Yêu Tướng cũng hét lớn: - Tất cả dừng tay lại!
Có thể thấy, hắn vẫn rất có uy vọng trước các Yêu tộc này, ra lệnh một cái, các Yêu tộc vội vàng rút lui, dạt khoảng cách với Trương Nhược Tích, để lại hai thi thể dưới đất.
Tuy rằng bọn họ đánh tung trời, nhưng không chết mấy người, chủ yếu là Trương Nhược Tích một đánh nhiều không thể buông tay chân được, dù sao nàng mới Đạo Nguyên tam tầng cảnh.
Nhưng mà chỉ mới một lúc đã chết 2 Yêu tộc, bản thân lại không tổn thương chút nào, cũng đánh cho các Yêu tộc kinh hồn vỡ mật.
May mắn Yêu Tướng hạ lệnh bảo bọn họ ngừng tay, bằng không chết nhiều hơn mấy cái, bọn họ còn chưa chắc có dũng khí đánh tiếp.
Hai bên nhìn về phía Yêu Tướng cùng Dương Khai, thấy bọn họ vẫn bình yên như không, đều toát ra tò mò, không biết chuyện gì thế này.
Yêu Tướng ho khẽ, nói: - Một cuộc hiểu lầm, đại nhân này là người mình, không được đánh nữa.
Hắn cũng sượng mặt nói với thủ hạ rằng mình thành hồn nô của Dương Khai, dù sao cũng cần thể diện, lúc nói còn lén nhìn thần sắc của Dương Khai, phát hiện hắn không để ý, trong lòng cũng thả lỏng.
Một đám Yêu tộc lại nhìn nhau, không hiểu đại nhân nhà mình làm trò gì. Một nam một nữ này nhìn thế nào cũng là loài người, làm sao đảo mắt liền biến thành người mình?
Nhưng đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Dương Khai và Trương Nhược Tích, bọn họ cũng không dám nói nhiều, sợ dẫn tới họa sát thân.
- Sau này các ngươi thấy đại nhân này cũng như bản thân ta, có nghe chưa? Yêu Tướng chỉ sang Dương Khai quát lớn.
Một đám Yêu tộc tuy rằng đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu, không hề có ý báo thù rửa hận cho đồng bọn vừa chết.
Yêu Tướng thế mới quay lại, cười nịnh nói: - Đại nhân đi đường mỏi mệt, không ngại theo tiểu nhân lên núi nghỉ chân?
- Nghỉ chân cái gì! Dương Khai không nể tình, khoát tay:
- Mau cho bọn chúng đi tìm người, không tìm được thì ngươi chết chắc rồi.
Yêu Tướng mặt khổ sở, nói: - Đại nhân có điều không biết, trong nhất thời nữ nhân đó sẽ không lộ diện, tìm cũng vô dụng thôi.
Dương Khai sầm mặt: - Vậy là sao?
Yêu Tướng chắp tay nói: - Lá gan của cô ta rất bé, mỗi lần sợ hãi đều sẽ trốn một hai tháng, trong thời gian này không ai tìm được cô ta, cho nên muốn tìm được cô ta thì phải chờ trước. Đợi cho sóng gió lặng xuống, cô ta sẽ lại lộ mặt. Thấy Dương Khai nghi ngờ, Yêu Tướng tràn đầy thề thốt: - Tiểu nhân nói câu nào cũng là thật, đại nhân có thể tìm chúng hỏi thử xem.
Lão tam nhát gan, Dương Khai coi như hiểu được, hẳn là có liên quan tới việc thần trí xảy ra chuyện, cho nên không cảm thấy Yêu Tướng này gạt mình, huống gì tính mạng của hắn đang nằm trong tay mình, sẽ không có gan này.
- Không tìm được cũng phải tìm, có tin tức gì thì báo cho ta biết.
Dương Khai hừ lạnh.
Dù biết Yêu Tướng này sẽ không nói dối, nhưng Dương Khai vẫn còn ôm một tia hy vọng.
- Vâng vâng vâng! Yêu Tướng không thay đổi được ý của Dương Khai, đành phải hạ lệnh cho đám Yêu tộc phân tán tìm kiếm, nếu có tin lập tức về bẩm báo.
Hai ba mươi Yêu tộc tu vi không đều nhận được mệnh lệnh, tản ra tứ tán, chỉ còn 5 Yêu tộc chờ lệnh.
- Đi đâu nghỉ chân? Dương Khai mặt không đổi sắc nhìn Yêu Tướng, hiện tại có người giúp mình tìm dấu vết lão tam, hắn không cần phải khổ cực, hơn nữa Yêu Tướng này đã nói, chỉ sợ trong vài tháng nữa lão tam sẽ không lộ mặt, hắn không cần cố ý tìm, chỉ chờ một hai tháng sau gặp lại là được.
Yêu Tướng nghe vậy, đưa tay mời, cúi đầu khom lưng: - Bên này, không xa, chỉ nửa ngày là đến.
Dương Khai gật đầu, người nhảy lên bay về bên đó.
Trương Nhược Tích không biết Dương Khai làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, theo Dương Khai bay lên, lúc đi ngang qua Yêu Tướng, thần sắc khinh miệt liếc hắn.
Tốt xấu gì cũng là Đế Tôn Cảnh Yêu tộc, sao không có cốt khí như thế? Còn không bằng cả loài người, không phải nói Yêu tộc trong Cổ Địa đều là dữ dằn thiện chiến, không dễ chọc hay sao?
Yêu Tướng bị Trương Nhược Tích liếc xéo làm xẩu hổ, ngượng ngùng quẹt mũi, đi theo đằng sau.
Theo hắn chỉ đường, đoàn người bay về chỗ Yêu Tướng nghỉ chân.
- Xưng hô thế nào? Nửa đường, Dương Khai chợt hỏi.
Yêu Tướng chắp tay nói: - Tiển nhân Dương Hữu Vi!
- Trước đó nghe ngươi có nhắc tới Ưng Phi Yêu Vương gì đó, có lai lịch gì? Dương Khai tò mò.
Lúc này Dương Hữu Vi nghiêm mặt, cung kính nói: - Ưng Phi đại nhân là một trong tám đại Yêu Vương dưới trướng Thánh Tôn, thực lực sâu không lường được, đã là bậc mười hai đỉnh phong, có thể sánh ngang Đế Tôn tam tầng cảnh!
- Tám đại Yêu Vương! Dương Khai nhướng mày: - Nói vậy, còn có 7 Yêu Vương như thế?
Dương Hữu Vi cười ha ha, kiêu ngạo nói: - Nào chỉ có 7? Toàn bộ Cổ Địa có 32 vị Yêu Vương.
Dương Khai cả kinh: - Nhiều như vậy? Đều có tu vi Đế Tôn tam tầng cảnh?
Dương Hữu Vi gật đầu nói: - Đương nhiên, không có thực lực này, làm sao ngồi yên vị trí Yêu Vương. Thật ra thực lực như vậy không chỉ có 32 vị, chỉ là chỉ có 32 vị trí Yêu Vương mà thôi, những tồn tại hùng mạnh không thể chiếm được vị trí Yêu Vương đều phục vụ bên cạnh Thánh Tôn, tính sơ cũng mười mấy vị, mỗi một vị đều không kém Yêu Vương lợi hại nhất, thậm chí còn muốn vượt qua.
Dương Khai hít vào một hơi lạnh.
Trước khi đến đây, hắn còn không biết trong Man Hoang Cổ Địa có Yêu tộc lợi hại đến thế, nghe Dương Hữu Vi nói xong, hắn mới ý thức được mình đã coi thường Cổ Địa này.
Thử hỏi khắp Tinh Giới, có tông môn nào có đông cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh như vậy? Ngay cả những tông môn Đại Đế cũng không có? Tối đa có 7-8 người là quá lắm rồi.
Nói cách khác, thế lực Cổ Địa bằng tổng 4-5 tông môn bá chủ như Tinh Thần Cung.
Khó trách người ta nói Cổ Địa hung hiểm, nào chỉ là hung hiểm, quả thực là cửa quỷ, sơ sẩy một chút là không biết chết thế nào.
Hắn may mắn không giết Dương Hữu Vi này, bằng không làm sao tìm hiểu được những tình báo này, làm cho hắn có chút lo lắng với hành trình tiếp theo.
- Vậy Thánh Tôn... là cái gì? Trong đầu Dương Khai chợt hiện ra ý niệm làm hắn kinh hồn bạt vía, ngập ngừng hỏi.
- Thánh Tôn chính là Thánh Tôn! Dương Hữu Vi cười hắc hắc: - Quản lý toàn bộ Man Hoang Cổ Địa, à đúng rồi, theo cách gọi của loài người, Thánh Tôn chính là thánh linh!
Quả nhiên...
Trong lòng Dương Khai khiếp sợ, tuy rằng nghe đồn trong Cổ Địa có thánh linh sinh tồn, nhưng không có người chứng thực, giờ nghe Dương Hữu Vi nói, có vẻ như Yêu tộc sinh tồn trong này đều biết.
Trong Cổ Địa thật sự có thánh linh!
Trương Nhược Tích cũng chấn động liếc Dương Hữu Vi, không thể lập tức tiêu hóa được tin tức kinh người này, miệng nhỏ hé mở, hơi thở nhưlan.
Còn chưa hết, Dương Hữu Vi lại ném ra một trái bom, không biết là vì tâm lý gì: - Bên trong Cổ Địa có bốn đại Thánh Tôn, dưới tay có tám vị Yêu Vương, tả hữu Thánh sứ, hắc hắc, thực lực Cổ Địa ta không hề kém cỏi.
Bốn đại Thánh Tôn... Chẳng phải có nghĩa nơi này có bốn vị thánh linh? Dương Khai sắc mặt trắng bệch.
Thực lực của hắn hiện tại không kém, nhưng đối với tồn tại thánh linh thì hắn không có sức chống cự.
Dương Hữu Vi chú ý quan sát, thấy sắc mặt Dương Khai không đúng, trong lòng cười thầm, cho ngươi không nể tình ta, lần này bị dọa sợ chưa?
Nhưng không ngờ Dương Khai quay lại mắt lạnh nhìn hắn, nói: - Thánh Tôn cùng Yêu Vương lợi hại thế nào, ta muốn lấy mạng ngươi cũng chỉ bằng một ý niệm.
Lần này đến lượt Dương Hữu Vi trắng mặt, gào thét: - Đại nhân, tiểu nhân hết mực trung thành với ngài, cõi lòng này có trời trăng chứng giám, thiên địa hiểu rõ, đại nhân minh xét!
Trung thành chó má, mới gặp bao lâu, vậy mà nói trung thành, đúng là trợn mắt nói dối mà.
- Ngươi yên tâm, tìm được nữ nhân đó, ta liền trả tự do cho ngươi! Dương Khai hừ nói, gõ một gậy tự nhiên phải cho một cây kẹo.
Dương Hữu Vi trong lòng mừng rỡ, miệng lại nói: - Tiểu nhân nguyện làm trâu ngựa cho đại nhân, tuyệt không hai lòng.
Không hiểu tên này học kiểu nói này ở đâu, nịnh bợ rất có nghề, chuyên nịnh người ta vui, liên tục nói những chuyện lạ, làm ánh mắt Trương Nhược Tích càng thêm khinh bỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.