Chương 1622: Gia trì tinh lực
Mạc Mặc
30/11/2019
Thấy Dương Khai lần nữa xuất hiện tại vị trí cách hắn không xa, mang theo vẻ đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt mà rời đi, Lạc Hải bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ, tựa như vẻ bình tĩnh trước cơn giông bão vậy.
Sau khi tỏa ra thần niệm khóa được vị trí của Dương Khai, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm nhìn chăm chú về hướng đó rồi hít một hơi thật sâu, nghiến rằng gằn lên từng chữ: - Ta, lấy tư cách là tinh chủ, ra lệnh cho Thúy Vi Tinh, truyền tinh lực cho ta.
Vừa dứt lời, tại nơi xa xôi cách hàng tỷ dặm bỗng nhiên chấn động một cái, một cột sáng năng lượng không thể tưởng tượng nổi từ Thúy Vi Tinh chợt bắn nhanh đến, trong nháy mắt đã vượt qua hàng tỷ dặm đánh lên người Lạc Hải.
Khí tức của Lạc Hải liền điên cuồng tăng vọt lên đến cực đại, tiếp cận với trình độ Hư Vương tam tầng cảnh!
Cùng lúc đó, ở trong đại điện của phủ thành chủ, Cưu lão và các cường giả Hư Vương Cảnh khác hoảng sợ biến sắc, vội vã đứng lên.
- Gia trì Tinh lực!
Thân thể khô gầy của Lão ẩu họ Lôi run lên, hai tròng mắt mờ đục bắn ra ánh sáng kinh người.
- Là tinh lực gia trì! Không ngờ Lạc Hải đại nhân lại vận dụng lực lượng căn nguyên của Thúy Vi Tinh!
- Bản Thân là Tinh Chủ, chỉ cần còn đang ở trong tinh vực này, không cần biết bản thân ở nơi nào trong tinh vực đều có thể điều động được lực lượng căn nguyên của hành tinh. Không ngờ lại có người có thể bức bách Lạc Hải huynh đến mức này. Huynh ấy đang gặp nguy hiểm gì sao?
- Huynh ấy đang muốn liều mạng với ai?
7, 8 vị Hư Vương Cảnh đều tỏ ra mờ mịt, không ai biết rốt cuộc Lạc Hải đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại điều động đến căn nguyên của hành tinh.
Phải biết rằng, cho dù là Tinh Chủ thì việc sử dụng lực lượng căn nguyên của hành tinh cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tinh Chủ tu luyện cùng một nhịp thở với hành tinh, cùng tiến cùng lùi. Một khi rút ra một phần căn nguyên của hành tinh thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể khôi phục được như cũ, điều này so với việc bản thân Tinh Chủ bị thương còn muốn nghiêm trọng hơn. Trận chiến này bất kể là thắng hay bại, thì trong vòng ngàn năm tới Thúy Vi Tinh cũng không thể khôi phục được tổn thương. Trừ khi trong vòng một ngàn năm tới Lạc Hải có thể tấn cấp một cảnh giới nhỏ, đạt tới tam tầng cảnh.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Lạc Hải sẽ không bao giờ làm như vậy. Nhưng trên đời này, có mấy người có thể làm khó được Lạc Hải đến mức đó chứ?
Chẳng lẽ hắn trêu chọc phải cường giả đỉnh cao ẩn cư nào đó sao?
Sắc mặt đám người Cưu lão vàng như đất!
Mặc dù bọn họ là Hư Vương Cảnh không sai, nhưng tất cả đều chỉ là nhất tầng cảnh mà thôi, lưỡng tầng cảnh đối với bọn họ mà nói là một đẳng cấp cao không thể với tới, chứ đừng nói chi tới tam tầng cảnh hư vô mờ mịt.
Mọi người đều cảm nhận được không ổn.
Ngay khi Lạc Hải rút ra một tia lực lượng căn nguyên của Thúy Vi Tinh, linh khí thiên địa trên khắp Thúy Vi Tinh dường như đã bị yếu đi một phần.
Mức độ giảm xuống không quá rõ ràng, nhưng quả thật đã yếu bớt.
Đây là hậu quả trực tiếp từ việc điều động lực lượng căn nguyên của hành tinh!
Nghe đồn ở thời kỳ thượng cổ, có trận đại chiến giữa hai vị Tinh Chủ đã sử dụng căn nguyên của hành tinh, cuối cùng lưỡng bại câu thương, hành tinh của hai vị Tinh Chủ này vốn rất màu mỡ phong phú liền trở nên vô cùng cằn cỗi, đến tận bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục nguyên khí.
Lúc này, ở trong Tinh Vực, khí tức của Lạc Hải sau khi được gia trì tinh lực liền tăng vọt. Từ xa, hắn nhìn về vị trí của Dương Khai, rồi há miệng bắn ra một luồng khí trắng sáng tựa như một luồng kiếm quang chém thẳng về phía hư không xa xôi.
Cách đó vạn dặm, Dương Khai nổi hết gai ốc, dựng cả tóc gáy, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm tràn ngập ở trong lòng.
Tuy hắn không biết trên người Lạc Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết rằng Lạc Hải đã thực sự nổi giận rồi. Không dám sơ suất, hắn liền đưa tay xé rách không gian.
Không thuận lợi như những lần trước, lần xé rách không gian này dường như có gì đó không đúng, không gian tại vị trí Dương Khai đang đứng tựa như đã bị thứ gì đó bó buộc vậy, mặc cho hắn xé rách như thế nào, khe nứt không gian phía trước cũng chỉ dài được một xích, không thể lớn thêm.
Vút vút vút vút...
Âm thanh xé gió sắc bén vang lên khắp nơi, kiếm khí màu trắng sáng chưa tới, nhưng sát khí của nó đã đủ khiến cho Dương Khai như rơi vào hầm băng. Thân thể hắn tựa như đang bị vùi sâu dưới núi băng vạn trượng, bị những luồng gió quất vào da thịt đau như dao cắt vậy.
Không xong! Sắc mặt Dương Khai đại biến, nhìn luồng kiếm khí màu trắng sáng càng ngày càng gần, hắn cũng không dám dừng lại nữa, liền liều mạng điều động thánh nguyên lách người bay qua một bên.
Hắn vừa mới thực hiện động tác, kiếm khí trắng sáng kia đã chém đúng vào vị trí hắn vừa đứng.
Hư không tựa như bị cắt làm hai, phiến không gian này liền bất ngờ xuất hiện một khe nứt không gian thật lớn!
Lạc Hải không biết lực lượng không gian, nhưng một kích này của hắn cũng đã ảnh hưởng đến sự ổn định của không gian.
Dư chấn của đòn công kích bắn ra tung tóe bốn phía, trên người Dương Khai truyền ra tiếng vang leng keng, tựa như tiếng kim loại va đập vào nhau vậy.
Chỉ trong chốc lát, Kim huyết màu vàng đã nhuộm đầy áo của hắn, trên thân thể chắc chắn của Dương Khai xuất hiện mấy trăm lỗ thủng nhỏ li ti! Từ trong lỗ thủng kia, có rất nhiều khí kình bén nhọn khiếp người chui vào, muốn phá hủy kinh mạch và xương thịt của Dương Khai.
Mới chỉ là dư chấn của công kích đã mạnh mẽ đến mức đó, nếu như vừa rồi Dương Khai trực tiếp bị kiếm khí màu trắng sáng chém trúng, có lẽ hắn đã bị tan xương nát thịt rồi.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt lại, không để ý đến thương thế của mình, liều mạng điều động thánh nguyên áp chế khí kình chui vào miệng vết thương, rồi lần nữa vận dụng lực lượng không gian xé ra một khe nứt không gian.
Hắn vừa mới bước vào, Lạc Hải đã đến sau lưng!
- Để xem ngươi có thể chạy tới khi nào! Vẻ mặt Lạc Hải âm trầm, một kích được gia trì tinh lực của hắn cũng không thể là gì được Dương Khai. Tâm trạng hắn vốn đã không tốt trong chốc lát liền trở nên vô cùng tồi tệ, phóng người tiếp tục đuổi theo Dương Khai.
Hai người một chạy một đuổi, nhưng không giống với lúc trước, lần này Dương Khai phải toàn lực ứng phó.
Thực lực của Lạc Hải tăng mạnh một cách khó hiểu, Dương Khai đoán rằng việc này có quan hệ đến cột sáng vừa thấy kia, có lẽ đó chính là gia trì tinh lực trong truyền thuyết!
Không ngờ lão già kia vì đối phó với mình mà chấp nhận như vậy! Trong lòng Dương Khai rối bời, hắn không biết được điều động lực lượng căn nguyên hành tinh sẽ có hậu quả gì.
Lại một lần nữa sống lại từ cõi chết, sắc mặt liền trở nên Dương Khai khó coi.
Lạc Hải sau khi được gia trì tinh lực khác hẳn với lúc trước. Dương Khai đoán rằng một khi thần thức của hắn lần nữa tiêu hao hết, chỉ sợ sẽ thật sự không còn sức phản kháng.
Huyền Giới Châu đã bại lộ một lần, Lạc Hải không thể lại bị lừa lần nữa, hơn nữa, ở trong Tinh Vực hư vô trống không này, việc lợi dụng Huyền Giới Châu dĩ nhiên là không thể thực hiện được.
Chỉ có thể đi tới một hành tinh tu luyện nào đó!
Trên hành tinh tu luyện có vô số sinh linh, cho dù Lạc Hải là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, nhưng cũng không thể quá càn rỡ. Chỉ có đi tới hành tinh tu luyện gần nhất, mới có cơ hội sử dụng Huyền Giới Châu để ẩn nấp lần nữa!
Ánh mắt của Dương Khai trở nên kiên định, tâm thần hóa thành linh thể thần hồn tiến vào trong thức hải.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, phán đoán vị trí của bản thân trên Tinh Đồ rộng lớn vô biên, tìm hành tinh tu luyện gần nhất!
Nhờ có Tinh Đồ, hắn liền thấy được một Tinh Vực nho nhỏ, tìm hành tinh tu luyện trong đó cũng không khó khăn.
Một lát sau, hai mắt hắn sáng ngời, linh thể thần hồn chui ra khỏi thức hải, rồi thay đổi phương hướng, tiếp tục chạy trốn!
Trước mặt là một luồng gió lốc không gian đủ để cho mặt trời cũng phải bị mờ đi, Dương Khai không sợ mà còn vui mừng, xông thẳng vào trong đó. Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí hiện lên hào quang năm màu bao bọc quanh người, bảo vệ thân thể hắn.
Lạc Hải đuổi theo đến đây cũng không sợ hãi luồng gió lốc không gian này, vừa phun ra một luồng kiếm khí màu trắng sáng, vừa nhàn nhã tựa như đang đi dạo tiến vào trong đó.
Nơi hắn đi qua, gió lốc tinh không dường như đã bị ảnh hưởng, chủ động tách sang hai bên, nhường ra cho hắn một lối đi.
Chỉ trong vòng không quá một khắc, Lạc Hải đã bình yên ra khỏi khu vực gió lốc tinh không.
Nhưng khi nhìn về phía trước, thì bóng dáng Dương Khai đã biến mất không thấy.
Không biết tiểu tử kia đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lưu lại ở không gian gần đó một chút ý cảnh khi vận dụng lực lượng không gian.
- Đúng là khó dây dưa mà! Tâm trạng Lạc Hải rất không tốt, quay đầu nhìn về phía một hành tinh tu luyện to lớn có màu sắc xinh đẹp ở cách đó hơn vạn dặm, rồi híp mắt nói: - Định trốn đến đó sao, được, để bổn tọa nhìn xem ngươi có thể trốn được bao lâu!
Rất nhanh hắn đã đoán ra ý đồ của Dương Khai, chắc chắn rằng hắn đang trốn ở trên hành tinh tu luyện có màu sắc xinh đẹp kia.
Bởi vì nếu Dương Khai trốn ở một nơi khác, hắn sẽ dễ dàng tìm thấy.
Hành tinh tu luyện và Tử Tinh không giống nhau, Tử Tinh thì có thể tùy ý phá hủy cũng không ai chỉ trích gì, nhưng nếu như phá hủy một hành tinh tu luyện, chỉ sợ toàn bộ người trong Tinh Vực sẽ đuổi giết Lạc Hải. Đến lúc đó, cho dù Lạc Hải có trốn về Thúy Vi Tinh, chỉ sợ cũng không thể thoát chết.
Trong điều kiện không thể phá hỏng hành tinh tu luyện, muốn tìm một người cố ý lẩn trốn chẳng khác gì là mò kim đáy biển, ngay cả Lạc Hải cũng không thể làm được. Nơi này dù sao cũng không phải là Thúy Vi Tinh của hắn, hắn không thể lợi dụng căn nguyên của hành tinh để giám sát mọi thứ.
- Đây là Xích Lan Tinh sao? Rất nhanh Lạc Hải đã bay tới trên bầu trời cách hành tinh tu luyện kia vạn dặm, nhìn thoáng qua, hắn liền nhớ lại nơi này hắn đã từng đến, hừ lạnh nói: - Cũng tốt, trước tiên đi gặp qua lão già Xích Hỏa kia một chút, hơn một ngàn năm không gặp, không biết tu vi của lão gia hỏa này đã tiến triển đến mức nào, có đột phá đến lưỡng tầng cảnh hay không!
Nói rồi, hắn liền nhắm một phương hướng thong thả đi tới.
Tại một dãy núi hoang vu, Huyền Giới Châu đang lẳng lặng nằm dưới đáy bùn của một dòng suối nhỏ, nơi có một con sông nối liền hai miền nam bắc chảy qua dãy núi đó.
Dãy núi tên là Thương Sơn, dòng sông tên là Thương Hà, rất hiếm bóng người.
Dương Khai xuyên qua gió lốc tinh không, thành công thoát khỏi thần niệm của Lạc Hải dò xét. Sau khi đi tới hành tinh tu luyện này, việc trước tiên của hắn là tìm một vị trí bí mật để che giấu Huyền Giới Châu, sau đó hắn liền chui vào đó.
Hắn tin chắc rằng Lạc Hải sẽ không dám làm bừa ở trên hành tinh tu luyện này, cho nên tạm thời hắn xem như an toàn.
Khi hắn xuất hiện tại một tòa lầu các trong Huyền Giới Châu, Hạ Ngưng Thường nước mắt tí tách chạy xuống. Lần này tình trạng của Dương Khai còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
Lần trước hắn chỉ tiêu hao hết lực lượng thần thức, nên hơi mệt mỏi mà thôi, nhưng còn lần này, khắp người đều là vết thương nhỏ như kim châm, nhìn bình thường không thể thấy được, nhưng Hạ Ngưng Thường lại nhạy cảm phát hiện ra, bên trong những vết thương kia có một thứ năng lượng không rõ đang phá hủy thân thể Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai trắng bệch như tờ giấy.
- Không cần lo lắng, ta bế quan một trận là ổn thôi, chắc phải mất khá lâu! Dương Khai dặn dò Hạ Ngưng Thường một câu, rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hóa giải khí kình xâm nhập vào cơ thể.
Hạ Ngưng Thường lặng lẽ ra khỏi lầu các, lần nữa quay đầu nhìn lại với vẻ lo lắng, rồi không nói một lời bảo vệ ở bên ngoài.
Tuy nhiên rất nhanh, dường như nàng chợt nhớ ra cái gì đó, liền lấy ra một số lượng lớn thảo dược và nội đan yêu thú. Sau đó bắt đầu ngồi xếp bằng tại chỗ, chăm chú luyện đan!
Nàng cảm giác mình quá yếu đuối, nàng đau lòng và tự trách bản thân không thể giúp gì được cho Dương Khai.
Khi ở Thông Huyền đại lục, nàng không hình dung được những nguy hiểm sẽ gặp phải, bởi vì ở đó, chỉ cần nàng muốn, một mình nàng đã có thể quét ngang cả đại lục.
Nhưng từ sau khi Dương Khai dẫn nàng ra ngoài, nàng mới thấy được những nguy hiểm chân chính ở trong Tinh Vực.
Nàng liền thấm thía bản thân mình còn rất nhỏ yếu.
Nếu như nàng đủ mạnh mẽ, thì đã có thể kề vai chiến đấu cùng sư đệ, và có lẽ hắn cũng sẽ không bị thương!
Hạ Ngưng Thường bắt đầu liều mạng luyện đan!
Sau khi tỏa ra thần niệm khóa được vị trí của Dương Khai, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm nhìn chăm chú về hướng đó rồi hít một hơi thật sâu, nghiến rằng gằn lên từng chữ: - Ta, lấy tư cách là tinh chủ, ra lệnh cho Thúy Vi Tinh, truyền tinh lực cho ta.
Vừa dứt lời, tại nơi xa xôi cách hàng tỷ dặm bỗng nhiên chấn động một cái, một cột sáng năng lượng không thể tưởng tượng nổi từ Thúy Vi Tinh chợt bắn nhanh đến, trong nháy mắt đã vượt qua hàng tỷ dặm đánh lên người Lạc Hải.
Khí tức của Lạc Hải liền điên cuồng tăng vọt lên đến cực đại, tiếp cận với trình độ Hư Vương tam tầng cảnh!
Cùng lúc đó, ở trong đại điện của phủ thành chủ, Cưu lão và các cường giả Hư Vương Cảnh khác hoảng sợ biến sắc, vội vã đứng lên.
- Gia trì Tinh lực!
Thân thể khô gầy của Lão ẩu họ Lôi run lên, hai tròng mắt mờ đục bắn ra ánh sáng kinh người.
- Là tinh lực gia trì! Không ngờ Lạc Hải đại nhân lại vận dụng lực lượng căn nguyên của Thúy Vi Tinh!
- Bản Thân là Tinh Chủ, chỉ cần còn đang ở trong tinh vực này, không cần biết bản thân ở nơi nào trong tinh vực đều có thể điều động được lực lượng căn nguyên của hành tinh. Không ngờ lại có người có thể bức bách Lạc Hải huynh đến mức này. Huynh ấy đang gặp nguy hiểm gì sao?
- Huynh ấy đang muốn liều mạng với ai?
7, 8 vị Hư Vương Cảnh đều tỏ ra mờ mịt, không ai biết rốt cuộc Lạc Hải đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại điều động đến căn nguyên của hành tinh.
Phải biết rằng, cho dù là Tinh Chủ thì việc sử dụng lực lượng căn nguyên của hành tinh cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tinh Chủ tu luyện cùng một nhịp thở với hành tinh, cùng tiến cùng lùi. Một khi rút ra một phần căn nguyên của hành tinh thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể khôi phục được như cũ, điều này so với việc bản thân Tinh Chủ bị thương còn muốn nghiêm trọng hơn. Trận chiến này bất kể là thắng hay bại, thì trong vòng ngàn năm tới Thúy Vi Tinh cũng không thể khôi phục được tổn thương. Trừ khi trong vòng một ngàn năm tới Lạc Hải có thể tấn cấp một cảnh giới nhỏ, đạt tới tam tầng cảnh.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Lạc Hải sẽ không bao giờ làm như vậy. Nhưng trên đời này, có mấy người có thể làm khó được Lạc Hải đến mức đó chứ?
Chẳng lẽ hắn trêu chọc phải cường giả đỉnh cao ẩn cư nào đó sao?
Sắc mặt đám người Cưu lão vàng như đất!
Mặc dù bọn họ là Hư Vương Cảnh không sai, nhưng tất cả đều chỉ là nhất tầng cảnh mà thôi, lưỡng tầng cảnh đối với bọn họ mà nói là một đẳng cấp cao không thể với tới, chứ đừng nói chi tới tam tầng cảnh hư vô mờ mịt.
Mọi người đều cảm nhận được không ổn.
Ngay khi Lạc Hải rút ra một tia lực lượng căn nguyên của Thúy Vi Tinh, linh khí thiên địa trên khắp Thúy Vi Tinh dường như đã bị yếu đi một phần.
Mức độ giảm xuống không quá rõ ràng, nhưng quả thật đã yếu bớt.
Đây là hậu quả trực tiếp từ việc điều động lực lượng căn nguyên của hành tinh!
Nghe đồn ở thời kỳ thượng cổ, có trận đại chiến giữa hai vị Tinh Chủ đã sử dụng căn nguyên của hành tinh, cuối cùng lưỡng bại câu thương, hành tinh của hai vị Tinh Chủ này vốn rất màu mỡ phong phú liền trở nên vô cùng cằn cỗi, đến tận bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn khôi phục nguyên khí.
Lúc này, ở trong Tinh Vực, khí tức của Lạc Hải sau khi được gia trì tinh lực liền tăng vọt. Từ xa, hắn nhìn về vị trí của Dương Khai, rồi há miệng bắn ra một luồng khí trắng sáng tựa như một luồng kiếm quang chém thẳng về phía hư không xa xôi.
Cách đó vạn dặm, Dương Khai nổi hết gai ốc, dựng cả tóc gáy, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm tràn ngập ở trong lòng.
Tuy hắn không biết trên người Lạc Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết rằng Lạc Hải đã thực sự nổi giận rồi. Không dám sơ suất, hắn liền đưa tay xé rách không gian.
Không thuận lợi như những lần trước, lần xé rách không gian này dường như có gì đó không đúng, không gian tại vị trí Dương Khai đang đứng tựa như đã bị thứ gì đó bó buộc vậy, mặc cho hắn xé rách như thế nào, khe nứt không gian phía trước cũng chỉ dài được một xích, không thể lớn thêm.
Vút vút vút vút...
Âm thanh xé gió sắc bén vang lên khắp nơi, kiếm khí màu trắng sáng chưa tới, nhưng sát khí của nó đã đủ khiến cho Dương Khai như rơi vào hầm băng. Thân thể hắn tựa như đang bị vùi sâu dưới núi băng vạn trượng, bị những luồng gió quất vào da thịt đau như dao cắt vậy.
Không xong! Sắc mặt Dương Khai đại biến, nhìn luồng kiếm khí màu trắng sáng càng ngày càng gần, hắn cũng không dám dừng lại nữa, liền liều mạng điều động thánh nguyên lách người bay qua một bên.
Hắn vừa mới thực hiện động tác, kiếm khí trắng sáng kia đã chém đúng vào vị trí hắn vừa đứng.
Hư không tựa như bị cắt làm hai, phiến không gian này liền bất ngờ xuất hiện một khe nứt không gian thật lớn!
Lạc Hải không biết lực lượng không gian, nhưng một kích này của hắn cũng đã ảnh hưởng đến sự ổn định của không gian.
Dư chấn của đòn công kích bắn ra tung tóe bốn phía, trên người Dương Khai truyền ra tiếng vang leng keng, tựa như tiếng kim loại va đập vào nhau vậy.
Chỉ trong chốc lát, Kim huyết màu vàng đã nhuộm đầy áo của hắn, trên thân thể chắc chắn của Dương Khai xuất hiện mấy trăm lỗ thủng nhỏ li ti! Từ trong lỗ thủng kia, có rất nhiều khí kình bén nhọn khiếp người chui vào, muốn phá hủy kinh mạch và xương thịt của Dương Khai.
Mới chỉ là dư chấn của công kích đã mạnh mẽ đến mức đó, nếu như vừa rồi Dương Khai trực tiếp bị kiếm khí màu trắng sáng chém trúng, có lẽ hắn đã bị tan xương nát thịt rồi.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt lại, không để ý đến thương thế của mình, liều mạng điều động thánh nguyên áp chế khí kình chui vào miệng vết thương, rồi lần nữa vận dụng lực lượng không gian xé ra một khe nứt không gian.
Hắn vừa mới bước vào, Lạc Hải đã đến sau lưng!
- Để xem ngươi có thể chạy tới khi nào! Vẻ mặt Lạc Hải âm trầm, một kích được gia trì tinh lực của hắn cũng không thể là gì được Dương Khai. Tâm trạng hắn vốn đã không tốt trong chốc lát liền trở nên vô cùng tồi tệ, phóng người tiếp tục đuổi theo Dương Khai.
Hai người một chạy một đuổi, nhưng không giống với lúc trước, lần này Dương Khai phải toàn lực ứng phó.
Thực lực của Lạc Hải tăng mạnh một cách khó hiểu, Dương Khai đoán rằng việc này có quan hệ đến cột sáng vừa thấy kia, có lẽ đó chính là gia trì tinh lực trong truyền thuyết!
Không ngờ lão già kia vì đối phó với mình mà chấp nhận như vậy! Trong lòng Dương Khai rối bời, hắn không biết được điều động lực lượng căn nguyên hành tinh sẽ có hậu quả gì.
Lại một lần nữa sống lại từ cõi chết, sắc mặt liền trở nên Dương Khai khó coi.
Lạc Hải sau khi được gia trì tinh lực khác hẳn với lúc trước. Dương Khai đoán rằng một khi thần thức của hắn lần nữa tiêu hao hết, chỉ sợ sẽ thật sự không còn sức phản kháng.
Huyền Giới Châu đã bại lộ một lần, Lạc Hải không thể lại bị lừa lần nữa, hơn nữa, ở trong Tinh Vực hư vô trống không này, việc lợi dụng Huyền Giới Châu dĩ nhiên là không thể thực hiện được.
Chỉ có thể đi tới một hành tinh tu luyện nào đó!
Trên hành tinh tu luyện có vô số sinh linh, cho dù Lạc Hải là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, nhưng cũng không thể quá càn rỡ. Chỉ có đi tới hành tinh tu luyện gần nhất, mới có cơ hội sử dụng Huyền Giới Châu để ẩn nấp lần nữa!
Ánh mắt của Dương Khai trở nên kiên định, tâm thần hóa thành linh thể thần hồn tiến vào trong thức hải.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, phán đoán vị trí của bản thân trên Tinh Đồ rộng lớn vô biên, tìm hành tinh tu luyện gần nhất!
Nhờ có Tinh Đồ, hắn liền thấy được một Tinh Vực nho nhỏ, tìm hành tinh tu luyện trong đó cũng không khó khăn.
Một lát sau, hai mắt hắn sáng ngời, linh thể thần hồn chui ra khỏi thức hải, rồi thay đổi phương hướng, tiếp tục chạy trốn!
Trước mặt là một luồng gió lốc không gian đủ để cho mặt trời cũng phải bị mờ đi, Dương Khai không sợ mà còn vui mừng, xông thẳng vào trong đó. Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí hiện lên hào quang năm màu bao bọc quanh người, bảo vệ thân thể hắn.
Lạc Hải đuổi theo đến đây cũng không sợ hãi luồng gió lốc không gian này, vừa phun ra một luồng kiếm khí màu trắng sáng, vừa nhàn nhã tựa như đang đi dạo tiến vào trong đó.
Nơi hắn đi qua, gió lốc tinh không dường như đã bị ảnh hưởng, chủ động tách sang hai bên, nhường ra cho hắn một lối đi.
Chỉ trong vòng không quá một khắc, Lạc Hải đã bình yên ra khỏi khu vực gió lốc tinh không.
Nhưng khi nhìn về phía trước, thì bóng dáng Dương Khai đã biến mất không thấy.
Không biết tiểu tử kia đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lưu lại ở không gian gần đó một chút ý cảnh khi vận dụng lực lượng không gian.
- Đúng là khó dây dưa mà! Tâm trạng Lạc Hải rất không tốt, quay đầu nhìn về phía một hành tinh tu luyện to lớn có màu sắc xinh đẹp ở cách đó hơn vạn dặm, rồi híp mắt nói: - Định trốn đến đó sao, được, để bổn tọa nhìn xem ngươi có thể trốn được bao lâu!
Rất nhanh hắn đã đoán ra ý đồ của Dương Khai, chắc chắn rằng hắn đang trốn ở trên hành tinh tu luyện có màu sắc xinh đẹp kia.
Bởi vì nếu Dương Khai trốn ở một nơi khác, hắn sẽ dễ dàng tìm thấy.
Hành tinh tu luyện và Tử Tinh không giống nhau, Tử Tinh thì có thể tùy ý phá hủy cũng không ai chỉ trích gì, nhưng nếu như phá hủy một hành tinh tu luyện, chỉ sợ toàn bộ người trong Tinh Vực sẽ đuổi giết Lạc Hải. Đến lúc đó, cho dù Lạc Hải có trốn về Thúy Vi Tinh, chỉ sợ cũng không thể thoát chết.
Trong điều kiện không thể phá hỏng hành tinh tu luyện, muốn tìm một người cố ý lẩn trốn chẳng khác gì là mò kim đáy biển, ngay cả Lạc Hải cũng không thể làm được. Nơi này dù sao cũng không phải là Thúy Vi Tinh của hắn, hắn không thể lợi dụng căn nguyên của hành tinh để giám sát mọi thứ.
- Đây là Xích Lan Tinh sao? Rất nhanh Lạc Hải đã bay tới trên bầu trời cách hành tinh tu luyện kia vạn dặm, nhìn thoáng qua, hắn liền nhớ lại nơi này hắn đã từng đến, hừ lạnh nói: - Cũng tốt, trước tiên đi gặp qua lão già Xích Hỏa kia một chút, hơn một ngàn năm không gặp, không biết tu vi của lão gia hỏa này đã tiến triển đến mức nào, có đột phá đến lưỡng tầng cảnh hay không!
Nói rồi, hắn liền nhắm một phương hướng thong thả đi tới.
Tại một dãy núi hoang vu, Huyền Giới Châu đang lẳng lặng nằm dưới đáy bùn của một dòng suối nhỏ, nơi có một con sông nối liền hai miền nam bắc chảy qua dãy núi đó.
Dãy núi tên là Thương Sơn, dòng sông tên là Thương Hà, rất hiếm bóng người.
Dương Khai xuyên qua gió lốc tinh không, thành công thoát khỏi thần niệm của Lạc Hải dò xét. Sau khi đi tới hành tinh tu luyện này, việc trước tiên của hắn là tìm một vị trí bí mật để che giấu Huyền Giới Châu, sau đó hắn liền chui vào đó.
Hắn tin chắc rằng Lạc Hải sẽ không dám làm bừa ở trên hành tinh tu luyện này, cho nên tạm thời hắn xem như an toàn.
Khi hắn xuất hiện tại một tòa lầu các trong Huyền Giới Châu, Hạ Ngưng Thường nước mắt tí tách chạy xuống. Lần này tình trạng của Dương Khai còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều.
Lần trước hắn chỉ tiêu hao hết lực lượng thần thức, nên hơi mệt mỏi mà thôi, nhưng còn lần này, khắp người đều là vết thương nhỏ như kim châm, nhìn bình thường không thể thấy được, nhưng Hạ Ngưng Thường lại nhạy cảm phát hiện ra, bên trong những vết thương kia có một thứ năng lượng không rõ đang phá hủy thân thể Dương Khai.
Sắc mặt Dương Khai trắng bệch như tờ giấy.
- Không cần lo lắng, ta bế quan một trận là ổn thôi, chắc phải mất khá lâu! Dương Khai dặn dò Hạ Ngưng Thường một câu, rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu hóa giải khí kình xâm nhập vào cơ thể.
Hạ Ngưng Thường lặng lẽ ra khỏi lầu các, lần nữa quay đầu nhìn lại với vẻ lo lắng, rồi không nói một lời bảo vệ ở bên ngoài.
Tuy nhiên rất nhanh, dường như nàng chợt nhớ ra cái gì đó, liền lấy ra một số lượng lớn thảo dược và nội đan yêu thú. Sau đó bắt đầu ngồi xếp bằng tại chỗ, chăm chú luyện đan!
Nàng cảm giác mình quá yếu đuối, nàng đau lòng và tự trách bản thân không thể giúp gì được cho Dương Khai.
Khi ở Thông Huyền đại lục, nàng không hình dung được những nguy hiểm sẽ gặp phải, bởi vì ở đó, chỉ cần nàng muốn, một mình nàng đã có thể quét ngang cả đại lục.
Nhưng từ sau khi Dương Khai dẫn nàng ra ngoài, nàng mới thấy được những nguy hiểm chân chính ở trong Tinh Vực.
Nàng liền thấm thía bản thân mình còn rất nhỏ yếu.
Nếu như nàng đủ mạnh mẽ, thì đã có thể kề vai chiến đấu cùng sư đệ, và có lẽ hắn cũng sẽ không bị thương!
Hạ Ngưng Thường bắt đầu liều mạng luyện đan!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.