Chương 2037: Gặp lại Mộc Tiêu
Mạc Mặc
30/11/2019
Nguyên lực hộ thân của Hàn Lãnh, căn bản không tài nào ngăn cản được chiếc gai này, trực tiếp bị đâm phá, ngay sau đó, trên trán xuất hiện một lỗ hổng nhỏ... Chiếc gai đó không ngờ lại xuyên qua trán hắn, có thể thấy được nó mạnh tới mức nào. Hàn Lãnh thực lực cũng coi như cường đại, chịu một vết thương chí mạng như vậy cũng không lập tức chết đi, mà quay đầu lại với vẻ mặt khiếp sợ, đợi sau khi nhìn rõ mặt ai là kẻ đánh lén mình xong, mới hoảng sợ kêu lên: - Sao lại là ngươi? Không thể nào! Hắn vốn cho rằng người đánh lén sau lưng mình là tên Lưu Ích Chi có thực lực tương đương với bản thân, dù sao thì sau đòn đánh sau cùng lúc mới rồi, cả người Lưu Ích Chi đều biến mất không thấy đâu. Theo như tình hình lúc đó, Lưu Ích Chi hoặc là đã tan xương nát thịt, hoặc là đã nhân cơ hội lẩn trốn. Hàn Lãnh sau khi bị đánh lén, ngỡ rằng Lưu Ích Chi sở dĩ biến mất không thấy đâu là vì nguyên nhân sau. Nhưng sau khi hắn nhìn rõ người đánh lén mình rốt cuộc là ai, mới biết rằng bản thân đã lầm. Kẻ đánh lén đứng phía sau lưng, nở nụ cười quỷ dị với mình, căn bản không phải Lưu Ích Chi, mà là tên Ninh Viễn Thành đã bị hắn giết chết. Một màn này khiến hắn thế nào cũng không thể tin được. Ninh Viễn Thành chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, là hắn đích thân dùng kiếm đâm chết, hơn nữa ban nãy khi lục soát thi thể của Ninh Viễn Thành, Hàn Lãnh đã xác nhận đối phương đã tử vong. Người chết sao có thể hồi sinh? Bất quá, sau khi Hàn Lãnh chú ý tới đặc điểm khác người của Ninh Viễn Thành, bỗng như hiểu ra điều gì đó, lẩm bẩm nói: - Thì ra là vậy... Dứt lời, hắn nghiêng đầu một cái, cứ vậy mà tắt thở.
Cùng lúc đó, Dương Khai ở cách không xa chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn về phía trước, la thất thanh: - Mộc Tiêu! Nhìn từ góc đứng của hắn, một màn phát sinh vừa rồi cơ hồ có thể thấy rõ mồn một. Chính ngay khi hắn và Hàn Lãnh nói chuyện, tên Ninh Viễn Thành vốn dĩ đã chết tới mức không thể chết hơn được nữa bỗng lặng lẽ quỷ dị đứng lên không một tiếng động, mở miệng, trong miệng bắn ra một cái gai gỗ màu xanh, cứ như vậy mà nhẹ nhàng và dễ dàng đâm vào trong đầu Hàn Lãnh. Hàn Lãnh sở dĩ dễ dàng trúng chiêu như vậy, tất nhiên cũng bởi vì thực lực giảm mạnh sau trận đại chiến, cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì tiếng la của Dương Khai. Hàn Lãnh tưởng lầm là Dương Khai lừa hắn, cho nên căn bản không ngờ tới sau lưng thực sự có nguy hiểm trí mạng ập tới. Đợi tới khi phát giác được thì cũng đã muộn rồi. Trong miệng của võ giả làm sao có thể bắn ra được gai gỗ màu xanh? Trước đây tại Ngũ Sắc Bảo Tháp, tại Phong Lâm Thành Dương Khai đã nhìn thấy một số thứ tương tự như thứ này, cho nên hắn nhìn cái là nhận ra. Thứ này rõ ràng là Mộc Tiêu thượng cổ làm loạn tại Phong Lâm Thành trước đây. Ngày đó Mộc Tiêu là mối họa của Phong Lâm Thành, sáu cường giả Đế Tôn Cảnh đích thân ra tay, võ giả Phong Lâm Thành do đó tử vong hơn mấy ngàn người. Sau một phen rung chuyển, Phủ thành chủ giải thích với bên ngoài rằng họa do Mộc Tiêu đã được giải quyết, để tất cả mọi người đều an tâm. Giờ này xem ra, đây hiển nhiên là một thủ đoạn để xoa dịu dân chúng của phủ thành chủ. Mộc Tiêu căn bản chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, vẫn còn một số hạt giống quỷ dị ký gửi trên người một vài võ giả. Chỉ là lần ký gửi này kín kẽ vô cùng, không những sáu cường giả Đế Tôn Cảnh đều không phát giác ra, mà thậm chí ngay cả ban thân Ninh Viễn Thành và người trực tiếp bảo vệ y là Lưu Ích Chi cũng không phát hiện ra. Nếu không phải lần này Ninh Viễn Thành bỗng chốc tử vong, thì hạt giống đó quyết không bạo lộ ra, ký chủ chết đi, hạt giống tự nhiên không cần phải ẩn nấp nữa. Mọi thứ đều là trùng hợp! Trong lòng Dương Khai thoáng cái đã rõ ngọn nguồn, lòng không khỏi trầm xuống. Trong mấy ngày ở Phong Lâm Thành, hắn cũng tham gia săn giết phân thân của Mộc Tiêu, nên biết rất rõ cái thứ đồ chơi này rất khó xơi và khó tiêu diệt tận gốc, hơn nữa, khi đó mười mấy người, thậm chí mấy chục người cùng liên thủ cũng không cách nào tránh khỏi thương tích. Mà nay lại chỉ có mình hắn mà thôi. Ngay khi hắn đang suy diễn trong lòng, thì từ miệng Ninh Viễn Thành lại truyền tới tiếng vang ùng ục quỷ dị, mà cùng với tiếng vang đó, nhục thể của Hàn Lãnh cũng mau chóng khô quắt.
Đây chính là một trong những năng lực quỷ dị của Mộc Tiêu. Có thể mau chóng cắn nuốt tinh hoa máu thịt của sinh linh, từ đó phát triển bản thân. Trên người Ninh Viễn Thành vốn chỉ tản ra dao động sức mạnh ở Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng cùng với sự không ngừng cắn nuốt tinh hoa máu thịt của Hàn Lãnh, khí tức đó từ từ tăng lên, rất mau đã đột phá Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, rồi tiếp tục tới Đạo Nguyên Cảnh. Dương Khai mí mắt không ngừng co giật, biết không ra tay chỉ e sẽ muộn mất, hắn không khỏi chợt quát một tiếng: - Đừng có mà mơ tưởng! Khi nói, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm rực lửa, đây chính là một thể năng lượng kiếm khí do hắn dùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí ngưng tụ mà thành. Thân hình hắn thoắt một cái, thúc giục lực lượng không gian, di chuyển tới trước mặt Ninh Viễn Thành, vung kiếm chém xuống.
Một tiếng nổ đoành, không gian trở nên nóng nực vô cùng. Mộc Tiêu là tồn tại thuộc tính mộc, mà lực lượng hỏa hệ lại là khắc tinh của nó, điểm này Mạc Tiểu Thất đã từng nói cho Dương Khai. Trong mấy ngày tiêu diệt phân thân của Mộc Tiêu ở Phong Lâm Thành, Dương Khai đã từng nghiệm chứng qua nhiều lần. Đối phó với phân thân Mộc Tiêu, lực lượng hỏa hệ còn có hiệu quả hơn cả lực lượng không gian. Một kiếm này trực tiếp lấy đầu của Ninh Viễn Thành, nếu như chém trúng tuyệt đối có thể bổ hắn ra làm đôi. Nhưng phân thân Mộc Tiêu nào có dễ dàng để Dương Khai đắc thủ, miệng Ninh Viễn Thành há to, gai xương màu xanh xuyên vào trong đầu Hàn Lãnh vẫn không ngừng cắn nuốt tinh hoa máu thịt y. Mà trong tròng mắt tinh quang chợt lóe, song chưởng đánh ra, trong hàng loạt tiếng nổ rầm vang và vặn vẹo, nó chợt hóa thành hai sợi dây mây thô dài, thế như giao long xuất hải, một sợi quét ngang hông Dương Khai, một sợi chắn ở phía trước để phòng ngự.
Xuy xuy... Hỏa kiếm chặt xuống, chỉ thấy một trong hai sợi dây mây bị chém một đường không nhỏ, chứ không hoàn toàn bị chặt đứt. Ninh Viễn Thành bị đau, trong miệng phát ra từng đợt âm vang quái dị. Mà cũng lúc đó, một sợi dây mây khác đã quét tới phía trước Dương Khai. Dương Khai mí mắt chợt co rút lại, không dám ở tại chỗ, lóe một cái, lập tức biến mất ở giữa không trung. Dây mây kia đánh trật vào khoảng không! Sợi còn lại bị Dương Khai chém trúng, đang bị ngọn lửa thiêu đốt, bất quá sau một đợt ánh sáng xanh lóe lên, ngọn lửa liền bị dập tắt, sợi dây mây sắp đứt tới nơi cũng khôi phục lại như lúc ban đầu. - Sao lại như vậy?
Dương Khai lại một lần nữa lộ ra thân ảnh, thất kinh. Ngày đó tại Phong Lâm Thành, phân thân Mộc Tiêu chết trong tay hắn cũng phải có tới vài tên. Tuy nói rằng sức sống của những phân thân Mộc Tiêu này vô cùng ngoan cường, cũng rất khó bị đánh giêt nhưng chưa từng có phân thân Mộc Tiêu nào bền bỉ và mạnh mẽ như phân thân trước mắt đây. Đòn đánh ban nãy Dương Khai không hề có một tia lưu tình, theo đạo lý mà nói, chém vào dây mây của đối phương ắt khiến đối phương bị trọng thương. Nhưng phân thân Mộc Tiêu trước mặt lại không hề có chút thương tích nào. Phát hiện sự bất thường này khiến Dương Khai trong lòng không khỏi có chút cảnh giác, mơ hồ cảm thấy phân thân Mộc Tiêu trước mắt này e rằng không tầm thường. Mà trong tích tắc thời gian khi Dương Khai ra tay không có kết quả này, Hàn Lãnh cả người đã bị hút thành xác khô, lúc này Ninh Viễn Thành mới thu hồi gai xương về trong miệng, trên khuôn mặt vặn vẹo lại lộ ra một tia biểu cảm hài lòng.
- Đạo Nguyên nhất tầng cảnh! Dương Khai cảm nhận được khí tức phát ra từ thân thể Ninh Viễn Thành, sắc mặt chợt đanh lại. Nơi hai người đối mặt với nhau, Ninh Viễn Thành oán độc nhìn Dương Khai, tựa như đang trách hắn làm hỏng chuyện tốt của mình. Thân thể chấn động, lớp quần áo bao quanh thân thể hắn liền bị chấn thành vô số mảnh, phát tán khắp bốn phương, mà từ bụng, lồng ngực và đùi hắn, bỗng chui ra từng sợi từng sợi dây mây màu xanh, đầu mỗi sợi dây đều sắc nhọn vô cùng, thậm chí có thể so sánh với thanh kiếm sắc bén nhất. Thoáng cái, Ninh Viễn Thành cả người liền biến lớn. Hắn lúc này nào có điểm nào còn giống con người? Ấn tượng chỉ còn là một Mộc Tiêu mà thôi. Duy ở vị trí thân cây là còn có dấu vết ngũ quan của Ninh Viễn Thành. Vô số dây mây bay múa quấn quanh, giống như những con rắn độc, khiến người nhìn vào rợn cả tóc gáy.
Dây mây bay nhảy, có một số bộ phận đâm về phía Dương Khai, giống như chiếc roi thần từ cửu thiên quật xuống, khiến người sợ tới mất mật. Mà một bộ phận khác lại quét về tứ phía, quấn lấy thi thể của các đệ tử Phi Thánh Cung đã chết đi kia, để đầu nhọn chọc vào trong thân thể chúng, cắn nuốt tinh hoa máu thịt của bọn chúng. Âm thanh cắn nuốt ừng ực truyền tới, thi thể của đám võ giả bị hút khô nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. - Si tâm vọng tưởng! Dương Khai thấy vậy, sắc mắt không khỏi hung tợn, trên tay ngưng tụ kiếm khí hỏa, phất tay tung đòn. Xuy xuy xuy xuy... Từng tiếng phá vỡ không gian vang lên, kiếm khí hỏa nóng rức đó xuyên thủng thân thể của đệ tử Phi Thánh Cung một cách vô cùng chính xác, dùng sức nóng vô biên đốt cháy sạch sẽ những thân thể này.
Phân thân Mộc Tiêu Đạo Nguyên cảnh đã đủ khó dây rồi, Dương Khai nào để cho nó có cơ hội tiếp tục tăng cường thực lực nữa? Mà phân thân Mộc Tiêu thấy tình hình như vậy, bèn xoay mình đối diện với Dương Khai, ngũ quan của Ninh Viễn Thành trên thân cây phát ra tiếng kêu rít chói tai, bộ dạng giống như vô cùng phẫn nộ, ngay sau đó, thân thể nó sắp xếp lại, phần gốc mọc ra vô số rễ cây, giống như con giun len lỏi chui xuống dưới, cứ vậy mà bén rễ. Tiếp nữa, phân thân Mộc Tiêu run rẩy một hồi, vô số dây mây như những mũi tên điên cuồng công kích về phía Dương Khai. Dương Khai toét miệng cười, sau khi lợi dụng lực lượng không gian tránh né đòn tấn công, liền khua tay phóng thích ra mẫu thể yêu trùng và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài. - Xử nó đi! Dương Khai quát lên chói tai, nhoáng một cái liền ập tới trước mặt Mộc Tiêu, trường kiếm rực lửa trên tay ngưng tụ ra từng làn khí nóng hầm hập, như thái sơn áp đỉnh mạnh mẽ bổ xuống dưới. Cùng lúc đó, Tử Thanh Song Kiếm trên tay mẫu thể yêu trùng múa thành tia sáng hai màu giao nhau, ý cảnh băng hàn tỏa ra tràn ngập, trong không trung từng đợt từng đợt bông tuyết rơi xuống. Tuyết Nhược Thanh Thiên! Những bông tuyết kia xoay vòng, chầm chậm rơi xuống, nhưng mỗi một bông tuyết đều sắc bén như dao, rơi lên trên thân thể dây mây liền xuất hiện những vết thương nhỏ li ti, vật chất màu xanh từ miệng vết thương chảy ra, ý cảnh băng hàn nhân cơ hội thuận theo miệng vết thương mà xâm nhập vào bên trong nó, mạnh mẽ ngăn cản năng lực tự phục hồi của nó. Mẫu thể yêu trùng được thể đánh tới, song kiếm xuất ra, phối hợp với động tác của Dương Khai, không ngừng chặt chém tứ phía. Mà Thanh Viêm Kinh Lôi Sài lại trốn ở đằng xa, miệng khi đóng khi mở, từng đoàn cầu lửa màu xanh như thể liều mạng oanh kích về phía Mộc Tiêu, phát ra những tiếng nổ bùm bùm. Dương Khai và hai đại huyết thú liên thủ, nhất thời khiến cho phân thân Mộc Tiêu bị áp chế tới không còn sức đánh trả, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Cùng lúc đó, Dương Khai ở cách không xa chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cả người toát mồ hôi lạnh, nhìn về phía trước, la thất thanh: - Mộc Tiêu! Nhìn từ góc đứng của hắn, một màn phát sinh vừa rồi cơ hồ có thể thấy rõ mồn một. Chính ngay khi hắn và Hàn Lãnh nói chuyện, tên Ninh Viễn Thành vốn dĩ đã chết tới mức không thể chết hơn được nữa bỗng lặng lẽ quỷ dị đứng lên không một tiếng động, mở miệng, trong miệng bắn ra một cái gai gỗ màu xanh, cứ như vậy mà nhẹ nhàng và dễ dàng đâm vào trong đầu Hàn Lãnh. Hàn Lãnh sở dĩ dễ dàng trúng chiêu như vậy, tất nhiên cũng bởi vì thực lực giảm mạnh sau trận đại chiến, cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì tiếng la của Dương Khai. Hàn Lãnh tưởng lầm là Dương Khai lừa hắn, cho nên căn bản không ngờ tới sau lưng thực sự có nguy hiểm trí mạng ập tới. Đợi tới khi phát giác được thì cũng đã muộn rồi. Trong miệng của võ giả làm sao có thể bắn ra được gai gỗ màu xanh? Trước đây tại Ngũ Sắc Bảo Tháp, tại Phong Lâm Thành Dương Khai đã nhìn thấy một số thứ tương tự như thứ này, cho nên hắn nhìn cái là nhận ra. Thứ này rõ ràng là Mộc Tiêu thượng cổ làm loạn tại Phong Lâm Thành trước đây. Ngày đó Mộc Tiêu là mối họa của Phong Lâm Thành, sáu cường giả Đế Tôn Cảnh đích thân ra tay, võ giả Phong Lâm Thành do đó tử vong hơn mấy ngàn người. Sau một phen rung chuyển, Phủ thành chủ giải thích với bên ngoài rằng họa do Mộc Tiêu đã được giải quyết, để tất cả mọi người đều an tâm. Giờ này xem ra, đây hiển nhiên là một thủ đoạn để xoa dịu dân chúng của phủ thành chủ. Mộc Tiêu căn bản chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, vẫn còn một số hạt giống quỷ dị ký gửi trên người một vài võ giả. Chỉ là lần ký gửi này kín kẽ vô cùng, không những sáu cường giả Đế Tôn Cảnh đều không phát giác ra, mà thậm chí ngay cả ban thân Ninh Viễn Thành và người trực tiếp bảo vệ y là Lưu Ích Chi cũng không phát hiện ra. Nếu không phải lần này Ninh Viễn Thành bỗng chốc tử vong, thì hạt giống đó quyết không bạo lộ ra, ký chủ chết đi, hạt giống tự nhiên không cần phải ẩn nấp nữa. Mọi thứ đều là trùng hợp! Trong lòng Dương Khai thoáng cái đã rõ ngọn nguồn, lòng không khỏi trầm xuống. Trong mấy ngày ở Phong Lâm Thành, hắn cũng tham gia săn giết phân thân của Mộc Tiêu, nên biết rất rõ cái thứ đồ chơi này rất khó xơi và khó tiêu diệt tận gốc, hơn nữa, khi đó mười mấy người, thậm chí mấy chục người cùng liên thủ cũng không cách nào tránh khỏi thương tích. Mà nay lại chỉ có mình hắn mà thôi. Ngay khi hắn đang suy diễn trong lòng, thì từ miệng Ninh Viễn Thành lại truyền tới tiếng vang ùng ục quỷ dị, mà cùng với tiếng vang đó, nhục thể của Hàn Lãnh cũng mau chóng khô quắt.
Đây chính là một trong những năng lực quỷ dị của Mộc Tiêu. Có thể mau chóng cắn nuốt tinh hoa máu thịt của sinh linh, từ đó phát triển bản thân. Trên người Ninh Viễn Thành vốn chỉ tản ra dao động sức mạnh ở Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng cùng với sự không ngừng cắn nuốt tinh hoa máu thịt của Hàn Lãnh, khí tức đó từ từ tăng lên, rất mau đã đột phá Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, rồi tiếp tục tới Đạo Nguyên Cảnh. Dương Khai mí mắt không ngừng co giật, biết không ra tay chỉ e sẽ muộn mất, hắn không khỏi chợt quát một tiếng: - Đừng có mà mơ tưởng! Khi nói, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm rực lửa, đây chính là một thể năng lượng kiếm khí do hắn dùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí ngưng tụ mà thành. Thân hình hắn thoắt một cái, thúc giục lực lượng không gian, di chuyển tới trước mặt Ninh Viễn Thành, vung kiếm chém xuống.
Một tiếng nổ đoành, không gian trở nên nóng nực vô cùng. Mộc Tiêu là tồn tại thuộc tính mộc, mà lực lượng hỏa hệ lại là khắc tinh của nó, điểm này Mạc Tiểu Thất đã từng nói cho Dương Khai. Trong mấy ngày tiêu diệt phân thân của Mộc Tiêu ở Phong Lâm Thành, Dương Khai đã từng nghiệm chứng qua nhiều lần. Đối phó với phân thân Mộc Tiêu, lực lượng hỏa hệ còn có hiệu quả hơn cả lực lượng không gian. Một kiếm này trực tiếp lấy đầu của Ninh Viễn Thành, nếu như chém trúng tuyệt đối có thể bổ hắn ra làm đôi. Nhưng phân thân Mộc Tiêu nào có dễ dàng để Dương Khai đắc thủ, miệng Ninh Viễn Thành há to, gai xương màu xanh xuyên vào trong đầu Hàn Lãnh vẫn không ngừng cắn nuốt tinh hoa máu thịt y. Mà trong tròng mắt tinh quang chợt lóe, song chưởng đánh ra, trong hàng loạt tiếng nổ rầm vang và vặn vẹo, nó chợt hóa thành hai sợi dây mây thô dài, thế như giao long xuất hải, một sợi quét ngang hông Dương Khai, một sợi chắn ở phía trước để phòng ngự.
Xuy xuy... Hỏa kiếm chặt xuống, chỉ thấy một trong hai sợi dây mây bị chém một đường không nhỏ, chứ không hoàn toàn bị chặt đứt. Ninh Viễn Thành bị đau, trong miệng phát ra từng đợt âm vang quái dị. Mà cũng lúc đó, một sợi dây mây khác đã quét tới phía trước Dương Khai. Dương Khai mí mắt chợt co rút lại, không dám ở tại chỗ, lóe một cái, lập tức biến mất ở giữa không trung. Dây mây kia đánh trật vào khoảng không! Sợi còn lại bị Dương Khai chém trúng, đang bị ngọn lửa thiêu đốt, bất quá sau một đợt ánh sáng xanh lóe lên, ngọn lửa liền bị dập tắt, sợi dây mây sắp đứt tới nơi cũng khôi phục lại như lúc ban đầu. - Sao lại như vậy?
Dương Khai lại một lần nữa lộ ra thân ảnh, thất kinh. Ngày đó tại Phong Lâm Thành, phân thân Mộc Tiêu chết trong tay hắn cũng phải có tới vài tên. Tuy nói rằng sức sống của những phân thân Mộc Tiêu này vô cùng ngoan cường, cũng rất khó bị đánh giêt nhưng chưa từng có phân thân Mộc Tiêu nào bền bỉ và mạnh mẽ như phân thân trước mắt đây. Đòn đánh ban nãy Dương Khai không hề có một tia lưu tình, theo đạo lý mà nói, chém vào dây mây của đối phương ắt khiến đối phương bị trọng thương. Nhưng phân thân Mộc Tiêu trước mặt lại không hề có chút thương tích nào. Phát hiện sự bất thường này khiến Dương Khai trong lòng không khỏi có chút cảnh giác, mơ hồ cảm thấy phân thân Mộc Tiêu trước mắt này e rằng không tầm thường. Mà trong tích tắc thời gian khi Dương Khai ra tay không có kết quả này, Hàn Lãnh cả người đã bị hút thành xác khô, lúc này Ninh Viễn Thành mới thu hồi gai xương về trong miệng, trên khuôn mặt vặn vẹo lại lộ ra một tia biểu cảm hài lòng.
- Đạo Nguyên nhất tầng cảnh! Dương Khai cảm nhận được khí tức phát ra từ thân thể Ninh Viễn Thành, sắc mặt chợt đanh lại. Nơi hai người đối mặt với nhau, Ninh Viễn Thành oán độc nhìn Dương Khai, tựa như đang trách hắn làm hỏng chuyện tốt của mình. Thân thể chấn động, lớp quần áo bao quanh thân thể hắn liền bị chấn thành vô số mảnh, phát tán khắp bốn phương, mà từ bụng, lồng ngực và đùi hắn, bỗng chui ra từng sợi từng sợi dây mây màu xanh, đầu mỗi sợi dây đều sắc nhọn vô cùng, thậm chí có thể so sánh với thanh kiếm sắc bén nhất. Thoáng cái, Ninh Viễn Thành cả người liền biến lớn. Hắn lúc này nào có điểm nào còn giống con người? Ấn tượng chỉ còn là một Mộc Tiêu mà thôi. Duy ở vị trí thân cây là còn có dấu vết ngũ quan của Ninh Viễn Thành. Vô số dây mây bay múa quấn quanh, giống như những con rắn độc, khiến người nhìn vào rợn cả tóc gáy.
Dây mây bay nhảy, có một số bộ phận đâm về phía Dương Khai, giống như chiếc roi thần từ cửu thiên quật xuống, khiến người sợ tới mất mật. Mà một bộ phận khác lại quét về tứ phía, quấn lấy thi thể của các đệ tử Phi Thánh Cung đã chết đi kia, để đầu nhọn chọc vào trong thân thể chúng, cắn nuốt tinh hoa máu thịt của bọn chúng. Âm thanh cắn nuốt ừng ực truyền tới, thi thể của đám võ giả bị hút khô nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. - Si tâm vọng tưởng! Dương Khai thấy vậy, sắc mắt không khỏi hung tợn, trên tay ngưng tụ kiếm khí hỏa, phất tay tung đòn. Xuy xuy xuy xuy... Từng tiếng phá vỡ không gian vang lên, kiếm khí hỏa nóng rức đó xuyên thủng thân thể của đệ tử Phi Thánh Cung một cách vô cùng chính xác, dùng sức nóng vô biên đốt cháy sạch sẽ những thân thể này.
Phân thân Mộc Tiêu Đạo Nguyên cảnh đã đủ khó dây rồi, Dương Khai nào để cho nó có cơ hội tiếp tục tăng cường thực lực nữa? Mà phân thân Mộc Tiêu thấy tình hình như vậy, bèn xoay mình đối diện với Dương Khai, ngũ quan của Ninh Viễn Thành trên thân cây phát ra tiếng kêu rít chói tai, bộ dạng giống như vô cùng phẫn nộ, ngay sau đó, thân thể nó sắp xếp lại, phần gốc mọc ra vô số rễ cây, giống như con giun len lỏi chui xuống dưới, cứ vậy mà bén rễ. Tiếp nữa, phân thân Mộc Tiêu run rẩy một hồi, vô số dây mây như những mũi tên điên cuồng công kích về phía Dương Khai. Dương Khai toét miệng cười, sau khi lợi dụng lực lượng không gian tránh né đòn tấn công, liền khua tay phóng thích ra mẫu thể yêu trùng và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài. - Xử nó đi! Dương Khai quát lên chói tai, nhoáng một cái liền ập tới trước mặt Mộc Tiêu, trường kiếm rực lửa trên tay ngưng tụ ra từng làn khí nóng hầm hập, như thái sơn áp đỉnh mạnh mẽ bổ xuống dưới. Cùng lúc đó, Tử Thanh Song Kiếm trên tay mẫu thể yêu trùng múa thành tia sáng hai màu giao nhau, ý cảnh băng hàn tỏa ra tràn ngập, trong không trung từng đợt từng đợt bông tuyết rơi xuống. Tuyết Nhược Thanh Thiên! Những bông tuyết kia xoay vòng, chầm chậm rơi xuống, nhưng mỗi một bông tuyết đều sắc bén như dao, rơi lên trên thân thể dây mây liền xuất hiện những vết thương nhỏ li ti, vật chất màu xanh từ miệng vết thương chảy ra, ý cảnh băng hàn nhân cơ hội thuận theo miệng vết thương mà xâm nhập vào bên trong nó, mạnh mẽ ngăn cản năng lực tự phục hồi của nó. Mẫu thể yêu trùng được thể đánh tới, song kiếm xuất ra, phối hợp với động tác của Dương Khai, không ngừng chặt chém tứ phía. Mà Thanh Viêm Kinh Lôi Sài lại trốn ở đằng xa, miệng khi đóng khi mở, từng đoàn cầu lửa màu xanh như thể liều mạng oanh kích về phía Mộc Tiêu, phát ra những tiếng nổ bùm bùm. Dương Khai và hai đại huyết thú liên thủ, nhất thời khiến cho phân thân Mộc Tiêu bị áp chế tới không còn sức đánh trả, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.